- Gia gia nói đùa, ta chỉ là một phế vật.
Những lời này của Âu Dương rất nhẹ nhàng, cũng không có bất cứ cảm giác cam chịu gì xuất hiện.
- Ngươi biết vì sao gia gia lại đến chỗ ngươi không?
Âu Ý Quyền nhìn ra được, tôn tử từ nhỏ đã khác loại này hoàn toàn không giống với những tôn tử khác của hắn. Mặc dù không thể tu luyện, nhưng Âu Ý Quyền lại rõ ràng có một loại cảm giác, tôn tử này có lẽ không đơn giản như mình tưởng tượng.
Âu Ý Quyền nói đến đây, lấy từ trong lòng mình ra một túi gấm kim hoàng sắc. Trên túi gấm tản ra một loại quang huy nhàn nhạt, vừa nhìn đã biết không phải vật bình thường.
- Năm đó khi ngươi sinh ra, tất cả thế giới đều vang lên lôi điện bi ca, đây là dấu hiệu một cường giả vi tôn trên đời ngã xuống. Hôm ngươi chào đời, ta lại phát hiện linh hồn của ngươi rất kỳ quái lạ, còn thân thể càng tàn phế tới cực điểm. Trong mắt rất nhiều ngươi, ngươi chính là một phế vật, nhưng ta không cho rằng như vậy. Bởi vì gia gia phát hiện với tu vi linh hồn của mình cũng không cách nào nhìn thấu bản chất linh hồn của ngươi, ngươi biết cái này đại biểu cho cái gì không?
Âu Ý Quyền nhìn Âu Dương tiếp tục nói:
- Cái này đại biểu cường độ linh hồn của ngươi vượt qua gia gia.
- Gia gia nói đùa sao.
Âu Dương hiển nhiên cũng không rõ lắm chuyện linh hồn của mình. Dù sao Âu Dương còn không bằng một phàm nhân bình thường nhất, làm sao có thể hiểu được thứ như linh hồn.
- Ta không nói đùa, vì chuyện này ta đã tự mình trèo lên Vạn Tiên Sơn, tìm kiếm Thái thượng đại trưởng lão của Vạn Tiên Sơn, dùng một nhân tình kêu hắn bốc một quẻ cho ngươi, nhưng kết quả này lại khiến ta hai mươi năm qua không dám nói ra.
Âu Ý Quyền nhìn thoáng qua túi gấm kim hoàng sắc trong tay mình, rất hiển nhiên. Trong túi gấm kim hoàng sắc có lẽ chính là kết quả được bốc ra trước kia.
- Ngươi muốn biết không?
Âu Ý Quyền nhìn tôn tử của mình, sau đó đẩy chiếc túi gấm đến trước mặt Âu Dương. Âu Dương hiếu kỳ nhận lấy túi gấm, sau đó chậm rãi mở túi gấm, lấy từ bên trong ra một tờ giấy màu vàng.
Khi Âu Dương mở tờ giấy ra, hắn có chút ngơ ngác nhìn tờ giấy trước mặt mình. Trên tờ giấy này không có bí mật kinh thế gì, đây căn bản là một tờ giấy không có chữ.
Tờ giấy không có chữ này chính là thứ Thái thượng đại trưởng lão Vạn Tiên Sơn thôi diễn ra trước kia sao? Nếu nói như vậy, Thái thượng đại trưởng lão này cũng quá bất tài.
- Ngươi không nhìn lầm, chính là không có cái gì.
Âu Ý Quyền đương nhiên nhìn ra vẻ giật mình trên mặt Âu Dương, hắn cũng khẽ gật đầu nói tiếp:
- Thái thượng đại trưởng lão Vạn Tiên Sơn tu tập thiên cơ thuật, được xưng là có thể diễn hóa thiên địa, nhưng lần này hắn thất thủ . Hắn nói cho ta biết, hắn đã từng tính qua, cả đời hắn sẽ có hai lần thất thủ, lần thất thủ đầu tiên là sinh, còn lần thất thủ thứ hai chính là diệt.
- Sinh. . . Diệt.
Khi Âu Dương nghe thấy hai chữ này, trong mắt mang theo vẻ mê man.
- Hắn đã chết, lần thứ hai hắn thất thủ, toàn bộ Vạn Tiên Sơn cũng thất thủ theo hắn, tiêu tán trong thiên địa.
Trong mắt Âu Ý Quyền mang theo mấy phần trào phúng. Hắn và Thái thượng đại trưởng lão Vạn Tiên Sơn cũng là bạn tri kỉ, bằng không cũng không thể kêu hắn tính số phận của tôn tử mình. Nhưng Âu Ý Quyền đồng dạng cũng trào phúng lão hữu của hắn. Tính hết thiên hạ, cuối cùng lại chỉ có thể rơi vào một hạ tràng như vậy, cái này chẳng lẽ còn thiếu bi kịch sao?
- Gia gia muốn nói cái gì với ta đây? Ta rất bất phàm? Ta là chuyển thế của một đại nhân vật nào đó? Có phải như vậy không?
Âu Dương là người thông minh như thế nào, đương nhiên nghe ra ý tứ trong ngôn ngữ của gia gia, nhưng Âu Dương cũng không quá lưu ý. Cho dù kiếp trước hắn có là Thần Tiễn thì làm sao, hiện giờ hắn là một phế vật, một phế vật muốn dựa vào hai chân bước đi cũng khó khăn, phế vật như vậy có thể làm cái gì?
Cứu vớt thế giới sao? Phế vật như mình, tùy tiện tìm một tu luyện giả nhất giai cũng có thể dễ dàng lấy mạng mình, còn nói chuyện đại nhân vật gì đó? Đây quả thực là châm chọc trắng trợn mà thôi.
- Ha ha ha ha. . .
Nghe thấy câu nói của Âu Dương, Âu Ý Quyền dĩ nhiên nở nụ cười, lần này nụ cười của hắn rất vui vẻ. Dù sao những lời hắn nói vừa rồi, nếu là một tiểu thanh niên nhiệt huyết bình thường nhất định sẽ cảm thấy mình là chuyển thế của đại nhân vật nào đó, tương lai phải cứu vớt thế giới, sau đó trong lòng vô thiên vô địa. Nhưng tiểu tử này của hắn lại không như vậy, vừa liếc mắt đã nhìn ra tất cả. Giống như Âu Dương nói, cho dù mình là đại nhân vật chuyển thế thì thế nào, tất cả chỉ là phù vân, bởi vì hiện tại hắn chỉ là một phế vật.
- Âu Dương, ta hỏi ngươi, ngươi có muốn tiến vào Thiên Cơ Động đánh cược tính mệnh không?
Âu Ý Quyền nhìn Âu Dương, rốt cuộc hỏi ra mục đích chuyến đi này của hắn, bản thân Âu Ý Quyền cũng biết, tôn tử này sợ rằng cũng đã suy nghĩ cẩn thận tất cả.
- Cơ hội bày ra trước mặt mình, không ai muốn từ bỏ, ta cũng sẽ không từ bỏ.
Trong mắt Âu Dương mang theo mấy phần hi vọng, nhưng ánh sáng hi vọng chỉ lóe lên rất nhanh rồi biến mất.
- Ba ngày sau ta sẽ kêu đại ca ngươi đưa ngươi đến Thiên Cơ Động, thành và bại đều chỉ trong một ý niệm của ngươi.
Âu Ý Quyền nói xong câu đó cũng không ở lại, xoay người biến mất trong bóng đêm.
Âu Dương cầm chén trà trên bàn nhấp một ngụm. Tay hắn vẫn đang run rẩy, không biết là bản thân hắn run rẩy, hay bởi vì chuyện vừa rồi quá kích động.
- Thiên Cơ Động, ngươi thực sự ẩn chứa thiên cơ sao?
Trong lòng Âu Dương có một tia chờ mong với Thiên Cơ Động, Âu Dương biết đây là một cơ hội để mình lột xác, bất luận thành bại mình đều phải liều mạng một lần.
Ba ngày tiếp theo, Âu gia tiếp tục thảo luận về chuyện danh ngạch của Thiên Cơ Động. Đến ngày thứ ba, Âu Ý Quyền cường thế tuyên bố, lần này người tiến vào Thiên Cơ Động chính là người bọn họ đều cho là phế vật, Âu Dương.
Kết quả này đương nhiên khiến một số người khó có thể tiếp thu. Nhưng tại Âu gia, Âu Ý Quyền chính là trời, trời đã nói ai có dũng khí phản đối, nhiều nhất chỉ có thể bàn luận riêng tư, hoàn toàn là lãng phí một danh ngạch mà thôi. Chính bởi vì thanh âm thảo luận này, Âu gia còn chia làm phái bảo vệ và phái phản đối.
Nhưng những người này nói như thế nào cũng không có vấn đề gì với Âu Dương, bởi vì hắn đang được Âu Bằng mang đến con đường tiến vào Thiên Cơ động.
Không ai biết hành trình Thiên Cơ động lần này sẽ mang đến cho Âu Dương thu hoạch như thế nào. Cho dù là bản thân Âu Dương cũng không thể nào biết được con đường phía trước của mình rốt cuộc là cái gì.
Động phủ ẩn chứa thiên cơ, chưa từng có người biết Thiên Cơ Động này là ai mở ra, cũng không có người chân chính lý giải bí mật của Thiên Cơ Động, mọi người chỉ biết là, Thiên Cơ động này hình như có chút liên quan đến thiên ngoại thiên.....
Thiên Cơ Động ở trên Mê Hồn Hải, trước đây phương pháp tiến vào Thiên Cơ Động duy nhất của mọi người chính là cưỡi Xuyên Vân Thuyền, phá vỡ sương mù dày đặc tiến vào bên trong. Hiện giờ phong ấn của Mê Hồn Hải đã bị Âu Dương phá vỡ, mọi người rốt cuộc có thể không kiêng nể phi hành trên bầu trời Mê Hồn Hải.
Những lời này của Âu Dương rất nhẹ nhàng, cũng không có bất cứ cảm giác cam chịu gì xuất hiện.
- Ngươi biết vì sao gia gia lại đến chỗ ngươi không?
Âu Ý Quyền nhìn ra được, tôn tử từ nhỏ đã khác loại này hoàn toàn không giống với những tôn tử khác của hắn. Mặc dù không thể tu luyện, nhưng Âu Ý Quyền lại rõ ràng có một loại cảm giác, tôn tử này có lẽ không đơn giản như mình tưởng tượng.
Âu Ý Quyền nói đến đây, lấy từ trong lòng mình ra một túi gấm kim hoàng sắc. Trên túi gấm tản ra một loại quang huy nhàn nhạt, vừa nhìn đã biết không phải vật bình thường.
- Năm đó khi ngươi sinh ra, tất cả thế giới đều vang lên lôi điện bi ca, đây là dấu hiệu một cường giả vi tôn trên đời ngã xuống. Hôm ngươi chào đời, ta lại phát hiện linh hồn của ngươi rất kỳ quái lạ, còn thân thể càng tàn phế tới cực điểm. Trong mắt rất nhiều ngươi, ngươi chính là một phế vật, nhưng ta không cho rằng như vậy. Bởi vì gia gia phát hiện với tu vi linh hồn của mình cũng không cách nào nhìn thấu bản chất linh hồn của ngươi, ngươi biết cái này đại biểu cho cái gì không?
Âu Ý Quyền nhìn Âu Dương tiếp tục nói:
- Cái này đại biểu cường độ linh hồn của ngươi vượt qua gia gia.
- Gia gia nói đùa sao.
Âu Dương hiển nhiên cũng không rõ lắm chuyện linh hồn của mình. Dù sao Âu Dương còn không bằng một phàm nhân bình thường nhất, làm sao có thể hiểu được thứ như linh hồn.
- Ta không nói đùa, vì chuyện này ta đã tự mình trèo lên Vạn Tiên Sơn, tìm kiếm Thái thượng đại trưởng lão của Vạn Tiên Sơn, dùng một nhân tình kêu hắn bốc một quẻ cho ngươi, nhưng kết quả này lại khiến ta hai mươi năm qua không dám nói ra.
Âu Ý Quyền nhìn thoáng qua túi gấm kim hoàng sắc trong tay mình, rất hiển nhiên. Trong túi gấm kim hoàng sắc có lẽ chính là kết quả được bốc ra trước kia.
- Ngươi muốn biết không?
Âu Ý Quyền nhìn tôn tử của mình, sau đó đẩy chiếc túi gấm đến trước mặt Âu Dương. Âu Dương hiếu kỳ nhận lấy túi gấm, sau đó chậm rãi mở túi gấm, lấy từ bên trong ra một tờ giấy màu vàng.
Khi Âu Dương mở tờ giấy ra, hắn có chút ngơ ngác nhìn tờ giấy trước mặt mình. Trên tờ giấy này không có bí mật kinh thế gì, đây căn bản là một tờ giấy không có chữ.
Tờ giấy không có chữ này chính là thứ Thái thượng đại trưởng lão Vạn Tiên Sơn thôi diễn ra trước kia sao? Nếu nói như vậy, Thái thượng đại trưởng lão này cũng quá bất tài.
- Ngươi không nhìn lầm, chính là không có cái gì.
Âu Ý Quyền đương nhiên nhìn ra vẻ giật mình trên mặt Âu Dương, hắn cũng khẽ gật đầu nói tiếp:
- Thái thượng đại trưởng lão Vạn Tiên Sơn tu tập thiên cơ thuật, được xưng là có thể diễn hóa thiên địa, nhưng lần này hắn thất thủ . Hắn nói cho ta biết, hắn đã từng tính qua, cả đời hắn sẽ có hai lần thất thủ, lần thất thủ đầu tiên là sinh, còn lần thất thủ thứ hai chính là diệt.
- Sinh. . . Diệt.
Khi Âu Dương nghe thấy hai chữ này, trong mắt mang theo vẻ mê man.
- Hắn đã chết, lần thứ hai hắn thất thủ, toàn bộ Vạn Tiên Sơn cũng thất thủ theo hắn, tiêu tán trong thiên địa.
Trong mắt Âu Ý Quyền mang theo mấy phần trào phúng. Hắn và Thái thượng đại trưởng lão Vạn Tiên Sơn cũng là bạn tri kỉ, bằng không cũng không thể kêu hắn tính số phận của tôn tử mình. Nhưng Âu Ý Quyền đồng dạng cũng trào phúng lão hữu của hắn. Tính hết thiên hạ, cuối cùng lại chỉ có thể rơi vào một hạ tràng như vậy, cái này chẳng lẽ còn thiếu bi kịch sao?
- Gia gia muốn nói cái gì với ta đây? Ta rất bất phàm? Ta là chuyển thế của một đại nhân vật nào đó? Có phải như vậy không?
Âu Dương là người thông minh như thế nào, đương nhiên nghe ra ý tứ trong ngôn ngữ của gia gia, nhưng Âu Dương cũng không quá lưu ý. Cho dù kiếp trước hắn có là Thần Tiễn thì làm sao, hiện giờ hắn là một phế vật, một phế vật muốn dựa vào hai chân bước đi cũng khó khăn, phế vật như vậy có thể làm cái gì?
Cứu vớt thế giới sao? Phế vật như mình, tùy tiện tìm một tu luyện giả nhất giai cũng có thể dễ dàng lấy mạng mình, còn nói chuyện đại nhân vật gì đó? Đây quả thực là châm chọc trắng trợn mà thôi.
- Ha ha ha ha. . .
Nghe thấy câu nói của Âu Dương, Âu Ý Quyền dĩ nhiên nở nụ cười, lần này nụ cười của hắn rất vui vẻ. Dù sao những lời hắn nói vừa rồi, nếu là một tiểu thanh niên nhiệt huyết bình thường nhất định sẽ cảm thấy mình là chuyển thế của đại nhân vật nào đó, tương lai phải cứu vớt thế giới, sau đó trong lòng vô thiên vô địa. Nhưng tiểu tử này của hắn lại không như vậy, vừa liếc mắt đã nhìn ra tất cả. Giống như Âu Dương nói, cho dù mình là đại nhân vật chuyển thế thì thế nào, tất cả chỉ là phù vân, bởi vì hiện tại hắn chỉ là một phế vật.
- Âu Dương, ta hỏi ngươi, ngươi có muốn tiến vào Thiên Cơ Động đánh cược tính mệnh không?
Âu Ý Quyền nhìn Âu Dương, rốt cuộc hỏi ra mục đích chuyến đi này của hắn, bản thân Âu Ý Quyền cũng biết, tôn tử này sợ rằng cũng đã suy nghĩ cẩn thận tất cả.
- Cơ hội bày ra trước mặt mình, không ai muốn từ bỏ, ta cũng sẽ không từ bỏ.
Trong mắt Âu Dương mang theo mấy phần hi vọng, nhưng ánh sáng hi vọng chỉ lóe lên rất nhanh rồi biến mất.
- Ba ngày sau ta sẽ kêu đại ca ngươi đưa ngươi đến Thiên Cơ Động, thành và bại đều chỉ trong một ý niệm của ngươi.
Âu Ý Quyền nói xong câu đó cũng không ở lại, xoay người biến mất trong bóng đêm.
Âu Dương cầm chén trà trên bàn nhấp một ngụm. Tay hắn vẫn đang run rẩy, không biết là bản thân hắn run rẩy, hay bởi vì chuyện vừa rồi quá kích động.
- Thiên Cơ Động, ngươi thực sự ẩn chứa thiên cơ sao?
Trong lòng Âu Dương có một tia chờ mong với Thiên Cơ Động, Âu Dương biết đây là một cơ hội để mình lột xác, bất luận thành bại mình đều phải liều mạng một lần.
Ba ngày tiếp theo, Âu gia tiếp tục thảo luận về chuyện danh ngạch của Thiên Cơ Động. Đến ngày thứ ba, Âu Ý Quyền cường thế tuyên bố, lần này người tiến vào Thiên Cơ Động chính là người bọn họ đều cho là phế vật, Âu Dương.
Kết quả này đương nhiên khiến một số người khó có thể tiếp thu. Nhưng tại Âu gia, Âu Ý Quyền chính là trời, trời đã nói ai có dũng khí phản đối, nhiều nhất chỉ có thể bàn luận riêng tư, hoàn toàn là lãng phí một danh ngạch mà thôi. Chính bởi vì thanh âm thảo luận này, Âu gia còn chia làm phái bảo vệ và phái phản đối.
Nhưng những người này nói như thế nào cũng không có vấn đề gì với Âu Dương, bởi vì hắn đang được Âu Bằng mang đến con đường tiến vào Thiên Cơ động.
Không ai biết hành trình Thiên Cơ động lần này sẽ mang đến cho Âu Dương thu hoạch như thế nào. Cho dù là bản thân Âu Dương cũng không thể nào biết được con đường phía trước của mình rốt cuộc là cái gì.
Động phủ ẩn chứa thiên cơ, chưa từng có người biết Thiên Cơ Động này là ai mở ra, cũng không có người chân chính lý giải bí mật của Thiên Cơ Động, mọi người chỉ biết là, Thiên Cơ động này hình như có chút liên quan đến thiên ngoại thiên.....
Thiên Cơ Động ở trên Mê Hồn Hải, trước đây phương pháp tiến vào Thiên Cơ Động duy nhất của mọi người chính là cưỡi Xuyên Vân Thuyền, phá vỡ sương mù dày đặc tiến vào bên trong. Hiện giờ phong ấn của Mê Hồn Hải đã bị Âu Dương phá vỡ, mọi người rốt cuộc có thể không kiêng nể phi hành trên bầu trời Mê Hồn Hải.
/1220
|