- Biết hả? Ha ha, kỳ thực không chỉ mình ta biết hắn, toàn bộ mọi người trong Đa Văn tiểu thế giới cũng đều biết hắn!
Âu Dương trông thấy tận mắt nhìn thấy khóc lóc thảm thiết, rất khó tưởng tượng được một cuồng nhân như hắn lại còn có một bộ mặt như vậy.
Khi trông thấy nước mắt của Hoàng Thiên Đại Đế, Âu Dương ít nhiều cũng có một chút xúc động. Hoàng Thiên tuy rằng thê thảm, năm đó tận mắt nhìn thấy cha bị giết chết, nhưng Hoàng Thiên so với bản tahan mình thì còn may mắn hơn. Chí ít sau vô số năm Hoàng Thiên còn có thể ở nơi này tế bái phụ thân, còn bản thân mình thì sao? Mình từ nhỏ lớn lên trong cô nhi viện, bản thân cho tới giờ cũng không biết cha mẹ là ai, cũng không biết ở thế giới kia mình còn có một người thân nào hay không.
Mình chính là một đứa bé đáng thương bị vất bỏ, từ nhỏ nội tâm Âu Dương kỳ thực đã đặc biệt tự ti, vì che giấu sự tự ti của bản tahan, Âu Dương không ngừng truy cầu sự cường đại, lấy cách này để che giấu đi sự tự ti bên trong nội tâm của mình.
Nhưng khi tới thế giới này, Âu Dương đã chậm rãi bước ra từ bên trong sự tự ti này. Thiên hạ đệ nhất! Bản thân có cái gì để phải tự ti. Mình là thiên hạ đệ nhất, ngay cả người được xưng là quỷ tài vạn năm trước Hoàng Thiên Đại Đế, ở tại Mê Hồn Hải đều bại dưới tay mình, mình mới là người mạnh nhất!
- Hắn rốt cuộc là ai?
Bì Ba có chút khó hiểu nhìn Âu Dương, toàn bộ mọi người trong tiểu thế giới đều biết hắn? Vậy người này là ai?
- Đúng vậy, Âu Dương thúc thúc, hắn rốt cuộc là ai?
Lăng Hàn cũng có chút hiếu kỳ, Âu Dương khẳng định không có khả năng nói bậy, nhưng một người như vậy vì sao bọn họ lại không biết?
- Cuộc đời hắn tràn ngập huy hoàng, hắn đã từng là mục tiêu mà vô số người sùng bái, hắn dùng ngạo khí cùng thiên phú của mình để nói ra thân phận vương giả của mình cho toàn bộ thế giới biết. Mà tình cảnh hôm nay, rất lâu trước đây ở cùng địa phương này cũng đã từng phát sinh qua, các ngươi lẽ nào không nghĩ ra được chút gì sao?
Âu Dương đảo mắt nhìn bốn phía, thời gian vạn năm, bốn chữ Hoàng Thiên Đại Đế vẫn có được lực chấn nhiếp không tầm thường như cũ.
- Rất lâu rất lâu trước đây?
Lăng Hàn hồi tưởng lại ký ức trong đầu mình, đột nhiên sắc mặt Lăng Hàn đại biến, hắn nhìn người ở giữa quảng trường, sắc mặt lộ ra vẻ không thể nào tin nổi.
- Là hắn!
Bì Ba cũng đã đoán được ra là ai.
Âu Dương đảo mắt nhìn xung quanh, hướng về phía vô số người hoặc là đang mê man hoặc là giật mình, mở miệng nói:
- Không sai! Hắn chính là Hoàng Thiên Đại Đế vạn năm trước!
…
- Không sai! Hắn chính là Hoàng Thiên Đại Đế vạn năm trước!
Lời nói của Âu Dương tựa như là sấm sét vang vọng khắp xung quanh, vô số người cảm giác được đầu óc mình trong nháy mắt căng ra.
Thần Tiễn Âu Dương! Hoàng Thiên Đại Đế Vạn năm trước! Hôm nay hai cường giả đều đi ra từ tiểu thế giới này dĩ nhiên lại tụ tập tại đây, rốt cuộc là phát sinh chuyện gì?
Hoàng Thiên Đại Đế ở tại Chân Linh Giới đã biến mất gần vạn năm, rốt cuộc đã phát sinh việc gì mà có thể khiến cho vương giả như vậy phải biến mất? Hơn nữa lại vì điều gì mà khiến cho vương giả này xuất hiện lại một lần nữa?
Tất cả đều phảng phất như là bí ẩn quanh quẩn trong lòng mọi người, chẳng qua Âu Dương cũng sẽ không giải thích cùng bọn họ, bởi vì con đường này là bản thân hắn phải đi, hắn không cần phải nói cho bất kỳ người nào, cũng không cần bất kỳ người nào biết đến.
Âu Dương liếc mắt nhìn Bì Ba vẫn còn đang cả kinh, trong tay đột nhiên hiện ra thêm một chiếc chuông nhỏ màu vàng, chiếc chuông này chính là vật mà hắn đã đạt được ở Vạn Tiên Sơn, lúc này chiếc chuông đã được Âu Dương quán chú cho lực lượng vô tận, có thể nói là một kiện thần khí siêu cấp. Âu Dương giao chiếc chuông vào tay Bì Ba rồi nói:
- Lão tướng quân, lần này Âu Dương không thể dừng lại lâu ở đô thành, bởi vì chúng ta còn có một việc vô cùng quan trọng cần phải hoàn thành, chiếc chuông này chính là một kiện bảo vật, chỉ cần ngươi nhỏ máu tươi của mình lên chiếc chuông, nó sẽ thông linh, chỉ cần ánh sáng của chiếc chuông bất diệt, liền có thể vĩnh viễn bảo đảm Bì gia cùng Đại Vận hưng thịnh không thôi!
- Này...
Hai tay Bì Ba đang cầm chiếc chuông, vốn hắn còn muốn Âu Dương ở lại Bì gia thêm mấy ngày, nhưng xem tình hình hiện tại, Âu Dương không thể nào ở lại nơi này được.
Âu Dương trông thấy tận mắt nhìn thấy khóc lóc thảm thiết, rất khó tưởng tượng được một cuồng nhân như hắn lại còn có một bộ mặt như vậy.
Khi trông thấy nước mắt của Hoàng Thiên Đại Đế, Âu Dương ít nhiều cũng có một chút xúc động. Hoàng Thiên tuy rằng thê thảm, năm đó tận mắt nhìn thấy cha bị giết chết, nhưng Hoàng Thiên so với bản tahan mình thì còn may mắn hơn. Chí ít sau vô số năm Hoàng Thiên còn có thể ở nơi này tế bái phụ thân, còn bản thân mình thì sao? Mình từ nhỏ lớn lên trong cô nhi viện, bản thân cho tới giờ cũng không biết cha mẹ là ai, cũng không biết ở thế giới kia mình còn có một người thân nào hay không.
Mình chính là một đứa bé đáng thương bị vất bỏ, từ nhỏ nội tâm Âu Dương kỳ thực đã đặc biệt tự ti, vì che giấu sự tự ti của bản tahan, Âu Dương không ngừng truy cầu sự cường đại, lấy cách này để che giấu đi sự tự ti bên trong nội tâm của mình.
Nhưng khi tới thế giới này, Âu Dương đã chậm rãi bước ra từ bên trong sự tự ti này. Thiên hạ đệ nhất! Bản thân có cái gì để phải tự ti. Mình là thiên hạ đệ nhất, ngay cả người được xưng là quỷ tài vạn năm trước Hoàng Thiên Đại Đế, ở tại Mê Hồn Hải đều bại dưới tay mình, mình mới là người mạnh nhất!
- Hắn rốt cuộc là ai?
Bì Ba có chút khó hiểu nhìn Âu Dương, toàn bộ mọi người trong tiểu thế giới đều biết hắn? Vậy người này là ai?
- Đúng vậy, Âu Dương thúc thúc, hắn rốt cuộc là ai?
Lăng Hàn cũng có chút hiếu kỳ, Âu Dương khẳng định không có khả năng nói bậy, nhưng một người như vậy vì sao bọn họ lại không biết?
- Cuộc đời hắn tràn ngập huy hoàng, hắn đã từng là mục tiêu mà vô số người sùng bái, hắn dùng ngạo khí cùng thiên phú của mình để nói ra thân phận vương giả của mình cho toàn bộ thế giới biết. Mà tình cảnh hôm nay, rất lâu trước đây ở cùng địa phương này cũng đã từng phát sinh qua, các ngươi lẽ nào không nghĩ ra được chút gì sao?
Âu Dương đảo mắt nhìn bốn phía, thời gian vạn năm, bốn chữ Hoàng Thiên Đại Đế vẫn có được lực chấn nhiếp không tầm thường như cũ.
- Rất lâu rất lâu trước đây?
Lăng Hàn hồi tưởng lại ký ức trong đầu mình, đột nhiên sắc mặt Lăng Hàn đại biến, hắn nhìn người ở giữa quảng trường, sắc mặt lộ ra vẻ không thể nào tin nổi.
- Là hắn!
Bì Ba cũng đã đoán được ra là ai.
Âu Dương đảo mắt nhìn xung quanh, hướng về phía vô số người hoặc là đang mê man hoặc là giật mình, mở miệng nói:
- Không sai! Hắn chính là Hoàng Thiên Đại Đế vạn năm trước!
…
- Không sai! Hắn chính là Hoàng Thiên Đại Đế vạn năm trước!
Lời nói của Âu Dương tựa như là sấm sét vang vọng khắp xung quanh, vô số người cảm giác được đầu óc mình trong nháy mắt căng ra.
Thần Tiễn Âu Dương! Hoàng Thiên Đại Đế Vạn năm trước! Hôm nay hai cường giả đều đi ra từ tiểu thế giới này dĩ nhiên lại tụ tập tại đây, rốt cuộc là phát sinh chuyện gì?
Hoàng Thiên Đại Đế ở tại Chân Linh Giới đã biến mất gần vạn năm, rốt cuộc đã phát sinh việc gì mà có thể khiến cho vương giả như vậy phải biến mất? Hơn nữa lại vì điều gì mà khiến cho vương giả này xuất hiện lại một lần nữa?
Tất cả đều phảng phất như là bí ẩn quanh quẩn trong lòng mọi người, chẳng qua Âu Dương cũng sẽ không giải thích cùng bọn họ, bởi vì con đường này là bản thân hắn phải đi, hắn không cần phải nói cho bất kỳ người nào, cũng không cần bất kỳ người nào biết đến.
Âu Dương liếc mắt nhìn Bì Ba vẫn còn đang cả kinh, trong tay đột nhiên hiện ra thêm một chiếc chuông nhỏ màu vàng, chiếc chuông này chính là vật mà hắn đã đạt được ở Vạn Tiên Sơn, lúc này chiếc chuông đã được Âu Dương quán chú cho lực lượng vô tận, có thể nói là một kiện thần khí siêu cấp. Âu Dương giao chiếc chuông vào tay Bì Ba rồi nói:
- Lão tướng quân, lần này Âu Dương không thể dừng lại lâu ở đô thành, bởi vì chúng ta còn có một việc vô cùng quan trọng cần phải hoàn thành, chiếc chuông này chính là một kiện bảo vật, chỉ cần ngươi nhỏ máu tươi của mình lên chiếc chuông, nó sẽ thông linh, chỉ cần ánh sáng của chiếc chuông bất diệt, liền có thể vĩnh viễn bảo đảm Bì gia cùng Đại Vận hưng thịnh không thôi!
- Này...
Hai tay Bì Ba đang cầm chiếc chuông, vốn hắn còn muốn Âu Dương ở lại Bì gia thêm mấy ngày, nhưng xem tình hình hiện tại, Âu Dương không thể nào ở lại nơi này được.
/1220
|