Dị tộc tru sát tiên nhân là vì sinh tồn, nhưng là tiên nhân tru sát Dị tộc là vì cái gì? Khoái ý ân cừu sao? Lý do này đủ đàng hoàng nhưng người thật sự thông minh sẽ bị lý do này lừa gạt sao?
Âu Dương hít một hơi, nói:
- Tay các ngươi đẫm máu dùng sinh mệnh của bốn người các ngươi chưa trả đủ.
Rồi Âu Dương bật cười.
Thật ra Âu Dương nói câu này cũng là nói cho mình nghe. Trong tay hắn nhuộm máu dùng mạng của hắn có trả lại đủ không? Hiển nhiên là không đủ. Từ ngày Âu Dương bắt đầu tu luyện thì hắn chính là sát thần, một đường do máu phô thành, Âu Dương còn nhớ có bao nhiêu mạng người chết trong tay hắn không?
Âu Dương lắc đầu, không tiếp tục suy nghĩ vấn đề này, vì đó là câu hỏi không đáp án, ít nhất bây giờ hắn không nghĩ ra được.
- Bách Hoa cốc, chỗ đó chắc sẽ có một trận ác chiến!
Âu Dương biết Bách Hoa cốc không đẹp như tên của nó, chỗ đó không chỉ có Dị tộc chạy đi tìm linh dược, đa số là tiên nhân đi ngắt tài nguyên, cho nên nơi ấy có cái tên khác, đó là huyết nhiễm chi địa!
Đúng vậy, chỗ đó bị máu của tiên nhân và Dị tộc nhuộm thành màu đỏ, ở đó hoa nở ra đều là màu máu, ở đó so với đất đẫm máu càng máu me hơn. Khắp nơi đều là ác chiến, muốn ở đó có được thứ gì thì ngươi cũng phải trả giá!
Âu Dương hét lên:
- Xuất phát!
Âu Dương bay hướng phương xa, khoảnh khắc này hắn nói cho chính mình hắn không có nhân từ, lần này dù là Dị tộc hay tiên đều là kẻ địch của hắn. Âu Dương tuyệt đối không để có người sống biết được lực lượng của hắn, bởi vì thêm một người biết lực lượng của hắn thì hắn sẽ tăng thêm một phần nguy hiểm.
Âu Dương một đường tiến tới Bách Hoa cốc, nhưng con đường không hề gió êm sóng lặng, bởi vì càng tới gần Bách Hoa cốc thì càng nguy hiểm hơn. Bách Hoa cốc chưa từng xuất hiện Dị tộc thấp kém, bình thường chỉ có Dị tộc cao đẳng và tiên nhân.
Âu Dương ở đây là ngoại tộc, tại đây Dị tộc sẽ cho rằng hắn là tiên nhân giả mạo Dị tộc. Tiên nhân thì hiểu hơi thở của Âu Dương tuyệt đối không phải là tiên, bởi vậy trong mắt tiên nhân thì hắn chính là Dị tộc.
Trên đường đi tới, Âu Dương giết rất nhiều tiên nhân và Dị tộc, nhưng may là những người này mạnh nhát chỉ là kim tiên. Âu Dương cũng bởi vì một đường giết chóc thành công đạt đến đỉnh kim tiên.
Khi Âu Dương đến đỉnh kim tiên thì hắn lại tiến vào một bình cảnh mới, bình cảnh này lớn hơn trước kia. Từ kim tiên đến tiên đế gần như là bay vọt về chất, là phân biệt giữa thần và người.
Kim tiên cường đại sao? Kim tiên toàn lực nhất kích sợ rằng đủ hủy diệt phân nửa Chân Linh Giới, nhưng so sánh tiên đế thì họ không tính là gì.
Tiên Giới có vô số kim tiên, nhưng Tiên Giới có bao nhiêu tiên đế? Chúng Thần Điện có mạnh không? Chúng Thần Điện có trăm ngàn vạn đệ tử, nhưng đạt đến tiên đế đều là trưởng lão, mà Chúng Thần Điện chỉ có trăm vị trưởng lão.
Từ đó có thể tưởng tượng tiên đế ở Tiên Giới cao quý đến cỡ nào, cũng có thể tưởng tượng tiên đế khó đạt đến cỡ nào.
- Không thể vội vã, phải đi vững vàng từng bước một. Từ ta phi tiên đến bây giờ mới sáu mươi năm, thời gian này đủ hù chết nhiều người.
Âu Dương nghĩ đến từ lúc mình tới phi tiên đến bây giờ, sáu mươi năm từ phi tiên đạt đến đỉnh kim tiên, tốc độ nói ra tuyệt đối có thể dọa nhiều người vỡ tim.
- Cho dù không thể dựa vào giết người tăng tiến thì ta còn có Nghịch Thiên Hoàn! Ta không có gì phải sợ!
Âu Dương vỗ lồng ngực mình, lúc này tầm mắt hắn đã nhìn thấy phương xa dãy núi liên miên bất tận, dãy núi đỏ đó chính là Bách Hoa cốc trong truyền thuyết, cũng là mục đích lần này của Âu Dương.
…
Bách Hoa cốc, từ rất lâu về trước chỗ này xinh đẹp giống như tên của nó, chỗ này sinh hoạt một ít Dị tộc thấp kém. Bọn họ không có nhiều truy cầu, cũng không có gì giết chóc, vui vẻ sinh hoạt tại đây.
Nhưng tất cả sự vật tốt đẹp dường như không thể ngừng lại quá lâu. Một vị Luyện Đan Sư Dị tộc vân du tứ hải đi tới đây, khi y nhìn thấy linh dược khắp đồi núi thì y gần như điên cuồng đồ sát toàn bộ Dị tộc thấp kém sống ở nơi này. Trong một đêm vui sướng biến mất, tiếng cười không còn.
Những người từng vui vẻ dường như từng giây từng phút đều nguyền rủa đất đai này. Bắt đầu từ ngày đó, chỗ này trở thành vùng đất chết chóc. Vô số người tham lam tới đây, để lại đều là máu tươi. Máu thấm đẫm, chỗ này không giảm bớt linh dược, không giảm bớt giết chóc, duy nhất biến mất là vui sướng từng có.
Từ bầu trời nhìn xuống dãy núi, Âu Dương như có thể nghe tiếng vui cường từng có, như có thể thấy những Dị tộc thấp kém chết dưới tay Luyện Đan Sư kia bất đắc dĩ cùng tuyệt vọng.
Âu Dương biết chuyện này không thể trách vị Luyện Đan Sư kia, nếu là hắn phát hiện bảo địa như vậy, vì chiếm của riêng, có lẽ hắn cũng sẽ làm ra chuyện vô cùng điên cuồng trong mắt người khác. Đây là hiện thực, hiện thực chính là tàn khốc như vậy, muốn sống sót có khi người ta sẽ làm vài chuyện cầm thú không bằng.
Âu Dương cảm thán ngâm nga:
- Thất phu vô tội hoài bích có tội!
Những Dị tộc thấp kém vô tội chỉ vì biết quá nhiều mới đẩy họ vào con đường chết.
Hôm nay Âu Dương tới đây cũng vì mấy thứ kia, hắn phải đi cũng là con đường tử vong.
- Hãy buông xuống thương hại và mờ mịt của ngươi đi!
Âu Dương siết chặt Thứ Kiêu cung, hắn biết cho dù toàn thiên hạ đều mất nhưng hắn sẽ không đánh mất cây cung trong tay.
Âu Dương nhìn Thứ Kiêu cung, nói:
- Ông bạn già, chúng ta một đường sóng vai chiến đấu, nếu trên thế giới có thứ gì ta không thể mất đi thì chính là ngươi!
Nếu như nói có thứ gì từ đầu đến cuối vĩnh viễn không phản bội mình thì có lẽ đó chính là Thứ Kiêu cung trong tay.
*Ong!*
Dường như đáp lời Âu Dương, Thứ Kiêu cung run rẩy. Cung có linh, cung có thể cảm nhận chiến ý của chủ nhân, có thể tâm linh tương thông với chủ nhân.
- Ông bạn già, ta sẽ không ban cho ngươi linh hồn, bởi vì vũ khí không cần linh hồn! Có linh hồn liền có được ý nghĩ của mình, vậy thì chúng ta không còn là một thể, nhưng ông bạn già, ngươi yên tâm đi, linh hồn của ta chính là linh hồn của ngươi, chúng ta sẽ không tách rời nhau!
Nói xong câu đó Âu Dương hóa thành tia chớp đen lao nhanh xuống huyết nhiễm chi địa.
Bách Hoa cốc, chỗ này giống như hoa viên Mộng gia, chia làm bốn khu vực, trong bốn khu vực chia bốn mùa xuân hạ thu đông, linh dược cũng tự sinh trưởng trong hoàn cảnh xung quanh. Chính vì hoàn cảnh huyền bí như vậy mới sinh ra nhiều linh dược đến thế.
Âu Dương nhìn mảnh đất thần kỳ thiên nhiên hình thành, dù là hắn cũng không thể không cảm thán, kỳ thực thần kỳ nhất vĩnh viễn là thiên nhiên, thiên nhiên mới chân chính là không chiến mà thắng.
Âu Dương cười khổ lầm bầm:
- Đông Lăng Thảo, Viêm Thiên Hoa, Thu Thần Quả, Xuân Nha! Bốn loại tài liệu này là để luyện chế Khấp Thần đan, ta thật may mắn, một lần đánh bốn trận.
Người bình thường đi vào chỗ này đều là tìm kiếm trong một sân, còn Âu Dương tới đây phải tìm tới bốn chỗ.
Âu Dương hít một hơi, nói:
- Tay các ngươi đẫm máu dùng sinh mệnh của bốn người các ngươi chưa trả đủ.
Rồi Âu Dương bật cười.
Thật ra Âu Dương nói câu này cũng là nói cho mình nghe. Trong tay hắn nhuộm máu dùng mạng của hắn có trả lại đủ không? Hiển nhiên là không đủ. Từ ngày Âu Dương bắt đầu tu luyện thì hắn chính là sát thần, một đường do máu phô thành, Âu Dương còn nhớ có bao nhiêu mạng người chết trong tay hắn không?
Âu Dương lắc đầu, không tiếp tục suy nghĩ vấn đề này, vì đó là câu hỏi không đáp án, ít nhất bây giờ hắn không nghĩ ra được.
- Bách Hoa cốc, chỗ đó chắc sẽ có một trận ác chiến!
Âu Dương biết Bách Hoa cốc không đẹp như tên của nó, chỗ đó không chỉ có Dị tộc chạy đi tìm linh dược, đa số là tiên nhân đi ngắt tài nguyên, cho nên nơi ấy có cái tên khác, đó là huyết nhiễm chi địa!
Đúng vậy, chỗ đó bị máu của tiên nhân và Dị tộc nhuộm thành màu đỏ, ở đó hoa nở ra đều là màu máu, ở đó so với đất đẫm máu càng máu me hơn. Khắp nơi đều là ác chiến, muốn ở đó có được thứ gì thì ngươi cũng phải trả giá!
Âu Dương hét lên:
- Xuất phát!
Âu Dương bay hướng phương xa, khoảnh khắc này hắn nói cho chính mình hắn không có nhân từ, lần này dù là Dị tộc hay tiên đều là kẻ địch của hắn. Âu Dương tuyệt đối không để có người sống biết được lực lượng của hắn, bởi vì thêm một người biết lực lượng của hắn thì hắn sẽ tăng thêm một phần nguy hiểm.
Âu Dương một đường tiến tới Bách Hoa cốc, nhưng con đường không hề gió êm sóng lặng, bởi vì càng tới gần Bách Hoa cốc thì càng nguy hiểm hơn. Bách Hoa cốc chưa từng xuất hiện Dị tộc thấp kém, bình thường chỉ có Dị tộc cao đẳng và tiên nhân.
Âu Dương ở đây là ngoại tộc, tại đây Dị tộc sẽ cho rằng hắn là tiên nhân giả mạo Dị tộc. Tiên nhân thì hiểu hơi thở của Âu Dương tuyệt đối không phải là tiên, bởi vậy trong mắt tiên nhân thì hắn chính là Dị tộc.
Trên đường đi tới, Âu Dương giết rất nhiều tiên nhân và Dị tộc, nhưng may là những người này mạnh nhát chỉ là kim tiên. Âu Dương cũng bởi vì một đường giết chóc thành công đạt đến đỉnh kim tiên.
Khi Âu Dương đến đỉnh kim tiên thì hắn lại tiến vào một bình cảnh mới, bình cảnh này lớn hơn trước kia. Từ kim tiên đến tiên đế gần như là bay vọt về chất, là phân biệt giữa thần và người.
Kim tiên cường đại sao? Kim tiên toàn lực nhất kích sợ rằng đủ hủy diệt phân nửa Chân Linh Giới, nhưng so sánh tiên đế thì họ không tính là gì.
Tiên Giới có vô số kim tiên, nhưng Tiên Giới có bao nhiêu tiên đế? Chúng Thần Điện có mạnh không? Chúng Thần Điện có trăm ngàn vạn đệ tử, nhưng đạt đến tiên đế đều là trưởng lão, mà Chúng Thần Điện chỉ có trăm vị trưởng lão.
Từ đó có thể tưởng tượng tiên đế ở Tiên Giới cao quý đến cỡ nào, cũng có thể tưởng tượng tiên đế khó đạt đến cỡ nào.
- Không thể vội vã, phải đi vững vàng từng bước một. Từ ta phi tiên đến bây giờ mới sáu mươi năm, thời gian này đủ hù chết nhiều người.
Âu Dương nghĩ đến từ lúc mình tới phi tiên đến bây giờ, sáu mươi năm từ phi tiên đạt đến đỉnh kim tiên, tốc độ nói ra tuyệt đối có thể dọa nhiều người vỡ tim.
- Cho dù không thể dựa vào giết người tăng tiến thì ta còn có Nghịch Thiên Hoàn! Ta không có gì phải sợ!
Âu Dương vỗ lồng ngực mình, lúc này tầm mắt hắn đã nhìn thấy phương xa dãy núi liên miên bất tận, dãy núi đỏ đó chính là Bách Hoa cốc trong truyền thuyết, cũng là mục đích lần này của Âu Dương.
…
Bách Hoa cốc, từ rất lâu về trước chỗ này xinh đẹp giống như tên của nó, chỗ này sinh hoạt một ít Dị tộc thấp kém. Bọn họ không có nhiều truy cầu, cũng không có gì giết chóc, vui vẻ sinh hoạt tại đây.
Nhưng tất cả sự vật tốt đẹp dường như không thể ngừng lại quá lâu. Một vị Luyện Đan Sư Dị tộc vân du tứ hải đi tới đây, khi y nhìn thấy linh dược khắp đồi núi thì y gần như điên cuồng đồ sát toàn bộ Dị tộc thấp kém sống ở nơi này. Trong một đêm vui sướng biến mất, tiếng cười không còn.
Những người từng vui vẻ dường như từng giây từng phút đều nguyền rủa đất đai này. Bắt đầu từ ngày đó, chỗ này trở thành vùng đất chết chóc. Vô số người tham lam tới đây, để lại đều là máu tươi. Máu thấm đẫm, chỗ này không giảm bớt linh dược, không giảm bớt giết chóc, duy nhất biến mất là vui sướng từng có.
Từ bầu trời nhìn xuống dãy núi, Âu Dương như có thể nghe tiếng vui cường từng có, như có thể thấy những Dị tộc thấp kém chết dưới tay Luyện Đan Sư kia bất đắc dĩ cùng tuyệt vọng.
Âu Dương biết chuyện này không thể trách vị Luyện Đan Sư kia, nếu là hắn phát hiện bảo địa như vậy, vì chiếm của riêng, có lẽ hắn cũng sẽ làm ra chuyện vô cùng điên cuồng trong mắt người khác. Đây là hiện thực, hiện thực chính là tàn khốc như vậy, muốn sống sót có khi người ta sẽ làm vài chuyện cầm thú không bằng.
Âu Dương cảm thán ngâm nga:
- Thất phu vô tội hoài bích có tội!
Những Dị tộc thấp kém vô tội chỉ vì biết quá nhiều mới đẩy họ vào con đường chết.
Hôm nay Âu Dương tới đây cũng vì mấy thứ kia, hắn phải đi cũng là con đường tử vong.
- Hãy buông xuống thương hại và mờ mịt của ngươi đi!
Âu Dương siết chặt Thứ Kiêu cung, hắn biết cho dù toàn thiên hạ đều mất nhưng hắn sẽ không đánh mất cây cung trong tay.
Âu Dương nhìn Thứ Kiêu cung, nói:
- Ông bạn già, chúng ta một đường sóng vai chiến đấu, nếu trên thế giới có thứ gì ta không thể mất đi thì chính là ngươi!
Nếu như nói có thứ gì từ đầu đến cuối vĩnh viễn không phản bội mình thì có lẽ đó chính là Thứ Kiêu cung trong tay.
*Ong!*
Dường như đáp lời Âu Dương, Thứ Kiêu cung run rẩy. Cung có linh, cung có thể cảm nhận chiến ý của chủ nhân, có thể tâm linh tương thông với chủ nhân.
- Ông bạn già, ta sẽ không ban cho ngươi linh hồn, bởi vì vũ khí không cần linh hồn! Có linh hồn liền có được ý nghĩ của mình, vậy thì chúng ta không còn là một thể, nhưng ông bạn già, ngươi yên tâm đi, linh hồn của ta chính là linh hồn của ngươi, chúng ta sẽ không tách rời nhau!
Nói xong câu đó Âu Dương hóa thành tia chớp đen lao nhanh xuống huyết nhiễm chi địa.
Bách Hoa cốc, chỗ này giống như hoa viên Mộng gia, chia làm bốn khu vực, trong bốn khu vực chia bốn mùa xuân hạ thu đông, linh dược cũng tự sinh trưởng trong hoàn cảnh xung quanh. Chính vì hoàn cảnh huyền bí như vậy mới sinh ra nhiều linh dược đến thế.
Âu Dương nhìn mảnh đất thần kỳ thiên nhiên hình thành, dù là hắn cũng không thể không cảm thán, kỳ thực thần kỳ nhất vĩnh viễn là thiên nhiên, thiên nhiên mới chân chính là không chiến mà thắng.
Âu Dương cười khổ lầm bầm:
- Đông Lăng Thảo, Viêm Thiên Hoa, Thu Thần Quả, Xuân Nha! Bốn loại tài liệu này là để luyện chế Khấp Thần đan, ta thật may mắn, một lần đánh bốn trận.
Người bình thường đi vào chỗ này đều là tìm kiếm trong một sân, còn Âu Dương tới đây phải tìm tới bốn chỗ.
/1220
|