- Tiểu Nhạc, sao hôm nay ngươi có hứng thú chạy đến Hồn điện của ta gây rôi?
Lục Phi cầm một cây quạt, cười tủm tỉm từ bên trong bước ra. Nhìn thấy hộ sơn đại thần thích ồn ào này Lục Phi không có vẻ gì là khó chịu. Mặc dù Tiểu Nhạc cả ngày kêu là đập chết người này người kia, nhưng Lục Phi hiểu hộ sơn đại thần này thật ra là người rất mềm lòng, y tối đa là đánh bị thương người, muốn y giết người thì y thật sự không làm được. Cũng vì điều này mà ở trong Chúng Thần Điện ai cũng quan hệ rất tốt với Tiểu Nhạc.
Hôm nay đệ tử này cùng Tiểu Nhạc câu cá, ngày mai đệ tử kia cùng Tiểu Nhạc bắt tôm. Có thể nói Tiểu Nhạc ở trong Chúng Thần Điện tuy có thân phận không thua gì trưởng lão nhưng hề kênh kiệu.
- Đừng nói nhảm, tiểu bạch kiểm, ta nhịn ngươi lâu rồi!
Tiểu Nhạc vẫn là dáng vẻ cũ, mặc kệ thấy ai trước tiên phun nọc độc đã. Lục Phi sớm biết tính tình của Tiểu Nhạc, nên dù y nói gã thế nào thì gã luôn nở nụ cười.
Tiểu Nhạc thấy Lục Phi như vậy thì khó chịu nói:
- A! Tiểu bạch kiểm, ngươi còn cười? Ta nói ngươi biết, hôm nào ta thật sự trở thành hộ sơn đại thần thì nhất định phải bỏ Hồn điện của các ngươi!
Lục Phi cố nhịn cười, hỏi:
- Được rồi, hộ sơn đại thần đại nhân chạy đến Hồn điện của ta có việc gì?
Tiểu Nhạc bỗng nói:
- Ta muốn thăm đệ muội của ta!
Tiểu Nhạc nói câu này khiến đám người ngẩn ra, thăm đệ muội? Chạy tới Hồn điện để thăm đệ muội? Từ khi nào Tiểu Nhạc ở Chúng Thần Điện nhận tiểu đệ?
- Đệ... Đệ muội?
Lục Phi lúng túng nhìn Tiểu Nhạc, bởi vì gã thật sự không biết y nói đệ muội có chỉ ai.
Bỗng một thanh âm từ xa bay tới:
- Lục trưởng lão, chắc Tiểu Nhạc đang nói về Vệ Thi.
Một người đàn ông mặc long bào, đầu đội kim quan mang theo kiếm khí cực kỳ sắc bén từ xa đi tới, nhưng gã không phát hiện nói xong câu này thì sắc mặt của Lục Phi trở nên cực kỳ khó xem.
Lục Phi biến sắc mặt, nhìn Hoàng Thiên, nói:
- Hoàng Thiên, ta kính sư phụ của ngươi, nhưng nếu ngươi còn khinh khi Hồn điện của ta thì dù sư phụ của ngươi là Phách Kiếm cũng không thể bảo vệ cho ngươi!
Hoàng Thiên nghe câu này thì nhíu mày. Dù Hoàng Thiên tiến vào Tiên Giới không lâu nhưng gã dựa vào cố gắng và thiên phú bước vào kim tiên, ở trong Chúng Thần Điện cũng xem như có danh tiếng.
Lại bởi vì sư phụ của Hoàng Thiên là Phách Kiếm, vậy nên trong Chúng Thần Điện trên từ trưởng lão, dưới đến đệ tử không ai không nể mặt gã ba phần. Nhưng Lục Phi luôn thân thiện lại nói ra câu này khiến Hoàng Thiên giật mình, gã đã nói sai cái gì? Tại sao Lục Phi có phản ứng lớn như vậy?
- Hồn điện chưa từng thông hôn với người ngoài, mỗi một Hồn Giả đời này phải gả cho Hồn Giả. Cho nên lời như vậy hy vọng sau này hai vị đừng tùy tiện nói, nếu không gây đến chỗ tông chủ Hồn điện cũng không khuất phục!
Lục Phi liếc hai người rồi xoay đi, biến mất trong Hồn điện.
Tiểu Nhạc và Hoàng Thiên liếc nhau, nở nụ cười khổ.
Hoàng Thiên bất đắc dĩ nhún vai, nói:
- Xem ra Âu Dương lão đệ phải đi con đường rất dài.
Hoàng Thiên thật tình không biết Hồn điện có quy tắc như vậy. Hồn Giả không gả ra ngoài, chỉ có thể gả cho Hồn Giả?
- Hừ! Trước giờ không ai có thể ngăn cản tiểu dệ của ta. Đạm Đài gia từng vênh váo cuối cùng chẳng phải là như chó cụp đuôi chạy tới Tiên Giới? Nếu có một ngày tiểu đệ trở về, dù là Hồn Vương cũng không thể ngăn cản.
Tiểu Nhạc rất tin tưởng Âu Dương, hàng loạt sự thật chứng minh hắn cơ hồ là không gì làm không được, mỗi một lần ngủ đông đổi lấy là tương lai vùng lên.
Lầnn ày Âu Dương biến mất tròn sáu mươi năm, theo Tiểu Nhạc thấy khi hắn lại xuất thế thì đương nhiên là chấn kinh thiên hạ!
- Ngươi và ta đều tin tưởng Âu Dương, nhưng mà...
Hoàng Thiên liếc Hồn điện, không nói tiếp.
Âu Dương có quan hệ gì với Vệ Thi? Hai người nói trắng ra là không có quan hệ gì, Tiểu Nhạc kêu Vệ Thi là đệ muội chẳng qua đơn phương. Âu Dương chưa từng nói cái gì với Vệ Thi, nàng tuy từng có ý với hắn nhưng sáu mươi năm qua đi, tất cả còn giống như quá khứ không?
Trong Hồn điện nhiều Hồn Giả ưu tú như vậy, ai có thể bảo đảm Vệ Thi cứ chờ đợi, đợi đến khi Âu Dương trở về? Hai người này dù là ai suy nghĩ trong lòng thay đổi thì tất cả biến thành bong bóng.
Tiểu Nhạc không hiểu suy nghĩ trong lòng Hoàng Thiên, y chỉ biết y rất tin tưởng vào Âu Dương.
Trong Hồn điện, Vệ Thi ngồi xếp bằng dưới một gốc cây đa, hấp thu hồn lực. Thời gian sáu mươi năm đối với người bình thường gần như là một đời, nhưng đối với người như họ gần như bất tử thì sáu mươi năm chỉ là cái búng tay.
- Thi Thi...
Lục Phi từ bên ngoài đi vào, mặt mang nụ cười, gã nhìn đệ tử của mình, rất vừa lòng.
Vệ Thi đóng chắc nền móng, dù tốc độ tăng cấp không biến thái như Hoàng Thiên nhưng sáu mươi năm từ phi tiên bước vào kim tiên, bây giờ tiến bộ bình ổn, đối với Lục Phi luôn chú trọng ổn định đúng là tin tức tốt nhất.
Vệ Thi trông thấy Lục Phi tiến vào vội đứng dậy hành lễ:
- Sư phụ.
- Không cần đa lễ như vậy.
Lục Phi hai tay dìu Vệ Thi dậy, trong mắt ngàn ngập ẩn ý, Vệ Thi đương nhiên hiểu ý nghĩa trong đó.
Trong thế giới Hồn Giả, Hồn Giả vốn từ trời đất sinh ra, không phụ không mẫu, cho nên dù là hai Hồn Giả cùng nhau cũng không thể sinh ra hậu đại, như vậy tạo thành Hồn Giả không có luân lý đọa đức gì. Khi Lục Phi lô gìra ánh mắt kia thì Vệ Thi hiểu sư phụ có lẽ ái mộ nàng.
Lục Phi phát hiện Vệ Thi là lạ, thu lại tầm mắt, đổi đề tài:
- Thi Thi, nàng đến Chúng Thần Điện của chúng ta được bao lâu rồi?
Vệ Thi cung kính đáp:
- Bẩm sư phụ, Vệ Thi tiến vào Chúng Thần Điện đã sáu mươi năm.
Lục Phi nói:
- Chớp mắt qua sáu mươi năm, ta dạy nàng cũng đã sáu mươi năm...
Trong mắt Lục Phi có tia cay đắng, sáu mươi năm qua, tinh minh như Lục Phi làm sao không nhìn ra Vệ Thi có người trong lòng?
Mỗi ngày mặt trời lặn, Vệ Thi sẽ một mình ngồi dưới gốc cây đa nhìn nắng chiều, hình như nàng đang chờ đợi điều gì. Lục Phi biết Vệ Thi chờ đợi chính là Âu Dương.
Lục Phi nói:
- Hồn Giả chưa từng thông hôn với bên ngoài, vậy nên Thi Thi, nàng nên nghĩ rõ ràng. Nàng từng nói với ta hắn giống mặt trời nóng cháy, tương lai hắn sẽ vô cùng huy hoàng. Nhưng Thi Thi, nàng có biết bao nhiêu cường giả bởi vì chữ tình mà chôn vùi một đời? Vong Niên trong Di Vong Sâm Lâm, Hoắc Khải Phong, có ai không phải? Nếu thật sự thích hắn thì nên buông hắn đi, bởi vì các ngươi vốn không cùng một thế giới.
Nói xong câu đó Lục Phi xoay người rời đi, bỏ lại Vệ Thi một mình đón ánh chiều tà, ngơ ngác đứng như đang chờ đợi điều gì.
Nhìn hoàng hôn dần biến mất nơi cuối trời, trong mắt Vệ Thi tràn đầy dịu dàng, khẽ nói:
- Ngươi...còn nhớ ta không?
...
Âu Dương lắc đầu quăng đi bóng dáng Vệ Thi trong đầu, lại trở về làm một Âu Dương vô tình.
Lục Phi cầm một cây quạt, cười tủm tỉm từ bên trong bước ra. Nhìn thấy hộ sơn đại thần thích ồn ào này Lục Phi không có vẻ gì là khó chịu. Mặc dù Tiểu Nhạc cả ngày kêu là đập chết người này người kia, nhưng Lục Phi hiểu hộ sơn đại thần này thật ra là người rất mềm lòng, y tối đa là đánh bị thương người, muốn y giết người thì y thật sự không làm được. Cũng vì điều này mà ở trong Chúng Thần Điện ai cũng quan hệ rất tốt với Tiểu Nhạc.
Hôm nay đệ tử này cùng Tiểu Nhạc câu cá, ngày mai đệ tử kia cùng Tiểu Nhạc bắt tôm. Có thể nói Tiểu Nhạc ở trong Chúng Thần Điện tuy có thân phận không thua gì trưởng lão nhưng hề kênh kiệu.
- Đừng nói nhảm, tiểu bạch kiểm, ta nhịn ngươi lâu rồi!
Tiểu Nhạc vẫn là dáng vẻ cũ, mặc kệ thấy ai trước tiên phun nọc độc đã. Lục Phi sớm biết tính tình của Tiểu Nhạc, nên dù y nói gã thế nào thì gã luôn nở nụ cười.
Tiểu Nhạc thấy Lục Phi như vậy thì khó chịu nói:
- A! Tiểu bạch kiểm, ngươi còn cười? Ta nói ngươi biết, hôm nào ta thật sự trở thành hộ sơn đại thần thì nhất định phải bỏ Hồn điện của các ngươi!
Lục Phi cố nhịn cười, hỏi:
- Được rồi, hộ sơn đại thần đại nhân chạy đến Hồn điện của ta có việc gì?
Tiểu Nhạc bỗng nói:
- Ta muốn thăm đệ muội của ta!
Tiểu Nhạc nói câu này khiến đám người ngẩn ra, thăm đệ muội? Chạy tới Hồn điện để thăm đệ muội? Từ khi nào Tiểu Nhạc ở Chúng Thần Điện nhận tiểu đệ?
- Đệ... Đệ muội?
Lục Phi lúng túng nhìn Tiểu Nhạc, bởi vì gã thật sự không biết y nói đệ muội có chỉ ai.
Bỗng một thanh âm từ xa bay tới:
- Lục trưởng lão, chắc Tiểu Nhạc đang nói về Vệ Thi.
Một người đàn ông mặc long bào, đầu đội kim quan mang theo kiếm khí cực kỳ sắc bén từ xa đi tới, nhưng gã không phát hiện nói xong câu này thì sắc mặt của Lục Phi trở nên cực kỳ khó xem.
Lục Phi biến sắc mặt, nhìn Hoàng Thiên, nói:
- Hoàng Thiên, ta kính sư phụ của ngươi, nhưng nếu ngươi còn khinh khi Hồn điện của ta thì dù sư phụ của ngươi là Phách Kiếm cũng không thể bảo vệ cho ngươi!
Hoàng Thiên nghe câu này thì nhíu mày. Dù Hoàng Thiên tiến vào Tiên Giới không lâu nhưng gã dựa vào cố gắng và thiên phú bước vào kim tiên, ở trong Chúng Thần Điện cũng xem như có danh tiếng.
Lại bởi vì sư phụ của Hoàng Thiên là Phách Kiếm, vậy nên trong Chúng Thần Điện trên từ trưởng lão, dưới đến đệ tử không ai không nể mặt gã ba phần. Nhưng Lục Phi luôn thân thiện lại nói ra câu này khiến Hoàng Thiên giật mình, gã đã nói sai cái gì? Tại sao Lục Phi có phản ứng lớn như vậy?
- Hồn điện chưa từng thông hôn với người ngoài, mỗi một Hồn Giả đời này phải gả cho Hồn Giả. Cho nên lời như vậy hy vọng sau này hai vị đừng tùy tiện nói, nếu không gây đến chỗ tông chủ Hồn điện cũng không khuất phục!
Lục Phi liếc hai người rồi xoay đi, biến mất trong Hồn điện.
Tiểu Nhạc và Hoàng Thiên liếc nhau, nở nụ cười khổ.
Hoàng Thiên bất đắc dĩ nhún vai, nói:
- Xem ra Âu Dương lão đệ phải đi con đường rất dài.
Hoàng Thiên thật tình không biết Hồn điện có quy tắc như vậy. Hồn Giả không gả ra ngoài, chỉ có thể gả cho Hồn Giả?
- Hừ! Trước giờ không ai có thể ngăn cản tiểu dệ của ta. Đạm Đài gia từng vênh váo cuối cùng chẳng phải là như chó cụp đuôi chạy tới Tiên Giới? Nếu có một ngày tiểu đệ trở về, dù là Hồn Vương cũng không thể ngăn cản.
Tiểu Nhạc rất tin tưởng Âu Dương, hàng loạt sự thật chứng minh hắn cơ hồ là không gì làm không được, mỗi một lần ngủ đông đổi lấy là tương lai vùng lên.
Lầnn ày Âu Dương biến mất tròn sáu mươi năm, theo Tiểu Nhạc thấy khi hắn lại xuất thế thì đương nhiên là chấn kinh thiên hạ!
- Ngươi và ta đều tin tưởng Âu Dương, nhưng mà...
Hoàng Thiên liếc Hồn điện, không nói tiếp.
Âu Dương có quan hệ gì với Vệ Thi? Hai người nói trắng ra là không có quan hệ gì, Tiểu Nhạc kêu Vệ Thi là đệ muội chẳng qua đơn phương. Âu Dương chưa từng nói cái gì với Vệ Thi, nàng tuy từng có ý với hắn nhưng sáu mươi năm qua đi, tất cả còn giống như quá khứ không?
Trong Hồn điện nhiều Hồn Giả ưu tú như vậy, ai có thể bảo đảm Vệ Thi cứ chờ đợi, đợi đến khi Âu Dương trở về? Hai người này dù là ai suy nghĩ trong lòng thay đổi thì tất cả biến thành bong bóng.
Tiểu Nhạc không hiểu suy nghĩ trong lòng Hoàng Thiên, y chỉ biết y rất tin tưởng vào Âu Dương.
Trong Hồn điện, Vệ Thi ngồi xếp bằng dưới một gốc cây đa, hấp thu hồn lực. Thời gian sáu mươi năm đối với người bình thường gần như là một đời, nhưng đối với người như họ gần như bất tử thì sáu mươi năm chỉ là cái búng tay.
- Thi Thi...
Lục Phi từ bên ngoài đi vào, mặt mang nụ cười, gã nhìn đệ tử của mình, rất vừa lòng.
Vệ Thi đóng chắc nền móng, dù tốc độ tăng cấp không biến thái như Hoàng Thiên nhưng sáu mươi năm từ phi tiên bước vào kim tiên, bây giờ tiến bộ bình ổn, đối với Lục Phi luôn chú trọng ổn định đúng là tin tức tốt nhất.
Vệ Thi trông thấy Lục Phi tiến vào vội đứng dậy hành lễ:
- Sư phụ.
- Không cần đa lễ như vậy.
Lục Phi hai tay dìu Vệ Thi dậy, trong mắt ngàn ngập ẩn ý, Vệ Thi đương nhiên hiểu ý nghĩa trong đó.
Trong thế giới Hồn Giả, Hồn Giả vốn từ trời đất sinh ra, không phụ không mẫu, cho nên dù là hai Hồn Giả cùng nhau cũng không thể sinh ra hậu đại, như vậy tạo thành Hồn Giả không có luân lý đọa đức gì. Khi Lục Phi lô gìra ánh mắt kia thì Vệ Thi hiểu sư phụ có lẽ ái mộ nàng.
Lục Phi phát hiện Vệ Thi là lạ, thu lại tầm mắt, đổi đề tài:
- Thi Thi, nàng đến Chúng Thần Điện của chúng ta được bao lâu rồi?
Vệ Thi cung kính đáp:
- Bẩm sư phụ, Vệ Thi tiến vào Chúng Thần Điện đã sáu mươi năm.
Lục Phi nói:
- Chớp mắt qua sáu mươi năm, ta dạy nàng cũng đã sáu mươi năm...
Trong mắt Lục Phi có tia cay đắng, sáu mươi năm qua, tinh minh như Lục Phi làm sao không nhìn ra Vệ Thi có người trong lòng?
Mỗi ngày mặt trời lặn, Vệ Thi sẽ một mình ngồi dưới gốc cây đa nhìn nắng chiều, hình như nàng đang chờ đợi điều gì. Lục Phi biết Vệ Thi chờ đợi chính là Âu Dương.
Lục Phi nói:
- Hồn Giả chưa từng thông hôn với bên ngoài, vậy nên Thi Thi, nàng nên nghĩ rõ ràng. Nàng từng nói với ta hắn giống mặt trời nóng cháy, tương lai hắn sẽ vô cùng huy hoàng. Nhưng Thi Thi, nàng có biết bao nhiêu cường giả bởi vì chữ tình mà chôn vùi một đời? Vong Niên trong Di Vong Sâm Lâm, Hoắc Khải Phong, có ai không phải? Nếu thật sự thích hắn thì nên buông hắn đi, bởi vì các ngươi vốn không cùng một thế giới.
Nói xong câu đó Lục Phi xoay người rời đi, bỏ lại Vệ Thi một mình đón ánh chiều tà, ngơ ngác đứng như đang chờ đợi điều gì.
Nhìn hoàng hôn dần biến mất nơi cuối trời, trong mắt Vệ Thi tràn đầy dịu dàng, khẽ nói:
- Ngươi...còn nhớ ta không?
...
Âu Dương lắc đầu quăng đi bóng dáng Vệ Thi trong đầu, lại trở về làm một Âu Dương vô tình.
/1220
|