Yêu Cung

Chương 669: Ta đợi bảy ngàn năm

/1220


Hoàn Nhan Liệt nói:

- Chuyện này ta có nghe nói, bây giờ cách cuộc chiến hai giới chỉ có bảy ngàn năm, mọi chuyện đợi qua cuộc chiến hai giới rồi tính!

Hoàn Nhan Liệt liếc Hồn Vương, gã biết cái này xem như gián tiếp đắc tội Hồn Vương.

Hồn Vương khó hiểu nhìn Hoàn Nhan Liệt, gã từ trong mắt Hoàn Nhan Liệt nhìn ra sự bất đắc dĩ. Mặc dù bây giờ Tiểu Nhạc chỉ là một Linh Tiên, nhưng tương lai không xa thành tựu của y cực cao, Hoàn Nhan Liệt không muốn khiến cường giả tương lai này vì chuyện như vậy để lại hận ý gì, nên chỉ đành đắc tội Hồn Vương.

Hồn Vương lắc đầu, nói:

- Tuân lệnh.

Hoàn Nhan Liệt đã lên tiếng thì Hồn Vương đành chấp nhận.

- Đa tạ tông chủ!

Tiểu Nhạc nghe nói vậy thì rất vui vẻ, thời gian bảy ngàn năm đối với tu luyện giả như họ có lẽ không quá lâu, nhưng y biết có bảy ngàn năm là đủ rồi.

Trong Hồn điện, Vệ Thi một mình ngồi trong phòng. Vệ Thi đã nghe nói hôn sự của nàng cùng Lục Phi bị Tiểu Nhạc gây rối đẩy dời sau bảy ngàn năm.

- Ài...

Vệ Thi thở dài một hơi, hóa thành sương khói bay nhanh hướng Vạn Tiên sơn.

Trên Vạn Tiên sơn, Tiểu Nhạc cười tủm tỉm cầm hồ lô băng đường. Tiểu Nhạc chợt ngẩng đầu, nhìn trên bầu trời xuất hiện sương khói, vẻ mặt không vui.

Tiểu Nhạc liếc bầu trời, hỏi:

- Ngươi đến làm cái gì?

Vệ Thi lại biến thành hình người, đáp xuống đất.

Vệ Thi nhìn Tiểu Nhạc, hỏi:

- Cần gì như vậy?

Trong mắt Vệ Thi có cay đắng, bảy ngàn năm, chờ đợi bảy ngàn năm có ý nghĩa gì không?

Tiểu Nhạc nhìn Vệ Thi, nói:

- Cần gì? Mặc dù Âu Dương biến mất nhưng chúng ta đối biết nguy cơ càng lớn thì hắn càng vùng dậy mạnh mẽ hơn. Ta luôn tin tưởng có một ngày Âu Dương chắc chắn sẽ trở về, ngươi có gả cho ai không liên quan gì ta. Ta là đại ca của Âu Dương, hắn là tiểu đệ của ta, nếu mai này hắn trở về, ngươi muốn gả cho ai thì gả, nhưng bây giờ không được!

Lúc đầu nghe nói Vệ Thi và Lục Phi sắp kết hôn thì Tiểu Nhạc rất tức giận, y giận là nàng đã đồng ý.

Từ giây phút đó Tiểu Nhạc cảm thấy không đáng giá thay cho Âu Dương, cô gái như vậy, mới đã bao năm liền quên tất cả, cần gì cùng một chỗ với người như vậy?

Nhưng tình nghĩa huynh đệ làm Tiểu Nhạc chạy tới Hồn điện đại náo. Theo Tiểu Nhạc thấy thì mọi chuyện đều phải chờ Âu Dương trở về, tự hắn xử lý.

Vệ Thi hỏi Tiểu Nhạc:

- Có phải ở trong mắt của ngươi ta là người đàn bà hay thay lòng?

Tiểu Nhạc không trả lời, chỉ hừ lạnh:

- Hừ!

Tiếng hừ đã nói lên tất cả.

Vệ Thi nghe Tiểu Nhạc hừ lạnh, cười hỏi:

- Ngươi nói ta hay thay đổi, ta ngược lại muốn hỏi ta thay đổi như thế nào? Hắn có cho ta hứa hẹn nào không? Hắn có nói ta là người nào của hắn không? Đúng vậy, ta thừa nhận ta có thích hắn, nhưng chuyện đó không phải đơn phương thích là được. Tiểu Nhạc, dù ngươi bộ dạng bảy, tám tuổi nhưng tâm trí của ngươi không kém gì người trưởng thành, ngươi nói cho ta biết, ta có lý do gì để chờ?

Vệ Thi hỏi hàng loạt khiến Tiểu Nhạc câm nín. Chuyện giữa Vệ Thi và Âu Dương thì Tiểu Nhạc chỉ nghe nói, nghe Hoàng Thiên nói. Hoàng Thiên nói hai người có chút mập mờ.

Đúng vậy! Hoàng Thiên nói chỉ là mập mờ, ngay cả Tiểu Nhạc mới đầu cũng không tin Âu Dương sẽ thích một cô gái. Sau này Hồn điện cản trở bảy lần tám lượt khiến Tiểu Nhạc thẹn quá thành giận, cảm thấy không tác hợp hai người này thì y không tên là Tiểu Nhạc.

Bây giờ Tiểu Nhạc nghĩ lại, đó chẳng hoa là hoa trong kính, trăng trong nước, chỉ là y nghe nói và tự cho là đúng. Từ biểu hiện vừa rôi của Vệ Thi thì thấy nàng có tình với Âu Dương, nhưng hắn thì sao?

Người đàn ông giống như gió có còn nhớ đến Vệ Thi không? Tiểu Nhạc khiến Vệ Thi chờ đợi bảy ngàn năm, nếu Âu Dương trở về vẫn còn nhớ nàng thì đương nhiên là hữu tình, tất cả vui mừng. Nhưng nếu mọi chuyện chỉ là hiểu lầm, vậy chẳng phải là Tiểu Nhạc khiến người ta càng đau xót lòng sao?

Tiểu Nhạc khó tin nhìn Vệ Thi, nói:

- Hắn thật sự không nói gì với ngươi?

Âu Dương rất là đầu gỗ, đến nỗi đối với cô gái nào cũng chưa từng có câu gì mập mờ, Tiểu Nhạc biết rõ điểm này.

- Trong mắt của hắn chí có điều hắn truy cầu và con đường chí cao vô thượng, hắn có thể ghi nhớ thù hận suốt đời không quên, nhưng...

Vệ Thi nghĩ đến ngày tháng ở chung với Âu Dương, nàng từng trăm ngàn lần nhủ lòng người đàn ông như ác ma này không thể dây vào, nếu đụng chạm sẽ bị thương.

Nhưng có vài thứ không phải ngươi nói đừng chạm vào thì nó sẽ không đến. Dù là lúc đầu linh hồn hiến tế hay sau đó vũ hóa phi tiên đều là chất xúc tác, khiến nữ vương cao cao tại thương như Vệ Thi buông bỏ tất cả, cam tâm tình nguyện cùng Âu Dương bước lên con đường viễn cổ.

Vệ Thi cũng từng quan tâm Hồn tộc thịnh vượng, vì lợi ích của Hồn tộc nàng có thể bất chấp tất cả tu luyện. Nhưng lần đó Âu Dương đồ sát tnn của nàng, Vệ Thi lại thỏa hiệp. Lúc đó Vệ Thi không có cảm giác gì, nhưng bây giờ nghĩ lại nàng vì hắn từ bỏ rất nhiều, nhưng cuối cùng không nhận được dù chỉ là một lời hứa.

Vệ Thi nói:

- Dù hắn chỉ nói một chữ đợi thì ta cũng sẽ chờ hắn ngàn vạn năm, nhưng hắn không có!

Lúc Vệ Thi nói chuyện thì nước mắt lăn dài.

Tiểu Nhạc cúi đầu, y có chút buồn rầu, bởi vì y quá kích động. Âu Dương khờ như vậy, Tiểu Nhạc đơn phương hợp tác hai người này rốt cuộc là đúng hay sai?

Vệ Thi có tình nhưng Âu Dương có ý không? Nếu là bày ra hiểu lầm thì tương lai làm sao kết thúc?

- Thôi, tất cả đã định, chẳng qua là bảy ngàn năm, ta chờ bảy ngàn năm, tựa như ta chờ một bằng hữu tốt nhất đến chúc mừng hồn lực của ta.

Vệ Thi nhìn Tiểu Nhạc, nở nụ cười, nhưng nụ cười của nàng thật bi thương.

Tiểu Nhạc thở dài:

- Ài.

Tiểu Nhạc nhìn cô gái trước mắt, nghĩ kỹ thì cô gái này từ bỏ nhiều như vậy nhưng không được một lời hứa, rốt cuộc là ai sai?

Vệ Thi mỉm cười, nói:

- Ta trở về, ngươi cũng tu luyện chăm chỉ đi, bảy ngàn năm nữa là hai giới đại chiến, lúc đó ta còn muốn thấy ngươi cầm cục gạch đại sát tứ phương.

Sau đó Vệ Thi hóa thành luồng gió lạnh biến mất.

Tiểu Nhạc rống to với bầu trời:

- Đó là đương nhiên! Đến lúc đó ca biểu diễn hùng phong quyền đánh Chủ Dị tộc, cước đá tiên tri Dị tộc, đập chết trưởng lão Dị tộc cho ngươi xem!

...

Tuyết rơi rồi lại tan mười lần, từ khi Âu Dương trốn vào lòng đất đến nay đã tròn mười lăm năm. Mười lăm năm, Âu Dương đã thành công đạt đến tôn cấp, nhưng hắn vẫn chưa ra là bởi vì tham ngộ Thánh Chiến phương pháp!

Thánh Chiến phương pháp chính là chỗ dựa của Chiến tộc, có thể nói Thánh Chiến phương pháp hấp dẫn bất cứ ai.

- Nhiều chiến ý như vậy, đâ là vô số tiền bối Chiến tộc từ các loại thất bại hoặc thành công lĩnh ngộ ra các loại chiến ý!

Thật ra lúc mới bắt đầu Âu Dương đối với Chiến tộc hoàn toàn không kính sợ như hiện tại, dù sao đó là một chủng tộc đã biến mất nhiều năm.


/1220

THICH DOC TRUYEN

Đa số thông tin và hình ảnh trên website đều được sưu tầm từ các nguồn trên Internet. Website hay upload-er không sở hữu hay chịu trách nhiệm bất kỳ thông tin nào trên đây. Nếu làm ảnh hưởng đến cá nhân hay tổ chức nào, khi được yêu cầu, chúng tôi sẽ xem xét và gỡ bỏ ngay lập tức.

LIÊN HỆ ADMIN

adsdoctruyen@gmail.com

DMCA.com Protection Status