Vệ Thi hiểu người đàn ông này. Nàng biết, bất kể lúc nào người đàn ông này cũng như gió trên trời, dù mơ hồ nhưng không hề dừng lại. Nàng không thể nắm giữ được hắn. Vệ Thi chỉ có thể dùng trái tim lặng lẽ quấn quanh hắn, mong chờ có một ngày hắn dừng bước chân, ôm nàng vào lòng.
- Gru!!!
Ngay khi Vệ Thi vuốt ve Thứ Kiêu Cung, nó bỗng biến thành một con cự cú hỏa diễm. Cự cú đón gió lớn lên. Chỉ chốc lát sau, cự cú đã lớn bằng một ngọn núi. Cự cú huyết sắc ngửa đầu nhìn về bầu trời phía xa, mắt đầy bi thương.
Một tiếng hú chấn động chín tầng trời:
- Gru!!!
Cự cú huyết sắc đập cánh muốn bay đi. Nhưng nó đập cánh vài cái, đã bắt đầu biến đổi hình thể. Cự cú biến hóa, một bóng người hiện ra dưới ánh trăng.
Trong biển mai, một bóng người mặc trường bào nguyệt sắc. Trong biển mái dưới ánh trăng, hình bóng đó tựa như thần linh trên trời, chiến cung sau lưng hắn hiện ra một màu đỏ rực.
- Âu Dương...
Nhìn bóng người này, mắt Vệ Thi ứa lệ. Vệ Thi nhìn người đàn ông trên bầu trời, nàng không dám tin, không lẽ hắn đã trở về nhanh như vậy sao?
- Tại sao?
Trên bầu trời người đàn ông bỗng nhiên mở miệng, dường như đang gầm rống, lại giống như thở dài trước sự bất công của thế giới. Tiếng thở dài chất chứa bi thương khiến nhiều người rơi lệ. Trong Chúng Thần Điện từ ẩn sĩ đêbs đệ tử nhập môn đều nhìn chằm chằm vào cái bóng người trên không trung.
Bóng người kia ngửa đầu nhìn mặt trăng treo trên không trung, trong mắt hắn lộ ra vẻ bi thương chỉ mình hắn biết. Bởi vì hắn không phải là Âu Dương. Hắn chỉ là linh hồn tàn dư mà Âu Dương giữ lại trong Thứ Kiêu cung.
Bùm!
Một tiếng nổ vang. Bóng người ở trên không trung vỡ vụn. Cự cú lại xuất hiện. Nó nhìn lên không trung, không ngừng rền rỉ. Trong tiếng kêu chất chứa sự thê lương rõ rệt.
- Xong rồi.
Bạch Hủ Minh đã tiếp xúc với Âu Dương trong thời gian khá dài. Nghe tiếng kêu rền rĩ đó, lão đã biết xảy ra chuyện gì. Thánh binh khóc than chỉ có lý do duy nhất, chủ nhân của nó đã biến mất.
Thứ Kiêu Cung từ bây bắc bay đến đây, khiến nhiều người có một ý nghĩ, đó là Âu Dương chưa chết. Nhưng bây giờ thánh binh khóc than mà không vỡ nát chỉ chứng minh một điều, Âu Dương đã chết. Trước khi chết hắn không nỡ khiến Thứ Kiêu Cung phải biến mất, nên đã chặt đứt liên hệ cuối cùng với Thứ Kiêu Cung, để thánh binh tìm chủ nhân mới. Nhưng ngươi biết không? Thứ Kiêu vốn là một phần linh hồn của ngươi. Ngươi không thể vứt bỏ nó được. Ngươi làm vậy là muốn nó tự vẫn!
Bạch Hủ Minh nhìn con cự cú huyết sắc ở trên không trung, lão có thể đọc được sự thê lương trong con ngươi huyết sắc của nó.
- Tại sao...tại sao...
Đương nhiên Vệ Thi cũng hiểu đã xảy ra chuyện gì. Chặt đứt liên hệ cuối cùng với thánh binh, ngay cả chết cũng dứt khoát như vậy, chết hoàn toàn triệt để. Rốt cuộc hắn muốn cái gì?
- Gru!!!
Thứ Kiêu Cung than khóc, giương cánh bay vọt lên trời cao. Xem tình hình dường như nó chuẩn bị tự vẫn. Thánh binh tự vẫn, từ xưa đến nay rất hiếm thấy.
Bạch Hủ Minh ngàn dặm truyền âm cho Vệ Thi:
- Vệ Thi, ngăn nó lại. Chỉ có nàng mới ngăn được nó!
Nhưng lúc này Vệ Thi vẫn chìm đắm trong bi thương.
Bạch Hủ Minh kêu gào:
- Ngăn Thứ Kiêu Cung lại. Dù chặt đứt liên hệ nhưng Âu Dương chưa chắc đã chết. Thứ Kiêu Cung chứa linh hồn của Âu Dương. Chỉ cần Thứ Kiêu Cung bất diệt thì dù bản thân hắn chết nhưng nếu linh hồn không tắt. Có lẽ ngàn vạn năm sau, Thứ Kiêu Cung đại thành thì linh hồn Âu Dương sẽ sống lại!
Tiếng nói của Bạch Hủ Minh đánh thức Vệ Thi. Đúng vậy, dù bản thân Âu Dương chết nhưng một tia linh hồn vẫn còn đó. Nếu linh hồn này có thể trưởng thành thì chẳng khác nào ngày nào đó hắn trùng sinh.
Vệ Thi xông lên tầng mây, quát:
- Thứ Kiêu Cung! Trở về!
Lúc này linh hồn hỏa diễm đốt cháy cả bầu trời. Dù là Tiên Tôn đi lên cũng sẽ bị thiêu đốt tới mức trọng thương. Chỉ có một mình Vệ Thi dám xông vào biển lửa.
Vệ Thi cao giọng hướng về phía bầu trời hét lớn:
- Trở về đi. Dù hắn đã đi nhưng ngươi là minh chứng duy nhất hắn còn trên thế gian này. Nếu ngươi cũng đi, vậy chẳng phải sẽ làm trái ý chí trước của hắn khi chết sao? Hắn chặt đứt đồng sinh thiên mệnh là vì không muốn ngươi chết cùng hắn. Nếu ngươi cũng rời đi thì tất cả những điều hắn làm không phải là vô ích hay sao?
Vệ Thi cũng không biết lời nàng nói có tác dụng gì hay không, nhưng lúc này nàng đau lòng không kém hơn Thứ Kiêu Cung. Bản thân Âu Dương chết, tin tức này đã giống như sét đánh ngang tai, đánh vỡ ảo tưởng của Vệ Thi.
Trên chín tầng mây, Thứ Kiêu Cung khóc than hú dài:
- Gru!!!
Tiếng hú dẫn động lôi điện tám phương từ trên trời giáng xuống. Cự cú đập cánh, phút chốc nhật nguyệt tinh không đều không có ánh sáng. Chí cường giả sinh ra thánh binh đã thông linh, nó hiểu được ý nghĩa lời Vệ Thi nói.
Mắt Vệ Thi đầy bi thương, nói:
- Trở về đi. Hãy cùng ta chờ đợi. Chúng ta chờ đợi hắn bảy ngàn năm. Có lẽ hắn sẽ trở về...
Vệ Thi chưa từng từ bỏ thời hạn bảy ngàn năm này. Dù lúc này có đặt thi thể của Âu Dương trước mặt nàng, nàng vẫn tuyệt đối không từ bỏ.
Bạc Vân Trấn, mấy tháng sau tin tức bản thân Âu Dương đã chết truyền tới đây. Phút chốc có thể nói là chấn động cực lớn. Vương giả có gan đối kháng với trời, Thần Tiễn một đời đã chết như vậy, khiến nhiều người tu luyện tiễn thuật thở dài than trách thiên đạo bất công.
Nhưng Âu Dương là nhân vật chính trong sự kiện lại chống hai cây gậy khó nhọc bước đi.
Lý Uyển Như ở sau lưng Âu Dương không ngừng khuyên:
- Đừng sốt ruột. Mới có mấy tháng, dù linh khí trong người chàng bị ta hấp thu nhưng đôi chân bị tổn thương quá nặng. Thân thể Tiên Tôn của chàng đã mất đi năng lực tái sinh, còn kém hơn người bình thường!
- Ha ha ha, không có việc gì. Mặc dù lực lượng của ta đã mất, nhưng thân thể Tiên Tôn vẫn còn!
Âu Dương từ từ đẩy hai cây gậy ra. Nhưng lúc thả gậy ra hắn suýt chút nữa đã ngã xuống đất. May là có Lý Uyển Như đứng bên cạnh, đỡ kịp mới tránh cho hắn khỏi mất mặt té lăn quay ra đất.
- Thấy chưa, ta đã nói rồi. Chàng cứ thích cậy mạnh!
Dù Lý Uyển Như trách móc nhưng tình yêu nồng nàn không giảm sút.
- Ha ha.
Âu Dương ngồi trên ghế đá. Hắn cảm giác được sự lãnh léo của chiếc ghế. Hắn thúc đẩy ngọn lửa nhỏ mở ra vòng tay không gian.
Hai viên đan dược tròn xoe xuất hiện trong tay Âu Dương. Hai viên đan dược này không giống như những linh đan khác vừa hiện ra lập tức tỏa mùi thơm nức mũi. Hai viên đan dược dường như là loại cấp thấp yên lặng nằm trong bàn tay Âu Dương.
Âu Dương nhìn Lý Uyển Như, hỏi:
- Uyển Như, chắc bây giờ nàng đã là Kim Tiên?
Lý Uyển Như che miệng, cười khẽ nói:
- A? Mới vừa bước vào Kim Tiên không lâu. Mặc dù Vạn Yêu Chi Tổ đã mất thần lực nhưng xem ra Thần Sư Chi Nhãn vẫn còn.
Âu Dương lắc đầu thở dài, nói:
- Hai viên đan dược này mỗi tháng ăn một lần. Hai tháng sau nàng sẽ đạt đến Tiên Tôn!
Âu Dương đưa một viên Nghịch Thiên Hoàn đủ dẫn đến thiên địa đại chiến đặt vào trong tay Lý Uyển Như.
- Gru!!!
Ngay khi Vệ Thi vuốt ve Thứ Kiêu Cung, nó bỗng biến thành một con cự cú hỏa diễm. Cự cú đón gió lớn lên. Chỉ chốc lát sau, cự cú đã lớn bằng một ngọn núi. Cự cú huyết sắc ngửa đầu nhìn về bầu trời phía xa, mắt đầy bi thương.
Một tiếng hú chấn động chín tầng trời:
- Gru!!!
Cự cú huyết sắc đập cánh muốn bay đi. Nhưng nó đập cánh vài cái, đã bắt đầu biến đổi hình thể. Cự cú biến hóa, một bóng người hiện ra dưới ánh trăng.
Trong biển mai, một bóng người mặc trường bào nguyệt sắc. Trong biển mái dưới ánh trăng, hình bóng đó tựa như thần linh trên trời, chiến cung sau lưng hắn hiện ra một màu đỏ rực.
- Âu Dương...
Nhìn bóng người này, mắt Vệ Thi ứa lệ. Vệ Thi nhìn người đàn ông trên bầu trời, nàng không dám tin, không lẽ hắn đã trở về nhanh như vậy sao?
- Tại sao?
Trên bầu trời người đàn ông bỗng nhiên mở miệng, dường như đang gầm rống, lại giống như thở dài trước sự bất công của thế giới. Tiếng thở dài chất chứa bi thương khiến nhiều người rơi lệ. Trong Chúng Thần Điện từ ẩn sĩ đêbs đệ tử nhập môn đều nhìn chằm chằm vào cái bóng người trên không trung.
Bóng người kia ngửa đầu nhìn mặt trăng treo trên không trung, trong mắt hắn lộ ra vẻ bi thương chỉ mình hắn biết. Bởi vì hắn không phải là Âu Dương. Hắn chỉ là linh hồn tàn dư mà Âu Dương giữ lại trong Thứ Kiêu cung.
Bùm!
Một tiếng nổ vang. Bóng người ở trên không trung vỡ vụn. Cự cú lại xuất hiện. Nó nhìn lên không trung, không ngừng rền rỉ. Trong tiếng kêu chất chứa sự thê lương rõ rệt.
- Xong rồi.
Bạch Hủ Minh đã tiếp xúc với Âu Dương trong thời gian khá dài. Nghe tiếng kêu rền rĩ đó, lão đã biết xảy ra chuyện gì. Thánh binh khóc than chỉ có lý do duy nhất, chủ nhân của nó đã biến mất.
Thứ Kiêu Cung từ bây bắc bay đến đây, khiến nhiều người có một ý nghĩ, đó là Âu Dương chưa chết. Nhưng bây giờ thánh binh khóc than mà không vỡ nát chỉ chứng minh một điều, Âu Dương đã chết. Trước khi chết hắn không nỡ khiến Thứ Kiêu Cung phải biến mất, nên đã chặt đứt liên hệ cuối cùng với Thứ Kiêu Cung, để thánh binh tìm chủ nhân mới. Nhưng ngươi biết không? Thứ Kiêu vốn là một phần linh hồn của ngươi. Ngươi không thể vứt bỏ nó được. Ngươi làm vậy là muốn nó tự vẫn!
Bạch Hủ Minh nhìn con cự cú huyết sắc ở trên không trung, lão có thể đọc được sự thê lương trong con ngươi huyết sắc của nó.
- Tại sao...tại sao...
Đương nhiên Vệ Thi cũng hiểu đã xảy ra chuyện gì. Chặt đứt liên hệ cuối cùng với thánh binh, ngay cả chết cũng dứt khoát như vậy, chết hoàn toàn triệt để. Rốt cuộc hắn muốn cái gì?
- Gru!!!
Thứ Kiêu Cung than khóc, giương cánh bay vọt lên trời cao. Xem tình hình dường như nó chuẩn bị tự vẫn. Thánh binh tự vẫn, từ xưa đến nay rất hiếm thấy.
Bạch Hủ Minh ngàn dặm truyền âm cho Vệ Thi:
- Vệ Thi, ngăn nó lại. Chỉ có nàng mới ngăn được nó!
Nhưng lúc này Vệ Thi vẫn chìm đắm trong bi thương.
Bạch Hủ Minh kêu gào:
- Ngăn Thứ Kiêu Cung lại. Dù chặt đứt liên hệ nhưng Âu Dương chưa chắc đã chết. Thứ Kiêu Cung chứa linh hồn của Âu Dương. Chỉ cần Thứ Kiêu Cung bất diệt thì dù bản thân hắn chết nhưng nếu linh hồn không tắt. Có lẽ ngàn vạn năm sau, Thứ Kiêu Cung đại thành thì linh hồn Âu Dương sẽ sống lại!
Tiếng nói của Bạch Hủ Minh đánh thức Vệ Thi. Đúng vậy, dù bản thân Âu Dương chết nhưng một tia linh hồn vẫn còn đó. Nếu linh hồn này có thể trưởng thành thì chẳng khác nào ngày nào đó hắn trùng sinh.
Vệ Thi xông lên tầng mây, quát:
- Thứ Kiêu Cung! Trở về!
Lúc này linh hồn hỏa diễm đốt cháy cả bầu trời. Dù là Tiên Tôn đi lên cũng sẽ bị thiêu đốt tới mức trọng thương. Chỉ có một mình Vệ Thi dám xông vào biển lửa.
Vệ Thi cao giọng hướng về phía bầu trời hét lớn:
- Trở về đi. Dù hắn đã đi nhưng ngươi là minh chứng duy nhất hắn còn trên thế gian này. Nếu ngươi cũng đi, vậy chẳng phải sẽ làm trái ý chí trước của hắn khi chết sao? Hắn chặt đứt đồng sinh thiên mệnh là vì không muốn ngươi chết cùng hắn. Nếu ngươi cũng rời đi thì tất cả những điều hắn làm không phải là vô ích hay sao?
Vệ Thi cũng không biết lời nàng nói có tác dụng gì hay không, nhưng lúc này nàng đau lòng không kém hơn Thứ Kiêu Cung. Bản thân Âu Dương chết, tin tức này đã giống như sét đánh ngang tai, đánh vỡ ảo tưởng của Vệ Thi.
Trên chín tầng mây, Thứ Kiêu Cung khóc than hú dài:
- Gru!!!
Tiếng hú dẫn động lôi điện tám phương từ trên trời giáng xuống. Cự cú đập cánh, phút chốc nhật nguyệt tinh không đều không có ánh sáng. Chí cường giả sinh ra thánh binh đã thông linh, nó hiểu được ý nghĩa lời Vệ Thi nói.
Mắt Vệ Thi đầy bi thương, nói:
- Trở về đi. Hãy cùng ta chờ đợi. Chúng ta chờ đợi hắn bảy ngàn năm. Có lẽ hắn sẽ trở về...
Vệ Thi chưa từng từ bỏ thời hạn bảy ngàn năm này. Dù lúc này có đặt thi thể của Âu Dương trước mặt nàng, nàng vẫn tuyệt đối không từ bỏ.
Bạc Vân Trấn, mấy tháng sau tin tức bản thân Âu Dương đã chết truyền tới đây. Phút chốc có thể nói là chấn động cực lớn. Vương giả có gan đối kháng với trời, Thần Tiễn một đời đã chết như vậy, khiến nhiều người tu luyện tiễn thuật thở dài than trách thiên đạo bất công.
Nhưng Âu Dương là nhân vật chính trong sự kiện lại chống hai cây gậy khó nhọc bước đi.
Lý Uyển Như ở sau lưng Âu Dương không ngừng khuyên:
- Đừng sốt ruột. Mới có mấy tháng, dù linh khí trong người chàng bị ta hấp thu nhưng đôi chân bị tổn thương quá nặng. Thân thể Tiên Tôn của chàng đã mất đi năng lực tái sinh, còn kém hơn người bình thường!
- Ha ha ha, không có việc gì. Mặc dù lực lượng của ta đã mất, nhưng thân thể Tiên Tôn vẫn còn!
Âu Dương từ từ đẩy hai cây gậy ra. Nhưng lúc thả gậy ra hắn suýt chút nữa đã ngã xuống đất. May là có Lý Uyển Như đứng bên cạnh, đỡ kịp mới tránh cho hắn khỏi mất mặt té lăn quay ra đất.
- Thấy chưa, ta đã nói rồi. Chàng cứ thích cậy mạnh!
Dù Lý Uyển Như trách móc nhưng tình yêu nồng nàn không giảm sút.
- Ha ha.
Âu Dương ngồi trên ghế đá. Hắn cảm giác được sự lãnh léo của chiếc ghế. Hắn thúc đẩy ngọn lửa nhỏ mở ra vòng tay không gian.
Hai viên đan dược tròn xoe xuất hiện trong tay Âu Dương. Hai viên đan dược này không giống như những linh đan khác vừa hiện ra lập tức tỏa mùi thơm nức mũi. Hai viên đan dược dường như là loại cấp thấp yên lặng nằm trong bàn tay Âu Dương.
Âu Dương nhìn Lý Uyển Như, hỏi:
- Uyển Như, chắc bây giờ nàng đã là Kim Tiên?
Lý Uyển Như che miệng, cười khẽ nói:
- A? Mới vừa bước vào Kim Tiên không lâu. Mặc dù Vạn Yêu Chi Tổ đã mất thần lực nhưng xem ra Thần Sư Chi Nhãn vẫn còn.
Âu Dương lắc đầu thở dài, nói:
- Hai viên đan dược này mỗi tháng ăn một lần. Hai tháng sau nàng sẽ đạt đến Tiên Tôn!
Âu Dương đưa một viên Nghịch Thiên Hoàn đủ dẫn đến thiên địa đại chiến đặt vào trong tay Lý Uyển Như.
/1220
|