Âu Dương quay về phòng mình, nhìn Lý Uyển Như đứng trước mặt hắn vẻ mặt vẫn còn sợ hãi.
Âu Dương nói:
- Nàng vẫn quá non. Hôm nay nếu nàng thật sự ra tay, ắt hẳn sẽ trở thành ngày chết của ta.
- Ta không hiểu, tại sao chàng rõ ràng không có chút lực lượng vậy mà khiến họ sợ như thế?
Lý Uyển Như vẫn không thể hiểu nổi. Dù gì nàng không trải qua âm mưu tính kế, trong lòng nàng vẫn rất trong sáng.
- Ta còn chút lực lượng nào hay không trong thiên hạ chỉ có một mình nàng biết. Đừng nói bây giờ ta đứng lành lặng, cho dù ta thê thảm như lúc trước, chỉ cần ta nói ra câu kia bọn họ vẫn không dám ra tay, vì họ thua không nổi.
Âu Dương siết chặt nắm tay. Đây chính là bá khí. Bất cứ lúc nào hắn đều có bá khí.
Một cường giả dù mất đi lực lượng trong lòng hắn vẫn là trái tim của cường giả. Giống như vừa rồi, dù cường giả bao quanh nhưng Âu Dương chỉ nói vài câu đủ khiến kẻ địch rút lui.
Lý Uyển Như suy nghĩ thật lâu, sau đó cuối cùng đã hiểu ra. Hai chữ Âu Dương tạo ra chấn động rất lớn. Dù Âu Dương thoạt nhìn là người bình thường nhưng không có bao nhiêu người dám mạo hiểm thử một lần.
Dù sao danh tiếng sát thần sớm đã truyền khắp tứ phương. Một người ngay cả Chủ Dị tộc cũng không thể giết chết. Nếu bọn họ không giết được hắn chẳng khác nào gây ra tai họa lớn nhất cho cuộc đời của mình. Đến lúc đó, Âu Dương thật sự nổi lên sát ý, vậy không chỉ có mấy người bọn họ chết. Người điên cuồng như hắn sợ là toàn Thiên Trụ Sơn cũng sẽ gặp tai nạn.
Hùng Phong rất cẩn thận. Dù gã có chín mươi chín phần trăm nắm chắc cũng tuyệt đối không dám đansh cược một tia thất bại cuối cùng. Giống như Âu Dương đã nói, Hùng Phong thua không nổi.
Âu Dương mỉm cười nói:
- Hiện tại ta không có gì phải sợ. Dù đối mặt các cường giả trên đời ta vẫn bình tĩnh đối diện. Bởi vì ta chỉ mất đi thời gian bốn mươi năm. Nhưng nếu bọn họ thua là mất hết tất cả. Nàng nói xem bọn họ dám cược với ta không?
Tuy nhiên, nụ cười của Âu Dương xen lẫn bất đắc dĩ.
Một Thần Tiễn đạp trăng mà đi, ngao du chín tầng trời bây giờ chỉ có thể cáo mượn oai hùm hù dọa người. Điều này khiến Âu Dương ít nhiều cũng bị đả kích. Nhưng trước kia hắn đã gặp đả kích quá lớn. Vậy nên chút kích thích nho nhỏ này hắn vẫn có thể chịu đựng được.
Lý Uyển Như thật trịnh trọng nói:
- Ngày mai là thời điểm Bất Lão thảo xuất thế. Đến lúc đó ta sẽ mang Bất Lão thảo tới cho chàng. Nhưng chàng phải hứa với ta một điều.
Âu Dương gật đầu, nói:
- Ừm.
- Đừng làm chuyện mạo hiểm như hôm nay, đừng đem mạng sống của chàng đi mạo hiểm. Họ không thua được, ta cũng không thua nổi.
Nghe lời Lý Uyển Như nói như vậy, trái tim Âu Dương rớt cái bịch. Đúng vậy, hắn suy nghĩ không đủ toàn diện. Đúng vậy, hắn đã không còn bao nhiêu thời gian. Dù là Ngụy Bỉnh Dập đích thân tới đây hắn cũng không sợ. Nhưng, hắn thua được, Lý Uyển Như lại không thể.
Mình và Lý Uyển Như là tâm liền tâm. Nếu mình làm ra chuyện nguy hiểm như vậy nữa, nếu mình bị giết chết, vậy Lý Uyển Như có ngoan ngoãn sống tiếp hay không?
Cho nên tính toán ra, không bên nào thua nổi.
Âu Dương nói:
- Ta hiểu rồi.
Âu Dương lấy mặt nạ thần mộc từ trong vòng tay ra, đội lên mặt mình, nói:
- Từ nay về sau, thế gian không còn Âu Dương.
Thấy Âu Dương làm như vậy, Lý Uyển Như nở nụ cười, nhấc tay rót trà cho hắn.
Âu Dương không sợ cái gì, nhưng nàng lại thứ gì cũng sợ. Âu Dương không sợ mất mạng, nhưng nàng lại sợ. Lý Uyển Như đắn đo như vậy khi thấy Âu Dương đội mặt nạ nàng liền hiểu hắn đã biết lòng nàng.
Âu Dương nói:
- Ngày mai đi lấy Bất Lão thảo. Rất nhiều người đều hy vọng ta chết. Ta nhất định phải sống mấy chục vạn năm. Cho dù đánh không lại họ thì ta cũng sẽ hù chết họ!
Khuôn mặt của Âu Dương bắt đầu biến đổi, trở về hình dạng sát thủ như lúc ở Lâm Hải Thành.
Nhìn khuôn mặt quen thuộc hiện ra trước mắt mình, Lý Uyển Như đã hiểu trong lòng nàng nghĩ gì Âu Dương đều nhìn thấu.
Bất Lão tuyền, đồn rằng nước suối chỗ này có ma lực kỳ diệu. Nếu người yêu nhau tha thiết có thể tới đây, được cơ duyên cùng nhau uống nước suối thì cả đời không rời xa nhau, có được tình cảm suốt đời không phai.
Đương nhiên đây chỉ là truyền thuyết. Nhưng dù truyền thuyết như thế nào vẫn có rất nhiều người yêu chạy tới đây cùng uống nước suối. Chẳng qua trong những người đã uống nước suối cuối cùng có bao nhiêu người có thể dắt tay nhau đi đến phút cuối thì không ai biết.
Âu Dương và Lý Uyển Như tay nắm tay, hai con long mã theo sau lưng hai người. Hai người biểu hiện rất thả lỏng. Bởi vì lần này Bất Lão thảo xuất thế không ai cướp đoạt với họ.
Tiên Tôn mở miệng muốn lấy Bất Lão thảo, ai còn có thể không muốn sống chạy tới đây liều mạng với Tiên Tôn? Hơn nữa họ thấy không đáng liều mạng chỉ vì một gốc Bất Lão thảo.
Bất Lão thảo ở trong mắt họ chẳng qua chỉ được xem như linh dược trung đẳng. Nhưng trong lòng nàng, nó lại lớn hơn tất cả. Nếu như có thể, Lý Uyển Như thậm chí nguyện dùng Viêm Ma Hoa đổi lấy càng nhiều linh dược có thể tục mệnh cho Âu Dương.
Nhưng Viêm Ma Hoa có liên quan quá lớn, không thể xuất thế. Một khi Viêm Ma Hoa xuất thế, rất khó áp chế được tứ phương. Dĩ nhiên nếu thực lực của Âu Dương chưa biến mất, hắn có cầm Viêm Ma Hoa cũng không ai dám cướp đoạt.
- Trong nước suối này có cọng cỏ nhỏ. Chắc không phải là Bất Lão thảo trong lời đồn chứ?
Âu Dương và Vệ Thi đứng trước Bất Lão tuyền. Chỗ này vốn rất náo nhiệt nhưng hôm nay không có ai, chỉ có hai người và một cọng cỏ xanh biếc lắc lư trong nước suối.
- Ừm, đó là Bất Lão thảo, ta đi lấy cho chàng.
Lý Uyển Như rất vui vẻ, nàng vui bởi vì có thể dễ dàng lấy được Bất Lão thảo như vậy.
Sự thật là mãi đến giờ phút này nàng vẫn không hiểu Tiên Tôn hung tàn cỡ nào. Bất Lão Thảo ở trong Tiên Giới là linh dược trung đẳng, đừng nói là đỉnh cấp, sợ là một trăm hàng đầu cũng không chen vào được. Vì một gốc thảo dược như vậy không đáng để mấy người liều đấu với Tiên Tôn.
Nếu chia đẳng cấp thì một gốc Viêm Ma Hoa có thể đối lấy mấy ngàn vạn thảo dược không kém hơn Bất Lão thảo.
Tuổi thọ vạn năm, trong thế giới người bình thường cự kỳ quý trọng, nhưng trong Tiên Giới tuổi thọ vạn năm lại không có bất kỳ ý nghĩa gì.
Nhìn thấy Bất Lão thảo theo gió lắc lư trong Bất Lão tuyền, tỏa ra tia sáng nhỏ bé, trong lòng Âu Dương bỗng có dự cảm bất an.
Dự cảm kia không phải là nguy hiểm mà Âu Dương cảm thấy e rằng Bất Lão thảo này không thể kéo dài mạng sống cho hắn. Ngay cả Nghịch Thiên Hoàn được gọi là linh dược có thể nghịch thiên cải mệnh cũng không thể giúp gì được cho hắn. Bất Lão thảo bình thường như vậy có thể làm được không? Nhưng dù thế nào, nếu đã đến đây cũng nên thử một lần.
Lý Uyển Như chân đạp sóng, tựa tiên tử lăng không bay tới giữa con suối. Chỉ thấy nàng nhẹ phất tay, Bất Lão thảo bềnh bồng trong Bất Lão tuyền bay ra khỏi nước suối, nàng nhẹ nhàng bắt lấy Bất Lão thảo, biểu tình vui vẻ quay trở lại bờ, đi tới trước mặt Âu Dương.
Âu Dương nói:
- Nàng vẫn quá non. Hôm nay nếu nàng thật sự ra tay, ắt hẳn sẽ trở thành ngày chết của ta.
- Ta không hiểu, tại sao chàng rõ ràng không có chút lực lượng vậy mà khiến họ sợ như thế?
Lý Uyển Như vẫn không thể hiểu nổi. Dù gì nàng không trải qua âm mưu tính kế, trong lòng nàng vẫn rất trong sáng.
- Ta còn chút lực lượng nào hay không trong thiên hạ chỉ có một mình nàng biết. Đừng nói bây giờ ta đứng lành lặng, cho dù ta thê thảm như lúc trước, chỉ cần ta nói ra câu kia bọn họ vẫn không dám ra tay, vì họ thua không nổi.
Âu Dương siết chặt nắm tay. Đây chính là bá khí. Bất cứ lúc nào hắn đều có bá khí.
Một cường giả dù mất đi lực lượng trong lòng hắn vẫn là trái tim của cường giả. Giống như vừa rồi, dù cường giả bao quanh nhưng Âu Dương chỉ nói vài câu đủ khiến kẻ địch rút lui.
Lý Uyển Như suy nghĩ thật lâu, sau đó cuối cùng đã hiểu ra. Hai chữ Âu Dương tạo ra chấn động rất lớn. Dù Âu Dương thoạt nhìn là người bình thường nhưng không có bao nhiêu người dám mạo hiểm thử một lần.
Dù sao danh tiếng sát thần sớm đã truyền khắp tứ phương. Một người ngay cả Chủ Dị tộc cũng không thể giết chết. Nếu bọn họ không giết được hắn chẳng khác nào gây ra tai họa lớn nhất cho cuộc đời của mình. Đến lúc đó, Âu Dương thật sự nổi lên sát ý, vậy không chỉ có mấy người bọn họ chết. Người điên cuồng như hắn sợ là toàn Thiên Trụ Sơn cũng sẽ gặp tai nạn.
Hùng Phong rất cẩn thận. Dù gã có chín mươi chín phần trăm nắm chắc cũng tuyệt đối không dám đansh cược một tia thất bại cuối cùng. Giống như Âu Dương đã nói, Hùng Phong thua không nổi.
Âu Dương mỉm cười nói:
- Hiện tại ta không có gì phải sợ. Dù đối mặt các cường giả trên đời ta vẫn bình tĩnh đối diện. Bởi vì ta chỉ mất đi thời gian bốn mươi năm. Nhưng nếu bọn họ thua là mất hết tất cả. Nàng nói xem bọn họ dám cược với ta không?
Tuy nhiên, nụ cười của Âu Dương xen lẫn bất đắc dĩ.
Một Thần Tiễn đạp trăng mà đi, ngao du chín tầng trời bây giờ chỉ có thể cáo mượn oai hùm hù dọa người. Điều này khiến Âu Dương ít nhiều cũng bị đả kích. Nhưng trước kia hắn đã gặp đả kích quá lớn. Vậy nên chút kích thích nho nhỏ này hắn vẫn có thể chịu đựng được.
Lý Uyển Như thật trịnh trọng nói:
- Ngày mai là thời điểm Bất Lão thảo xuất thế. Đến lúc đó ta sẽ mang Bất Lão thảo tới cho chàng. Nhưng chàng phải hứa với ta một điều.
Âu Dương gật đầu, nói:
- Ừm.
- Đừng làm chuyện mạo hiểm như hôm nay, đừng đem mạng sống của chàng đi mạo hiểm. Họ không thua được, ta cũng không thua nổi.
Nghe lời Lý Uyển Như nói như vậy, trái tim Âu Dương rớt cái bịch. Đúng vậy, hắn suy nghĩ không đủ toàn diện. Đúng vậy, hắn đã không còn bao nhiêu thời gian. Dù là Ngụy Bỉnh Dập đích thân tới đây hắn cũng không sợ. Nhưng, hắn thua được, Lý Uyển Như lại không thể.
Mình và Lý Uyển Như là tâm liền tâm. Nếu mình làm ra chuyện nguy hiểm như vậy nữa, nếu mình bị giết chết, vậy Lý Uyển Như có ngoan ngoãn sống tiếp hay không?
Cho nên tính toán ra, không bên nào thua nổi.
Âu Dương nói:
- Ta hiểu rồi.
Âu Dương lấy mặt nạ thần mộc từ trong vòng tay ra, đội lên mặt mình, nói:
- Từ nay về sau, thế gian không còn Âu Dương.
Thấy Âu Dương làm như vậy, Lý Uyển Như nở nụ cười, nhấc tay rót trà cho hắn.
Âu Dương không sợ cái gì, nhưng nàng lại thứ gì cũng sợ. Âu Dương không sợ mất mạng, nhưng nàng lại sợ. Lý Uyển Như đắn đo như vậy khi thấy Âu Dương đội mặt nạ nàng liền hiểu hắn đã biết lòng nàng.
Âu Dương nói:
- Ngày mai đi lấy Bất Lão thảo. Rất nhiều người đều hy vọng ta chết. Ta nhất định phải sống mấy chục vạn năm. Cho dù đánh không lại họ thì ta cũng sẽ hù chết họ!
Khuôn mặt của Âu Dương bắt đầu biến đổi, trở về hình dạng sát thủ như lúc ở Lâm Hải Thành.
Nhìn khuôn mặt quen thuộc hiện ra trước mắt mình, Lý Uyển Như đã hiểu trong lòng nàng nghĩ gì Âu Dương đều nhìn thấu.
Bất Lão tuyền, đồn rằng nước suối chỗ này có ma lực kỳ diệu. Nếu người yêu nhau tha thiết có thể tới đây, được cơ duyên cùng nhau uống nước suối thì cả đời không rời xa nhau, có được tình cảm suốt đời không phai.
Đương nhiên đây chỉ là truyền thuyết. Nhưng dù truyền thuyết như thế nào vẫn có rất nhiều người yêu chạy tới đây cùng uống nước suối. Chẳng qua trong những người đã uống nước suối cuối cùng có bao nhiêu người có thể dắt tay nhau đi đến phút cuối thì không ai biết.
Âu Dương và Lý Uyển Như tay nắm tay, hai con long mã theo sau lưng hai người. Hai người biểu hiện rất thả lỏng. Bởi vì lần này Bất Lão thảo xuất thế không ai cướp đoạt với họ.
Tiên Tôn mở miệng muốn lấy Bất Lão thảo, ai còn có thể không muốn sống chạy tới đây liều mạng với Tiên Tôn? Hơn nữa họ thấy không đáng liều mạng chỉ vì một gốc Bất Lão thảo.
Bất Lão thảo ở trong mắt họ chẳng qua chỉ được xem như linh dược trung đẳng. Nhưng trong lòng nàng, nó lại lớn hơn tất cả. Nếu như có thể, Lý Uyển Như thậm chí nguyện dùng Viêm Ma Hoa đổi lấy càng nhiều linh dược có thể tục mệnh cho Âu Dương.
Nhưng Viêm Ma Hoa có liên quan quá lớn, không thể xuất thế. Một khi Viêm Ma Hoa xuất thế, rất khó áp chế được tứ phương. Dĩ nhiên nếu thực lực của Âu Dương chưa biến mất, hắn có cầm Viêm Ma Hoa cũng không ai dám cướp đoạt.
- Trong nước suối này có cọng cỏ nhỏ. Chắc không phải là Bất Lão thảo trong lời đồn chứ?
Âu Dương và Vệ Thi đứng trước Bất Lão tuyền. Chỗ này vốn rất náo nhiệt nhưng hôm nay không có ai, chỉ có hai người và một cọng cỏ xanh biếc lắc lư trong nước suối.
- Ừm, đó là Bất Lão thảo, ta đi lấy cho chàng.
Lý Uyển Như rất vui vẻ, nàng vui bởi vì có thể dễ dàng lấy được Bất Lão thảo như vậy.
Sự thật là mãi đến giờ phút này nàng vẫn không hiểu Tiên Tôn hung tàn cỡ nào. Bất Lão Thảo ở trong Tiên Giới là linh dược trung đẳng, đừng nói là đỉnh cấp, sợ là một trăm hàng đầu cũng không chen vào được. Vì một gốc thảo dược như vậy không đáng để mấy người liều đấu với Tiên Tôn.
Nếu chia đẳng cấp thì một gốc Viêm Ma Hoa có thể đối lấy mấy ngàn vạn thảo dược không kém hơn Bất Lão thảo.
Tuổi thọ vạn năm, trong thế giới người bình thường cự kỳ quý trọng, nhưng trong Tiên Giới tuổi thọ vạn năm lại không có bất kỳ ý nghĩa gì.
Nhìn thấy Bất Lão thảo theo gió lắc lư trong Bất Lão tuyền, tỏa ra tia sáng nhỏ bé, trong lòng Âu Dương bỗng có dự cảm bất an.
Dự cảm kia không phải là nguy hiểm mà Âu Dương cảm thấy e rằng Bất Lão thảo này không thể kéo dài mạng sống cho hắn. Ngay cả Nghịch Thiên Hoàn được gọi là linh dược có thể nghịch thiên cải mệnh cũng không thể giúp gì được cho hắn. Bất Lão thảo bình thường như vậy có thể làm được không? Nhưng dù thế nào, nếu đã đến đây cũng nên thử một lần.
Lý Uyển Như chân đạp sóng, tựa tiên tử lăng không bay tới giữa con suối. Chỉ thấy nàng nhẹ phất tay, Bất Lão thảo bềnh bồng trong Bất Lão tuyền bay ra khỏi nước suối, nàng nhẹ nhàng bắt lấy Bất Lão thảo, biểu tình vui vẻ quay trở lại bờ, đi tới trước mặt Âu Dương.
/1220
|