Lúc này tiễn thuật của Âu Dương có chút giống với Độc Cô Cầu Bại. Một người có tiễn thuật như vậy, một người đứng trên đỉnh cao như vậy, dám hỏi trong thiên hạ còn ai dám đấu với hắn nữa. Âu Dương đúng là có lý do rút lui.
Âu Dương nhẹ gật đầu:
- Có lẽ vậy.
Âu Dương vuốt vẻ trường cung trong tay. Lần này buông nó xuống e rằng cả đời không có cơ hội lại cầm lấy loại cung tên hiện đại này.
- Trả cho thầy!
Âu Dương vung tay ném lại trường cung cho Lưu Khải Hàng, sau đó rời khỏi đám đông, đi về phía cổng trường.
Nhiều người thấy hình ảnh này đều tỏ vẻ khó hiểu. Đặc biệt là Vương Khánh. Bây giờ Vương Khánh mới biết gã đến không phải khiêu khích, gã là bi kịch, chạy tới tìm ngược. Âu Dương và gã không cùng đẳng cấp. Vương Khánh hoàn toàn là tìm ngược, tìm đánh, tìm sỉ nhục!
Từng bước một rời khỏi Trường thể thao Tương Thành, thiếu niên thoạt trông có mười lăm, sáu tuổi nhưng trên mặt có vẻ tang thương chỉ người già mới có. Loại cảm giác này khiến nhiều người cảm thấy khó hiểu.
Nhưng trong mắt Âu Dương có ý cười. Từ nay trời cao mặc chim bay, biển rộng tự do cá nhảy! Tất cả trong thế giới này đều không thuộc về hắn. Tiếp theo hắn nên đi tìm rừng sâu núi thẳm, sau đó làm một ẩn sĩ cho đến vũ hóa phi tiên sao?
- Không được! Ở thế giới này ta còn phải ăn cơm. Ta chưa phi tiên! Ít nhất một năm tới ta còn phải ăn cơm.
Âu Dương bỗng nghĩ đến chuyện hắn vẫn cần ăn cơm. Nhưng hắn không có tiền, không lẽ đi làm công?
- Phải rồi, hoàng kim!
Âu Dương nở nụ cười, thầm nói:
- Trong vòng tay của mình có khá nhiều hoàng kim. Thứ này trong Tiên Giới ném ra đường không ai nhặt. Nhưng ở hiện đại thì hoang kim là hàng cứng.
Âu Dương lấy ra một khối hoàng kim khoảng ba cân ra khỏi vòng tay không gian. Hắn suy nghĩ có nên bán hết hoàng kim trong vòng tay không? Nếu bán hết thì chắc chắn Âu Dương có thể làm nhà giàu một phương. Tiếc rằng đây không phải là điều hắn muốn.
- Cái này quá lớn, nhỏ chút tốt hơn!
Tay Âu Dương bóp mạnh. Chiến khí từ trong ngón tay hắn giống như dao nhọn cắt khối hoàng kim ba cân thành một khối nhỏ cỡ ngón tay cái.
- Cỡ này chắc cũng đổi được khoảng một vạn.
Âu Dương ngẫm nghĩ một lát. Sau đó hắn đi về phía một tiệm vàng.
Âu Dương đi dạo một vòng. Lúc hắn bước ra khỏi tiệm vàng thì tay đã cầm đầy tiền giấy khoảng hai vạn. Số tiền này dư sức cho hắn xoay sở đến thánh thể.
Chờ tới thánh thể thì thân thể đã tích cốc. Lúc đó hắn không cần ăn cơm thậm chí là uống nước, cũng là lúc đi tìm rừng sâu núi thẳm ở ẩn.
Âu Dương tìm một chỗ ở tàm tạm, mua thật nhiều thứ ăn, cất đi. Sau đó hắn lấy phương pháp thánh chiến ra, bắt đầu hút tinh hoa thiên địa để tu luyện.
Tiên Giới, Chúng Thần Điện, một luồng thần quang tiếp dẫn chớp lóe. Một cô gái xinh đẹp như tiên chân đạp càn khôn từ trên trời đi tới. Cô gái có vài phần hơi thở tiên linh, rất là xuất trần.
- Đây chính là Tiên Giới sao?
Mục Uyển nhìn bốn phía. Lực lượng chỗ này đúng là tốt hơn Chân Linh Giới rất nhiều.
Chợt một giọng nói vang lên:
- Mục Uyển!
Chỉ thấy một đứa bé ở dưới đất nhảy lên ôm chầm lấy Mục Uyển, còn thừa cơ sờ soạng khiến nàng cảm thấy bất đắc dĩ.
Mục Uyển nhìn bộ dạng Tiểu Nhạc như lưu manh, không biết nên nói gì.
- Tiểu Nhạc, người không lớn lên nhưng lá gan đã to rồi. Ngươi không sợ ta nhốt ngươi mấy ngàn năm sao?
Tiểu Nhạc mặt dày nói:
- Hắc hắc, lúc trước ta đã nói sớm muộn gì cũng sẽ khiến nàng cam tâm tình nguyện làm nương tử của ta!
- Vậy chờ ngươi to lớn đã.
Mục Uyển rất bất đắc dĩ. Tiểu tử này đúng là đã nhiều lần nói chuyện này với nàng. Nhưng bộ dạng của y chỉ mới bảy, tám tuổi. Bảo nàng làm sao làm thê tử của y được?
- Ta nói là khiến nàng cam tâm tình nguyện gả cho ta bây giờ!
Tiểu Nhạc xoe tròn mắt, bộ dạng có vẻ như ta đây rất hấp dẫn.
- Chờ khi giở vết sẹo của ngươi ra thì mới chịu sao?
Bỗng một giọng nói từ phía sau người Mục Uyển truyền ra. Giọng nói đầy vẻ lạnh lùng.
- Ngươi...!
Tiểu Nhạc nhìn cô gái áo xanh vừa xuất hiện. Đó là Linh San. Không ngờ Linh San đi theo Mục Uyển cùng tiến vào Tiên Giới.
Mục Uyển cười nói:
- Bây giờ Lăng Túc nhận vị trí chủ Vạn Tiên Sơn. Lý Vũ đã có thể vũ hóa phi tiên. Chắc không lâu sau hai người họ có thể cùng đến Tiên Giới đoàn tụ với Âu Dương.
Nhưng Mục Uyển phát hiện nàng mới nhắc tới Âu Dương thì Tiểu Nhạc vốn đang cười tủm tỉm lập tức biến sắc mặt.
- Làm sao vậy?
Linh San cảm giác tâm tình Tiểu Nhạc biến đổi, nàng hỏi dồn:
- Có phải là Âu Dương lại gây chuyện lớn nữa không?
Tiểu Nhạc cúi đầu, nói:
- Chuyện lớn...đúng là lớn. Lớn đến mức chính mình cũng gặp nạn.
Mỗi lần chắc tới Âu Dương là bọn họ lại cảm thấy rất khó chịu. Dù bọn họ đã trăm ngàn lần nói với mình hắn không chết, nhưng ai cũng biết khả năng hắn không chết cực kỳ nhỏ.
- Là như vầy...
Tiểu Nhạc không định giấu diếm Mục Uyển, Linh San. Hắn bắt đầu kể cho hai người nghe chuyện Âu Dương đã từng gây sóng gió ở Tiên Giới.
Nghe Âu Dương chỉ cần chưa tới trăm năm đã cắt đất làm giới, danh hiệu Vạn Yêu Chi Tổ, lập Yêu Giới, chiến đấu trên trời với Chủ Dị tộc thì Mục Uyển, Linh San kìm chế được, thân hình sẽ run lên. Nhưng khi Tiểu Nhạc nói đến Thứ Kiêu Cung tìm chủ, Âu Dương cắt đứt liên hệ với Thứ Kiêu Cung thì hai người đã hiểu xảy ra chuyện gì.
Linh San có chút kích động nói:
- Âu Dương sẽ không chết đâu! Chắc chắn hắn sẽ trở về! Hắn còn thiếu ta một mạng, sao có thể chết được!
Mặc dù Linh San rất ít tiếp xúc với Âu Dương nhưng nàng vẫn xem hắn là bằng hữu tốt, giờ nghe nói hắn chết, nàng không thể chấp nhận được.
Mục Uyển cũng nói:
- Đúng vậy! Âu Dương không chết, hắn sẽ trở về, chúng ta nên tin tưởng hắn, mỗi một lần đả kích đều khiến hắn dùng cách càng mạnh mẽ hơn sống lại. Lần này chắc chắn không ngoại lệ, Âu Dương nhất định sẽ trở về!
Mục Uyển đặc biệt tin tưởng Âu Dương, dù người bình thường sẽ thấy niềm tin này khá mù quáng.
Tiểu Nhạc cười với hai người, nói:
- Hy vọng như thế đi, hắn vốn không tầm thường, hơn nữa chưa diệt Đạm Đài gia, Trịnh Tú Nhi chưa chết, sao Âu Dương có thể cứ thế đi rồi, nói không chừng bây giờ hắn đang núp ở đâu đó lén chuẩn bị sau này vùng lên!
Nhưng Tiểu Nhạc phát hiện trừ y ra không ai cười nổi.
Thu đi đông đến, tuyết bay lất phất cho từng tòa thành thị phủ thêm tấm áo mới. Âu Dương một mình đi trên con đường náo nhiẹt, hiện tại dù là Lưu Tĩnh, hồng nhan tri kỷ thân nhất với hắn ở thế giới này cũng không thể nhận ra bộ dạng của hắn.
Mặc dù chưa đến một năm nhưng tuổi tác của Âu Dương từ một thiếu niên ngây ngô thoạt trông mười sáu, bảy tuổi trở thành một thanh niên hơn hai mươi tuổi.
Nhìn Âu Dương bộ dạng như vậy, rất nhiều người có thể đoán được hắn đã vượt qua cửu giai tiến nhập thánh thể, bởi vì chỉ khi vào giai đoạn này Âu Dương mới có thể biến đổi diện mạo hiểu mình.
Âu Dương không thay đổi hình dạng giống ở thế giới kia, không phải hắn làm không được mà vì hắn cảm thấy ở thế giới này hắn nên dùng thân phận này, nếu có ngày trở về thì lại biến.
Âu Dương nhẹ gật đầu:
- Có lẽ vậy.
Âu Dương vuốt vẻ trường cung trong tay. Lần này buông nó xuống e rằng cả đời không có cơ hội lại cầm lấy loại cung tên hiện đại này.
- Trả cho thầy!
Âu Dương vung tay ném lại trường cung cho Lưu Khải Hàng, sau đó rời khỏi đám đông, đi về phía cổng trường.
Nhiều người thấy hình ảnh này đều tỏ vẻ khó hiểu. Đặc biệt là Vương Khánh. Bây giờ Vương Khánh mới biết gã đến không phải khiêu khích, gã là bi kịch, chạy tới tìm ngược. Âu Dương và gã không cùng đẳng cấp. Vương Khánh hoàn toàn là tìm ngược, tìm đánh, tìm sỉ nhục!
Từng bước một rời khỏi Trường thể thao Tương Thành, thiếu niên thoạt trông có mười lăm, sáu tuổi nhưng trên mặt có vẻ tang thương chỉ người già mới có. Loại cảm giác này khiến nhiều người cảm thấy khó hiểu.
Nhưng trong mắt Âu Dương có ý cười. Từ nay trời cao mặc chim bay, biển rộng tự do cá nhảy! Tất cả trong thế giới này đều không thuộc về hắn. Tiếp theo hắn nên đi tìm rừng sâu núi thẳm, sau đó làm một ẩn sĩ cho đến vũ hóa phi tiên sao?
- Không được! Ở thế giới này ta còn phải ăn cơm. Ta chưa phi tiên! Ít nhất một năm tới ta còn phải ăn cơm.
Âu Dương bỗng nghĩ đến chuyện hắn vẫn cần ăn cơm. Nhưng hắn không có tiền, không lẽ đi làm công?
- Phải rồi, hoàng kim!
Âu Dương nở nụ cười, thầm nói:
- Trong vòng tay của mình có khá nhiều hoàng kim. Thứ này trong Tiên Giới ném ra đường không ai nhặt. Nhưng ở hiện đại thì hoang kim là hàng cứng.
Âu Dương lấy ra một khối hoàng kim khoảng ba cân ra khỏi vòng tay không gian. Hắn suy nghĩ có nên bán hết hoàng kim trong vòng tay không? Nếu bán hết thì chắc chắn Âu Dương có thể làm nhà giàu một phương. Tiếc rằng đây không phải là điều hắn muốn.
- Cái này quá lớn, nhỏ chút tốt hơn!
Tay Âu Dương bóp mạnh. Chiến khí từ trong ngón tay hắn giống như dao nhọn cắt khối hoàng kim ba cân thành một khối nhỏ cỡ ngón tay cái.
- Cỡ này chắc cũng đổi được khoảng một vạn.
Âu Dương ngẫm nghĩ một lát. Sau đó hắn đi về phía một tiệm vàng.
Âu Dương đi dạo một vòng. Lúc hắn bước ra khỏi tiệm vàng thì tay đã cầm đầy tiền giấy khoảng hai vạn. Số tiền này dư sức cho hắn xoay sở đến thánh thể.
Chờ tới thánh thể thì thân thể đã tích cốc. Lúc đó hắn không cần ăn cơm thậm chí là uống nước, cũng là lúc đi tìm rừng sâu núi thẳm ở ẩn.
Âu Dương tìm một chỗ ở tàm tạm, mua thật nhiều thứ ăn, cất đi. Sau đó hắn lấy phương pháp thánh chiến ra, bắt đầu hút tinh hoa thiên địa để tu luyện.
Tiên Giới, Chúng Thần Điện, một luồng thần quang tiếp dẫn chớp lóe. Một cô gái xinh đẹp như tiên chân đạp càn khôn từ trên trời đi tới. Cô gái có vài phần hơi thở tiên linh, rất là xuất trần.
- Đây chính là Tiên Giới sao?
Mục Uyển nhìn bốn phía. Lực lượng chỗ này đúng là tốt hơn Chân Linh Giới rất nhiều.
Chợt một giọng nói vang lên:
- Mục Uyển!
Chỉ thấy một đứa bé ở dưới đất nhảy lên ôm chầm lấy Mục Uyển, còn thừa cơ sờ soạng khiến nàng cảm thấy bất đắc dĩ.
Mục Uyển nhìn bộ dạng Tiểu Nhạc như lưu manh, không biết nên nói gì.
- Tiểu Nhạc, người không lớn lên nhưng lá gan đã to rồi. Ngươi không sợ ta nhốt ngươi mấy ngàn năm sao?
Tiểu Nhạc mặt dày nói:
- Hắc hắc, lúc trước ta đã nói sớm muộn gì cũng sẽ khiến nàng cam tâm tình nguyện làm nương tử của ta!
- Vậy chờ ngươi to lớn đã.
Mục Uyển rất bất đắc dĩ. Tiểu tử này đúng là đã nhiều lần nói chuyện này với nàng. Nhưng bộ dạng của y chỉ mới bảy, tám tuổi. Bảo nàng làm sao làm thê tử của y được?
- Ta nói là khiến nàng cam tâm tình nguyện gả cho ta bây giờ!
Tiểu Nhạc xoe tròn mắt, bộ dạng có vẻ như ta đây rất hấp dẫn.
- Chờ khi giở vết sẹo của ngươi ra thì mới chịu sao?
Bỗng một giọng nói từ phía sau người Mục Uyển truyền ra. Giọng nói đầy vẻ lạnh lùng.
- Ngươi...!
Tiểu Nhạc nhìn cô gái áo xanh vừa xuất hiện. Đó là Linh San. Không ngờ Linh San đi theo Mục Uyển cùng tiến vào Tiên Giới.
Mục Uyển cười nói:
- Bây giờ Lăng Túc nhận vị trí chủ Vạn Tiên Sơn. Lý Vũ đã có thể vũ hóa phi tiên. Chắc không lâu sau hai người họ có thể cùng đến Tiên Giới đoàn tụ với Âu Dương.
Nhưng Mục Uyển phát hiện nàng mới nhắc tới Âu Dương thì Tiểu Nhạc vốn đang cười tủm tỉm lập tức biến sắc mặt.
- Làm sao vậy?
Linh San cảm giác tâm tình Tiểu Nhạc biến đổi, nàng hỏi dồn:
- Có phải là Âu Dương lại gây chuyện lớn nữa không?
Tiểu Nhạc cúi đầu, nói:
- Chuyện lớn...đúng là lớn. Lớn đến mức chính mình cũng gặp nạn.
Mỗi lần chắc tới Âu Dương là bọn họ lại cảm thấy rất khó chịu. Dù bọn họ đã trăm ngàn lần nói với mình hắn không chết, nhưng ai cũng biết khả năng hắn không chết cực kỳ nhỏ.
- Là như vầy...
Tiểu Nhạc không định giấu diếm Mục Uyển, Linh San. Hắn bắt đầu kể cho hai người nghe chuyện Âu Dương đã từng gây sóng gió ở Tiên Giới.
Nghe Âu Dương chỉ cần chưa tới trăm năm đã cắt đất làm giới, danh hiệu Vạn Yêu Chi Tổ, lập Yêu Giới, chiến đấu trên trời với Chủ Dị tộc thì Mục Uyển, Linh San kìm chế được, thân hình sẽ run lên. Nhưng khi Tiểu Nhạc nói đến Thứ Kiêu Cung tìm chủ, Âu Dương cắt đứt liên hệ với Thứ Kiêu Cung thì hai người đã hiểu xảy ra chuyện gì.
Linh San có chút kích động nói:
- Âu Dương sẽ không chết đâu! Chắc chắn hắn sẽ trở về! Hắn còn thiếu ta một mạng, sao có thể chết được!
Mặc dù Linh San rất ít tiếp xúc với Âu Dương nhưng nàng vẫn xem hắn là bằng hữu tốt, giờ nghe nói hắn chết, nàng không thể chấp nhận được.
Mục Uyển cũng nói:
- Đúng vậy! Âu Dương không chết, hắn sẽ trở về, chúng ta nên tin tưởng hắn, mỗi một lần đả kích đều khiến hắn dùng cách càng mạnh mẽ hơn sống lại. Lần này chắc chắn không ngoại lệ, Âu Dương nhất định sẽ trở về!
Mục Uyển đặc biệt tin tưởng Âu Dương, dù người bình thường sẽ thấy niềm tin này khá mù quáng.
Tiểu Nhạc cười với hai người, nói:
- Hy vọng như thế đi, hắn vốn không tầm thường, hơn nữa chưa diệt Đạm Đài gia, Trịnh Tú Nhi chưa chết, sao Âu Dương có thể cứ thế đi rồi, nói không chừng bây giờ hắn đang núp ở đâu đó lén chuẩn bị sau này vùng lên!
Nhưng Tiểu Nhạc phát hiện trừ y ra không ai cười nổi.
Thu đi đông đến, tuyết bay lất phất cho từng tòa thành thị phủ thêm tấm áo mới. Âu Dương một mình đi trên con đường náo nhiẹt, hiện tại dù là Lưu Tĩnh, hồng nhan tri kỷ thân nhất với hắn ở thế giới này cũng không thể nhận ra bộ dạng của hắn.
Mặc dù chưa đến một năm nhưng tuổi tác của Âu Dương từ một thiếu niên ngây ngô thoạt trông mười sáu, bảy tuổi trở thành một thanh niên hơn hai mươi tuổi.
Nhìn Âu Dương bộ dạng như vậy, rất nhiều người có thể đoán được hắn đã vượt qua cửu giai tiến nhập thánh thể, bởi vì chỉ khi vào giai đoạn này Âu Dương mới có thể biến đổi diện mạo hiểu mình.
Âu Dương không thay đổi hình dạng giống ở thế giới kia, không phải hắn làm không được mà vì hắn cảm thấy ở thế giới này hắn nên dùng thân phận này, nếu có ngày trở về thì lại biến.
/1220
|