- Rốt cuộc thế nào? Lẽ nào chúng ta đã lạc đường?
Yên Hồng ở bên cạnh cũng mở miệng nói.
- Chỉ sợ không phải đơn giản là lạc đường như vậy...
Cốc Thanh Vũ không tới xem hải đồ, bởi vì hắn nhìn cũng không hiểu. Lúc này Cốc Thanh Vũ cầm la bàn của hắn trong tay. Không ngờ vào lúc này la bàn của hắn lại không có một chút động tĩnh nào. Bình thường mà nói, la bàn không xuất hiện bất kỳ sự khác thường nào là đúng. Nhưng lúc này la bàn bất động lại không bình thường.
Có thánh binh ở bên cạnh, la bàn hẳn có thể cảm giác được. Cho nên bình thường mà nói, kim đồng hồ của la bàn hẳn phải điên cuồng chỉ về phía vị trí Âu Dương mới đúng. Nhưng vào lúc này la bàn lại giống như mất đi tất cả tác dụng, không hề nhúc nhích!
- Đã xảy ra chuyện! Đây là lần thứ hai, ta nhìn thấy Thần La bàn bị đè chết như vậy. Lần trước chính là lúc chúng ta mới vào mộ của yêu tổ...
Cốc Thanh Vũ run lên một cái. Phải biết rằng, Yêu tổ mộ quá tà môn. Nếu như không phải cuối cùng dựa vào thủ đoạn của Âu Dương đi ra, nếu như Âu Dương không hồi phục thực lực, như vậy cho dù có thánh binh Thứ Kiêu Cung ở đó cũng vô ích. Bởi vì thánh binh bị phong ấn chí ít là chín mươi chín phần trăm lực lượng. Dưới tình huống này làm sao có thể đánh thắng được một Tiên đế!
- Thật may lực lượng của chúng ta không biến mất!
Yên Hồng gật đầu. Có lực lượng trong người cũng là chuyện tốt. Dù sao có lực lượng đại biểu bọn họ có điều để dựa dẫm.
- Mụ nội nó, chính vì có lực lượng mới không may đấy!
Cốc Thanh Vũ rất ít khi mắng người. Lần này hắn lại nói ra lời thô tục như vậy, có thể tưởng tượng được lần này sợ là bọn họ sẽ gặp phải nguy hiểm còn lớn hơn cả lần trước.
- Rốt cuộc thế nào?
Cuối cùng Âu Dương cũng mở miệng. Hắn thấy những người ở đây đã biết còn mình lại không hiểu, hắn có chút không chịu nổi.
Sau khi Âu Dương cất tiếng hỏi, một giọng nữ giống như tiên âm từ trên bong thuyền truyền đến:
- Cũng bởi vì có lực lượng mới là chuyện xấu! Trong mộ của Yêu tổ, các ngươi bị phong ấn lực lượng, la bàn phán đoán các ngươi là cửu tử nhất sinh. Mà bây giờ không bị phong ấn lực lượng, la bàn đồng cũng đoán các ngươi cửu tử nhất sinh. Các ngươi nói sao...
Sở Yên Nhiên! Thời điểm Âu Dương nghe thấy âm thanh này, hắn đã nhận ra người đó là ai. Ánh mắt hắn nhìn về phía bên ngoài boong tàu. Lúc này chỉ thấy Sở Yên Nhiên đang đi chân đất ngồi trên thuyền đung đưa bàn chân nhỏ giống như bạch ngọc!
- Vẫn là phu quân nhớ Yên Nhiên....
Sở Yên Nhiên tiếp lời một câu khiến Âu Dương thiếu chút nữa thì hộc máu. Chỉ trúng tình cổ của nàng còn chưa làm gì đã nói mình là phu quân của nàng? Phải nói rằng với dung mạo của Sở Yên Nhiên, Âu Dương cưới nàng cũng không thiệt thòi. Nhưng nữ nhân này tà khí vô cùng. Nàng có thể ở trong mộ của Yêu tổ kia đã chứng tỏ nàng là người của Yêu tộc. Yêu một nữ tử như thế Âu Dương thật sự không có hứng thú.
- Nữ nhân như ngươi có biết xấu hổ hay không vậy?
Âu Dương còn chưa mở miệng, Yên Hồng ở bên cạnh đã nói chuyện. Yên Hồng mới nói một câu này nhất thời đã khiến mọi người chung quanh đều dùng một ánh mắt kỳ quái nhìn Âu Dương. Đặc biệt là tiểu tử Mạnh Cường kia. Hắn đúng là không có chút phong độ của một tiên tôn. Không ngờ hắn quay về phía Âu Dương giơ ngón tay cái lên. Xem mức độ này, quả thực có thể sánh ngang với thái giam trong các kịch truyền hình trước đây.
- Ta nói chuyện với phu quân của ta thì có gì phải xấu hổ? Ngược lại ngươi, ngươi được tính là gì. Ngươi có tư cách gì mà chất vấn ta?
Sở Yên Nhiên không phải là kẻ tầm thường. Tuy rằng nhìn qua giống như một khuê tú thiên kim của đại gia, nhưng trên thực tế lại vô cùng mạnh mẽ. Một câu nói ra đã khiến Yên Hồng không biết phải nói điều gì cho phải.
- Ngươi nói Âu Dương là phu quân của ngươi. Vậy tại sao hắn lại không thừa nhận?
Yên Hồng nghĩ một hồi lâu, rốt cuộc đã nghĩ ra một câu có thể phản bác lại lời nói của Sở Yên Nhiên.
- Điều này không cần ngươi quan tâm. Chuyện hai vợ chồng chúng ta, tất nhiên sẽ do chúng ta xử lý. Một tiểu nha đầu như ngươi thì biết cái gì!
Sở Yên Nhiên trừng mắt với Yên Hồng một cái. Trên căn bản Sơ Yên Nhiên cũng không để Yên Hồng vào trong mắt.
- Âu Dương thật có diễm phúc!
Mê Đồ Hòa Thượng đứng phía sau Âu Dương chẳng biết xấu hổ nói. Nhìn hắn hoàn toàn không có giác ngộ của một người xuất gia. Nhìn bộ dáng của hắn dường như rất đố kị. Làm không tốt, nếu như Sở Yên Nhiên chọn trúng hắn, hắn cũng dám hoàn tục để cưới nàng...
- Các ngươi bớt tranh cãi cho ta!
Âu Dương có chút tức giận. Bây giờ là lúc nào mà vợ với chồng. Hiện tại bản thân bị vây ở địa phương quỷ quái này, một nơi còn nguy hiểm hơn cả mộ của Yêu tổ, những người này vẫn còn sức ở chỗ này đấu võ mồm nữa sao?
Mê Đồ Hòa Thượng nghe lời lập tức ngậm miệng lại. Đừng thấy hắn là tiên tôn. Hắn biết nếu đánh nhau với Âu Dương, Âu Dương có thể đánh hắn tới mức ngay cả mẹ hắn cũng không nhận ra hắn.
- Âu Dương. Ngươi thử dùng hỏa diễm linh hồn xem có thể đốt ra một thông lộ để chúng ta ra ngoài được không?
Cốc Thanh Vũ nghĩ một hồi lâu. Dường như hỏa diễm linh hồn của Âu Dương l có thể khắc chế tất cả mọi thứ trong thiên hạ. Nó là hỏa diễm chí cường đứng thứ hai. Tuy rằng hỏa diễm linh hồn được xem là âm hỏa, nhưng uy lực của nó tuyệt đối không thua kém so với dương hỏa của kỳ lân.
Âu Dương gật đầu. Thật ra Âu Dương đã từng nghĩ tới điều Cốc Thanh Vũ vừa nói. Vào lúc này chỉ sợ cũng chỉ có thể dùng hỏa diễm linh hồn thử xem có thể thiêu đốt ra cái gì hay không!
Âu Dương thôi thúc ngọn lửa trên người. Hỏa diễm bắt đầu điên cuồng thiêu đốt xung quanh. Nhưng lần này thực sự quá kỳ lạ. Tuy rằng không gian xung quanh không ngừng vặn vẹo dưới uy lực của hỏa diễm, nhưng lại không hề bị thiêu đốt!
- Đừng uổng phí lực nữa. Các ngươi cho rằng những quái vật quỷ tộc kia đều ăn chay sao? Chẳng lẽ các ngươi không biết Quỷ Vương đã thức tỉnh? Bây giờ không có Yêu tổ áp chế Quỷ Vương. Hải ngoại chính là lãnh địa của hắn. Ở chỗ này hắn chính là thần!
Mặc dù Sở Yên Nhiên nói ra có phần dọa người, nhưng nàng lại không có vẻ gì là sợ sệt. Nhưng điều này lại khiến Âu Dương có chút giật mình nho nhỏ.
- Quỷ tộc?
Nghe thấy Sở Yên Nhiên nói, mọi người đều cả kinh. Bọn họ căn bản không biết những điều này. Mấy ngày nay bọn họ đều ở trong mộ của Yêu tổ, không biết bên ngoài đã xảy ra rất nhiều biến hóa to lớn.
Bây giờ Hải Ngoại Thiên Đảo sớm đã không có người sống. Nơi này đã trở thành lãnh địa của quỷ tộc. Bất kỳ người nào của tộc khác tiến vào nơi này, trừ phi là sứ giả bằng không tất cả đều phải chết ở nơi này. Bây giờ biển này từ biển tiên trở thành biến quỷ.
Quỷ tộc cũng coi là một chủng tộc thượng cổ. Tuy rằng thực lực Quỷ Vương cũng là cấp vương giả nhưng thế lực phía dưới quỷ tộc quá yếu ớt, cho nên quỷ tộc căn bản không có năng lực tranh hùng thiên hạ.
Yên Hồng ở bên cạnh cũng mở miệng nói.
- Chỉ sợ không phải đơn giản là lạc đường như vậy...
Cốc Thanh Vũ không tới xem hải đồ, bởi vì hắn nhìn cũng không hiểu. Lúc này Cốc Thanh Vũ cầm la bàn của hắn trong tay. Không ngờ vào lúc này la bàn của hắn lại không có một chút động tĩnh nào. Bình thường mà nói, la bàn không xuất hiện bất kỳ sự khác thường nào là đúng. Nhưng lúc này la bàn bất động lại không bình thường.
Có thánh binh ở bên cạnh, la bàn hẳn có thể cảm giác được. Cho nên bình thường mà nói, kim đồng hồ của la bàn hẳn phải điên cuồng chỉ về phía vị trí Âu Dương mới đúng. Nhưng vào lúc này la bàn lại giống như mất đi tất cả tác dụng, không hề nhúc nhích!
- Đã xảy ra chuyện! Đây là lần thứ hai, ta nhìn thấy Thần La bàn bị đè chết như vậy. Lần trước chính là lúc chúng ta mới vào mộ của yêu tổ...
Cốc Thanh Vũ run lên một cái. Phải biết rằng, Yêu tổ mộ quá tà môn. Nếu như không phải cuối cùng dựa vào thủ đoạn của Âu Dương đi ra, nếu như Âu Dương không hồi phục thực lực, như vậy cho dù có thánh binh Thứ Kiêu Cung ở đó cũng vô ích. Bởi vì thánh binh bị phong ấn chí ít là chín mươi chín phần trăm lực lượng. Dưới tình huống này làm sao có thể đánh thắng được một Tiên đế!
- Thật may lực lượng của chúng ta không biến mất!
Yên Hồng gật đầu. Có lực lượng trong người cũng là chuyện tốt. Dù sao có lực lượng đại biểu bọn họ có điều để dựa dẫm.
- Mụ nội nó, chính vì có lực lượng mới không may đấy!
Cốc Thanh Vũ rất ít khi mắng người. Lần này hắn lại nói ra lời thô tục như vậy, có thể tưởng tượng được lần này sợ là bọn họ sẽ gặp phải nguy hiểm còn lớn hơn cả lần trước.
- Rốt cuộc thế nào?
Cuối cùng Âu Dương cũng mở miệng. Hắn thấy những người ở đây đã biết còn mình lại không hiểu, hắn có chút không chịu nổi.
Sau khi Âu Dương cất tiếng hỏi, một giọng nữ giống như tiên âm từ trên bong thuyền truyền đến:
- Cũng bởi vì có lực lượng mới là chuyện xấu! Trong mộ của Yêu tổ, các ngươi bị phong ấn lực lượng, la bàn phán đoán các ngươi là cửu tử nhất sinh. Mà bây giờ không bị phong ấn lực lượng, la bàn đồng cũng đoán các ngươi cửu tử nhất sinh. Các ngươi nói sao...
Sở Yên Nhiên! Thời điểm Âu Dương nghe thấy âm thanh này, hắn đã nhận ra người đó là ai. Ánh mắt hắn nhìn về phía bên ngoài boong tàu. Lúc này chỉ thấy Sở Yên Nhiên đang đi chân đất ngồi trên thuyền đung đưa bàn chân nhỏ giống như bạch ngọc!
- Vẫn là phu quân nhớ Yên Nhiên....
Sở Yên Nhiên tiếp lời một câu khiến Âu Dương thiếu chút nữa thì hộc máu. Chỉ trúng tình cổ của nàng còn chưa làm gì đã nói mình là phu quân của nàng? Phải nói rằng với dung mạo của Sở Yên Nhiên, Âu Dương cưới nàng cũng không thiệt thòi. Nhưng nữ nhân này tà khí vô cùng. Nàng có thể ở trong mộ của Yêu tổ kia đã chứng tỏ nàng là người của Yêu tộc. Yêu một nữ tử như thế Âu Dương thật sự không có hứng thú.
- Nữ nhân như ngươi có biết xấu hổ hay không vậy?
Âu Dương còn chưa mở miệng, Yên Hồng ở bên cạnh đã nói chuyện. Yên Hồng mới nói một câu này nhất thời đã khiến mọi người chung quanh đều dùng một ánh mắt kỳ quái nhìn Âu Dương. Đặc biệt là tiểu tử Mạnh Cường kia. Hắn đúng là không có chút phong độ của một tiên tôn. Không ngờ hắn quay về phía Âu Dương giơ ngón tay cái lên. Xem mức độ này, quả thực có thể sánh ngang với thái giam trong các kịch truyền hình trước đây.
- Ta nói chuyện với phu quân của ta thì có gì phải xấu hổ? Ngược lại ngươi, ngươi được tính là gì. Ngươi có tư cách gì mà chất vấn ta?
Sở Yên Nhiên không phải là kẻ tầm thường. Tuy rằng nhìn qua giống như một khuê tú thiên kim của đại gia, nhưng trên thực tế lại vô cùng mạnh mẽ. Một câu nói ra đã khiến Yên Hồng không biết phải nói điều gì cho phải.
- Ngươi nói Âu Dương là phu quân của ngươi. Vậy tại sao hắn lại không thừa nhận?
Yên Hồng nghĩ một hồi lâu, rốt cuộc đã nghĩ ra một câu có thể phản bác lại lời nói của Sở Yên Nhiên.
- Điều này không cần ngươi quan tâm. Chuyện hai vợ chồng chúng ta, tất nhiên sẽ do chúng ta xử lý. Một tiểu nha đầu như ngươi thì biết cái gì!
Sở Yên Nhiên trừng mắt với Yên Hồng một cái. Trên căn bản Sơ Yên Nhiên cũng không để Yên Hồng vào trong mắt.
- Âu Dương thật có diễm phúc!
Mê Đồ Hòa Thượng đứng phía sau Âu Dương chẳng biết xấu hổ nói. Nhìn hắn hoàn toàn không có giác ngộ của một người xuất gia. Nhìn bộ dáng của hắn dường như rất đố kị. Làm không tốt, nếu như Sở Yên Nhiên chọn trúng hắn, hắn cũng dám hoàn tục để cưới nàng...
- Các ngươi bớt tranh cãi cho ta!
Âu Dương có chút tức giận. Bây giờ là lúc nào mà vợ với chồng. Hiện tại bản thân bị vây ở địa phương quỷ quái này, một nơi còn nguy hiểm hơn cả mộ của Yêu tổ, những người này vẫn còn sức ở chỗ này đấu võ mồm nữa sao?
Mê Đồ Hòa Thượng nghe lời lập tức ngậm miệng lại. Đừng thấy hắn là tiên tôn. Hắn biết nếu đánh nhau với Âu Dương, Âu Dương có thể đánh hắn tới mức ngay cả mẹ hắn cũng không nhận ra hắn.
- Âu Dương. Ngươi thử dùng hỏa diễm linh hồn xem có thể đốt ra một thông lộ để chúng ta ra ngoài được không?
Cốc Thanh Vũ nghĩ một hồi lâu. Dường như hỏa diễm linh hồn của Âu Dương l có thể khắc chế tất cả mọi thứ trong thiên hạ. Nó là hỏa diễm chí cường đứng thứ hai. Tuy rằng hỏa diễm linh hồn được xem là âm hỏa, nhưng uy lực của nó tuyệt đối không thua kém so với dương hỏa của kỳ lân.
Âu Dương gật đầu. Thật ra Âu Dương đã từng nghĩ tới điều Cốc Thanh Vũ vừa nói. Vào lúc này chỉ sợ cũng chỉ có thể dùng hỏa diễm linh hồn thử xem có thể thiêu đốt ra cái gì hay không!
Âu Dương thôi thúc ngọn lửa trên người. Hỏa diễm bắt đầu điên cuồng thiêu đốt xung quanh. Nhưng lần này thực sự quá kỳ lạ. Tuy rằng không gian xung quanh không ngừng vặn vẹo dưới uy lực của hỏa diễm, nhưng lại không hề bị thiêu đốt!
- Đừng uổng phí lực nữa. Các ngươi cho rằng những quái vật quỷ tộc kia đều ăn chay sao? Chẳng lẽ các ngươi không biết Quỷ Vương đã thức tỉnh? Bây giờ không có Yêu tổ áp chế Quỷ Vương. Hải ngoại chính là lãnh địa của hắn. Ở chỗ này hắn chính là thần!
Mặc dù Sở Yên Nhiên nói ra có phần dọa người, nhưng nàng lại không có vẻ gì là sợ sệt. Nhưng điều này lại khiến Âu Dương có chút giật mình nho nhỏ.
- Quỷ tộc?
Nghe thấy Sở Yên Nhiên nói, mọi người đều cả kinh. Bọn họ căn bản không biết những điều này. Mấy ngày nay bọn họ đều ở trong mộ của Yêu tổ, không biết bên ngoài đã xảy ra rất nhiều biến hóa to lớn.
Bây giờ Hải Ngoại Thiên Đảo sớm đã không có người sống. Nơi này đã trở thành lãnh địa của quỷ tộc. Bất kỳ người nào của tộc khác tiến vào nơi này, trừ phi là sứ giả bằng không tất cả đều phải chết ở nơi này. Bây giờ biển này từ biển tiên trở thành biến quỷ.
Quỷ tộc cũng coi là một chủng tộc thượng cổ. Tuy rằng thực lực Quỷ Vương cũng là cấp vương giả nhưng thế lực phía dưới quỷ tộc quá yếu ớt, cho nên quỷ tộc căn bản không có năng lực tranh hùng thiên hạ.
/1220
|