- Luyện tập, không ngừng luyện tập nhiều lần!
Âu Dương nói xong chậm rãi từ trên mặt đất ngồi dậy, nhẹ nhàng phủi đám cỏ dính vào người, sau đó xoa đầu tiểu nam hài rồi xoay người rời đi.
- Đại ca ca, ngươi mới vừa nói cái gì động lòng kia, ta sẽ nhớ kỹ, sau đó luyện tập nhiều hơn nữa!
Tiểu nam hài không cản Âu Dương rời đi, mà cười chạy trong nhà.
Âu Dương xoay người nhìn tiểu nam hài này. Hắn biết, đứa bé này không thể nào trở thành một cường giả tuyệt thế, bởi vì hắn thiếu một trái tim của cường giả nên có.
Trái tim của cường giả không nhất định phải trở thành cường giả mới có. Lúc mình còn rất nhỏ liền có. Nhưng bây giờ tiểu nam hài này lại không có. Cho nên hắn cũng cảm thấy tiếc nuối.
Nhưng Âu Dương làm sao có thể ngờ được, hắn giảng giải ba ý nghĩa thâm ảo của kỹ thuật bắn cung này thật sự đã được tiểu nam hài này ghi chép lại. Có lẽ cái này cũng là truyền thừa duy nhất của Tiễn Thần trên thế gian này....
Thời gian loáng một cái đã lại qua ba ngày. Sáng sớm ngày hôm đó, Âu Dương giống như một người bình thường đang ở trong thôn vừa tản bộ vừa hít thở không khí trong lành vừa cảm thụ không khí của tự nhiên.
Nhưng vào lúc này, Âu Dương bỗng nhiên cảm giác được một khí tức cực kỳ tà ác từ phía xa bay về phía bên này. Trong mắt Âu Dương lóe lên kim quang. Hắn liền nhìn thấy ngoài trăm dặm, có bảy nam tử ăn mặc khác nhau đang chạy như bay về phía này.
- Hay cho đám gia hoả này. Bảy tiên tôn sao? Xem ra bí mật trong Loạn Thạch Cốc này không nhỏ!
Âu Dương cũng không hề bị bảy tiên tôn này dọa sợ. Ngược lại trong tay hắn chợt lóe lên hồng quang. Thứ Kiêu Cung đã xuất hiện trong tay của hắn. Âu Dương có thể cảm thụ được, hắn rõ ràng không quen với những kẻ đang chạy tới.
Nếu như mặc cho bọn họ tới Viên gia thôn mới đánh, chắc hẳn người trong Viên gia thôn ngoại trừ hắn ra rất khó có người nào còn có thể sống sót.
Âu Dương không muốn vì một trận đại chiến của mình mà một sơn thôn nhỏ bình yên như vậy phải biến mất. Xho nên hắn chỉ có thể coi mình là lão bản! Hắn kẳng lặng kéo Thứ Kiêu Cung trong tay. Bảy mũi tên huyết sắc đã xuất hiện ở trên dây cung. Bây giờ Âu Dương một cung đồng thời bắn ra bảy Tu La Tiễn vẫn vô cùng thoải mái!
- Đi chết đi!
Âu Dương quay về phía Tu La Tiễn khẽ thở ra một hơi. Chỉ thấy bảy mũi Tu La Tiễn vèo một tiếng đã bắn về phía xa, gần như chỉ lưu lại trên bầu trời bảy đạo hào quang huyết sắc.
Bảy người từ phía xa bay tới chính là đám người Lệ Minh. Có thể nói lần này bảy người tới đây đều đã có chuẩn bị.
Mục tiêu chính là tiêu diệt Âu Dương. Nếu như không có cách nào giết chết người này, vậy bọn họ cũng phải nghĩ trăm phương ngàn kế ép Âu Dương phải rời đi.
Sau đó xem thử có thể bảo người trong Viên gia thôn đi vào Loạn Thạch Cốc hay không. Nếu như không thể, vậy bọn họ đành vận dụng luyện hồn thuật của Huyết Ma đánh cược một lần cuối cùng.
Tuy nhiên trong số bọn họ không ai có thể ngờ được, người bọn họ phải đối mặt chính là một gia hỏa còn giống ác ma hơn cả bọn họ. Bảy người này đang bay chợt nhìn thấy phía trước bỗng nhiên xuất hiện huyết quang.
Nhưng khi bọn họ muốn phản ứng thì đã muộn. Ngoại trừ Lệ Minh ra, đầu của sáu người khác trực tiếp bị mũi tên huyết sắc xuyên thủng. Sau khi mũi tên huyết sắc xuyên thủng đầu bọn họ, trực tiếp thiêu huỷ linh hồn của bọn họ, sau đó mang theo thi thể của bọn họ mạnh mẽ ghim trên mặt đất.
Tiếp đó, một ngọn lửa lớn bùng cháy phía trên thi thể của bọn họ. Chỉ trong chốc lát sáu người này lập tức biến mất trong không khí, giống như chưa từng xuất hiện trên thế giới này.
Phản ứng của Lệ Minh có nhanh hơn một bước. Nhưng cho dù là vậy, mũi tên huyết sắc kia cũng trực tiếp xuyên qua cánh tay trái của Lệ Minh. Hỏa diễm bắt đầu thiêu đốt cánh tay trái của Lệ Minh. Lệ Minh cũng đủ tàn nhẫn. Hắn dùng tay phải bẻ gãy cánh tay trái của mình ném sang một bên!
Máu kèm theo hỏa diễm huyết sắc chiếu lên mặt Lệ Minh khiến khuôn mặt của hắn hoàn toàn tái nhợt! Ngay cả người đối phương còn chưa nhìn thấy, ở khoảng cách xa như thế đã bị một mũi tên bắn chết sáu người tàn phế một người.
Nhìn lại hỏa diễm huyết sắc phía dưới một chút, giờ phút này cuối cùng Lệ Minh đã nhớ ra một người! Một gia hỏa khiến toàn thiên hạ đều điên cuồng đuổi giết!
- Âu... Âu Dương...
Lệ Minh biết, nếu quả thật chính là gia hoả này, như vậy mình chết cũng không phải là chuyện gì kỳ lạ! Đúng! Âu Dương không đáng sợ như những vương giả của các chủng tộc kia, nhưng Lệ Minh nho nhỏ như hắn thực sự không thể chọc tới Âu Dương!
- Không biết là Âu Dương tiền bối tới đây, vãn bối đã mạo phạm. Vãn bối sẽ lập tức rời đi!
Vào lúc này Lệ Minh sao còn nghĩ tới Loạn Thạch Cốc gì nữa. Hiện tại hắn chỉ nghĩ làm sao có thể nhanh chóng rời đi. Tuy nhiên khi hắn nghĩ tới những điều này, trong lòng hắn đồng thời có một suy nghĩ độc ác!
- Hừ! Âu Dương, ngươi đã đi tới đây. Toàn thiên hạ đều muốn lấy mạng của ngươi. Tuy lão tử không giết được ngươi, nhưng lão tử có thể đưa tin tức của ngươi ra ngoài. Đến lúc đó cả thế gian đều là kẻ địch của ngươi, xem ngươi làm sao mai danh ẩn tích trong Viên gia thôn này nữa!
Tuy rằng trong lòng thầm suy nghĩ ác độc, nhưng trên mặt Lệ Minh vẫn lộ vẻ thành kính.
Nếu như là một người mới chắc hẳn sẽ cho rằng Lệ Minh đặc biệt đặc biệt tôn trọng Âu Dương.
- Đã tới sao có thể đi được! Lưu lại đi!
Giọng nói của Âu Dương từ phía xa vọng đến. Bất cứ lúc nào Âu Dương cũng là một người quả quyết. Ngay từ ban đầu, Âu Dương cũng không tính cho Lệ Minh chạy thoát. Nếu như để gia hỏa này chạy đi, hắn tuyệt đối sẽ đem chuyện của chính mình truyền ra ngoài. Đến lúc đó chỉ sợ mình muốn ở lại chỗ này cũng không có khả năng.
Thật vất vả với có được một cuộc sống bình an, Âu Dương không nghĩ sẽ để cho kẻ khác phá hoại. Cho nên tên Lệ Minh chỉ có thể chết!
Lệ Minh đứng ở trên không trung, trán của hắn đã sớm lấm tấm mồ hôi. Hắn dùng cánh tay trái mới mọc ra của mình lau mồ hôi lạnh trên trán một cái. Hắn biết ngày hôm nay Âu Dương tuyệt đối không định thả hắn ra! Mặc dù mình tu luyện chính là Huyết Ma đại pháp, nhưng thật sự tính ra, gia hỏa Âu Dương này giết chết người còn vượt xa hơn mình rất nhiều! Rốt cuộc ai là ma thật sự còn chưa biết được!
- Âu Dương tiền bối, vãn bối tùy tiện tiến vào thật sự không đúng. Nhưng vãn bối chính là người của Yêu tộc. Nếu như tiền bối giết chết vãn bối, sợ là Yêu tộc sẽ không đồng ý đâu!
Lệ Minh cũng không tiếp tục giấu diếm thân phận làm gì.
Hắn vừa nói xong cả người hắn liền an hóa. Chỉ trong chốc lát không ngờ Lệ Minh đang đứng trên trời chợt biến thành một yêu vật giống như chim diều hâu.
- Đúng là Yêu tộc thật! Tuy nhiên những lời ngươi nói ta coi như không nghe thấy. Cho dù là Bạch Tinh yêu tổ của các ngươi tới đây cũng không dám nói với ta những lời vô nghĩa như vậy!
Trong khi Âu Dương nói chuyện, thân hình hắn đã đạp lên ánh lửa xuất hiện ở bên cạnh Lệ Minh. Lệ Minh không muốn chạy trốn. Mình trốn có thể thoát sao? Tốc độ của bộ tộc chim diều hâu của mình đã nhanh đến cực hạn, nhưng trong thiên hạ còn có cái gì có thể nhanh hơn được mũi tên của Tiễn Thần!
Âu Dương nói xong chậm rãi từ trên mặt đất ngồi dậy, nhẹ nhàng phủi đám cỏ dính vào người, sau đó xoa đầu tiểu nam hài rồi xoay người rời đi.
- Đại ca ca, ngươi mới vừa nói cái gì động lòng kia, ta sẽ nhớ kỹ, sau đó luyện tập nhiều hơn nữa!
Tiểu nam hài không cản Âu Dương rời đi, mà cười chạy trong nhà.
Âu Dương xoay người nhìn tiểu nam hài này. Hắn biết, đứa bé này không thể nào trở thành một cường giả tuyệt thế, bởi vì hắn thiếu một trái tim của cường giả nên có.
Trái tim của cường giả không nhất định phải trở thành cường giả mới có. Lúc mình còn rất nhỏ liền có. Nhưng bây giờ tiểu nam hài này lại không có. Cho nên hắn cũng cảm thấy tiếc nuối.
Nhưng Âu Dương làm sao có thể ngờ được, hắn giảng giải ba ý nghĩa thâm ảo của kỹ thuật bắn cung này thật sự đã được tiểu nam hài này ghi chép lại. Có lẽ cái này cũng là truyền thừa duy nhất của Tiễn Thần trên thế gian này....
Thời gian loáng một cái đã lại qua ba ngày. Sáng sớm ngày hôm đó, Âu Dương giống như một người bình thường đang ở trong thôn vừa tản bộ vừa hít thở không khí trong lành vừa cảm thụ không khí của tự nhiên.
Nhưng vào lúc này, Âu Dương bỗng nhiên cảm giác được một khí tức cực kỳ tà ác từ phía xa bay về phía bên này. Trong mắt Âu Dương lóe lên kim quang. Hắn liền nhìn thấy ngoài trăm dặm, có bảy nam tử ăn mặc khác nhau đang chạy như bay về phía này.
- Hay cho đám gia hoả này. Bảy tiên tôn sao? Xem ra bí mật trong Loạn Thạch Cốc này không nhỏ!
Âu Dương cũng không hề bị bảy tiên tôn này dọa sợ. Ngược lại trong tay hắn chợt lóe lên hồng quang. Thứ Kiêu Cung đã xuất hiện trong tay của hắn. Âu Dương có thể cảm thụ được, hắn rõ ràng không quen với những kẻ đang chạy tới.
Nếu như mặc cho bọn họ tới Viên gia thôn mới đánh, chắc hẳn người trong Viên gia thôn ngoại trừ hắn ra rất khó có người nào còn có thể sống sót.
Âu Dương không muốn vì một trận đại chiến của mình mà một sơn thôn nhỏ bình yên như vậy phải biến mất. Xho nên hắn chỉ có thể coi mình là lão bản! Hắn kẳng lặng kéo Thứ Kiêu Cung trong tay. Bảy mũi tên huyết sắc đã xuất hiện ở trên dây cung. Bây giờ Âu Dương một cung đồng thời bắn ra bảy Tu La Tiễn vẫn vô cùng thoải mái!
- Đi chết đi!
Âu Dương quay về phía Tu La Tiễn khẽ thở ra một hơi. Chỉ thấy bảy mũi Tu La Tiễn vèo một tiếng đã bắn về phía xa, gần như chỉ lưu lại trên bầu trời bảy đạo hào quang huyết sắc.
Bảy người từ phía xa bay tới chính là đám người Lệ Minh. Có thể nói lần này bảy người tới đây đều đã có chuẩn bị.
Mục tiêu chính là tiêu diệt Âu Dương. Nếu như không có cách nào giết chết người này, vậy bọn họ cũng phải nghĩ trăm phương ngàn kế ép Âu Dương phải rời đi.
Sau đó xem thử có thể bảo người trong Viên gia thôn đi vào Loạn Thạch Cốc hay không. Nếu như không thể, vậy bọn họ đành vận dụng luyện hồn thuật của Huyết Ma đánh cược một lần cuối cùng.
Tuy nhiên trong số bọn họ không ai có thể ngờ được, người bọn họ phải đối mặt chính là một gia hỏa còn giống ác ma hơn cả bọn họ. Bảy người này đang bay chợt nhìn thấy phía trước bỗng nhiên xuất hiện huyết quang.
Nhưng khi bọn họ muốn phản ứng thì đã muộn. Ngoại trừ Lệ Minh ra, đầu của sáu người khác trực tiếp bị mũi tên huyết sắc xuyên thủng. Sau khi mũi tên huyết sắc xuyên thủng đầu bọn họ, trực tiếp thiêu huỷ linh hồn của bọn họ, sau đó mang theo thi thể của bọn họ mạnh mẽ ghim trên mặt đất.
Tiếp đó, một ngọn lửa lớn bùng cháy phía trên thi thể của bọn họ. Chỉ trong chốc lát sáu người này lập tức biến mất trong không khí, giống như chưa từng xuất hiện trên thế giới này.
Phản ứng của Lệ Minh có nhanh hơn một bước. Nhưng cho dù là vậy, mũi tên huyết sắc kia cũng trực tiếp xuyên qua cánh tay trái của Lệ Minh. Hỏa diễm bắt đầu thiêu đốt cánh tay trái của Lệ Minh. Lệ Minh cũng đủ tàn nhẫn. Hắn dùng tay phải bẻ gãy cánh tay trái của mình ném sang một bên!
Máu kèm theo hỏa diễm huyết sắc chiếu lên mặt Lệ Minh khiến khuôn mặt của hắn hoàn toàn tái nhợt! Ngay cả người đối phương còn chưa nhìn thấy, ở khoảng cách xa như thế đã bị một mũi tên bắn chết sáu người tàn phế một người.
Nhìn lại hỏa diễm huyết sắc phía dưới một chút, giờ phút này cuối cùng Lệ Minh đã nhớ ra một người! Một gia hỏa khiến toàn thiên hạ đều điên cuồng đuổi giết!
- Âu... Âu Dương...
Lệ Minh biết, nếu quả thật chính là gia hoả này, như vậy mình chết cũng không phải là chuyện gì kỳ lạ! Đúng! Âu Dương không đáng sợ như những vương giả của các chủng tộc kia, nhưng Lệ Minh nho nhỏ như hắn thực sự không thể chọc tới Âu Dương!
- Không biết là Âu Dương tiền bối tới đây, vãn bối đã mạo phạm. Vãn bối sẽ lập tức rời đi!
Vào lúc này Lệ Minh sao còn nghĩ tới Loạn Thạch Cốc gì nữa. Hiện tại hắn chỉ nghĩ làm sao có thể nhanh chóng rời đi. Tuy nhiên khi hắn nghĩ tới những điều này, trong lòng hắn đồng thời có một suy nghĩ độc ác!
- Hừ! Âu Dương, ngươi đã đi tới đây. Toàn thiên hạ đều muốn lấy mạng của ngươi. Tuy lão tử không giết được ngươi, nhưng lão tử có thể đưa tin tức của ngươi ra ngoài. Đến lúc đó cả thế gian đều là kẻ địch của ngươi, xem ngươi làm sao mai danh ẩn tích trong Viên gia thôn này nữa!
Tuy rằng trong lòng thầm suy nghĩ ác độc, nhưng trên mặt Lệ Minh vẫn lộ vẻ thành kính.
Nếu như là một người mới chắc hẳn sẽ cho rằng Lệ Minh đặc biệt đặc biệt tôn trọng Âu Dương.
- Đã tới sao có thể đi được! Lưu lại đi!
Giọng nói của Âu Dương từ phía xa vọng đến. Bất cứ lúc nào Âu Dương cũng là một người quả quyết. Ngay từ ban đầu, Âu Dương cũng không tính cho Lệ Minh chạy thoát. Nếu như để gia hỏa này chạy đi, hắn tuyệt đối sẽ đem chuyện của chính mình truyền ra ngoài. Đến lúc đó chỉ sợ mình muốn ở lại chỗ này cũng không có khả năng.
Thật vất vả với có được một cuộc sống bình an, Âu Dương không nghĩ sẽ để cho kẻ khác phá hoại. Cho nên tên Lệ Minh chỉ có thể chết!
Lệ Minh đứng ở trên không trung, trán của hắn đã sớm lấm tấm mồ hôi. Hắn dùng cánh tay trái mới mọc ra của mình lau mồ hôi lạnh trên trán một cái. Hắn biết ngày hôm nay Âu Dương tuyệt đối không định thả hắn ra! Mặc dù mình tu luyện chính là Huyết Ma đại pháp, nhưng thật sự tính ra, gia hỏa Âu Dương này giết chết người còn vượt xa hơn mình rất nhiều! Rốt cuộc ai là ma thật sự còn chưa biết được!
- Âu Dương tiền bối, vãn bối tùy tiện tiến vào thật sự không đúng. Nhưng vãn bối chính là người của Yêu tộc. Nếu như tiền bối giết chết vãn bối, sợ là Yêu tộc sẽ không đồng ý đâu!
Lệ Minh cũng không tiếp tục giấu diếm thân phận làm gì.
Hắn vừa nói xong cả người hắn liền an hóa. Chỉ trong chốc lát không ngờ Lệ Minh đang đứng trên trời chợt biến thành một yêu vật giống như chim diều hâu.
- Đúng là Yêu tộc thật! Tuy nhiên những lời ngươi nói ta coi như không nghe thấy. Cho dù là Bạch Tinh yêu tổ của các ngươi tới đây cũng không dám nói với ta những lời vô nghĩa như vậy!
Trong khi Âu Dương nói chuyện, thân hình hắn đã đạp lên ánh lửa xuất hiện ở bên cạnh Lệ Minh. Lệ Minh không muốn chạy trốn. Mình trốn có thể thoát sao? Tốc độ của bộ tộc chim diều hâu của mình đã nhanh đến cực hạn, nhưng trong thiên hạ còn có cái gì có thể nhanh hơn được mũi tên của Tiễn Thần!
/1220
|