Trước khi đi Âu Dương còn không quên hù dọa tiểu nữ hài này một chút. Trong khoảng thời gian hai năm ở trong sơn thôn, Âu Dương đã trở thành một tuyển thủ chuyên hù dọa tiểu hài.
Hơn nữa tuyển thủ này còn dùng dáng dấp vô cùng hứng thú, hù dọa bằng các cách thức cấp thấp như... Sói tới...
Đi ra khỏi lớp học rõ ràng mới được xây dựng chưa lâu, Âu Dương đi thẳng đến nhà của Viên Thiệu Nhất. Ở trong Viên gia thôn lâu như vậy, Âu Dương đối với đường đến chỗ nhà của Viên Thiệu Nhất có thể nói là xe nhẹ chạy đường quen.
Dọc theo con đường này, mỗi người gặp phải Âu Dương đều thân thiết chào hỏi Âu Dương. Ban đầu bọn họ nghi ngờ Âu Dương tới đây vì có mưu đồ chiếm đoạt bảo bối. Nhưng đến bây giờ Âu Dương đã ở trong sơn thôn được hai năm. Trong thời gian lâu như vậy Âu Dương lại không hề làm bất kỳ chuyện gì khác người. Những việc nhà nông mọi người có thể làm Âu Dương cũng có thể làm. Mọi người không thể làm, nói thí dụ như dạy hài tử, chuyện như vậy Âu Dương cũng có thể làm. Từ khi có này nhà trẻ Tiễn Thần, người trong sơn thôn có thể nói là bớt lo không ít.
Trải qua thời gian lâu như vậy, người trong sơn thôn thật thà chất phác đã sớm quên lãng bảo vật gì đó, đều nói Âu Dương là do tổ tiên phái tới trợ giúp bọn họ.
Trước sự thay đổi của người dân trong thôn, Âu Dương cũng không hề nói gì. Sống trong sơn thôn một thời gian như vậy, Âu Dương biết, thật ra suy nghĩ của người dân trong sơn thôn rất đơn giản. Ngươi cho bọn họ vàng bọn họ chưa chắc đã vui vẻ. So với cho vàng, thật ra những người không thích giao lưu với thế giới này thích một thanh chủy thủ sắc bén hoặc là một trường cung tốt hơn!
Bất luận là chủy thủ hoặc là trường cung Âu Dương đều có thể làm ra được. Cho nên đang dạy đám hài tử Âu Dương cũng thường xuyên dũng những đồ do mình làm ra đổi lấy một ít lương thực. Bản thân Âu Dương không cần ăn những thứ này.
Hắn lấy tất cả những lương thực này cho một vài hài tử có điều kiện gia đình không mấy tốt, có thể khiến hài tử lấp đầy cái bụng. Cách làm như vậy tự nhiên nhận được sự tán thành của người sống trên núi, cũng khiến Âu Dương dần dần dung nhập vào trong đó...
Thật ra bình thường người trong sơn thôn đều tự mình làm trường cung và một vài chủy thủ, đoản đao. Tuy nhiên bất kể bọn họ làm như thế nào khẳng định đều không thể so sánh được với thứ do Âu Dương làm ra. Cho nên phần lớn mọi người trong thôn đều lựa chọn đổi lấy thứ Âu Dương làm.
Âu Dương cũng chưa bao giờ từng chối từ điều gì. Đối với những thôn dân chất phác này, Âu Dương có thể trợ giúp liền trợ giúp. Đặc biệt là một vài hài tử, Âu Dương đổi lấy lương thực đều dùng để trợ giúp những hài tử này.
Âu Dương không truyền thụ phương pháp tu luyện cho những hài tử này, cũng không phải bởi vì những hài tử này không có thiên tư. Tại Tiên giới loại này linh khí nhuộm đẫm kháp nơi, tất nhiên có nhiều hài tử có linh căn. Nhưng Âu Dương không muốn đánh vỡ sự bình yên của sơn thôn này. Hắn tình nguyện khiến nơi này vĩnh viễn trở thành một chốn cực lạc, khiến người nơi này có thể vĩnh viễn sống tốt.
Có lẽ bởi vì Âu Dương tiếc nuối đối với lúc trước. Thế giới tranh hùng nhìn dường như đặc sắc, nhưng đặc sắc cũng không nhất định phải thể hiện trong sự tranh đấu không ngừng. Có thể trong lúc bình thản ngộ ra một vài chân lý nhân sinh.
Đẩy cửa nhà Viên Thiệu Nhất ra, Âu Dương bước vào trong. Trong thôn, trên căn bản mỗi nhà đều không cần phải đóng cửa. Âu dương đi vào trong nhà Viên Thiệu Nhất. Lúc này Viên Thiệu Nhất không có ở nhà. Trong nhà cũng không có ai. Âu Dương không hề khách khí. Hắn đi thẳng tới nhà chính của Viên Thiệu Nhất tự rót cho mình một chén trà sau đó ngồi chờ Viên Thiệu Nhất trở về.
Chỉ một lát sau, cửa mở ra. Cháu trai của Viên Thiệu Nhất, Viên Chính từ ngoài cửa đi vào. Khi nhìn thấy cửa nhà mở, Viên Chính cũng không hề giật mình. Hắn nhìn vào trong phòng, vừa hay bắt gặp Âu Dương!
- Âu Dương tiên sinh.
Viên Chính đã không còn tỏ ra thù địch với Âu Dương giống trước đây nữa. Dù sao bây giờ nhi tử của hắn cũng theo Âu Dương đọc sách. Mỗi ngày về nhà nhi tử đều nói cho Viên Chính biết Âu Dương làm tốt thế nào. Tự nhiên suy nghĩ của Viên Chính đối với Âu Dương cũng thay đổi.
- Viên Chính! Thúc phụ của ngươi đâu?
Nhìn thấy Viên Chính mình trở về, Âu Dương cảm thấy sửng sốt. Âu Dương vốn cho rằng hai người bọn họ cùng đi với nhau. Không ngờ lúc này lại chỉ có một mình Viên Chính trở về.
- Không phải phụ thân của Viên Phi vừa chết sao? Viên gia chỉ còn lại cô nhi quả phụ. Nên Nhị thúc tới đó xem thử thế nào, thuận tiện đưa ít đồ cho bọn họ. Nếu không cô nhi quả phụ này phải sống làm sao được.
Viên Chính đưa tay lên lau ngang miệng.
- Sức khỏe của Viên Lang đang tốt như vậy, sao lại chết ở trên núi được?
Âu Dương cau mày. Từ trong giọng nói của Viên Chính, Âu Dương nghe ra được Viên Chính hẳn đã biết được điều gì.
- Ôi, lại nhắc tới chuyện này. Chuyện như vậy trong thôn trước đây cũng đã xảy ra. Ta không xem Âu Dương tiên sinh như người ngoài. Dù sao Âu Dương tiên sinh đã sống ở chỗ này lâu như vậy. Ta nghe nói Yên muội tử rất thích Âu Dương tiên sinh. Phải nói rằng Yên muội tử chính là đại mỹ nhân có tiếng trong thôn. Thế nào Âu Dương tiên sinh có muốn ta đi nói giúp ngươi một tiếng hay không?
Viên Chính thật sự vô lý. Lúc trước còn đang nói chuyện của Viên Lang, xoay mặt cái đã nói đến chuyện làm mối. Âu Dương nghe thấy thiếu chút nữa đã một tát đập chết hắn ngay tại chỗ
- Ha ha... Chuyện làm mối này, chờ khi nào ta rảnh rỗi hãy nói sau. Vẫn nói chuyện về Viên Lang trước đi...
Âu Dương có chút khó chịu kkhi thấy Viên Chính chuyển biến nhanh như vậy. Hắn nhẹ giọng ho khan nói.
- Hì hì được được được! Người trẻ tuổi hay ngượng ngùng. Việc này chờ nhị thúc tới bảo Nhị thúc đi nói!
Viên Chính lại nói chuyện một cách vô lý.
Âu Dương ở bên cạnh mặt cũng đen cả lại. Mụ nội hắn, mình được tính là người trẻ tuổi sao? Tính ra, nếu như dựa theo tính toán của thế giới này, mình thật sự được tính là người trẻ tuổi. Dù sao mình cũng chưa tới 15 ngàn năm!
- Nếu nói tới Viên Lang cũng không biết tại sao hắn lại mê muội tâm hồn tâm hồn như vậy. Không ngờ hắn lại dám một mình chạy tới Loạn Thạch Cốc. Ngươi nói thử xem có phải hắn điên rồi không?
Viên Chính rốt cuộc đã bắt đầu nói vào đề tài chính.
- Lại là Loạn Thạch Cốc sao?
Âu Dương phát hiện, Viên gia thôn thật sự không ít bí mật. Tất cả bí mật ở nơi này dường như đều không rời khỏi Loạn Thạch Cốc. Rốt cuộc trong Loạn Thạch Cốc này có bí mật gì đây?
- Ân, khi chúng ta phát hiện thi thể của hắn bên cạnh Loạn Thạch Cốc, Âu Dương tiên sinh ngươi không nhìn thấy chứ, cái thi thể kia bị nắm....
Viên Chính đang muốn miêu tả một vài thứ khiến người trong lòng yếu đuối khó có thể ngủ được, cánh cửa bên ngoài lại bị đẩy ra. Viên Thiệu Nhất với mặt uể oải từ ngoài cửa đi vào.
- Người chết là lớn nhất, mồ yên mả đẹp! Cái miệng của ngươi không thể tích chút âm đức hay sao?
Hơn nữa tuyển thủ này còn dùng dáng dấp vô cùng hứng thú, hù dọa bằng các cách thức cấp thấp như... Sói tới...
Đi ra khỏi lớp học rõ ràng mới được xây dựng chưa lâu, Âu Dương đi thẳng đến nhà của Viên Thiệu Nhất. Ở trong Viên gia thôn lâu như vậy, Âu Dương đối với đường đến chỗ nhà của Viên Thiệu Nhất có thể nói là xe nhẹ chạy đường quen.
Dọc theo con đường này, mỗi người gặp phải Âu Dương đều thân thiết chào hỏi Âu Dương. Ban đầu bọn họ nghi ngờ Âu Dương tới đây vì có mưu đồ chiếm đoạt bảo bối. Nhưng đến bây giờ Âu Dương đã ở trong sơn thôn được hai năm. Trong thời gian lâu như vậy Âu Dương lại không hề làm bất kỳ chuyện gì khác người. Những việc nhà nông mọi người có thể làm Âu Dương cũng có thể làm. Mọi người không thể làm, nói thí dụ như dạy hài tử, chuyện như vậy Âu Dương cũng có thể làm. Từ khi có này nhà trẻ Tiễn Thần, người trong sơn thôn có thể nói là bớt lo không ít.
Trải qua thời gian lâu như vậy, người trong sơn thôn thật thà chất phác đã sớm quên lãng bảo vật gì đó, đều nói Âu Dương là do tổ tiên phái tới trợ giúp bọn họ.
Trước sự thay đổi của người dân trong thôn, Âu Dương cũng không hề nói gì. Sống trong sơn thôn một thời gian như vậy, Âu Dương biết, thật ra suy nghĩ của người dân trong sơn thôn rất đơn giản. Ngươi cho bọn họ vàng bọn họ chưa chắc đã vui vẻ. So với cho vàng, thật ra những người không thích giao lưu với thế giới này thích một thanh chủy thủ sắc bén hoặc là một trường cung tốt hơn!
Bất luận là chủy thủ hoặc là trường cung Âu Dương đều có thể làm ra được. Cho nên đang dạy đám hài tử Âu Dương cũng thường xuyên dũng những đồ do mình làm ra đổi lấy một ít lương thực. Bản thân Âu Dương không cần ăn những thứ này.
Hắn lấy tất cả những lương thực này cho một vài hài tử có điều kiện gia đình không mấy tốt, có thể khiến hài tử lấp đầy cái bụng. Cách làm như vậy tự nhiên nhận được sự tán thành của người sống trên núi, cũng khiến Âu Dương dần dần dung nhập vào trong đó...
Thật ra bình thường người trong sơn thôn đều tự mình làm trường cung và một vài chủy thủ, đoản đao. Tuy nhiên bất kể bọn họ làm như thế nào khẳng định đều không thể so sánh được với thứ do Âu Dương làm ra. Cho nên phần lớn mọi người trong thôn đều lựa chọn đổi lấy thứ Âu Dương làm.
Âu Dương cũng chưa bao giờ từng chối từ điều gì. Đối với những thôn dân chất phác này, Âu Dương có thể trợ giúp liền trợ giúp. Đặc biệt là một vài hài tử, Âu Dương đổi lấy lương thực đều dùng để trợ giúp những hài tử này.
Âu Dương không truyền thụ phương pháp tu luyện cho những hài tử này, cũng không phải bởi vì những hài tử này không có thiên tư. Tại Tiên giới loại này linh khí nhuộm đẫm kháp nơi, tất nhiên có nhiều hài tử có linh căn. Nhưng Âu Dương không muốn đánh vỡ sự bình yên của sơn thôn này. Hắn tình nguyện khiến nơi này vĩnh viễn trở thành một chốn cực lạc, khiến người nơi này có thể vĩnh viễn sống tốt.
Có lẽ bởi vì Âu Dương tiếc nuối đối với lúc trước. Thế giới tranh hùng nhìn dường như đặc sắc, nhưng đặc sắc cũng không nhất định phải thể hiện trong sự tranh đấu không ngừng. Có thể trong lúc bình thản ngộ ra một vài chân lý nhân sinh.
Đẩy cửa nhà Viên Thiệu Nhất ra, Âu Dương bước vào trong. Trong thôn, trên căn bản mỗi nhà đều không cần phải đóng cửa. Âu dương đi vào trong nhà Viên Thiệu Nhất. Lúc này Viên Thiệu Nhất không có ở nhà. Trong nhà cũng không có ai. Âu Dương không hề khách khí. Hắn đi thẳng tới nhà chính của Viên Thiệu Nhất tự rót cho mình một chén trà sau đó ngồi chờ Viên Thiệu Nhất trở về.
Chỉ một lát sau, cửa mở ra. Cháu trai của Viên Thiệu Nhất, Viên Chính từ ngoài cửa đi vào. Khi nhìn thấy cửa nhà mở, Viên Chính cũng không hề giật mình. Hắn nhìn vào trong phòng, vừa hay bắt gặp Âu Dương!
- Âu Dương tiên sinh.
Viên Chính đã không còn tỏ ra thù địch với Âu Dương giống trước đây nữa. Dù sao bây giờ nhi tử của hắn cũng theo Âu Dương đọc sách. Mỗi ngày về nhà nhi tử đều nói cho Viên Chính biết Âu Dương làm tốt thế nào. Tự nhiên suy nghĩ của Viên Chính đối với Âu Dương cũng thay đổi.
- Viên Chính! Thúc phụ của ngươi đâu?
Nhìn thấy Viên Chính mình trở về, Âu Dương cảm thấy sửng sốt. Âu Dương vốn cho rằng hai người bọn họ cùng đi với nhau. Không ngờ lúc này lại chỉ có một mình Viên Chính trở về.
- Không phải phụ thân của Viên Phi vừa chết sao? Viên gia chỉ còn lại cô nhi quả phụ. Nên Nhị thúc tới đó xem thử thế nào, thuận tiện đưa ít đồ cho bọn họ. Nếu không cô nhi quả phụ này phải sống làm sao được.
Viên Chính đưa tay lên lau ngang miệng.
- Sức khỏe của Viên Lang đang tốt như vậy, sao lại chết ở trên núi được?
Âu Dương cau mày. Từ trong giọng nói của Viên Chính, Âu Dương nghe ra được Viên Chính hẳn đã biết được điều gì.
- Ôi, lại nhắc tới chuyện này. Chuyện như vậy trong thôn trước đây cũng đã xảy ra. Ta không xem Âu Dương tiên sinh như người ngoài. Dù sao Âu Dương tiên sinh đã sống ở chỗ này lâu như vậy. Ta nghe nói Yên muội tử rất thích Âu Dương tiên sinh. Phải nói rằng Yên muội tử chính là đại mỹ nhân có tiếng trong thôn. Thế nào Âu Dương tiên sinh có muốn ta đi nói giúp ngươi một tiếng hay không?
Viên Chính thật sự vô lý. Lúc trước còn đang nói chuyện của Viên Lang, xoay mặt cái đã nói đến chuyện làm mối. Âu Dương nghe thấy thiếu chút nữa đã một tát đập chết hắn ngay tại chỗ
- Ha ha... Chuyện làm mối này, chờ khi nào ta rảnh rỗi hãy nói sau. Vẫn nói chuyện về Viên Lang trước đi...
Âu Dương có chút khó chịu kkhi thấy Viên Chính chuyển biến nhanh như vậy. Hắn nhẹ giọng ho khan nói.
- Hì hì được được được! Người trẻ tuổi hay ngượng ngùng. Việc này chờ nhị thúc tới bảo Nhị thúc đi nói!
Viên Chính lại nói chuyện một cách vô lý.
Âu Dương ở bên cạnh mặt cũng đen cả lại. Mụ nội hắn, mình được tính là người trẻ tuổi sao? Tính ra, nếu như dựa theo tính toán của thế giới này, mình thật sự được tính là người trẻ tuổi. Dù sao mình cũng chưa tới 15 ngàn năm!
- Nếu nói tới Viên Lang cũng không biết tại sao hắn lại mê muội tâm hồn tâm hồn như vậy. Không ngờ hắn lại dám một mình chạy tới Loạn Thạch Cốc. Ngươi nói thử xem có phải hắn điên rồi không?
Viên Chính rốt cuộc đã bắt đầu nói vào đề tài chính.
- Lại là Loạn Thạch Cốc sao?
Âu Dương phát hiện, Viên gia thôn thật sự không ít bí mật. Tất cả bí mật ở nơi này dường như đều không rời khỏi Loạn Thạch Cốc. Rốt cuộc trong Loạn Thạch Cốc này có bí mật gì đây?
- Ân, khi chúng ta phát hiện thi thể của hắn bên cạnh Loạn Thạch Cốc, Âu Dương tiên sinh ngươi không nhìn thấy chứ, cái thi thể kia bị nắm....
Viên Chính đang muốn miêu tả một vài thứ khiến người trong lòng yếu đuối khó có thể ngủ được, cánh cửa bên ngoài lại bị đẩy ra. Viên Thiệu Nhất với mặt uể oải từ ngoài cửa đi vào.
- Người chết là lớn nhất, mồ yên mả đẹp! Cái miệng của ngươi không thể tích chút âm đức hay sao?
/1220
|