- Dùng loại phương pháp này để tiêu diệt Chiến Quỷ, tâm cơ của ngươi quả nhiên thâm trầm!
Trên mặt Cửu Vĩ Yêu Hồ có mấy phần tán thưởng. Phải biết rằng, thật ra tiêu diệt Chiến Quỷ cũng không phải là mũi tên của Âu Dương. Mũi tên của Âu Dương chẳng qua chỉ khiến Chiến Quỷ nghĩ tới khí phách chinh chiến sa trường khi còn sống. Thật sự khiến Chiến Quỷ quên đi tất cả mà chuyển thế chính là mấy câu nói cuối cùng của Âu Dương.
Chiến Quỷ muốn thành hình, nhất định phải có một chút tâm nguyệ mà trước khi chết còn chưa hoàn thành. Tâm nguyện này khiến hắn khó có thể thả xuống được, khiến hắn vĩnh viễn muốn dừng lại vào thời khắc ấy muốn trở lại thời gian địa điểm kia để hoàn thành tâm nguyện của chính mình.
Nhưng chỉ là tâm nguyện vĩnh viễn không bỏ xuống được khiến Chiến Quỷ vĩnh viễn cũng không có cách nào hoàn thành chuyển thế. Âu Dương mở màn bằng một mũi tên khiến Chiến Quỷ nghĩ tới cảnh chém giết nơi chiến trường. Cuối cùng hắn lại nói thêm mấy câu khiến Chiến Quỷ hiểu rõ thân phận của hắn!
Tướng quân! Không sai, Chiến Quỷ là một tướng quân. Tướng quân vì chinh chiến mà chết, trong lòng mặc dù không cam lòng cũng không nên dừng lại ở chỗ này. Sau khi chuyển thế luân hồi kiếp sau lại tái chiến thiên hạ!
Đây mới là điều trong lòng Chiến Quỷ thật sự khát cầu. Chỉ có điều sát khí khiến cho hắn từ từ mơ hồ, khiến cho hắn vĩnh viễn dừng lại chỗ này. Âu Dương làm vậy, vô hình trung trợ giúp Chiến Quỷ hoàn thành một tâm nguyện.
- Thật ra không chỉ Chiến Quỷ, ngươi cũng vậy. Yên tâm rời bỏ chấp niệm ngươi sẽ nhận được tân sinh, tội gì cứ khăng khăng một mực như vậy!
Âu Dương nhìn Cửu Vĩ Yêu Hồ này. Hắn biết, thật ra trong Phượng Hoàng thành này đều là những người đã chết. Muốn một đường chiến thắng bọn họ cuối cùng nhìn thấy Minh Vương, vậy phương pháp duy nhất chính là tìm ra nhược điểm của những đối thủ này, từ chỗ yếu nhất trong lòng bọn họ đánh tan bọn họ, khiến bọn họ thả xuống chấp niệm chuyển thế luân hồi!
- Ồ? Nếu như ngươi có thể nhìn ra chấp niệm trong lòng ta, ta cũng sẽ thả xuống!
Trong mắt Cửu Vĩ Yêu Hồ loé ra một tia lợi mang. Rất rõ ràng chấp niệm trong lòng nàng còn cường đại hơn cả Chiến Quỷ.
Hai mắt Âu Dương đối diện Cửu Vĩ Yêu Hồ. Tuy rằng Cửu Vĩ Yêu Hồ này có lực hấp dẫn rất lớn, nhưng Âu Dương lại không bị bên ngoài mê hoặc. Hắn khẽ lắc đầu nói:
- Đánh đi!
- Được, vậy ta xem thử ngươi có thể trong lúc chiến đấu tìm ra được vị trí chấp niệm của ta hay không!
Cửu Vĩ Yêu Hồ không hề phí lời, liền giương mmóng vuốt ra. Không gian xung quanh lập tức bị nghiền nát từng mảnh. Một mảnh huyết quang lớn từ tay trái của nàng bay ra. Một trảo này cũng không hề thua kém với chiến đao của chiến qủy. Nếu như bị đánh trúng cho dù không chết ít nhất cũng phải trọng thương.
Âu Dương vừa né tránh trên không trung, vừa cẩn thận quan sát sự biến hóa của yêu hồ này. Hắn biết bất luận người nào có chấp niệm đều sẽ bộc lộ trong chiến đấu. Hắn muốn tìm được chấp niệm trong lòng Cửu Vĩ Yêu Hồ đã khiến yêu hồ không thể bỏ xuống được...
Tốc độ Cửu Vĩ Yêu Hồ cực nhanh. Sắp tới khiến Âu Dương gần như không kịp phản ứng. Âu Dương thậm chí còn nảy sinh ra một loại ảo giác, đó chính là Cửu Vĩ Yêu Hồ giống như mũi tên mình bắn ra. Tốc độ này nhanh tới mức áp bách tâm linh con người khiến người ta căn bản không thở nổi.
- Hồ ly này dùng huyễn thuật!
Phía xa, Ngụy Bỉnh Dập giống như đã nhìn ra điều gì đó. Hắn bỗng nhiên mở miệng nói.
Khi hắn nói chuyện, Cửu Vĩ Yêu Hồ lại dùng một loại ánh mắt căm hận nhìn hắn một cái.
Phải biết rằng, có thể dùng huyễn thuật mê hoặc Âu Dương có quan tâm chiến ý chính là một huyễn thật đáng tự hào. Nhưng bây giờ Ngụy Bỉnh Dập nói một câu khiến trong lòng Âu Dương có đề phòng. Như vậy Cửu Vĩ Yêu Hồ đã không còn cơ hội mê hoặc nữa.
- Một từ sắc quả nhiên chính là mê hoặc lớn nhất trong thiên hạ!
Kim quang Trong mắt Âu Dương lóe lên. Hắn cảm thấy vô cùng bất đắc dĩ lắc đầu. Không thể không nói, cho dù là Âu Dương cũng bị sắc đẹp mê người Cửu Vĩ Yêu Hồ của mê hoặc. Bởi vậy Âu Dương thậm chí đã quên mất việc phải lập tức mở ra quan tâm chiến ý, chỉ biết ngu ngốc một đường né tránh.
- Nam nhân, không có một người nào tốt!
Cửu Vĩ Yêu Hồ bỗng nhiên căm hận nói ra một câu như vậy. Khi nàng mở miệng nói, trong mắt toát ra oán hận cực sâu. Trong oán hận này dường như còn mang theo điều gì đó!
Hư không lại bị lợi trảo của Cửu Vĩ Yêu Hồ xé rách. Một đạo đạo huyết quang được phóng to vô hạn giống như núi sông đè xuống Âu Dương. Âu Dương vung Thứ Kiêu Cung trong tay. Lưỡi dao sắc bén trên Thứ Kiêu Cung chớp động chém huyết quang vô tận thành từng mảnh.
Tốc độ của bản thân Cửu Vĩ Yêu Hồ cực nhanh. Mặc dù Âu Dương không bị huyễn thuật mê hoặc, nhưng tốc độ kia vẫn khiến Âu Dương có chút hơi đau đầu. Tuy nhiên từ đầu tới cuối Âu Dương chỉ một mực né tránh, cũng không ra tay đánh trả. Điều này khiến Yên Hồng đứng một bên xem chiến có chút không hiểu.
- Nếu không ngươi tới giúp hắn một chút. Nơi này chỉ quy định chúng ta vượt ải, cũng không nói mấy người!
Yên Hồng cảm giác giống như mình nắm được lỗ hổng đang vui mừng. Nhưng rất nhanh Ngụy Bỉnh Dập nói khiến nàng cảm thấy bất đắc dĩ.
- Chiến lực của ta đã hoàn toàn suy yếu. Ở chỗ này trong lòng ta có sợ hãi. Bởi vậy ta không có cách nào chiến đấu được nữa. Chặng đường này chỉ có thể dựa vào một mình Âu Dương đánh tới!
Ngụy Bỉnh Dập có chút bất đắc dĩ. Thân là Ma Vương không ngờ ở chỗ này hắn lại cảm thấy sợ hãi. Hắn thậm chí còn không bằng Âu Dương. Điều này khiến Ngụy Bỉnh Dập có cảm giác quá thất bại.
Tuy nhiên nghĩ đến việc Âu Dương biến thái tới mức nào, cảm giác thất bại của Ngụy Bỉnh Dập dần dần tiêu tan. Dù sao không thể dùng con người để hình dung Âu Dương được. Đây này căn bản là một quái thú. Một quái thú còn hơn cả Yêu tộc.
Trong lúc Ngụy Bỉnh Dập và Yên Hồng nói chuyện, không gian chiến đấu không ngờ bỗng nhiên ngưng đọng! Hai người liền nhìn thấy Âu Dương đứng trên không trung nhìn yêu hồ nói:
- Ngươi thật sự là một người đáng thương!
- Ngươi...
Yêu hồ giống như bị người chạm tới nỗi đau xót nhất trong lòng. Trong nháy mắt không ngờ nàng quên công kích, mà thân thể run rẩy nhìn Âu Dương.
- Đó là một nơi mỹ lệ. Bản thân ngươi vốn là một đại yêu không ngờ lại theo đuổi một phàm nhân!
Âu Dương biết, trên người yêu hồ có một nỗi khổ đặc biệt máu chó. Chỉ có điều kết cục câu chuyện của nàng lại cực kỳ bi thảm, khiến nàng vĩnh viễn rơi vào trong địa ngục không có cách nào chuyển thế luân hồi.
- Ngươi rất yêu hắn. Cho đến giờ phút này vẫn như vậy. Không ngờ hắn nắm giữa lấy bí mật lớn nhất của ngươi cuối cùng không ngờ liên kết với một tu luyện giả nho nhỏ tiêu diệt ngươi. Ngươi rất không cam tâm đúng không?
Âu Dương giống như bắt được điểm yếu lớn nhất của Cửu Vĩ Yêu Hồ tự nói.
- Không cần nói nữa! Không cần nói nữa!
Yêu hồ rõ ràng rất không muốn nhớ lại quá khứ này.
- Ngươi đã chết. Nhưng ngươi biết không? Nếu như ta là phàm nhân kia, sau khi ngươi chết ta sẽ hiểu rõ tất cả những điều này.
Trên mặt Cửu Vĩ Yêu Hồ có mấy phần tán thưởng. Phải biết rằng, thật ra tiêu diệt Chiến Quỷ cũng không phải là mũi tên của Âu Dương. Mũi tên của Âu Dương chẳng qua chỉ khiến Chiến Quỷ nghĩ tới khí phách chinh chiến sa trường khi còn sống. Thật sự khiến Chiến Quỷ quên đi tất cả mà chuyển thế chính là mấy câu nói cuối cùng của Âu Dương.
Chiến Quỷ muốn thành hình, nhất định phải có một chút tâm nguyệ mà trước khi chết còn chưa hoàn thành. Tâm nguyện này khiến hắn khó có thể thả xuống được, khiến hắn vĩnh viễn muốn dừng lại vào thời khắc ấy muốn trở lại thời gian địa điểm kia để hoàn thành tâm nguyện của chính mình.
Nhưng chỉ là tâm nguyện vĩnh viễn không bỏ xuống được khiến Chiến Quỷ vĩnh viễn cũng không có cách nào hoàn thành chuyển thế. Âu Dương mở màn bằng một mũi tên khiến Chiến Quỷ nghĩ tới cảnh chém giết nơi chiến trường. Cuối cùng hắn lại nói thêm mấy câu khiến Chiến Quỷ hiểu rõ thân phận của hắn!
Tướng quân! Không sai, Chiến Quỷ là một tướng quân. Tướng quân vì chinh chiến mà chết, trong lòng mặc dù không cam lòng cũng không nên dừng lại ở chỗ này. Sau khi chuyển thế luân hồi kiếp sau lại tái chiến thiên hạ!
Đây mới là điều trong lòng Chiến Quỷ thật sự khát cầu. Chỉ có điều sát khí khiến cho hắn từ từ mơ hồ, khiến cho hắn vĩnh viễn dừng lại chỗ này. Âu Dương làm vậy, vô hình trung trợ giúp Chiến Quỷ hoàn thành một tâm nguyện.
- Thật ra không chỉ Chiến Quỷ, ngươi cũng vậy. Yên tâm rời bỏ chấp niệm ngươi sẽ nhận được tân sinh, tội gì cứ khăng khăng một mực như vậy!
Âu Dương nhìn Cửu Vĩ Yêu Hồ này. Hắn biết, thật ra trong Phượng Hoàng thành này đều là những người đã chết. Muốn một đường chiến thắng bọn họ cuối cùng nhìn thấy Minh Vương, vậy phương pháp duy nhất chính là tìm ra nhược điểm của những đối thủ này, từ chỗ yếu nhất trong lòng bọn họ đánh tan bọn họ, khiến bọn họ thả xuống chấp niệm chuyển thế luân hồi!
- Ồ? Nếu như ngươi có thể nhìn ra chấp niệm trong lòng ta, ta cũng sẽ thả xuống!
Trong mắt Cửu Vĩ Yêu Hồ loé ra một tia lợi mang. Rất rõ ràng chấp niệm trong lòng nàng còn cường đại hơn cả Chiến Quỷ.
Hai mắt Âu Dương đối diện Cửu Vĩ Yêu Hồ. Tuy rằng Cửu Vĩ Yêu Hồ này có lực hấp dẫn rất lớn, nhưng Âu Dương lại không bị bên ngoài mê hoặc. Hắn khẽ lắc đầu nói:
- Đánh đi!
- Được, vậy ta xem thử ngươi có thể trong lúc chiến đấu tìm ra được vị trí chấp niệm của ta hay không!
Cửu Vĩ Yêu Hồ không hề phí lời, liền giương mmóng vuốt ra. Không gian xung quanh lập tức bị nghiền nát từng mảnh. Một mảnh huyết quang lớn từ tay trái của nàng bay ra. Một trảo này cũng không hề thua kém với chiến đao của chiến qủy. Nếu như bị đánh trúng cho dù không chết ít nhất cũng phải trọng thương.
Âu Dương vừa né tránh trên không trung, vừa cẩn thận quan sát sự biến hóa của yêu hồ này. Hắn biết bất luận người nào có chấp niệm đều sẽ bộc lộ trong chiến đấu. Hắn muốn tìm được chấp niệm trong lòng Cửu Vĩ Yêu Hồ đã khiến yêu hồ không thể bỏ xuống được...
Tốc độ Cửu Vĩ Yêu Hồ cực nhanh. Sắp tới khiến Âu Dương gần như không kịp phản ứng. Âu Dương thậm chí còn nảy sinh ra một loại ảo giác, đó chính là Cửu Vĩ Yêu Hồ giống như mũi tên mình bắn ra. Tốc độ này nhanh tới mức áp bách tâm linh con người khiến người ta căn bản không thở nổi.
- Hồ ly này dùng huyễn thuật!
Phía xa, Ngụy Bỉnh Dập giống như đã nhìn ra điều gì đó. Hắn bỗng nhiên mở miệng nói.
Khi hắn nói chuyện, Cửu Vĩ Yêu Hồ lại dùng một loại ánh mắt căm hận nhìn hắn một cái.
Phải biết rằng, có thể dùng huyễn thuật mê hoặc Âu Dương có quan tâm chiến ý chính là một huyễn thật đáng tự hào. Nhưng bây giờ Ngụy Bỉnh Dập nói một câu khiến trong lòng Âu Dương có đề phòng. Như vậy Cửu Vĩ Yêu Hồ đã không còn cơ hội mê hoặc nữa.
- Một từ sắc quả nhiên chính là mê hoặc lớn nhất trong thiên hạ!
Kim quang Trong mắt Âu Dương lóe lên. Hắn cảm thấy vô cùng bất đắc dĩ lắc đầu. Không thể không nói, cho dù là Âu Dương cũng bị sắc đẹp mê người Cửu Vĩ Yêu Hồ của mê hoặc. Bởi vậy Âu Dương thậm chí đã quên mất việc phải lập tức mở ra quan tâm chiến ý, chỉ biết ngu ngốc một đường né tránh.
- Nam nhân, không có một người nào tốt!
Cửu Vĩ Yêu Hồ bỗng nhiên căm hận nói ra một câu như vậy. Khi nàng mở miệng nói, trong mắt toát ra oán hận cực sâu. Trong oán hận này dường như còn mang theo điều gì đó!
Hư không lại bị lợi trảo của Cửu Vĩ Yêu Hồ xé rách. Một đạo đạo huyết quang được phóng to vô hạn giống như núi sông đè xuống Âu Dương. Âu Dương vung Thứ Kiêu Cung trong tay. Lưỡi dao sắc bén trên Thứ Kiêu Cung chớp động chém huyết quang vô tận thành từng mảnh.
Tốc độ của bản thân Cửu Vĩ Yêu Hồ cực nhanh. Mặc dù Âu Dương không bị huyễn thuật mê hoặc, nhưng tốc độ kia vẫn khiến Âu Dương có chút hơi đau đầu. Tuy nhiên từ đầu tới cuối Âu Dương chỉ một mực né tránh, cũng không ra tay đánh trả. Điều này khiến Yên Hồng đứng một bên xem chiến có chút không hiểu.
- Nếu không ngươi tới giúp hắn một chút. Nơi này chỉ quy định chúng ta vượt ải, cũng không nói mấy người!
Yên Hồng cảm giác giống như mình nắm được lỗ hổng đang vui mừng. Nhưng rất nhanh Ngụy Bỉnh Dập nói khiến nàng cảm thấy bất đắc dĩ.
- Chiến lực của ta đã hoàn toàn suy yếu. Ở chỗ này trong lòng ta có sợ hãi. Bởi vậy ta không có cách nào chiến đấu được nữa. Chặng đường này chỉ có thể dựa vào một mình Âu Dương đánh tới!
Ngụy Bỉnh Dập có chút bất đắc dĩ. Thân là Ma Vương không ngờ ở chỗ này hắn lại cảm thấy sợ hãi. Hắn thậm chí còn không bằng Âu Dương. Điều này khiến Ngụy Bỉnh Dập có cảm giác quá thất bại.
Tuy nhiên nghĩ đến việc Âu Dương biến thái tới mức nào, cảm giác thất bại của Ngụy Bỉnh Dập dần dần tiêu tan. Dù sao không thể dùng con người để hình dung Âu Dương được. Đây này căn bản là một quái thú. Một quái thú còn hơn cả Yêu tộc.
Trong lúc Ngụy Bỉnh Dập và Yên Hồng nói chuyện, không gian chiến đấu không ngờ bỗng nhiên ngưng đọng! Hai người liền nhìn thấy Âu Dương đứng trên không trung nhìn yêu hồ nói:
- Ngươi thật sự là một người đáng thương!
- Ngươi...
Yêu hồ giống như bị người chạm tới nỗi đau xót nhất trong lòng. Trong nháy mắt không ngờ nàng quên công kích, mà thân thể run rẩy nhìn Âu Dương.
- Đó là một nơi mỹ lệ. Bản thân ngươi vốn là một đại yêu không ngờ lại theo đuổi một phàm nhân!
Âu Dương biết, trên người yêu hồ có một nỗi khổ đặc biệt máu chó. Chỉ có điều kết cục câu chuyện của nàng lại cực kỳ bi thảm, khiến nàng vĩnh viễn rơi vào trong địa ngục không có cách nào chuyển thế luân hồi.
- Ngươi rất yêu hắn. Cho đến giờ phút này vẫn như vậy. Không ngờ hắn nắm giữa lấy bí mật lớn nhất của ngươi cuối cùng không ngờ liên kết với một tu luyện giả nho nhỏ tiêu diệt ngươi. Ngươi rất không cam tâm đúng không?
Âu Dương giống như bắt được điểm yếu lớn nhất của Cửu Vĩ Yêu Hồ tự nói.
- Không cần nói nữa! Không cần nói nữa!
Yêu hồ rõ ràng rất không muốn nhớ lại quá khứ này.
- Ngươi đã chết. Nhưng ngươi biết không? Nếu như ta là phàm nhân kia, sau khi ngươi chết ta sẽ hiểu rõ tất cả những điều này.
/1220
|