Từ mấy năm trước, con gái mình và Âu Dương đã bắt đầu có sự không minh bạch. Cái không minh bạch này không phải nói giữa hai người đã xảy ra điều gì, mà hai người cả ngày luôn ở cùng một chỗ nhưng Lưu Khải Hàng lại không nhìn thấy trên thân thể hai người có bất kỳ sự ám muội nào.
Lẽ ra hai tiểu quỷ này không còn nhỏ, cũng đã đến tuổi nói chuyện yêu thương. Nhưng tại sao hai người lại không có ý nghĩ về chuyện này? Âu Dương là thiên tài. Con gái lại xinh đẹp mỹ lệ. Trong mắt Lưu Khải Hàng hai người này tuyệt đối là xứng đôi.
- Được rồi. Im lặng đi, đừng làm ồn nữa! Chuyện phát sinh trên người Âu Dương không phải là chuyện nhỏ. Những người tới đây hôm nay sẽ không giảng hoà!
Lưu Khải Hàng biết, lần này Âu Dương đuổi bọn họ đi. Nhưng tiếp theo bọn họ tuyệt đối sẽ càng hung mãnh hơn.
- Cháu đã nói, ai tới cháu giết người đó!
Trong mắt Âu Dương lóe lên huyết quang. Một cỗ sát khí nồng nặc tràn ngập biệt thự. Loại sát khí này khiến toàn thân Lưu Khải Hàng từ trên xuống dưới đều chấn động. Hắn nhìn Âu Dương. Giờ phút này hắn thậm chí có chút không nhận ra Âu Dương.
Lưu Khải Hàng từng quen biết với một lão binh đã ra chiến trường giết giặc. Có người nói trước kia những kẻ chết trong tay súng thiện xạ của hắn không một ngàn cũng phải đến tám trăm. Có thể cảm nhận được sát khí nồng đậm trên người hắn. Một khi lão binh kia phóng sát khí ra, người nhát gan cũng có thể bị doạ tới mức tè ra quần. Nhưng giờ phút này Lưu Khải Hàng phát hiện, sát khí trên người Âu Dương không ngờ còn nồng đậm hơn cả lão binh kia. Nếu như nói sát khí của lão binh nồng nặc như đao, vậy sát khí của Âu Dương lúc này thật giống như biển! Cần phải giết bao nhiêu người mới có thể hình thành được sát khí như vậy?
Âu Dương giết bao nhiêu người? Âu Dương giết bao nhiêu người bản thân hắn cũng không nhớ rõ. Hung danh của Âu Dương tại thế giới nào cũng rất nổi danh. Tại tiểu thế giới hắn là đồ tể chiến trường. Tại Chân Linh Giới hắn là nhất nộ hỏa thiêu. Tại hồn giới, trăm vạn hồn giả bị lụi tàn theo lửa. Tại Tiên giới một mình xông ra hải ngoại, hỏa diễm thiêu khắp hải ngoại! Tuy rằng hiện tại Âu Dương không có cách nào nhớ ra, nhưng sát khí trước sau vẫn lắng đọng trong thân thể Âu Dương.
- Này, cậu biến thành một sát thần từ lúc nào vậy.
Lưu Tĩnh kéo quần áo của Âu Dương, để Âu Dương ngồi xuống. Mặt cô tỏ ra khó chịu nhìn Âu Dương nói:
- Cậu sẽ không đến mức một ngày nào đó mất hứng lôi mình ra giết đấy chứ?
- Đương nhiên là không!
Âu Dương nở nụ cười nhìn Lưu Tĩnh nói:
- Mình có một vài thứ không biết có phải là trí nhớ của mình hay không. Nhưng mình có thể cảm giác được mình đã mất đi rất nhiều rất nhiều thứ. Mình không muốn người ở bên cạnh lại có thêm nguy hiểm hay sợ hãi gì nữa. Cho nên mình sẽ dùng lực lượng bây giờ của mình đánh tan tất cả những kẻ uy hiếp mình!
Lần này Âu Dương không nói đùa. Bất luận ai ngăn cản ở trước mặt mình cho dù kẻ đó là ai đi nữa, chỉ cần dám uy hiếp đến sự an toàn của bằng hữu mình, Âu Dương đều sẽ liều mạng loại bỏ!
Chợt có những tiếng vỗ tay từ phía xa truyền đến. Sau đó chợt có một bóng người bất ngờ từ dưới đất chậm rãi hiện ra. Hắn mỉm cười nhìn Âu Dương.
Mà lúc này Âu Dương bỗng nhiên quay đầu lại. Hai mắt bất ngờ biến thành màu vàng kim. Hai mắt màu hoàng kim này nhìn bóng người vừa từ dưới đất đột nhiên xuất hiện. Người này trực tiếp bay lên không trung. Sau đó phía sau hắn không ngờ xuất hiện một vách tường lớn giống như thủy tinh. Tiếp đó vô số cái đinh thủy tinh trực tiếp ghim người này vào trên bức tường thủy tinh kia!
Tất cả đều diễn ra chỉ trong nháy mắt. Từ khi người này đi ra đến bị đóng ở đó trước sau tuyệt đối không vượt quá một giây. Trong một giây này, tất cả đã phát sinh đúng như suy nghĩ trong lòng Âu Dương.
Biến hóa lần này khiến Lưu Khải Hàng và Lưu Tĩnh đều há hốc miệng. Nhưng bọn họ không phải là người kinh hãi nhất. Người kinh hãi nhất lại chính là người bị ghim trên bức tường thủy tinh kia!
Người này nằm mơ cũng không thể tưởng tượng được thậm chí ngay cả một cơ hội phản kháng cũng không có đã bị người ta trực tiếp đóng ở đây!
Đây là một người nước ngoài. Một người nước ngoài đặc biệt anh tuấn, thật giống như vương tử được miêu tả trong truyền thuyết. Nhưng lúc này gia hoả này bị đóng trên bức tường, ngược lại thật giống như Jesus.
- Ngươi... ngươi là đẳng cấp dị năng gìvậy! Sao có thể như vậy được? Ta đã là cấp A đỉnh phong. Lẽ nào ngươi là cấp S! Không thể nào. Cho dù là chiến lang cấp S sói cũng không thể nào thuấn sát ta! Lẽ nào... Chẳng lẽ là trong truyền thuyết!
Con mắt đều của người đàn ông này dường như sắp lòi ra ngoài. Hắn dùng tiếng Trung nói liến thoắng. Tuy nhiên Âu Dương lại không quan tâm tới cấp S cấp B gì đó mà hắn vừa nói. Âu Dương nói thẳng một câu:
- Cút! Cút xa một chút. Bằng không thì không chỉ ngươi, kể cả thế lực của ngươi ngày mai cũng không nhìn thấy nữa đâu!
Khi Âu Dương vừa nói dứt lời, thủy tinh biến mất. Người đàn ông bịt lấy vết thương từ trong không trung rơi xuống. Hắn tỏ ra không dám tin tưởng nhìn Âu Dương. Sau đó cả người hắn giống như trong một bộ phim ma, biến mất vào mặt đất!
Sau nửa giờ, người đàn ông nước ngoài này đi tới một nhà kho cách biệt thự khoảng chừng mười km. Sắc mặt hắn trắng bệch từ dưới đất hiện lên, nhìn một vị trung tướng đang ngồi ở chỗ đó!
- Lạc Phu!
Nhìn thấy người đàn ông này xuất hiện, vị trung tướng vội vàng đứng lên. Khi hắn nhìn thấy vết thương và máu trên người Lạc Phu liền giật mình nói:
- Lạc phu ngươi thua rồi sao?
- Không! Không nên nói thua. Ta ngay cả cơ hội xuất thủ cũng không có, trực tiếp bị hắn khống chế hoàn toàn!
Lạc Phu mở hai tay ra. Lúc này một phần vết thương trên tay hắn đã khép lại. Tuy nhiên vẫn có thể nhìn thấy vết thương kia lúc ẩn lúc hiện.
- Làm sao?
Nghe thấy Lạc Phu nói như vậy, trung tướng này và vị thiếu tướng vừa chạm mặt với Âu Dương lúc này đều trợn tròn hai mắt. Tuy rằng Lạc Phu không phải là người có dị năng cap cấp nhất trên thế giới, nhưng thực lực cấp A đỉnh phong khiến Lạc phu có thể đứng trong danh sáng mười cường giả đứng đầu toàn thế giới. Mà bây giờ không ngờ Lạc Phu lại nói cho bọn họ biết, hắn ngay cả cơ hội xuất thủ cũng không có?
- Cấp S sao?
Trung tướng kích động. Hỏng rồi! Lạc Phu là người được mời từ bên ngoài tới. Âu Dương lại chính là người trong nước mình. Bây giờ toàn thế giới chỉ có một người cấp S. Nếu như tiểu tử kia là một người cấp S, vậy một mình hắn đủ để thay đổi địa vị của một quốc gia!
Một người có dị năng cấp S, đã có thể hô phong hoán vũ. Nếu như một người dị năng cấp S ra tay toàn lực, trong một đêm có thể hủy diệt một quân khu!
Lực lượng dị năng là lực lượng mọi người không thể khống chế. Giống như Chiến Lang. Nếu như trong tình huống tia chớp dị năng của hắn được mở ra hoàn toàn, đủ để kêu gọi hàng ngàn, hàng vạn tia chớp từ trên trời giáng xuống. Trước lực lượng tự nhiên này, bất kỳ vũ khí gì cũng chỉ là phù vân.
Lẽ ra hai tiểu quỷ này không còn nhỏ, cũng đã đến tuổi nói chuyện yêu thương. Nhưng tại sao hai người lại không có ý nghĩ về chuyện này? Âu Dương là thiên tài. Con gái lại xinh đẹp mỹ lệ. Trong mắt Lưu Khải Hàng hai người này tuyệt đối là xứng đôi.
- Được rồi. Im lặng đi, đừng làm ồn nữa! Chuyện phát sinh trên người Âu Dương không phải là chuyện nhỏ. Những người tới đây hôm nay sẽ không giảng hoà!
Lưu Khải Hàng biết, lần này Âu Dương đuổi bọn họ đi. Nhưng tiếp theo bọn họ tuyệt đối sẽ càng hung mãnh hơn.
- Cháu đã nói, ai tới cháu giết người đó!
Trong mắt Âu Dương lóe lên huyết quang. Một cỗ sát khí nồng nặc tràn ngập biệt thự. Loại sát khí này khiến toàn thân Lưu Khải Hàng từ trên xuống dưới đều chấn động. Hắn nhìn Âu Dương. Giờ phút này hắn thậm chí có chút không nhận ra Âu Dương.
Lưu Khải Hàng từng quen biết với một lão binh đã ra chiến trường giết giặc. Có người nói trước kia những kẻ chết trong tay súng thiện xạ của hắn không một ngàn cũng phải đến tám trăm. Có thể cảm nhận được sát khí nồng đậm trên người hắn. Một khi lão binh kia phóng sát khí ra, người nhát gan cũng có thể bị doạ tới mức tè ra quần. Nhưng giờ phút này Lưu Khải Hàng phát hiện, sát khí trên người Âu Dương không ngờ còn nồng đậm hơn cả lão binh kia. Nếu như nói sát khí của lão binh nồng nặc như đao, vậy sát khí của Âu Dương lúc này thật giống như biển! Cần phải giết bao nhiêu người mới có thể hình thành được sát khí như vậy?
Âu Dương giết bao nhiêu người? Âu Dương giết bao nhiêu người bản thân hắn cũng không nhớ rõ. Hung danh của Âu Dương tại thế giới nào cũng rất nổi danh. Tại tiểu thế giới hắn là đồ tể chiến trường. Tại Chân Linh Giới hắn là nhất nộ hỏa thiêu. Tại hồn giới, trăm vạn hồn giả bị lụi tàn theo lửa. Tại Tiên giới một mình xông ra hải ngoại, hỏa diễm thiêu khắp hải ngoại! Tuy rằng hiện tại Âu Dương không có cách nào nhớ ra, nhưng sát khí trước sau vẫn lắng đọng trong thân thể Âu Dương.
- Này, cậu biến thành một sát thần từ lúc nào vậy.
Lưu Tĩnh kéo quần áo của Âu Dương, để Âu Dương ngồi xuống. Mặt cô tỏ ra khó chịu nhìn Âu Dương nói:
- Cậu sẽ không đến mức một ngày nào đó mất hứng lôi mình ra giết đấy chứ?
- Đương nhiên là không!
Âu Dương nở nụ cười nhìn Lưu Tĩnh nói:
- Mình có một vài thứ không biết có phải là trí nhớ của mình hay không. Nhưng mình có thể cảm giác được mình đã mất đi rất nhiều rất nhiều thứ. Mình không muốn người ở bên cạnh lại có thêm nguy hiểm hay sợ hãi gì nữa. Cho nên mình sẽ dùng lực lượng bây giờ của mình đánh tan tất cả những kẻ uy hiếp mình!
Lần này Âu Dương không nói đùa. Bất luận ai ngăn cản ở trước mặt mình cho dù kẻ đó là ai đi nữa, chỉ cần dám uy hiếp đến sự an toàn của bằng hữu mình, Âu Dương đều sẽ liều mạng loại bỏ!
Chợt có những tiếng vỗ tay từ phía xa truyền đến. Sau đó chợt có một bóng người bất ngờ từ dưới đất chậm rãi hiện ra. Hắn mỉm cười nhìn Âu Dương.
Mà lúc này Âu Dương bỗng nhiên quay đầu lại. Hai mắt bất ngờ biến thành màu vàng kim. Hai mắt màu hoàng kim này nhìn bóng người vừa từ dưới đất đột nhiên xuất hiện. Người này trực tiếp bay lên không trung. Sau đó phía sau hắn không ngờ xuất hiện một vách tường lớn giống như thủy tinh. Tiếp đó vô số cái đinh thủy tinh trực tiếp ghim người này vào trên bức tường thủy tinh kia!
Tất cả đều diễn ra chỉ trong nháy mắt. Từ khi người này đi ra đến bị đóng ở đó trước sau tuyệt đối không vượt quá một giây. Trong một giây này, tất cả đã phát sinh đúng như suy nghĩ trong lòng Âu Dương.
Biến hóa lần này khiến Lưu Khải Hàng và Lưu Tĩnh đều há hốc miệng. Nhưng bọn họ không phải là người kinh hãi nhất. Người kinh hãi nhất lại chính là người bị ghim trên bức tường thủy tinh kia!
Người này nằm mơ cũng không thể tưởng tượng được thậm chí ngay cả một cơ hội phản kháng cũng không có đã bị người ta trực tiếp đóng ở đây!
Đây là một người nước ngoài. Một người nước ngoài đặc biệt anh tuấn, thật giống như vương tử được miêu tả trong truyền thuyết. Nhưng lúc này gia hoả này bị đóng trên bức tường, ngược lại thật giống như Jesus.
- Ngươi... ngươi là đẳng cấp dị năng gìvậy! Sao có thể như vậy được? Ta đã là cấp A đỉnh phong. Lẽ nào ngươi là cấp S! Không thể nào. Cho dù là chiến lang cấp S sói cũng không thể nào thuấn sát ta! Lẽ nào... Chẳng lẽ là trong truyền thuyết!
Con mắt đều của người đàn ông này dường như sắp lòi ra ngoài. Hắn dùng tiếng Trung nói liến thoắng. Tuy nhiên Âu Dương lại không quan tâm tới cấp S cấp B gì đó mà hắn vừa nói. Âu Dương nói thẳng một câu:
- Cút! Cút xa một chút. Bằng không thì không chỉ ngươi, kể cả thế lực của ngươi ngày mai cũng không nhìn thấy nữa đâu!
Khi Âu Dương vừa nói dứt lời, thủy tinh biến mất. Người đàn ông bịt lấy vết thương từ trong không trung rơi xuống. Hắn tỏ ra không dám tin tưởng nhìn Âu Dương. Sau đó cả người hắn giống như trong một bộ phim ma, biến mất vào mặt đất!
Sau nửa giờ, người đàn ông nước ngoài này đi tới một nhà kho cách biệt thự khoảng chừng mười km. Sắc mặt hắn trắng bệch từ dưới đất hiện lên, nhìn một vị trung tướng đang ngồi ở chỗ đó!
- Lạc Phu!
Nhìn thấy người đàn ông này xuất hiện, vị trung tướng vội vàng đứng lên. Khi hắn nhìn thấy vết thương và máu trên người Lạc Phu liền giật mình nói:
- Lạc phu ngươi thua rồi sao?
- Không! Không nên nói thua. Ta ngay cả cơ hội xuất thủ cũng không có, trực tiếp bị hắn khống chế hoàn toàn!
Lạc Phu mở hai tay ra. Lúc này một phần vết thương trên tay hắn đã khép lại. Tuy nhiên vẫn có thể nhìn thấy vết thương kia lúc ẩn lúc hiện.
- Làm sao?
Nghe thấy Lạc Phu nói như vậy, trung tướng này và vị thiếu tướng vừa chạm mặt với Âu Dương lúc này đều trợn tròn hai mắt. Tuy rằng Lạc Phu không phải là người có dị năng cap cấp nhất trên thế giới, nhưng thực lực cấp A đỉnh phong khiến Lạc phu có thể đứng trong danh sáng mười cường giả đứng đầu toàn thế giới. Mà bây giờ không ngờ Lạc Phu lại nói cho bọn họ biết, hắn ngay cả cơ hội xuất thủ cũng không có?
- Cấp S sao?
Trung tướng kích động. Hỏng rồi! Lạc Phu là người được mời từ bên ngoài tới. Âu Dương lại chính là người trong nước mình. Bây giờ toàn thế giới chỉ có một người cấp S. Nếu như tiểu tử kia là một người cấp S, vậy một mình hắn đủ để thay đổi địa vị của một quốc gia!
Một người có dị năng cấp S, đã có thể hô phong hoán vũ. Nếu như một người dị năng cấp S ra tay toàn lực, trong một đêm có thể hủy diệt một quân khu!
Lực lượng dị năng là lực lượng mọi người không thể khống chế. Giống như Chiến Lang. Nếu như trong tình huống tia chớp dị năng của hắn được mở ra hoàn toàn, đủ để kêu gọi hàng ngàn, hàng vạn tia chớp từ trên trời giáng xuống. Trước lực lượng tự nhiên này, bất kỳ vũ khí gì cũng chỉ là phù vân.
/1220
|