Trong mắt bọn họ, tên nam tử mặt sẹo này chẳng qua chỉ là một tên côn đồ nho nhỏ mà thôi. Bọn họ sẽ không gây khó dễ với một tên côn đồ nhỏ như vậy. Bởi vì gia hoả này còn chưa xứng!
Ngược món ăn rất dễ dàng! Nhưng nếu như món ăn này quá tệ, vậy không người nào nguyện ý đi ngược. Đối với đám người Lôi Minh mà nói, tên côn đồ nhỏ này thậm chí còn không đáng để đặt lên bàn ăn. Những kẻ như vậy tại Bắc Kinh này có tới hàng ngàn, hàng vạn.
Nhìn thấy những người này từ đầu tới đuôi không ngờ đều không thèm liếc mắt nhìn mình một cái, nam nhân mặt sẹo dường như đánh hơi được một tia khí tức nguy hiểm. Sau đó liền thấy hắn lấy ra một cái điện thoại, quay về phía bên trong nói:
- Có lẽ khó nhai! Bảo Hổ gia đến xử lý!
Hổ gia! Ở Bắc Kinh này Hổ gia cũng coi như là một nhân vật nho nhỏ có tiếng. Bây giờ tên nam nhân mặt sẹo này cảm giác có lẽ mình thật sự đụng phải nhân vật lớn, cho nên vội vàng muốn mời ra Hổ gia đứng sau lưng mình đến!
- Lão Đặng!
Ngay khi tên nam nhân mặt sẹo vừa rời khỏi, cuối cùng Lôi Minh đã liên lạc được với gia chủ hiện tại của Đặng gia, Đặng Trung Hưng. Bây giờ đã là đêm khuya. Theo tình huống bình thường, lúc này điện thoại của Đặng Trung Hưng đều do quản gia bảo quản. Mà khi quản gia gọi hắn từ trong giấc mộng tỉnh lại, Đặng Trung Hưng biết, người gọi điện thoại tuyệt đối không phải là người bình thường.
- Lôi tướng quân!
Tuy rằng Đặng Trung Hưng không nhìn tới điện thoại, nhưng nghe thấy giọng nói này hắn lập tức nhận ra đây là giọng nói của Lôi Minh. Giọng nói của Lôi Minh nghe ra chỉ khoảng hơn ba mươi tuổi. Một người trẻ như vậy dám gọi hắn là lão Đặng, chỉ có một mình Lôi Minh. Dĩ nhiên, giọng nói của Lôi Minh chỉ giống như mới ba mươi tuổi, nhưng trên thực tế Lôi Minh đã sắp sáu mươi...
- Lôi tướng quân đang ở chỗ nào, sao nghe ầm ĩ như vậy?
Đặng Trung Hưng nghe thấy bên Lôi Minh vọng tới tiếng nhạc đinh tai nhức óc lập tức nhíu nhíu mày. Bình thường, Lôi Minh rất ít khi tìm mình. Chẳng lẽ vì đại thọ của Lôi Minh ba tháng sau? Điều này cũng không đúng. Chuyện như vậy không cần Lôi Minh tự mình thông báo. Chỉ cần Long Quân đưa một thiệp mời đến, toàn quốc không có ai không nể mặt Lôi Minh.
Lại nói nữa, Đặng Trung Hưng còn biết chuyện người của Lôi gia cứ tới sáu mươi tuổi hẳn sẽ phải chết. Cho nên hắn cảm thấy Lôi Minh sẽ không thực sự muốn tổ chức bữa sinh nhật này!
- Lão Đặng, giờ này còn đánh thức lão dậy thật sự ngại quá. Chỉ có điều hiện tại chúng ta đang ở trong Hollywood của Đặng gia. Chắc hẳn nếu lão Đặng không đến, chúng ta sẽ không đi được! Được rồi, cứ như vậy đi!
Lôi Minh căn bản cũng không có cho Đặng Trung Hưng cơ hội đáp lời. Sau khi nói xong Lôi Minh cũng mặc kệ Đặng Trung Hưng có phải đã nghe rõ hay không, trực tiếp cúp điện thoại.
Mà lần này Đặng Trung Hưng đúng là chưa nghe được rõ ràng. Tuy nhiên hắn vẫn nghe rõ được từ Hollywood! Liên tưởng đến âm thanh mới rồi, trong lòng Đặng Trung Hưng thoáng giật mình một cái, sau đó lập tức tỉnh cả ngủ!
- Hollywood chỉ là một sự nghiệp đẻ non. Tuy rằng bên trong không thực sự sạch sẽ, nhưng Lôi Minh có thân phận thế nào. Hắn sao có thể đi quản những việc nhỏ như vậy?
Đặng Trung Hưng ngồi ở trên giường. Người quản gia đã theo hắn bốn mươi năm đứng ở một bên lặng lẽ chờ đợi lão gia phân phó.
- Dương nhi đâu rồi?
Đặng Trung Hưng thoáng nhìn về phía lão quản gia hỏi.
- Lão gia, đêm nay tiểu thiếu gia không trở về! Hẳn đang ở bên Tây Sơn!
Tây Sơn mà quản gia nói chính là một toà biệt thự có tên gọi là Tây Sơn. Đó là nơi Đặng Dương bao dưỡng một minh tinh địa phương. Đây là bí mật công khai của Đặng gia. Tuy nhiên không có người để ý tới điều này. Dù sao cũng là nam nhân...
- Để hắn lập tức lăn tới Hollywood cho ta!
Đặng Trung Hưng vừa nói vừa bắt đầu mặc quần áo! Hắn biết từ trước đến nay Lôi Minh đều không phải là một người giỏi về nói đùa. Lần này nửa đêm Lôi Minh đột nhiên gọi điện thoại đánh thức mình, nhất định đã xảy ra chuyện gì! Bây giờ Lôi Minh đã đến thời điểm sắp phải thoái vị. Càng đến thời điểm này, người ta lại càng mẫn cảm. Lôi Minh một đời chinh chiến chỉ sợ càng nhạy cảm hơn. Nếu như ai dám đắc tội hắn vào lúc này, Lôi Minh sắp chết cũng sẽ phản công!
- Mạng của gia hoả Lôi Minh này chỉ còn có ba tháng. Hiện tại tất cả cơ bản đều giao vào trong tay Thiệu Phong. Thiệu Phong với Tử Thần kia lại là huynh đệ tốt. Không ai dám động tới Thiệu Phong. Hiện tại Lôi Minh chỉ đang đợi tới thời khắc cuối cùng. Vào lúc này chọc Lôi Minh, cho dù hắn biết mình sắp chết cũng phải cắn một người!
Đặng Trung Hưng biết, thời gian của Lôi Minh không nhiều. Đây cũng là một bí mật công khai. Cho nên hiện tại trong giai đoạn này không có ai đi trêu chọc Lôi Minh. Cho dù mấy người có địa vị gần ngang bằng với Lôi Minh cũng sẽ không làm như vậy!
Trong Hollywood, Lôi Minh để điện thoại xuống. Hắn tin tưởng chẳng mấy chốc Đặng Trung Hưng sẽ tới chỗ này. Lôi Minh cũng tin tưởng, sau đêm nay nơi này sẽ đóng cửa! Không vì cái gì khác, chỉ bởi vì người nơi này con mắt không đủ sáng!
Cùng lúc Lôi Minh để điện thoại xuống, Người được nam nhân mặt sẹo gọi là Hổ gia từ trên lầu ba đi xuống. Nhìn qua đây là một nam tử khoảng bốn mươi tuổi, sắc mặt âm trầm, da dẻ cực kỳ trắng trẻo. Thoáng nhìn ngược lại càng giống như một cương thi.
- Các vị, nơi này là sản nghiệp của ai, không cần nói chắc hẳn các vị đều đã rõ. Vừa nãy thủ hạ này của ta không hiểu chuyện quấy rầy nhã hứng của các vị. Như vậy đi! Đêm nay ta bồi thường cho các vị! Rượu đêm nay ta mời!
Ánh mắt của Hổ gia rõ ràng cao hơn nam nhân mặt sẹo kia vô số lần.
Thời điểm hắn từ trên lầu ba đi xuống, hắn đã không ngừng quan sát những người này. Những người này mang đến cho hắn một cảm giác giống như những người bình thường khác! Không sai, chính là người bình thường trên đườngi tùy ý có thể nhìn thấy được. Nhưng Hổ gia biết, đây mới là điểm cổ quái nhất. Vừa nãy sau khi nam tử mặt sựo uy hiếp một hồi, không ngờ không khiến những người này có chút chấn động nào!
Hổ gia đã từng gặp rất nhiều nhân vật trâu bò. Nhưng bất luận là người trâu bò tới mức nào, chỉ cần nam nhân mặt sựo uy hiếp một chút tâm lý sẽ chấn động. Nếu như những người này hoàn toàn không có một chút chấn động tâm lý nào, vậy chỉ có thể có một khả năng. Đó chính là những người này căn bản liền không để ý tới nam nhân mặt sẹo. Hoặc là nói bọn họ trực tiếp coi nam nhân mặt sẹo như rắm thối!
Người như vậy sẽ là người bình thường sao? Cho nên sau khi Hổ gia xuống tới nơi cũng không hề bất kỳ hành động bức bách nào, mà dùng phương thức này muốn giải quyết vấn đề. Nhưng đáng tiếc hiện tại đã muộn. Nếu như ban đầu Hổ gia xuống trước, như vậy với tính cách không muốn gây chuyện của Lôi Minh sẽ thả cho Đặng gia một con đường sống. Nhưng bây giờ cái gì cũng đã muộn! Hiện tại mũi tên đã ở trên dây cung, muốn không bắn nữa, thật sự không thể nào.
Ngược món ăn rất dễ dàng! Nhưng nếu như món ăn này quá tệ, vậy không người nào nguyện ý đi ngược. Đối với đám người Lôi Minh mà nói, tên côn đồ nhỏ này thậm chí còn không đáng để đặt lên bàn ăn. Những kẻ như vậy tại Bắc Kinh này có tới hàng ngàn, hàng vạn.
Nhìn thấy những người này từ đầu tới đuôi không ngờ đều không thèm liếc mắt nhìn mình một cái, nam nhân mặt sẹo dường như đánh hơi được một tia khí tức nguy hiểm. Sau đó liền thấy hắn lấy ra một cái điện thoại, quay về phía bên trong nói:
- Có lẽ khó nhai! Bảo Hổ gia đến xử lý!
Hổ gia! Ở Bắc Kinh này Hổ gia cũng coi như là một nhân vật nho nhỏ có tiếng. Bây giờ tên nam nhân mặt sẹo này cảm giác có lẽ mình thật sự đụng phải nhân vật lớn, cho nên vội vàng muốn mời ra Hổ gia đứng sau lưng mình đến!
- Lão Đặng!
Ngay khi tên nam nhân mặt sẹo vừa rời khỏi, cuối cùng Lôi Minh đã liên lạc được với gia chủ hiện tại của Đặng gia, Đặng Trung Hưng. Bây giờ đã là đêm khuya. Theo tình huống bình thường, lúc này điện thoại của Đặng Trung Hưng đều do quản gia bảo quản. Mà khi quản gia gọi hắn từ trong giấc mộng tỉnh lại, Đặng Trung Hưng biết, người gọi điện thoại tuyệt đối không phải là người bình thường.
- Lôi tướng quân!
Tuy rằng Đặng Trung Hưng không nhìn tới điện thoại, nhưng nghe thấy giọng nói này hắn lập tức nhận ra đây là giọng nói của Lôi Minh. Giọng nói của Lôi Minh nghe ra chỉ khoảng hơn ba mươi tuổi. Một người trẻ như vậy dám gọi hắn là lão Đặng, chỉ có một mình Lôi Minh. Dĩ nhiên, giọng nói của Lôi Minh chỉ giống như mới ba mươi tuổi, nhưng trên thực tế Lôi Minh đã sắp sáu mươi...
- Lôi tướng quân đang ở chỗ nào, sao nghe ầm ĩ như vậy?
Đặng Trung Hưng nghe thấy bên Lôi Minh vọng tới tiếng nhạc đinh tai nhức óc lập tức nhíu nhíu mày. Bình thường, Lôi Minh rất ít khi tìm mình. Chẳng lẽ vì đại thọ của Lôi Minh ba tháng sau? Điều này cũng không đúng. Chuyện như vậy không cần Lôi Minh tự mình thông báo. Chỉ cần Long Quân đưa một thiệp mời đến, toàn quốc không có ai không nể mặt Lôi Minh.
Lại nói nữa, Đặng Trung Hưng còn biết chuyện người của Lôi gia cứ tới sáu mươi tuổi hẳn sẽ phải chết. Cho nên hắn cảm thấy Lôi Minh sẽ không thực sự muốn tổ chức bữa sinh nhật này!
- Lão Đặng, giờ này còn đánh thức lão dậy thật sự ngại quá. Chỉ có điều hiện tại chúng ta đang ở trong Hollywood của Đặng gia. Chắc hẳn nếu lão Đặng không đến, chúng ta sẽ không đi được! Được rồi, cứ như vậy đi!
Lôi Minh căn bản cũng không có cho Đặng Trung Hưng cơ hội đáp lời. Sau khi nói xong Lôi Minh cũng mặc kệ Đặng Trung Hưng có phải đã nghe rõ hay không, trực tiếp cúp điện thoại.
Mà lần này Đặng Trung Hưng đúng là chưa nghe được rõ ràng. Tuy nhiên hắn vẫn nghe rõ được từ Hollywood! Liên tưởng đến âm thanh mới rồi, trong lòng Đặng Trung Hưng thoáng giật mình một cái, sau đó lập tức tỉnh cả ngủ!
- Hollywood chỉ là một sự nghiệp đẻ non. Tuy rằng bên trong không thực sự sạch sẽ, nhưng Lôi Minh có thân phận thế nào. Hắn sao có thể đi quản những việc nhỏ như vậy?
Đặng Trung Hưng ngồi ở trên giường. Người quản gia đã theo hắn bốn mươi năm đứng ở một bên lặng lẽ chờ đợi lão gia phân phó.
- Dương nhi đâu rồi?
Đặng Trung Hưng thoáng nhìn về phía lão quản gia hỏi.
- Lão gia, đêm nay tiểu thiếu gia không trở về! Hẳn đang ở bên Tây Sơn!
Tây Sơn mà quản gia nói chính là một toà biệt thự có tên gọi là Tây Sơn. Đó là nơi Đặng Dương bao dưỡng một minh tinh địa phương. Đây là bí mật công khai của Đặng gia. Tuy nhiên không có người để ý tới điều này. Dù sao cũng là nam nhân...
- Để hắn lập tức lăn tới Hollywood cho ta!
Đặng Trung Hưng vừa nói vừa bắt đầu mặc quần áo! Hắn biết từ trước đến nay Lôi Minh đều không phải là một người giỏi về nói đùa. Lần này nửa đêm Lôi Minh đột nhiên gọi điện thoại đánh thức mình, nhất định đã xảy ra chuyện gì! Bây giờ Lôi Minh đã đến thời điểm sắp phải thoái vị. Càng đến thời điểm này, người ta lại càng mẫn cảm. Lôi Minh một đời chinh chiến chỉ sợ càng nhạy cảm hơn. Nếu như ai dám đắc tội hắn vào lúc này, Lôi Minh sắp chết cũng sẽ phản công!
- Mạng của gia hoả Lôi Minh này chỉ còn có ba tháng. Hiện tại tất cả cơ bản đều giao vào trong tay Thiệu Phong. Thiệu Phong với Tử Thần kia lại là huynh đệ tốt. Không ai dám động tới Thiệu Phong. Hiện tại Lôi Minh chỉ đang đợi tới thời khắc cuối cùng. Vào lúc này chọc Lôi Minh, cho dù hắn biết mình sắp chết cũng phải cắn một người!
Đặng Trung Hưng biết, thời gian của Lôi Minh không nhiều. Đây cũng là một bí mật công khai. Cho nên hiện tại trong giai đoạn này không có ai đi trêu chọc Lôi Minh. Cho dù mấy người có địa vị gần ngang bằng với Lôi Minh cũng sẽ không làm như vậy!
Trong Hollywood, Lôi Minh để điện thoại xuống. Hắn tin tưởng chẳng mấy chốc Đặng Trung Hưng sẽ tới chỗ này. Lôi Minh cũng tin tưởng, sau đêm nay nơi này sẽ đóng cửa! Không vì cái gì khác, chỉ bởi vì người nơi này con mắt không đủ sáng!
Cùng lúc Lôi Minh để điện thoại xuống, Người được nam nhân mặt sẹo gọi là Hổ gia từ trên lầu ba đi xuống. Nhìn qua đây là một nam tử khoảng bốn mươi tuổi, sắc mặt âm trầm, da dẻ cực kỳ trắng trẻo. Thoáng nhìn ngược lại càng giống như một cương thi.
- Các vị, nơi này là sản nghiệp của ai, không cần nói chắc hẳn các vị đều đã rõ. Vừa nãy thủ hạ này của ta không hiểu chuyện quấy rầy nhã hứng của các vị. Như vậy đi! Đêm nay ta bồi thường cho các vị! Rượu đêm nay ta mời!
Ánh mắt của Hổ gia rõ ràng cao hơn nam nhân mặt sẹo kia vô số lần.
Thời điểm hắn từ trên lầu ba đi xuống, hắn đã không ngừng quan sát những người này. Những người này mang đến cho hắn một cảm giác giống như những người bình thường khác! Không sai, chính là người bình thường trên đườngi tùy ý có thể nhìn thấy được. Nhưng Hổ gia biết, đây mới là điểm cổ quái nhất. Vừa nãy sau khi nam tử mặt sựo uy hiếp một hồi, không ngờ không khiến những người này có chút chấn động nào!
Hổ gia đã từng gặp rất nhiều nhân vật trâu bò. Nhưng bất luận là người trâu bò tới mức nào, chỉ cần nam nhân mặt sựo uy hiếp một chút tâm lý sẽ chấn động. Nếu như những người này hoàn toàn không có một chút chấn động tâm lý nào, vậy chỉ có thể có một khả năng. Đó chính là những người này căn bản liền không để ý tới nam nhân mặt sẹo. Hoặc là nói bọn họ trực tiếp coi nam nhân mặt sẹo như rắm thối!
Người như vậy sẽ là người bình thường sao? Cho nên sau khi Hổ gia xuống tới nơi cũng không hề bất kỳ hành động bức bách nào, mà dùng phương thức này muốn giải quyết vấn đề. Nhưng đáng tiếc hiện tại đã muộn. Nếu như ban đầu Hổ gia xuống trước, như vậy với tính cách không muốn gây chuyện của Lôi Minh sẽ thả cho Đặng gia một con đường sống. Nhưng bây giờ cái gì cũng đã muộn! Hiện tại mũi tên đã ở trên dây cung, muốn không bắn nữa, thật sự không thể nào.
/1220
|