Chí ít mọi người đã từ khuôn mặt cau có vừa nãy biến thành khuôn mặt tươi cười. Đây đã là một loại chuyển biến tốt.
- Đặng Dương, người trẻ tuổi các ngươi làm việc thực sự quá nôn nóng. Bảo lão Đặng lên đây đi!
Lôi Minh uống trà lài thoáng nhìn về phía Đặng Trung Hưng đang đứng dưới lầu.
Lôi Minh nói câu này tướng đối lớn, cho nên lần này không cần Đặng Dương truyền lời, con cáo già này đã đi theo thang lầu đi lên. Mà lúc này Đặng Trung Hưng tươi cười đầy mặt. Bất luận nhìn thế nào đây cũng vẫn là một con cáo già thuần chủng.
- Lão Đặng, ngày hôm nay mời lão đến không có ý tứ gì khác. Ba tháng sau chính là ngày đại thọ của ta. Ta thông báo với lão sớm một chút. Miễn cho đến lúc đó lão lại quên chuẩn bị lễ vật cho ta!
Lôi Minh mở miệng nói ra câu này, khiến Đặn Trung Hưng rõ ràng có chút phản ứng không kịp.
Chuyện người Lôi gia sống không quá sáu mươi, đám lão già bọn họ đều biết. Nhưng bây giờ Lôi Minh lại đột nhiên nói với hắn sẽ tổ chức đại thọ sáu mươi. Đây là ý gì? Chẳng lẽ nói Lôi Minh muốn mình mất mặt sao? Lôi gia không phải không có người làm đại thọ sáu mươi. Chỉ có điều người đó đã chết ngay trong bữa tiệc mừng đại thọ đó. Trong lúc nhất thời bữa tiệc mừng biến thành tang sự. Những người ở thế hệ trước vẫn còn nhớ tới chuyện này.
Nhưng bây giờ Lôi Minh lại muốn tổ chức đại thọ. Chẳng lẽ nói Lôi Minh vẫn còn muốn tự làm mình mất mặt? Nhưng Đặng Trung Hưng nhìn dáng vẻ cười híp mắt của Lôi Minh, dù thế nào cũng không giống như không có chuyện tự tìm việc.
Trong nháy mắt Đặng Trung Hưng nhìn thấy Âu Dương ngồi sát bên cạnh Lôi Minh. Đúng thời khắc đó, Đặng Trung Hưng nghĩ tới một vài lời đồn liên quan với Âu Dương.
Chẳng lẽ nói người được gọi là thần linh sống này có năng lực có thể giúp Lôi Minh vượt qua vạn rủi sáu mươi chắc chắn phải chết kia?
- Trà nơi này không tồi. Chỉ có điều thời gian đã khá muộn. Lôi tướng quân, chúng ta cũng cần phải trở về thôi. Vừa nãy Lôi tướng quân còn nói sẽ dẫn ta đi xem nhà mà!
Âu Dương đứng dậy. Sau khi Âu Dương đứng dậy, mọi người đều đứng lên theo. Chỉ cần có chút nhãn lực người đều có thể nhìn ra được Âu Dương mới là nhân vật chính của nơi này.
Âu Dương nói như thế cũng có nghĩa là hắn không muốn tiếp tục truy cứu chuyện nơi đây.
Dù sao đây chẳng qua là một thủ hạ trong khu vực của Đặng Dương mà thôi. Tiểu đệ nơi này không hiểu chuyện chọc người. Lão đại người ta suốt đêm chạy tới nơi này. Nếu như ngươi vẫn sống chết không tha, vậy có chút nói không được.
- Lôi tướng quân yên tâm. Đại thọ của Lôi tướng quân, ta đương nhiên phải đưa tới một phần đại lễ tốt nhất!
Đặng Trung Hưng nhìn thấy vậy, xem như có thể thở phào nhẹ nhõm. Chuyện ngày hôm nay coi như đến đây thì kết thúc.
- Được rồi. Vậy ta chờ lễ vật của lão Đặng!
Lôi Minh nói cực kỳ thoải mái. Tuy nhiên Lôi Minh biết, sau đêm nay, chỉ sợ tin tức kia sẽ khiến toàn Bắc Kinh thậm chí là toàn quốc đều biết. Tin tưởng sau đêm nay sẽ có vô số người biết chuyện của mình đều sẽ suy đoán rốt cuộc mình làm thế nào để vượt qua đại thọ sáu mươi kia...
Đoàn người rời khỏi sàn nhảy Hollywood. Đặng Dương thở phào nhẹ nhõm, thực sự có vài phần cảm giác tìm được đường sống trong chỗ chết.
- Sau này quản thủ hạ mình của mình cho tốt. Cho dù là nơi người tầng dưới chót đến, cũng khó tránh khỏi có người giả heo ăn lão hổ. Lần này may mà bọn họ không muốn xử lý ngươi, bằng không chuyện đêm nay đủ ngươi đi vào nhà lao!
Đặng Trung Hưng nhìn người cháu này của mình. Tuy rằng Đặng Trung Hưng đã lớn tuổi, nhưng đến nay vẫn trông coi tất cả mọi chuyện trong Đặng gia.
Đặng Trung Hưng không có gì có thể lấy ra được, cũng may Đặng gia ngoại trừ một Đặng Dương còn có một Đặng Thiến. Tuy nhiên mọi người trong Đặng gia đều biết, Đặng Thiến vĩnh viễn không thể nào thật sự nắm giữ quyền to. Không phải bởi vì Đặng Thiến là nữ nhân, mà bởi vì Đặng Thiến có một nửa huyết thống dị tộc.
Chỉ riêng điểm này, các gia tộc cỡ lớn đều có cùng một quyết định. Cho nên từ nhỏ đến lớn Đặng Dương đều được bồi dưỡng như một người nối nghiệp. Trên thực tế Đặng Dương so với một nửa đám Thái tử đảng chỉ biết chơi đùa kia vẫn tốt hơn rất nhiều. Chí ít Đặng Dương biết người nào không nên trêu chọc. Đối mặt với nhân vật siêu cấp như Thiệu Phong, Đặng Dương vẫn rất thông minh không dám đi trêu chọc.
- Chuyện người của Lôi gia cứ đến mươi tuổi chắc chắn phải chết...
Đặng Dương muốn mở miệng hỏi Đặng Trung Hưng, tuy nhiên Đặng Trung Hưng lại lắc đầu nói:
- Nhất định có liên quan đến người tên Âu Dương kia. Dị năng giới gọi gia hoả này là thần linh sống. Không biết lần này vị thần có thể cứu được Lôi Minh hay không? Cũng không nên để đến lúc đó khiến Lôi Minh lại biểu diễn bữa tiệc vui biến thành tang sự.
Đặng Trung Hưng nói tới đây, thật ra vẫn có chút biểu hiện cười trên sự đau khổ của người khác.
Mọi người đều nói Lôi Minh có năng lực lớn bằng trời. Nếu như lần này Lôi Minh thật sự xếp đặt cho mình một con rồng đen lớn như vậy, sợ là tất cả uy nghiêm của Long Quân sẽ bị mất đi một phần rất lớn.
- Yên lặng xem biến đổi. Địch không động ta không động!
Đặng Trung Hưng nhìn cháu của mình một chút. Tuy rằng người cháu trai này không được tính là rất xuất sắc, nhưng trong toàn Đặng gia cũng được coi như là người duy nhất có thể khiến mình miễn cưỡng thoả mãn.
- Nhớ kỹ, bất cứ lúc nào làm việc cũng phải lưu lại cho mình một đường lui tốt. Còn nhớ rõ năm năm trước không? Lần đó ngươi đã làm quá mức. Mặc dù ngươi muốn đối phó với hắn, cũng không nên chưa hiểu rõ đã làm như vậy. Ngươi không biết ngươi phải đối phó chính là một con cừu hay là một con sói đội lốt cừu. Nếu như sơ sẩy một cái, rất dễ dàng bị người khác xé nát!
Đặng Trung Hưng đang nhắc nhở Đặng Dương phải giữ bình tĩnh!
- Gia gia, chúng ta đã hiểu!
Đặng Dương gật đầu. Đặng Trung Hưng nói không hề sai chút nào. So với Thiệu Phong mình thực sự kém quá xa. Thiệu Phong co được dãn được, làm những chuyện người khác không thể làm, từng bước bò lên địa vị cao. Bây giờ Thiệu Phong càng sắc bén hơn so với trước kia.
Nếu như mình có thể trở thành người thừa kế Long Quân, chỉ sợ đuôi đã vểnh lên trời. Nhưng bây giờ Thiệu Phong trái lại còn biết điều hơn so với trước đây. Vừa nãy đứng ở nơi đó, không ngờ hắn không cảm giác trên người Thiệu Phong có chút khí tức đang ở địa vị cao nào. Từ trình độ nào đó mà nói, Thiệu Phong thật sự đã thành công! Hắn càng ngày càng giống Lôi Minh. Có lẽ cũng chính vì điều này nên Lôi Minh để hắn làm người thừa kế của mình!
Sau khi Đặng Dương nghĩ xong những điều này, cuối cùng hắn lấy ra điện thoại di động gọi người phụ trách đêm nay tới. Sau khi chuyện này xảy ra, nhất định phải nhắc nhở đám thủ hạ phía dưới một chút. Nếu như không giết gà dọa khỉ, những gia hoả này sẽ không nhớ lần giáo huấn này...
Tuy nhiên Đặng Dương làm tất cả những điều này đều không liên quan tới đám người Âu Dương. Lúc này tại một vùng ngoại ô Bắc Kinh, trong một tòa kiến trúc cổ kích giống như một cung điện, Âu Dương nhắm mắt thưởng thức mùi đàn hương thanh nhã tỏa ra
- Đặng Dương, người trẻ tuổi các ngươi làm việc thực sự quá nôn nóng. Bảo lão Đặng lên đây đi!
Lôi Minh uống trà lài thoáng nhìn về phía Đặng Trung Hưng đang đứng dưới lầu.
Lôi Minh nói câu này tướng đối lớn, cho nên lần này không cần Đặng Dương truyền lời, con cáo già này đã đi theo thang lầu đi lên. Mà lúc này Đặng Trung Hưng tươi cười đầy mặt. Bất luận nhìn thế nào đây cũng vẫn là một con cáo già thuần chủng.
- Lão Đặng, ngày hôm nay mời lão đến không có ý tứ gì khác. Ba tháng sau chính là ngày đại thọ của ta. Ta thông báo với lão sớm một chút. Miễn cho đến lúc đó lão lại quên chuẩn bị lễ vật cho ta!
Lôi Minh mở miệng nói ra câu này, khiến Đặn Trung Hưng rõ ràng có chút phản ứng không kịp.
Chuyện người Lôi gia sống không quá sáu mươi, đám lão già bọn họ đều biết. Nhưng bây giờ Lôi Minh lại đột nhiên nói với hắn sẽ tổ chức đại thọ sáu mươi. Đây là ý gì? Chẳng lẽ nói Lôi Minh muốn mình mất mặt sao? Lôi gia không phải không có người làm đại thọ sáu mươi. Chỉ có điều người đó đã chết ngay trong bữa tiệc mừng đại thọ đó. Trong lúc nhất thời bữa tiệc mừng biến thành tang sự. Những người ở thế hệ trước vẫn còn nhớ tới chuyện này.
Nhưng bây giờ Lôi Minh lại muốn tổ chức đại thọ. Chẳng lẽ nói Lôi Minh vẫn còn muốn tự làm mình mất mặt? Nhưng Đặng Trung Hưng nhìn dáng vẻ cười híp mắt của Lôi Minh, dù thế nào cũng không giống như không có chuyện tự tìm việc.
Trong nháy mắt Đặng Trung Hưng nhìn thấy Âu Dương ngồi sát bên cạnh Lôi Minh. Đúng thời khắc đó, Đặng Trung Hưng nghĩ tới một vài lời đồn liên quan với Âu Dương.
Chẳng lẽ nói người được gọi là thần linh sống này có năng lực có thể giúp Lôi Minh vượt qua vạn rủi sáu mươi chắc chắn phải chết kia?
- Trà nơi này không tồi. Chỉ có điều thời gian đã khá muộn. Lôi tướng quân, chúng ta cũng cần phải trở về thôi. Vừa nãy Lôi tướng quân còn nói sẽ dẫn ta đi xem nhà mà!
Âu Dương đứng dậy. Sau khi Âu Dương đứng dậy, mọi người đều đứng lên theo. Chỉ cần có chút nhãn lực người đều có thể nhìn ra được Âu Dương mới là nhân vật chính của nơi này.
Âu Dương nói như thế cũng có nghĩa là hắn không muốn tiếp tục truy cứu chuyện nơi đây.
Dù sao đây chẳng qua là một thủ hạ trong khu vực của Đặng Dương mà thôi. Tiểu đệ nơi này không hiểu chuyện chọc người. Lão đại người ta suốt đêm chạy tới nơi này. Nếu như ngươi vẫn sống chết không tha, vậy có chút nói không được.
- Lôi tướng quân yên tâm. Đại thọ của Lôi tướng quân, ta đương nhiên phải đưa tới một phần đại lễ tốt nhất!
Đặng Trung Hưng nhìn thấy vậy, xem như có thể thở phào nhẹ nhõm. Chuyện ngày hôm nay coi như đến đây thì kết thúc.
- Được rồi. Vậy ta chờ lễ vật của lão Đặng!
Lôi Minh nói cực kỳ thoải mái. Tuy nhiên Lôi Minh biết, sau đêm nay, chỉ sợ tin tức kia sẽ khiến toàn Bắc Kinh thậm chí là toàn quốc đều biết. Tin tưởng sau đêm nay sẽ có vô số người biết chuyện của mình đều sẽ suy đoán rốt cuộc mình làm thế nào để vượt qua đại thọ sáu mươi kia...
Đoàn người rời khỏi sàn nhảy Hollywood. Đặng Dương thở phào nhẹ nhõm, thực sự có vài phần cảm giác tìm được đường sống trong chỗ chết.
- Sau này quản thủ hạ mình của mình cho tốt. Cho dù là nơi người tầng dưới chót đến, cũng khó tránh khỏi có người giả heo ăn lão hổ. Lần này may mà bọn họ không muốn xử lý ngươi, bằng không chuyện đêm nay đủ ngươi đi vào nhà lao!
Đặng Trung Hưng nhìn người cháu này của mình. Tuy rằng Đặng Trung Hưng đã lớn tuổi, nhưng đến nay vẫn trông coi tất cả mọi chuyện trong Đặng gia.
Đặng Trung Hưng không có gì có thể lấy ra được, cũng may Đặng gia ngoại trừ một Đặng Dương còn có một Đặng Thiến. Tuy nhiên mọi người trong Đặng gia đều biết, Đặng Thiến vĩnh viễn không thể nào thật sự nắm giữ quyền to. Không phải bởi vì Đặng Thiến là nữ nhân, mà bởi vì Đặng Thiến có một nửa huyết thống dị tộc.
Chỉ riêng điểm này, các gia tộc cỡ lớn đều có cùng một quyết định. Cho nên từ nhỏ đến lớn Đặng Dương đều được bồi dưỡng như một người nối nghiệp. Trên thực tế Đặng Dương so với một nửa đám Thái tử đảng chỉ biết chơi đùa kia vẫn tốt hơn rất nhiều. Chí ít Đặng Dương biết người nào không nên trêu chọc. Đối mặt với nhân vật siêu cấp như Thiệu Phong, Đặng Dương vẫn rất thông minh không dám đi trêu chọc.
- Chuyện người của Lôi gia cứ đến mươi tuổi chắc chắn phải chết...
Đặng Dương muốn mở miệng hỏi Đặng Trung Hưng, tuy nhiên Đặng Trung Hưng lại lắc đầu nói:
- Nhất định có liên quan đến người tên Âu Dương kia. Dị năng giới gọi gia hoả này là thần linh sống. Không biết lần này vị thần có thể cứu được Lôi Minh hay không? Cũng không nên để đến lúc đó khiến Lôi Minh lại biểu diễn bữa tiệc vui biến thành tang sự.
Đặng Trung Hưng nói tới đây, thật ra vẫn có chút biểu hiện cười trên sự đau khổ của người khác.
Mọi người đều nói Lôi Minh có năng lực lớn bằng trời. Nếu như lần này Lôi Minh thật sự xếp đặt cho mình một con rồng đen lớn như vậy, sợ là tất cả uy nghiêm của Long Quân sẽ bị mất đi một phần rất lớn.
- Yên lặng xem biến đổi. Địch không động ta không động!
Đặng Trung Hưng nhìn cháu của mình một chút. Tuy rằng người cháu trai này không được tính là rất xuất sắc, nhưng trong toàn Đặng gia cũng được coi như là người duy nhất có thể khiến mình miễn cưỡng thoả mãn.
- Nhớ kỹ, bất cứ lúc nào làm việc cũng phải lưu lại cho mình một đường lui tốt. Còn nhớ rõ năm năm trước không? Lần đó ngươi đã làm quá mức. Mặc dù ngươi muốn đối phó với hắn, cũng không nên chưa hiểu rõ đã làm như vậy. Ngươi không biết ngươi phải đối phó chính là một con cừu hay là một con sói đội lốt cừu. Nếu như sơ sẩy một cái, rất dễ dàng bị người khác xé nát!
Đặng Trung Hưng đang nhắc nhở Đặng Dương phải giữ bình tĩnh!
- Gia gia, chúng ta đã hiểu!
Đặng Dương gật đầu. Đặng Trung Hưng nói không hề sai chút nào. So với Thiệu Phong mình thực sự kém quá xa. Thiệu Phong co được dãn được, làm những chuyện người khác không thể làm, từng bước bò lên địa vị cao. Bây giờ Thiệu Phong càng sắc bén hơn so với trước kia.
Nếu như mình có thể trở thành người thừa kế Long Quân, chỉ sợ đuôi đã vểnh lên trời. Nhưng bây giờ Thiệu Phong trái lại còn biết điều hơn so với trước đây. Vừa nãy đứng ở nơi đó, không ngờ hắn không cảm giác trên người Thiệu Phong có chút khí tức đang ở địa vị cao nào. Từ trình độ nào đó mà nói, Thiệu Phong thật sự đã thành công! Hắn càng ngày càng giống Lôi Minh. Có lẽ cũng chính vì điều này nên Lôi Minh để hắn làm người thừa kế của mình!
Sau khi Đặng Dương nghĩ xong những điều này, cuối cùng hắn lấy ra điện thoại di động gọi người phụ trách đêm nay tới. Sau khi chuyện này xảy ra, nhất định phải nhắc nhở đám thủ hạ phía dưới một chút. Nếu như không giết gà dọa khỉ, những gia hoả này sẽ không nhớ lần giáo huấn này...
Tuy nhiên Đặng Dương làm tất cả những điều này đều không liên quan tới đám người Âu Dương. Lúc này tại một vùng ngoại ô Bắc Kinh, trong một tòa kiến trúc cổ kích giống như một cung điện, Âu Dương nhắm mắt thưởng thức mùi đàn hương thanh nhã tỏa ra
/1220
|