- Sắp đi sao?
Lưu Tĩnh nhìn Âu Dương nói. Thời điểm Âu Dương thay đổi quần áo trên người, nàng đã không ngừng hỏi dò Âu Dương. Nhưng từ đầu đến cuối Âu Dương vẫn không trực tiếp trả lời câu hỏi của Lưu Tĩnh. Hắn sợ sẽ khiến bằng hữu của mình quá mức thương tâm.
- Tĩnh tỷ!
Âu Dương ôm lấy Lưu Tĩnh, trong khi Thiệu Phong vẫn đang đứng đó.
Tuy nhiên Thiệu Phong không hề có bất kỳ sự bất mãn nào. Bởi vì Thiệu Phong cũng nhìn ra, chỉ sợ hôm nay sau bữa tiệc mừng thọ Âu Dương sẽ thật sự rời đi.
- Sư phụ, mang theo ta đi với!
Tử Thần đã yêu cầu Âu Dương suốt một ngày nay. Cho tới giờ phút này rốt cuộc Âu Dương xem như đã gật đầu nói:
- Cũng nên để cho ngươi nhìn thấy sự tàn khốc của Tiên giới. Các tiên nhân vĩnh sinh bất tử một khi chiến đấu với nhau có thể đánh khiến tinh không cửu thiên đều tan thành từng mảnh!
Tử Thần rất mong chờ đối với tương lai. Hắn chỉ biết sư phụ mình rất trâu bò. Nhưng hắn tuyệt đối không tưởng tượng nổi, bây giờ tại Tiên giới Âu Dương gần như đại biểu cho hi vọng.
Tại địa phương vẫn chưa bị chiếm đóng, mọi người đều đang chờ đợi Vương của Chiến tộc dẫn theo trăm vạn người của Chiến tộc trình diễn phản kích tuyệt địa cuối cùng! Âu Dương giống như đã nhìn thấy được tất cả những điều này. Hắn biết mình không thể tiếp tục trốn tránh.
- Khách đều đã tới. Chúng ta nên đi ra ngoài thôi!
Lôi Minh nhìn thấy bầu không khí đã có chút không ổn, vội vàng lắc đầu là người đầu tiên đi ra ngoài.
- Tĩnh tỷ, không cần thương tâm. Lần này chia tay sẽ không quá lâu. Ngươi đã quên ta đáp ứng ngươi sẽ cho ngươi một hôn lễ siêu cấp trước chưa từng có ai sau này không còn ai sao? Hơn nữa... Hơn nữa đến lúc đó nói không chừng ta...
Âu Dương nói tới đây lắc đầu không nói tiếp. Bởi vì hắn không biết, sau trận chiến đấu cuối cùng này mình còn có thể tiếp tục sống nữa hay không, có thể mang theo Vệ Thi tới đây sau đó cùng nàng đi thăm từng quê hương của mình, thăm những bằng hữu tốt nhất của mình...
- Nhất định có thể! Nếu như ngươi dám không trở lại, cho dù ta xuyên qua cũng nhất định phải đi tìm ngươi!
Câu nói này của Lưu Tĩnh đủ ám muội. Thế nên Thiệu Phong đứng bên cạnh có chút không nhịn được nữa nhẹ giọng ho khan một tiếng.
- Quỷ hẹp hòi, ta với Âu Dương đời này đều là bằng hữu tốt nhất. Ngươi ăn giấm cái gì?
Lưu Tĩnh trợn mắt lườmThiệu Phong một cái nói.
- Khục khục... Ta là nam nhân rất rộng lượng...
Thiệu Phong cũng có chút bất đắc dĩ. Thật ra hắn biết tình cảm giữa Lưu Tĩnh và Âu Dương không phải là tình yêu nam nữ. Chỉ có điều ai nghe thấy vị hôn thê của mình nói như vậy đều có chút không chịu nổi.
- Zeke, một lát nữa chúng ta không trực tiếp về Tiên giới. Sư phụ còn có một chủng tộc ở một thế giới khác. Sư phụ sẽ mang ngươi đi tới thế giới kia tìm kiếm người của tộc trước!
Tuy rằng Âu Dương không biết Tiên giới bây giờ biến hóa thế nào, tuy nhiên hắn vẫn muốn đến chỗ mình đã an bài cho Chiến tộc. Hơn nữa Âu Dương dám khẳng định, Chiến tộc nhất định vẫn đang chờ mình ở đó! Chỉ cần mình không chết, Chiến tộc chắc chắn sẽ không rời khỏi!
Đây chính là Chiến tộc. Một chủng tộc khi Chiến Vương không mở miệng cho dù là chết tại chỗ cũng tuyệt đối sẽ không dời đi một bước! Cũng chính vì chủng tộc như vậy mới có thể sinh ra nhiều cường giả như vậy. Cũng chính là chủng tộc như vậy mới có thể lấy số lượng ít ỏi đánh Hải tộc tới mức kêu cha gọi mẹ cuối cùng Hải Hoàng cung cũng bị người ta phá hủy!
Thảm đỏ phủ kín mỗi một tấc đất bên ngoài tổ trạch. Khi Âu Dương mặc như vậy đi ra tất nhiên đã khiến vô số người chú ý. Tuy nhiên rất nhiều người lại cho rằng Âu Dương mặc như vậy để biểu hiện.
Tại Tiên giới, tuy Âu Dương mặc như vậy có hoa lệ, nhưng thân phận của Âu Dương lại như vậy. Nhưng trên địa cầu, Âu Dương mặc trang phục giống như hiệp khách cổ đại, tất nhiên bị người ta ngộ nhận là trang phục quá sức trâu bò!
- Tướng quân, tất cả đã được chuẩn bị xong. Chúng ta bắt đầu đi!
Thiệu Phong đi tới phía sau Lôi Minh nói. Trước sau Âu Dương vẫn đứng ở bên cạnh Lôi Minh. Nếu như là người cẩn thận có thể phát hiện, bây giờ con mắt của Âu Dương đã dần hiện ra kim quang. Đây chính là quan tâm chiến ý. Lúc này bất kể là yêu ma quỷ quái gì thậm chí là thiên phạt cũng có thể bị Âu Dương thấy rõ ràng.
Lôi Minh đi tới bậc thang, bắt đầu cảm ơn khách và bạn. Sau khi cảm ơn một hồi, bầu trời vốn đang trong xanh không ngờ đã bắt đầu có mây đen kéo tới dày đặc. Biến hóa như thế khiến tất cả thành viên Long Quân đã sớm chuẩn bị kỹ càng đề phòng tất cả bắt đầu chuẩn bị mở ô cho khách và bằng hữu.
Đúng! Cái ô này thật sự rất lớn. Cái ô lớn này đủ để che kín toàn bộ tổ trạch ở bên trong.
- Không cần, ngày hôm nay trời sẽ không mưa!
Âu Dương nói xong, bầu trời chợt bắt đầu có hoa tuyết bay xuống.
Phải biết rằng, bây giờ đã vào xuân. Vào lúc này lại có bông tuyết bay ngập trời ngược lại có chút khoa trương.
- Âu Dương tiên sinh!
Lôi Minh nhìn thời tiết khác thường như vậy và bầu trời giống như đã chạng vạng tối, khuôn mặt chợt tái lại.
- Yên tâm, kiếp áp này chính là ta không phải ngươi!
Tất nhiên Âu Dương biết, Lôi Minh khẳng định không thể dẫn động thiên phạt đủ để hủy diệt địa cầu trong nháy mắt như vậy được. Đây là sự bất mãn của luân hồi đối với mình, sợ mình không có chuyện gì tìm việc muốn bổ xuống mình.
Ầm ầm!
Bầu trời bỗng nhiên chớp động một đạo lôi long. Tất cả bầu trời bắt đầu chớp động các loại lôi điện. Lôi điện vô tận biến cả bầu trời thành màu tím!
Không sai, chính là màu tím. Lôi điện như vậy mới là tiên lôi trừng phạt tiên nhân!
- Muốn lấy mạng ta sao! Ngươi xứng sao?
Âu Dương nói xong, không ngờ trước sự chủ ý của vô số khách và bằng hữu, cả người bắt đầu chậm rãi bay lên!
Vô số người nhìn cảnh tượng như vậy đều che miệng lại! Bay lượn! Đối với con người mà nói bay lượn đã không phải là mơ ước nữa. Nhưng đó là bay lượn dựa vào công cụ. Nhưng giống như Âu Dương bỗng nhiên bay lên, người bình thường sao có thể được nhìn thấy?
Âu Dương đột nhiên bay lượn. Hiện tại hắn đã cách mặt đất đến bốn mươi, năm mươi mét. Mà lúc này mọi ánh mắt đều bị Âu Dương thu hút. Điều này hiển nhiên không phải là dùng cái gì kéo lên. Bởi vì tổ trạch của Lôi Minh ở vùng ngoại ô. Lúc này trên không trung không có bất kỳ kiến trúc nào. Tuyệt đối không có cái gì có thể kéo Âu Dương lên!
- Ông trời ơi! Đây là siêu nhân sao?
Một vài nữ sĩ nhìn Âu Dương bay lượn trong không trung, trong lòng bọn họ chỉ có suy nghĩ này.
Một vài người vừa nãy còn cảm thấy Âu Dương mặc trang phục này rất bức người chợt phát hiện mình đã sai. Hóa ra người ta không phải đang giả vờ bức người. Người ta thật sự rất trâu bò. Nếu quả thật muốn trang phục bức người, sao không mặc một nội khố màu hồng ra bên ngoài đi...
- Đến đây đi! Cửu đạo thiên kiếp. Nếu như ta tiếp được, sau đó ngươi phải từ bỏ!
Âu Dương chỉ lên trời nói. Ngay khi hắn vừa nói xong một câu, trong nháy mắt tất cả lôi điện đang chớp động đầy trời đột nhiên biến mất không thấy đâu nữa.
Lưu Tĩnh nhìn Âu Dương nói. Thời điểm Âu Dương thay đổi quần áo trên người, nàng đã không ngừng hỏi dò Âu Dương. Nhưng từ đầu đến cuối Âu Dương vẫn không trực tiếp trả lời câu hỏi của Lưu Tĩnh. Hắn sợ sẽ khiến bằng hữu của mình quá mức thương tâm.
- Tĩnh tỷ!
Âu Dương ôm lấy Lưu Tĩnh, trong khi Thiệu Phong vẫn đang đứng đó.
Tuy nhiên Thiệu Phong không hề có bất kỳ sự bất mãn nào. Bởi vì Thiệu Phong cũng nhìn ra, chỉ sợ hôm nay sau bữa tiệc mừng thọ Âu Dương sẽ thật sự rời đi.
- Sư phụ, mang theo ta đi với!
Tử Thần đã yêu cầu Âu Dương suốt một ngày nay. Cho tới giờ phút này rốt cuộc Âu Dương xem như đã gật đầu nói:
- Cũng nên để cho ngươi nhìn thấy sự tàn khốc của Tiên giới. Các tiên nhân vĩnh sinh bất tử một khi chiến đấu với nhau có thể đánh khiến tinh không cửu thiên đều tan thành từng mảnh!
Tử Thần rất mong chờ đối với tương lai. Hắn chỉ biết sư phụ mình rất trâu bò. Nhưng hắn tuyệt đối không tưởng tượng nổi, bây giờ tại Tiên giới Âu Dương gần như đại biểu cho hi vọng.
Tại địa phương vẫn chưa bị chiếm đóng, mọi người đều đang chờ đợi Vương của Chiến tộc dẫn theo trăm vạn người của Chiến tộc trình diễn phản kích tuyệt địa cuối cùng! Âu Dương giống như đã nhìn thấy được tất cả những điều này. Hắn biết mình không thể tiếp tục trốn tránh.
- Khách đều đã tới. Chúng ta nên đi ra ngoài thôi!
Lôi Minh nhìn thấy bầu không khí đã có chút không ổn, vội vàng lắc đầu là người đầu tiên đi ra ngoài.
- Tĩnh tỷ, không cần thương tâm. Lần này chia tay sẽ không quá lâu. Ngươi đã quên ta đáp ứng ngươi sẽ cho ngươi một hôn lễ siêu cấp trước chưa từng có ai sau này không còn ai sao? Hơn nữa... Hơn nữa đến lúc đó nói không chừng ta...
Âu Dương nói tới đây lắc đầu không nói tiếp. Bởi vì hắn không biết, sau trận chiến đấu cuối cùng này mình còn có thể tiếp tục sống nữa hay không, có thể mang theo Vệ Thi tới đây sau đó cùng nàng đi thăm từng quê hương của mình, thăm những bằng hữu tốt nhất của mình...
- Nhất định có thể! Nếu như ngươi dám không trở lại, cho dù ta xuyên qua cũng nhất định phải đi tìm ngươi!
Câu nói này của Lưu Tĩnh đủ ám muội. Thế nên Thiệu Phong đứng bên cạnh có chút không nhịn được nữa nhẹ giọng ho khan một tiếng.
- Quỷ hẹp hòi, ta với Âu Dương đời này đều là bằng hữu tốt nhất. Ngươi ăn giấm cái gì?
Lưu Tĩnh trợn mắt lườmThiệu Phong một cái nói.
- Khục khục... Ta là nam nhân rất rộng lượng...
Thiệu Phong cũng có chút bất đắc dĩ. Thật ra hắn biết tình cảm giữa Lưu Tĩnh và Âu Dương không phải là tình yêu nam nữ. Chỉ có điều ai nghe thấy vị hôn thê của mình nói như vậy đều có chút không chịu nổi.
- Zeke, một lát nữa chúng ta không trực tiếp về Tiên giới. Sư phụ còn có một chủng tộc ở một thế giới khác. Sư phụ sẽ mang ngươi đi tới thế giới kia tìm kiếm người của tộc trước!
Tuy rằng Âu Dương không biết Tiên giới bây giờ biến hóa thế nào, tuy nhiên hắn vẫn muốn đến chỗ mình đã an bài cho Chiến tộc. Hơn nữa Âu Dương dám khẳng định, Chiến tộc nhất định vẫn đang chờ mình ở đó! Chỉ cần mình không chết, Chiến tộc chắc chắn sẽ không rời khỏi!
Đây chính là Chiến tộc. Một chủng tộc khi Chiến Vương không mở miệng cho dù là chết tại chỗ cũng tuyệt đối sẽ không dời đi một bước! Cũng chính vì chủng tộc như vậy mới có thể sinh ra nhiều cường giả như vậy. Cũng chính là chủng tộc như vậy mới có thể lấy số lượng ít ỏi đánh Hải tộc tới mức kêu cha gọi mẹ cuối cùng Hải Hoàng cung cũng bị người ta phá hủy!
Thảm đỏ phủ kín mỗi một tấc đất bên ngoài tổ trạch. Khi Âu Dương mặc như vậy đi ra tất nhiên đã khiến vô số người chú ý. Tuy nhiên rất nhiều người lại cho rằng Âu Dương mặc như vậy để biểu hiện.
Tại Tiên giới, tuy Âu Dương mặc như vậy có hoa lệ, nhưng thân phận của Âu Dương lại như vậy. Nhưng trên địa cầu, Âu Dương mặc trang phục giống như hiệp khách cổ đại, tất nhiên bị người ta ngộ nhận là trang phục quá sức trâu bò!
- Tướng quân, tất cả đã được chuẩn bị xong. Chúng ta bắt đầu đi!
Thiệu Phong đi tới phía sau Lôi Minh nói. Trước sau Âu Dương vẫn đứng ở bên cạnh Lôi Minh. Nếu như là người cẩn thận có thể phát hiện, bây giờ con mắt của Âu Dương đã dần hiện ra kim quang. Đây chính là quan tâm chiến ý. Lúc này bất kể là yêu ma quỷ quái gì thậm chí là thiên phạt cũng có thể bị Âu Dương thấy rõ ràng.
Lôi Minh đi tới bậc thang, bắt đầu cảm ơn khách và bạn. Sau khi cảm ơn một hồi, bầu trời vốn đang trong xanh không ngờ đã bắt đầu có mây đen kéo tới dày đặc. Biến hóa như thế khiến tất cả thành viên Long Quân đã sớm chuẩn bị kỹ càng đề phòng tất cả bắt đầu chuẩn bị mở ô cho khách và bằng hữu.
Đúng! Cái ô này thật sự rất lớn. Cái ô lớn này đủ để che kín toàn bộ tổ trạch ở bên trong.
- Không cần, ngày hôm nay trời sẽ không mưa!
Âu Dương nói xong, bầu trời chợt bắt đầu có hoa tuyết bay xuống.
Phải biết rằng, bây giờ đã vào xuân. Vào lúc này lại có bông tuyết bay ngập trời ngược lại có chút khoa trương.
- Âu Dương tiên sinh!
Lôi Minh nhìn thời tiết khác thường như vậy và bầu trời giống như đã chạng vạng tối, khuôn mặt chợt tái lại.
- Yên tâm, kiếp áp này chính là ta không phải ngươi!
Tất nhiên Âu Dương biết, Lôi Minh khẳng định không thể dẫn động thiên phạt đủ để hủy diệt địa cầu trong nháy mắt như vậy được. Đây là sự bất mãn của luân hồi đối với mình, sợ mình không có chuyện gì tìm việc muốn bổ xuống mình.
Ầm ầm!
Bầu trời bỗng nhiên chớp động một đạo lôi long. Tất cả bầu trời bắt đầu chớp động các loại lôi điện. Lôi điện vô tận biến cả bầu trời thành màu tím!
Không sai, chính là màu tím. Lôi điện như vậy mới là tiên lôi trừng phạt tiên nhân!
- Muốn lấy mạng ta sao! Ngươi xứng sao?
Âu Dương nói xong, không ngờ trước sự chủ ý của vô số khách và bằng hữu, cả người bắt đầu chậm rãi bay lên!
Vô số người nhìn cảnh tượng như vậy đều che miệng lại! Bay lượn! Đối với con người mà nói bay lượn đã không phải là mơ ước nữa. Nhưng đó là bay lượn dựa vào công cụ. Nhưng giống như Âu Dương bỗng nhiên bay lên, người bình thường sao có thể được nhìn thấy?
Âu Dương đột nhiên bay lượn. Hiện tại hắn đã cách mặt đất đến bốn mươi, năm mươi mét. Mà lúc này mọi ánh mắt đều bị Âu Dương thu hút. Điều này hiển nhiên không phải là dùng cái gì kéo lên. Bởi vì tổ trạch của Lôi Minh ở vùng ngoại ô. Lúc này trên không trung không có bất kỳ kiến trúc nào. Tuyệt đối không có cái gì có thể kéo Âu Dương lên!
- Ông trời ơi! Đây là siêu nhân sao?
Một vài nữ sĩ nhìn Âu Dương bay lượn trong không trung, trong lòng bọn họ chỉ có suy nghĩ này.
Một vài người vừa nãy còn cảm thấy Âu Dương mặc trang phục này rất bức người chợt phát hiện mình đã sai. Hóa ra người ta không phải đang giả vờ bức người. Người ta thật sự rất trâu bò. Nếu quả thật muốn trang phục bức người, sao không mặc một nội khố màu hồng ra bên ngoài đi...
- Đến đây đi! Cửu đạo thiên kiếp. Nếu như ta tiếp được, sau đó ngươi phải từ bỏ!
Âu Dương chỉ lên trời nói. Ngay khi hắn vừa nói xong một câu, trong nháy mắt tất cả lôi điện đang chớp động đầy trời đột nhiên biến mất không thấy đâu nữa.
/1220
|