Diêu Hân Nhiên đợi nửa ngày vẫn chẳng thấy em họ quay lại, lúc này ở đây đã có khoảng mười người, bang Thiên Hạ có Ngạo Thị Thương Khung, Hùng Ưng Nhất Hiệu, Huyết Sa, Đi Đâu Về Đâu và người qua đường A, B, C, bên Bách Hoa Đường ngoài cô ra còn có Hoa Khai và Asia. Diêu Hân Nhiên vừa định rút điện thoại ra gọi cho Diêu Viễn thì Asia ở bên cạnh kéo tay cô, chỉ về phía sau lưng, nhỏ giọng hỏi: “Em nói này bang chủ, em họ chị có chói mắt như cô gái đằng kia không?” Sau đó lại quay sang Lý Cao nãy giờ vẫn nói chuyện điện thoại, hỏi nhỏ: “Tôi nói này phó bang chủ Thiên Hạ, bang chủ nhà anh có chói mắt như anh chàng đằng kia không?”
Người đầu tiên cất tiếng lại là Đi Đâu Về Đâu: “Chị dâu?!”
Lý Cao rốt cuộc cũng kết thúc cuộc nói chuyện điện thoại, nhìn theo hướng mọi người chỉ, sau đó bái phục sâu sắc: “Lão đại lúc nào cũng có hiệu suất cao như thế.”
Diêu Viễn đi đến đài phun nước thì cảm nhận được bầu không khi có chút bất thường, mới chậm rãi hoàn hồn rút tay ra, cô cũng chẳng biết mặt mình có đỏ không nữa, nhưng chắc là không, bởi vì cô thấy cả quãng đường cô đều toát mồ hôi lạnh.
Hùng Ưng Nhất Hiệu là một cậu trai hơi mập mạp, tuổi tầm đầu hai, lúc này đang há hốc miệng nhìn qua nhìn lại giữa Diêu Viễn và Giang An Lan: “Lão đại và chị dâu?”
Huyết Sa mặc áo khoác dài nhìn rất đứng đắn, tóc búi sau đầu, phong cách dân văn phòng rõ ràng, cười bảo: “Sớm biết bang chủ đẹp trai thế này thì tôi đã xách luôn cái mặt già này để theo đuổi rồi.”
Hoa Khai mở tiệm bán hoa, hai mươi bảy tuổi, trông rất nho nhã, tính cách lại hào sảng: “Tiểu Quân giống hệt như tưởng tượng của tớ luôn.”
Asia là một nghiên cứu sinh thanh tú, xinh xắn. “Oa oa oa, nếu biết trước là như thế này thì em đã không đi, cái cặp này rõ ràng là đến đả kích người ta mà.”
Diêu Viễn thở dài từ tận đáy lòng. “Nếu biết trước là như thế này thì tôi cũng chẳng đến rồi.”
Hoa Khai nhíu mày. “Này, Tiểu Quân, lẽ nào cậu không muốn gặp bọn này à?”
“Không phải, chỉ là…”
Asia cũng cười: “Đúng thế, em thì còn có thể tự ti, mặc cảm chứ Quân tỷ thì sao lại thế? Còn làm màu ra vẻ à?”
Diêu Viễn có nỗi khổ mà không thể nói nên lời. Còn người đàn ông bên cạnh lại mỉm cười, nhìn thấy Lý Cao đằng kia ra dấu gọi mình đến đó thì nghiêng đầu nói với Dieu Viễn: “Em nói chuyện với mọi người đi, không sao đâu, anh qua bên kia một lát.”
“…” Đại thần, sao anh nói câu này cứ như người chủ bảo boss nhà nuôi có thể ra ngoài hóng gió quá vậy?
Giang An Lan đi mấy bước qua chỗ Lý Cao. Lý Cao lập tức giới thiệu các thành viên của bang Thiên Hạ, sau đó hỏi: “Lão đại, vẫn còn một vài người chưa đến, anh có muốn phát biểu mấy lời không?”
Giang An Lan liếc nhìn Lý Cao một cái, anh ta cúi đầu, sau đó Giang An Lan lên tiếng: “Đến quán ăn phía trước kia đặt một phòng rồi cùng qua đó đợi đi, ở đây người qua kẻ lại nhiều, phức tạp.” Ồn ào phức tạp, Giang thiếu gia không thích, nhưng chủ yếu là hôm nay trời hơi lạnh mà cô ấy lại mặc phong phanh thế kia.
Lý Cao cười tít mắt. “Tuân mệnh!”
Tại sao bao nhiêu người đối diện với Giang An Lan đều có thái độ “khúm na khúm núm, mặc người sai bảo” như thế? Một số ít đùa chơi cho vui như Ôn Như Ngọc, như Lý Cao, còn một số ít thật sự thán phục anh. Chơi game online mà hào phóng như Giang An Lan quả thật chẳng có mấy người. Anh mới tham gia Thịnh thế nửa năm, acc Quân Lâm Thiên Hạ là do anh mua lại từ lúc mãn cấp, vừa mua xong đã lập bang phái, sau đó mấy ngày trên giang hồ đã đồn một câu: “Theo Quân Lâm lão đại có thịt ăn!”. Bởi vậy có n người vì thịt, khụ, vì chính nghĩa giang hồ, đã gia nhập bang Thiên Hạ, quả nhiên đãi ngộ cực kỳ tốt, mà đãi ngộ tốt thế, bọn họ đương nhiên sẵn sàng cống hiến sức lực nhiều hơn cho bang phái. Chính vì thế mà chỉ trong vòng nửa năm, bang Thiên Hạ đã trở thành một bang phái tuy không đông nhất nhưng chắc chắn là xuất sắc nhất trong server bọn họ.
Mấy thành viên bang Thiên Hạ lần này rốt cuộc cũng được gặp bang chủ đại nhân thật sự, đã thần tốc chuyển sự thán phục kia thành sùng bái luôn, bởi vì lão đại vừa đến đã dẫn bọn họ đến nhà hàng năm sao nguy nga lộng lẫy, sang trọng hoành tráng để nghỉ chân.
Mà đoạn đường đến nhà hàng ngắn ngủi đó, Diêu Viễn sánh bước đi cùng chị họ. Giang An Lan cũng không làm phiền, giữ khoảng cách hai mét sau lưng cô, mỉm cười nhìn ngắm người đi trước.
Khi vào trong phòng riêng có sức chứa năm mươi người, Giang An Lan lại đi đến bên cạnh Diêu Viễn. Lý Cao rất biết điều, vội gọi mọi người ngồi vào chỗ. Phòng riêng rộng, à, nói chính xác phải là một sảnh đường cỡ nhỏ bày năm chiếc bàn lớn. Mười mấy người chỉ ngồi hai bàn mà vẫn chưa đầy chỗ.
Giang An Lan khẽ đặt tay lên sau lưng Diêu Viễn, dẫn cô vào ngồi bên tay phải anh. Hai nhân viên phục vụ đến đưa thực đơn, Lý Cao nói họ vẫn đang đợi người, lát nữa mới gọi đồ ăn, bảo phục vụ đưa trà lên trước.
Nhân viên phục vụ rời đi, Lý Cao nói: “Còn một nửa chưa tới, mọi người gọi điện thoại giục đi, nhân tiện bảo bọn họ là chúng ta đã đổi địa điểm rồi.”
Không bao lâu sau, Đi Đâu Về Đâu dập điện thoại, báo cáo: “Anh Ôn sắp tới rồi, còn bảo mang đặc sản tới cho chúng ta đó!”
Lý Cao cười: “Nhà hàng này không cho mang đồ ăn từ ngoài vào, để cậu ta ngồi xổm trước cửa đi.”
Trong lúc mọi người cười đùa vui vẻ thì Diêu Viễn lại thấy mất tự nhiên. Người đàn ông phía bên trái cứ đặt một tay trên lưng ghế của cô, người cũng hơi nghiêng sang phía cô. Mặc dù anh đang nhìn mọi người nói chuyện nhưng cả người Diêu Viễn đều bị hơi thở nam tính của anh bao bọc, nếu để ý còn có thể ngửi thấy một mùi hương dịu mát thoang thoảng, chắc là nước hoa, rất phù hợp với con người anh… Suy nghĩ của Diêu Viễn bắt đầu bay lạc đâu mất, cô hoàn toàn không biết mình đang nghĩ gì, chỉ cảm thấy mùi hương này thật dễ chịu, sau đó còn bất ngờ lên tiếng hỏi: “Anh dùng nước hoa của hãng nào vậy?”
Giang An Lan nghiêng đầu nhìn cô, sau đó cười, nói: “Anh không dùng nước hoa.”
Diêu Viễn không tin, Giang An Lan lại nói: “Anh thật sự không dùng mà, em thử ngửi kĩ lại xem?”
Diêu Viễn chẳng nghĩ gì sâu xa, nghiêng người sang định ngửi thử thì đột nhiên có người ho khan một tiếng. Cô quay đầu lại thì thấy mọi người đều đang im lặng nhìn về phía mình. Đến tận lúc này cô mới hoàn hồn, ngượng ngùng lúng túng vô cùng. Giang An Lan lại từ tốn nói với đám người xung quanh: “Phi lễ chớ nhìn, không hiểu sao?”
“…”
“…”
Đi Đâu Về Đâu: “Cảm giác cứ như vào trò chơi rồi ấy, lão đại vừa nói một câu, mọi người lập tức câm nín.”
Hoa Khai: “Tiểu Quân còn kiệm lời hơn cả ở trong game nữa, là vì anh hùng cũng có mặt sao?”
Diêu Hân Nhiên: “Em nó còn chưa yêu đương bao giờ đâu, mọi người thông cảm đi.”
Diêu Viễn vã mồ hôi như tắm, lại nghe Lý Cao lên tiếng: “Thật á? Lão đại nhà chúng tôi cũng là lần đầu tiên.”
Huyết Sa không thể tin được. “Không phải chứ?!”
Đi Đâu Về Đâu gào lên: “Úi cha, thế tức là nụ hôn đầu của hai người đều còn đúng không?!”
Nếu bây giờ đang ở trong trò chơi, hẳn Đi Đâu Về Đâu đã lại bị đá khỏi bang phái rồi.
Diêu Viễn lúng túng. “Tôi vào nhà vệ sinh, mọi người cứ nói chuyện tiếp đi.” Cô đi rất nhanh. Hoa Khai ngồi bên kia cũng chạy theo. “Đợi tớ với, tớ cũng đi.”
Trên đường đi, Hoa Khai cười, nói: “Quân Quân, lần đầu thấy cậu “rụt cổ” đó, cái anh chàng Quân Lâm Thiên Hạ kia khí thế ghê thật.”
Diêu Viễn câm nín, có điều cũng có cảm giác bị nói trúng tim đen. Đối diện với người đó, cô không thể tự nhiên, thoải mái được, trong đầu cứ hỗn loạn, mờ mịt.
Lúc này có một người đàn ông đi ngược lại phía họ, dáng người cao gầy, đeo kính gọn đen, trông rất nho nhã, lịch sự. Anh ra đi ngang qua bọn họ rồi lại vòng ngược lại, vươn tay ra giữ lấy hai người, cười tít mắt nhìn Diêu Viễn. “Chị dâu?”
Diêu Viễn ngẩn ra, buột miệng: “Anh là…”
Anh ta xốc lại chiếc balo, đưa tay ra, cười rất chân thành. Tên trong game là Ôn Như Ngọc, tên thật là Ôn Trùng, nghe danh đã lâu, chị dâu!”
Diêu Viễn cũng bắt tay anh ta, sau đó anh ta quay sang bắt tay chào hỏi Hoa Khai. Hoa Khai thấy đối phương còn định nói chuyện tiếp với Diêu Viễn thì lên tiếng ngăn lại: “Người anh em này, bọn tôi còn phải vào nhà vệ sinh, có gì lát nữa vào lại nói.”
Ôn Trùng cười: “Thế cũng được, tôi vào trong trước đã, lát gặp nhé.”
Vào nhà vệ sinh, Hoa Khai mới ôm ngực thốt lên: “Chết mất! Vừa rồi có phải là người đó không vậy?!”
Diêu Viễn nghe mà chẳng hiểu đầu cua tai nheo ra sao. “Ai cơ?”
“Là người dẫn chương trình của một chuyên mục phỏng vấn đó, rất nổi tiếng luôn!”
Diêu Viễn rất hiếm khi xem ti vi: “Không rõ nữa.”
“Chương trình của anh ta cũng rất có đẳng cấp đó…”
Hoa Khai xúc động một hồi rồi lại cười. “Lần họp mặt này của chúng ta cũng rất chất lượng nha, Ôn Trùng là người nổi tiếng, chồng cậu nữa, nhìn cũng biết không phải đèn cạn dầu, không biết lát nữa còn có nhân vật xuất chúng nào xuất hiện nữa không?”
Sự thật đã chứng minh, đúng là có nhân vật xuất chúng thật xuất hiện thật. Doraemon, không ngờ anh chàng mười tám tuổi này lại là tác giả truyện tranh nổi tiếng trong nước. Ngoài ra, người đến muộn nhất là Thủy Điệu Ca Dao, mặc dù không phải người nổi tiếng nhưng ít ra cũng là một mỹ nhân, lại còn là đệ nhất mỹ nhân của Thịnh thế, tóc dài uốn lọn to, làn da trắng sứ, thân hình nhỏ nhắn, nói chuyện nhẹ nhàng,…
Lập tức có đồng bào nam ghen tị với phó bang chủ: “Phó bang chủ được lời rồi, cưới được mỹ nhân Thủy Điệu!”
Lý Cao cung tay, nói: “Đâu có, đâu có.”
Khi mọi người đã đến đông đủ thì lần lượt tự giới thiệu bản thân. Trong đó, người giới thiệu ngắn gọn nhất, lười biếng nhất đương nhiên là bang chủ bang Thiên Hạ, chỉ mở đầu bằng hai chữ: “Giang Thiên.” Người khác cảm khái việc đó đã đành, đến cả Diêu Viễn cũng rất thắc mắc người này lúc nào thì dùng “Giang Thiên”. Lúc nào lại dùng “Giang An Lan”?
Mặc dù hôm đó xuất hiện không ít “danh nhân” nhưng mọi người kích động một hồi cũng thôi, vẫn là chơi hết mình, nghịch hết cỡ và trêu chọc cũng hết sức. Hoa Khai khoác cổ Doraemon. “Thằng nhóc này giỏi, từ đầu đến cuối toàn dùng acc nhân yêu lừa người khác nhé!”
Doraemon gào khóc thảm thiết: “Trước giờ em có nói em là nữ đâu.”
Hoa Khai nheo mắt. “Mới tí tuổi đầu đã dám cãi người lớn?”
Doraemon khóc to. “Không dám đâu, chị hai!”
Sau đó, đám người chia làm ba bàn chuẩn bị ăn. Mấy món khai vị đã được đem ra, Lý Cao đứng lên nâng cốc. “Hôm nay, chúng ta vượt ngàn trùng xa cách có duyên hạnh ngộ nơi đây…”
Ôn Trừng cười, mắng: “Cậu phát ngôn chính thức nhiều quá lậm luôn rồi đấy, cứ ăn uống luôn đi thôi.”
Diêu Hân nhiên cũng vỗ bàn: “Anh em chúng tôi đều đã đói đến mức da bụng dính vào da lưng rồi, bớt mấy câu dài dòng đó đi!”
Năm đó Lý Cao cũng là tài tử trong trường danh tiếng, bây giờ lại là người phát ngôn chính thức cho công ty của Giang thiếu gia kiêm luôn chân trợ lý, tự tôn bị người ta đả kích nghiêm trọng, cuối cùng đành cắn răng nhìn sang boss ở bên kia. Đúng lúc người kia kéo phu nhân bên cạnh đứng lên, giơ ly rượu trên tay, cất giọng bình thản, không quá to nhưng mọi người đều nghe thấy rõ ràng: “Mọi người tự nhiên đi!” Sau đó uống cạn ly rượu của mình khiến quần chúng hoan hô vang dội, còn có người lớn giọng nói: “Chúc phúc bang chủ và bang chủ phu nhân trăm năm hạnh phúc!”
Trong lòng Ôn Trừng khâm phục bạn học cũ vô cùng tận. “Trước giờ chưa thấy ai thủ đoạn như cậu đâu Giang thiếu gia ạ, chỉ bằng mấy động tác mà đã biến buổi họp mặt của bọn này thành hôn lễ của hai người rồi.”
Mà đối với việc này, Diêu Viễn chỉ có thể cảm khái: Nghiêm túc là thua. Bởi vậy, cô tiếp tục làm con rùa rụt đầu.
Bàn tiệc rất phong phú, mọi người ăn cũng rất nhiệt tình, vui vẻ. Trong lúc đó, Diêu Hân Nhiên phát hiện Đi ĐâuVề Đâu và Hùng Ưng Nhất Hiệu ngồi cùng bàn mình lại cứ mặt mày nghiêm túc nghịch điện thoại.
Diêu Hân Nhiên hiếu kì hỏi bọn họ: “Hai người đang làm gì thế?”
Đi Đâu Về Đâu còn không thèm ngẩng đầu lên: “Chụp ảnh bữa trưa hôm nay đăng lên Weibo, @ Hùng Ưng.”
Hùng Ưng Nhất Hiệu vẫn đang bấm điện thoại như múa: “Trả lời Đi Đâu Về Đâu trên Weibo.”
“Hai người đang ngồi cạnh nhau còn gì… Anh nói xem, mấy anh chàng cả ngày ru rú trong nhà đều như thế hết à?” Diêu Hân Nhiên quay sang hỏi Ôn Trừng.
Ôn Trừng chỉ cười cười. Anh ta sẽ không nói bản thân vừa đến cửa khách sạn đã chụp ngay một tấm đăng lên Weibo hạng Vip của mình đâu.
Kết thúc buổi trưa, mọi người theo chân Đi Đâu Về Đâu đi tham quan hết các danh lam thắng cảnh của thành phố Giang Ninh. Nói là đi nhưng vừa ra khỏi cổng nhà hàng đã có một chiếc xe khách cỡ lớn đợi mọi người. Xe đương nhiên là do Giang An Lan sai Lý đại tài tử chuẩn bị, sau đó thuận theo hành trình đã lên sẵn đi một vòng, gần đến hoàng hôn thì xe dừng bên bờ biển.
Một đám người tranh nhau chạy xuống trước rồi xông thẳng ra biển. Kể cả mấy người sống ở Giang Ninh vốn đã nhìn quen nơi này rồi nhưng vì có bạn bè mới đến bầu bạn nên vẫn có một cảm giác hứng thú hoàn toàn mới.
Diêu Viễn “bầu bạn” cùng Giang An Lan đi sau cùng. Giang An Lan đi rất chậm rãi, thong thả, thậm chí dường như còn đang cố ý đi thật chậm. Người đẹp Diêu không khỏi có suy nghĩ u tối, liệu người đó có âm mưu gì không đây? Mặc dù suốt chặng đường đi tham quan sóng yên biển lặng nhưng cô vẫn mơ hồ cảm thấy sắp xảy ra chuyện gì đó ở đây.
Quả nhiên, Diêu Viễn cho rằng có khi mình nên đổi nghề làm nhà tiên tri hay thầy bói thì hơn.
Đến lúc hai người đi đến bên một tảng đá rất to, dường như có thể che chắn được ánh mắt của đám người trong hai bang rồi, Giang An Lan cất tiếng: “Có phải em hơi sợ anh không?”
Diêu Viễn lạp tức thề thốt, phủ nhận: “Không có đâu.”
Giang An Lan cười. “Vậy tại sao em chẳng dám nhìn anh nói chuyện?”
Diêu Viễn ngẩng đầu, sau đó vô cùng buồn bực, căng thẳng, cuối cùng lại cúi xuống, nản lòng.
Giang An Lan nhìn cô, đáy mắt tràn ngập niềm vui, đến khi anh nhẹ nhàng ôm lấy cô thì hoàn toàn ngẩn người. Một lúc sau, Giang An Lan mới bình thản hỏi một câu: “Phu nhân, hay hôm nay chúng ta giải quyết luôn nụ hôn đầu nhé?”
Ngày hôm đó, nụ hôn đầu của Diêu Viễn chẳng còn, trong một tình huống rất mờ mịt.
Cô chỉ nhớ anh kéo cô vào lòng, sau đó nâng cằm cô lên. “Ngoan, em nhắm mắt lại đi, nếu không anh cũng sẽ căng thẳng đấy.”
Sau đó cô nàng Diêu Viễn đã căng thẳng đến độ không phân rõ đông tây nam bắc gì nữa, thật sự nhắm mắt lại.
Trong bóng tối, cô cảm thấy hơi thở ẩm ướt tiến lại gần mình, sau đó môi anh chạm vào môi cô. Cô cảm thấy tim mình sắp nhảy ra ngoài, thình thịch, thình thịch, thình thịch…
Bàn tay của Giang An Lan đặt sau lưng cô cũng trượt dần xuống eo, kéo cô sát vào người anh, nhưng nụ hôn vẫn rất dịu dang, không tiến vào sâu, chỉ nhẹ nhàng chà sát bên ngoài, một lúc sau còn khẽ cắn môi cô một cái, hết hơi rồi mới chậm rãi rời ra.
Lịch trình của ngày hôm đó kết thúc sau bữa ăn khuya, có điều từ lúc ở bên bờ biển về, Diêu Viễn đã rơi vào trạng thái đầu đơ đơ. Lúc vào quán karaoke, Diêu Hân Nhiên còn chạy qua hỏi cô: “Làm sao mà nhìn mệt mỏi thế kia?”
Diêu Viễn lắc đầu. “Em hơi choáng đầu.”
Lần này, Giang bang chủ bị người trong bang kéo đi đánh bài tây. Đám Hoa Khai, Huyết Sa thì lên sân khấu hát, Diêu Viễn rúc vào trong góc, lặng lẽ nhìn bóng lưng Giang bang chủ khiến Diêu Hân Nhiên không nhịn được phải lên tiếng chọc ghẹo: “Anh chồng trong game của em đúng là quá ổn nha, đến dáng lưng mà còn đẹp thế kia! Có điềuchuyện gì cũng phải từ từ thôi, thực tế không giống trong trò chơi, mới quen nhau đã có thể kết hôn luôn được…”
Diêu Viễn nghĩ, tốc độ hôm nay tuyệt đối có thể so sánh với tốc độ trong trò chơi luôn rồi.
Kết thúc buổi họp mặt, đoàn xe đến khách sạn đã đặt phòng từ trước. Lý Cao còn kêu gọi mọi người: “Mấy người sống ở Giang Ninh cũng qua đó luôn đi, khó khăn lắm mới tụ tập được một lần, buổi tối còn có thể nói chuyện, sáng mai dậy còn có thể chơi một lúc nữa mà?” Trừ Diêu Viễn ra, những người khác vẫn đang vô cùng hào hứng, lại lần nữa “khấu tạ” Quân Lâm bang chủ đã bỏ tiền ra bao. Diêu Viễn cũng bị bà chị họ đang hào hứng kéo theo cùng.
Vào khách sạn, mọi người lần lượt nhận phòng. Diêu Viễn đương nhiên ở cùng chị họ. Giang An Lan đứng đằng xa nhìn cô nàng Diêu Viễn, có điều hôm nay Diêu mỹ nhân đã mệt mỏi cả ngày, đang dựa vai chị họ gà gật chứ không để ý đến ánh mắt của anh. Mãi đến khi cô vô tình ngẩng đầu lên và bắt gặp ánh mắt anh, lại thấy anh mỉm cười, trong đầu cô lập tức “ầm” một tiếng, mặt nóng muốn bốc cháy luôn.
Sau đó cũng không có gì nữa, mọi người ai về phòng nấy. Có điều lúc Diêu Viễn đang nằm đợi chị mình tắm rửa thì có nhân viên khách sạn đến đưa hai cốc sữa ấm, cô vừa định hỏi có phải đưa nhầm phòng không thì nhân viên đã mỉm cười đưa cho cô một tờ giấy.
Chữ viết đẹp đẽ, phóng khoáng: “ It is graceful grief and sweet sadness to think of you, but in my heart, there is a kind of soft warmth that can’t be expresses with any choice of words.”
Đáng thương cho Diêu Viễn đã phấn đấu hai năm ở nước ngoài, thoáng cái đã hiểu: “Nhớ em là sự phiền muộn vừa ngọt ngào vừa buồn bã lại vừa tươi đẹp nhất, nhưng trong trái tim anh, đó là sự ấm áp không có bất cứ ngôn từ nào có thể diễn đạt.”
Sau đó mấy giây lại có người ấn chuông, trong đầu Diêu Viễn lập tức hiện lên gương mặt của Giang An Lan, do dự hồi lâu mới ra mở cửa. Không ngờ bên ngoài lại là Ôn Trừng đang cười vô cùng thân thiết. “Chị dâu, có thể nói chuyện với chị mấy câu không?”
Ôn Trừng thấy sắc mặt cô không tốt liền bảo: “Chị dâu, thật ngại quá, muộn thế này rồi còn đến làm phiền chị, nhưng tôi sợ sau này sẽ không còn cơ hội nói với chị nữa, ý là mặt đối mặt ấy. Tôi vẫn luôn muốn mời chồng chị tham gia chương trình của tôi nhưng cậu ta lại không chịu, bởi thế tôi muốn nhờ chị nói giúp mấy câu.”
“Tôi?”
Ôn Trừng mỉm cười, gật đầu. “Đúng thế, chị.”
“Tôi với anh ta…”
“Đừng nói là không thân thiết gì nha, chị dâu.”
Diêu Viễn còn chưa kịp toát mồ hôi thì đã có một chuyện kinh thiên động địa, quỷ khóc thần sầu khiến cô quên luôn cái vụ “thủ thỉ khuyên nhủ” này, đó là Diêu Hân Nhiên quên mang sữa rửa mặt vào phòng tắm nên quấn cái khăn bông to chạy ra ngoài, đúng lúc thấy cửa mở, lại thấy một người đàn ông đứng đó, thế là hét lên một tiếng, tay hơi run khiến chiếc khăn rơi xuống… Chính đêm hôm đó, Diêu Hân Nhiên và Ôn Trừng kết một mối thù thật bự!
Thật đúng là một đêm lắm sự kiện, Diêu Viễn vẫn cảm thấy trái tim mình sắp quá mức chịu đựng rồi.
Cũng may là sau đó không có chuyện gì nghiêm trọng xảy ra nữa.
Hôm sau, trước khi ăn sáng rồi chia tay, mấy người không bị ám ảnh tâm lý bày tỏ lần sau có cơ hội nhất định phải tụ tập thêm lần nữa. Diêu Viễn thầm nghĩ, lần sau cô thà chết chứ không đi, cả tâm hồn lẫn thể xác đều mệt mỏi vô cùng, còn phải “làm phiền” đàn anh Giang đưa cô về nhà nữa chứ. Diêu Viễn thấy rất kì lạ, anh chàng Lý Cao lúc nào cũng lon ton theo sát phía sau sao giờ chẳng thấy bóng dáng đâu nữa, cả chị họ cô cũng thế… Bởi vậy trên chiếc xe sang trọng, rộng rãi này, trừ lái xe ra thì chỉ còn cô với Giang An Lan mà thôi.
Giang An Lan: “Tối qua anh vốn định qua tìm em.”
Diêu Viễn hỏi: “Tờ giấy đó là do anh viết?”
“Ừ.”
“Khụ, lần sau anh đừng viết nữa.”
“Không thích à?”
Câu này biết phải trả lời làm sao? Diêu Viễn cảm thấy người này mặc dù bên ngoài có vẻ lạnh lùng, cao ngạo nhưng xử lý tình huống và hành động đều rất sắc sảo.
Giang An Lan nhìn cô, nhẹ giọng bảo: “Anh không biết theo đuổi người khác thế nào, nếu em muốn từ từ thôi thì anh sẽ giảm tốc độ xuống.”
Diêu Viễn mở miệng mấy lần định nói gì đó nhưng không thành công, đại thần không hỏi cô có đồng ý hay không mà thẳng thắn hỏi cô thích nhịp độ theo đuổi thế nào…
Giang An Lan lại lên tiếng: “Nói ra thì, anh vẫn còn nợ em một khoản tiền, đàn em Diêu ạ.”
“Hả?”
Người đầu tiên cất tiếng lại là Đi Đâu Về Đâu: “Chị dâu?!”
Lý Cao rốt cuộc cũng kết thúc cuộc nói chuyện điện thoại, nhìn theo hướng mọi người chỉ, sau đó bái phục sâu sắc: “Lão đại lúc nào cũng có hiệu suất cao như thế.”
Diêu Viễn đi đến đài phun nước thì cảm nhận được bầu không khi có chút bất thường, mới chậm rãi hoàn hồn rút tay ra, cô cũng chẳng biết mặt mình có đỏ không nữa, nhưng chắc là không, bởi vì cô thấy cả quãng đường cô đều toát mồ hôi lạnh.
Hùng Ưng Nhất Hiệu là một cậu trai hơi mập mạp, tuổi tầm đầu hai, lúc này đang há hốc miệng nhìn qua nhìn lại giữa Diêu Viễn và Giang An Lan: “Lão đại và chị dâu?”
Huyết Sa mặc áo khoác dài nhìn rất đứng đắn, tóc búi sau đầu, phong cách dân văn phòng rõ ràng, cười bảo: “Sớm biết bang chủ đẹp trai thế này thì tôi đã xách luôn cái mặt già này để theo đuổi rồi.”
Hoa Khai mở tiệm bán hoa, hai mươi bảy tuổi, trông rất nho nhã, tính cách lại hào sảng: “Tiểu Quân giống hệt như tưởng tượng của tớ luôn.”
Asia là một nghiên cứu sinh thanh tú, xinh xắn. “Oa oa oa, nếu biết trước là như thế này thì em đã không đi, cái cặp này rõ ràng là đến đả kích người ta mà.”
Diêu Viễn thở dài từ tận đáy lòng. “Nếu biết trước là như thế này thì tôi cũng chẳng đến rồi.”
Hoa Khai nhíu mày. “Này, Tiểu Quân, lẽ nào cậu không muốn gặp bọn này à?”
“Không phải, chỉ là…”
Asia cũng cười: “Đúng thế, em thì còn có thể tự ti, mặc cảm chứ Quân tỷ thì sao lại thế? Còn làm màu ra vẻ à?”
Diêu Viễn có nỗi khổ mà không thể nói nên lời. Còn người đàn ông bên cạnh lại mỉm cười, nhìn thấy Lý Cao đằng kia ra dấu gọi mình đến đó thì nghiêng đầu nói với Dieu Viễn: “Em nói chuyện với mọi người đi, không sao đâu, anh qua bên kia một lát.”
“…” Đại thần, sao anh nói câu này cứ như người chủ bảo boss nhà nuôi có thể ra ngoài hóng gió quá vậy?
Giang An Lan đi mấy bước qua chỗ Lý Cao. Lý Cao lập tức giới thiệu các thành viên của bang Thiên Hạ, sau đó hỏi: “Lão đại, vẫn còn một vài người chưa đến, anh có muốn phát biểu mấy lời không?”
Giang An Lan liếc nhìn Lý Cao một cái, anh ta cúi đầu, sau đó Giang An Lan lên tiếng: “Đến quán ăn phía trước kia đặt một phòng rồi cùng qua đó đợi đi, ở đây người qua kẻ lại nhiều, phức tạp.” Ồn ào phức tạp, Giang thiếu gia không thích, nhưng chủ yếu là hôm nay trời hơi lạnh mà cô ấy lại mặc phong phanh thế kia.
Lý Cao cười tít mắt. “Tuân mệnh!”
Tại sao bao nhiêu người đối diện với Giang An Lan đều có thái độ “khúm na khúm núm, mặc người sai bảo” như thế? Một số ít đùa chơi cho vui như Ôn Như Ngọc, như Lý Cao, còn một số ít thật sự thán phục anh. Chơi game online mà hào phóng như Giang An Lan quả thật chẳng có mấy người. Anh mới tham gia Thịnh thế nửa năm, acc Quân Lâm Thiên Hạ là do anh mua lại từ lúc mãn cấp, vừa mua xong đã lập bang phái, sau đó mấy ngày trên giang hồ đã đồn một câu: “Theo Quân Lâm lão đại có thịt ăn!”. Bởi vậy có n người vì thịt, khụ, vì chính nghĩa giang hồ, đã gia nhập bang Thiên Hạ, quả nhiên đãi ngộ cực kỳ tốt, mà đãi ngộ tốt thế, bọn họ đương nhiên sẵn sàng cống hiến sức lực nhiều hơn cho bang phái. Chính vì thế mà chỉ trong vòng nửa năm, bang Thiên Hạ đã trở thành một bang phái tuy không đông nhất nhưng chắc chắn là xuất sắc nhất trong server bọn họ.
Mấy thành viên bang Thiên Hạ lần này rốt cuộc cũng được gặp bang chủ đại nhân thật sự, đã thần tốc chuyển sự thán phục kia thành sùng bái luôn, bởi vì lão đại vừa đến đã dẫn bọn họ đến nhà hàng năm sao nguy nga lộng lẫy, sang trọng hoành tráng để nghỉ chân.
Mà đoạn đường đến nhà hàng ngắn ngủi đó, Diêu Viễn sánh bước đi cùng chị họ. Giang An Lan cũng không làm phiền, giữ khoảng cách hai mét sau lưng cô, mỉm cười nhìn ngắm người đi trước.
Khi vào trong phòng riêng có sức chứa năm mươi người, Giang An Lan lại đi đến bên cạnh Diêu Viễn. Lý Cao rất biết điều, vội gọi mọi người ngồi vào chỗ. Phòng riêng rộng, à, nói chính xác phải là một sảnh đường cỡ nhỏ bày năm chiếc bàn lớn. Mười mấy người chỉ ngồi hai bàn mà vẫn chưa đầy chỗ.
Giang An Lan khẽ đặt tay lên sau lưng Diêu Viễn, dẫn cô vào ngồi bên tay phải anh. Hai nhân viên phục vụ đến đưa thực đơn, Lý Cao nói họ vẫn đang đợi người, lát nữa mới gọi đồ ăn, bảo phục vụ đưa trà lên trước.
Nhân viên phục vụ rời đi, Lý Cao nói: “Còn một nửa chưa tới, mọi người gọi điện thoại giục đi, nhân tiện bảo bọn họ là chúng ta đã đổi địa điểm rồi.”
Không bao lâu sau, Đi Đâu Về Đâu dập điện thoại, báo cáo: “Anh Ôn sắp tới rồi, còn bảo mang đặc sản tới cho chúng ta đó!”
Lý Cao cười: “Nhà hàng này không cho mang đồ ăn từ ngoài vào, để cậu ta ngồi xổm trước cửa đi.”
Trong lúc mọi người cười đùa vui vẻ thì Diêu Viễn lại thấy mất tự nhiên. Người đàn ông phía bên trái cứ đặt một tay trên lưng ghế của cô, người cũng hơi nghiêng sang phía cô. Mặc dù anh đang nhìn mọi người nói chuyện nhưng cả người Diêu Viễn đều bị hơi thở nam tính của anh bao bọc, nếu để ý còn có thể ngửi thấy một mùi hương dịu mát thoang thoảng, chắc là nước hoa, rất phù hợp với con người anh… Suy nghĩ của Diêu Viễn bắt đầu bay lạc đâu mất, cô hoàn toàn không biết mình đang nghĩ gì, chỉ cảm thấy mùi hương này thật dễ chịu, sau đó còn bất ngờ lên tiếng hỏi: “Anh dùng nước hoa của hãng nào vậy?”
Giang An Lan nghiêng đầu nhìn cô, sau đó cười, nói: “Anh không dùng nước hoa.”
Diêu Viễn không tin, Giang An Lan lại nói: “Anh thật sự không dùng mà, em thử ngửi kĩ lại xem?”
Diêu Viễn chẳng nghĩ gì sâu xa, nghiêng người sang định ngửi thử thì đột nhiên có người ho khan một tiếng. Cô quay đầu lại thì thấy mọi người đều đang im lặng nhìn về phía mình. Đến tận lúc này cô mới hoàn hồn, ngượng ngùng lúng túng vô cùng. Giang An Lan lại từ tốn nói với đám người xung quanh: “Phi lễ chớ nhìn, không hiểu sao?”
“…”
“…”
Đi Đâu Về Đâu: “Cảm giác cứ như vào trò chơi rồi ấy, lão đại vừa nói một câu, mọi người lập tức câm nín.”
Hoa Khai: “Tiểu Quân còn kiệm lời hơn cả ở trong game nữa, là vì anh hùng cũng có mặt sao?”
Diêu Hân Nhiên: “Em nó còn chưa yêu đương bao giờ đâu, mọi người thông cảm đi.”
Diêu Viễn vã mồ hôi như tắm, lại nghe Lý Cao lên tiếng: “Thật á? Lão đại nhà chúng tôi cũng là lần đầu tiên.”
Huyết Sa không thể tin được. “Không phải chứ?!”
Đi Đâu Về Đâu gào lên: “Úi cha, thế tức là nụ hôn đầu của hai người đều còn đúng không?!”
Nếu bây giờ đang ở trong trò chơi, hẳn Đi Đâu Về Đâu đã lại bị đá khỏi bang phái rồi.
Diêu Viễn lúng túng. “Tôi vào nhà vệ sinh, mọi người cứ nói chuyện tiếp đi.” Cô đi rất nhanh. Hoa Khai ngồi bên kia cũng chạy theo. “Đợi tớ với, tớ cũng đi.”
Trên đường đi, Hoa Khai cười, nói: “Quân Quân, lần đầu thấy cậu “rụt cổ” đó, cái anh chàng Quân Lâm Thiên Hạ kia khí thế ghê thật.”
Diêu Viễn câm nín, có điều cũng có cảm giác bị nói trúng tim đen. Đối diện với người đó, cô không thể tự nhiên, thoải mái được, trong đầu cứ hỗn loạn, mờ mịt.
Lúc này có một người đàn ông đi ngược lại phía họ, dáng người cao gầy, đeo kính gọn đen, trông rất nho nhã, lịch sự. Anh ra đi ngang qua bọn họ rồi lại vòng ngược lại, vươn tay ra giữ lấy hai người, cười tít mắt nhìn Diêu Viễn. “Chị dâu?”
Diêu Viễn ngẩn ra, buột miệng: “Anh là…”
Anh ta xốc lại chiếc balo, đưa tay ra, cười rất chân thành. Tên trong game là Ôn Như Ngọc, tên thật là Ôn Trùng, nghe danh đã lâu, chị dâu!”
Diêu Viễn cũng bắt tay anh ta, sau đó anh ta quay sang bắt tay chào hỏi Hoa Khai. Hoa Khai thấy đối phương còn định nói chuyện tiếp với Diêu Viễn thì lên tiếng ngăn lại: “Người anh em này, bọn tôi còn phải vào nhà vệ sinh, có gì lát nữa vào lại nói.”
Ôn Trùng cười: “Thế cũng được, tôi vào trong trước đã, lát gặp nhé.”
Vào nhà vệ sinh, Hoa Khai mới ôm ngực thốt lên: “Chết mất! Vừa rồi có phải là người đó không vậy?!”
Diêu Viễn nghe mà chẳng hiểu đầu cua tai nheo ra sao. “Ai cơ?”
“Là người dẫn chương trình của một chuyên mục phỏng vấn đó, rất nổi tiếng luôn!”
Diêu Viễn rất hiếm khi xem ti vi: “Không rõ nữa.”
“Chương trình của anh ta cũng rất có đẳng cấp đó…”
Hoa Khai xúc động một hồi rồi lại cười. “Lần họp mặt này của chúng ta cũng rất chất lượng nha, Ôn Trùng là người nổi tiếng, chồng cậu nữa, nhìn cũng biết không phải đèn cạn dầu, không biết lát nữa còn có nhân vật xuất chúng nào xuất hiện nữa không?”
Sự thật đã chứng minh, đúng là có nhân vật xuất chúng thật xuất hiện thật. Doraemon, không ngờ anh chàng mười tám tuổi này lại là tác giả truyện tranh nổi tiếng trong nước. Ngoài ra, người đến muộn nhất là Thủy Điệu Ca Dao, mặc dù không phải người nổi tiếng nhưng ít ra cũng là một mỹ nhân, lại còn là đệ nhất mỹ nhân của Thịnh thế, tóc dài uốn lọn to, làn da trắng sứ, thân hình nhỏ nhắn, nói chuyện nhẹ nhàng,…
Lập tức có đồng bào nam ghen tị với phó bang chủ: “Phó bang chủ được lời rồi, cưới được mỹ nhân Thủy Điệu!”
Lý Cao cung tay, nói: “Đâu có, đâu có.”
Khi mọi người đã đến đông đủ thì lần lượt tự giới thiệu bản thân. Trong đó, người giới thiệu ngắn gọn nhất, lười biếng nhất đương nhiên là bang chủ bang Thiên Hạ, chỉ mở đầu bằng hai chữ: “Giang Thiên.” Người khác cảm khái việc đó đã đành, đến cả Diêu Viễn cũng rất thắc mắc người này lúc nào thì dùng “Giang Thiên”. Lúc nào lại dùng “Giang An Lan”?
Mặc dù hôm đó xuất hiện không ít “danh nhân” nhưng mọi người kích động một hồi cũng thôi, vẫn là chơi hết mình, nghịch hết cỡ và trêu chọc cũng hết sức. Hoa Khai khoác cổ Doraemon. “Thằng nhóc này giỏi, từ đầu đến cuối toàn dùng acc nhân yêu lừa người khác nhé!”
Doraemon gào khóc thảm thiết: “Trước giờ em có nói em là nữ đâu.”
Hoa Khai nheo mắt. “Mới tí tuổi đầu đã dám cãi người lớn?”
Doraemon khóc to. “Không dám đâu, chị hai!”
Sau đó, đám người chia làm ba bàn chuẩn bị ăn. Mấy món khai vị đã được đem ra, Lý Cao đứng lên nâng cốc. “Hôm nay, chúng ta vượt ngàn trùng xa cách có duyên hạnh ngộ nơi đây…”
Ôn Trừng cười, mắng: “Cậu phát ngôn chính thức nhiều quá lậm luôn rồi đấy, cứ ăn uống luôn đi thôi.”
Diêu Hân nhiên cũng vỗ bàn: “Anh em chúng tôi đều đã đói đến mức da bụng dính vào da lưng rồi, bớt mấy câu dài dòng đó đi!”
Năm đó Lý Cao cũng là tài tử trong trường danh tiếng, bây giờ lại là người phát ngôn chính thức cho công ty của Giang thiếu gia kiêm luôn chân trợ lý, tự tôn bị người ta đả kích nghiêm trọng, cuối cùng đành cắn răng nhìn sang boss ở bên kia. Đúng lúc người kia kéo phu nhân bên cạnh đứng lên, giơ ly rượu trên tay, cất giọng bình thản, không quá to nhưng mọi người đều nghe thấy rõ ràng: “Mọi người tự nhiên đi!” Sau đó uống cạn ly rượu của mình khiến quần chúng hoan hô vang dội, còn có người lớn giọng nói: “Chúc phúc bang chủ và bang chủ phu nhân trăm năm hạnh phúc!”
Trong lòng Ôn Trừng khâm phục bạn học cũ vô cùng tận. “Trước giờ chưa thấy ai thủ đoạn như cậu đâu Giang thiếu gia ạ, chỉ bằng mấy động tác mà đã biến buổi họp mặt của bọn này thành hôn lễ của hai người rồi.”
Mà đối với việc này, Diêu Viễn chỉ có thể cảm khái: Nghiêm túc là thua. Bởi vậy, cô tiếp tục làm con rùa rụt đầu.
Bàn tiệc rất phong phú, mọi người ăn cũng rất nhiệt tình, vui vẻ. Trong lúc đó, Diêu Hân Nhiên phát hiện Đi ĐâuVề Đâu và Hùng Ưng Nhất Hiệu ngồi cùng bàn mình lại cứ mặt mày nghiêm túc nghịch điện thoại.
Diêu Hân Nhiên hiếu kì hỏi bọn họ: “Hai người đang làm gì thế?”
Đi Đâu Về Đâu còn không thèm ngẩng đầu lên: “Chụp ảnh bữa trưa hôm nay đăng lên Weibo, @ Hùng Ưng.”
Hùng Ưng Nhất Hiệu vẫn đang bấm điện thoại như múa: “Trả lời Đi Đâu Về Đâu trên Weibo.”
“Hai người đang ngồi cạnh nhau còn gì… Anh nói xem, mấy anh chàng cả ngày ru rú trong nhà đều như thế hết à?” Diêu Hân Nhiên quay sang hỏi Ôn Trừng.
Ôn Trừng chỉ cười cười. Anh ta sẽ không nói bản thân vừa đến cửa khách sạn đã chụp ngay một tấm đăng lên Weibo hạng Vip của mình đâu.
Kết thúc buổi trưa, mọi người theo chân Đi Đâu Về Đâu đi tham quan hết các danh lam thắng cảnh của thành phố Giang Ninh. Nói là đi nhưng vừa ra khỏi cổng nhà hàng đã có một chiếc xe khách cỡ lớn đợi mọi người. Xe đương nhiên là do Giang An Lan sai Lý đại tài tử chuẩn bị, sau đó thuận theo hành trình đã lên sẵn đi một vòng, gần đến hoàng hôn thì xe dừng bên bờ biển.
Một đám người tranh nhau chạy xuống trước rồi xông thẳng ra biển. Kể cả mấy người sống ở Giang Ninh vốn đã nhìn quen nơi này rồi nhưng vì có bạn bè mới đến bầu bạn nên vẫn có một cảm giác hứng thú hoàn toàn mới.
Diêu Viễn “bầu bạn” cùng Giang An Lan đi sau cùng. Giang An Lan đi rất chậm rãi, thong thả, thậm chí dường như còn đang cố ý đi thật chậm. Người đẹp Diêu không khỏi có suy nghĩ u tối, liệu người đó có âm mưu gì không đây? Mặc dù suốt chặng đường đi tham quan sóng yên biển lặng nhưng cô vẫn mơ hồ cảm thấy sắp xảy ra chuyện gì đó ở đây.
Quả nhiên, Diêu Viễn cho rằng có khi mình nên đổi nghề làm nhà tiên tri hay thầy bói thì hơn.
Đến lúc hai người đi đến bên một tảng đá rất to, dường như có thể che chắn được ánh mắt của đám người trong hai bang rồi, Giang An Lan cất tiếng: “Có phải em hơi sợ anh không?”
Diêu Viễn lạp tức thề thốt, phủ nhận: “Không có đâu.”
Giang An Lan cười. “Vậy tại sao em chẳng dám nhìn anh nói chuyện?”
Diêu Viễn ngẩng đầu, sau đó vô cùng buồn bực, căng thẳng, cuối cùng lại cúi xuống, nản lòng.
Giang An Lan nhìn cô, đáy mắt tràn ngập niềm vui, đến khi anh nhẹ nhàng ôm lấy cô thì hoàn toàn ngẩn người. Một lúc sau, Giang An Lan mới bình thản hỏi một câu: “Phu nhân, hay hôm nay chúng ta giải quyết luôn nụ hôn đầu nhé?”
Ngày hôm đó, nụ hôn đầu của Diêu Viễn chẳng còn, trong một tình huống rất mờ mịt.
Cô chỉ nhớ anh kéo cô vào lòng, sau đó nâng cằm cô lên. “Ngoan, em nhắm mắt lại đi, nếu không anh cũng sẽ căng thẳng đấy.”
Sau đó cô nàng Diêu Viễn đã căng thẳng đến độ không phân rõ đông tây nam bắc gì nữa, thật sự nhắm mắt lại.
Trong bóng tối, cô cảm thấy hơi thở ẩm ướt tiến lại gần mình, sau đó môi anh chạm vào môi cô. Cô cảm thấy tim mình sắp nhảy ra ngoài, thình thịch, thình thịch, thình thịch…
Bàn tay của Giang An Lan đặt sau lưng cô cũng trượt dần xuống eo, kéo cô sát vào người anh, nhưng nụ hôn vẫn rất dịu dang, không tiến vào sâu, chỉ nhẹ nhàng chà sát bên ngoài, một lúc sau còn khẽ cắn môi cô một cái, hết hơi rồi mới chậm rãi rời ra.
Lịch trình của ngày hôm đó kết thúc sau bữa ăn khuya, có điều từ lúc ở bên bờ biển về, Diêu Viễn đã rơi vào trạng thái đầu đơ đơ. Lúc vào quán karaoke, Diêu Hân Nhiên còn chạy qua hỏi cô: “Làm sao mà nhìn mệt mỏi thế kia?”
Diêu Viễn lắc đầu. “Em hơi choáng đầu.”
Lần này, Giang bang chủ bị người trong bang kéo đi đánh bài tây. Đám Hoa Khai, Huyết Sa thì lên sân khấu hát, Diêu Viễn rúc vào trong góc, lặng lẽ nhìn bóng lưng Giang bang chủ khiến Diêu Hân Nhiên không nhịn được phải lên tiếng chọc ghẹo: “Anh chồng trong game của em đúng là quá ổn nha, đến dáng lưng mà còn đẹp thế kia! Có điềuchuyện gì cũng phải từ từ thôi, thực tế không giống trong trò chơi, mới quen nhau đã có thể kết hôn luôn được…”
Diêu Viễn nghĩ, tốc độ hôm nay tuyệt đối có thể so sánh với tốc độ trong trò chơi luôn rồi.
Kết thúc buổi họp mặt, đoàn xe đến khách sạn đã đặt phòng từ trước. Lý Cao còn kêu gọi mọi người: “Mấy người sống ở Giang Ninh cũng qua đó luôn đi, khó khăn lắm mới tụ tập được một lần, buổi tối còn có thể nói chuyện, sáng mai dậy còn có thể chơi một lúc nữa mà?” Trừ Diêu Viễn ra, những người khác vẫn đang vô cùng hào hứng, lại lần nữa “khấu tạ” Quân Lâm bang chủ đã bỏ tiền ra bao. Diêu Viễn cũng bị bà chị họ đang hào hứng kéo theo cùng.
Vào khách sạn, mọi người lần lượt nhận phòng. Diêu Viễn đương nhiên ở cùng chị họ. Giang An Lan đứng đằng xa nhìn cô nàng Diêu Viễn, có điều hôm nay Diêu mỹ nhân đã mệt mỏi cả ngày, đang dựa vai chị họ gà gật chứ không để ý đến ánh mắt của anh. Mãi đến khi cô vô tình ngẩng đầu lên và bắt gặp ánh mắt anh, lại thấy anh mỉm cười, trong đầu cô lập tức “ầm” một tiếng, mặt nóng muốn bốc cháy luôn.
Sau đó cũng không có gì nữa, mọi người ai về phòng nấy. Có điều lúc Diêu Viễn đang nằm đợi chị mình tắm rửa thì có nhân viên khách sạn đến đưa hai cốc sữa ấm, cô vừa định hỏi có phải đưa nhầm phòng không thì nhân viên đã mỉm cười đưa cho cô một tờ giấy.
Chữ viết đẹp đẽ, phóng khoáng: “ It is graceful grief and sweet sadness to think of you, but in my heart, there is a kind of soft warmth that can’t be expresses with any choice of words.”
Đáng thương cho Diêu Viễn đã phấn đấu hai năm ở nước ngoài, thoáng cái đã hiểu: “Nhớ em là sự phiền muộn vừa ngọt ngào vừa buồn bã lại vừa tươi đẹp nhất, nhưng trong trái tim anh, đó là sự ấm áp không có bất cứ ngôn từ nào có thể diễn đạt.”
Sau đó mấy giây lại có người ấn chuông, trong đầu Diêu Viễn lập tức hiện lên gương mặt của Giang An Lan, do dự hồi lâu mới ra mở cửa. Không ngờ bên ngoài lại là Ôn Trừng đang cười vô cùng thân thiết. “Chị dâu, có thể nói chuyện với chị mấy câu không?”
Ôn Trừng thấy sắc mặt cô không tốt liền bảo: “Chị dâu, thật ngại quá, muộn thế này rồi còn đến làm phiền chị, nhưng tôi sợ sau này sẽ không còn cơ hội nói với chị nữa, ý là mặt đối mặt ấy. Tôi vẫn luôn muốn mời chồng chị tham gia chương trình của tôi nhưng cậu ta lại không chịu, bởi thế tôi muốn nhờ chị nói giúp mấy câu.”
“Tôi?”
Ôn Trừng mỉm cười, gật đầu. “Đúng thế, chị.”
“Tôi với anh ta…”
“Đừng nói là không thân thiết gì nha, chị dâu.”
Diêu Viễn còn chưa kịp toát mồ hôi thì đã có một chuyện kinh thiên động địa, quỷ khóc thần sầu khiến cô quên luôn cái vụ “thủ thỉ khuyên nhủ” này, đó là Diêu Hân Nhiên quên mang sữa rửa mặt vào phòng tắm nên quấn cái khăn bông to chạy ra ngoài, đúng lúc thấy cửa mở, lại thấy một người đàn ông đứng đó, thế là hét lên một tiếng, tay hơi run khiến chiếc khăn rơi xuống… Chính đêm hôm đó, Diêu Hân Nhiên và Ôn Trừng kết một mối thù thật bự!
Thật đúng là một đêm lắm sự kiện, Diêu Viễn vẫn cảm thấy trái tim mình sắp quá mức chịu đựng rồi.
Cũng may là sau đó không có chuyện gì nghiêm trọng xảy ra nữa.
Hôm sau, trước khi ăn sáng rồi chia tay, mấy người không bị ám ảnh tâm lý bày tỏ lần sau có cơ hội nhất định phải tụ tập thêm lần nữa. Diêu Viễn thầm nghĩ, lần sau cô thà chết chứ không đi, cả tâm hồn lẫn thể xác đều mệt mỏi vô cùng, còn phải “làm phiền” đàn anh Giang đưa cô về nhà nữa chứ. Diêu Viễn thấy rất kì lạ, anh chàng Lý Cao lúc nào cũng lon ton theo sát phía sau sao giờ chẳng thấy bóng dáng đâu nữa, cả chị họ cô cũng thế… Bởi vậy trên chiếc xe sang trọng, rộng rãi này, trừ lái xe ra thì chỉ còn cô với Giang An Lan mà thôi.
Giang An Lan: “Tối qua anh vốn định qua tìm em.”
Diêu Viễn hỏi: “Tờ giấy đó là do anh viết?”
“Ừ.”
“Khụ, lần sau anh đừng viết nữa.”
“Không thích à?”
Câu này biết phải trả lời làm sao? Diêu Viễn cảm thấy người này mặc dù bên ngoài có vẻ lạnh lùng, cao ngạo nhưng xử lý tình huống và hành động đều rất sắc sảo.
Giang An Lan nhìn cô, nhẹ giọng bảo: “Anh không biết theo đuổi người khác thế nào, nếu em muốn từ từ thôi thì anh sẽ giảm tốc độ xuống.”
Diêu Viễn mở miệng mấy lần định nói gì đó nhưng không thành công, đại thần không hỏi cô có đồng ý hay không mà thẳng thắn hỏi cô thích nhịp độ theo đuổi thế nào…
Giang An Lan lại lên tiếng: “Nói ra thì, anh vẫn còn nợ em một khoản tiền, đàn em Diêu ạ.”
“Hả?”
/35
|