Yêu Đúng Lúc Gặp Đúng Người

Chương 2 - Hôn Lễ Của Người Khác

/35


Cuối tuần, thời gian trôi nhanh như chớp, chơi game, ngủ nướng, mới đó đã sang tuần mới rồi. Thứ Hai, Diêu Viễn lên lớp, đến trưa thì chị họ Diêu Hân Nhiên tới trường rủ cô đi ăn trưa.

Trên đường đến nhà ăn, Diêu Hân Nhiên trước giờ vẫn phóng khoáng, thoải mái đột nhiên cười, bảo: “Dạo gần đây, tin đồn về em với đại thần nào đó nổi rần rần luôn đấy. Mấy người trong bang chúng ta đều nói nếu em được gả cho Quân Lâm Thiên Hạ thật thì bang bọn mình xem như một người làm quan, cả họ được nhờ.”

Diêu Viễn toát mồ hôi, tường thuật khách quan đại khái sự việc diễn ra trong mấy ngày hôm nay cho Diêu Hân Nhiên nghe.

Diêu Hân Nhiên nghe xong thì chép miệng, nói: “Hoặc là thấy thao tác của em tốt, định lôi kéo em về bang bọn họ, còn không thì… tên đại thần đó quá vô liêm sỉ. Đặc biệt là vụ chín trăm chín mươi chín đồng vàng kia, rõ ràng là anh ta đang chơi xỏ em còn gì?”

Diêu Viễn chỉ biết thở dài.

Ăn xong bữa trưa, Diêu Hân Nhiên lái chiếc xe cục cưng của mình rời đi, trước đó còn dặn dò cô em họ: “Tối nay chị sẽ lên Thịnh thế, em cũng lên một lát đi, có kịch vui xem đấy.”

Nhưng Diêu Hân Nhiên không nói là kịch vui gì.

Có điều, tối hôm đó Diêu Viễn vừa lên mạng đã biết là có chuyện gì. Bất kể là kênh Thế giới hay kênh Bang phái của cô đều đang sôi sùng sục bàn chuyện tối nay phó bang chủ Ngạo Thị Thương Khung của bang Thiên Hạ cùng với đệ nhất mỹ nhân Thịnh thế là Thủy Điệu Ca Dao tổ chức một hôn lễ vô cùng long trọng.

Thực ra tin này đã xuất hiện trên kênh Thế giới từ một tuần trước, có điều Diêu Viễn trước giờ không hay để ý mấy tin tức kiểu này lắm nên có đọc được cũng chẳng mấy để tâm.

Lúc này Diêu Hân Nhiên gửi tin nhắn cho Diêu Viễn: “Nghe nói đệ nhất mỹ nhân lúc đầu là bạn gái của Quân Lâm Thiên Hạ, nhưng lúc đó cô ta còn chưa đăng ảnh lên nên chưa nhận được danh xưng đệ nhất mỹ nhân. Nghe nói sau khi cô ta đăng ảnh lên diễn đàn thì bị Quân Lâm Thiên Hạ đá luôn. Thế là, nghe nói Quân Lâm Thiên Hạ nếu không phải gay thì chắc chắn là yêu nhân. Cuối cùng, có tin Quân Lâm Thiên Hạ nghe xong cái đám “nghe nói” này đã lạnh lùng “hừ” một tiếng, tiêu diệt luôn người truyền tin.”

Diêu Viễn: “…”

Đương nhiên những người khác cũng đã nghe hết cái đám “nghe nói” đó rồi, thế nên mới thấy A Di lên tiếng trên kênh Bang phái: “Mấy người xem ảnh Thủy Điệu Ca Dao đăng trên diễn đàn chưa? Nhan sắc đó mà Quân Lâm Thiên Hạ còn nỡ đá.”

Hoa Khai: “Cái đệ nhất mỹ nhân gì đó cũng thật buồn cười, chị đây còn chưa đăng ảnh của mình lên cơ mà, đệ nhất ở đâu chui ra được chứ?”

A Di: “Ha ha ha, lần sau Hoa Hoa lên diễn đàn đăng ảnh đi, tôi nhất định sẽ ủng hộ cô!”

Asia: “Lần trước bang chủ chúng ta nói, em họ chị ấy mới là mỹ nhân thật cơ, cũng chính là Quân tỷ ấy, hi hi!”

Nhược Vi Quân Cố: “Khụ, đừng đùa nữa.”

Doraemon: “Quân tỷ lên rồi à? Chị, chị với bang chủ Quân Lâm Thiên Hạ… rốt cuộc là có quan hệ gì thế? Khi các nhân vật lớn trong các đại bang phái kết hôn đều tổ chức ở Thiên Hi cung, phải có giấy mời mới được vào. Nếu chị chơi thân với bang chủ nhà họ, chúng ta có thể lấy thiệp mời vào xem cho vui. Em muốn đi xem quá, em chưa được xem hôn lễ nào hết á, hơn nữa hôn lễ lần này còn lớn như thế, muốn xem quá đi.”

Diêu Viễn thấy cô nhóc vui vẻ, hứng thú như thế, thật sự cũng không nỡ giội cho cô một gáo nước lạnh, nhưng mà… “Chị với Quân Lâm Thiên Hạ thật sự không thân nhau đâu.”

Vừa nói xong câu này thì cô nhận được một tin nhắn riêng.

Quân Lâm Thiên Hạ: “Ngạo Thị Thương Khung với Thủy Điệu Ca Dao kết hôn, em muốn đến tham dự không?”

Diêu Viễn nghĩ bụng, mấy lời này mà hỏi trên kênh Thế giới thì quá bằng rút ghế dưới chân cô luôn rồi.

Nhược Vi Quân Cố: “Tôi á? Tôi đâu có quen biết bọn họ đâu.”

Quân Lâm Thiên Hạ: “Không sao. Anh cũng ở đó.”

Vấn đề là, đại ca à, tôi với anh cũng chẳng thân thiết gì đâu.

Nội dung tiến triển gây choáng váng khiến Diêu Viễn hoàn toàn mất khả năng ngôn ngữ, chỉ có thể gửi đi vẻ mặt: >_<

Quân Lâm Thiên Hạ: “Ngoan.”

“…” Anh giỏi!

Quân Lâm Thiên Hạ: “Hơn nữa, em còn nợ tiền anh.”

Ý là gì? Anh muốn đòi? Nhưng mà đại thần này, sao mấy việc mà anh dùng để trừ nợ chẳng hợp lẽ thường gì thế? Giống như việc lần trước lên núi Tử Vân lượn tới lượn lui, hoàn toàn chẳng có ý nghĩa gì ấy…

Diêu Viễn nhìn Doraemon trên kênh Bang phái vẫn đang nói muốn tham dự hôn lễ.

Asia: “Tôi nói này Tiểu Mon, xem hôn lễ của người khác thì có gì hay đâu, có phải hôn lễ của mình đâu mà.”

A Di lăng nhăng lập tức lên tiếng: “Tiểu A, cô muốn kết hôn hả? Tôi có thể miễn cưỡng chấp nhận!”

Asia: “Cút! Nếu Quân tỷ luyện acc nam thì tôi đồng ý kết hôn, hi hi!”

Đọc đến đây, người chơi nhà nghèo Diêu Viễn cười, bảo: “Lấy Tiểu A về, sau này tôi khỏi cần làm nhiệm vụ chạy hàng rồi.”

Hoa Khai: “Tiểu Quân cậu lười như thế, ôm chân phú ông hay phú bà nào đó cũng là lựa chọn không tồi đâu!”

Quân Lâm Thiên Hạ: “Có đến không?”

Vị đại thần này đúng thật là… hiếu khách. Diêu Viễn nhìn đám người bang mình vẫn đang chọc ngoáy lẫn nhau, không biết nghĩ sao lại hỏi đại thần: “… Tôi có thể đưa người cùng tới dự hôn lễ không?”

Bên kia dừng một lát mới đáp: “Được, em tới đi, anh đón mọi người ở cửa. Biết Thiên Hi cung chứ?”

Đồng ý đơn giản thế thôi à?

“Biết.” Có điều, anh đứng đợi ở cửa? Thế hẳn sẽ tắc đường lắm?

Quân Lâm Thiên Hạ: “Thế thì tốt, anh đợi em.”

Diêu Viễn nhìn câu “anh đợi em” kia mà không khỏi ngẩn người, sau đó vội vỗ vỗ vào mặt mình mấy cái. “Bình tĩnh, anh ta là chủ nợ, thế nên câu “anh đợi em” của anh ta chỉ có nghĩa là “anh đợi em trả nợ” thôi…” Mà nói ra thì, chủ nợ… có tiền… phú ông?

“Quân Lâm bang chủ, anh có rất nhiều tiền à?”

Quân Lâm Thiên Hạ: “…”

Quân Lâm Thiên Hạ: “Ừ.” Diêu Viễn giật mình hoàn hồn, cảm thấy não mình bị làm sao rồi, giờ phút đó cô đã sa đọa đến mức muốn tìm phú ông để được bao nuôi rồi sao?

Diêu Viễn hối hận đến độ không biết phải nói tiếp thế nào.

Bên kia dừng một lát rồi lại gửi tin nhắn đến.

Quân Lâm Thiên Hạ: “Có rất nhiều.”

Diêu Viễn vừa cầm cốc trà ở bên cạnh lên uống một ngụm để bình ổn tinh thần thì đọc được câu này, liền phun thẳng ra, ho sù sụ.

Quân Lâm Thiên Hạ: “Anh vừa nói đùa đấy. Mọi người qua đi, anh đợi em.”

Diêu Viễn lại cảm thấy người kia hoàn toàn không giống đang nói đùa, có điều anh ta đã bắc thang cho cô xuống trước thì tốt quá rồi. Đánh giá của Diêu Viễn về Quân Lâm Thiên Hạ bỗng tốt hơn một chút. Người này thật ra cũng… dễ tính đấy chứ!

Sự thật thì, người điều khiển đằng sau Quân Lâm Thiên Hạ nổi tiếng là khó chiều.

Nhược Vi Quân Cố: “Đúng rồi, tôi có thể mang theo bao nhiêu người?”

Quân Lâm Thiên Hạ: “Tùy em.”

Thật đúng là dễ tính quá đi! Diêu Viễn khen ngợi, đã hoàn toàn quên mất ban đầu người ta dùng phương pháp “đòi nợ” để ép cô tới dự hôn lễ này.

Sau đó Diêu Viễn gọi trên kênh Bang phái: “Ai muốn tham dự hôn lễ?”

Doraemon: “Hôn lễ của phó bang chủ bang Thiên Hạ à? Em đi! Đương nhiên phải đi!”

Asia: “Ủa? Trừ Quân Lâm Thiên Hạ ra, Quân tỷ còn quen nhân vật cấp cao nào trong bang Thiên Hạ nữa vậy? Người quản lý tài vụ Ôn Như Ngọc của bọn họ à?”

Nhược Vi Quân Cố: “Khụ, không cần phải là cấp cao đâu, đám người mới bên đó chắc cũng có thiệp mời chứ?”

Thế là, bang chủ Quân Lâm Thiên Hạ thoáng chốc đã hạ cấp trở thành “người mới”.

Diêu Hân Nhiên gửi tin riêng cho Diêu Viễn: “Chị thoát cái đã, bị cấp trên giục viết báo cáo, khổ quá, hết giờ làm rồi vẫn không để cho người ta yên. Lát nữa nếu có người đến cướp hôn nhớ gọi điện báo chị nhé, chị muốn đến hóng!”

“…”

Cuối cùng, có tổng cộng bốn người trong bang bọn họ đến tham dự hôn lễ long trọng kia là Doraemon, A Di, Hoa Khai và bản thân Diêu Viễn.

Diêu Viễn vốn định đưa mấy người bạn trong bang đến xong thì chuồn đi, nhưng nghĩ lại thấy nếu làm thế thì hơi vô trách nhiệm.

Lúc đám người bọn họ đến bên cạnh Thiên Hi cung thì đã thấy ở chỗ đó, người đông như trẩy hội.

Doraemon: “Đông người ghê!”

Doraemon: “Khoan đã, hình như em nhìn thấy đại thần Quân Lâm Thiên Hạ, anh ấy đứng ở cửa làm gì thế?!”

Diêu Viễn đọc được câu này thì vội vã phóng mắt về phía cổng chính của Thiên Hi cung. Quả nhiên, đứng cạnh cánh cửa nguy nga, lộng lẫy đó là… một nhân vật còn nguy nga, lộng lẫy hơn.

Toàn thân trang bị cực phẩm làm chói mắt người nhìn cộng thêm thế lực vốn có của anh ta, khí thế nổi tiếng được thiên hạ truyền tụng khiến người qua kẻ lại không ai không ngưỡng mộ ngóng nhìn nhưng lại chẳng ai dám đến gần.

A Di: “Hình như tôi đánh giá hơi thấp hôn lễ này rồi, không ngờ bọn họ còn dám để bang chủ nhà mình ra làm môn thần canh cửa luôn?!”

Hoa Khai: “Không thể không nói, quá lợi hại! Mà này Tiểu Quân, người cậu quen đâu rồi? Phải đưa thiệp ra mới được vào đó.”

Diêu Viễn vừa định nhắn tin cho Quân Lâm Thiên Hạ thì người đứng ngay ở cửa được quần chúng chú mục đó cũng nhìn thấy cô, sau đó đi thẳng về phía bọn họ, cẩm y phiêu phất.

Diêu Viễn nhất thời có chút căng thẳng, đương nhiên, so với sự căng thẳng của cô thì đám bạn xung quanh rõ ràng phải gọi là phát điên rồi.

A Di: “Nãy giờ tôi vẫn nói trong kênh Bang phái đúng không? Đúng không? Tại sao vị đại thần đó lại đi về phía bọn mình thế này?!”

Doraemon: “Aaaaaaaa!”

Mà lúc này, đám người xung quanh cũng lần lượt phát ngôn trên kênh Phụ cận.

“Quân Lâm Thiên Hạ muốn đón ai sao?!”

“Ai mà cao giá quá vậy?”

“…”

Mãi cho đến khi Quân Lâm Thiên Hạ dừng bước trước mặt mình, Diêu Viễn mới giật mình hoàn hồn, “a” lên một tiếng theo số đông.

Tiếng “a” này bao gồm: vừa rồi lại ngẩn cả người, đồng thời còn là do bị ánh mắt của toàn bộ những người có mặt tập trung lên người khiến cô không khỏi cảm thấy đau nhức.

Quân Lâm Thiên Hạ phát ngôn trên kênh Phụ cận: “Đến rồi.”

Diêu Viễn vừa định đáp trả đã lập tức đổi sang kênh Riêng tư: “Ừ.”

Thật ra anh đứng ở cửa nói chuyện riêng với tôi là được rồi, không cần phải đích thân đến đây đâu, khí thế quá là mạnh mẽ, hoa cả mắt rồi đây này.

Quân Lâm Thiên Hạ vẫn dùng kênh Phụ cận như cũ: “Nhược, tổng cộng có mấy người?”

Diêu Viễn vẫn dùng kênh Riêng tư: “Bốn người.” Đang yên đang lành lại dùng tên gọi tắt làm gì?

Quân Lâm Thiên Hạ: “Trừ em ra thì còn có A Di, Doraemon và Hoa Khai phải không?”

A Di: “Được nhắc đích danh rồi?!”

Doraemon: “Aaa… Đại thần gọi tên em này!”

Hoa Khai: “Mấy người không ai để ý đến chữ “Nhược” phía trên à???”

Diêu Viễn vẫn chưa thôi hy vọng, tiếp tục nói trên kênh Riêng tư: “Quân Lâm bang chủ, có thể đổi sang kênh Riêng tư không?”

Quân Lâm Thiên Hạ: “Bây giờ không muốn.” Câu nói này khiến đám người xung quanh mù mịt, không hiểu đầu cua tai nheo ra sao. Đại thần quả nhiên rất thâm sâu khó dò!

Diêu Viễn lại nghĩ thầm, lẽ nào đây chính là… ngại ngùng? Ngại mọi người đọc được nội dung giữa hai bên?

Quân Lâm Thiên Hạ: “Tôi đưa thiệp mời cho Nhược để cô ấy phát cho mọi người.”

/35

THICH DOC TRUYEN

Đa số thông tin và hình ảnh trên website đều được sưu tầm từ các nguồn trên Internet. Website hay upload-er không sở hữu hay chịu trách nhiệm bất kỳ thông tin nào trên đây. Nếu làm ảnh hưởng đến cá nhân hay tổ chức nào, khi được yêu cầu, chúng tôi sẽ xem xét và gỡ bỏ ngay lập tức.

LIÊN HỆ ADMIN

adsdoctruyen@gmail.com

DMCA.com Protection Status