Buổi tối trước khi tới nhà dì của Giang An Lan, Diêu Viễn bối rối không biết nên mặc gì. Giang An Lan ngồi trên giường, mở máy tính ra xem gì đó, người này thực sự không coi mình là người ngoài nữa. Sau đó còn không thèm ngẩng đầu, nói: “Thật ra em mặc gì cũng đẹp cả.”
Diêu Viễn cười. “Cám ơn anh đã coi trọng em.” Cô cầm một chiếc áo sơ mi kẻ caro ngắn tay và quần bò định vào phòng tắm thì Giang An Lan ngẩng lên, nói: “Em thay ở đây luôn đi, anh không nhìn đâu.”
“Em không tin anh.”
Giang An Lan nhìn màn hình máy tính, bật cười nhưng không nói gì.
Diêu Viễn thay đồ xong đi ra, Giang An Lan gập máy tính lại, nhìn cô, nói: “Vi phu cảm thấy thật vinh hạnh.”
Diêu Viễn không nhịn được mới trêu anh: “Thật ra, so sắc đẹp, anh còn cao hơn một bậc…”
Giang An Lan vẫy tay gọi cô. “Em lại đây.”
“Làm gì?”
“Anh đâu có định ăn em.”
Rốt cuộc da mặt vẫn không đủ dày, Diêu Viễn ngại ngùng nói: “Có người ở bên cạnh anh đừng có ăn nói bữa bãi như thế đấy.” Tâm lý cô không vững vàng như anh đâu.
“Điểm này phu nhân yên tâm.” Núi không tìm tôi, vậy tôi đi tìm núi. Giang An Lan xuống giường, đi đến trước mặt cô. “Phí biểu diễn của anh rất cao, có mình em mua được thôi.”
Giang An Lan bình thường không thất thiết với ai, chẳng nể mặt ai, nhưng xét theo một khía cạnh khác thì anh lại là người rất si tình, dâng tất cả tình cảm của mình cho một người duy nhất, trọn vẹn.
Buổi tối, tại nhà Triệu Tử Kiệt, Diêu Viễn nhìn thấy giáo viên tiếng anh của cô hồi cấp ba, đúng vậy, chính là mẹ của Triệu Tử Kiệt, cô giáo Tần Nguyệt.
Người sống trên đời đúng là chuyện gì cũng có thể gặp được. Diêu Viễn xúc động mãi không thôi.
Tần Nguyệt cũng vô cùng bất ngờ, đứng ở hành lang nhìn Diêu Viễn. “Cháu là Diêu Viễn phải không?”
“Dạ, chào cô Tần!” Tần Nguyệt còn chưa đến năm mươi tuổi, da dẻ mượt mà, ăn mặc lại phóng khoáng, hồi còn học cấp ca, Diêu Viễn đã cảm thấy cô Tần Nguyện này có khí khái của bậc “mẫu nghi thiên hạ”.
Tần Nguyệt tươi cười đưa dép đi trong nhà cho họ thay. “Thật là có duyên. An Lan, Tiểu Viễn là học trò mà cô thích nhất đấy, không ngờ cháu còn theo đuổi được con bé nữa.”
Giang An Lan cũng rất bất ngờ nhưng cuối cùng chỉ nói: “Yêu cầu của cháu cáo, chọn đi chọn lại cũng chỉ có mình cô ấy lọt được vào mắt xanh của cháu.”
Tần Nguyệt cười lớn, Triệu Tử Kiệt đứng bên cạnh mẹ lại càng hiếu kì, chăm chú nhìn Diêu Viễn. Lần đầu tiên nhìn thấy người yêu của anh họ ở khoảng cách gần như thế, anh ra giơ tay “hi” một tiếng, sau đó giơ ngón cái với anh họ mình.
Giang An Lan liếc em họ một cái. Triệu Tử Kiệt cười cười, bỏ tay xuống. Tất cả cùng đi vào phòng khách. Trên bàn có trà, hạt dưa, Tần Nguyệt hô hào: “Đều là người một nhà cả, cứ tự nhiên đi. Diêu Viễn, đừng khách sáo.”
“Dạ, vâng ạ.”
Giang An Lan nhìn cô, trong mắt tràn ngập ý cười. Tần Nguyệt lại bật cười thành tiếng. “Dì đã nói cháu là học trò mà dì thích nhất rồi đúng không? Tiểu Viễn, sau này cháu cứ theo An Lan gọi dì bằng dì là được rồi.”
Tiến triển thế này hình như nhanh quá thì phải! Diêu Viễn bất đắc dĩ đáp: “Dạ vâng.”
Tần Nguyệt nghe nói Diêu Viễn bây giờ đang làm giảng viên ở trường đại học thì luôn miệng khen ngợi, còn nhắc lại chuyện trước đây: “Ngày còn đi học, Diêu Viễn rất thông minh lại chăm chỉ. Trong ấn tượng của dì, chữ viết của cháu rất đẹp.”
“Cháu cám ơn ạ.” Diêu Viễn vẫn chưa thể thốt được chữ “dì” ra khỏi miệng.
Triệu Tử Kiệt hỏi: “Mẹ, có phải lúc đó có nhiều người theo đuổi chị ấy lắm không?”
“Ồ, chuyện này thì mẹ không biết.”
Triệu Tử Kiệt còn định hỏi tiếp thì Giang An Lan đã đặt ly trà xuống, lạnh lùng nói: “Cậu muốn tôi “cho lên đĩa” hả?”
Triệu Tử Kiệt rụt cổ. Diêu Viễn không hiểu. “Cho lên đĩa là sao?”
Tần Nguyệt cười thành tiếng. “Hai cái thằng này! “Cho lên đĩa” là tiếng địa phương của Bắc Kinh ngày trước, ý là phát hỏa, lên cơn ấy.”
“Ồ” Diêu Viễn toát mồ hôi, lại nghe thấy Giang An Lan hỏi: “Dì, ăn tối xong có đánh mạt chược không?”
“Úi chà, được đó, vừa đủ một bàn. Hôm nay chú cháu được mời đi Thượng Hải diễn thuyết rồi, bớt được người đứng ngoài hoa chân múa tay.” Có thể thấy Tần Nguyệt rất thích trò mạt chược. “Mấy đứa đợi chút, dì đi nấu cơm đã, ăn xong đánh mấy ván cho tiêu hóa là vừa.”
Tần Nguyệt vừa đi, Triệu Tử Kiệt đã hỏi anh họ: “An Lan, anh định ở đây mấy ngày?”
Ánh mắt Giang An Lan như có như không lướt Diêu Viễn, vẻ mặt dịu dàng. “Xem tình hình thế nào đã.”
Diêu Viễn cũng nhận ra nhưng cô lựa chọn trầm mặc, coi như không nghe ra ẩn ý trong lời anh nói.
Trong suy nghĩ của Triệu Tử Kiệt, anh họ là người lúc nào cũng lạnh lùng, cao ngạo, thế mà bây giờ lại trưng ra bộ dạng nhu tình như nước, dịu dàng đến thế này. Anh ấy thích cô gái này đến mức chẳng còn giống anh ấy chút nào.
“Chưa nhìn đủ à?” Giang An Lan hỏi.
Triệu Tử Kiệt vội vàng lấp liếm: “Đủ rồi, đủ rồi, em đi giúp mẹ đây.”
Trong phòng khách chỉ còn lại hai người, Diêu Viễn không nhịn được nữa, hỏi: “Đại thần, ngài đây cứ như đang dọn quái ấy?” Lại còn là dọn nguyên một đường nữa.
“Có sao? Lúc nào?” Giang An Lan bình tĩnh hỏi lại.
“Lúc trước ra ngoài ăn cơm trưa, với cả vừa rồi nữa.”
“Ồ!”
Rồi sao nữa? Diêu Viễn trừng mắt nhìn anh, cuối cùng anh cũng cười. “Chúng ta xa nhau lâu như thế, bây giờ anh phải tranh thủ từng giây từng phút để được ở bên em chẳng phải là chuyện rất bình thường sao? Nói ra thì, đây phải tính nhiệm vụ phu thê.”
Lời này ý là trách cô không “dọn quái” sao?
Ngoài cười gượng ra thì Diêu Viễn chẳng biết làm thế nào để biểu đạt sự bất đắc dĩ trong lòng nữa… Cảm động?
“Em chơi mạt chược giỏi không?” Đại thần lại hỏi.
“Cũng tạm được.” Lúc trước cô thường chơi cùng gia đình chị họ, trình độ của cô cũng không tồi.
“Thế thì được, lát nữa nhớ thể hiện cho tốt.”
Diêu Viễn đang định đáp “Ừ” thì đột nhiên nghĩ ra một chuyện. “nhớ thể hiện cho tốt” là nên chơi tốt hay nên nhường nhịn một chút đây? Sau đó cô hỏi, anh chỉ đáp: “Lúc trước anh đã thua rồi, phu nhân tranh thủ thắng lại cho anh đi.”
Câu này chứa đựng nhiều thông tin quá. Chắc hẳn đại thần không quá giỏi trò mạt chược này, thua suốt nên nhớ mãi không quên, có điều với Giang An Lan, “không quá giỏi” hẳn cũng chẳng kém mấy đâu nhỉ?
Ăn xong, Diêu Viễn giúp Tần Nguyệt rửa bát, dọn dẹp phòng bếp rồi bốn người ngồi vào bàn mạt chược. Lúc này Diêu Viễn mới biết Giang An Lan quả thật không giỏi mạt chược, hoặc phải nói là tay anh bốc bài cực đen.
Triệu Tử Kiệt nói phải cá cược gì đó sẽ vui hơn nên mọi người cá chút tiền. Giang An Lan thua nhiều nhất, sau đó là Triệu Tử Kiệt, còn Tần Nguyệt và Diêu Viễn thì toàn thắng. Tần Nguyệt có kỹ thuật tốt, Diêu Viễn lại có bàn tay vàng. Cuối cùng, Tần Nguyệt cảm thán một câu: “An Lan có Tiểu Viễn làm bạn gái, sau này không thắng được tiền của nó nữa rồi.”
Giang An Lan thản nhiên nói: “Dì à, phong thuỷ đương nhiên phải thay đổi lần lượt chứ ạ!”
Trong lúc đánh mạt chược, Diêu Viễn nói chuyện với Tần Nguyệt và Triệu Tử Kiệu. Triệu Tử Kiệt rất nhanh mồm nhanh miệng, nói mấy câu lại thêm vài từ tiếng Anh, kể những chuyện mình gặp ở nước ngoài rất rõ ràng, mạch lạc. Diêu Viễn nói chuyện rất tự nhiên. Giang An Lan ngồi bên tay trái cô rất hiếm khi xen vào, chỉ lúc nào họ nhắc đến thì anh mới đáp lại mấy câu. Triệu Tử Kiệt thấy hôm nay, tâm trạng của anh không tệ, liền to gan hỏi một câu: “An Lan, hai người định lúc nào thì kết hôn?”
Câu này rất hợp ý của Giang An Lan, trên mặt anh lập tức nở nụ cười thân thiết: “Chỉ cần cô ấy gật đầu là tiến hành.”
Diêu Viễn chỉ biết cúi đầu thở dài.
Từ nhà Triệu Tử Kiệt về, Giang An Lan ở nhà Diêu Viễn thêm một lát rồi ra sân bay bay về Bắc Kinh. Mấy ngày nay điện thoại kêu không ngừng khiến anh không thể không quay về Bắc Kinh xử lý công việc. Trước khi đi anh còn nói với Diêu Viễn: “Em nhớ anh thì gọi điện cho anh, điện thoại của anh không tắt máy đâu. Nếu không nhớ thì cũng phải gọi cho anh một ngày hai, ba cuộc điện thoại, bởi vì anh nhớ em.”
Diêu Viễn hỏi: “Tại sao không phải là anh gọi cho em?”
Giang đại thiếu gia cao ngạo trả lời: “Không tại sao cả, chì là anh muốn em gọi cho anh thế thôi.”
Được rồi, đại thần hay ngượng à, anh thắng rồi.
Ngày đầu tiên sau khi Giang An Lan trở về Bắc Kinh, buổi trưa Diêu Viễn gọi cho anh. Anh hỏi: “Sao buổi sang em không gọi?”
Diêu Viễn đáp: “Ngủ nướng.” Nghỉ hè mà, điều tốt nhất chẳng phải là thích ngủ đến bao giờ thì ngủ sao?
“Thế em gửi ảnh cho anh đi.”
“Tại sao?”
“Đền bù buổi sáng anh bị tổn thương tâm lý.”
“Đàn anh à, tâm hồn anh yếu đuối đến mức nào thế?” Diêu Viễn suýt phì cười.
Bữa trưa hôm đó, Diêu Viễn hẹn chị họ đi ăn lẩu. Trong lúc đợi đồ ăn, Diêu Viễn hỏi: “Chị, chị còn giận không?”
Diêu Hân Nhiên đáp: “Trước giờ chưa từng giận, sau này nếu anh ta đối xử không tốt với em, chị mới giận.”
Diêu Viễn xúc động: “Em biết mà, từ nhỏ đến lớn giờ, ngoài bà nội ra thì chỉ có chị thương em nhất.”
“Đương nhiên.” Diêu Hân Nhiên cười. “Tóm lại, em với anh ta ở bên nhau hạnh phúc là quan trọng nhất, những cái khác chỉ là thứ yếu mà thôi.”
Diêu Viễn cười khẽ. “Ừ, em biết rồi.”
Trưa hôm sau, Giang An Lan hẹn Diêu Viễn lên trò chơi. Quả nhiên việc họ cùng lúc xuất hiện đã gây nên một làn sóng hỗn loạn.
Ôn Như Ngọc lập tức gửi cho mỗi thành viên đang online của bang Thiên Hạ một trăm đồng vàng, bảo bọn họ lên kênh Thế giới gửi lời chúc.
[Thế giới] Ôn Như Ngọc: “Chúc mừng bang chủ Quân Lâm Thiên Hạ cùng phu nhân trở lại Thịnh Thế, bổn bang vì vậy đại xá thiên hạ, những người lúc trước đắc tội với bang Thiên Hạ, hôm nay đi trên đường nhìn thấy có thể tha cho một mạng.”
[Thế giới] Ngạo Thị Thương Khung: “La la la, tất cả thành viên của bang Thiên Hạ Bang đang đánh quái, cướp boss, phá đám, tập trung hết tại đại sảnh của bang để ăn mừng!”
Tin nhắn trên kênh Thế giới đến rào rào khiến người ta đọc không kịp, nhưng nam chính vẫn rất bình tĩnh, nữ chính cũng chẳng có áp lực gì. Diêu Viễn thấy kênh bang chính của mình cũng đang rào rào náo động, nhìn thấy đám bạn luôn đứng sau lưng ủng hộ mình thì cũng thấy vui mừng và cảm kích. Cô nói: “Cám ơn mọi người, đã khiến mọi người lo lắng rồi.”
A Di: “*mặt khóc to* Em có thể hỏi lần cuối…”
Diêu Viễn: “Đã từng yêu.”
Đám người trong bang Bách Hoa Đường cười như điên. “Tiểu Quân ra vẻ dễ thương cũng có mức độ thôi nhé!”
Bên này, Giang An Lan đã đưa cô đến địa bàn của bang Thiên Hạ. Đến lúc Diêu Viễn nhìn một hàng người thẳng tắp cùi người hét lớn: “Chào chị dâu” thì mặt mày lập tức đen sì, cô vào xã hội đen rồi sao?
Trăm ngàn cảm xúc đen xen, Diêu Viễn gõ một hàng chữ: “Các đồng chí, vất vả rồi.”
Sau đó, dối diện với đám “đồng chí đã vất vả” này, Diêu Viễn cảm thấy không thể thích ứng nổi, bởi vì bọn họ nói chuyện trên kênh Phụ cận nhiều đến nổi khiến người ta muốn tắt luôn màn hình.
Ôn Như Ngọc: “Bang chủ đại nhân có phải là như cá gặp nước, phiêu dạt như tiên rồi không?”
Ngạo Thị Thương Khung: “Chị dâu hoàng ân cuồn cuộn, cứu vớt bọn này khỏi lửa nóng, giúp bọn này trăm nhà yên vui!”
Lạc Thủy: “Khoảng thời gian trước, thi thoảng bang chủ cũng lên một lần, nhưng mà… oa oa, tóm lại là cực kì bạo lực! Bây giờ bang chủ đáng yêu quá đi, tất cả chỉ vì yêu thôi đó.”
Hùng Ưng Nhất Hiệu: “Lạc Thủy, trước giờ bang chủ chưa từng ngại rat ay với acc nữ đâu đó.”
Lạc Thủy: “Có chị dâu ở đây, tôi còn lâu mới sợ, chị đâu, xin hãy bảo vệ tôi!”
Ngạo Thị Thương Khung: “Nhược Vi Quân Cố chỉ có thể bảo vệ Quân Lâm Thiên Hạ. Lão Ôn, chép điều này lên bảng quy định gia nhập bang đi.”
Ôn Như Ngọc: “Why?”
Ngạo Thị Thương Khung: “Bang chủ ngồi cạnh tôi bảo thế.”
Cục Cưng Ngoan: “Tôi vừa lên mà trái tim đã bị đè bẹp dí rồi! Chào bang chủ! Chào chị dâu! Lâu rồi chị đâu mới lên, bọn tôi nhớ chị quá, chị dâu có nhớ bọn này không?”
Ngạo Thị Thương Khung: “Nhược Vi Quân Cố chỉ có thể nhớ Quân Lâm Thiên Hạ, cái này cũng phải ghi vào bang quy.”
Cục Cưng Ngoan: “Lão Đại mặt dày nhưng cũng đáng yêu ghê! Không được rồi! Chị dâu, có phải ngày nào chị cũng bị lão đại “chiếm giữ” thế này không?!”
Cô không biết “mặt dày” chỉ là một góc của tảng bang Giang An Lan mà thôi, nhưng ngày sau đó, cô còn bị trêu đùa đến mức thương tích đầy mình nữa kìa.
Ngày thứ ba sau khi Giang An Lan rời khỏi Giang Ninh, Trang Tiểu Uy lại đến tìm Diêu Viễn. Anh ta gọi điện cho cô trước, nói thẳng vào vấn đề: “Nghe nói cô với Quân Lâm Thiên Hạ quay lại với nhau rồi?”
Đây là chuyện cá nhân, Diêu Viễn quả thật không muốn nói với người ngoài. Trang Tiểu Uy cũng chẳng đợi cô trả lời, nói tiếp: “Tôi vừa xuống máy bay, khốn kiếp, chuyến bay muộn hai tiếng đồng hồ! Cô nói địa điểm đi, chúng ta gặp nhau một lát.”
Diêu Viễn kinh ngạc. “Không cần đầu.”
“Làm sao? Tôi không thể gặp cô uống trà được à? Cũng có định làm gì cô đâu.”
Diêu Viễn vẫn từ chối: “Vậy cũng không cần.”
“Yên tâm đi, tôi thấy cô là người tốt, nếu đã quyết định làm bạn với cô rồi thì dù tôi có ghét Quân Lâm Thiên Hạ cũng sẽ không ra tay với cô đâu.”
“Sao anh lại đến đây vậy?” Vì chút ân oán trong trò chơi mà đi tới đi lui như thế, anh không thấy mình thái quá rồi sao? Lại còn “bạn bè” nữa chứ, có phải là dễ dãi quá không vậy, mới gặp nhau có một lần chứ mấy?
Không ngờ đối phương lại rất “thân thiết” nói: “Tôi đến công tác mà. Ông già nhà tôi định đầu tư bất động sản, bây giờ tôi đang đi khảo sát các nơi, chẳng qua là chọn thành phố của cô trước thôi, đủ nghĩa khí rồi chứ?”
Khóe miệng Diêu Viễn giật giật. “Nếu anh đã đến công tác thì hẳn phải bận lắm, chúng ta đừng gặp nhau thì hơn.”
“Sao cô lằng nhằng thế nhỉ? Còn dằng dai nữa thì tôi sẽ đến tận nhà tìm cô. Tôi sẽ đến trường hỏi địa chỉ nhà cô, chắc chắn sẽ tìm được thôi.”
Anh ta đã uy hiếp tới mức này rồi, Diêu Viễn không thể không ra ngoài gặp “người bạn” đặc biệt này.
Nhưng đúng là đen đủi, cô vừa lên taxi thì Giang An Lan nhắn tin tới: “Anh gọi vào máy bàn sao không có ai nghe máy?”
Diêu Viễn chỉ trả lời qua loa: “Chẳng phải anh bảo sẽ không gọi điện cho em sao?”
“Xin đừng đánh trống lảng!”
Cuối cùng Diêu Viễn vẫn thừa nhận mình đang ra ngoài gặp Trang Tiểu Uy. Tin nhắn gửi đi rồi, hồi lâu sau không thấy anh nhắn lại, Diêu Viễn có chút lo lắng vì dù sao anh và Trang Tiểu Uy cũng là đối thủ, có điều cô nghĩ Giang An Lan cũng không đến nỗi so đo từng li từng tí, mà cô cũng đã giải thích rõ ràng rồi còn gì.
Đối phương nhắn lại: “Em đi rồi thì đừng về nữa.”
Diêu Viễn cứng người, ngay sau đó lại nhận được tin nhắn: “Vừa nãy anh đùa thôi, em đi đi, cứ chơi vui vẻ nhé.”
Trong hai câu này, câu nào là đùa, câu nào là thật, quá rõ ràng rồi…
Cuối cùng Diêu Viễn vẫn đi, dù sao cô cũng đã đồng ý với người ta rồi. Có điều cô lại không gặp được Trang Tiểu Uy, bởi anh ta nhận được một cuộc điện thoại đột ngột. “Ông già tôi gọi tôi lăn về nhà! Thôi, lần sau tôi lại đến gặp cô vậy.”
Thế là màn kịch không đầu không cuối hạ màn, Diêu Viễn dở khóc dở cười bảo tài xế quay đầu xe đi về. Tối hôm đó, lúc chat video với Giang An Lan, Diêu Viễn không kìm được hỏi: “Anh quen bố của Trang Tiểu Uy à?”
Giang An Lan đáp: “Không quen.”
“Ồ.” Quả nhiên là do cô suy nghĩ nhiều quá, cũng phải thôi, chắc anh không quen biết rộng thế đâu.
Diêu Viễn quả thật không nghĩ sai về chuyện này nhưng cô lại đánh giá quá thấp cách hành xử của Giang An Lan.
Lúc ấy Giang An Lan nhìn điện thoại, trong lòng vô cùng bực bội, mà lúc anh bực bội thì người khác cũng đừng hòng sung sướng. Bởi thế, anh bảo Lý Cao đi điều tra số điện thoại của cha Trang Tiểu Uy, sau đó lại nói: “Cậu giả làm người yêu của hắn ta rồi gọi điện cho cha hắn đi.”
Lý Cao đứng hình. “Cái gì cơ? Người yêu?”
Giang An Lan nói bằng giọng ôn hòa: “Để hắn ta cút về nhà sớm, cách này hiệu quả nhất.”
Lý Cao gọi điện thoại xong, trong lòng không thể bình tĩnh được. “Càng độc càng đẹp, câu nói này quả không sai chút nào.”
Đêm hôm khuya khoắt bỗng có người gõ cửa, Diêu Viễn mơ màng bò dậy, đi ra ngoài xem là ai mà lại đến tìm cô vào giờ này. Đến lúc nhìn thấy người ngoài cửa qua mắt mèo, cô lập tức tỉnh hẳn, vội vàng mở cửa rồi hỏi: “Sao anh đến mà không báo trước cho em?” Nói xong, cô quay đầu nhìn đồng hồ, thấy kim giờ đang chỉ số một. “Lại còn đến vào giờ này nữa.”
Giang An Lan vào phòng rồi mới nhẹ nhàng đáp: “Anh xem xem liệu có bắt gian được không.”
“Anh…” Diêu Viễn thật sự bái phục anh luôn, nhưng nghe giọng anh khàn hơn bình thường, lại hỏi: “Anh không sao chứ?”
Giang An Lan ngồi lên xô pha, vươn một cánh tay ra. “Không sao, chỉ hơi mệt thôi. Lại đây, ngồi với anh một lúc.”
Diêu Viễn lo lắng nói: “Thế anh mau vào tắm rửa qua rồi đi ngủ đi.”
Giang An Lan mỉm cười nhìn cô, cô liền nghiêm túc nói: “Ngủ văn minh.”
Mới sáng sớm lại có người đến đập cửa ầm ầm làm Diêu Viễn tỉnh giấc, rồi chỉ biết câm nín nhìn trời. Cô đang định bò dậy thì người phía sau đã ôm chặt lấy cô. “Đừng đi. Quấy nhiễu giấc ngủ của người khác thì dù là ai cũng không cần quan tâm.”
Diêu Viễn suýt nữa thì quên tối qua mình phải chia nửa giường cho ai kia ngủ. “Em nói này, tối qua là ai đến gõ cửa lúc nửa đêm vậy?”
Giang An Lan làu bàu: “Chỉ có quan nổi lửa, không cho bách tính đốt đèn, phu nhân đã nghe thấy câu này bao giờ chưa?”
Diêu Viễn bật cười. “Nghe rồi, nhưng rất hiếm gặp.”
Đầu ngón tay của Giang An Lan nhẹ nhàng lướt qua vai Diêu Viễn, đôi mắt đã hoàn toàn tỉnh táo. “Ít gặp quá nên thấy lạ sao? Sau này em sẽ dần dần quen thôi.”
Diêu Viễn thấy như gặp phải thổ phỉ. “Thôi, để em ra ngoài xem là ai...”
Giang An Lan “ừ” một tiếng. “Để anh đi.” Nói xong liền xuống giường, mặc áo sơ mi với quần dài rồi sải bước ra ngoài cửa.
Diêu Viễn nghĩ bụng, vì vấn đề an toàn, mình vẫn nên ra ngoài xem thế nào thì hơn.
Người đến không phải ai xa lạ, là Lý Cao.
Lúc này Diêu Viễn chỉ mặc bộ đồ ngủ màu lam nhạt, khoác áo khoác màu gạo, đầu tóc rối bù, nhưng Lý Cao vẫn phải cảm thán từ tận đáy lòng rằng người đẹp thì dù có ăn mặc lôi thôi lếch thếch cũng vẫn đẹp. “Chào chị dâu, thật ngại quá, mới sáng sớm đã đến làm phiền hai người rồi.”
“Ồ, chào anh!” Diêu Viễn không ngờ người đến lại là Lý Cao nên ít nhiều cũng có chút xấu hổ, cô vốn tưởng là chị họ mình cơ. Giang An Lan đi tới, đóng từng cúc áo khoác của cô. “Em đi đánh răng rửa mặt trước đi.”
“Ừ.”
Diêu Viễn vào phòng tắm rời, Lý Cao quay ra ngoài kéo hai cái va li vào. “Lão đại, tôi mang hai va li hành lý tới rồi đây. Còn nữa, lúc ở tổ trạch, tôi có gặp bà nội của cậu, bà nói nếu chị dâu thích thì có thể thường xuyên đến uống trà với bà.”
Giang An Lan gật đầu.
Lý Cao nhìn trái ngó phải, anh ta chưa đến đây nên không khỏi tò mò ngắm nghía thêm một lúc. “Nhà chị dâu bài trí cũng đặc biệt ghê, ồ, ban công còn chậu cây nữa này…”
Giang An Lan đã đi vào phòng bếp. Lý Cao kéo va li vào phòng khách, đặt bên cạnh xô pha, nhìn sếp xách ấm đi đun nước, sau đó nghe thấy tiếng giật nước trong phòng tắm, còn cả tiếng chuông gió lanh canh không biết từ phòng nào vọng ra.
Lý Cao đưa tay vuốt mày. “Đúng là có cảm giác không ai chen vào nổi thật.”
Lúc Diêu Viễn đi ra đã không thấy Lý cao đâu cả. “Bạn anh đâu rồi?”
Giang An Lan đưa cô một cốc nước mật ong ấm. “Có việc nên đi trước rồi.”
“Ồ”
“Sao?”
“Không, không sao.”
Lý Cao không hề bị thái độ không coi ai ra gì của Giang An Lan đuổi đi, là do anh ta tự hiểu ra rồi chuồn mất. Có điều anh lại gặp được Diêu Hân Nhiên ở tầng dưới, Diêu Hân Nhiên lên tiếng trước: “Ông chủ nhà anh đang ở chỗ em họ tôi hả?”
“Lại còn không à, sao mới sáng ra mà cô cùng…”
“Giống anh thôi, số vất mà.” Cô đã quen dậy sớm nên cuối tuần cũng chẳng thể ngủ nướng được. Vốn định đến rủ em họ đi uống trà sáng, nhưng nghe nói Giang An Lan cũng ở đó thì cô lập tức tụt hứng, hất cằm về phía Lý Cao, hỏi: “Có thời gian không? Đi uống trà đi?”
“Được đấy.” Thế là hai người cùng nhau đi ăn sáng.
Trong lúc ăn, Diêu Hân Nhiên không kìm được mới lên tiếng than thở: “Hóa ra anh ta chơi game là vì… Tôi nói chứ, sếp anh cũng đúng thật là… yêu đương cứ như đánh nhau ấy, lại còn bày mưu tính kế, lên kế hoạch đầy đủ, chiến tuyến còn kéo dài xa như thế nữa, anh ta không mệt à? Ôi chao, nếu không phải em tôi thích anh ta thì tôi thật còn cảm thấy người bị sếp anh ngắm trúng cũng chẳng sung sướng gì.”
“Cô nói vậy là sai rồi, sếp tôi ngoài việc không hiền hòa lắm, không dễ sống chung lắm thì các mặt khác đều rất ok đấy.”
“Cái tên Ôn Như Ngọc kia cũng thế, anh cũng thế, thật không biết làm sao mà mấy người cứ như Thiên Lôi chỉ đâu đánh đó vậy? Chẳng phải anh ta chỉ có tiền thôi sao? Có tiền thì ngon lắm à?”
“Ha ha, đúng là ngon lắm! Cũng nhờ có nhà họ Giang bỏ tiền ra mà đứa trẻ trong núi là tôi được học hành và có ngày hôm nay đấy.”
“Úi chao, anh là “đứa trẻ trong núi” á, đùng là nhìn không ra đấy.”
“Đương nhiên rồi, tôi đã lăm lộn trong xã hội bao nhiên năm còn gì?” Nói đến đây thì chương điện thoại của Lý Cao đổ chuông ầm ĩ, anh ta vừa nhìn thấy số chút quen liền xin lỗi Diêu Hân Nhiên, nhận điện thoại.
Điện thoại vừa kết nối, đối phương đã gào lên: “Mày là đứa chó chết nào thế hả?”
“Đại ca, anh gọi điện thoại cho tôi mà còn hỏi tôi là ai à?”
Đối phương “hừ” một tiếng. “Đóng giả làm người yêu của tao? Hử? Chơi vui lắm hả? Số Bắc Kinh chứ gì? Tao sẽ điều tra xem mày là đứa nào mà không sợ chết như thế, đợi đấy, xem tao hành chết mày bằng cách nào.” Nói xong, đối phương lập tức dập máy.
Lý Cao chậm rãi thở ra một hơi, sau đó nói với Diêu Hân Nhiên: “Tôi thu lại lời lúc nãy bảo sếp tôi “các mặt khác rất ok”.”
Diêu Viễn cười. “Cám ơn anh đã coi trọng em.” Cô cầm một chiếc áo sơ mi kẻ caro ngắn tay và quần bò định vào phòng tắm thì Giang An Lan ngẩng lên, nói: “Em thay ở đây luôn đi, anh không nhìn đâu.”
“Em không tin anh.”
Giang An Lan nhìn màn hình máy tính, bật cười nhưng không nói gì.
Diêu Viễn thay đồ xong đi ra, Giang An Lan gập máy tính lại, nhìn cô, nói: “Vi phu cảm thấy thật vinh hạnh.”
Diêu Viễn không nhịn được mới trêu anh: “Thật ra, so sắc đẹp, anh còn cao hơn một bậc…”
Giang An Lan vẫy tay gọi cô. “Em lại đây.”
“Làm gì?”
“Anh đâu có định ăn em.”
Rốt cuộc da mặt vẫn không đủ dày, Diêu Viễn ngại ngùng nói: “Có người ở bên cạnh anh đừng có ăn nói bữa bãi như thế đấy.” Tâm lý cô không vững vàng như anh đâu.
“Điểm này phu nhân yên tâm.” Núi không tìm tôi, vậy tôi đi tìm núi. Giang An Lan xuống giường, đi đến trước mặt cô. “Phí biểu diễn của anh rất cao, có mình em mua được thôi.”
Giang An Lan bình thường không thất thiết với ai, chẳng nể mặt ai, nhưng xét theo một khía cạnh khác thì anh lại là người rất si tình, dâng tất cả tình cảm của mình cho một người duy nhất, trọn vẹn.
Buổi tối, tại nhà Triệu Tử Kiệt, Diêu Viễn nhìn thấy giáo viên tiếng anh của cô hồi cấp ba, đúng vậy, chính là mẹ của Triệu Tử Kiệt, cô giáo Tần Nguyệt.
Người sống trên đời đúng là chuyện gì cũng có thể gặp được. Diêu Viễn xúc động mãi không thôi.
Tần Nguyệt cũng vô cùng bất ngờ, đứng ở hành lang nhìn Diêu Viễn. “Cháu là Diêu Viễn phải không?”
“Dạ, chào cô Tần!” Tần Nguyệt còn chưa đến năm mươi tuổi, da dẻ mượt mà, ăn mặc lại phóng khoáng, hồi còn học cấp ca, Diêu Viễn đã cảm thấy cô Tần Nguyện này có khí khái của bậc “mẫu nghi thiên hạ”.
Tần Nguyệt tươi cười đưa dép đi trong nhà cho họ thay. “Thật là có duyên. An Lan, Tiểu Viễn là học trò mà cô thích nhất đấy, không ngờ cháu còn theo đuổi được con bé nữa.”
Giang An Lan cũng rất bất ngờ nhưng cuối cùng chỉ nói: “Yêu cầu của cháu cáo, chọn đi chọn lại cũng chỉ có mình cô ấy lọt được vào mắt xanh của cháu.”
Tần Nguyệt cười lớn, Triệu Tử Kiệt đứng bên cạnh mẹ lại càng hiếu kì, chăm chú nhìn Diêu Viễn. Lần đầu tiên nhìn thấy người yêu của anh họ ở khoảng cách gần như thế, anh ra giơ tay “hi” một tiếng, sau đó giơ ngón cái với anh họ mình.
Giang An Lan liếc em họ một cái. Triệu Tử Kiệt cười cười, bỏ tay xuống. Tất cả cùng đi vào phòng khách. Trên bàn có trà, hạt dưa, Tần Nguyệt hô hào: “Đều là người một nhà cả, cứ tự nhiên đi. Diêu Viễn, đừng khách sáo.”
“Dạ, vâng ạ.”
Giang An Lan nhìn cô, trong mắt tràn ngập ý cười. Tần Nguyệt lại bật cười thành tiếng. “Dì đã nói cháu là học trò mà dì thích nhất rồi đúng không? Tiểu Viễn, sau này cháu cứ theo An Lan gọi dì bằng dì là được rồi.”
Tiến triển thế này hình như nhanh quá thì phải! Diêu Viễn bất đắc dĩ đáp: “Dạ vâng.”
Tần Nguyệt nghe nói Diêu Viễn bây giờ đang làm giảng viên ở trường đại học thì luôn miệng khen ngợi, còn nhắc lại chuyện trước đây: “Ngày còn đi học, Diêu Viễn rất thông minh lại chăm chỉ. Trong ấn tượng của dì, chữ viết của cháu rất đẹp.”
“Cháu cám ơn ạ.” Diêu Viễn vẫn chưa thể thốt được chữ “dì” ra khỏi miệng.
Triệu Tử Kiệt hỏi: “Mẹ, có phải lúc đó có nhiều người theo đuổi chị ấy lắm không?”
“Ồ, chuyện này thì mẹ không biết.”
Triệu Tử Kiệt còn định hỏi tiếp thì Giang An Lan đã đặt ly trà xuống, lạnh lùng nói: “Cậu muốn tôi “cho lên đĩa” hả?”
Triệu Tử Kiệt rụt cổ. Diêu Viễn không hiểu. “Cho lên đĩa là sao?”
Tần Nguyệt cười thành tiếng. “Hai cái thằng này! “Cho lên đĩa” là tiếng địa phương của Bắc Kinh ngày trước, ý là phát hỏa, lên cơn ấy.”
“Ồ” Diêu Viễn toát mồ hôi, lại nghe thấy Giang An Lan hỏi: “Dì, ăn tối xong có đánh mạt chược không?”
“Úi chà, được đó, vừa đủ một bàn. Hôm nay chú cháu được mời đi Thượng Hải diễn thuyết rồi, bớt được người đứng ngoài hoa chân múa tay.” Có thể thấy Tần Nguyệt rất thích trò mạt chược. “Mấy đứa đợi chút, dì đi nấu cơm đã, ăn xong đánh mấy ván cho tiêu hóa là vừa.”
Tần Nguyệt vừa đi, Triệu Tử Kiệt đã hỏi anh họ: “An Lan, anh định ở đây mấy ngày?”
Ánh mắt Giang An Lan như có như không lướt Diêu Viễn, vẻ mặt dịu dàng. “Xem tình hình thế nào đã.”
Diêu Viễn cũng nhận ra nhưng cô lựa chọn trầm mặc, coi như không nghe ra ẩn ý trong lời anh nói.
Trong suy nghĩ của Triệu Tử Kiệt, anh họ là người lúc nào cũng lạnh lùng, cao ngạo, thế mà bây giờ lại trưng ra bộ dạng nhu tình như nước, dịu dàng đến thế này. Anh ấy thích cô gái này đến mức chẳng còn giống anh ấy chút nào.
“Chưa nhìn đủ à?” Giang An Lan hỏi.
Triệu Tử Kiệt vội vàng lấp liếm: “Đủ rồi, đủ rồi, em đi giúp mẹ đây.”
Trong phòng khách chỉ còn lại hai người, Diêu Viễn không nhịn được nữa, hỏi: “Đại thần, ngài đây cứ như đang dọn quái ấy?” Lại còn là dọn nguyên một đường nữa.
“Có sao? Lúc nào?” Giang An Lan bình tĩnh hỏi lại.
“Lúc trước ra ngoài ăn cơm trưa, với cả vừa rồi nữa.”
“Ồ!”
Rồi sao nữa? Diêu Viễn trừng mắt nhìn anh, cuối cùng anh cũng cười. “Chúng ta xa nhau lâu như thế, bây giờ anh phải tranh thủ từng giây từng phút để được ở bên em chẳng phải là chuyện rất bình thường sao? Nói ra thì, đây phải tính nhiệm vụ phu thê.”
Lời này ý là trách cô không “dọn quái” sao?
Ngoài cười gượng ra thì Diêu Viễn chẳng biết làm thế nào để biểu đạt sự bất đắc dĩ trong lòng nữa… Cảm động?
“Em chơi mạt chược giỏi không?” Đại thần lại hỏi.
“Cũng tạm được.” Lúc trước cô thường chơi cùng gia đình chị họ, trình độ của cô cũng không tồi.
“Thế thì được, lát nữa nhớ thể hiện cho tốt.”
Diêu Viễn đang định đáp “Ừ” thì đột nhiên nghĩ ra một chuyện. “nhớ thể hiện cho tốt” là nên chơi tốt hay nên nhường nhịn một chút đây? Sau đó cô hỏi, anh chỉ đáp: “Lúc trước anh đã thua rồi, phu nhân tranh thủ thắng lại cho anh đi.”
Câu này chứa đựng nhiều thông tin quá. Chắc hẳn đại thần không quá giỏi trò mạt chược này, thua suốt nên nhớ mãi không quên, có điều với Giang An Lan, “không quá giỏi” hẳn cũng chẳng kém mấy đâu nhỉ?
Ăn xong, Diêu Viễn giúp Tần Nguyệt rửa bát, dọn dẹp phòng bếp rồi bốn người ngồi vào bàn mạt chược. Lúc này Diêu Viễn mới biết Giang An Lan quả thật không giỏi mạt chược, hoặc phải nói là tay anh bốc bài cực đen.
Triệu Tử Kiệt nói phải cá cược gì đó sẽ vui hơn nên mọi người cá chút tiền. Giang An Lan thua nhiều nhất, sau đó là Triệu Tử Kiệt, còn Tần Nguyệt và Diêu Viễn thì toàn thắng. Tần Nguyệt có kỹ thuật tốt, Diêu Viễn lại có bàn tay vàng. Cuối cùng, Tần Nguyệt cảm thán một câu: “An Lan có Tiểu Viễn làm bạn gái, sau này không thắng được tiền của nó nữa rồi.”
Giang An Lan thản nhiên nói: “Dì à, phong thuỷ đương nhiên phải thay đổi lần lượt chứ ạ!”
Trong lúc đánh mạt chược, Diêu Viễn nói chuyện với Tần Nguyệt và Triệu Tử Kiệu. Triệu Tử Kiệt rất nhanh mồm nhanh miệng, nói mấy câu lại thêm vài từ tiếng Anh, kể những chuyện mình gặp ở nước ngoài rất rõ ràng, mạch lạc. Diêu Viễn nói chuyện rất tự nhiên. Giang An Lan ngồi bên tay trái cô rất hiếm khi xen vào, chỉ lúc nào họ nhắc đến thì anh mới đáp lại mấy câu. Triệu Tử Kiệt thấy hôm nay, tâm trạng của anh không tệ, liền to gan hỏi một câu: “An Lan, hai người định lúc nào thì kết hôn?”
Câu này rất hợp ý của Giang An Lan, trên mặt anh lập tức nở nụ cười thân thiết: “Chỉ cần cô ấy gật đầu là tiến hành.”
Diêu Viễn chỉ biết cúi đầu thở dài.
Từ nhà Triệu Tử Kiệt về, Giang An Lan ở nhà Diêu Viễn thêm một lát rồi ra sân bay bay về Bắc Kinh. Mấy ngày nay điện thoại kêu không ngừng khiến anh không thể không quay về Bắc Kinh xử lý công việc. Trước khi đi anh còn nói với Diêu Viễn: “Em nhớ anh thì gọi điện cho anh, điện thoại của anh không tắt máy đâu. Nếu không nhớ thì cũng phải gọi cho anh một ngày hai, ba cuộc điện thoại, bởi vì anh nhớ em.”
Diêu Viễn hỏi: “Tại sao không phải là anh gọi cho em?”
Giang đại thiếu gia cao ngạo trả lời: “Không tại sao cả, chì là anh muốn em gọi cho anh thế thôi.”
Được rồi, đại thần hay ngượng à, anh thắng rồi.
Ngày đầu tiên sau khi Giang An Lan trở về Bắc Kinh, buổi trưa Diêu Viễn gọi cho anh. Anh hỏi: “Sao buổi sang em không gọi?”
Diêu Viễn đáp: “Ngủ nướng.” Nghỉ hè mà, điều tốt nhất chẳng phải là thích ngủ đến bao giờ thì ngủ sao?
“Thế em gửi ảnh cho anh đi.”
“Tại sao?”
“Đền bù buổi sáng anh bị tổn thương tâm lý.”
“Đàn anh à, tâm hồn anh yếu đuối đến mức nào thế?” Diêu Viễn suýt phì cười.
Bữa trưa hôm đó, Diêu Viễn hẹn chị họ đi ăn lẩu. Trong lúc đợi đồ ăn, Diêu Viễn hỏi: “Chị, chị còn giận không?”
Diêu Hân Nhiên đáp: “Trước giờ chưa từng giận, sau này nếu anh ta đối xử không tốt với em, chị mới giận.”
Diêu Viễn xúc động: “Em biết mà, từ nhỏ đến lớn giờ, ngoài bà nội ra thì chỉ có chị thương em nhất.”
“Đương nhiên.” Diêu Hân Nhiên cười. “Tóm lại, em với anh ta ở bên nhau hạnh phúc là quan trọng nhất, những cái khác chỉ là thứ yếu mà thôi.”
Diêu Viễn cười khẽ. “Ừ, em biết rồi.”
Trưa hôm sau, Giang An Lan hẹn Diêu Viễn lên trò chơi. Quả nhiên việc họ cùng lúc xuất hiện đã gây nên một làn sóng hỗn loạn.
Ôn Như Ngọc lập tức gửi cho mỗi thành viên đang online của bang Thiên Hạ một trăm đồng vàng, bảo bọn họ lên kênh Thế giới gửi lời chúc.
[Thế giới] Ôn Như Ngọc: “Chúc mừng bang chủ Quân Lâm Thiên Hạ cùng phu nhân trở lại Thịnh Thế, bổn bang vì vậy đại xá thiên hạ, những người lúc trước đắc tội với bang Thiên Hạ, hôm nay đi trên đường nhìn thấy có thể tha cho một mạng.”
[Thế giới] Ngạo Thị Thương Khung: “La la la, tất cả thành viên của bang Thiên Hạ Bang đang đánh quái, cướp boss, phá đám, tập trung hết tại đại sảnh của bang để ăn mừng!”
Tin nhắn trên kênh Thế giới đến rào rào khiến người ta đọc không kịp, nhưng nam chính vẫn rất bình tĩnh, nữ chính cũng chẳng có áp lực gì. Diêu Viễn thấy kênh bang chính của mình cũng đang rào rào náo động, nhìn thấy đám bạn luôn đứng sau lưng ủng hộ mình thì cũng thấy vui mừng và cảm kích. Cô nói: “Cám ơn mọi người, đã khiến mọi người lo lắng rồi.”
A Di: “*mặt khóc to* Em có thể hỏi lần cuối…”
Diêu Viễn: “Đã từng yêu.”
Đám người trong bang Bách Hoa Đường cười như điên. “Tiểu Quân ra vẻ dễ thương cũng có mức độ thôi nhé!”
Bên này, Giang An Lan đã đưa cô đến địa bàn của bang Thiên Hạ. Đến lúc Diêu Viễn nhìn một hàng người thẳng tắp cùi người hét lớn: “Chào chị dâu” thì mặt mày lập tức đen sì, cô vào xã hội đen rồi sao?
Trăm ngàn cảm xúc đen xen, Diêu Viễn gõ một hàng chữ: “Các đồng chí, vất vả rồi.”
Sau đó, dối diện với đám “đồng chí đã vất vả” này, Diêu Viễn cảm thấy không thể thích ứng nổi, bởi vì bọn họ nói chuyện trên kênh Phụ cận nhiều đến nổi khiến người ta muốn tắt luôn màn hình.
Ôn Như Ngọc: “Bang chủ đại nhân có phải là như cá gặp nước, phiêu dạt như tiên rồi không?”
Ngạo Thị Thương Khung: “Chị dâu hoàng ân cuồn cuộn, cứu vớt bọn này khỏi lửa nóng, giúp bọn này trăm nhà yên vui!”
Lạc Thủy: “Khoảng thời gian trước, thi thoảng bang chủ cũng lên một lần, nhưng mà… oa oa, tóm lại là cực kì bạo lực! Bây giờ bang chủ đáng yêu quá đi, tất cả chỉ vì yêu thôi đó.”
Hùng Ưng Nhất Hiệu: “Lạc Thủy, trước giờ bang chủ chưa từng ngại rat ay với acc nữ đâu đó.”
Lạc Thủy: “Có chị dâu ở đây, tôi còn lâu mới sợ, chị đâu, xin hãy bảo vệ tôi!”
Ngạo Thị Thương Khung: “Nhược Vi Quân Cố chỉ có thể bảo vệ Quân Lâm Thiên Hạ. Lão Ôn, chép điều này lên bảng quy định gia nhập bang đi.”
Ôn Như Ngọc: “Why?”
Ngạo Thị Thương Khung: “Bang chủ ngồi cạnh tôi bảo thế.”
Cục Cưng Ngoan: “Tôi vừa lên mà trái tim đã bị đè bẹp dí rồi! Chào bang chủ! Chào chị dâu! Lâu rồi chị đâu mới lên, bọn tôi nhớ chị quá, chị dâu có nhớ bọn này không?”
Ngạo Thị Thương Khung: “Nhược Vi Quân Cố chỉ có thể nhớ Quân Lâm Thiên Hạ, cái này cũng phải ghi vào bang quy.”
Cục Cưng Ngoan: “Lão Đại mặt dày nhưng cũng đáng yêu ghê! Không được rồi! Chị dâu, có phải ngày nào chị cũng bị lão đại “chiếm giữ” thế này không?!”
Cô không biết “mặt dày” chỉ là một góc của tảng bang Giang An Lan mà thôi, nhưng ngày sau đó, cô còn bị trêu đùa đến mức thương tích đầy mình nữa kìa.
Ngày thứ ba sau khi Giang An Lan rời khỏi Giang Ninh, Trang Tiểu Uy lại đến tìm Diêu Viễn. Anh ta gọi điện cho cô trước, nói thẳng vào vấn đề: “Nghe nói cô với Quân Lâm Thiên Hạ quay lại với nhau rồi?”
Đây là chuyện cá nhân, Diêu Viễn quả thật không muốn nói với người ngoài. Trang Tiểu Uy cũng chẳng đợi cô trả lời, nói tiếp: “Tôi vừa xuống máy bay, khốn kiếp, chuyến bay muộn hai tiếng đồng hồ! Cô nói địa điểm đi, chúng ta gặp nhau một lát.”
Diêu Viễn kinh ngạc. “Không cần đầu.”
“Làm sao? Tôi không thể gặp cô uống trà được à? Cũng có định làm gì cô đâu.”
Diêu Viễn vẫn từ chối: “Vậy cũng không cần.”
“Yên tâm đi, tôi thấy cô là người tốt, nếu đã quyết định làm bạn với cô rồi thì dù tôi có ghét Quân Lâm Thiên Hạ cũng sẽ không ra tay với cô đâu.”
“Sao anh lại đến đây vậy?” Vì chút ân oán trong trò chơi mà đi tới đi lui như thế, anh không thấy mình thái quá rồi sao? Lại còn “bạn bè” nữa chứ, có phải là dễ dãi quá không vậy, mới gặp nhau có một lần chứ mấy?
Không ngờ đối phương lại rất “thân thiết” nói: “Tôi đến công tác mà. Ông già nhà tôi định đầu tư bất động sản, bây giờ tôi đang đi khảo sát các nơi, chẳng qua là chọn thành phố của cô trước thôi, đủ nghĩa khí rồi chứ?”
Khóe miệng Diêu Viễn giật giật. “Nếu anh đã đến công tác thì hẳn phải bận lắm, chúng ta đừng gặp nhau thì hơn.”
“Sao cô lằng nhằng thế nhỉ? Còn dằng dai nữa thì tôi sẽ đến tận nhà tìm cô. Tôi sẽ đến trường hỏi địa chỉ nhà cô, chắc chắn sẽ tìm được thôi.”
Anh ta đã uy hiếp tới mức này rồi, Diêu Viễn không thể không ra ngoài gặp “người bạn” đặc biệt này.
Nhưng đúng là đen đủi, cô vừa lên taxi thì Giang An Lan nhắn tin tới: “Anh gọi vào máy bàn sao không có ai nghe máy?”
Diêu Viễn chỉ trả lời qua loa: “Chẳng phải anh bảo sẽ không gọi điện cho em sao?”
“Xin đừng đánh trống lảng!”
Cuối cùng Diêu Viễn vẫn thừa nhận mình đang ra ngoài gặp Trang Tiểu Uy. Tin nhắn gửi đi rồi, hồi lâu sau không thấy anh nhắn lại, Diêu Viễn có chút lo lắng vì dù sao anh và Trang Tiểu Uy cũng là đối thủ, có điều cô nghĩ Giang An Lan cũng không đến nỗi so đo từng li từng tí, mà cô cũng đã giải thích rõ ràng rồi còn gì.
Đối phương nhắn lại: “Em đi rồi thì đừng về nữa.”
Diêu Viễn cứng người, ngay sau đó lại nhận được tin nhắn: “Vừa nãy anh đùa thôi, em đi đi, cứ chơi vui vẻ nhé.”
Trong hai câu này, câu nào là đùa, câu nào là thật, quá rõ ràng rồi…
Cuối cùng Diêu Viễn vẫn đi, dù sao cô cũng đã đồng ý với người ta rồi. Có điều cô lại không gặp được Trang Tiểu Uy, bởi anh ta nhận được một cuộc điện thoại đột ngột. “Ông già tôi gọi tôi lăn về nhà! Thôi, lần sau tôi lại đến gặp cô vậy.”
Thế là màn kịch không đầu không cuối hạ màn, Diêu Viễn dở khóc dở cười bảo tài xế quay đầu xe đi về. Tối hôm đó, lúc chat video với Giang An Lan, Diêu Viễn không kìm được hỏi: “Anh quen bố của Trang Tiểu Uy à?”
Giang An Lan đáp: “Không quen.”
“Ồ.” Quả nhiên là do cô suy nghĩ nhiều quá, cũng phải thôi, chắc anh không quen biết rộng thế đâu.
Diêu Viễn quả thật không nghĩ sai về chuyện này nhưng cô lại đánh giá quá thấp cách hành xử của Giang An Lan.
Lúc ấy Giang An Lan nhìn điện thoại, trong lòng vô cùng bực bội, mà lúc anh bực bội thì người khác cũng đừng hòng sung sướng. Bởi thế, anh bảo Lý Cao đi điều tra số điện thoại của cha Trang Tiểu Uy, sau đó lại nói: “Cậu giả làm người yêu của hắn ta rồi gọi điện cho cha hắn đi.”
Lý Cao đứng hình. “Cái gì cơ? Người yêu?”
Giang An Lan nói bằng giọng ôn hòa: “Để hắn ta cút về nhà sớm, cách này hiệu quả nhất.”
Lý Cao gọi điện thoại xong, trong lòng không thể bình tĩnh được. “Càng độc càng đẹp, câu nói này quả không sai chút nào.”
Đêm hôm khuya khoắt bỗng có người gõ cửa, Diêu Viễn mơ màng bò dậy, đi ra ngoài xem là ai mà lại đến tìm cô vào giờ này. Đến lúc nhìn thấy người ngoài cửa qua mắt mèo, cô lập tức tỉnh hẳn, vội vàng mở cửa rồi hỏi: “Sao anh đến mà không báo trước cho em?” Nói xong, cô quay đầu nhìn đồng hồ, thấy kim giờ đang chỉ số một. “Lại còn đến vào giờ này nữa.”
Giang An Lan vào phòng rồi mới nhẹ nhàng đáp: “Anh xem xem liệu có bắt gian được không.”
“Anh…” Diêu Viễn thật sự bái phục anh luôn, nhưng nghe giọng anh khàn hơn bình thường, lại hỏi: “Anh không sao chứ?”
Giang An Lan ngồi lên xô pha, vươn một cánh tay ra. “Không sao, chỉ hơi mệt thôi. Lại đây, ngồi với anh một lúc.”
Diêu Viễn lo lắng nói: “Thế anh mau vào tắm rửa qua rồi đi ngủ đi.”
Giang An Lan mỉm cười nhìn cô, cô liền nghiêm túc nói: “Ngủ văn minh.”
Mới sáng sớm lại có người đến đập cửa ầm ầm làm Diêu Viễn tỉnh giấc, rồi chỉ biết câm nín nhìn trời. Cô đang định bò dậy thì người phía sau đã ôm chặt lấy cô. “Đừng đi. Quấy nhiễu giấc ngủ của người khác thì dù là ai cũng không cần quan tâm.”
Diêu Viễn suýt nữa thì quên tối qua mình phải chia nửa giường cho ai kia ngủ. “Em nói này, tối qua là ai đến gõ cửa lúc nửa đêm vậy?”
Giang An Lan làu bàu: “Chỉ có quan nổi lửa, không cho bách tính đốt đèn, phu nhân đã nghe thấy câu này bao giờ chưa?”
Diêu Viễn bật cười. “Nghe rồi, nhưng rất hiếm gặp.”
Đầu ngón tay của Giang An Lan nhẹ nhàng lướt qua vai Diêu Viễn, đôi mắt đã hoàn toàn tỉnh táo. “Ít gặp quá nên thấy lạ sao? Sau này em sẽ dần dần quen thôi.”
Diêu Viễn thấy như gặp phải thổ phỉ. “Thôi, để em ra ngoài xem là ai...”
Giang An Lan “ừ” một tiếng. “Để anh đi.” Nói xong liền xuống giường, mặc áo sơ mi với quần dài rồi sải bước ra ngoài cửa.
Diêu Viễn nghĩ bụng, vì vấn đề an toàn, mình vẫn nên ra ngoài xem thế nào thì hơn.
Người đến không phải ai xa lạ, là Lý Cao.
Lúc này Diêu Viễn chỉ mặc bộ đồ ngủ màu lam nhạt, khoác áo khoác màu gạo, đầu tóc rối bù, nhưng Lý Cao vẫn phải cảm thán từ tận đáy lòng rằng người đẹp thì dù có ăn mặc lôi thôi lếch thếch cũng vẫn đẹp. “Chào chị dâu, thật ngại quá, mới sáng sớm đã đến làm phiền hai người rồi.”
“Ồ, chào anh!” Diêu Viễn không ngờ người đến lại là Lý Cao nên ít nhiều cũng có chút xấu hổ, cô vốn tưởng là chị họ mình cơ. Giang An Lan đi tới, đóng từng cúc áo khoác của cô. “Em đi đánh răng rửa mặt trước đi.”
“Ừ.”
Diêu Viễn vào phòng tắm rời, Lý Cao quay ra ngoài kéo hai cái va li vào. “Lão đại, tôi mang hai va li hành lý tới rồi đây. Còn nữa, lúc ở tổ trạch, tôi có gặp bà nội của cậu, bà nói nếu chị dâu thích thì có thể thường xuyên đến uống trà với bà.”
Giang An Lan gật đầu.
Lý Cao nhìn trái ngó phải, anh ta chưa đến đây nên không khỏi tò mò ngắm nghía thêm một lúc. “Nhà chị dâu bài trí cũng đặc biệt ghê, ồ, ban công còn chậu cây nữa này…”
Giang An Lan đã đi vào phòng bếp. Lý Cao kéo va li vào phòng khách, đặt bên cạnh xô pha, nhìn sếp xách ấm đi đun nước, sau đó nghe thấy tiếng giật nước trong phòng tắm, còn cả tiếng chuông gió lanh canh không biết từ phòng nào vọng ra.
Lý Cao đưa tay vuốt mày. “Đúng là có cảm giác không ai chen vào nổi thật.”
Lúc Diêu Viễn đi ra đã không thấy Lý cao đâu cả. “Bạn anh đâu rồi?”
Giang An Lan đưa cô một cốc nước mật ong ấm. “Có việc nên đi trước rồi.”
“Ồ”
“Sao?”
“Không, không sao.”
Lý Cao không hề bị thái độ không coi ai ra gì của Giang An Lan đuổi đi, là do anh ta tự hiểu ra rồi chuồn mất. Có điều anh lại gặp được Diêu Hân Nhiên ở tầng dưới, Diêu Hân Nhiên lên tiếng trước: “Ông chủ nhà anh đang ở chỗ em họ tôi hả?”
“Lại còn không à, sao mới sáng ra mà cô cùng…”
“Giống anh thôi, số vất mà.” Cô đã quen dậy sớm nên cuối tuần cũng chẳng thể ngủ nướng được. Vốn định đến rủ em họ đi uống trà sáng, nhưng nghe nói Giang An Lan cũng ở đó thì cô lập tức tụt hứng, hất cằm về phía Lý Cao, hỏi: “Có thời gian không? Đi uống trà đi?”
“Được đấy.” Thế là hai người cùng nhau đi ăn sáng.
Trong lúc ăn, Diêu Hân Nhiên không kìm được mới lên tiếng than thở: “Hóa ra anh ta chơi game là vì… Tôi nói chứ, sếp anh cũng đúng thật là… yêu đương cứ như đánh nhau ấy, lại còn bày mưu tính kế, lên kế hoạch đầy đủ, chiến tuyến còn kéo dài xa như thế nữa, anh ta không mệt à? Ôi chao, nếu không phải em tôi thích anh ta thì tôi thật còn cảm thấy người bị sếp anh ngắm trúng cũng chẳng sung sướng gì.”
“Cô nói vậy là sai rồi, sếp tôi ngoài việc không hiền hòa lắm, không dễ sống chung lắm thì các mặt khác đều rất ok đấy.”
“Cái tên Ôn Như Ngọc kia cũng thế, anh cũng thế, thật không biết làm sao mà mấy người cứ như Thiên Lôi chỉ đâu đánh đó vậy? Chẳng phải anh ta chỉ có tiền thôi sao? Có tiền thì ngon lắm à?”
“Ha ha, đúng là ngon lắm! Cũng nhờ có nhà họ Giang bỏ tiền ra mà đứa trẻ trong núi là tôi được học hành và có ngày hôm nay đấy.”
“Úi chao, anh là “đứa trẻ trong núi” á, đùng là nhìn không ra đấy.”
“Đương nhiên rồi, tôi đã lăm lộn trong xã hội bao nhiên năm còn gì?” Nói đến đây thì chương điện thoại của Lý Cao đổ chuông ầm ĩ, anh ta vừa nhìn thấy số chút quen liền xin lỗi Diêu Hân Nhiên, nhận điện thoại.
Điện thoại vừa kết nối, đối phương đã gào lên: “Mày là đứa chó chết nào thế hả?”
“Đại ca, anh gọi điện thoại cho tôi mà còn hỏi tôi là ai à?”
Đối phương “hừ” một tiếng. “Đóng giả làm người yêu của tao? Hử? Chơi vui lắm hả? Số Bắc Kinh chứ gì? Tao sẽ điều tra xem mày là đứa nào mà không sợ chết như thế, đợi đấy, xem tao hành chết mày bằng cách nào.” Nói xong, đối phương lập tức dập máy.
Lý Cao chậm rãi thở ra một hơi, sau đó nói với Diêu Hân Nhiên: “Tôi thu lại lời lúc nãy bảo sếp tôi “các mặt khác rất ok”.”
/35
|