Nàng gọi theo Hiên Phi nhưng bàn tay to của hắn vẫn tuột khỏi tay nàng. Lòng nàng phút chốc mông lung rối bời. Và Chí Bình nắm lấy tay khiến nàng giật mình nhìn lại. Tay Chí Bình cũng to lớn mạnh mẽ giữ chặt lấy tay nàng.
Nàng biết là mình đã cự tuyệt Hiên Phi, chuyện nàng mong muốn níu kéo hắn ở lại thật là ích kỉ. Tuy nhiên giờ bị bỏ lại với Chí Bình nàng không biết tâm trạng mình đang thấy bơ vơ hay lạc lõng nữa. Chính Chí Bình cũng nhìn thấy ánh mắt nàng trĩu nặng, mi cong ũ rũ song vẫn cố vui vẻ nhất nói cùng nàng.
- Giờ nàng biết ta là ai rồi đó! Nàng trả lời chuyện ta đề nghị lần trước đi Lệ Nhan!
- Điện hạ…
Lệ Nhan không biết làm sao. Nam nhân này cũng là thích nàng, chuyện sốc đến nhiều quá khi nàng vốn là loại người trì độn thiểu năng suy nghĩ làm sao giải quyết dứt khoát không làm ai buồn đây?
- Ta từ bé đã không còn mẹ, thái hậu không xem ta là con mới tìm cách bức hại ta. Bên ta ai cũng là người của thái hậu, ai cũng muốn hại ta, không thì cũng toàn lừa dối lấy lòng ta. Ta chưa bao giờ tin ai cả… rồi ta gặp nàng. Ta thật muốn có nàng bên cạnh lúc nào cũng vô tư, tự nhiên, thành thật với ta.
Mắt nàng ngước nhìn thái tử. Bờ môi nàng mím lại, trong lòng nghẹn ngào hận không thể nằm lăn quay ngay lúc này.
Thiên tử đó nha, kẻ nắm cả thiên hạ thật lòng muốn nàng. Xem ra lần này nàng nên suy nghĩ lại là mình có sức hút thật sự mới như vậy. Chuyện này có vỗ đùi kể lại cho hết người này đến người khác biết nàng vẫn khoái chí như mới. Tuy nhiên thích thú là một chuyện, còn thực tế là một chuyện khác rất xa.
Nhìn Chí Bình đẹp long lanh trước mắt chờ đợi mình, nàng thật muốn trào huyết lệ khi cắn răng nói…
- Xin lỗi điện hạ!… tui cũng rất thích điện hạ, đặc biệt là nét đẹp của người. Người thật rất là đẹp nhưng…
Cái kiểu từ chối vòng vo của nàng làm Chí Bình có đau lòng vẫn không nhịn nổi buồn cười. Nàng ngẩn lên nhìn thấy giấu sau nụ cười của y rất chua chát nên run run sợ bị chém đầu. Người ta nói chơi với vua như chơi với cọp, nay nàng còn lớn gan từ chối tình cảm của thái tử nữa.
Nhưng Chí Bình giơ tay ôn nhu vuốt má nàng. Mặt nàng nhìn sao trông vẫn rất ngốc.
- Ta đẹp vẫn là thua Long Hiên Phi đúng không? - Giọng Chí Bình cứ như không chấp nhận chuyện thua này. Nhưng Lệ Nhan đã vội gượng cười xấu gần chết đáp lời.
- Ây… Chuyện xấu đẹp mỗi người một vẻ nếu đem so sánh ra rất là phức tạp. Không có hơn thua gì đâu điện hạ.
- Ý ta là lòng nàng vốn chỉ có hắn ta nên ta thua. Dù sau ta đến sau hắn, ta cũng đã cố gắng hết sức thì thua cũng phục!
Nảy giờ mặt nàng tỉnh bơ nói chuyện tình cảm với Chí Bình là thế nhưng nghe nhắt về Hiên Phi liền đỏ mặt lắc đầu chối bay chối bướm…
- Tui không có gì với Hiên Phi cả tại…
- Nàng thích hắn! Từ đầu ta biết rồi! Nhưng chỉ cần nàng làm hoàng hậu của ta thì ta sẽ yêu thương nàng hơn hắn gấp ngàn vạn lần!
Mặt Lệ Nhan co quắp lại ngay. Loại nữ nhi không ra giống gì như nàng mà làm hoàng hậu chỉ thành trò cười cho thiên hạ, nỗi ô uế từ cổ chí kim nha.
Mạch Lệ Nhan – hoàng hậu có nét đẹp nghiêng thùng đổ nước, là cò già muốn ăn thịt hoàng đế thiên nga.
Nghĩ đến viễn cảnh bị người ta chê cười nàng thiệt là rùng mình không dám nghĩ đến nữa. Chí Bình biết có thuyết phục làm sao nàng cũng không muốn bên mình nên khẽ đau lòng. Y thích nàng vì nàng thật thà, nếu nàng không thích vẫn miễn cưỡng bên y há khác nào Chí Bình ép nàng giả dối y cả một đời.
Ngày hôm nay vừa có cả thiên hạ đã mất “mỹ nhân” , xem ra cũng là chuyện vui buồn bù đắp cho nhau.
Lệ Nhan tròn mắt bối rối vì Chí Bình áp đến hôn lên má mình sau đó ôm chặt nàng vào lòng. Tay y giữ chặt được nàng nhưng biết đó chỉ là hư vô mà thôi. Chí Bình nói nhẹ nhàng.
- Ta sẽ luôn nhớ nàng. Nàng phải hạnh phúc thì ta thua cuộc mới thấy dễ chịu có biết không?
- … cám ơn điện hạ. Người cũng như vậy nhé!
Cả hai cười nhẹ, nàng vẫn đứng cho Chí Bình ôm giữa cảnh hoàng cung rộng lớn. Hiên Phi đứng ở xa lặng lẽ quan sát, trong lòng lo lắng khó chịu nhưng bất lực không hơn Chí Bình là bao nhiêu.
Dẫu không có một Nhan Chí Bình mắc “bệnh ở đầu và mắt” mới si mê nàng thì nàng vẫn không bên hắn. Nàng vẫn là không chấp nhận tình cảm của hắn…
—————————
Cuộc thi tiêu cục năm nay không có ai chiến thắng nhưng hoàng thất hứa các năm sau sẽ tài trợ cho cuộc thi thêm phần nhộn nhịp, động vui hơn. Ai rõ chuyện cũng biết tân hoàng đế làm vậy để còn cơ hội gặp lại Lệ Nhan thôi.
Hai tiêu cục Long Môn và Cửu Nhật vẫn rất nổi tiếng vì được hoàng thượng ban bảng vàng có công lớn.
Độ nổi tiếng và thanh danh tiêu cục ngày càng được khẳng định, chuyện làm ăn hai bên luôn khấm khá nhưng mọi việc nội bộ vẫn không thay đổi là bao nhiêu. Sáng nào hai tiêu chủ cũng đánh nhau vận động khiến hàng xóm tiếp tục trào lệ ngủ không yên.
Lệ Nhan thì lập công làm rạng danh tiêu cục song về đến nhà vẫn chỉ nằm lăn lười biếng trong phòng không đối hoài đến thế sự. Thu Nguyệt bước vào nói…
- Hiên Phi ca ca vừa đi bảo tiêu về kìa tỉ tỉ!
- Thì sao?
Nàng nằm xoay đầu ngửa ra khỏi giường hỏi lại tiểu muội một cách thờ ơ. Sau cuộc thi về Hiên Phi đi bảo tiêu ngay đến nay cũng đã gần mười ngày rồi. Giờ nàng nằm trong phòng như thế này cốt ngăn cảm xúc muốn tìm hắn đánh nhau cải lộn như thói quen. Muốn quên được, trước hết nàng nên tự sửa tính nết ưa gây sự của mình.
Thu Nguyệt nhìn biểu hiện của nàng liền nhíu mày thanh lại hỏi…
- Tỉ đưa cái túi muội đưa cho Hiên Phi ca ca chưa?
Cái túi. Mặt Lệ Nhan co quắp lại ngay. Trong cuộc thi nàng đi suốt với hắn nhưng quên cái túi vải nhỏ đó mất tiêu. Thu Nguyệt tỏ ra không vui, tay khoanh lại trước ngực nhìn đại tỉ một cách nghiêm trọng. Lệ Nhan ngồi lên cười cười xạo gần chết.
- Tỉ đưa rồi!
- Thật không đó!?
- Thật mà… - Công nhận nói dối không phải là nghề của nàng. Trả lời thế này mồ hôi lạnh cứ tươm ra như suối nước khoáng.
Tiểu muội xinh đẹp của nàng bình thường hiền diệu là thế nhưng cũng là con của Mạch Kiểm nên giận lên cũng rất dễ sợ. Thế là Thu Nguyệt đá nàng ra khỏi phòng hung hăng ra lệnh cho đại tỉ lười biếng của mình…
- Tỉ đi đưa cho Hiên Phi ca ca ngay cho muội!
- Trời còn sáng mà, hay cứ chờ chiều chiều rồi tỉ đưa luôn!
- Sáng tối gì nữa!? Tỉ không đưa thì muội giận đó!
Lệ Nhan nuốt huyết lệ vào tim thật là mâu thuẫn. Nàng đi đưa túi vải này thể nào cũng bị Hiên Phi đánh chửi cho một trận tơi bời. Nhưng thân làm đại tỉ, nàng phải suy nghĩ cho tình cảm của tiểu muội lên hàng đầu. Đành vậy, nàng cố sức đi làm cho xong chuyện này lần cuối với hắn thôi.
Thu Nguyệt nhìn theo thở ra vì thật tức đại tỉ. Người ta đã cố tình tác hợp cho cả hai mà tỉ tỉ ngốc làm không xong. Nếu lần này còn chưa xong việc chắc Thu Nguyệt phải đem hai huynh tỉ này ra cùng ngồi nói chuyện nghiêm túc quá.
Lệ Nhan bước thật là nặng nề ra đến cổng phủ liền nghe giọng hai cha con nhà hàng xóm chửi nhau xối xả. Hiên Phi bực mình gào lên khi nhìn cái mặt mỹ nam trung niên đáng ghét của cha mình….
- Cha có phải cha con không hả? Con đi mới về chưa kịp vào nhà uống trà ngồi nghỉ ấm mông đã bắt con đi tiếp rồi. Các huynh khác đâu? Con cha còn đang bị thương chưa khỏi đó lão già!
Lệ Nhan nghe thấy trong lòng thật lo lắng không biết vết thương trên tay Hiên Phi ra sao nữa. Long Bách Phi cũng không có hiền để con mình hung dữ, ông ấy khí thế la vào mặt đẹp của thằng con trai mình.
- Cha phải cho con hạn chế ở nhà. Cứ đi bảo tiêu đến lúc cha chọn được cho con một cô nương khác để thành thân.
- Con không chịu! Con cũng không thèm đi bảo tiêu nữa! - Hiên Phi cứng đầu đáp trả chỉ khiến Long Bách Phi càng giận đến đen xì mặt.
- Tiểu tử ngươi dám… Có phải con còn có ý gì với con gái lão Mạch Kiểm không hả?
Hai cha con mỹ nam la ầm xong mới trông qua thấy Lệ Nhan đứng trước cổng phủ nhà nàng bên kia. Dĩ nhiên tai nàng vẫn còn tốt nên nghe hết trơn. Lâm vào cảnh này nàng thật không biết làm gì nữa đành nhe răng cười cứ như chấp nhận cho Long thúc có thể nhắc thêm về mình không cần để tâm.
Hiên Phi thì lại chột dạ khi để nàng chứng kiến cảnh cha mình nói vậy. Song chưa gì Mạch Kiểm đã từ trong nhà nhảy ra lớn tiếng gây sự…
- Có tiểu nữ nhà ta mới không thèm có ý gì với con trai ông đó Long Bách Phi!?
- Hứ!? Ai làm sui gia với ông là xui xẻo đến già!
- Còn ai làm sui với ông thì đần độn tận kiếp ak!
Lệ Nhan nhìn hai người lớn tranh cải chỉ khẽ thở dài có ý quay lại vào trong nhà. Dù muốn ngăn cấm nàng và hắn đến mức nào đi nữa thì cha nàng cũng không cần khoa trương đối đầu như thế với cha hắn chứ. Nhưng Hiên Phi nắm lấy tay làm nàng bất ngờ.
Hai ông bố đang túm áo nhau cùng lúc sững sờ trông Hiên Phi nắm tay kéo Lệ Nhan đi khỏi đó. Nàng la ầm mặc kệ trên phố nhiều người nhìn mình. Ở Vạn An này ai mà không biết khi có Mạch đại tiểu thư và Long công tử cùng một chổ sẽ rất ồn ào chứ.
- Làm gì vậy Thổ Phỉ? Cha ta sẽ hiểu lầm rồi phạt cấm túc ta!
- Hiểu lầm gì? Ta thật thích ngươi! - Hiên Phi nói thật tỉnh như sáo càng khiến nàng khốn đốn rên rỉ.
- Ây… chuyện đó mặc kệ ngươi chứ còn ta có thích ngươi đâu đồ Thổ Phỉ thúi tha!
Nàng dằn co ghì tay hắn lại vẫn bị kéo đi xềnh xệch vô cùng thê thảm. Cái tên oan gia của nàng chỉ được cái sức trâu là muốn coi thường ai là coi thường liền à.
Nhưng nàng sớm thấy chút máu thấm ra cánh tay áo màu nhạt của hắn liền không làm trò nữa.
- Tay ngươi chảy máu kìa! - Nàng mím môi nhìn máu thấm ra nhiều hơn. Hiên Phi chép miệng đổ tội lên đầu nàng.
- Tại ngươi làm vết thương hở ra chứ ai còn nói nữa!?
- Ngươi kéo ta đi còn đổ thừa cho ta sao?
Hắn mặc kệ tiếp tục đi thì nàng đứng lại nắm chặt bàn tay hắn. Hiên Phi xoay nhìn mắt nàng đang rưng lệ nhìn cánh tay bị thương của mình.
- Đi gặp đại phu rồi ngươi muốn đắt ta đi đâu ta cũng đi mà!
Hiên Phi nuốt khan, bộ dạng của Lệ Nhan lúc này thật là dễ thương như con cún nhỏ đòi gặm thêm xương cứ rên ư ử vậy. Hắn trả lời ngắn gọn để cự tuyệt.
- Không cần!
- Năn nỉ ngươi đó Thổ Phỉ!?!
- Ta không đau nếu có ngươi quan tâm ta như vậy!
Tim nàng bay loạn xạ trong ngực ngay. Hai má cũng tự khắc đỏ bừng. Nàng có quan tâm hắn thật sao? Lệ Nhan thật muốn cải lại nhưng nói không ra hơi có lẽ vì trúng lòng nàng nên không thể biện minh.
Thế là hắn dắt nàng ra hồ nước lớn ven vùng ngoại thành, địa điểm yêu thích hồi bé cả hai hay trốn đến chơi. Hôm nay trời xanh, mây trắng, nắng không quá chói chan thật là lí tưởng để ngoạn cảnh nên cũng có vài người dạo quanh hồ lớn.
Cả hai ngồi xuống nền cỏ ven hồ có bóng liễu che thơ mộng. Nàng lúc này mới dám rụt rè hỏi…
- Sao lại ra đây?
- …cha chúng ta như thế nên ta muốn đi thôi!
Hiên Phi nhìn ra xa, tay chọi đá xuống có vẻ đang mang tâm trạng không tốt. Nàng cũng ngồi bứt cỏ, trong đầu suy nghĩ không hiểu bây giờ quan hệ của hai đứa là sao nữa. Ý trung nhân là hoàn toàn không giống rồi, còn oan gia thì có ai nói xen vào mấy câu ướt át ớn lạnh như vậy đâu.
Giờ còn có nàng và hắn, nàng ngần ngừ muốn đưa luôn túi vải của Thu Nguyệt. Chỉ e đưa lúc này, tỉ lệ Hiên Phi đá nàng xuống hồ là rất cao. Đột nhiên hắn xoay qua hỏi nàng…
- Đói không ta mua cái gì ăn nha!?
- Thôi khỏi… - Giờ phút này nàng còn lòng dạ nào ăn nổi chứ. Nhưng Hiên Phi nhíu mày nhăn mặt khi nàng trả lời kiểu vậy.
- Ngươi mà cũng có lúc khách sáo hiền lành như vậy sao đầu heo diễm lệ?
- Ta khách sáo bao giờ đồ Thổ Phỉ thúi!?
Nàng tức quá gào lên mới đúng là Lệ Nhan hắn biết nên hắn cười tươi đi mua bánh gần đó của mấy người buôn dạo. Lệ Nhan hậm hực cố hạ tức với hắn và lại tiếp tục khổ sở với cái túi của Thu Nguyệt.
Nếu là tình thư thì sao Thu Nguyệt lại nhờ nàng chuyển cho Hiên Phi lúc hai người cơ chứ. Trông cái túi này cũng khá nhỏ, chứa thư tình phải viết rất nhiều và dài dòng mới bày được hết tâm ý. Nàng đã được dặn kĩ không được xem nhưng tò mò quá muốn xem lén trước chút xíu thôi.
Bên trong quả nhiên là có mảnh giấy nhỏ. Chỉ là một mảnh nhỏ thôi nên Lệ Nhan đọc thử luôn viết chỉ có vài dòng.
“Muội giao đại tỉ cho Hiên Phi ca ca. Huynh nhất định phải làm tỉ ấy hạnh phúc nha! – Thu Nguyệt”
Lệ Nhan đỏ mặt, tim đập trễ mấy nhịp sau khi đọc xong. Thì ra không phải thư tình gửi Hiên Phi nhưng nàng thật không hiểu làm sao Thu Nguyệt biết chuyện của cả hai như vậy. Điều canh cánh trong lòng ngăn nàng chấp nhận tình cảm của Hiên Phi chính là tiểu muội. Nay Thu Nguyệt làm thế này là nhường đường lớn cho nàng bước rồi.
Lệ Nhan thở phào. Thật may là nàng xem lén trước nếu không thì chết chắc rồi.
- Giấy gì vậy?
Giọng Hiên Phi sau lưng làm nàng hết hồn thiếu chút đã nhào người lăn xuống hồ luôn rồi. Hắn nhíu mày hoài nghi tờ giấy mờ ám nàng đang cố che giấu mình ngay.
Lệ Nhan thở phào. Thật may là nàng xem lén trước nếu không thì chết chắc rồi.
- Giấy gì vậy?
Giọng Hiên Phi sau lưng làm nàng hết hồn thiếu chút đã nhào người lăn vài vòng xuống hồ luôn rồi. Hắn cầm bánh bao và kẹo hồ lô quay lại thấy nàng đang ngồi đọc gì đó thật mờ ám là nghi nghi rồi. Lệ Nhan cố sức gượng cười khi tay giấu tờ giấy ra sau lưng…
- Đâu có gì đâu!
- Tưởng ta tin ngươi hả? Cho ta mượn xem cái đi! - Hiên Phi quăng túi bánh bao xuống một góc ngay để giành xem của nàng. Lệ Nhan sợ quá la làng.
- Không!!!
Nếu Hiên Phi đọc được thì nàng sẽ không xong ngay. Hai đứa dằn co giành giấy thật là loạn. Bí quá, Lệ Nhan cho ngay vào miệng định nuốt bịt đầu mối thì hắn chẳng thương hoa tiếc ngọc, dùng tay cậy miệng nàng ra.
Tờ giấy nhàu dính đầy thứ chất lỏng khó nói nhưng chữ đương nhiên vẫn rõ ràng. Nhìn Hiên Phi đọc, má nàng chưa gì đã đỏ lên, nàng thật không có can đảm ở lại đối mặt với hắn nên bỏ chạy.
Hắn cười, lòng dễ chịu chưa từng có vì biết đây là của Thu Nguyệt viết cho mình. Xem ra bây giờ nha đầu Lệ Nhan cũng không còn bày lí do gì được nữa.
Hiên Phi dễ dàng bắt kịp được nàng và kéo ôm ghì lấy từ phía sau. Nàng bủn rủn cả người nghe hắn cười vang cả vòm ngực lớn…
- Đồ ngốc! Giờ trốn cũng không thoát đâu!
- Bỏ tay ra… nếu không ta sẽ đánh ngươi đó!
- Vậy sao?
Hiên Phi tâm trạng rất vui nên cố trêu chọc nàng làm nàng tức chết nhưng không thể làm được gì. Hiên Phi xoay người nàng lại để nhìn gương mặt đỏ của nàng khiến nàng xấu hổ nhìn cúi gầm xuống đất. Hắn vui vẻ thì thầm hỏi nàng.
- Giờ thì có thể thích ta chưa?
- … không thích! Ta ghét ngươi! - Lệ Nhan vẫn cố chấp cố cứng cỏi đáp lại nhưng không làm Hiên Phi nhụt chí.
- Rất ghét ta thật sao?
Hắn hỏi lại, còn cố ý nâng cằm nàng lên ép nhìn vào mắt hắn. Lệ Nhan run run không nói gì nổi đành nhắm mắt gật đầu thật là đáng thương. Hắn không vì thế mà buồn, vẻ mặt mỹ nam gian xảo khi áp gần hơn và nói.
- Làm thê tử của ta nha Lệ Nhan!
Nàng bất ngờ, sốc đến ú ớ không nên lời. Tay hắn vẫn ôm siết mặc kệ nàng mắc cỡ đẩy người hắn ra.
- Ta… ta ghét ngươi thì sao mà chịu là vợ của ngươi chứ!
Nàng vốn là loại người nối dối tệ nhất thiên hạ khiến Hiên Phi cười toe toét khẳng định.
- Ta và ngươi biết nhau hơn mười tám năm rồi chẳng lẽ ta không biết ngươi nói dối sao?
- Ta không có nói dối! - Giờ phút này nàng vẫn cố cứng đầu nha làm hắn nói ngay.
- Thấy chưa? Ngươi lại đang nói dối!
- Ah… ngươi ức hiếp ta! Ta không thèm làm vợ của ngươi!
Nàng nói nhưng biểu hiện trên mặt hại chủ nhân hết rồi. Hai má đỏ đến thế kia, ánh mắt thẹn thùng che chút hạnh phúc đã bị hắn thấy hết vậy mà vẫn còn gắng cố chấp cứng đầu. Hiên Phi cười mãn nguyện, tay vuốt má nàng cử chỉ dịu dàng nói…
- Ta sẽ yêu thương ngươi cả đời thì có chịu làm vợ của ta không Lệ Nhan?
Giờ thì nàng có ngang bướng chống đối hắn cũng không xong. Nàng thật cũng thích Hiên Phi lắm nhưng xấu hổ không muốn nói ra. Bên Hiên Phi thật bình yên thoải mái, nàng rất thích khi bên hắn, cả đời cũng muốn lúc nào cũng sẽ như thế.
Bất quá chuyện đã đến nước này muốn xoay đầu suy nghĩ cũng không được nên Lệ Nhan chỉ đành cười nhẹ dụi mặt vào ngực hắn như thay câu trả lời. Hiên Phi cười lớn, ôm nàng xoay mấy vòng hệt như hai đứa trẻ đang hạnh phúc.
———————–
Thế là ý người không thể thay được ý trời. Long Bách Phi và Mạch Kiểm cả đời xung đột vẫn không thể nào ngăn hai đứa con mình thương nhau.
Hiên Phi đòi bỏ nhà ra đi dọa cha, Lệ Nhan thì lại có mẹ và Thu Nguyệt làm hậu phương ép Mạch Kiểm. Thế là Vạn An lại náo nức vì hai tiêu cục lớn lại có hỉ sự. Tiếc rằng lần này có không muốn mời hàng xóm e cũng không được rồi.
Hiên Phi lần này vui làm tân lang đến không chịu ngủ, gương mặt tươi như hoa nhìn cha đang ngồi buồn hiu liền cười trấn an…
- Cha và nhạc phụ của con nhân cơ hội này hóa thù thành bạn luôn đi!
- Con còn nói!? Tại ai mà cha phải làm sui với lão già Mạch Kiểm ấy hả? - Long Bách Phi nói ra vô cùng ức chế thiếu điều ôm chân bàn thờ vợ để kể chuyện “bi thương” xảy đến với mình chỉ vì thằng con trai độc nhất gây ra thôi.
- Cha thương con mà đúng không cha! Như thế sẽ vượt qua hết thôi!
Hiên Phi mỉm cười dễ thương, không cần chờ ai gọi đã lo đi rước tân nương rồi. Vì nhà đàn gái bên hàng xóm nên hắn vui vẻ đi bộ sang.
Bên ngoài các cô nương khóc lóc thê thảm vì “siêu cấp mỹ nam nhân” lấy vợ. Còn vài người khác lại đang cá cược xem lần hỉ sự thứ ba này sẽ có chuyện ly kỳ, kinh thiên động địa nào xảy ra nữa hay không?
Bên nhà nàng, Mạch Kiểm cũng đã ra chuẩn bị làm lễ đưa con gái sang nhà chồng. Mặt ông ấy nhìn Hiên Phi mang chút tà ác nói…
- Nghĩa tế! Cha chuẩn bị cho con một bất ngờ chắc chắn con sẽ rất vui!
Hiên Phi thấy có chút ớn lạnh vì không khéo Mạch Kiểm ôm hận thù riêng với cha hắn lại làm khó hắn. Quả nhiên từ sau có đến năm tân nương áo đỏ, khăn che, vóc dáng tương đối bằng nhau bước ra xếp ngang một hàng. Quan khách hùa nhau hân hoan quả nhiên lại có hỉ sự “vui vẻ” không giống nhà người ta.
Mạch phu nhân chán nản không nói gì nổi vì vẻ mặt khoái trá của chồng lúc làm khó nghĩa tế mới của mình. Nghĩa tế của con gái lớn thật đáng quý, nhất là lại chính là con trai của lão già Long Bách Phi đáng ghét nha.
- Nếu con chọn sai thì khỏi cho thành thân với Lệ Nhan nữa haha… chọn nhanh đi nghĩa tế của cha!
Mạch Kiểm hận không thể tung hoa tự khen mình quá giỏi khi nghĩ ra trò này làm khó con của Long Bách Phi. Năm tân nương kia che khăn, nhìn sao cũng y hệt nhau rõ ràng là không muốn cho Hiên Phi lấy Lệ Nhan về mà.
Mọi người háo hức chi tiền cá cược xem cái hỉ sự lần này của hai tiêu cục có bị quậy tưng lên hay không?
Xung quanh ồn ào là thế nhưng tuấn nhan của tân lang vô cùng bình tĩnh. Trong đầu hắn dĩ nhiên đã có câu trả lời. Lệ Nhan của hắn không phải là loại nữ nhi ngoan hiền đến mức chịu ra đứng chung với một bầy tân nương cho cha làm khó hắn rước nàng về được. Song chưa chi Long Bách Phi đã nhảy bổ sang nhà sui gia chửi…
- Lão già họ Mạch kia! Ông đòi sính lễ trên trời ta đều đáp ứng đủ vậy mà còn muốn làm khó dễ con trai cưng của ta nữa sao?
- Hứ!? Hiên Phi có gan yêu thương con gái ta thì ta làm khó vậy đó bộ có người cấm sao?
Hai tiêu chủ đến cả hỉ sự con mình cũng không thể tự ngăn mình lại được. Hiên Phi lắc đầu khi cha mình và cha nàng túm áo xung đột nữa rồi. Hắn nhàn hạ bước qua chổ mẹ nàng đang đứng cùng Dĩ Hồng…
- Con vào phòng rước Lệ Nhan luôn được không mẹ!?
Mẹ nàng mỉm cười vì xem ra Hiên Phi tự tin biết câu trả lời trong số năm cô tân nương giả kia rồi. Tất nhiên không có ai là Lệ Nhan cả.
- Ừhm con đi đi nó đang chờ đó!
Hắn vui vẻ đi luôn bỏ hai ông bố lại túm áo đơ ra. Năm cô tân nương giả vui vẻ vẩy tay vì tân lang trả lời đúng rồi. Long Bách Phi cười càn rỡ làm Mạch Kiểm tức đến đen mặt tiếp tục đánh nhau.
Lúc đó ở trong phòng, Lệ Nhan lo lắng đi qua đi lại làm Thu Nguyệt chóng cả mặt. Nàng lẩm nhẩm không thể yên lòng…
- Tên Thổ Phỉ đó mà chọn sai thì tỉ sẽ ra xử hắn một trận!
- Bình tĩnh đi đại tỉ! Hiên Phi ca ca sẽ biết trong số đó không có tỉ mà!
Dù Thu Nguyệt có trấn an nàng vẫn rất lo sợ. Tuy cũng có nhiều kì vọng tin tưởng vào hắn nhưng vẫn phải đề phòng chuyện hi hữu xảy ra chứ. Cũng tại cha nhất quyết buộc thử Hiên Phi như thế mới chịu chấp nhận nàng sang nhà đó làm dâu.
Rồi cửa phòng mở ra, tân lang đẹp khuynh quốc khuynh thành cuối cùng cũng đã đến. Mắt nàng hoa lên nhìn hắn. Số nàng tính ra cũng thật là may mắn, tuy bộ dạng xấu xí không ai thèm nhìn lần hai vẫn có được một phu quân rất đẹp nha.
Hắn hôm nay tuấn tú bất phàm, so với lần trước làm tân lang lại càng hơn xa. Hiên Phi cũng nhìn nàng mặc áo đỏ làm tân nương của mình, trong lòng rất vui liền cười bước đến.
Tuy nhiên tên khốn đó đến bên và ngang nhiên ôm vai Thu Nguyệt. Mặt Thu Nguyệt đỏ lên cười với hắn…
- Thu Nguyệt muội muội, lâu rồi mới gặp!
- Hôm huynh mang sính lễ qua nhà có gặp muội mà Hiên Phi ca ca!
Hắn vui vẻ khi Lệ Nhan bắt đầu phùng mang trợn má tức. Hiên Phi tiếp tục nhiều lời với tiểu muội của nương tử mình…
- Cám ơn muội đã giao đầu heo diễm lệ này cho huynh nha! - Hiên Phi rất cảm kích, nếu không vì lá thư nhỏ của Thu Nguyệt thì chắc giờ nha đầu Lệ Nhan vẫn cố chấp không thèm đối hoài lại mỹ nam như hắn.
- Ai là đầu heo diễm lệ hả Thổ Phỉ?
- Ây… hôm nay là ngày vui của chúng ta. Ngươi không nên nổi nóng àk! - Hiê Phi cười trêu chọc mới bước sang ôm lấy nàng.
- Ngươi chọc ta mà!!!
Lệ Nhan bị ẵm đi vẫn còn cố tranh cải. Thu Nguyệt cười vui nhìn theo hai huynh tỉ. Tình cảm trong lòng trở thành ngưỡng mộ, mong muốn tỉ tỉ và Hiên Phi ca ca sẽ hạnh phúc mãi về sau.
Mạch Kiểm cuối cùng đau lòng vẫn không làm được gì khi nhìn con gái bị mang sang nhà hàng xóm đáng ghét. Hiên Phi rất hạnh phúc làm tuấn nhan càng sáng ngời. Cha hắn thấy vậy cũng đành cho cả hai làm lễ bái thiên địa một cách xong xuôi.
Nàng cũng mỉm cười, cuối cùng cũng có thể làm thê tử của Hiên Phi rồi. Đám chó con chạy quanh lung tung cùng Cẩu Cẩu và Khả Khả hùa nhau mừng vui theo chủ. Sau ba lạy, hai đứa hạnh phúc chưa kịp cầm tay nhau thì đến phiên Long Bách Phi trở mặt.
Các huynh đệ trong Long Môn tiêu cục theo lệnh tiêu chủ hùa nhau bao vây cả hai…
- Đánh không thắng hết các huynh đệ trong nhà thì ba năm sau cha mới cho hai đứa hợp phòng! Haha…
Long Bách Phi cười càng rỡ, dù sao hai đứa vẫn còn rất trẻ, từ từ tính chuyện cháu bồng cũng được, quan trọng là ông ấy muốn làm khổ con mình cùng con gái của Mạch Kiểm thôi.
Tính đến chuyện bên nhau xem ra vẫn còn khó khăn trước mắt. Lệ Nhan mím môi đứng cạnh hắn chưa biết làm sao thì nghe Hiên Phi cười nhẹ…
- Cha muốn cản con đi động phòng sao? Cha thật khi dễ con trai cha rồi cha ơi!
Vẻ mặt gian tà của Hiên Phi thập phần nguy hiểm hơn chính ông cha khiến Long Bách Phi đổ mồ hôi lạnh. Không khéo lần này chính Hiên Phi lại cấm ông ấy đi chơi kỉ viện ba năm lại tiêu đời tuổi trung niên tươi đẹp.
Hắn thoải mái nói…
- Tiêu cục này trước sau cũng là của đệ, huynh nào cảm thấy cha đệ làm việc tàn nhẫn thì đây là cơ hội cho các huynh trả thù. Hỉ sự của đệ nên cha đệ bị đánh cũng vui vẻ thôi!
- Ấy… cha nói nhường tiêu cục cho con hồi nào tiểu tử thúi! Ta là tiêu chủ đó không ai được làm bậy nha!
Cha hắn run run bước lùi ai biểu bình thường khó tính, cộc cằn nên các huynh đệ trong nhà ôm hận vui vẻ nhào nên ngăn cản ông ấy phá rối Hiên Phi. Hiên Phi hí hửng ẵm cao tân nương của mình mặc kệ phía sau cha kêu gào…
- Long Hiên Phi… đồ con bất hiếu!
Hỉ sự thật rất vui vẻ, người nào người náy gào la loạn xạ không gì vui hơn. Nhất là đôi tân phu thê của chúng ta, vừa vào tới phòng hắn đã cho nàng ngồi xuống giường gở khăn đỏ ra ngay.
Lệ Nhan đỏ mặt không dám ngẩn nhìn lên vì xấu hổ. Hiên Phi vuốt nhẹ má nàng gọi…
- Nương tử!
- …phu quân!
Gọi xong, nàng và hắn mạnh ai nấy phì cười vì cách gọi mới rất là ớn lạnh xương sống. Dù sao để được gọi nhau như thế thật là tốn công tốn sức nha. Hiên Phi húng hắng ho nói khi vẫn quỳ sát trước chân nàng đang ngồi trên giường…
- Sau này nàng không được gọi phu quân của mình là Thổ Phỉ nữa đó!
- Chàng cũng không được gọi thiếp là đầu heo hay bất cứ thứ gì diễm lệ!
- Ừhm!
Hắn cười nhìn nàng, cả hai thẹn thùng như con nít. Bên ngoài văng vẳng giọng Long Bách Phi hét ầm cũng thật vui tai. Hắn cứ mặc nhiên bất hiếu vì đã có nàng ở bên rồi.
Lệ Nhan nhắm mắt hạnh phúc được hắn hôn lên môi. Trời còn sáng bảnh, chưa đãi tiệc gì hắn đã nôn nóng đẩy nhẹ nàng ra cởi bớt xiêm y rồi. Nàng thẹn thùng ôm lấy vai hắn nói…
- Phu quân! Chúng ta xem như cả đời cả kiếp này đều ở bên nhau rồi… như thế có nhàm chán không?
- Nhàm chán thì ta tìm thêm vài thị thiếp khác! - Hiên Phi cười tà nói trêu nàng làm nàng chu môi hậm hực.
- Xấu xa! Ý của người ta là từ lúc chúng ta sinh ra đã biết nhau, rồi thành phu thê thế này không có gì là gây cấn gian khổ để ở bên nhau như người khác cả.
Bắt đầu cả hai đã gần nhau tuy không gọi là quấn quít nhưng nửa bước cũng không rời. Nay còn bên nhau cả đời cỏ vẻ thật dễ dàng êm ả làm nàng có chút lo xa. Hiên Phi hiểu ý nàng, miệng cười thầm thì sát tai nàng ngọt ngào…
- Vậy thì kiếp sau chúng ta sẽ có thiên tình sử vĩ đại hơn chịu không nương tử?
- Ah… chưa gì chàng đã muốn giành thiếp cả kiếp sau luôn sao? Phải chừa cơ hội cho người khác đến với thiếp chứ! - Vừa có phu quân đẹp, giọng nàng tự tin hẳn ra làm Hiên Phi cười lớn.
- Haha… có ta thú nàng làm vợ là may rồi thím hai. Ai mà thèm cái loại đầu heo diễm lệ như nàng.
- Đồ Thổ Phỉ thúi tha, mới dặn không gọi người ta là thế rồi mà!
Phòng tân hôn lại vang tiếng cải lộn ầm ỉ nhưng trần đầy hạnh phúc. Bên nhau thêm quãng đời còn lại chắc chắn cả hai đứa không thấy nhàm chán vì hết một nửa thời gian sẽ dành cho đánh nhau xung đột rồi còn gì.
Bên ngoài hai tiêu cục tiệc vẫn tưng bừng, Long Bách Phi và Mạch Kiểm lần đầu tiên ngồi cùng nhau uống rượu chung bàn. Mạch Kiểm ngà ngà say khen ngợi…
- Ông uống cũng khá quá Long Bách Phi!
- Haha… tại Hiên Phi ít chịu uống rượu nên ta không có cơ hợi thể hiện tửu lượng của mình!
- Còn ta ở với toàn nữ nhân, tìm ra ai làm tri tửu chứ!?
Hai lão sui gia cảm thán nhìn kĩ mặt nhau sau hơn mấy chục năm xung đột. Chưa bao giờ họ nhận ra đối phương năm nào trai tráng giờ đã già thế rồi. Cả hai run lên sau đó một người phun rượu, một người vỗ bàn đập ghế hét…
- Đừng có mơ ta làm bạn rượu với ông lão già họ Mạch!
- Xì… ta mới không thèm đó!
Nói xong cả hai thi nhau uống tiếp xem ai hơn ai. Xem ra thù vẫn còn thù nhưng tình cảm của hai lão oan gia đã “tốt” hơn được chút xíu.
Đứng trên đường lớn nhìn hỉ sự hai bên đường, bạch y công tử khẽ buồn, tuy có thiếp mời dự nhưng lòng không muốn vào. Hộ vệ cũng định về theo chủ nhân thì có người gọi Chí Bình lại…
- Công tử là người quen của tỉ tỉ và tỉ phu đúng không?
Chí Bình xoay lại vì chất giọng ngọt nhẹ như hoa, mắt nhìn Thu Nguyệt liền có chút nói không nên lời…
- Lệ Nhan cô nương cũng có tiểu muội sao? - Trong lòng y lúc này nghĩ chắc là tỉ muội cùng cha khác mẹ rồi đây. Chứ cả hai tỉ muội “chênh lệch” một trời một vực nếu đứng cùng sẽ dễ cho người ta bị sốc thị giác lắm nha, thiệt là nguy hiểm. Thu Nguyệt chỉ mỉm cười nhẹ nhàng đáp.
- Vâng. Tiểu nữ là Mạch Thu Nguyệt. Mời công tử vào dùng tiệc!
Nhan Chí Bình không định vào để chuốt thêm đau lòng nhưng mỹ nhân đã ngỏ lời mời như vậy không nỡ từ chối. Hỉ sự hai nhà tiếp tục vui vẻ. Cả Vạn An cũng thầm mừng hi vọng thành sui gia hai bên sẽ bớt ồn ào.
Suy cho cùng yêu đúng oan gia có thất sách thật nhưng kết lại mọi thứ vẫn là hảo tốt nha.
- Hoàn -
Nàng biết là mình đã cự tuyệt Hiên Phi, chuyện nàng mong muốn níu kéo hắn ở lại thật là ích kỉ. Tuy nhiên giờ bị bỏ lại với Chí Bình nàng không biết tâm trạng mình đang thấy bơ vơ hay lạc lõng nữa. Chính Chí Bình cũng nhìn thấy ánh mắt nàng trĩu nặng, mi cong ũ rũ song vẫn cố vui vẻ nhất nói cùng nàng.
- Giờ nàng biết ta là ai rồi đó! Nàng trả lời chuyện ta đề nghị lần trước đi Lệ Nhan!
- Điện hạ…
Lệ Nhan không biết làm sao. Nam nhân này cũng là thích nàng, chuyện sốc đến nhiều quá khi nàng vốn là loại người trì độn thiểu năng suy nghĩ làm sao giải quyết dứt khoát không làm ai buồn đây?
- Ta từ bé đã không còn mẹ, thái hậu không xem ta là con mới tìm cách bức hại ta. Bên ta ai cũng là người của thái hậu, ai cũng muốn hại ta, không thì cũng toàn lừa dối lấy lòng ta. Ta chưa bao giờ tin ai cả… rồi ta gặp nàng. Ta thật muốn có nàng bên cạnh lúc nào cũng vô tư, tự nhiên, thành thật với ta.
Mắt nàng ngước nhìn thái tử. Bờ môi nàng mím lại, trong lòng nghẹn ngào hận không thể nằm lăn quay ngay lúc này.
Thiên tử đó nha, kẻ nắm cả thiên hạ thật lòng muốn nàng. Xem ra lần này nàng nên suy nghĩ lại là mình có sức hút thật sự mới như vậy. Chuyện này có vỗ đùi kể lại cho hết người này đến người khác biết nàng vẫn khoái chí như mới. Tuy nhiên thích thú là một chuyện, còn thực tế là một chuyện khác rất xa.
Nhìn Chí Bình đẹp long lanh trước mắt chờ đợi mình, nàng thật muốn trào huyết lệ khi cắn răng nói…
- Xin lỗi điện hạ!… tui cũng rất thích điện hạ, đặc biệt là nét đẹp của người. Người thật rất là đẹp nhưng…
Cái kiểu từ chối vòng vo của nàng làm Chí Bình có đau lòng vẫn không nhịn nổi buồn cười. Nàng ngẩn lên nhìn thấy giấu sau nụ cười của y rất chua chát nên run run sợ bị chém đầu. Người ta nói chơi với vua như chơi với cọp, nay nàng còn lớn gan từ chối tình cảm của thái tử nữa.
Nhưng Chí Bình giơ tay ôn nhu vuốt má nàng. Mặt nàng nhìn sao trông vẫn rất ngốc.
- Ta đẹp vẫn là thua Long Hiên Phi đúng không? - Giọng Chí Bình cứ như không chấp nhận chuyện thua này. Nhưng Lệ Nhan đã vội gượng cười xấu gần chết đáp lời.
- Ây… Chuyện xấu đẹp mỗi người một vẻ nếu đem so sánh ra rất là phức tạp. Không có hơn thua gì đâu điện hạ.
- Ý ta là lòng nàng vốn chỉ có hắn ta nên ta thua. Dù sau ta đến sau hắn, ta cũng đã cố gắng hết sức thì thua cũng phục!
Nảy giờ mặt nàng tỉnh bơ nói chuyện tình cảm với Chí Bình là thế nhưng nghe nhắt về Hiên Phi liền đỏ mặt lắc đầu chối bay chối bướm…
- Tui không có gì với Hiên Phi cả tại…
- Nàng thích hắn! Từ đầu ta biết rồi! Nhưng chỉ cần nàng làm hoàng hậu của ta thì ta sẽ yêu thương nàng hơn hắn gấp ngàn vạn lần!
Mặt Lệ Nhan co quắp lại ngay. Loại nữ nhi không ra giống gì như nàng mà làm hoàng hậu chỉ thành trò cười cho thiên hạ, nỗi ô uế từ cổ chí kim nha.
Mạch Lệ Nhan – hoàng hậu có nét đẹp nghiêng thùng đổ nước, là cò già muốn ăn thịt hoàng đế thiên nga.
Nghĩ đến viễn cảnh bị người ta chê cười nàng thiệt là rùng mình không dám nghĩ đến nữa. Chí Bình biết có thuyết phục làm sao nàng cũng không muốn bên mình nên khẽ đau lòng. Y thích nàng vì nàng thật thà, nếu nàng không thích vẫn miễn cưỡng bên y há khác nào Chí Bình ép nàng giả dối y cả một đời.
Ngày hôm nay vừa có cả thiên hạ đã mất “mỹ nhân” , xem ra cũng là chuyện vui buồn bù đắp cho nhau.
Lệ Nhan tròn mắt bối rối vì Chí Bình áp đến hôn lên má mình sau đó ôm chặt nàng vào lòng. Tay y giữ chặt được nàng nhưng biết đó chỉ là hư vô mà thôi. Chí Bình nói nhẹ nhàng.
- Ta sẽ luôn nhớ nàng. Nàng phải hạnh phúc thì ta thua cuộc mới thấy dễ chịu có biết không?
- … cám ơn điện hạ. Người cũng như vậy nhé!
Cả hai cười nhẹ, nàng vẫn đứng cho Chí Bình ôm giữa cảnh hoàng cung rộng lớn. Hiên Phi đứng ở xa lặng lẽ quan sát, trong lòng lo lắng khó chịu nhưng bất lực không hơn Chí Bình là bao nhiêu.
Dẫu không có một Nhan Chí Bình mắc “bệnh ở đầu và mắt” mới si mê nàng thì nàng vẫn không bên hắn. Nàng vẫn là không chấp nhận tình cảm của hắn…
—————————
Cuộc thi tiêu cục năm nay không có ai chiến thắng nhưng hoàng thất hứa các năm sau sẽ tài trợ cho cuộc thi thêm phần nhộn nhịp, động vui hơn. Ai rõ chuyện cũng biết tân hoàng đế làm vậy để còn cơ hội gặp lại Lệ Nhan thôi.
Hai tiêu cục Long Môn và Cửu Nhật vẫn rất nổi tiếng vì được hoàng thượng ban bảng vàng có công lớn.
Độ nổi tiếng và thanh danh tiêu cục ngày càng được khẳng định, chuyện làm ăn hai bên luôn khấm khá nhưng mọi việc nội bộ vẫn không thay đổi là bao nhiêu. Sáng nào hai tiêu chủ cũng đánh nhau vận động khiến hàng xóm tiếp tục trào lệ ngủ không yên.
Lệ Nhan thì lập công làm rạng danh tiêu cục song về đến nhà vẫn chỉ nằm lăn lười biếng trong phòng không đối hoài đến thế sự. Thu Nguyệt bước vào nói…
- Hiên Phi ca ca vừa đi bảo tiêu về kìa tỉ tỉ!
- Thì sao?
Nàng nằm xoay đầu ngửa ra khỏi giường hỏi lại tiểu muội một cách thờ ơ. Sau cuộc thi về Hiên Phi đi bảo tiêu ngay đến nay cũng đã gần mười ngày rồi. Giờ nàng nằm trong phòng như thế này cốt ngăn cảm xúc muốn tìm hắn đánh nhau cải lộn như thói quen. Muốn quên được, trước hết nàng nên tự sửa tính nết ưa gây sự của mình.
Thu Nguyệt nhìn biểu hiện của nàng liền nhíu mày thanh lại hỏi…
- Tỉ đưa cái túi muội đưa cho Hiên Phi ca ca chưa?
Cái túi. Mặt Lệ Nhan co quắp lại ngay. Trong cuộc thi nàng đi suốt với hắn nhưng quên cái túi vải nhỏ đó mất tiêu. Thu Nguyệt tỏ ra không vui, tay khoanh lại trước ngực nhìn đại tỉ một cách nghiêm trọng. Lệ Nhan ngồi lên cười cười xạo gần chết.
- Tỉ đưa rồi!
- Thật không đó!?
- Thật mà… - Công nhận nói dối không phải là nghề của nàng. Trả lời thế này mồ hôi lạnh cứ tươm ra như suối nước khoáng.
Tiểu muội xinh đẹp của nàng bình thường hiền diệu là thế nhưng cũng là con của Mạch Kiểm nên giận lên cũng rất dễ sợ. Thế là Thu Nguyệt đá nàng ra khỏi phòng hung hăng ra lệnh cho đại tỉ lười biếng của mình…
- Tỉ đi đưa cho Hiên Phi ca ca ngay cho muội!
- Trời còn sáng mà, hay cứ chờ chiều chiều rồi tỉ đưa luôn!
- Sáng tối gì nữa!? Tỉ không đưa thì muội giận đó!
Lệ Nhan nuốt huyết lệ vào tim thật là mâu thuẫn. Nàng đi đưa túi vải này thể nào cũng bị Hiên Phi đánh chửi cho một trận tơi bời. Nhưng thân làm đại tỉ, nàng phải suy nghĩ cho tình cảm của tiểu muội lên hàng đầu. Đành vậy, nàng cố sức đi làm cho xong chuyện này lần cuối với hắn thôi.
Thu Nguyệt nhìn theo thở ra vì thật tức đại tỉ. Người ta đã cố tình tác hợp cho cả hai mà tỉ tỉ ngốc làm không xong. Nếu lần này còn chưa xong việc chắc Thu Nguyệt phải đem hai huynh tỉ này ra cùng ngồi nói chuyện nghiêm túc quá.
Lệ Nhan bước thật là nặng nề ra đến cổng phủ liền nghe giọng hai cha con nhà hàng xóm chửi nhau xối xả. Hiên Phi bực mình gào lên khi nhìn cái mặt mỹ nam trung niên đáng ghét của cha mình….
- Cha có phải cha con không hả? Con đi mới về chưa kịp vào nhà uống trà ngồi nghỉ ấm mông đã bắt con đi tiếp rồi. Các huynh khác đâu? Con cha còn đang bị thương chưa khỏi đó lão già!
Lệ Nhan nghe thấy trong lòng thật lo lắng không biết vết thương trên tay Hiên Phi ra sao nữa. Long Bách Phi cũng không có hiền để con mình hung dữ, ông ấy khí thế la vào mặt đẹp của thằng con trai mình.
- Cha phải cho con hạn chế ở nhà. Cứ đi bảo tiêu đến lúc cha chọn được cho con một cô nương khác để thành thân.
- Con không chịu! Con cũng không thèm đi bảo tiêu nữa! - Hiên Phi cứng đầu đáp trả chỉ khiến Long Bách Phi càng giận đến đen xì mặt.
- Tiểu tử ngươi dám… Có phải con còn có ý gì với con gái lão Mạch Kiểm không hả?
Hai cha con mỹ nam la ầm xong mới trông qua thấy Lệ Nhan đứng trước cổng phủ nhà nàng bên kia. Dĩ nhiên tai nàng vẫn còn tốt nên nghe hết trơn. Lâm vào cảnh này nàng thật không biết làm gì nữa đành nhe răng cười cứ như chấp nhận cho Long thúc có thể nhắc thêm về mình không cần để tâm.
Hiên Phi thì lại chột dạ khi để nàng chứng kiến cảnh cha mình nói vậy. Song chưa gì Mạch Kiểm đã từ trong nhà nhảy ra lớn tiếng gây sự…
- Có tiểu nữ nhà ta mới không thèm có ý gì với con trai ông đó Long Bách Phi!?
- Hứ!? Ai làm sui gia với ông là xui xẻo đến già!
- Còn ai làm sui với ông thì đần độn tận kiếp ak!
Lệ Nhan nhìn hai người lớn tranh cải chỉ khẽ thở dài có ý quay lại vào trong nhà. Dù muốn ngăn cấm nàng và hắn đến mức nào đi nữa thì cha nàng cũng không cần khoa trương đối đầu như thế với cha hắn chứ. Nhưng Hiên Phi nắm lấy tay làm nàng bất ngờ.
Hai ông bố đang túm áo nhau cùng lúc sững sờ trông Hiên Phi nắm tay kéo Lệ Nhan đi khỏi đó. Nàng la ầm mặc kệ trên phố nhiều người nhìn mình. Ở Vạn An này ai mà không biết khi có Mạch đại tiểu thư và Long công tử cùng một chổ sẽ rất ồn ào chứ.
- Làm gì vậy Thổ Phỉ? Cha ta sẽ hiểu lầm rồi phạt cấm túc ta!
- Hiểu lầm gì? Ta thật thích ngươi! - Hiên Phi nói thật tỉnh như sáo càng khiến nàng khốn đốn rên rỉ.
- Ây… chuyện đó mặc kệ ngươi chứ còn ta có thích ngươi đâu đồ Thổ Phỉ thúi tha!
Nàng dằn co ghì tay hắn lại vẫn bị kéo đi xềnh xệch vô cùng thê thảm. Cái tên oan gia của nàng chỉ được cái sức trâu là muốn coi thường ai là coi thường liền à.
Nhưng nàng sớm thấy chút máu thấm ra cánh tay áo màu nhạt của hắn liền không làm trò nữa.
- Tay ngươi chảy máu kìa! - Nàng mím môi nhìn máu thấm ra nhiều hơn. Hiên Phi chép miệng đổ tội lên đầu nàng.
- Tại ngươi làm vết thương hở ra chứ ai còn nói nữa!?
- Ngươi kéo ta đi còn đổ thừa cho ta sao?
Hắn mặc kệ tiếp tục đi thì nàng đứng lại nắm chặt bàn tay hắn. Hiên Phi xoay nhìn mắt nàng đang rưng lệ nhìn cánh tay bị thương của mình.
- Đi gặp đại phu rồi ngươi muốn đắt ta đi đâu ta cũng đi mà!
Hiên Phi nuốt khan, bộ dạng của Lệ Nhan lúc này thật là dễ thương như con cún nhỏ đòi gặm thêm xương cứ rên ư ử vậy. Hắn trả lời ngắn gọn để cự tuyệt.
- Không cần!
- Năn nỉ ngươi đó Thổ Phỉ!?!
- Ta không đau nếu có ngươi quan tâm ta như vậy!
Tim nàng bay loạn xạ trong ngực ngay. Hai má cũng tự khắc đỏ bừng. Nàng có quan tâm hắn thật sao? Lệ Nhan thật muốn cải lại nhưng nói không ra hơi có lẽ vì trúng lòng nàng nên không thể biện minh.
Thế là hắn dắt nàng ra hồ nước lớn ven vùng ngoại thành, địa điểm yêu thích hồi bé cả hai hay trốn đến chơi. Hôm nay trời xanh, mây trắng, nắng không quá chói chan thật là lí tưởng để ngoạn cảnh nên cũng có vài người dạo quanh hồ lớn.
Cả hai ngồi xuống nền cỏ ven hồ có bóng liễu che thơ mộng. Nàng lúc này mới dám rụt rè hỏi…
- Sao lại ra đây?
- …cha chúng ta như thế nên ta muốn đi thôi!
Hiên Phi nhìn ra xa, tay chọi đá xuống có vẻ đang mang tâm trạng không tốt. Nàng cũng ngồi bứt cỏ, trong đầu suy nghĩ không hiểu bây giờ quan hệ của hai đứa là sao nữa. Ý trung nhân là hoàn toàn không giống rồi, còn oan gia thì có ai nói xen vào mấy câu ướt át ớn lạnh như vậy đâu.
Giờ còn có nàng và hắn, nàng ngần ngừ muốn đưa luôn túi vải của Thu Nguyệt. Chỉ e đưa lúc này, tỉ lệ Hiên Phi đá nàng xuống hồ là rất cao. Đột nhiên hắn xoay qua hỏi nàng…
- Đói không ta mua cái gì ăn nha!?
- Thôi khỏi… - Giờ phút này nàng còn lòng dạ nào ăn nổi chứ. Nhưng Hiên Phi nhíu mày nhăn mặt khi nàng trả lời kiểu vậy.
- Ngươi mà cũng có lúc khách sáo hiền lành như vậy sao đầu heo diễm lệ?
- Ta khách sáo bao giờ đồ Thổ Phỉ thúi!?
Nàng tức quá gào lên mới đúng là Lệ Nhan hắn biết nên hắn cười tươi đi mua bánh gần đó của mấy người buôn dạo. Lệ Nhan hậm hực cố hạ tức với hắn và lại tiếp tục khổ sở với cái túi của Thu Nguyệt.
Nếu là tình thư thì sao Thu Nguyệt lại nhờ nàng chuyển cho Hiên Phi lúc hai người cơ chứ. Trông cái túi này cũng khá nhỏ, chứa thư tình phải viết rất nhiều và dài dòng mới bày được hết tâm ý. Nàng đã được dặn kĩ không được xem nhưng tò mò quá muốn xem lén trước chút xíu thôi.
Bên trong quả nhiên là có mảnh giấy nhỏ. Chỉ là một mảnh nhỏ thôi nên Lệ Nhan đọc thử luôn viết chỉ có vài dòng.
“Muội giao đại tỉ cho Hiên Phi ca ca. Huynh nhất định phải làm tỉ ấy hạnh phúc nha! – Thu Nguyệt”
Lệ Nhan đỏ mặt, tim đập trễ mấy nhịp sau khi đọc xong. Thì ra không phải thư tình gửi Hiên Phi nhưng nàng thật không hiểu làm sao Thu Nguyệt biết chuyện của cả hai như vậy. Điều canh cánh trong lòng ngăn nàng chấp nhận tình cảm của Hiên Phi chính là tiểu muội. Nay Thu Nguyệt làm thế này là nhường đường lớn cho nàng bước rồi.
Lệ Nhan thở phào. Thật may là nàng xem lén trước nếu không thì chết chắc rồi.
- Giấy gì vậy?
Giọng Hiên Phi sau lưng làm nàng hết hồn thiếu chút đã nhào người lăn xuống hồ luôn rồi. Hắn nhíu mày hoài nghi tờ giấy mờ ám nàng đang cố che giấu mình ngay.
Lệ Nhan thở phào. Thật may là nàng xem lén trước nếu không thì chết chắc rồi.
- Giấy gì vậy?
Giọng Hiên Phi sau lưng làm nàng hết hồn thiếu chút đã nhào người lăn vài vòng xuống hồ luôn rồi. Hắn cầm bánh bao và kẹo hồ lô quay lại thấy nàng đang ngồi đọc gì đó thật mờ ám là nghi nghi rồi. Lệ Nhan cố sức gượng cười khi tay giấu tờ giấy ra sau lưng…
- Đâu có gì đâu!
- Tưởng ta tin ngươi hả? Cho ta mượn xem cái đi! - Hiên Phi quăng túi bánh bao xuống một góc ngay để giành xem của nàng. Lệ Nhan sợ quá la làng.
- Không!!!
Nếu Hiên Phi đọc được thì nàng sẽ không xong ngay. Hai đứa dằn co giành giấy thật là loạn. Bí quá, Lệ Nhan cho ngay vào miệng định nuốt bịt đầu mối thì hắn chẳng thương hoa tiếc ngọc, dùng tay cậy miệng nàng ra.
Tờ giấy nhàu dính đầy thứ chất lỏng khó nói nhưng chữ đương nhiên vẫn rõ ràng. Nhìn Hiên Phi đọc, má nàng chưa gì đã đỏ lên, nàng thật không có can đảm ở lại đối mặt với hắn nên bỏ chạy.
Hắn cười, lòng dễ chịu chưa từng có vì biết đây là của Thu Nguyệt viết cho mình. Xem ra bây giờ nha đầu Lệ Nhan cũng không còn bày lí do gì được nữa.
Hiên Phi dễ dàng bắt kịp được nàng và kéo ôm ghì lấy từ phía sau. Nàng bủn rủn cả người nghe hắn cười vang cả vòm ngực lớn…
- Đồ ngốc! Giờ trốn cũng không thoát đâu!
- Bỏ tay ra… nếu không ta sẽ đánh ngươi đó!
- Vậy sao?
Hiên Phi tâm trạng rất vui nên cố trêu chọc nàng làm nàng tức chết nhưng không thể làm được gì. Hiên Phi xoay người nàng lại để nhìn gương mặt đỏ của nàng khiến nàng xấu hổ nhìn cúi gầm xuống đất. Hắn vui vẻ thì thầm hỏi nàng.
- Giờ thì có thể thích ta chưa?
- … không thích! Ta ghét ngươi! - Lệ Nhan vẫn cố chấp cố cứng cỏi đáp lại nhưng không làm Hiên Phi nhụt chí.
- Rất ghét ta thật sao?
Hắn hỏi lại, còn cố ý nâng cằm nàng lên ép nhìn vào mắt hắn. Lệ Nhan run run không nói gì nổi đành nhắm mắt gật đầu thật là đáng thương. Hắn không vì thế mà buồn, vẻ mặt mỹ nam gian xảo khi áp gần hơn và nói.
- Làm thê tử của ta nha Lệ Nhan!
Nàng bất ngờ, sốc đến ú ớ không nên lời. Tay hắn vẫn ôm siết mặc kệ nàng mắc cỡ đẩy người hắn ra.
- Ta… ta ghét ngươi thì sao mà chịu là vợ của ngươi chứ!
Nàng vốn là loại người nối dối tệ nhất thiên hạ khiến Hiên Phi cười toe toét khẳng định.
- Ta và ngươi biết nhau hơn mười tám năm rồi chẳng lẽ ta không biết ngươi nói dối sao?
- Ta không có nói dối! - Giờ phút này nàng vẫn cố cứng đầu nha làm hắn nói ngay.
- Thấy chưa? Ngươi lại đang nói dối!
- Ah… ngươi ức hiếp ta! Ta không thèm làm vợ của ngươi!
Nàng nói nhưng biểu hiện trên mặt hại chủ nhân hết rồi. Hai má đỏ đến thế kia, ánh mắt thẹn thùng che chút hạnh phúc đã bị hắn thấy hết vậy mà vẫn còn gắng cố chấp cứng đầu. Hiên Phi cười mãn nguyện, tay vuốt má nàng cử chỉ dịu dàng nói…
- Ta sẽ yêu thương ngươi cả đời thì có chịu làm vợ của ta không Lệ Nhan?
Giờ thì nàng có ngang bướng chống đối hắn cũng không xong. Nàng thật cũng thích Hiên Phi lắm nhưng xấu hổ không muốn nói ra. Bên Hiên Phi thật bình yên thoải mái, nàng rất thích khi bên hắn, cả đời cũng muốn lúc nào cũng sẽ như thế.
Bất quá chuyện đã đến nước này muốn xoay đầu suy nghĩ cũng không được nên Lệ Nhan chỉ đành cười nhẹ dụi mặt vào ngực hắn như thay câu trả lời. Hiên Phi cười lớn, ôm nàng xoay mấy vòng hệt như hai đứa trẻ đang hạnh phúc.
———————–
Thế là ý người không thể thay được ý trời. Long Bách Phi và Mạch Kiểm cả đời xung đột vẫn không thể nào ngăn hai đứa con mình thương nhau.
Hiên Phi đòi bỏ nhà ra đi dọa cha, Lệ Nhan thì lại có mẹ và Thu Nguyệt làm hậu phương ép Mạch Kiểm. Thế là Vạn An lại náo nức vì hai tiêu cục lớn lại có hỉ sự. Tiếc rằng lần này có không muốn mời hàng xóm e cũng không được rồi.
Hiên Phi lần này vui làm tân lang đến không chịu ngủ, gương mặt tươi như hoa nhìn cha đang ngồi buồn hiu liền cười trấn an…
- Cha và nhạc phụ của con nhân cơ hội này hóa thù thành bạn luôn đi!
- Con còn nói!? Tại ai mà cha phải làm sui với lão già Mạch Kiểm ấy hả? - Long Bách Phi nói ra vô cùng ức chế thiếu điều ôm chân bàn thờ vợ để kể chuyện “bi thương” xảy đến với mình chỉ vì thằng con trai độc nhất gây ra thôi.
- Cha thương con mà đúng không cha! Như thế sẽ vượt qua hết thôi!
Hiên Phi mỉm cười dễ thương, không cần chờ ai gọi đã lo đi rước tân nương rồi. Vì nhà đàn gái bên hàng xóm nên hắn vui vẻ đi bộ sang.
Bên ngoài các cô nương khóc lóc thê thảm vì “siêu cấp mỹ nam nhân” lấy vợ. Còn vài người khác lại đang cá cược xem lần hỉ sự thứ ba này sẽ có chuyện ly kỳ, kinh thiên động địa nào xảy ra nữa hay không?
Bên nhà nàng, Mạch Kiểm cũng đã ra chuẩn bị làm lễ đưa con gái sang nhà chồng. Mặt ông ấy nhìn Hiên Phi mang chút tà ác nói…
- Nghĩa tế! Cha chuẩn bị cho con một bất ngờ chắc chắn con sẽ rất vui!
Hiên Phi thấy có chút ớn lạnh vì không khéo Mạch Kiểm ôm hận thù riêng với cha hắn lại làm khó hắn. Quả nhiên từ sau có đến năm tân nương áo đỏ, khăn che, vóc dáng tương đối bằng nhau bước ra xếp ngang một hàng. Quan khách hùa nhau hân hoan quả nhiên lại có hỉ sự “vui vẻ” không giống nhà người ta.
Mạch phu nhân chán nản không nói gì nổi vì vẻ mặt khoái trá của chồng lúc làm khó nghĩa tế mới của mình. Nghĩa tế của con gái lớn thật đáng quý, nhất là lại chính là con trai của lão già Long Bách Phi đáng ghét nha.
- Nếu con chọn sai thì khỏi cho thành thân với Lệ Nhan nữa haha… chọn nhanh đi nghĩa tế của cha!
Mạch Kiểm hận không thể tung hoa tự khen mình quá giỏi khi nghĩ ra trò này làm khó con của Long Bách Phi. Năm tân nương kia che khăn, nhìn sao cũng y hệt nhau rõ ràng là không muốn cho Hiên Phi lấy Lệ Nhan về mà.
Mọi người háo hức chi tiền cá cược xem cái hỉ sự lần này của hai tiêu cục có bị quậy tưng lên hay không?
Xung quanh ồn ào là thế nhưng tuấn nhan của tân lang vô cùng bình tĩnh. Trong đầu hắn dĩ nhiên đã có câu trả lời. Lệ Nhan của hắn không phải là loại nữ nhi ngoan hiền đến mức chịu ra đứng chung với một bầy tân nương cho cha làm khó hắn rước nàng về được. Song chưa chi Long Bách Phi đã nhảy bổ sang nhà sui gia chửi…
- Lão già họ Mạch kia! Ông đòi sính lễ trên trời ta đều đáp ứng đủ vậy mà còn muốn làm khó dễ con trai cưng của ta nữa sao?
- Hứ!? Hiên Phi có gan yêu thương con gái ta thì ta làm khó vậy đó bộ có người cấm sao?
Hai tiêu chủ đến cả hỉ sự con mình cũng không thể tự ngăn mình lại được. Hiên Phi lắc đầu khi cha mình và cha nàng túm áo xung đột nữa rồi. Hắn nhàn hạ bước qua chổ mẹ nàng đang đứng cùng Dĩ Hồng…
- Con vào phòng rước Lệ Nhan luôn được không mẹ!?
Mẹ nàng mỉm cười vì xem ra Hiên Phi tự tin biết câu trả lời trong số năm cô tân nương giả kia rồi. Tất nhiên không có ai là Lệ Nhan cả.
- Ừhm con đi đi nó đang chờ đó!
Hắn vui vẻ đi luôn bỏ hai ông bố lại túm áo đơ ra. Năm cô tân nương giả vui vẻ vẩy tay vì tân lang trả lời đúng rồi. Long Bách Phi cười càn rỡ làm Mạch Kiểm tức đến đen mặt tiếp tục đánh nhau.
Lúc đó ở trong phòng, Lệ Nhan lo lắng đi qua đi lại làm Thu Nguyệt chóng cả mặt. Nàng lẩm nhẩm không thể yên lòng…
- Tên Thổ Phỉ đó mà chọn sai thì tỉ sẽ ra xử hắn một trận!
- Bình tĩnh đi đại tỉ! Hiên Phi ca ca sẽ biết trong số đó không có tỉ mà!
Dù Thu Nguyệt có trấn an nàng vẫn rất lo sợ. Tuy cũng có nhiều kì vọng tin tưởng vào hắn nhưng vẫn phải đề phòng chuyện hi hữu xảy ra chứ. Cũng tại cha nhất quyết buộc thử Hiên Phi như thế mới chịu chấp nhận nàng sang nhà đó làm dâu.
Rồi cửa phòng mở ra, tân lang đẹp khuynh quốc khuynh thành cuối cùng cũng đã đến. Mắt nàng hoa lên nhìn hắn. Số nàng tính ra cũng thật là may mắn, tuy bộ dạng xấu xí không ai thèm nhìn lần hai vẫn có được một phu quân rất đẹp nha.
Hắn hôm nay tuấn tú bất phàm, so với lần trước làm tân lang lại càng hơn xa. Hiên Phi cũng nhìn nàng mặc áo đỏ làm tân nương của mình, trong lòng rất vui liền cười bước đến.
Tuy nhiên tên khốn đó đến bên và ngang nhiên ôm vai Thu Nguyệt. Mặt Thu Nguyệt đỏ lên cười với hắn…
- Thu Nguyệt muội muội, lâu rồi mới gặp!
- Hôm huynh mang sính lễ qua nhà có gặp muội mà Hiên Phi ca ca!
Hắn vui vẻ khi Lệ Nhan bắt đầu phùng mang trợn má tức. Hiên Phi tiếp tục nhiều lời với tiểu muội của nương tử mình…
- Cám ơn muội đã giao đầu heo diễm lệ này cho huynh nha! - Hiên Phi rất cảm kích, nếu không vì lá thư nhỏ của Thu Nguyệt thì chắc giờ nha đầu Lệ Nhan vẫn cố chấp không thèm đối hoài lại mỹ nam như hắn.
- Ai là đầu heo diễm lệ hả Thổ Phỉ?
- Ây… hôm nay là ngày vui của chúng ta. Ngươi không nên nổi nóng àk! - Hiê Phi cười trêu chọc mới bước sang ôm lấy nàng.
- Ngươi chọc ta mà!!!
Lệ Nhan bị ẵm đi vẫn còn cố tranh cải. Thu Nguyệt cười vui nhìn theo hai huynh tỉ. Tình cảm trong lòng trở thành ngưỡng mộ, mong muốn tỉ tỉ và Hiên Phi ca ca sẽ hạnh phúc mãi về sau.
Mạch Kiểm cuối cùng đau lòng vẫn không làm được gì khi nhìn con gái bị mang sang nhà hàng xóm đáng ghét. Hiên Phi rất hạnh phúc làm tuấn nhan càng sáng ngời. Cha hắn thấy vậy cũng đành cho cả hai làm lễ bái thiên địa một cách xong xuôi.
Nàng cũng mỉm cười, cuối cùng cũng có thể làm thê tử của Hiên Phi rồi. Đám chó con chạy quanh lung tung cùng Cẩu Cẩu và Khả Khả hùa nhau mừng vui theo chủ. Sau ba lạy, hai đứa hạnh phúc chưa kịp cầm tay nhau thì đến phiên Long Bách Phi trở mặt.
Các huynh đệ trong Long Môn tiêu cục theo lệnh tiêu chủ hùa nhau bao vây cả hai…
- Đánh không thắng hết các huynh đệ trong nhà thì ba năm sau cha mới cho hai đứa hợp phòng! Haha…
Long Bách Phi cười càng rỡ, dù sao hai đứa vẫn còn rất trẻ, từ từ tính chuyện cháu bồng cũng được, quan trọng là ông ấy muốn làm khổ con mình cùng con gái của Mạch Kiểm thôi.
Tính đến chuyện bên nhau xem ra vẫn còn khó khăn trước mắt. Lệ Nhan mím môi đứng cạnh hắn chưa biết làm sao thì nghe Hiên Phi cười nhẹ…
- Cha muốn cản con đi động phòng sao? Cha thật khi dễ con trai cha rồi cha ơi!
Vẻ mặt gian tà của Hiên Phi thập phần nguy hiểm hơn chính ông cha khiến Long Bách Phi đổ mồ hôi lạnh. Không khéo lần này chính Hiên Phi lại cấm ông ấy đi chơi kỉ viện ba năm lại tiêu đời tuổi trung niên tươi đẹp.
Hắn thoải mái nói…
- Tiêu cục này trước sau cũng là của đệ, huynh nào cảm thấy cha đệ làm việc tàn nhẫn thì đây là cơ hội cho các huynh trả thù. Hỉ sự của đệ nên cha đệ bị đánh cũng vui vẻ thôi!
- Ấy… cha nói nhường tiêu cục cho con hồi nào tiểu tử thúi! Ta là tiêu chủ đó không ai được làm bậy nha!
Cha hắn run run bước lùi ai biểu bình thường khó tính, cộc cằn nên các huynh đệ trong nhà ôm hận vui vẻ nhào nên ngăn cản ông ấy phá rối Hiên Phi. Hiên Phi hí hửng ẵm cao tân nương của mình mặc kệ phía sau cha kêu gào…
- Long Hiên Phi… đồ con bất hiếu!
Hỉ sự thật rất vui vẻ, người nào người náy gào la loạn xạ không gì vui hơn. Nhất là đôi tân phu thê của chúng ta, vừa vào tới phòng hắn đã cho nàng ngồi xuống giường gở khăn đỏ ra ngay.
Lệ Nhan đỏ mặt không dám ngẩn nhìn lên vì xấu hổ. Hiên Phi vuốt nhẹ má nàng gọi…
- Nương tử!
- …phu quân!
Gọi xong, nàng và hắn mạnh ai nấy phì cười vì cách gọi mới rất là ớn lạnh xương sống. Dù sao để được gọi nhau như thế thật là tốn công tốn sức nha. Hiên Phi húng hắng ho nói khi vẫn quỳ sát trước chân nàng đang ngồi trên giường…
- Sau này nàng không được gọi phu quân của mình là Thổ Phỉ nữa đó!
- Chàng cũng không được gọi thiếp là đầu heo hay bất cứ thứ gì diễm lệ!
- Ừhm!
Hắn cười nhìn nàng, cả hai thẹn thùng như con nít. Bên ngoài văng vẳng giọng Long Bách Phi hét ầm cũng thật vui tai. Hắn cứ mặc nhiên bất hiếu vì đã có nàng ở bên rồi.
Lệ Nhan nhắm mắt hạnh phúc được hắn hôn lên môi. Trời còn sáng bảnh, chưa đãi tiệc gì hắn đã nôn nóng đẩy nhẹ nàng ra cởi bớt xiêm y rồi. Nàng thẹn thùng ôm lấy vai hắn nói…
- Phu quân! Chúng ta xem như cả đời cả kiếp này đều ở bên nhau rồi… như thế có nhàm chán không?
- Nhàm chán thì ta tìm thêm vài thị thiếp khác! - Hiên Phi cười tà nói trêu nàng làm nàng chu môi hậm hực.
- Xấu xa! Ý của người ta là từ lúc chúng ta sinh ra đã biết nhau, rồi thành phu thê thế này không có gì là gây cấn gian khổ để ở bên nhau như người khác cả.
Bắt đầu cả hai đã gần nhau tuy không gọi là quấn quít nhưng nửa bước cũng không rời. Nay còn bên nhau cả đời cỏ vẻ thật dễ dàng êm ả làm nàng có chút lo xa. Hiên Phi hiểu ý nàng, miệng cười thầm thì sát tai nàng ngọt ngào…
- Vậy thì kiếp sau chúng ta sẽ có thiên tình sử vĩ đại hơn chịu không nương tử?
- Ah… chưa gì chàng đã muốn giành thiếp cả kiếp sau luôn sao? Phải chừa cơ hội cho người khác đến với thiếp chứ! - Vừa có phu quân đẹp, giọng nàng tự tin hẳn ra làm Hiên Phi cười lớn.
- Haha… có ta thú nàng làm vợ là may rồi thím hai. Ai mà thèm cái loại đầu heo diễm lệ như nàng.
- Đồ Thổ Phỉ thúi tha, mới dặn không gọi người ta là thế rồi mà!
Phòng tân hôn lại vang tiếng cải lộn ầm ỉ nhưng trần đầy hạnh phúc. Bên nhau thêm quãng đời còn lại chắc chắn cả hai đứa không thấy nhàm chán vì hết một nửa thời gian sẽ dành cho đánh nhau xung đột rồi còn gì.
Bên ngoài hai tiêu cục tiệc vẫn tưng bừng, Long Bách Phi và Mạch Kiểm lần đầu tiên ngồi cùng nhau uống rượu chung bàn. Mạch Kiểm ngà ngà say khen ngợi…
- Ông uống cũng khá quá Long Bách Phi!
- Haha… tại Hiên Phi ít chịu uống rượu nên ta không có cơ hợi thể hiện tửu lượng của mình!
- Còn ta ở với toàn nữ nhân, tìm ra ai làm tri tửu chứ!?
Hai lão sui gia cảm thán nhìn kĩ mặt nhau sau hơn mấy chục năm xung đột. Chưa bao giờ họ nhận ra đối phương năm nào trai tráng giờ đã già thế rồi. Cả hai run lên sau đó một người phun rượu, một người vỗ bàn đập ghế hét…
- Đừng có mơ ta làm bạn rượu với ông lão già họ Mạch!
- Xì… ta mới không thèm đó!
Nói xong cả hai thi nhau uống tiếp xem ai hơn ai. Xem ra thù vẫn còn thù nhưng tình cảm của hai lão oan gia đã “tốt” hơn được chút xíu.
Đứng trên đường lớn nhìn hỉ sự hai bên đường, bạch y công tử khẽ buồn, tuy có thiếp mời dự nhưng lòng không muốn vào. Hộ vệ cũng định về theo chủ nhân thì có người gọi Chí Bình lại…
- Công tử là người quen của tỉ tỉ và tỉ phu đúng không?
Chí Bình xoay lại vì chất giọng ngọt nhẹ như hoa, mắt nhìn Thu Nguyệt liền có chút nói không nên lời…
- Lệ Nhan cô nương cũng có tiểu muội sao? - Trong lòng y lúc này nghĩ chắc là tỉ muội cùng cha khác mẹ rồi đây. Chứ cả hai tỉ muội “chênh lệch” một trời một vực nếu đứng cùng sẽ dễ cho người ta bị sốc thị giác lắm nha, thiệt là nguy hiểm. Thu Nguyệt chỉ mỉm cười nhẹ nhàng đáp.
- Vâng. Tiểu nữ là Mạch Thu Nguyệt. Mời công tử vào dùng tiệc!
Nhan Chí Bình không định vào để chuốt thêm đau lòng nhưng mỹ nhân đã ngỏ lời mời như vậy không nỡ từ chối. Hỉ sự hai nhà tiếp tục vui vẻ. Cả Vạn An cũng thầm mừng hi vọng thành sui gia hai bên sẽ bớt ồn ào.
Suy cho cùng yêu đúng oan gia có thất sách thật nhưng kết lại mọi thứ vẫn là hảo tốt nha.
- Hoàn -
/13
|