Thấy Chu Phóng muốn đi, Hoắc Thần Đông vươn tay muốn mạnh mẽ giữ cô lại, nhìn thấy cánh tay hắn sắp đụng vào người, Chu Phóng theo bản năng mà né tránh.
Chu Phóng nhíu mày, một câu tạm biệt cũng không nói, cúi đầu muốn rời đi, cô xoay người, ai ngờ lại đụng trúng vào nhân viên phục vụ đang đi rót rượu.
Đó là một thanh niên dáng người cao lớn, Chu Phóng va vào hơi mạnh, mất cân bằng, cuối cùng ngã ngồi trên mặt đất.
Ly rượu pha lê rơi vỡ đầy mặt đất, trộn lẫn với rượu đỏ hồng, mà cô lại bị té ngã giữa đống hỗn độn kia.
Chu Phóng nhịn không được mà rủa thầm một câu, vận khí hôm nay cũng thật "đỉnh".
Người phục vụ nhất thời cũng luống cuống, bửa tiệc hôm nay đều là tai to mặt lớn trong thành phố, hắn liên tục xin lỗi khiến Chu Phóng có chút ngượng ngùng.
Cô cố gắng cười trấn an nhân viên phục vụ, ý bảo mình không có việc gì.
May mà không ngã trên mảnh thủy tinh, có điều váy bị rượu thấm ướt hết, bộ dạng chật vật không chịu nổi. Cô cẩn thận đưa tay chống ở nơi không có mảnh vỡ, muốn đứng lên, không ngờ mặt đất bị ướt, trở nên trơn, cô cố đứng lên, dưới chân lại trượt một cái.
Cuối cùng là Hoắc Thần Đông đem Chu Phóng chật vật không chịu nổi ôm lên.
Nhân sinh đôi khi chính là như vậy, Chu Phóng muốn để lại cho hắn một bóng dáng hoa lệ, cuối cùng lại biến thành một bóng dáng buồn cười.
Châm chọc! Ông trời a, một khắc cũng không cho cô được làm nữ chính.
Váy trên người cô ướt hết, làn váy còn nhỏ nước, Hoắc Thần Đông cởi áo vest của hắn ra định khoát trên người Chu Phóng nhưng cô đưa tay ra cản lại.
Cho dù chật vật, cô cũng không muốn chừa cho hắn một chút hy vọng nào.
Cô giũ giũ làn váy ướt, run run hai tay, cuối cùng vén lại đầu tóc hơi loạn, ngẩn đầu, nặn ra một nụ cười với Hoắc Thần Đông "Tần Thanh nói, phụ nữ chất định phải cẩn thận yêu người đầu tiên, bởi vì người đó sẽ ảnh hưởng đến bạn cả đời. Hóa ra là thật, nếu lúc trước anh giữ lời, cuộc đời của tôi cũng không biến thành thế này."
Trong mắt Hoắc Thần Đông có thêm vài phần vội vàng, hắn lôi kéo Chu Phóng "anh làm rối loạn cuộc đời em, hiện tại anh đến sửa lại."
Dường như Hoắc Thần Đông chưa từng thay đổi, có một khoảnh khắc, Chu Phóng cảm thấy mọi thứ đều chưa từng thay đổi, trong đầu nhịn không được hiện lên những hình ảnh trong quá khứ.
Kiên cường như cô, cũng nhịn không được cảm thấy chua xót.
Có người phụ nữ nào không muốn cùng một người đàn ông nhất sinh nhất thế? Nếu mỗi người phụ nữ đều có thể cùng người yêu đầu tiên đi đến cuói đời thì thế giới này làm gì có nhiều người vì yêu mà trở nên bất hạnh như thế?
Nếu năm đó cô không ngây ngốc yêu Hoắc Thần Đông như thế, cô sẽ không chịu tổn thương cả thể xác lẫn tinh thần. Nếu không có Hoắc Thần Đông, cô sẽ không bởi vì cảm thấy cô đơn, bởi vì muốn chữa thương mà chấp nhận Uông Trạch Dương. Không có Uông Trạch Dương, cô sẽ không biến thành bộ dạng như ngày hôm nay.
Nhìn xem, nhân sinh của chúng ta chính là từ nhân quả như thế tạo thành, một vòng lại một vòng, làm sao cũng không thoát được.
So với Uông Trạch Dương, hận của cô đối với Hoắc Thần Đông càng khó tiêu tan.
Cô vẫy rượu trên tay xuống, ngữ khí bình tĩnh mà đáp hai chữ.
"Không cần"
Duỗi thẳng lưng, từng bước một rời đi, từng bước một rời xa người cô yêu thuở thiếu thời, từng bước rời đi quá khứ hồn nhiên...
Cô nghĩ, những điều cô làm hôm nay là chính xác.
Cô không muốn tiếp tục hận người đàn ông kia, dù sao thì mọi thứ đều đã qua.
Mang theo cảm giác toàn thân mỏi mệt và chật vật, Chu Phóng rời khỏi hội trường.
Giống như một phần hồn phách bị rút mất, Chu Phóng cảm thấy hai chân mình đạp lên đất bằng có hơi phù phiếm, cô vừa muốn đi ra ngoài liền thấy một nhân viên phục vụ chạy về phía cô.
"Tiểu thư, tiểu thư, xin chờ một chút."
Chu Phóng tò mò ngừng lại, ngón tay chỉ chính mình "Cậu gọi tôi?"
Cô bé kia chạy đến, bởi vì chạy mà cái nơ hơi lệch, cô bé đưa tay chỉnh lại, sau đó đưa ra một sợi dây chuyền phong cách đơn giản cho cô "dây chuyền này có lẽ là của chị ạ? Dì nhân viên vệ sinh nhặt được ở bồn rửa tay ạ."
Chu Phóng nhìn thoáng qua sợi dây chuyền xa lạ, lắc lắc đầu "Không phải của tôi."
Cô bé kia mở mặt dây chuyền ra "Vậy chị có quen biết chủ của sợi dây này không ạ?" Cô bé chỉ lên tấm ảnh ở trong mặt dây chuyền "Chị xem người này có phải là chị không ạ?"
...
Chu Phóng không đi xa, câu lạc bộ xa hoa, khắp nơi đều là cây cảnh được thiết kế tinh xảo, còn có vài bức tượng điêu khắc.
Ánh trăng tròn vằng vặc, gió thổi qua mang theo từng cơn khí lạnh, thổi bay vài phần mờ mịt trong đầu Chu Phóng.
Chu Phóng ngồi cạnh bồn hoa, thật lâu sau mới run rẩy mở ra mặt dây chuyền kia.
Bên trong có một tấm hình nhỏ xíu, một tấm hình chụp hai người, lúc cô và Hoắc Thần Đông cùng đi Hạ Môn, chụp ở bờ biển.
Hai người đầu dựa vào nhau, thân mật như thế...
Giống như từng đoạn phim chạy qua trong đầu, cô nghe thấy giọng điệu còn non nớt của mình, trừng to hai mắt hỏi Hoắc Thần Đông "anh nói xem lúc chúng ta kết hôn, ngày nào thì được?"
Hoắc Thần Đông nhíu chặt mày, buồn rầu nói "Tết thanh minh đi, sau này lúc viếng mồ mả qua ngày kỷ niệm, dù sao cảm giác cũng không mấy khác biệt."
Cô thở phì phì đuổi Hoắc Thần Đông chạy khắp bờ cát, chạy mệt rồi lại nằm liệt trên bờ cát không chịu đứng dậy, cuối cùng là Hoắc Thần Đông dựng cô dậy, hắn nói "Tùy tiện, ngày nào kết hôn cũng được, chỉ cần có thể cưới em về nhà là được."
Khi đó hắn từng nói như thế, dường như cô là bảo bối quý giá nhất trên đời, cảm động đến mức cô rơi cả nước mắt.
Cũng là hắn, dùng khuôn mặt đó nói với cô "Chu Phóng, em đừng có nổi điên nửa được không? Anh có phải đi luôn đâu, em không thể thông cảm cho anh sao?"
"Du học chẳng lẽ là chết ở nước ngoài sao? Dễ dàng thay lòng đổi dạ như thế sao? Không thể gặp mặt không phải vẫn có di động, máy tính sao?"
"nếu chỉ có mấy năm em cũng chịu không nổi thì chia tay đi, tình yêu không kiên định như thế không cần thiết phải duy trì, em không tin anh, anh cũng rất mệt mỏi."
Có lẽ năm đó Hoắc Thần Đông thật sự không làm sai, vì tiền đồ tốt hơn, ra nước ngoài đào tạo chuyên sâu. Là bạn gái chẳng những cô không ủng hộ, còn kéo chân sau của hắn.
Hắn không hiểu cô "không có cảm giác an toàn", hắn chỉ cảm thấy cô "dính người", "không tự lập", "vô cớ gây rối". Chu phóng nghĩ, đây mới thật sự là điểm đáng buồn của cô, người đàn ông cô dành tất cả sức lực để yêu, từ đầu đến cuối, căn bản không hiểu cô.
Phảng phất trả giá hết thảy đều không đáng.
Đóng lại mặt dây chuyền kia, Chu Phóng mờ mịt đứng dậy, cũng không biết chính mình muốn đi đâu, chỉ là chết lặng hướng ra bên ngoài đi vài bước.
Không đi được bao xa đã bị người khác chặn đường. Người đến rất vội vã, trước giờ vẫn luôn khí định thần nhàn, giờ phút này hơi thở lại có chút hỗn loạn.
Ngẩn đầu nhìn khuôn mặt nghiêm nghị kia của hắn, không biết vì sao, Chu Phóng lần đầu tiên cảm thấy gương mặt này thân thiết như thế, ấm áp kia tựa như ma túy, dụ dỗ Chu Phóng tiến về phía trước.
"Anh ở cùng tôi một chút được chứ?" Chu Phóng nói với Tống Lẫm,
Cô mở túi da ra tìm tiền, người đàn ông như Tống Lẫm không phải là dạng cô có thể gọi là đến đuổi là đi, cô biết.
Nhưng cô tìm một lúc cũng không tìm thấy tiền, ví tiền của cô để ở trên xe. Điều này khiến cô thật khổ sở, không biết tại sao, khổ sở đến mức nước mắt rơi xuống không ngừng, từng giọt từng giọt rơi xuống mu bàn tay.
"Làm sao bây giờ?" Chu Phóng bất lực hỏi Tống Lẫm "Tôi không đem theo tiền..."
Ánh mắt ủy khuất như thế nhìn Tống Lẫm khiến hắn cảm thấy quả tim như bị ai đó nắm lấy.
"Lần này miễn phí"
Tống Lẫm cởi từng cúc áo khoát, duỗi tay ôm Chu Phóng vào lòng, hắn mở ảo khoát ra kéo cô vào thế giới bên dưới làn áo ấm áp.
Chu Phóng rúc vào trong quần áo của Tống Lẫm, bả vai nhẹ nhàng run rẩy.
Tống Lẫm biết cô đang khóc, dù chẳng có một tí âm thanh nào cả.
Hắn ôm chặt lấy Chu Phóng, tựa như trấn an một đứa trẻ. Hắn nói "Đừng khóc, khóc nữa sẽ không xinh đẹp."
Mấy năm trước, khi Hoắc Thần Đông đi, Chu Phóng cảm thấy thế giới của cô sụp đổ. Tần Thanh và đám bạn cùng phòng bồi cô ca hát trắng đêm ở KTV. Đã nói là bồi cô uống say, không ngờ cả đám đều say điên đảo, chỉ có mình cô từ đầu tới cuối ôm chặt mic, một lần lại một lần hát "Thôi Miên" của Vương Phi.
Ca từ viết "Lần đầu tiên hôn môi người ấy, lần đầu tiên bệnh muốn uống thuốc, mặt trời lên núi, mặt trời xuống núi, ice cream rơi lệ."
Bởi vì là lần đầu tiên cho nên đau hơn tất cả, không thể nhẫn nại cũng không thể quên mất.
Cũng là vì nguyên nhân này, Chu Phóng có thể quên hết hận đối với Uông Trạch Dương, nhưng không thể nào quên hết tất cả với Hoắc Thần Đông.
Trong lòng Tống Lẫm rất ấm, Chu Phóng dựa sát vào người hắn, khờ dại nghĩ: nếu nhiều năm trước, lúc cô tan nát cõi lòng gặp được Tống Lẫm chứ không phải Uông Trạch Dương...
Mọi thứ sẽ không giống hiện tại đúng không?
Hóa ra chỉ hận gặp nhau quá muộn, chính là trong tình thế như thế này.
Nếu gặp được nhau sớm một chút, trước khi bọn họ tan vỡ, thì tốt biết bao.
Có vài người trước giờ đều không biết ôn nhu là gì, một khi ôn nhu thì hoàn toàn không phải người.
Chu Phóng cảm thấy chính mình dính vào ôn nhu hương khiến người ta mơ hồ. Cứ như vậy hồ đồ bị người ta dắt về nhà, Cô bị Tống Lẫm mềm mỏng ôm lên trên giường. Tống Lẫm thấy Chu Phóng nằm ở trên giường chẳng có phản ứng gì cả, liền nhẹ nhàng cầm quần áo chuẩn bị tắm rửa, trước khi đi còn vô cùng chăm sóc đắp chăn cho cô.
Tống Lẫm đi rồi, Chu Phóng mới chậm rãi mở mắt, nhìn chằm chằm trần nhà, cũng không biết trong đầu chính mình nghi gì, có lẽ từ đầu đến cuối đều trống rỗng.
Lúc Tống Lẫm vào phòng, trên người chỉ quấn một chiếc khăn tắm.
Hắn lau đầu dùng dư quang liếc Chu Phóng một cái, thấy cảm xúc của đã bình phục, người cũng thanh tỉnh, liền thuận miệng hỏi "hôm nay ai làm cho em biến thành như thế?"
Đôi mắt Chu Phóng chớp chấp, trong đầu đã thinh tỉnh một ít, dùng âm thanh trêu đùa nói "Sao vậy? Muốn thay tôi báo thù sao?" Nói xong lại quăng một ánh mắt mị hoặc về phía Tống Lẫm.
Tống Lẫm nhướn nhẹ lông mày, mỉm cười nhìn lại cô, trong ánh mắt tràn ngập hài hước "Không phải, chỉ cảm thấy hắn làm thật tốt."
Chu Phóng bị tạt một gáo nước lạnh, bật dậy, bất chấp đầu tóc lộn xộn, nhìn chằm chằm Tống Lẫm "Ý anh là, anh cũng muốn khiến tôi khóc ư?"
Bàn tay mở đang mở ngăn tủ của Tống Lẫm dừng lại một chút, hắn đưa lưng về phía Chu Phóng, cô không thấy rõ biểu cảm trên mặt hắn, chỉ nghe thấy âm thanh trầm thấp của hắn, nhàn nhạt nói "Nếu có một ngày tôi có thể dễ dàng làm em khóc, vậy khi đó tôi nhất định không muốn trở thành người làm em phải khóc."
Chu Phóng nhíu mày, một câu tạm biệt cũng không nói, cúi đầu muốn rời đi, cô xoay người, ai ngờ lại đụng trúng vào nhân viên phục vụ đang đi rót rượu.
Đó là một thanh niên dáng người cao lớn, Chu Phóng va vào hơi mạnh, mất cân bằng, cuối cùng ngã ngồi trên mặt đất.
Ly rượu pha lê rơi vỡ đầy mặt đất, trộn lẫn với rượu đỏ hồng, mà cô lại bị té ngã giữa đống hỗn độn kia.
Chu Phóng nhịn không được mà rủa thầm một câu, vận khí hôm nay cũng thật "đỉnh".
Người phục vụ nhất thời cũng luống cuống, bửa tiệc hôm nay đều là tai to mặt lớn trong thành phố, hắn liên tục xin lỗi khiến Chu Phóng có chút ngượng ngùng.
Cô cố gắng cười trấn an nhân viên phục vụ, ý bảo mình không có việc gì.
May mà không ngã trên mảnh thủy tinh, có điều váy bị rượu thấm ướt hết, bộ dạng chật vật không chịu nổi. Cô cẩn thận đưa tay chống ở nơi không có mảnh vỡ, muốn đứng lên, không ngờ mặt đất bị ướt, trở nên trơn, cô cố đứng lên, dưới chân lại trượt một cái.
Cuối cùng là Hoắc Thần Đông đem Chu Phóng chật vật không chịu nổi ôm lên.
Nhân sinh đôi khi chính là như vậy, Chu Phóng muốn để lại cho hắn một bóng dáng hoa lệ, cuối cùng lại biến thành một bóng dáng buồn cười.
Châm chọc! Ông trời a, một khắc cũng không cho cô được làm nữ chính.
Váy trên người cô ướt hết, làn váy còn nhỏ nước, Hoắc Thần Đông cởi áo vest của hắn ra định khoát trên người Chu Phóng nhưng cô đưa tay ra cản lại.
Cho dù chật vật, cô cũng không muốn chừa cho hắn một chút hy vọng nào.
Cô giũ giũ làn váy ướt, run run hai tay, cuối cùng vén lại đầu tóc hơi loạn, ngẩn đầu, nặn ra một nụ cười với Hoắc Thần Đông "Tần Thanh nói, phụ nữ chất định phải cẩn thận yêu người đầu tiên, bởi vì người đó sẽ ảnh hưởng đến bạn cả đời. Hóa ra là thật, nếu lúc trước anh giữ lời, cuộc đời của tôi cũng không biến thành thế này."
Trong mắt Hoắc Thần Đông có thêm vài phần vội vàng, hắn lôi kéo Chu Phóng "anh làm rối loạn cuộc đời em, hiện tại anh đến sửa lại."
Dường như Hoắc Thần Đông chưa từng thay đổi, có một khoảnh khắc, Chu Phóng cảm thấy mọi thứ đều chưa từng thay đổi, trong đầu nhịn không được hiện lên những hình ảnh trong quá khứ.
Kiên cường như cô, cũng nhịn không được cảm thấy chua xót.
Có người phụ nữ nào không muốn cùng một người đàn ông nhất sinh nhất thế? Nếu mỗi người phụ nữ đều có thể cùng người yêu đầu tiên đi đến cuói đời thì thế giới này làm gì có nhiều người vì yêu mà trở nên bất hạnh như thế?
Nếu năm đó cô không ngây ngốc yêu Hoắc Thần Đông như thế, cô sẽ không chịu tổn thương cả thể xác lẫn tinh thần. Nếu không có Hoắc Thần Đông, cô sẽ không bởi vì cảm thấy cô đơn, bởi vì muốn chữa thương mà chấp nhận Uông Trạch Dương. Không có Uông Trạch Dương, cô sẽ không biến thành bộ dạng như ngày hôm nay.
Nhìn xem, nhân sinh của chúng ta chính là từ nhân quả như thế tạo thành, một vòng lại một vòng, làm sao cũng không thoát được.
So với Uông Trạch Dương, hận của cô đối với Hoắc Thần Đông càng khó tiêu tan.
Cô vẫy rượu trên tay xuống, ngữ khí bình tĩnh mà đáp hai chữ.
"Không cần"
Duỗi thẳng lưng, từng bước một rời đi, từng bước một rời xa người cô yêu thuở thiếu thời, từng bước rời đi quá khứ hồn nhiên...
Cô nghĩ, những điều cô làm hôm nay là chính xác.
Cô không muốn tiếp tục hận người đàn ông kia, dù sao thì mọi thứ đều đã qua.
Mang theo cảm giác toàn thân mỏi mệt và chật vật, Chu Phóng rời khỏi hội trường.
Giống như một phần hồn phách bị rút mất, Chu Phóng cảm thấy hai chân mình đạp lên đất bằng có hơi phù phiếm, cô vừa muốn đi ra ngoài liền thấy một nhân viên phục vụ chạy về phía cô.
"Tiểu thư, tiểu thư, xin chờ một chút."
Chu Phóng tò mò ngừng lại, ngón tay chỉ chính mình "Cậu gọi tôi?"
Cô bé kia chạy đến, bởi vì chạy mà cái nơ hơi lệch, cô bé đưa tay chỉnh lại, sau đó đưa ra một sợi dây chuyền phong cách đơn giản cho cô "dây chuyền này có lẽ là của chị ạ? Dì nhân viên vệ sinh nhặt được ở bồn rửa tay ạ."
Chu Phóng nhìn thoáng qua sợi dây chuyền xa lạ, lắc lắc đầu "Không phải của tôi."
Cô bé kia mở mặt dây chuyền ra "Vậy chị có quen biết chủ của sợi dây này không ạ?" Cô bé chỉ lên tấm ảnh ở trong mặt dây chuyền "Chị xem người này có phải là chị không ạ?"
...
Chu Phóng không đi xa, câu lạc bộ xa hoa, khắp nơi đều là cây cảnh được thiết kế tinh xảo, còn có vài bức tượng điêu khắc.
Ánh trăng tròn vằng vặc, gió thổi qua mang theo từng cơn khí lạnh, thổi bay vài phần mờ mịt trong đầu Chu Phóng.
Chu Phóng ngồi cạnh bồn hoa, thật lâu sau mới run rẩy mở ra mặt dây chuyền kia.
Bên trong có một tấm hình nhỏ xíu, một tấm hình chụp hai người, lúc cô và Hoắc Thần Đông cùng đi Hạ Môn, chụp ở bờ biển.
Hai người đầu dựa vào nhau, thân mật như thế...
Giống như từng đoạn phim chạy qua trong đầu, cô nghe thấy giọng điệu còn non nớt của mình, trừng to hai mắt hỏi Hoắc Thần Đông "anh nói xem lúc chúng ta kết hôn, ngày nào thì được?"
Hoắc Thần Đông nhíu chặt mày, buồn rầu nói "Tết thanh minh đi, sau này lúc viếng mồ mả qua ngày kỷ niệm, dù sao cảm giác cũng không mấy khác biệt."
Cô thở phì phì đuổi Hoắc Thần Đông chạy khắp bờ cát, chạy mệt rồi lại nằm liệt trên bờ cát không chịu đứng dậy, cuối cùng là Hoắc Thần Đông dựng cô dậy, hắn nói "Tùy tiện, ngày nào kết hôn cũng được, chỉ cần có thể cưới em về nhà là được."
Khi đó hắn từng nói như thế, dường như cô là bảo bối quý giá nhất trên đời, cảm động đến mức cô rơi cả nước mắt.
Cũng là hắn, dùng khuôn mặt đó nói với cô "Chu Phóng, em đừng có nổi điên nửa được không? Anh có phải đi luôn đâu, em không thể thông cảm cho anh sao?"
"Du học chẳng lẽ là chết ở nước ngoài sao? Dễ dàng thay lòng đổi dạ như thế sao? Không thể gặp mặt không phải vẫn có di động, máy tính sao?"
"nếu chỉ có mấy năm em cũng chịu không nổi thì chia tay đi, tình yêu không kiên định như thế không cần thiết phải duy trì, em không tin anh, anh cũng rất mệt mỏi."
Có lẽ năm đó Hoắc Thần Đông thật sự không làm sai, vì tiền đồ tốt hơn, ra nước ngoài đào tạo chuyên sâu. Là bạn gái chẳng những cô không ủng hộ, còn kéo chân sau của hắn.
Hắn không hiểu cô "không có cảm giác an toàn", hắn chỉ cảm thấy cô "dính người", "không tự lập", "vô cớ gây rối". Chu phóng nghĩ, đây mới thật sự là điểm đáng buồn của cô, người đàn ông cô dành tất cả sức lực để yêu, từ đầu đến cuối, căn bản không hiểu cô.
Phảng phất trả giá hết thảy đều không đáng.
Đóng lại mặt dây chuyền kia, Chu Phóng mờ mịt đứng dậy, cũng không biết chính mình muốn đi đâu, chỉ là chết lặng hướng ra bên ngoài đi vài bước.
Không đi được bao xa đã bị người khác chặn đường. Người đến rất vội vã, trước giờ vẫn luôn khí định thần nhàn, giờ phút này hơi thở lại có chút hỗn loạn.
Ngẩn đầu nhìn khuôn mặt nghiêm nghị kia của hắn, không biết vì sao, Chu Phóng lần đầu tiên cảm thấy gương mặt này thân thiết như thế, ấm áp kia tựa như ma túy, dụ dỗ Chu Phóng tiến về phía trước.
"Anh ở cùng tôi một chút được chứ?" Chu Phóng nói với Tống Lẫm,
Cô mở túi da ra tìm tiền, người đàn ông như Tống Lẫm không phải là dạng cô có thể gọi là đến đuổi là đi, cô biết.
Nhưng cô tìm một lúc cũng không tìm thấy tiền, ví tiền của cô để ở trên xe. Điều này khiến cô thật khổ sở, không biết tại sao, khổ sở đến mức nước mắt rơi xuống không ngừng, từng giọt từng giọt rơi xuống mu bàn tay.
"Làm sao bây giờ?" Chu Phóng bất lực hỏi Tống Lẫm "Tôi không đem theo tiền..."
Ánh mắt ủy khuất như thế nhìn Tống Lẫm khiến hắn cảm thấy quả tim như bị ai đó nắm lấy.
"Lần này miễn phí"
Tống Lẫm cởi từng cúc áo khoát, duỗi tay ôm Chu Phóng vào lòng, hắn mở ảo khoát ra kéo cô vào thế giới bên dưới làn áo ấm áp.
Chu Phóng rúc vào trong quần áo của Tống Lẫm, bả vai nhẹ nhàng run rẩy.
Tống Lẫm biết cô đang khóc, dù chẳng có một tí âm thanh nào cả.
Hắn ôm chặt lấy Chu Phóng, tựa như trấn an một đứa trẻ. Hắn nói "Đừng khóc, khóc nữa sẽ không xinh đẹp."
Mấy năm trước, khi Hoắc Thần Đông đi, Chu Phóng cảm thấy thế giới của cô sụp đổ. Tần Thanh và đám bạn cùng phòng bồi cô ca hát trắng đêm ở KTV. Đã nói là bồi cô uống say, không ngờ cả đám đều say điên đảo, chỉ có mình cô từ đầu tới cuối ôm chặt mic, một lần lại một lần hát "Thôi Miên" của Vương Phi.
Ca từ viết "Lần đầu tiên hôn môi người ấy, lần đầu tiên bệnh muốn uống thuốc, mặt trời lên núi, mặt trời xuống núi, ice cream rơi lệ."
Bởi vì là lần đầu tiên cho nên đau hơn tất cả, không thể nhẫn nại cũng không thể quên mất.
Cũng là vì nguyên nhân này, Chu Phóng có thể quên hết hận đối với Uông Trạch Dương, nhưng không thể nào quên hết tất cả với Hoắc Thần Đông.
Trong lòng Tống Lẫm rất ấm, Chu Phóng dựa sát vào người hắn, khờ dại nghĩ: nếu nhiều năm trước, lúc cô tan nát cõi lòng gặp được Tống Lẫm chứ không phải Uông Trạch Dương...
Mọi thứ sẽ không giống hiện tại đúng không?
Hóa ra chỉ hận gặp nhau quá muộn, chính là trong tình thế như thế này.
Nếu gặp được nhau sớm một chút, trước khi bọn họ tan vỡ, thì tốt biết bao.
Có vài người trước giờ đều không biết ôn nhu là gì, một khi ôn nhu thì hoàn toàn không phải người.
Chu Phóng cảm thấy chính mình dính vào ôn nhu hương khiến người ta mơ hồ. Cứ như vậy hồ đồ bị người ta dắt về nhà, Cô bị Tống Lẫm mềm mỏng ôm lên trên giường. Tống Lẫm thấy Chu Phóng nằm ở trên giường chẳng có phản ứng gì cả, liền nhẹ nhàng cầm quần áo chuẩn bị tắm rửa, trước khi đi còn vô cùng chăm sóc đắp chăn cho cô.
Tống Lẫm đi rồi, Chu Phóng mới chậm rãi mở mắt, nhìn chằm chằm trần nhà, cũng không biết trong đầu chính mình nghi gì, có lẽ từ đầu đến cuối đều trống rỗng.
Lúc Tống Lẫm vào phòng, trên người chỉ quấn một chiếc khăn tắm.
Hắn lau đầu dùng dư quang liếc Chu Phóng một cái, thấy cảm xúc của đã bình phục, người cũng thanh tỉnh, liền thuận miệng hỏi "hôm nay ai làm cho em biến thành như thế?"
Đôi mắt Chu Phóng chớp chấp, trong đầu đã thinh tỉnh một ít, dùng âm thanh trêu đùa nói "Sao vậy? Muốn thay tôi báo thù sao?" Nói xong lại quăng một ánh mắt mị hoặc về phía Tống Lẫm.
Tống Lẫm nhướn nhẹ lông mày, mỉm cười nhìn lại cô, trong ánh mắt tràn ngập hài hước "Không phải, chỉ cảm thấy hắn làm thật tốt."
Chu Phóng bị tạt một gáo nước lạnh, bật dậy, bất chấp đầu tóc lộn xộn, nhìn chằm chằm Tống Lẫm "Ý anh là, anh cũng muốn khiến tôi khóc ư?"
Bàn tay mở đang mở ngăn tủ của Tống Lẫm dừng lại một chút, hắn đưa lưng về phía Chu Phóng, cô không thấy rõ biểu cảm trên mặt hắn, chỉ nghe thấy âm thanh trầm thấp của hắn, nhàn nhạt nói "Nếu có một ngày tôi có thể dễ dàng làm em khóc, vậy khi đó tôi nhất định không muốn trở thành người làm em phải khóc."
/65
|