Phí chế tác của Y kiến chung tình vượt xa các tiết mục cùng chủ đề, sân khấu ba tầng cầu thang khiến người ta có cảm giác đang dự tuần lễ thời trang Milan. Sau khi giới thiệu, MC và Dư Tiệp chậm rãi đi vào cánh gà.
Đèn quả táo chuyên cung cấp cho Dư Tiệp chiếu rọi trên mặt cô, khiến làng da ở trước màn ảnh trở nên hoàn mỹ không tì vết.
Chu Phóng lười nhác dựa trên sofa, bình tĩnh nhìn Dư Tiệp ra vẻ lưỡng lự.
Cho dù đã biết trước kết quả, giờ phút này chính thức công bố, tâm tình cô cũng cảm thấy có chút phức tạp.
Dư Tiệp không hổ là ảnh hậu của Kim Thưởng (đừng search, ko có đâu, giải này tác giả bịa ra), rõ ràng là tức giận đến nghiến răng nghiến lợi nhưng vẫn có thể mỉm cười như thật lòng trao giải cho nhà thiết kế của công ty Chu Phóng.
Đúng vậy, Chu Phóng không phụ sự mong đợi của mọi người, thắng.
Trong đầu không khỏi nhớ tới sự việc phát sinh trước khi ghi hình đêm chung kết.
Hậu trường Y Kiến Chung Tình chen đầy người, nhân viên công tác, thí sinh đều giống trống khua chiên ầm ầm chuẩn bị, đại minh tinh Dư Tiệp lại ngồi trong phòng hóa trang riêng, cách xa nhóm người mẫu biểu diễn, cực kỳ thanh tịnh.
Chu Phóng càng đi, tiếng ồn ào trong hậu trường càng nhỏ, tay cô nắm chặt túi xách, nói thật, làm ăn buôn bán dùng một ít thủ đoạn phị thường là không thể tránh được, nhưng ngày xưa mấy loại sự tình này đều là Uông Trạch Dương làm, Chu Phóng đối với mấy chuyện mờ ám này chính là "tay mơ".
Gõ cửa phòng hóa trang của Dư Tiệp, chuyên viên trang điểm và trợ lý đều đi ra ngoài cả rồi, trong phòng chỉ còn lại một mình Dư Tiệp.
Chu Phóng khẩn trương, không cẩn thận đá vào một chậu cây cảnh đặt ở góc tường. Âm thanh vang lên không lớn nhưng cũng kinh động Dư Tiệp, cô ta quay đầu nhìn thấy Chu Phóng, cau mày.
Kính trong phòng hóa trang của minh tinh đều có một vòng đèn led, quá sáng khiến Chu Phóng không thích ứng nổi. Dư Tiệp đã trang điểm xong, đang chuẩn bị thay quần áo, thấy Chu Phóng tiến vào, bất đắc dĩ chỉ có thể tiếp tục đứng trước kính kiểm tra lại lớp trang điểm.
Lúc Chu Phóng đi vào đã tiện tay đóng cửa, Dư Tiệp thấy cửa đóng, thái độ nói chuyện của cô ta cũng trở nên tùy ý.
"Cô đến làm gì?" Dư Tiệp vẫn duy trì thái độ đại minh tinh cao cao tạ thượng, khẽ mỉm cười "Muốn đi cửa sau cũng nên sớm một chút chứ?"
Không phải Chu Phóng không nghĩ đến việc tìm cô ta sớm một chút, trong phim truyền hình vẫn luôn xây dựng, vai ác trong phim đều là chuyện tới trước mắt mới đem đòn sát thủ ra, lúc này mới có thể giết cho người ta trở tay không kịp, không cho Dư Tiệp có thời gian đi xử lý.
Chu Phóng cười cười, mặc dù Dư Tiệp có chút ngạo mạn, Chu Phóng vẫn không kiêu ngạo, không siểm nịnh.
"tôi đến dĩ nhiên là hy vọng làm chút gì đó, giúp công ty tôi thắng."
Dư Tiệp tựa như nghe được chuyện buồn cười vô cùng, trong mắt không thèm che dấu vẻ khinh thường "Dựa vào cô?"
"Tôi tin rằng Dư tiểu thư là người thông minh."
Dư Tiệp chép miệng "Đúng không?" Cô ta quay đầu, ý cười trên mặt xinh đẹp đến câu hồn nhiếp phách "Có điều Tống Lẫm hy vọng tôi không cho cô thắng."
Nghe được cái tên Tống Lẫm, Chu Phóng có chút ngoài ý muốn, cô hơi nhíu mày "Tống Lẫm?"
"Hắn nói không thích phụ nữ không nghe lời."
Ngón tay Chu Phóng dừng trên ảnh chụp trong túi xách, không biết vì sao, cảm thấy nhói đau một chút, tay theo bản năng thu lại, trong một nháy mắt, Chu Phóng cảm thấy đầu óc mình có chút trống rỗng.
Ngay sau đó nụ cười mỉm quen thuộc quay về trên mặt.
"Dư tiểu thư là người thông minh" Chu Phóng lấy ra ảnh chụp trong túi, mở nếp gấp trên bao bì ra, đặt trên bàn trước mặt Dư Tiệp.
Ảnh chụp chất lượng không được tốt, còn là chụp lúc đang làm, ánh sáng không đủ, nhiều chỗ đen thui, chỉ có cô gái trẻ quần áo xộc xệch, lúm đồng tiền như hoa là rõ ràng.
"Dư tiểu thư tự mình cân nhắc" Chu Phóng vẫn duy trì thái độ kiêu căng ngạo mạng mà vai ác nên có, hoàn toàn không có chút sợ hãi nào "Tôi tin cô sẽ đưa ra lựa chọn chính xác."
Không khó để nhìn ra Dư Tiệp đang tức muốn nội thương, khuôn mặt xinh đẹp như thế, cho dù cố gắng khắc chế nhưng đôi mắt vẫn nhịn không được mà trừng thật lớn, cơ mặt cũng run rẩy, tuy nhiên vẫn còn duy trì được một chút phong độ.
Cô ta hung hăng nhìn chằm chằm Chu Phóng, gằn từng chữ một "Chu Phóng, cô đủ tàn nhẫn!"
Thời đại tin tức nhanh nhạy, đặc biệt là những chương trình tống nghệ bay đầy trời như hiện nay, nhiệt từ thắng lợi trong tiết mục dư sức thổi bay xui xẻo trong nửa năm nay của Chu Phóng.
Nhà thiết kế được Dư Tiệp đích thân trao giải một trận thành danh, bộ quần áo được thiết kế cho cô ta cũng thế, trong một tháng lượng tiêu thụ đạt tới hơn 60 vạn bộ, hầu như tất cả xưởng gia công trong thành phố có thể liên lạc được đều đã tiếp nhận đơn đặt hàng của công ty Chu Phóng, hiệu ứng thương hiệu càng không cần nói đến.
Lịch trình gần đây của Chu Phóng kín mít, vài hôm là có người tìm cô phỏng vấn, đăng tạp chí. Nữ doanh nhân 28 tuổi gây dựng sự nghiệp, bối cảnh gia đình chỉ là trung sản, nhan sắc trung thượng lại độc thân, không cần bịa đặt thêm gì nữa, bản thân cô đã có tính đề tài rất cao.
Weibo công ty cũng có thật nhiều fans, tên nhãn hiệu cũng lên hot search nhiều lần.
Nói tóm lại, đánh trận này, Chu Phóng thắng triệt để.
--
Một tháng nay, tên của Chu Phóng không ngừn được người xung quanh Tống Lẫm nhắc đến. Chu Phóng hiện giờ mang đến cảm giác tồn tại mãnh liệt mà trước nay Tống Lẫm chưa từng cảm nhận được.
Tống Lẫm đến một bửa tiệc bình thường, người ngồi trên bàn đều là chủ của các xí nghiệp nổi danh trong thành phố, tụ tập cùng nhau trừ bàn chuyện làm ăn cũng bắt đầu tán gẫu một ít chuyện trong giới.
Tống Lẫm không ngờ sẽ có một ngày Chu Phóng trở thành đề tài câu chuyện trên bàn tiệc của hắn.
Một ông chủ nhãn hiệu thời trang thể thao, không biết từ đâu lấy ra một quyển tạp chí thời trang, một bàn người chuyền tay nhau đọc, đến khi vào tay Tống Lẫm, quyển tạp chí kia đã bị lật đến mức có vài trang rách nhẹ, Tống Lẫm tùy tiện lật một chút liền thấy được nội dung mọi người đang nhiệt liệt bàn tán.
Trang màu bên trong tạp chí, bài phỏng vấn Chu Phóng.
Không gặp một khoảng thời gian, dường như nữ nhân này càng trở nên xinh đẹp, vốn còn nhỏ tuổi, cũng xem như xinh đẹp, ăn mặc, chụp ảnh theo quy cách minh tinh, tấm ảnh toát ra vài phần khí chất độc đáo thuộc về riêng cô.
Trên bàn tiệc vẫn đang tiếp tục bàn tán về Chu Phóng. Các vị đại lão trong giới kinh doanh vậy mà cùng nhau bàn tán về một người phụ nữ, việc này thật phi thường.
Một vị doanh nhân trung niên tai to mặt lớn ngồi đối diện Tống Lẫm, ánh mắt như chuột phát sáng lấp lánh, cười gian trá nói "Chu Phóng này thật không đơn giản, mới 28 tuổi vậy mà lại vượt luôn mặt Gejiesi, khiến Dư Tiệp ngay cả chị ruột cũng không giúp, hậu trường nhất định có điều mờ ám."
Một người khác tiếp lời "Phi thường tình huống, phi thường đối thủ, phi thường thủ đoạn."
Vị doanh nhân mở đầu lại cất giọng tựa như vịt đực nói tiếp "Đem người phụ nữ này kéo lên trên giường, công ty, phụ nữ, phụ tá thông minh, đều có."
Lời này vừa nói ra, người ở đây liền cười. Lời nói đùa vui thế này thường ngày Tống Lẫm cũng nghe không ít, nhưng hiện tại hắn lại cảm thấy những lời này mạo phạm vô cùng.
Đặc biệt là lúc Tống Lẫm nhìn tới kẻ khi nãy khơi màu kia, ánh mắt đáng khinh không thèm che dấu kia khiến hắn bực mình vô cùng.
Tống Lẫm mất kiên nhẫn nới lỏng cà vạt, tùy tiện ném tạp chí lên trên bàn.
"Tôi có việc, đi trước."
Trên bàn tiệc uống qua mấy chén, hiện tại mùi rượu trên người Tống Lẫm tràn ngập toàn bộ không gian bên trong xe. Không mang tài xế, hiện tại thư ký của Tống Lẫm đang lái xe. Thư ký đã theo Tống Lẫm rất nhiều năm, biết rõ tính nết của hắn, giờ phút này ngậm chặt mồm, chừa lại sự yên tĩnh cho Tống Lẫm nghỉ ngơi trong chốc lát.
Buổi tối thứ sáu, hơn mười giờ chính là thời gian hoàn mỹ để bắt đầu cuộc sống về đêm. Nơi chốn xa hoa trụy lạc, dòng người chen chúc xô đẩy. Ánh trăng ban đêm bị ánh đèn neon lấn át đến mức ảm đạm.
Xe Tống Lẫm đang dừng trên đại lộ số 4.
Cái đèn đỏ này phá lệ lâu.
Tống Lẫm chống khủy tay trên cửa sổ xe, nhìn đám người bên ngoài, đột nhiên quay đầu hỏi thư ký "Nghe nói cậu kết hôn?"
Thư ký liếc nhìn Tống Lẫm một cái, thái độ vẫn thong dong "Tống tổng, con trai tôi đã hai tuổi rồi. Lúc kết hôn, trăng mật, ngài đều cho tôi bao lì xì." Không hề mang theo tia u oán nào, chỉ là trần thuật chuyện đã xảy ra.
Thư ký trả lời như thế, trong lòng Tống Lẫm cũng không có chút áy náy nào. Hắn căn bản không phải ông chủ có lương tâm, dùng nam thư ký nhiều năm như thế đơn giản là muốn sinh hoạt của hắn đơn giản hơn một chút.
Đối với người bên cạnh, chuyện có thể giải quyết bằng tiền, hắn không bao giờ bủn xỉn, còn những kẻ yêu cầu quan tâm hay tình yêu này nọ, thứ lỗi hắn bất lực.
Tống Lẫm cúi đầu nhìn thoáng qua ngón tay trống rỗng của mình, lại hỏi "Vợ cậu làm nghề gì?"
Thư ký bị câu hỏi của Tống Lẫm làm cho bất ngờ, cũng không chắc mục đích của hắn, suy nghĩ một chút mới do dự trả lời "Cô ấy là giáo viên tiểu học."
"Giáo viên thật tốt" Tống Lẫm giật giật môi "Không xuất đầu lộ diện, thời gian cố định, quy quy củ củ."
Thư ký đối với đánh giá của hắn, hơi ngập ngừng, mãi một lúc sau mới vâng một cái.
Tống Lẫm quay đầu, biểu tình thay đổi, hắn đột nhiên nghiêm túc hỏi thưu ký "Cậu cảm thấy công ty của Chu Phóng, có giá trị thu mua không?"
Thư ký nắm thật chặt tay lái, cảm thấy cuộc trò chuyện với Tống Lẫm đêm nay kì lạ vô cùng, cũng không xác định được nên đáp thế nào mới đúng.
Hắn suy nghĩ một lát mới cẩn thận nói "Cộng thêm Chu tổng, vô cùng có giá trị"
"Tốt" Tống Lẫm mỉm cười "Cậu xem mà làm đi"
"..." Bí thư có chút không biết phải làm sao.
--
Đã lâu không gặp Tống lão nhân gia. Nói thật, xét theo góc độ của một người phụ nữ, Chu Phóng có chút nhớ hắn.
Nhưng thù mới hận cũ của cô và hắn khiến cô tức giận nhiều hơn.
Giờ phút này Tống Lẫm lại xuất hiện trước mắt cô, thực sự không phải là một quyết định sáng suốt.
Buổi tối uống không ít rượu, bạn của ba Chu Phóng mở một đại lý rượu vang Úc, mời cả nhà Chu Phóng đến phẩm rượu.
Vốn là một lần tụ họp vui vẻ hòa thuận, kết quả thâm ý của lần phẩm rượu này không phải là phẩm rượu mà là phẩm con trai của vị thúc thúc kia. Tâm tình Chu Phóng không thoải mái, muốn chạy thoát trường hợp này nên cả đêm ngồi thử rượu, tự đem bản thân chuốc say.
Chu Phóng hiện tại mặt đỏ, mắt đỏ, cả người đỏ, đôi mắt đỏ bừng trừng lên nhìn chằm chằm Tống Lẫm.
Hai người đứng im trước cửa của mình, không mở cửa, dường như đang so cao thấp với đối phương.
Cuối cùng là Tống Lẫm phá vỡ trầm mặc.
Hắn chậm rãi bước đến, tựa như hai người họ chưa từng xích mích với nhau, cầm lấy túi xách của cô, nhìn thoáng qua đôi mắt đỏ bừng "Uống nhiều rồi đấy, trong mắt toàn là tơ máu."
Chu Phóng lại trừng mắt liếc hắn, thở phì phò giật lại túi xách.
"Nghe nói anh muốn mua công ty của tôi?" Khẩu khí của cô mang theo đầy địch ý.
"Em hao tâm tổn trí muốn thượng vị như thế không phải vì thu hút đầu tư bán công ty sao?" Tống Lẫm bình thản ung dung mỉm cười hìn cô, trong mắt là sự thâm trầm mà Chu Phóng không hiểu nổi "Chu Phóng, tôi là cơ hội của em."
Chu Phóng phải thừa nhận, cành ôliu Tống Lẫm tung ra quả thật là một cơ hội không tồi.
Có điều cô thật sự quá chán ghét bộ dạng nắm giữ mọi thứ trong tay của người đàn ông này.
"Làm sao đây? Tôi không muốn cho anh." Chu Phóng chớp chớp đôi mắt, nhìn về phía Tống Lẫm, trong mắt là một mảng lạnh lẽo, cô gằn từng chữ một "Anh ghét phụ nữ không nghe lời, tôi ghét đàn ông tự cho là đúng."
Mặc dù bị Chu Phóng trào phung, Tống Lẫm vẫn trước sau bất biến.
Hắn cúi đầu chậm rãi kề sát Chu Phóng, khoảng cách gần đến mức Chu Phóng không phân biệt được mùi rượu say người này đến từ trên người cô hay là hắn.
Tay hắn lướt qua bả vai Chu Phóng, vừa muốn đụng vào người cô đã bị cô thô lỗ đẩy ra.
Chu Phóng giơ túi xách ngăn Tống Lẫm, chưa kịp thoát khỏi phạm vi nguy hiểm đã bị Tống Lẫm ôm vào lòng.
Động tác của hắn nhanh đến tựa như một con chim ưng vẫn luôn rinh mồi, vừa động tay chính là vì khoảnh khắc nhất định thành công. Lúc Chu Phóng phản ứng lại, cô đã bị hắn đẩy vào góc tường, một chân hắn đặt giữa hai chân Chu Phóng. Chu Phóng theo bản năng co người lại, cả người nhón chân hướng về phía trước, không ngờ đầu gối của hắn đụng vào đùi trong của cô.
Tống Lẫm phát hiện động tác nho nhỏ của cô, khóe miệng giật giật.
Hắn cúi đầu kề vào trán của Chu Phóng.
Hô hấp mang theo mùi rựu làm say lòng người.
Bàn tay to của hắn không hề khách khí sờ lên ngực Chu Phóng, cách một tầng váy đen vuốt ve hai khối mềm mại của cô, thủ pháp vô cùng thuần thục.
"Gầy" Khóe miệng nâng lên một ý cười xấu xa.
Chu Phóng bị kiềm chế không thể động, thẹn quá hóa giận.
"Lăn!"(tựa như cút đi)
Đối mặt với cơn giận như vũ bão của Chu Phóng, Tống Lẫm vẫn mang theo bộ dạng lưu manh của mình.
Hắn ung dung nhìn cô, tựa tiếu phi tiếu.
"Anh chỉ thích ở trên giường lăn."
Đèn quả táo chuyên cung cấp cho Dư Tiệp chiếu rọi trên mặt cô, khiến làng da ở trước màn ảnh trở nên hoàn mỹ không tì vết.
Chu Phóng lười nhác dựa trên sofa, bình tĩnh nhìn Dư Tiệp ra vẻ lưỡng lự.
Cho dù đã biết trước kết quả, giờ phút này chính thức công bố, tâm tình cô cũng cảm thấy có chút phức tạp.
Dư Tiệp không hổ là ảnh hậu của Kim Thưởng (đừng search, ko có đâu, giải này tác giả bịa ra), rõ ràng là tức giận đến nghiến răng nghiến lợi nhưng vẫn có thể mỉm cười như thật lòng trao giải cho nhà thiết kế của công ty Chu Phóng.
Đúng vậy, Chu Phóng không phụ sự mong đợi của mọi người, thắng.
Trong đầu không khỏi nhớ tới sự việc phát sinh trước khi ghi hình đêm chung kết.
Hậu trường Y Kiến Chung Tình chen đầy người, nhân viên công tác, thí sinh đều giống trống khua chiên ầm ầm chuẩn bị, đại minh tinh Dư Tiệp lại ngồi trong phòng hóa trang riêng, cách xa nhóm người mẫu biểu diễn, cực kỳ thanh tịnh.
Chu Phóng càng đi, tiếng ồn ào trong hậu trường càng nhỏ, tay cô nắm chặt túi xách, nói thật, làm ăn buôn bán dùng một ít thủ đoạn phị thường là không thể tránh được, nhưng ngày xưa mấy loại sự tình này đều là Uông Trạch Dương làm, Chu Phóng đối với mấy chuyện mờ ám này chính là "tay mơ".
Gõ cửa phòng hóa trang của Dư Tiệp, chuyên viên trang điểm và trợ lý đều đi ra ngoài cả rồi, trong phòng chỉ còn lại một mình Dư Tiệp.
Chu Phóng khẩn trương, không cẩn thận đá vào một chậu cây cảnh đặt ở góc tường. Âm thanh vang lên không lớn nhưng cũng kinh động Dư Tiệp, cô ta quay đầu nhìn thấy Chu Phóng, cau mày.
Kính trong phòng hóa trang của minh tinh đều có một vòng đèn led, quá sáng khiến Chu Phóng không thích ứng nổi. Dư Tiệp đã trang điểm xong, đang chuẩn bị thay quần áo, thấy Chu Phóng tiến vào, bất đắc dĩ chỉ có thể tiếp tục đứng trước kính kiểm tra lại lớp trang điểm.
Lúc Chu Phóng đi vào đã tiện tay đóng cửa, Dư Tiệp thấy cửa đóng, thái độ nói chuyện của cô ta cũng trở nên tùy ý.
"Cô đến làm gì?" Dư Tiệp vẫn duy trì thái độ đại minh tinh cao cao tạ thượng, khẽ mỉm cười "Muốn đi cửa sau cũng nên sớm một chút chứ?"
Không phải Chu Phóng không nghĩ đến việc tìm cô ta sớm một chút, trong phim truyền hình vẫn luôn xây dựng, vai ác trong phim đều là chuyện tới trước mắt mới đem đòn sát thủ ra, lúc này mới có thể giết cho người ta trở tay không kịp, không cho Dư Tiệp có thời gian đi xử lý.
Chu Phóng cười cười, mặc dù Dư Tiệp có chút ngạo mạn, Chu Phóng vẫn không kiêu ngạo, không siểm nịnh.
"tôi đến dĩ nhiên là hy vọng làm chút gì đó, giúp công ty tôi thắng."
Dư Tiệp tựa như nghe được chuyện buồn cười vô cùng, trong mắt không thèm che dấu vẻ khinh thường "Dựa vào cô?"
"Tôi tin rằng Dư tiểu thư là người thông minh."
Dư Tiệp chép miệng "Đúng không?" Cô ta quay đầu, ý cười trên mặt xinh đẹp đến câu hồn nhiếp phách "Có điều Tống Lẫm hy vọng tôi không cho cô thắng."
Nghe được cái tên Tống Lẫm, Chu Phóng có chút ngoài ý muốn, cô hơi nhíu mày "Tống Lẫm?"
"Hắn nói không thích phụ nữ không nghe lời."
Ngón tay Chu Phóng dừng trên ảnh chụp trong túi xách, không biết vì sao, cảm thấy nhói đau một chút, tay theo bản năng thu lại, trong một nháy mắt, Chu Phóng cảm thấy đầu óc mình có chút trống rỗng.
Ngay sau đó nụ cười mỉm quen thuộc quay về trên mặt.
"Dư tiểu thư là người thông minh" Chu Phóng lấy ra ảnh chụp trong túi, mở nếp gấp trên bao bì ra, đặt trên bàn trước mặt Dư Tiệp.
Ảnh chụp chất lượng không được tốt, còn là chụp lúc đang làm, ánh sáng không đủ, nhiều chỗ đen thui, chỉ có cô gái trẻ quần áo xộc xệch, lúm đồng tiền như hoa là rõ ràng.
"Dư tiểu thư tự mình cân nhắc" Chu Phóng vẫn duy trì thái độ kiêu căng ngạo mạng mà vai ác nên có, hoàn toàn không có chút sợ hãi nào "Tôi tin cô sẽ đưa ra lựa chọn chính xác."
Không khó để nhìn ra Dư Tiệp đang tức muốn nội thương, khuôn mặt xinh đẹp như thế, cho dù cố gắng khắc chế nhưng đôi mắt vẫn nhịn không được mà trừng thật lớn, cơ mặt cũng run rẩy, tuy nhiên vẫn còn duy trì được một chút phong độ.
Cô ta hung hăng nhìn chằm chằm Chu Phóng, gằn từng chữ một "Chu Phóng, cô đủ tàn nhẫn!"
Thời đại tin tức nhanh nhạy, đặc biệt là những chương trình tống nghệ bay đầy trời như hiện nay, nhiệt từ thắng lợi trong tiết mục dư sức thổi bay xui xẻo trong nửa năm nay của Chu Phóng.
Nhà thiết kế được Dư Tiệp đích thân trao giải một trận thành danh, bộ quần áo được thiết kế cho cô ta cũng thế, trong một tháng lượng tiêu thụ đạt tới hơn 60 vạn bộ, hầu như tất cả xưởng gia công trong thành phố có thể liên lạc được đều đã tiếp nhận đơn đặt hàng của công ty Chu Phóng, hiệu ứng thương hiệu càng không cần nói đến.
Lịch trình gần đây của Chu Phóng kín mít, vài hôm là có người tìm cô phỏng vấn, đăng tạp chí. Nữ doanh nhân 28 tuổi gây dựng sự nghiệp, bối cảnh gia đình chỉ là trung sản, nhan sắc trung thượng lại độc thân, không cần bịa đặt thêm gì nữa, bản thân cô đã có tính đề tài rất cao.
Weibo công ty cũng có thật nhiều fans, tên nhãn hiệu cũng lên hot search nhiều lần.
Nói tóm lại, đánh trận này, Chu Phóng thắng triệt để.
--
Một tháng nay, tên của Chu Phóng không ngừn được người xung quanh Tống Lẫm nhắc đến. Chu Phóng hiện giờ mang đến cảm giác tồn tại mãnh liệt mà trước nay Tống Lẫm chưa từng cảm nhận được.
Tống Lẫm đến một bửa tiệc bình thường, người ngồi trên bàn đều là chủ của các xí nghiệp nổi danh trong thành phố, tụ tập cùng nhau trừ bàn chuyện làm ăn cũng bắt đầu tán gẫu một ít chuyện trong giới.
Tống Lẫm không ngờ sẽ có một ngày Chu Phóng trở thành đề tài câu chuyện trên bàn tiệc của hắn.
Một ông chủ nhãn hiệu thời trang thể thao, không biết từ đâu lấy ra một quyển tạp chí thời trang, một bàn người chuyền tay nhau đọc, đến khi vào tay Tống Lẫm, quyển tạp chí kia đã bị lật đến mức có vài trang rách nhẹ, Tống Lẫm tùy tiện lật một chút liền thấy được nội dung mọi người đang nhiệt liệt bàn tán.
Trang màu bên trong tạp chí, bài phỏng vấn Chu Phóng.
Không gặp một khoảng thời gian, dường như nữ nhân này càng trở nên xinh đẹp, vốn còn nhỏ tuổi, cũng xem như xinh đẹp, ăn mặc, chụp ảnh theo quy cách minh tinh, tấm ảnh toát ra vài phần khí chất độc đáo thuộc về riêng cô.
Trên bàn tiệc vẫn đang tiếp tục bàn tán về Chu Phóng. Các vị đại lão trong giới kinh doanh vậy mà cùng nhau bàn tán về một người phụ nữ, việc này thật phi thường.
Một vị doanh nhân trung niên tai to mặt lớn ngồi đối diện Tống Lẫm, ánh mắt như chuột phát sáng lấp lánh, cười gian trá nói "Chu Phóng này thật không đơn giản, mới 28 tuổi vậy mà lại vượt luôn mặt Gejiesi, khiến Dư Tiệp ngay cả chị ruột cũng không giúp, hậu trường nhất định có điều mờ ám."
Một người khác tiếp lời "Phi thường tình huống, phi thường đối thủ, phi thường thủ đoạn."
Vị doanh nhân mở đầu lại cất giọng tựa như vịt đực nói tiếp "Đem người phụ nữ này kéo lên trên giường, công ty, phụ nữ, phụ tá thông minh, đều có."
Lời này vừa nói ra, người ở đây liền cười. Lời nói đùa vui thế này thường ngày Tống Lẫm cũng nghe không ít, nhưng hiện tại hắn lại cảm thấy những lời này mạo phạm vô cùng.
Đặc biệt là lúc Tống Lẫm nhìn tới kẻ khi nãy khơi màu kia, ánh mắt đáng khinh không thèm che dấu kia khiến hắn bực mình vô cùng.
Tống Lẫm mất kiên nhẫn nới lỏng cà vạt, tùy tiện ném tạp chí lên trên bàn.
"Tôi có việc, đi trước."
Trên bàn tiệc uống qua mấy chén, hiện tại mùi rượu trên người Tống Lẫm tràn ngập toàn bộ không gian bên trong xe. Không mang tài xế, hiện tại thư ký của Tống Lẫm đang lái xe. Thư ký đã theo Tống Lẫm rất nhiều năm, biết rõ tính nết của hắn, giờ phút này ngậm chặt mồm, chừa lại sự yên tĩnh cho Tống Lẫm nghỉ ngơi trong chốc lát.
Buổi tối thứ sáu, hơn mười giờ chính là thời gian hoàn mỹ để bắt đầu cuộc sống về đêm. Nơi chốn xa hoa trụy lạc, dòng người chen chúc xô đẩy. Ánh trăng ban đêm bị ánh đèn neon lấn át đến mức ảm đạm.
Xe Tống Lẫm đang dừng trên đại lộ số 4.
Cái đèn đỏ này phá lệ lâu.
Tống Lẫm chống khủy tay trên cửa sổ xe, nhìn đám người bên ngoài, đột nhiên quay đầu hỏi thư ký "Nghe nói cậu kết hôn?"
Thư ký liếc nhìn Tống Lẫm một cái, thái độ vẫn thong dong "Tống tổng, con trai tôi đã hai tuổi rồi. Lúc kết hôn, trăng mật, ngài đều cho tôi bao lì xì." Không hề mang theo tia u oán nào, chỉ là trần thuật chuyện đã xảy ra.
Thư ký trả lời như thế, trong lòng Tống Lẫm cũng không có chút áy náy nào. Hắn căn bản không phải ông chủ có lương tâm, dùng nam thư ký nhiều năm như thế đơn giản là muốn sinh hoạt của hắn đơn giản hơn một chút.
Đối với người bên cạnh, chuyện có thể giải quyết bằng tiền, hắn không bao giờ bủn xỉn, còn những kẻ yêu cầu quan tâm hay tình yêu này nọ, thứ lỗi hắn bất lực.
Tống Lẫm cúi đầu nhìn thoáng qua ngón tay trống rỗng của mình, lại hỏi "Vợ cậu làm nghề gì?"
Thư ký bị câu hỏi của Tống Lẫm làm cho bất ngờ, cũng không chắc mục đích của hắn, suy nghĩ một chút mới do dự trả lời "Cô ấy là giáo viên tiểu học."
"Giáo viên thật tốt" Tống Lẫm giật giật môi "Không xuất đầu lộ diện, thời gian cố định, quy quy củ củ."
Thư ký đối với đánh giá của hắn, hơi ngập ngừng, mãi một lúc sau mới vâng một cái.
Tống Lẫm quay đầu, biểu tình thay đổi, hắn đột nhiên nghiêm túc hỏi thưu ký "Cậu cảm thấy công ty của Chu Phóng, có giá trị thu mua không?"
Thư ký nắm thật chặt tay lái, cảm thấy cuộc trò chuyện với Tống Lẫm đêm nay kì lạ vô cùng, cũng không xác định được nên đáp thế nào mới đúng.
Hắn suy nghĩ một lát mới cẩn thận nói "Cộng thêm Chu tổng, vô cùng có giá trị"
"Tốt" Tống Lẫm mỉm cười "Cậu xem mà làm đi"
"..." Bí thư có chút không biết phải làm sao.
--
Đã lâu không gặp Tống lão nhân gia. Nói thật, xét theo góc độ của một người phụ nữ, Chu Phóng có chút nhớ hắn.
Nhưng thù mới hận cũ của cô và hắn khiến cô tức giận nhiều hơn.
Giờ phút này Tống Lẫm lại xuất hiện trước mắt cô, thực sự không phải là một quyết định sáng suốt.
Buổi tối uống không ít rượu, bạn của ba Chu Phóng mở một đại lý rượu vang Úc, mời cả nhà Chu Phóng đến phẩm rượu.
Vốn là một lần tụ họp vui vẻ hòa thuận, kết quả thâm ý của lần phẩm rượu này không phải là phẩm rượu mà là phẩm con trai của vị thúc thúc kia. Tâm tình Chu Phóng không thoải mái, muốn chạy thoát trường hợp này nên cả đêm ngồi thử rượu, tự đem bản thân chuốc say.
Chu Phóng hiện tại mặt đỏ, mắt đỏ, cả người đỏ, đôi mắt đỏ bừng trừng lên nhìn chằm chằm Tống Lẫm.
Hai người đứng im trước cửa của mình, không mở cửa, dường như đang so cao thấp với đối phương.
Cuối cùng là Tống Lẫm phá vỡ trầm mặc.
Hắn chậm rãi bước đến, tựa như hai người họ chưa từng xích mích với nhau, cầm lấy túi xách của cô, nhìn thoáng qua đôi mắt đỏ bừng "Uống nhiều rồi đấy, trong mắt toàn là tơ máu."
Chu Phóng lại trừng mắt liếc hắn, thở phì phò giật lại túi xách.
"Nghe nói anh muốn mua công ty của tôi?" Khẩu khí của cô mang theo đầy địch ý.
"Em hao tâm tổn trí muốn thượng vị như thế không phải vì thu hút đầu tư bán công ty sao?" Tống Lẫm bình thản ung dung mỉm cười hìn cô, trong mắt là sự thâm trầm mà Chu Phóng không hiểu nổi "Chu Phóng, tôi là cơ hội của em."
Chu Phóng phải thừa nhận, cành ôliu Tống Lẫm tung ra quả thật là một cơ hội không tồi.
Có điều cô thật sự quá chán ghét bộ dạng nắm giữ mọi thứ trong tay của người đàn ông này.
"Làm sao đây? Tôi không muốn cho anh." Chu Phóng chớp chớp đôi mắt, nhìn về phía Tống Lẫm, trong mắt là một mảng lạnh lẽo, cô gằn từng chữ một "Anh ghét phụ nữ không nghe lời, tôi ghét đàn ông tự cho là đúng."
Mặc dù bị Chu Phóng trào phung, Tống Lẫm vẫn trước sau bất biến.
Hắn cúi đầu chậm rãi kề sát Chu Phóng, khoảng cách gần đến mức Chu Phóng không phân biệt được mùi rượu say người này đến từ trên người cô hay là hắn.
Tay hắn lướt qua bả vai Chu Phóng, vừa muốn đụng vào người cô đã bị cô thô lỗ đẩy ra.
Chu Phóng giơ túi xách ngăn Tống Lẫm, chưa kịp thoát khỏi phạm vi nguy hiểm đã bị Tống Lẫm ôm vào lòng.
Động tác của hắn nhanh đến tựa như một con chim ưng vẫn luôn rinh mồi, vừa động tay chính là vì khoảnh khắc nhất định thành công. Lúc Chu Phóng phản ứng lại, cô đã bị hắn đẩy vào góc tường, một chân hắn đặt giữa hai chân Chu Phóng. Chu Phóng theo bản năng co người lại, cả người nhón chân hướng về phía trước, không ngờ đầu gối của hắn đụng vào đùi trong của cô.
Tống Lẫm phát hiện động tác nho nhỏ của cô, khóe miệng giật giật.
Hắn cúi đầu kề vào trán của Chu Phóng.
Hô hấp mang theo mùi rựu làm say lòng người.
Bàn tay to của hắn không hề khách khí sờ lên ngực Chu Phóng, cách một tầng váy đen vuốt ve hai khối mềm mại của cô, thủ pháp vô cùng thuần thục.
"Gầy" Khóe miệng nâng lên một ý cười xấu xa.
Chu Phóng bị kiềm chế không thể động, thẹn quá hóa giận.
"Lăn!"(tựa như cút đi)
Đối mặt với cơn giận như vũ bão của Chu Phóng, Tống Lẫm vẫn mang theo bộ dạng lưu manh của mình.
Hắn ung dung nhìn cô, tựa tiếu phi tiếu.
"Anh chỉ thích ở trên giường lăn."
/65
|