CHƯƠNG 10
Cơm nước xong xuôi, Trần Hoài Tự lái xe đưa Ngôn Trăn về nhà.
Mưa trên đường rơi xuống càng lúc càng lớn, cần gạt nước điên cuồng hoạt động cũng không thể đem tầm mắt trở nên rõ ràng. Đoạn đường về nhà bị ngập nước nghiêm trọng, thậm chí còn phải đi đường vòng về nhà. Ngôn Trăn chỉ đường, Trần Hoài Tự lái xe, hai người lăn lộn hồi lâu, mới đem xe dừng ở biệt thự Bán Sơn của Ngôn gia.
Dì Thôi đã sớm đứng chờ ở cửa, bên người còn có cún cưng Chocolate của Ngôn Trăn nằm dài chờ đợi, nhìn thấy Ngôn Trăn từ trên xe bước xuống, nhiệt tình phe phẩy cái đuôi.
Dì Thôi tiến lên một bước “Trần tiên sinh, mưa lớn như vậy, vất vả cho cậu đưa Trăn Trăn trở về, cậu mau vào trong nhà uống vài ngụm trà nóng đi?”
“Cảm ơn Dì Thôi, nhưng đã muộn rồi, sáng mai còn phải đi làm, tôi không thể nán lại thêm nữa.”
Vừa dứt lời, phía chân trời xa vang lên một trận sấm, mưa rơi càng nặng hạt hơn.
“Bên ngoài mưa to quá, đường xuống núi khẳng định không dễ đi, trên tin tức cũng báo đường cái ngập nước nghiêm trọng, hay là Trần tiên sinh ở lại đây một đêm đi?” Giọng Dì Thôi quan tâm, “Trong nhà có phòng cho khách, đồ dùng đều hoàn toàn mới, Tiểu Chiêu có rất nhiều quần áo mới chưa mặc qua, dáng người hai người không sai biệt lắm, lấy một bộ mặc là được.”
Ngôn Trăn đang ngồi xổm trên mặt đất xoa đầu Chocolate, nghe vậy ngẩng đầu “Anh trai con không về nhà sao?”
“Không về. Hôm nay mưa to, Tiểu Chiêu nói lái xe không được, nên ở bên căn hộ Phù Quan Uyển.”
Ba năm trước đây sau khi mẹ cô đem Ngôn thị giao cho Ngôn Chiêu, liền cùng ba Ngôn đi Châu Âu, mỹ danh là đi Châu Âu rà xoát thị trường, trên thực tế là đi du lịch khắp nơi trên thế giới, một năm về nước còn chưa tới mấy lần. Biệt thự lớn như vậy chỉ còn hai anh em bọn họ, được Dì Thôi chăm sóc. Mà Dì Thôi đã làm việc ở Ngôn gia từ khi Ngôn Chiêu được sinh ra, đối với Ngôn gia mà nói như người thân trong gia đình, bởi vậy xưng hô cũng rất thân mật.
Ngôn Trăn xoa xoa lông tuyết trắng của chú chó Samoyed, nhớ tới vừa rồi đường về lái xe nhấp nhô, nói với Trần Hoài Tự “Anh ở đây đêm nay đi. Mưa bên ngoài lớn quá, giờ trở về không an toàn.”
Tuy rằng cô chán ghét Trần Hoài Tự, nhưng sự an toàn vẫn không thể nói giỡn.
Nhìn thấy trận mưa này không thể ngừng trong chốc lát, Trần Hoài Tự chỉ có thể đồng ý.
/337
|