CHƯƠNG 3
Với Trần Hoài Tự, Ngôn Trăn vẫn luôn đánh giá anh là Bên ngoài tô vàng nạm ngọc, bên trong thối rữa.
Anh cùng anh trai Ngôn Trăn Ngôn Chiêu là bạn thân từ hồi còn học cao trung, hai người cùng ra nước ngoài đọc sách, sau khi về nước Ngôn Chiêu kế thừa gia nghiệp, Trần Hoài Tự lựa chọn gây dựng sự nghiệp, mở ra công ty đầu tiên tên là Hòa Hạ. Mấy tháng trước công ty y dược trứ danh Di Tinh phát hành IPO , Hòa Hạ thừa cơ đi lên, kiếm được đầy bồn đầy chén, giá trị con người Trần Hoài Tự cũng lên như diều gặp gió, thậm chí chen vào bảng phú hào người trẻ tuổi thành phố Ninh Xuyên, trong lúc nhất thời nổi bật vô song, trở thành người trẻ tuổi được chú ý nhất trong ngành sản xuất.
IPO là từ viết tắt của khái niệm Initial Public Offering hình thức huy động vốn thông qua phát hành cổ phiếu đầu tiên ra công chúng.
Người phụ trách bên trong hội trường là nam sinh đeo kính, vóc dáng không cao, thoạt nhìn cũng là tình nguyện viên. Cậu ta một phen Ngôn Trăn đánh giá, đẩy đẩy mắt kính, cười nói “Bạn học, cô cũng học tại đại học Ninh Xuyên đúng không? Sinh viên khoa chính quy hay là nghiên cứu sinh? Hiện tại tôi là nghiên cứu sinh năm hai.”
Tâm trạng Ngôn Trăn buồn rầu, thuận miệng đáp “Sinh viên khoa chính quy, sắp tốt nghiệp. Đúng rồi, ở đây có thể thay đổi người không?”
“Thay người?” Nam sinh ngẩn ra, sau đó lắc lắc đầu, “Đã an bài xong hết rồi, tôi cũng không có biện pháp khác.”
Cậu ta thấy Ngôn Trăn nhăn lại mi, lại cười “Tôi còn tưởng cô sẽ thật cao hứng, tổng giám đốc Trần của Hòa Hạ rất được hoan nghênh, rất nhiều nữ tình nguyện viên chỉ vì anh ta mà tới đây. Để có cơ hội được châm trà rót nước này, các tình nguyện viên phụ trách bên trong còn phải lén lút tìm cách mua lấy cơ hội đó, nhưng nào ngờ, lại bị chị Tina chính là người phụ trách vừa rồi phát hiện, chị ấy rất tức giận, bắt người ngoài đến đây làm, cô thực sự rất may mắn.”
Ngôn Trăn miễn cưỡng xả ra nụ cười.
Gặp may sao? Hôm nay chính là ngày xúi quẩy nhất của cô.
Hai mươi phút sau, khách mời lục đu.c xuất hiện. Chương trình còn chưa bắt đầu, một đám người mặc tây trang giày da đứng chung một chỗ chuyện trò vui vẻ, không khí xung quanh trở nên nghiêm túc.
Ngôn Trăn cúi đầu chơi di động, cô gái bên cạnh nhẹ nhàng vỗ vỗ cô “Khách mời đã ngồi vào vị trí, đến lượt chúng ta làm việc.”
Cô không tình nguyện mà đứng dậy, cầm ấm nước lên hướng về phía vị trí trung tâm hàng thứ nhất.
Dưới sân khấu người đến người đi, ánh đèn lờ mờ, nhưng Ngôn Trăn vẫn liếc mắt một cái đã thấy hình bóng quen thuộc kia.
Người đàn ông mang một thân tây trang màu đen thoả đáng, tu thân lưu loát mà phác họa ra vai rộng chân dài, tư thái tự phụ mà dựa ở ghế sô pha, cúi đầu lật xem tài liệu được chuẩn bị sẵn. Không biết chùm tia sáng từ nơi nào trên sân khấu đảo qua, chiếu sáng rõ ràng lên sườn mặt góc cạnh rõ ràng của anh. Con ngươi đen nhánh, mũi cao thẳng, khi không cười làm cho người ta có một loại cảm giác lãnh đạm xa cách vạn dặm.
Các cô gái đi ngang qua hầu như đều đem tầm mắt lặng lẽ hướng về anh, nhưng anh lại không phản ứng có gì, chuyên chú mà nhìn văn kiện, giống như mọi chuyện diễn ra xung quanh đều không có quan hệ gì với anh.
Nhưng Ngôn Trăn chỉ thấy, Trần Hoài Tự trừ bỏ có gương mặt cùng năng lực làm việc ra, thì không có một chút ưu điểm nào khác. Tính cách của anh cực kỳ không xong, giả đứng đắn lại còn xấu xa. Nhưng anh rất giỏi làm bộ làm tịch, thế cho nên ngoài Ngôn Trăn ra, mọi người xung quanh đều khen không dứt miệng về anh, khen anh tuổi trẻ đầy hứa hẹn, nhân phẩm xuất chúng, là thanh niên trẻ tuổi ưu tú hiếm thấy.
/337
|