- Cậu còn cười? Tinh Tinh, cậu thế mà cười được? Tớ nói cậu nghe, từ giờ trở đi bọn tớ không đội trời chung, có anh ta sẽ không có tớ, có tớ không có anh ta.
Lục Tinh đầu bên kia thấy Trần Ân Tứ giận dữ, cười ứa nước mắt:
- Trời ơi CMN gạt tàn thuốc, tớ đột nhiên muốn làm fan Tần Kiết đó.
Trần Ân Tứ nói khô cả họng, mở nắp bình nước tu tu uống vài ngụm, sau khi nghe Lục Tinh nói thì sặc ngay lập tức:
- Ê..ê...ê...Tinh Tinh, cậu nói gì? Cậu muốn chuyển sang làm fan của tên cẩu đó? Cậu thì hiểu tên cẩu đó bao nhiêu mà lại hâm mộ? Cậu không biết tên đó không cần mặt mũi như nào sao? Lúc tớ vừa vào giới giải trí, quay bộ phim đầu là một nhân vật nữ thứ tám, ngồi ven đường ăn xin, được một người đàn ông đầy ánh hào quang đưa về nhà. Khi ấy quay ở Thượng Hải, tớ ngồi bên lề đường nắng nóng, tất cả bối cảnh đều chuẩn bị xong thì tên cẩu đó vừa khéo ngang qua nhìn một cái, bước qua chỗ tớ, ném mấy đồng xu vào chén...
Lúc quay bộ đó vì tên nam diễn viên đóng vai người đầy hào quang NG mấy lần, tớ như chết đi sống lại, khó khăn lắm mới chắp vá cảnh quay để đến khúc này, cuối cùng bị tên cẩu Tần Kiết phá hư. Sau đó hắn biết tớ đang quay phim. Khi đạo diễn hô quay lại thì chạy tới phá lần hai. Cậu biết tên đó làm gì không?
CMN hắn lấy lại mấy đồng xu hồi nãy cầm đi luôn...cầm đi luôn đó... Cậu nghĩ xem, con người này thì có thể làm được chuyện gì?
Lục Tinh không những cười ra nước mắt mà còn ôm bụng sặc sụa. Cô vừa một tay xoa xoa bụng vừa trấn an Trần Ân Tứ:
- Được rồi, được rồi, đừng giận nữa, chúng ta nói chuyện chính đi. Cậu và mấy nhà sản xuất phim của chương trình đó bàn được gì rồi?
Động tác đang uống nước của Trần Ân Tứ dừng lại. Lục Tinh thấy Trần Ân Tứ nửa ngày không trả lời, linh cảm xấu bay đầy đầu:
- Đừng nói với tớ cậu quên chuyện này rồi nha?
Trần Ân Tứ cắn cắn nắp bình, cười hề hề:
- Tinh Tinh, mai tớ mời cậu ăn món Nhật được không?
- Bớt đánh trống lảng! - Lục Tinh giận dữ:
- Tớ không thể yên tâm với cậu mà. Cậu có biết vì mời ba tên đó mà tớ phải đánh đổi biết bao thứ, cậu thì hay rồi, việc không nên làm thì bày ra cả đống.
Trần Ân Tứ:
- Đừng giận đừng giận. Tinh Tinh, tớ nói cậu nghe, không phải là tớ quên mất chuyện chính, mà tớ thật sự không muốn lên chương trình của họ... Cậu không biết chứ nói là ăn cơm nhưng thật sự chẳng có bữa cơm nào. Bọn họ còn hẹn cả vài minh tinh không biết tên đến, ý nói rõ ràng, muốn lên chương trình thì hãy học hỏi các cô minh tinh nhỏ kia. Tinh Tinh, tớ nhìn ra được họ cũng chẳng có ý muốn giúp tớ lên show.
Lục Tinh càng giận:
- Thật không vậy? Bọn họ ấy thế mà dám chơi ông? ĐCM đám tiết mục nát đó dám cưỡi lưng cọp, sau này lão nương có cơ hội, tẩn chết bọn nó.
⭐ Translated by YeFeiYe VietNam Fanpage | Lá Con VNFC
Lục Tinh đầu bên kia thấy Trần Ân Tứ giận dữ, cười ứa nước mắt:
- Trời ơi CMN gạt tàn thuốc, tớ đột nhiên muốn làm fan Tần Kiết đó.
Trần Ân Tứ nói khô cả họng, mở nắp bình nước tu tu uống vài ngụm, sau khi nghe Lục Tinh nói thì sặc ngay lập tức:
- Ê..ê...ê...Tinh Tinh, cậu nói gì? Cậu muốn chuyển sang làm fan của tên cẩu đó? Cậu thì hiểu tên cẩu đó bao nhiêu mà lại hâm mộ? Cậu không biết tên đó không cần mặt mũi như nào sao? Lúc tớ vừa vào giới giải trí, quay bộ phim đầu là một nhân vật nữ thứ tám, ngồi ven đường ăn xin, được một người đàn ông đầy ánh hào quang đưa về nhà. Khi ấy quay ở Thượng Hải, tớ ngồi bên lề đường nắng nóng, tất cả bối cảnh đều chuẩn bị xong thì tên cẩu đó vừa khéo ngang qua nhìn một cái, bước qua chỗ tớ, ném mấy đồng xu vào chén...
Lúc quay bộ đó vì tên nam diễn viên đóng vai người đầy hào quang NG mấy lần, tớ như chết đi sống lại, khó khăn lắm mới chắp vá cảnh quay để đến khúc này, cuối cùng bị tên cẩu Tần Kiết phá hư. Sau đó hắn biết tớ đang quay phim. Khi đạo diễn hô quay lại thì chạy tới phá lần hai. Cậu biết tên đó làm gì không?
CMN hắn lấy lại mấy đồng xu hồi nãy cầm đi luôn...cầm đi luôn đó... Cậu nghĩ xem, con người này thì có thể làm được chuyện gì?
Lục Tinh không những cười ra nước mắt mà còn ôm bụng sặc sụa. Cô vừa một tay xoa xoa bụng vừa trấn an Trần Ân Tứ:
- Được rồi, được rồi, đừng giận nữa, chúng ta nói chuyện chính đi. Cậu và mấy nhà sản xuất phim của chương trình đó bàn được gì rồi?
Động tác đang uống nước của Trần Ân Tứ dừng lại. Lục Tinh thấy Trần Ân Tứ nửa ngày không trả lời, linh cảm xấu bay đầy đầu:
- Đừng nói với tớ cậu quên chuyện này rồi nha?
Trần Ân Tứ cắn cắn nắp bình, cười hề hề:
- Tinh Tinh, mai tớ mời cậu ăn món Nhật được không?
- Bớt đánh trống lảng! - Lục Tinh giận dữ:
- Tớ không thể yên tâm với cậu mà. Cậu có biết vì mời ba tên đó mà tớ phải đánh đổi biết bao thứ, cậu thì hay rồi, việc không nên làm thì bày ra cả đống.
Trần Ân Tứ:
- Đừng giận đừng giận. Tinh Tinh, tớ nói cậu nghe, không phải là tớ quên mất chuyện chính, mà tớ thật sự không muốn lên chương trình của họ... Cậu không biết chứ nói là ăn cơm nhưng thật sự chẳng có bữa cơm nào. Bọn họ còn hẹn cả vài minh tinh không biết tên đến, ý nói rõ ràng, muốn lên chương trình thì hãy học hỏi các cô minh tinh nhỏ kia. Tinh Tinh, tớ nhìn ra được họ cũng chẳng có ý muốn giúp tớ lên show.
Lục Tinh càng giận:
- Thật không vậy? Bọn họ ấy thế mà dám chơi ông? ĐCM đám tiết mục nát đó dám cưỡi lưng cọp, sau này lão nương có cơ hội, tẩn chết bọn nó.
⭐ Translated by YeFeiYe VietNam Fanpage | Lá Con VNFC
/628
|