Chương 49-1
Cố Minh Thành ôm Khương Thục Đồng, hai người mệt mỏi mà ngủ.
Ngày hôm sau, Khương Thục Đồng vừa mở mắt đã thấy Cố Minh Thành đang ở mép giường mặc áo sơ mi.
Hôm qua là ngày cuối năm, cô tuyệt đối không nghĩ tới sẽ đón năm mới bằng cách này.
Hiện tại cô đã thực sự thành người của Cố Minh Thành.
Dường như nghe được động tĩnh phía sau, Cố Minh Thành hỏi: “Tỉnh rồi?”
Khương Thục Đồng gật gật đầu, sự đau đớn từ tối qua truyền đến khiến cô nhịn không được nhíu mi một chút.
“Lúc trước em bỏ thai cho nên mới không muốn em.” Cố Minh Thành giải thích.
Cho nên, lúc trước anh mới không có ý niệm muốn Khương Thục Đồng sao? Ít nhất như lúc ở Thượng Hải nếu bình thường hẳn đã muốn cô.
Khương Thục Đồng quay lưng lại, mặt đỏ lên.
“Hôm nay muốn làm gì?” Cố Minh Thành hỏi.
“Về nhà.” Khương Thục Đồng nói hai tiếng này mới phát hiện giọng của mình hơi khàn, hình như hôm qua quá sức mệt mỏi.
“Đưa em đi xem hoa đăng nhé?” Cố Minh Thành nói.
Khương Thục Đồng né tránh: “Em không cần, em không muốn xuất hiện cùng anh nơi công cộng.”
Hải thành không lớn, thế giới cũng rất nhỏ, Khương Thục Đồng sợ gặp người quen sẽ khiến cô vạn kiếp bất phục.
Cố Minh Thành khịt mũi có vẻ coi thường, nói với Khương Thục ĐỒng: “Sợ làm hỏng thanh danh vợ hiền của em? Yên tâm, từ lúc em ở bên cạnh anh cả đời này em sẽ không an bình, anh chính là muốn cho toàn bộ người ở Hải thành biết người phụ nữ của Cố Minh Thành ta rốt cuộc là ai.”
Câu nói này lại khiến Khương Thục Đồng đỏ mặt, mặt cô ửng hồng luôn thực đáng yêu.
Cô kéo chăn xuống: “Nhưng em không muốn. Như vậy em sẽ không ly hôn được.”
Cố Minh Thành cài cúc áo, nói: “Không ly hôn được vẫn có anh. Anh sẽ đưa em về nhà.”
Khương Thục Đồng buồn bực nói: “Em đau. Em muốn nằm thêm chút nữa được không? Cố tổng.”
Khương Thục Đồng xoay người đưa lưng về phía Cố Minh Thành làm lộ bả vai nhỏ yếu. Cố Minh Thành cười một chút, lại lần nữa hôn môi Khương Thục Đồng.
Mùng một năm mới không biết nhà ai đốt pháo khiến lỗ tai Khương Thục Đồng phát đau. Cô run run, đầu Cố Minh Thành càng thấp xuống dưới Khương Thục Đồng, ôm cô thật chặt.
Tuy rằng trong lòng Khương Thục Đồng luôn nói với chính mình ‘như vậy không đúng, như vậy không đúng’ nhưng co không khống chế được chính mình.
Lúc Khương Thục Đồng tỉnh dậy đã giữa trưa, cô vừa dậy đã nghĩ cần đi, nhưng Cố Minh Thành lại gọi cô.
“Cái này em nhận.” Cố Minh Thành đem một chiếc hộp nhỏ đưa tới tay Khương Thục Đồng.
“Cái gì?” Khương Thục Đồng đã đeo găng tay, ngồi trên sô pha.
Cố Minh Thành từ hộp lấy ra một chiếc vòng cổ.
Khương Thục Đồng biết đây là vòng cổ Tiffany giá trị rất xa xỉ.
“Hôm nay tạm chấp nhận đeo cái này.” Cố Minh Thành nói một câu, đem mở vòng cổ ra đeo cho Khương Thục Đồng.
Khương Thục Đồng không hiểu được ‘tạm chấp nhận’ là có ý tứ gì, là nói về sau sẽ mua cho cô cái tốt hơn sao? Hiện tại là có sẵn ở nơi này, chuẩn bị cho cô gái nào đó liền đưa cho cô?
Vốn dĩ Khương Thục Đồng đối với việc ở chỗ này một đêm, lại cùng Cố Minh Thành xảy ra quan hệ trong lòng cô đã khó chịu muốn chết, chiếc vòng cổ này lại khiến lòng cô đã trầm càng trầm hơn.
“Không cần!” Nói xong Khương Thục Đồng liền từ sô pha đứng lên, chuẩn bị đi.
Tay bị Cố Minh Thành giữ chặt lại, cô lại buộc phải ngồi trên sô pha.
“Có ý tứ gì?” Cố Minh Thành nhìn mặt Khương Thục Đồng đang lạnh như băng.
“Không có ý tứ gì. Cố tổng đối với phụ nữ đều có tâm tư này sao?” Khương Thục Đồng hỏi một câu.
Cũng không biết những lời này nói ra như thế nào, tóm lại đối với bộ dáng tùy tiện của Cố Minh Thành cô rất mâu thuẫn.
Vừa rồi Cố Minh Thành tùy tay lấy ra chiếc vòng cổ này, cũng không có chuẩn bị…
Giống như quần áo phụ nữ trong căn biệt thự kia của anh cũng là không có chuẩn bị.
Cố Minh Thành thu vòng cổ lại, biết cô sẽ không đeo. Anh cầm hộp trong tay dường như suy tư gì đó: “Đã sớm nói qua, Khương tiểu thư không phải người bình thường.”
Tiếp theo anh tùy tay đem vòng cổ đặt qua một bên.
Khương Thục Đồng sửng sốt một chút, anh nói khi nào? Sao cô lại không nhớ rõ?
Mơ hồ nhớ có một lần, Khương Thục Đồng nói tai cô mềm dễ dàng nghe lời người khác, Cố Minh Thành nói cô không phải như vậy.
Tóm lại, Khương Thục Đồng sau khi thấy chiếc vòng cổ này không hiểu vì sao lại có chút tức giận.
Cố Minh Thành ôm Khương Thục Đồng, hai người mệt mỏi mà ngủ.
Ngày hôm sau, Khương Thục Đồng vừa mở mắt đã thấy Cố Minh Thành đang ở mép giường mặc áo sơ mi.
Hôm qua là ngày cuối năm, cô tuyệt đối không nghĩ tới sẽ đón năm mới bằng cách này.
Hiện tại cô đã thực sự thành người của Cố Minh Thành.
Dường như nghe được động tĩnh phía sau, Cố Minh Thành hỏi: “Tỉnh rồi?”
Khương Thục Đồng gật gật đầu, sự đau đớn từ tối qua truyền đến khiến cô nhịn không được nhíu mi một chút.
“Lúc trước em bỏ thai cho nên mới không muốn em.” Cố Minh Thành giải thích.
Cho nên, lúc trước anh mới không có ý niệm muốn Khương Thục Đồng sao? Ít nhất như lúc ở Thượng Hải nếu bình thường hẳn đã muốn cô.
Khương Thục Đồng quay lưng lại, mặt đỏ lên.
“Hôm nay muốn làm gì?” Cố Minh Thành hỏi.
“Về nhà.” Khương Thục Đồng nói hai tiếng này mới phát hiện giọng của mình hơi khàn, hình như hôm qua quá sức mệt mỏi.
“Đưa em đi xem hoa đăng nhé?” Cố Minh Thành nói.
Khương Thục Đồng né tránh: “Em không cần, em không muốn xuất hiện cùng anh nơi công cộng.”
Hải thành không lớn, thế giới cũng rất nhỏ, Khương Thục Đồng sợ gặp người quen sẽ khiến cô vạn kiếp bất phục.
Cố Minh Thành khịt mũi có vẻ coi thường, nói với Khương Thục ĐỒng: “Sợ làm hỏng thanh danh vợ hiền của em? Yên tâm, từ lúc em ở bên cạnh anh cả đời này em sẽ không an bình, anh chính là muốn cho toàn bộ người ở Hải thành biết người phụ nữ của Cố Minh Thành ta rốt cuộc là ai.”
Câu nói này lại khiến Khương Thục Đồng đỏ mặt, mặt cô ửng hồng luôn thực đáng yêu.
Cô kéo chăn xuống: “Nhưng em không muốn. Như vậy em sẽ không ly hôn được.”
Cố Minh Thành cài cúc áo, nói: “Không ly hôn được vẫn có anh. Anh sẽ đưa em về nhà.”
Khương Thục Đồng buồn bực nói: “Em đau. Em muốn nằm thêm chút nữa được không? Cố tổng.”
Khương Thục Đồng xoay người đưa lưng về phía Cố Minh Thành làm lộ bả vai nhỏ yếu. Cố Minh Thành cười một chút, lại lần nữa hôn môi Khương Thục Đồng.
Mùng một năm mới không biết nhà ai đốt pháo khiến lỗ tai Khương Thục Đồng phát đau. Cô run run, đầu Cố Minh Thành càng thấp xuống dưới Khương Thục Đồng, ôm cô thật chặt.
Tuy rằng trong lòng Khương Thục Đồng luôn nói với chính mình ‘như vậy không đúng, như vậy không đúng’ nhưng co không khống chế được chính mình.
Lúc Khương Thục Đồng tỉnh dậy đã giữa trưa, cô vừa dậy đã nghĩ cần đi, nhưng Cố Minh Thành lại gọi cô.
“Cái này em nhận.” Cố Minh Thành đem một chiếc hộp nhỏ đưa tới tay Khương Thục Đồng.
“Cái gì?” Khương Thục Đồng đã đeo găng tay, ngồi trên sô pha.
Cố Minh Thành từ hộp lấy ra một chiếc vòng cổ.
Khương Thục Đồng biết đây là vòng cổ Tiffany giá trị rất xa xỉ.
“Hôm nay tạm chấp nhận đeo cái này.” Cố Minh Thành nói một câu, đem mở vòng cổ ra đeo cho Khương Thục Đồng.
Khương Thục Đồng không hiểu được ‘tạm chấp nhận’ là có ý tứ gì, là nói về sau sẽ mua cho cô cái tốt hơn sao? Hiện tại là có sẵn ở nơi này, chuẩn bị cho cô gái nào đó liền đưa cho cô?
Vốn dĩ Khương Thục Đồng đối với việc ở chỗ này một đêm, lại cùng Cố Minh Thành xảy ra quan hệ trong lòng cô đã khó chịu muốn chết, chiếc vòng cổ này lại khiến lòng cô đã trầm càng trầm hơn.
“Không cần!” Nói xong Khương Thục Đồng liền từ sô pha đứng lên, chuẩn bị đi.
Tay bị Cố Minh Thành giữ chặt lại, cô lại buộc phải ngồi trên sô pha.
“Có ý tứ gì?” Cố Minh Thành nhìn mặt Khương Thục Đồng đang lạnh như băng.
“Không có ý tứ gì. Cố tổng đối với phụ nữ đều có tâm tư này sao?” Khương Thục Đồng hỏi một câu.
Cũng không biết những lời này nói ra như thế nào, tóm lại đối với bộ dáng tùy tiện của Cố Minh Thành cô rất mâu thuẫn.
Vừa rồi Cố Minh Thành tùy tay lấy ra chiếc vòng cổ này, cũng không có chuẩn bị…
Giống như quần áo phụ nữ trong căn biệt thự kia của anh cũng là không có chuẩn bị.
Cố Minh Thành thu vòng cổ lại, biết cô sẽ không đeo. Anh cầm hộp trong tay dường như suy tư gì đó: “Đã sớm nói qua, Khương tiểu thư không phải người bình thường.”
Tiếp theo anh tùy tay đem vòng cổ đặt qua một bên.
Khương Thục Đồng sửng sốt một chút, anh nói khi nào? Sao cô lại không nhớ rõ?
Mơ hồ nhớ có một lần, Khương Thục Đồng nói tai cô mềm dễ dàng nghe lời người khác, Cố Minh Thành nói cô không phải như vậy.
Tóm lại, Khương Thục Đồng sau khi thấy chiếc vòng cổ này không hiểu vì sao lại có chút tức giận.
/755
|