Chương 1.
Trong giảng đường đại học, cô nằm trườn ra bàn nói chuyện với Phi- cô bạn thân của nó kể từ khi nó vào học đại học
-Lát nữa đi chơi với tao không?- Phi nhiệt tình mời nó đi cùng
-Mình không có nhu cầu làm bóng đèn- cô trả lời mà mắt không rời quyển truyện conan trên tay. cô thừa biết Phi hôm nay lại đi chơi với anh bạn trai của nó nên chẳng muốn đi theo làm kì đà cản mũi bọn họ.
-Đi cùng tao, chỗ này thú vị lắm- phi nài nỉ
-Lại muốn giới thiệu mình với anh bạn nào của bạn hả- cô biết tỏng ý định của phi rồi
-Sao biết- Phi thừa nhận vì nó biết sao có thể qua mắt của cô được
-Thế thì mình với là bạn chứ- nó cười mắt vẫn không rời truyện tay lật liên tục các trang truyện
-Đi với tao, đảm bảo anh ấy sẽ rất phù hợp với mày- Phi vẫn không từ bỏ ý định làm mai mối
Cô bình tĩnh, rời mắt khỏi cuốn truyện nhìn thẳng vào đôi mắt háo hức của phi từ từ hỏi
-Đẹp trai không?
-Siêu cấp đẹp trai- phi hào hứng vì hiếm khi cô tò mò hỏi thế này
-Giàu không
-Giàu, giàu, giàu- phi lia lịa gật đầu
-Tài giỏi không
-Quá giỏi luôn
-Đáng yêu không
-So cute- Phi vẫn toe toét đáp từng câu hỏi không mục đích của cô không?
-Bằng anh ấy không?- cô chỉ tay vào hình shinichi trong cuốn truyện conan
-Bằng, bằng… à mà không biết- Phi vụt tắt nụ cười. “ mày bớt điên đi thằng đó ở trong truyện đó”.
Vừa lúc đó tiếng chuông tan học về cô liền cất mấy cuốn truyện vào cặp rồi chạy về trước không quên chào Phi thật tươi. Cô biết chứ, phi chỉ là muốn tốt cho cô, muốn giới thiệu cho cô một người bạn khác giới tốt nhưng thế giới của Phi và cô cũng không giống nhau, bạn của Phi giới thiệu thì sao có thể là người bình thường được, nếu không phải đại gia thì cũng là cậu ấm của đại gia. Cô rất trân trọng tấm lòng của Phi nhưng cô chẳng bao giờ tin vào các câu chuyện cổ tích, lọ lem sẽ chẳng bao giờ hạnh phúc được với hoàng tử đâu nên nó thà tỏ ra kiêu căng từ chối Phi còn hơn. Thôi thì coi như cô gửi tạm tình yêu của mình cho shinichi rồi khi nào cần lấy cô sẽ lấy đi.
-Mẹ, con về rồi. – cô vui vẻ tung tăng bước vào nhà.
Chợt cô chững lại ở phòng khác khi thấy một cặp vợ chồng trung niên khoảng bằng tuổi bố mẹ cô, ăn mặc sang trọng cùng một chàng trai đẹp như tạc tượng toát đầy sức hút.
-Chào hai bác, chào anh- cô cúi đầu chào lễ phép. Dù không biết đó là ai nhưng nó cũng phải tỏ ra có chút lễ nghĩa để không làm bố mẹ mình mất mặt chứ
-Là cháu Nhung đây sao?- bác gái trung niên mắt sáng lên hào hứng cùng với ánh mặt của bác trai còn anh thanh niên thì tuyệt nhiên không động đậy gì, cũng chẳng buồn nhìn
-Cháu nó đấy ạ.- bố cô tươi cười đáp, còn mẹ cô mắt ánh lên một nét gì đó rất buồn như sắp muốn khóc
-Bố, mẹ. đây là…? – cô tò mò vì chẳng mấy khi thấy có người ăn mặc sang trọng thế đến nhà cô
-Đây là b…- bố cô đang định giới thiệu thì mẹ cô ái ngại nhìn mọi người cắt lời
-Nhung à. Con ra ngoài kia mua giúp mẹ ít hoa quả được không?- hình như bà không muốn Nhung biết học là ai
Thấy mẹ có vẻ lạ, bởi từ trước đến giờ bà luôn lắng nghe và chẳng bao giờ xen giữa và câu chuyện của ai nhưng cỉ vì nhờ cô mua ít hoa quả tiếp khách mà mẹ cô ngắt lời bố cô trước mặt mọi người thì thật có điều hơi khó hiểu. Nhưng cô chẳng muốn đứng đó nhiều nên cũng nhanh chóng đi luôn. Mọi người đều hiểu vì sao mẹ cô lại làm như vậy. trong phòng khách, 5 con người ấy, à không chỉ 4 người thôi đang bàn bạc một vài chuyện có vẻ nghiêm trọng và căng thẳng vì khuôn mặt ai cũng toát lên vẻ nghiêm túc đến lạ thường.
-Me ơi, con mua đồ về rồi.- cô vui vẻ xách giỏ hoa quả vào nhà. “ ủa mấy vị khách đâu rồi” cô vọng tiếng vào bép hỏi mẹ
-Họ có việc gấp nên về trước rồi. tại con đi lâu quá đấy- mẹ cô cố vui vui nói nhưng trong cổ cứ như có gì nghèn nghẹn.
-Thế càng tốt, lại béo con gái mẹ- cô không nhận ra điều gì, vui vẻ đem giỏ hoa quả không quên lấy một quả táo vui vẻ cắn một miếng rồi lên phòng của mình
Thấy Nhung như vậy không hiểu sao mẹ cô chợt rơi nước mắt, bà biết nói với cô chuyện này thế nào đây
xin chào các bạn. mấy chương đầu của mình không được thú vị lắm nên rất mong các bạn bỏ qua tiếp tục xem tiếp các chương sau để giúp mình sửa lỗi ạ. xin cảm ơn mọi người ạ!
Trong giảng đường đại học, cô nằm trườn ra bàn nói chuyện với Phi- cô bạn thân của nó kể từ khi nó vào học đại học
-Lát nữa đi chơi với tao không?- Phi nhiệt tình mời nó đi cùng
-Mình không có nhu cầu làm bóng đèn- cô trả lời mà mắt không rời quyển truyện conan trên tay. cô thừa biết Phi hôm nay lại đi chơi với anh bạn trai của nó nên chẳng muốn đi theo làm kì đà cản mũi bọn họ.
-Đi cùng tao, chỗ này thú vị lắm- phi nài nỉ
-Lại muốn giới thiệu mình với anh bạn nào của bạn hả- cô biết tỏng ý định của phi rồi
-Sao biết- Phi thừa nhận vì nó biết sao có thể qua mắt của cô được
-Thế thì mình với là bạn chứ- nó cười mắt vẫn không rời truyện tay lật liên tục các trang truyện
-Đi với tao, đảm bảo anh ấy sẽ rất phù hợp với mày- Phi vẫn không từ bỏ ý định làm mai mối
Cô bình tĩnh, rời mắt khỏi cuốn truyện nhìn thẳng vào đôi mắt háo hức của phi từ từ hỏi
-Đẹp trai không?
-Siêu cấp đẹp trai- phi hào hứng vì hiếm khi cô tò mò hỏi thế này
-Giàu không
-Giàu, giàu, giàu- phi lia lịa gật đầu
-Tài giỏi không
-Quá giỏi luôn
-Đáng yêu không
-So cute- Phi vẫn toe toét đáp từng câu hỏi không mục đích của cô không?
-Bằng anh ấy không?- cô chỉ tay vào hình shinichi trong cuốn truyện conan
-Bằng, bằng… à mà không biết- Phi vụt tắt nụ cười. “ mày bớt điên đi thằng đó ở trong truyện đó”.
Vừa lúc đó tiếng chuông tan học về cô liền cất mấy cuốn truyện vào cặp rồi chạy về trước không quên chào Phi thật tươi. Cô biết chứ, phi chỉ là muốn tốt cho cô, muốn giới thiệu cho cô một người bạn khác giới tốt nhưng thế giới của Phi và cô cũng không giống nhau, bạn của Phi giới thiệu thì sao có thể là người bình thường được, nếu không phải đại gia thì cũng là cậu ấm của đại gia. Cô rất trân trọng tấm lòng của Phi nhưng cô chẳng bao giờ tin vào các câu chuyện cổ tích, lọ lem sẽ chẳng bao giờ hạnh phúc được với hoàng tử đâu nên nó thà tỏ ra kiêu căng từ chối Phi còn hơn. Thôi thì coi như cô gửi tạm tình yêu của mình cho shinichi rồi khi nào cần lấy cô sẽ lấy đi.
-Mẹ, con về rồi. – cô vui vẻ tung tăng bước vào nhà.
Chợt cô chững lại ở phòng khác khi thấy một cặp vợ chồng trung niên khoảng bằng tuổi bố mẹ cô, ăn mặc sang trọng cùng một chàng trai đẹp như tạc tượng toát đầy sức hút.
-Chào hai bác, chào anh- cô cúi đầu chào lễ phép. Dù không biết đó là ai nhưng nó cũng phải tỏ ra có chút lễ nghĩa để không làm bố mẹ mình mất mặt chứ
-Là cháu Nhung đây sao?- bác gái trung niên mắt sáng lên hào hứng cùng với ánh mặt của bác trai còn anh thanh niên thì tuyệt nhiên không động đậy gì, cũng chẳng buồn nhìn
-Cháu nó đấy ạ.- bố cô tươi cười đáp, còn mẹ cô mắt ánh lên một nét gì đó rất buồn như sắp muốn khóc
-Bố, mẹ. đây là…? – cô tò mò vì chẳng mấy khi thấy có người ăn mặc sang trọng thế đến nhà cô
-Đây là b…- bố cô đang định giới thiệu thì mẹ cô ái ngại nhìn mọi người cắt lời
-Nhung à. Con ra ngoài kia mua giúp mẹ ít hoa quả được không?- hình như bà không muốn Nhung biết học là ai
Thấy mẹ có vẻ lạ, bởi từ trước đến giờ bà luôn lắng nghe và chẳng bao giờ xen giữa và câu chuyện của ai nhưng cỉ vì nhờ cô mua ít hoa quả tiếp khách mà mẹ cô ngắt lời bố cô trước mặt mọi người thì thật có điều hơi khó hiểu. Nhưng cô chẳng muốn đứng đó nhiều nên cũng nhanh chóng đi luôn. Mọi người đều hiểu vì sao mẹ cô lại làm như vậy. trong phòng khách, 5 con người ấy, à không chỉ 4 người thôi đang bàn bạc một vài chuyện có vẻ nghiêm trọng và căng thẳng vì khuôn mặt ai cũng toát lên vẻ nghiêm túc đến lạ thường.
-Me ơi, con mua đồ về rồi.- cô vui vẻ xách giỏ hoa quả vào nhà. “ ủa mấy vị khách đâu rồi” cô vọng tiếng vào bép hỏi mẹ
-Họ có việc gấp nên về trước rồi. tại con đi lâu quá đấy- mẹ cô cố vui vui nói nhưng trong cổ cứ như có gì nghèn nghẹn.
-Thế càng tốt, lại béo con gái mẹ- cô không nhận ra điều gì, vui vẻ đem giỏ hoa quả không quên lấy một quả táo vui vẻ cắn một miếng rồi lên phòng của mình
Thấy Nhung như vậy không hiểu sao mẹ cô chợt rơi nước mắt, bà biết nói với cô chuyện này thế nào đây
xin chào các bạn. mấy chương đầu của mình không được thú vị lắm nên rất mong các bạn bỏ qua tiếp tục xem tiếp các chương sau để giúp mình sửa lỗi ạ. xin cảm ơn mọi người ạ!
/40
|