Đúng ra hôm sau hai người sẽ đi chơi những trò chơi ở đây nữa mới trở về, nhưng vì ai kia mà sáng hôm nay tiểu Băng không thể nào ngồi dậy nổi.
Trần Thành Đạt nằm bên cạnh cô gái nhỏ quần áo chỉnh tề, vuốt tóc tiểu Băng mỉm cười thỏa mãn, đúng với kế hoạch thì anh không định làm gì em ấy hết.
Chỉ vì quá nhớ cô nên anh muốn đến đây đưa cô đi chơi, ôm cô một chút hôn cô một chút thôi.
Nhưng mấy hôm nay ở bên cạnh tiểu Băng chơi vui vẻ, cười nói rất nhiều cô gái nhỏ vô cùng xinh đẹp vì thế tối qua anh mới không kìm chế được.
Từ lúc nào mà ở trước cô gái nhỏ này anh lại luôn không thể kìm chế được mình như vậy chứ, nhưng mà em ấy vì sao lại luôn tránh xa anh.
Anh biết chứ mấy tháng nay em ấy luôn về lúc anh không có nhà là vì sao? Thậm chí là cô gái nhỏ này rất thường xuyên liên lạc với ba mẹ và Quang Đạt nhưng chưa bao giờ cô gọi cho anh.
Nếu anh không chủ động gọi thì cô cũng chủ động im lặng, lí do là gì chứ? Không phải trong nhà anh là người yêu thương cô nhất sao?
Cho dù là trước khi nhận ra tình cảm của mình hay bây giờ, anh có thể đảm bảo không có ai cưng chiều và yêu thương em ấy hơn anh hết.
Nhưng tại sao tiểu Băng luôn muốn tránh xa anh? Đang suy nghĩ thì cô từ từ mở mắt lên, anh hỏi:
- Cục cưng tối qua em ngủ có ngon không?
Tiểu Băng mở mắt ra thấy anh nằm bên cạnh, ngại ngùng cô kéo chăn lên che lại cơ thể và gật đầu ý muốn trả lời anh.
Trần Thành Đạt mỉm cười, em gái anh thật sự rất đáng yêu mà cuối xuống hôn lên trán cô, anh nhẹ nhàng nói:
- Cơ thể em có chỗ nào anh chưa thấy qua đâu mà ngại, em thức dậy rồi thì rửa mặt đi anh xuống dưới kêu thức ăn nhé!
Tiểu Băng gật đầu đồng ý, anh cuối xuống hôn lên môi cô một cái nói:
- Em thật sự rất đáng yêu mà.
Rồi anh mới đứng lên đi ra ngoài, lúc này tiểu Băng mới nhớ lại chuyện tối hôm qua, cô không biết vì sao anh ấy lại làm như vậy?
Không phải chuyện này chỉ nên làm với người mình yêu thôi sao? Anh ấy không phải yêu chị gái xinh đẹp nhà họ Lý kia sao?
Nghĩ không ra nên cô ngồi dậy đi tắm rửa, có vừa chuẩn bị xong thì Trần Thành Đạt cũng lên phòng.
Hai người ra ngoài ban công có để một bộ bàn hướng ra biển ngồi chơi đợi thức ăn, lúc này tiểu Băng mới nói:
- Anh vì sao tối hôm qua anh lại làm chuyện đó với em vậy? Anh không sợ cô gái anh thích biết được sẽ tổn thương sao?
- Sao hôm nay em lại thắc mắc chuyện này?
- Bởi vì lần đầu tiên là do anh say rượu, nếu cô ấy biết được cũng sẽ bỏ qua cho anh, nhưng mà lần này là anh tỉnh táo mà.
- Ý của em là gì? Chuyện anh làm với em thì liên quan gì đến chuyện người anh thích?
- Sao lại không? Phụ nữ khi yêu người ta sẽ không chấp nhận được chuyện này đâu.
Trần Thành Đạt mỉm cười anh nói:
- À, anh hiểu ý em rồi, vậy sau này anh sẽ không như thế nữa với lại dù gì anh cũng yêu một mình cô ấy, cô ấy sẽ hiểu mà.
Trái tim của tiểu Băng nhói đau cô mỉm cười nói:
- Dạ, cô ấy thật sự rất xinh đẹp nên anh thương như vậy.
- Ừm, cô ấy rất đẹp trong mắt anh không có người con gái nào xinh đẹp được như cô ấy cả.
Tiểu Băng tò mò hỏi:
- Anh yêu cô ấy bao lâu rồi?
- Anh cũng không biết nữa, có thể là mới đây thôi cũng có thể là từ rất lâu rồi.
- Vậy cô ấy đã chấp nhận tình cảm của anh chưa?
- Vẫn chưa, gần đây cô ấy còn hay trốn tránh anh nữa.
- Tại sao?
- Anh không biết anh đang tìm hiểu nguyên nhân.
- Anh có cần em giúp không?
Anh quay qua nhìn cô hay là lần này anh thử hỏi ý kiến của cô ấy xem sao? Rồi lần sau đến anh sẽ tỏ tình như cách cô ấy nói:
- Vậy em có ý kiến gì giúp anh không?
- Em nghĩ con gái cần sự chân thành, anh chỉ cần cho cô ấy thấy được sự quan tâm và chân thành của anh là được.
- Ừm, vậy em nghĩ anh nên làm sao để tỏ tình với cô ấy?
- Em nghĩ anh hãy đưa cô ấy đến một nơi có nhiều kỷ niệm của hai người, lúc đó tâm sự nhắc đến chuyện xưa rồi bài tỏ thôi.
- À, vậy anh có cần chuẩn bị quà không?
- Em nghĩ là nên nha!
- Vậy một bữa ăn dưới ánh nến thì sao?
- Được ạ như vậy thì rất tuyệt.
- Được rồi anh sẽ chuẩn bị, nếu cô ấy đồng ý không chừng anh sẽ cầu hôn luôn.
Trái tim của tiểu Băng đau rất đau, anh sẽ mãi mãi không biết được cô đau lòng đến mức nào:
- Anh có nghĩ như vậy là quá gấp gáp không?
- Không gấp đối với anh xa cô ấy một ngày là như một năm vậy, nên cô ấy nhận lời yêu, anh sẽ đề nghị cưới liền.
- Có vẻ anh rất yêu cô ấy nhỉ.
- Ừm, trước đây anh đã không nhận ra, bây giờ anh hiểu anh không thể sống thiếu cô ấy được, nên bằng giá nào anh cũng sẽ có được cô ấy.
- Cô ấy thật sự rất may mắn khi có được tình yêu của anh.
- Bởi vì cô ấy xứng đáng.
Trần Thành Đạt nằm bên cạnh cô gái nhỏ quần áo chỉnh tề, vuốt tóc tiểu Băng mỉm cười thỏa mãn, đúng với kế hoạch thì anh không định làm gì em ấy hết.
Chỉ vì quá nhớ cô nên anh muốn đến đây đưa cô đi chơi, ôm cô một chút hôn cô một chút thôi.
Nhưng mấy hôm nay ở bên cạnh tiểu Băng chơi vui vẻ, cười nói rất nhiều cô gái nhỏ vô cùng xinh đẹp vì thế tối qua anh mới không kìm chế được.
Từ lúc nào mà ở trước cô gái nhỏ này anh lại luôn không thể kìm chế được mình như vậy chứ, nhưng mà em ấy vì sao lại luôn tránh xa anh.
Anh biết chứ mấy tháng nay em ấy luôn về lúc anh không có nhà là vì sao? Thậm chí là cô gái nhỏ này rất thường xuyên liên lạc với ba mẹ và Quang Đạt nhưng chưa bao giờ cô gọi cho anh.
Nếu anh không chủ động gọi thì cô cũng chủ động im lặng, lí do là gì chứ? Không phải trong nhà anh là người yêu thương cô nhất sao?
Cho dù là trước khi nhận ra tình cảm của mình hay bây giờ, anh có thể đảm bảo không có ai cưng chiều và yêu thương em ấy hơn anh hết.
Nhưng tại sao tiểu Băng luôn muốn tránh xa anh? Đang suy nghĩ thì cô từ từ mở mắt lên, anh hỏi:
- Cục cưng tối qua em ngủ có ngon không?
Tiểu Băng mở mắt ra thấy anh nằm bên cạnh, ngại ngùng cô kéo chăn lên che lại cơ thể và gật đầu ý muốn trả lời anh.
Trần Thành Đạt mỉm cười, em gái anh thật sự rất đáng yêu mà cuối xuống hôn lên trán cô, anh nhẹ nhàng nói:
- Cơ thể em có chỗ nào anh chưa thấy qua đâu mà ngại, em thức dậy rồi thì rửa mặt đi anh xuống dưới kêu thức ăn nhé!
Tiểu Băng gật đầu đồng ý, anh cuối xuống hôn lên môi cô một cái nói:
- Em thật sự rất đáng yêu mà.
Rồi anh mới đứng lên đi ra ngoài, lúc này tiểu Băng mới nhớ lại chuyện tối hôm qua, cô không biết vì sao anh ấy lại làm như vậy?
Không phải chuyện này chỉ nên làm với người mình yêu thôi sao? Anh ấy không phải yêu chị gái xinh đẹp nhà họ Lý kia sao?
Nghĩ không ra nên cô ngồi dậy đi tắm rửa, có vừa chuẩn bị xong thì Trần Thành Đạt cũng lên phòng.
Hai người ra ngoài ban công có để một bộ bàn hướng ra biển ngồi chơi đợi thức ăn, lúc này tiểu Băng mới nói:
- Anh vì sao tối hôm qua anh lại làm chuyện đó với em vậy? Anh không sợ cô gái anh thích biết được sẽ tổn thương sao?
- Sao hôm nay em lại thắc mắc chuyện này?
- Bởi vì lần đầu tiên là do anh say rượu, nếu cô ấy biết được cũng sẽ bỏ qua cho anh, nhưng mà lần này là anh tỉnh táo mà.
- Ý của em là gì? Chuyện anh làm với em thì liên quan gì đến chuyện người anh thích?
- Sao lại không? Phụ nữ khi yêu người ta sẽ không chấp nhận được chuyện này đâu.
Trần Thành Đạt mỉm cười anh nói:
- À, anh hiểu ý em rồi, vậy sau này anh sẽ không như thế nữa với lại dù gì anh cũng yêu một mình cô ấy, cô ấy sẽ hiểu mà.
Trái tim của tiểu Băng nhói đau cô mỉm cười nói:
- Dạ, cô ấy thật sự rất xinh đẹp nên anh thương như vậy.
- Ừm, cô ấy rất đẹp trong mắt anh không có người con gái nào xinh đẹp được như cô ấy cả.
Tiểu Băng tò mò hỏi:
- Anh yêu cô ấy bao lâu rồi?
- Anh cũng không biết nữa, có thể là mới đây thôi cũng có thể là từ rất lâu rồi.
- Vậy cô ấy đã chấp nhận tình cảm của anh chưa?
- Vẫn chưa, gần đây cô ấy còn hay trốn tránh anh nữa.
- Tại sao?
- Anh không biết anh đang tìm hiểu nguyên nhân.
- Anh có cần em giúp không?
Anh quay qua nhìn cô hay là lần này anh thử hỏi ý kiến của cô ấy xem sao? Rồi lần sau đến anh sẽ tỏ tình như cách cô ấy nói:
- Vậy em có ý kiến gì giúp anh không?
- Em nghĩ con gái cần sự chân thành, anh chỉ cần cho cô ấy thấy được sự quan tâm và chân thành của anh là được.
- Ừm, vậy em nghĩ anh nên làm sao để tỏ tình với cô ấy?
- Em nghĩ anh hãy đưa cô ấy đến một nơi có nhiều kỷ niệm của hai người, lúc đó tâm sự nhắc đến chuyện xưa rồi bài tỏ thôi.
- À, vậy anh có cần chuẩn bị quà không?
- Em nghĩ là nên nha!
- Vậy một bữa ăn dưới ánh nến thì sao?
- Được ạ như vậy thì rất tuyệt.
- Được rồi anh sẽ chuẩn bị, nếu cô ấy đồng ý không chừng anh sẽ cầu hôn luôn.
Trái tim của tiểu Băng đau rất đau, anh sẽ mãi mãi không biết được cô đau lòng đến mức nào:
- Anh có nghĩ như vậy là quá gấp gáp không?
- Không gấp đối với anh xa cô ấy một ngày là như một năm vậy, nên cô ấy nhận lời yêu, anh sẽ đề nghị cưới liền.
- Có vẻ anh rất yêu cô ấy nhỉ.
- Ừm, trước đây anh đã không nhận ra, bây giờ anh hiểu anh không thể sống thiếu cô ấy được, nên bằng giá nào anh cũng sẽ có được cô ấy.
- Cô ấy thật sự rất may mắn khi có được tình yêu của anh.
- Bởi vì cô ấy xứng đáng.
/99
|