Khi Bạch Chỉ gần tan ca, trưởng ban phòng bảo vệ cầm theo một tấm hình đến, đưa cho cô xem để nhận diện.
Đó là hình ảnh của nghi phạm, được ghi lại bằng máy giám sát của bệnh viện.
Người này dường như sớm đã có chuẩn bị, cố ý mặc bộ quần áo trùng màu với đồng phục của nhân viên bốc vác, còn cố ý đội một chiếc mũ lưỡi trai chỉ để lộ ra một phần ba khuôn mặt. Điều này càng làm người khác khó nhận ra diện mạo thật của hắn.
Cô nhìn chằm chằm vào bức ảnh, cố gắng nhớ lại.
Bạch Chỉ luôn cảm thấy cách ăn mặc của người này hình như cô đã từng nhìn thấy ở đâu đó. Nhưng kiểu ăn mặc bình thường này có thể bắt gặp bất cứ đâu ở trên phố, nhất thời cô cũng không thể nào nhớ ra được.
Bạch Chỉ đành chịu, đưa bức hình lại cho trưởng ban phòng bảo vệ, lắc lắc đầu: “Tôi thực sự nhớ không ra.”
Trưởng ban phòng bảo vệ lo rằng người này vẫn chưa đạt được mục đích nên sẽ tiếp tục quay lại bệnh viện, anh dặn dò Bạch Chỉ vài câu rồi mới rời đi.
Cô nhìn vào khoảng không trên màn hình vi tính, trong đầu vẫn nghĩ về cách ăn mặc của người đó.
Rốt cuộc cô đã nhìn thấy ở đâu?
“Cộc cộc” hai cái, giọng nói của cô y tá từ bên ngoài truyền vào: “Bác sĩ Bạch, có bệnh nhân.”
Bạch Chỉ thu lại dòng suy nghĩ, ngồi thẳng dậy: “Vào đi.”
Hôm nay Lâm Lộ đến muộn hơn một chút, cho nên số đăng ký khám bệnh đã hết. Bạch Chỉ liếc nhìn thời gian ở góc dưới máy tính: “Hôm nay cô đến hơi muộn, phòng nạo thai đã tan ca rồi, không thể đặt lịch.”
Lâm Lộ lắc đầu: “Không cần đặt lịch nữa.” Cô ngồi xuống trước mặt Bạch Chỉ, tay ôm lấy bụng, đầu cúi thấp xuống, ánh mắt khẽ động: “Tôi quyết định tự mình nuôi lớn con.”
“Ừm. Cô ra quyết định rồi thì tốt. Vậy sau vài tuần lại đến đây kiểm tra.”
Lâm Lộ ngẩng đầu lên nhìn Bạch Chỉ: “Tôi đã đặt vé máy bay cho ngày mốt. Đã là muốn bắt đầu lại đương nhiên sẽ đến một thành phố khác.”
“Bác sĩ Bạch, cảm ơn cô.” Đôi mắt của cô nàng như phủ một tầng sương mù, trở nên long lanh: “Mấy ngày nay bởi vì chuyện đã xảy ra nên rất nhiều người xung quanh tôi đã rời đi. Cảm ơn cô đã không nhìn tôi bằng ánh mắt khác thường, cũng cảm ơn cô đã nguyện ý lắng nghe tâm sự của tôi.”
Bạch Chỉ gật gật đầu, nhẹ nhàng nói: “Không có gì. Giúp cô sớm lấy lại chủ kiến cũng là một phần công việc của tôi.”
“Mặc dù sẽ có bác sĩ mới theo dõi sức khỏe, nhưng tôi vẫn phải nhắc nhở cô phải đi kiểm tra định kỳ thai kỳ thường xuyên.”
“Ừm.”
Lâm Lộ vẫn giống như trước, lái xe đưa Bạch Chỉ về nhà. Ở trên xe Bạch Chỉ nhìn cái bụng nhỏ đã hơi lộ ra của cô nàng, không nhịn được liền đặt tay lên đó, nhỏ giọng: “Cho dù đổi đến một thành phố khác để sống, con đường sau này có lẽ cũng không dễ dàng chút nào. Hy vọng cô đã chuẩn bị tâm lý sẵn sàng.”
“Không phải có câu tục ngữ gọi là “Vi mẫu tắc cường sao” (Làm mẹ rồi sẽ trở nên mạnh mẽ). Nhanh thôi, tôi sẽ trở nên thật mạnh mẽ.”
Xe dừng ngay lối vào. Bạch Chỉ xuống xe, đứng ở giao lộ vẫy tay chào tạm biệt cô nàng.
Ngay sau khi xe của Lâm Lộ vừa lái đi, một chiếc ô tô màu đen từ trong góc cua chạy theo chiếc xe của cô ấy.
Khi chiếc ô tô màu đen chạy ngang qua Bạch Chỉ, cô sững người một lúc, vô thức xoay người theo sau chiếc xe đang chạy qua.
Người đàn ông lái xe vừa rồi dường như cô đã gặp qua?
Bạch Chỉ nghĩ nghĩ một lúc, trong đầu chợt lóe lên một hình ảnh.
Đó không phải là người đàn ông trong tấm ảnh mà trưởng ban phòng bảo vệ cho cô xem trước khi tan ca sao.
Chiếc mũ của người đó giống hệt với chiếc mũ người đàn ông ngồi trong xe. Không chỉ vậy, ngay cả người đàn ông mà Bạch Chỉ gặp bên ngoài khu phố của Lâm Lộ ở cũng đội chiếc mũ giống như vậy.
Liên kết các manh mối lại với nhau, cô như đã hiểu rõ.
Mục tiêu của anh ta chính là Lâm Lộ, cô chỉ là vô tình bị liên lụy.
Cô chưa bao giờ nghĩ đến khả năng này.
Bạch Chỉ ngay lập tức lấy điện thoại ra gọi cho Lâm Lộ. Nhưng vào thời khắc mấu chốt, điện thoại của cô ấy đang bận do có cuộc gọi khác, không thể kết nối được.
Chiếc xe màu đen lúc này đang theo sát sau xe của Lâm Lộ, điều này không khỏi khiến cô cảm thấy bất an. Nhìn thấy hai chiếc xe sắp biến mất khỏi tầm mắt của mình, Bạch Chỉ vội vàng vẫy một chiếc taxi rồi đuổi theo.
Cô ngồi trong xe, vừa lo lắng nhìn về chiếc xe phía trước, vừa tiếp tục gọi cho Lâm Lộ.
Nhưng tiếc là cho dù Bạch Chỉ gọi thế nào, điện thoại của Lâm Lộ vẫn luôn trong trạng thái đang có cuộc gọi thoại khác. Cô không gọi cho Lâm Lộ nữa, mở danh bạ ra, ngón tay dừng ở tên Phó Tây Phán, do dự một hồi lại tiếp tục kéo xuống.
Vào lúc này gọi cho Phó Tây Phán có lẽ cũng không kịp.
Cô gửi tin nhắn cho Tịch Phong, nói với anh rằng, bản thân cảm thấy Lâm Lộ đang gặp nguy hiểm.
Khi đang gõ chữ thì tài xế taxi đạp phanh gấp, Bạch Chỉ không có chuẩn bị, liền bị rướn người về phía trước khiến chiếc điện thoại rơi xuống gầm ghế.
Tài xế taxi lo lắng: “Chết thật, mất dấu rồi. Tại sao qua một ngã rẽ lại không thấy nữa rồi?”
Bạch Chỉ trực tiếp nói địa chỉ tiểu khu Lâm Lộ ở: “Vậy thì đi đến tiểu khu XX.”
Bởi vì tắc đường nên khi Bạch Chỉ đến được tiểu khu, cô đã thấy chiếc ô tô đen kia đã đậu ở bãi đậu xe ngoài trời. Không một chút do dự, bước chân có phần gấp gáp, cô dựa vào trí nhớ để tìm đến nhà Lâm Lộ.
Ngôi biệt thự nơi Lâm Lộ ở có diện tích lớn nhất trong khu này, vì vậy nó rất dễ để tìm thấy.
Bạch Chỉ đi đến trước biệt thự, cô nhìn thấy cửa nhà Lâm Lộ mở, vừa bước vào đã nghe thấy tiếng khóc của cô ấy. Cô lập tức trở nên căng thẳng, nhanh chóng chạy vào trong.
Vừa bước vào cửa, cô đã thấy Lâm Lộ quỳ trên nền nhà, nắm chặt tay người đàn ông đang cố đổ thuốc vào miệng cô. Những viên thuốc từ miệng Lâm Lộ rớt xuống bộ quần áo màu trắng, cô ấy đang nghiến chặt răng liều mạng lắc đầu.
Bạch Chỉ thuận tay cầm lấy chiếc ô ở hành lang, lặng lẽ đi vòng qua phía sau người đàn ông, rồi dùng lực đập mạnh vào người anh ta. Cú đột kích bất ngờ khiến anh ta ngã xuống đất làm lọ thuốc trên tay rơi xuống, những viên thuốc màu trắng vương vãi khắp nền nhà.
Lâm Lộ đang bị bóp cổ cũng vùng thoát ra được, cô ấy ôm ngực ho khan một hồi.
Bạch Chỉ liếc nhìn lọ thuốc trên mặt đất, là Mifepristone* – một loại thuốc ngăn chặn sự phát triển của thai nhi.
*Mifepristone, hay còn được gọi là RU-486, là một loại thuốc thường được sử dụng kết hợp với misoprostol, nhằm mục đích phá thai. Sự kết hợp hai loại thuốc này mang lại hiệu quả hơn 95% trong 50 ngày đầu của thai kỳ. Chúng cũng có hiệu quả phá thai trong ba tháng thứ hai của thai kỳ
Cô mở bàn tay đặt lên hàm dưới của Lâm Lộ, vỗ vỗ lưng cô ấy, hỏi: “Vẫn chưa nuốt xuống thì nhanh chóng nhổ nó ra.”
Lâm Lộ ho khan một tiếng, lắc lắc đầu tỏ ý vẫn chưa nuốt viên thuốc. Gương mặt của Lâm Lộ đỏ bừng, hai tay nắm lấy vai Bạch Chỉ, giọng nói ngắt quãng: “Bác sĩ.. Bạch… Cẩn thận, khụ khụ khụ…..”
Nói xong Lâm Lộ liền đẩy Bạch Chỉ sang một bên.
Người đàn ông ở đằng sau bổ nhào đến định đánh úp Bạch Chỉ.
Vừa rồi Bạch Chỉ đánh hắn không trúng chỗ hiểm, cô vẫn cố ý khống chế sức lực của mình.
Anh ta nhanh chóng ôm đầu giãy dụa đứng dậy, thuận tay cầm lấy cái dù vừa đánh, không chút thương tiếc hướng về phía Bạch Chỉ.
“Là tôi sai, không liên quan gì đến bác sĩ Bạch!” Lâm Lộ hai tay chạm xuống sàn nhà, khó khăn bò đến vài bước, che mình chặn trước mặt Bạch Chỉ. Vì ho liên tục nên cô phải dùng hết sức lực để nói hét lên.
Người đàn ông không nói gì, chỉ cúi xuống nhặt lấy lọ thuốc trên nền nhà, đi về phía Lâm Lộ.
Lần này anh ta còn chưa kịp chạm vào Lâm Lộ, đã có một người đàn ông đã xông vào phòng, bổ nhào lên người anh ra. Người đó nắm chặt hai cổ tay của hắn vặn ra sau.
Cơn đau đến bất ngờ làm tên này đổ đầy mồ hôi lạnh trên trán, đau đớn hét lên với vẻ mặt dữ tợn.
Vì một loạt biến cố gần đây, Phó Tây Phán đã cố gắng hết sức điều chỉnh ca phẫu thuật lên buổi sáng để có thể tan ca đúng giờ. Nhưng mà khi anh đi xe đạp về nhà, trước cổng tiểu khu lại thấy Bạch Chỉ vừa bước lên một chiếc taxi.
Anh lớn giọng gọi cô vài lần, cô dường như không nghe thấy, trên mặt không chút biểu cảm, nghênh ngang rời đi.
Phó Tây Phán đã đuổi theo đến tận nơi ở cao cấp ngoài ngoại ô này. Kết quả là do không quen thuộc địa hình, đi vòng quanh tiểu khu một vòng mới nghe thấy tiếng tranh chấp vọng đến.
Đầu gối Phó Tây Phán áp vào người đàn ông, cố gắng kìm chặt anh ta.
“Có sợi dây thừng nào không?”
Lâm Lộ nói không ra lời mà chỉ vào tủ giày ngoài hành lang.
Bạch Chỉ chật vật đứng dậy, xoay người đi tìm thì thấy một cuộn dây nhựa mà Lâm Lộ mua để đóng gói hành lý trong tủ giày.
Cô giúp Phó Tây Phán trói kẻ đeo bám hung hãm này lại.
Khi Phó Tây Phán buông tay ra, hai tay của anh đã trở nên mềm nhũn, tê liệt vì dùng lực quá mức, sau lưng cũng ướt đẫm mồ hôi lạnh.
Nhận được tin nhắn của Bạch Chỉ, Tịch Phong cũng vội vã chạy đến biệt thự sau Phó Tây Phán, anh đưa cả bốn người họ về đồn công an.
Tại đồn công an, sau khi Bạch Chỉ hoàn tất thủ tục lấy lời khai, cô giống như người vừa mới được cứu sống trở về, mặt cúi gằm xuống, chậm rãi bước ra khỏi phòng thẩm vấn.
Cô ngồi ở hành lang đợi Phó Tây Phán, dựa đầu vào lưng ghế, hơi thở không ổn định.
Do căng thẳng và sợ hãi quá mức nên lúc này tay cô vẫn còn run. May mắn là Phó Tây Phán đến kịp lúc, nếu không bản thân cô cũng không dám nghĩ đến hậu quả.
Cô sợ sự liều lĩnh của mình, nhưng sau khi suy nghĩ lại, lúc đó cô dường như không còn sự lựa chọn nào khác ngoài việc phải mạo hiểm đuổi theo chiếc xe.
Tịch Phong rót một cốc nước đưa cho cô: “Cô không sao chứ?”
“Tôi không sao.”
Bạch Chỉ cầm lấy cốc nước, cô cố giữ nét mặt bình tĩnh đáp lại Tịch Phong. Nhưng khi hàm răng run rẩy chạm vào cốc nước, lại phát ra âm thanh giòn giã khiến cô thấy đau, vội vã lấy tay che miệng lại.
“Lần sau gặp phải tình huống này đừng tự mình xông vào.”
Bạch Chỉ ừ một tiếng, ánh mắt vẫn còn đờ đẫn.
Tịch Phong thở dài ngồi bên cạnh cô: “Bị dọa rồi sao? Lát nữa tôi mời em ăn cơm nhé? Đến lúc đó bụng đã no rồi sẽ có thể giải tỏa căng thẳng một cách hiệu quả.”
Bạch Chỉ lịch sự từ chối anh: “A? Không, không cần đâu ạ.”
Tịch Phong không chịu từ bỏ, vẫn tiếp tục muốn mời cô ăn. Lúc này Phó Tây Phán đang bước ra từ phòng điều tra sau khi đã lấy lời khai.
Anh không nói gì, chỉ đứng đó nhìn xuống, lạnh lùng liếc mắt nhìn hai người bọn họ.
Bạch Chỉ ngay lập tức đứng bật dậy. Cô đứng đối mặt với anh, đầu cúi thấp xuống, giống như đứa trẻ đã làm sai điều gì đó đang đứng nhận lỗi.
Ánh mắt của Phó Tây Phán ảm đạm, không nhìn ra cảm xúc của anh lúc này. Anh lạnh nhạt nói hai từ: “Đi thôi.”
Bạch Chỉ hai tay nắm chặt vạt váy, nhẹ bước theo sau anh.
Khi hai người đi đến cuối hành lang, Tịch Phong đột nhiên gọi Bạch Chỉ: “Bác sĩ Bạch.”
Anh bước tới, đeo lại chiếc đồng hồ điện tử lên tay cô: “Tôi đã tháo chức năng định vị rồi. Cái này tặng em nhé, giữ lại làm kỷ niệm.”
“Như vậy không tốt….”
“Cứ cho là quà bồi thường vì tôi không kịp thời xuất hiện bên cạnh em đi.”
Phó Tây Phán đang đứng đợi ở trước cổng đồn công an, nhìn hai người dây dưa nói chuyện không dứt, trong lòng đang khó chịu lại càng sốt ruột, anh nhịn không được mở miệng giục: “Bạch Chỉ, nhanh lên.”
“Vậy cảm ơn anh nhé, Tịch Phong.”
Bạch Chỉ nói xong liền chạy nhanh ra trước cổng, đứng bên cạnh Phó Tây Phán.
Phó Tây Phán người cao chân dài, anh bước một bước, Bạch Chỉ phải đi theo hai bước. Lúc này trong lòng anh vừa sốt ruột vừa cảm thấy bất mãn, cảm xúc bị đè nén, bước chân càng ngày càng nhanh.
“Phó Tây Phán, đợi đã…..”
Bạch Chỉ chưa kịp nói xong đã đâm sầm vào người Phó Tây Phán. Anh đột ngột dừng lại.
Cô xoa xoa trán, từ từ ngẩng đầu lên.
Phó Tây Phán quay người lại, nhìn thấy trên trán cô có vết bầm tím, lửa giận trong lòng không thể kìm nén được nữa, anh chỉ vào Bạch Chỉ, lớn giọng hỏi: ”Anh đã nói gì với em hả?”
Bạch Chỉ cúi đầu, rụt rè nói: “Sau khi tan làm về thẳng nhà, trước khi anh về thì không được ra khỏi nhà.”
“Vậy em đã làm gì hả?”
Cô lại ngẩng đầu lên, cố gắng thanh minh: ”Tình huống lúc đó quá khẩn cấp! Anh cũng thấy rồi đó, chỉ xém chút nữa thôi, em mà đến muộn một chút nữa thì Lâm Lộ sẽ tiêu rồi.”
Phó Tây Phán vẫn mang vẻ mặt lạnh lùng nói: “Anh chậm một bước, thì em cũng tiêu rồi.”
Một câu nói làm Bạch Chỉ nghẹn giọng. Cô lại cắn chặt môi, không dám nói thêm gì nữa.
“Anh xin em, trước khi làm chuyện gì có thể nghĩ đến năng lực của bản thân được không?“ Phó Tây Phán nghiêm mặt nhíu mày: “Em rốt cuộc là dựa vào cái gì mà cảm thấy mình có khả năng tự giải quyết chuyện này? Chẳng lẽ là dựa vào nhan sắc xinh đẹp vô dụng của em? Hay là em tự cho mình thông minh?”
Mặc dù Phó Tây Phán lúc này đang rất tức giận, giọn điệu gay gắt chất vấn cô, nhưng Bạch Chỉ vẫn tinh ý bắt lấy từ “Xinh đẹp” trong lời nói của anh.
Khóe miệng cô khẽ cong lên, cô biết anh tức giận cũng vì anh quan tâm đến cô.
Biết mình đã gây ra chuyện lớn, cô chỉ biết cong môi, thanh âm nhỏ xíu nói lời xin lỗi: “Em xin….”
Lời nói của cô lại bị cắt ngang.
Nhưng mà lần này là do tiếng ‘Ùng ục’ phát ra từ chính bụng cô.
Bạch Chỉ cảm thấy vô cùng xấu hổ. Cô ngẩng đầu lên, thì thầm nói: “Em đói rồi….”
Phó Tây Phán bất lực đỡ trán, cơn tức giận đã tan biến đi vì sự yếu đuối trước mặt của người con gái này. Anh dắt chiếc xe đạp, hỏi một cách hờ hững: “Muốn ăn gì?”
“A!” Bạch Chỉ nhảy lên ghế sau chiếc xe đạp, sờ cằm suy nghĩ: “Em muốn ăn tôm càng, còn có cả mì hải sản nữa!”
Lúc trước khi Bạch Chỉ trực ban, Phó Tây Phán đều sẽ chuẩn bị một tô mì hải sản bỏ trong tủ lạnh.
Anh liếc nhìn điện thoại, thở dài nói: “Đã đến giờ này rồi, siêu thị không biết có còn bán những nguyên liệu này không.”
“Thực ra em chỉ thuận miệng nói…..”
“Cùng nhau đi xem xem, nếu không còn thì chỉ có thể nấu món khác.”
Phó Tây Phán không muốn làm cô thất vọng, đạp xe chở cô về hướng siêu thị.
Cùng lúc đó, trên lầu hai của đồn công an, Tịch Phong đang dựa người vào cửa sổ, cúi đầu nhấp một ngụm cà phê trong tay, vị đắng từ cổ họng truyền đến tận tim.
Anh luôn là người đến chậm hơn Phó Tây Phán một bước…
Đó là hình ảnh của nghi phạm, được ghi lại bằng máy giám sát của bệnh viện.
Người này dường như sớm đã có chuẩn bị, cố ý mặc bộ quần áo trùng màu với đồng phục của nhân viên bốc vác, còn cố ý đội một chiếc mũ lưỡi trai chỉ để lộ ra một phần ba khuôn mặt. Điều này càng làm người khác khó nhận ra diện mạo thật của hắn.
Cô nhìn chằm chằm vào bức ảnh, cố gắng nhớ lại.
Bạch Chỉ luôn cảm thấy cách ăn mặc của người này hình như cô đã từng nhìn thấy ở đâu đó. Nhưng kiểu ăn mặc bình thường này có thể bắt gặp bất cứ đâu ở trên phố, nhất thời cô cũng không thể nào nhớ ra được.
Bạch Chỉ đành chịu, đưa bức hình lại cho trưởng ban phòng bảo vệ, lắc lắc đầu: “Tôi thực sự nhớ không ra.”
Trưởng ban phòng bảo vệ lo rằng người này vẫn chưa đạt được mục đích nên sẽ tiếp tục quay lại bệnh viện, anh dặn dò Bạch Chỉ vài câu rồi mới rời đi.
Cô nhìn vào khoảng không trên màn hình vi tính, trong đầu vẫn nghĩ về cách ăn mặc của người đó.
Rốt cuộc cô đã nhìn thấy ở đâu?
“Cộc cộc” hai cái, giọng nói của cô y tá từ bên ngoài truyền vào: “Bác sĩ Bạch, có bệnh nhân.”
Bạch Chỉ thu lại dòng suy nghĩ, ngồi thẳng dậy: “Vào đi.”
Hôm nay Lâm Lộ đến muộn hơn một chút, cho nên số đăng ký khám bệnh đã hết. Bạch Chỉ liếc nhìn thời gian ở góc dưới máy tính: “Hôm nay cô đến hơi muộn, phòng nạo thai đã tan ca rồi, không thể đặt lịch.”
Lâm Lộ lắc đầu: “Không cần đặt lịch nữa.” Cô ngồi xuống trước mặt Bạch Chỉ, tay ôm lấy bụng, đầu cúi thấp xuống, ánh mắt khẽ động: “Tôi quyết định tự mình nuôi lớn con.”
“Ừm. Cô ra quyết định rồi thì tốt. Vậy sau vài tuần lại đến đây kiểm tra.”
Lâm Lộ ngẩng đầu lên nhìn Bạch Chỉ: “Tôi đã đặt vé máy bay cho ngày mốt. Đã là muốn bắt đầu lại đương nhiên sẽ đến một thành phố khác.”
“Bác sĩ Bạch, cảm ơn cô.” Đôi mắt của cô nàng như phủ một tầng sương mù, trở nên long lanh: “Mấy ngày nay bởi vì chuyện đã xảy ra nên rất nhiều người xung quanh tôi đã rời đi. Cảm ơn cô đã không nhìn tôi bằng ánh mắt khác thường, cũng cảm ơn cô đã nguyện ý lắng nghe tâm sự của tôi.”
Bạch Chỉ gật gật đầu, nhẹ nhàng nói: “Không có gì. Giúp cô sớm lấy lại chủ kiến cũng là một phần công việc của tôi.”
“Mặc dù sẽ có bác sĩ mới theo dõi sức khỏe, nhưng tôi vẫn phải nhắc nhở cô phải đi kiểm tra định kỳ thai kỳ thường xuyên.”
“Ừm.”
Lâm Lộ vẫn giống như trước, lái xe đưa Bạch Chỉ về nhà. Ở trên xe Bạch Chỉ nhìn cái bụng nhỏ đã hơi lộ ra của cô nàng, không nhịn được liền đặt tay lên đó, nhỏ giọng: “Cho dù đổi đến một thành phố khác để sống, con đường sau này có lẽ cũng không dễ dàng chút nào. Hy vọng cô đã chuẩn bị tâm lý sẵn sàng.”
“Không phải có câu tục ngữ gọi là “Vi mẫu tắc cường sao” (Làm mẹ rồi sẽ trở nên mạnh mẽ). Nhanh thôi, tôi sẽ trở nên thật mạnh mẽ.”
Xe dừng ngay lối vào. Bạch Chỉ xuống xe, đứng ở giao lộ vẫy tay chào tạm biệt cô nàng.
Ngay sau khi xe của Lâm Lộ vừa lái đi, một chiếc ô tô màu đen từ trong góc cua chạy theo chiếc xe của cô ấy.
Khi chiếc ô tô màu đen chạy ngang qua Bạch Chỉ, cô sững người một lúc, vô thức xoay người theo sau chiếc xe đang chạy qua.
Người đàn ông lái xe vừa rồi dường như cô đã gặp qua?
Bạch Chỉ nghĩ nghĩ một lúc, trong đầu chợt lóe lên một hình ảnh.
Đó không phải là người đàn ông trong tấm ảnh mà trưởng ban phòng bảo vệ cho cô xem trước khi tan ca sao.
Chiếc mũ của người đó giống hệt với chiếc mũ người đàn ông ngồi trong xe. Không chỉ vậy, ngay cả người đàn ông mà Bạch Chỉ gặp bên ngoài khu phố của Lâm Lộ ở cũng đội chiếc mũ giống như vậy.
Liên kết các manh mối lại với nhau, cô như đã hiểu rõ.
Mục tiêu của anh ta chính là Lâm Lộ, cô chỉ là vô tình bị liên lụy.
Cô chưa bao giờ nghĩ đến khả năng này.
Bạch Chỉ ngay lập tức lấy điện thoại ra gọi cho Lâm Lộ. Nhưng vào thời khắc mấu chốt, điện thoại của cô ấy đang bận do có cuộc gọi khác, không thể kết nối được.
Chiếc xe màu đen lúc này đang theo sát sau xe của Lâm Lộ, điều này không khỏi khiến cô cảm thấy bất an. Nhìn thấy hai chiếc xe sắp biến mất khỏi tầm mắt của mình, Bạch Chỉ vội vàng vẫy một chiếc taxi rồi đuổi theo.
Cô ngồi trong xe, vừa lo lắng nhìn về chiếc xe phía trước, vừa tiếp tục gọi cho Lâm Lộ.
Nhưng tiếc là cho dù Bạch Chỉ gọi thế nào, điện thoại của Lâm Lộ vẫn luôn trong trạng thái đang có cuộc gọi thoại khác. Cô không gọi cho Lâm Lộ nữa, mở danh bạ ra, ngón tay dừng ở tên Phó Tây Phán, do dự một hồi lại tiếp tục kéo xuống.
Vào lúc này gọi cho Phó Tây Phán có lẽ cũng không kịp.
Cô gửi tin nhắn cho Tịch Phong, nói với anh rằng, bản thân cảm thấy Lâm Lộ đang gặp nguy hiểm.
Khi đang gõ chữ thì tài xế taxi đạp phanh gấp, Bạch Chỉ không có chuẩn bị, liền bị rướn người về phía trước khiến chiếc điện thoại rơi xuống gầm ghế.
Tài xế taxi lo lắng: “Chết thật, mất dấu rồi. Tại sao qua một ngã rẽ lại không thấy nữa rồi?”
Bạch Chỉ trực tiếp nói địa chỉ tiểu khu Lâm Lộ ở: “Vậy thì đi đến tiểu khu XX.”
Bởi vì tắc đường nên khi Bạch Chỉ đến được tiểu khu, cô đã thấy chiếc ô tô đen kia đã đậu ở bãi đậu xe ngoài trời. Không một chút do dự, bước chân có phần gấp gáp, cô dựa vào trí nhớ để tìm đến nhà Lâm Lộ.
Ngôi biệt thự nơi Lâm Lộ ở có diện tích lớn nhất trong khu này, vì vậy nó rất dễ để tìm thấy.
Bạch Chỉ đi đến trước biệt thự, cô nhìn thấy cửa nhà Lâm Lộ mở, vừa bước vào đã nghe thấy tiếng khóc của cô ấy. Cô lập tức trở nên căng thẳng, nhanh chóng chạy vào trong.
Vừa bước vào cửa, cô đã thấy Lâm Lộ quỳ trên nền nhà, nắm chặt tay người đàn ông đang cố đổ thuốc vào miệng cô. Những viên thuốc từ miệng Lâm Lộ rớt xuống bộ quần áo màu trắng, cô ấy đang nghiến chặt răng liều mạng lắc đầu.
Bạch Chỉ thuận tay cầm lấy chiếc ô ở hành lang, lặng lẽ đi vòng qua phía sau người đàn ông, rồi dùng lực đập mạnh vào người anh ta. Cú đột kích bất ngờ khiến anh ta ngã xuống đất làm lọ thuốc trên tay rơi xuống, những viên thuốc màu trắng vương vãi khắp nền nhà.
Lâm Lộ đang bị bóp cổ cũng vùng thoát ra được, cô ấy ôm ngực ho khan một hồi.
Bạch Chỉ liếc nhìn lọ thuốc trên mặt đất, là Mifepristone* – một loại thuốc ngăn chặn sự phát triển của thai nhi.
*Mifepristone, hay còn được gọi là RU-486, là một loại thuốc thường được sử dụng kết hợp với misoprostol, nhằm mục đích phá thai. Sự kết hợp hai loại thuốc này mang lại hiệu quả hơn 95% trong 50 ngày đầu của thai kỳ. Chúng cũng có hiệu quả phá thai trong ba tháng thứ hai của thai kỳ
Cô mở bàn tay đặt lên hàm dưới của Lâm Lộ, vỗ vỗ lưng cô ấy, hỏi: “Vẫn chưa nuốt xuống thì nhanh chóng nhổ nó ra.”
Lâm Lộ ho khan một tiếng, lắc lắc đầu tỏ ý vẫn chưa nuốt viên thuốc. Gương mặt của Lâm Lộ đỏ bừng, hai tay nắm lấy vai Bạch Chỉ, giọng nói ngắt quãng: “Bác sĩ.. Bạch… Cẩn thận, khụ khụ khụ…..”
Nói xong Lâm Lộ liền đẩy Bạch Chỉ sang một bên.
Người đàn ông ở đằng sau bổ nhào đến định đánh úp Bạch Chỉ.
Vừa rồi Bạch Chỉ đánh hắn không trúng chỗ hiểm, cô vẫn cố ý khống chế sức lực của mình.
Anh ta nhanh chóng ôm đầu giãy dụa đứng dậy, thuận tay cầm lấy cái dù vừa đánh, không chút thương tiếc hướng về phía Bạch Chỉ.
“Là tôi sai, không liên quan gì đến bác sĩ Bạch!” Lâm Lộ hai tay chạm xuống sàn nhà, khó khăn bò đến vài bước, che mình chặn trước mặt Bạch Chỉ. Vì ho liên tục nên cô phải dùng hết sức lực để nói hét lên.
Người đàn ông không nói gì, chỉ cúi xuống nhặt lấy lọ thuốc trên nền nhà, đi về phía Lâm Lộ.
Lần này anh ta còn chưa kịp chạm vào Lâm Lộ, đã có một người đàn ông đã xông vào phòng, bổ nhào lên người anh ra. Người đó nắm chặt hai cổ tay của hắn vặn ra sau.
Cơn đau đến bất ngờ làm tên này đổ đầy mồ hôi lạnh trên trán, đau đớn hét lên với vẻ mặt dữ tợn.
Vì một loạt biến cố gần đây, Phó Tây Phán đã cố gắng hết sức điều chỉnh ca phẫu thuật lên buổi sáng để có thể tan ca đúng giờ. Nhưng mà khi anh đi xe đạp về nhà, trước cổng tiểu khu lại thấy Bạch Chỉ vừa bước lên một chiếc taxi.
Anh lớn giọng gọi cô vài lần, cô dường như không nghe thấy, trên mặt không chút biểu cảm, nghênh ngang rời đi.
Phó Tây Phán đã đuổi theo đến tận nơi ở cao cấp ngoài ngoại ô này. Kết quả là do không quen thuộc địa hình, đi vòng quanh tiểu khu một vòng mới nghe thấy tiếng tranh chấp vọng đến.
Đầu gối Phó Tây Phán áp vào người đàn ông, cố gắng kìm chặt anh ta.
“Có sợi dây thừng nào không?”
Lâm Lộ nói không ra lời mà chỉ vào tủ giày ngoài hành lang.
Bạch Chỉ chật vật đứng dậy, xoay người đi tìm thì thấy một cuộn dây nhựa mà Lâm Lộ mua để đóng gói hành lý trong tủ giày.
Cô giúp Phó Tây Phán trói kẻ đeo bám hung hãm này lại.
Khi Phó Tây Phán buông tay ra, hai tay của anh đã trở nên mềm nhũn, tê liệt vì dùng lực quá mức, sau lưng cũng ướt đẫm mồ hôi lạnh.
Nhận được tin nhắn của Bạch Chỉ, Tịch Phong cũng vội vã chạy đến biệt thự sau Phó Tây Phán, anh đưa cả bốn người họ về đồn công an.
Tại đồn công an, sau khi Bạch Chỉ hoàn tất thủ tục lấy lời khai, cô giống như người vừa mới được cứu sống trở về, mặt cúi gằm xuống, chậm rãi bước ra khỏi phòng thẩm vấn.
Cô ngồi ở hành lang đợi Phó Tây Phán, dựa đầu vào lưng ghế, hơi thở không ổn định.
Do căng thẳng và sợ hãi quá mức nên lúc này tay cô vẫn còn run. May mắn là Phó Tây Phán đến kịp lúc, nếu không bản thân cô cũng không dám nghĩ đến hậu quả.
Cô sợ sự liều lĩnh của mình, nhưng sau khi suy nghĩ lại, lúc đó cô dường như không còn sự lựa chọn nào khác ngoài việc phải mạo hiểm đuổi theo chiếc xe.
Tịch Phong rót một cốc nước đưa cho cô: “Cô không sao chứ?”
“Tôi không sao.”
Bạch Chỉ cầm lấy cốc nước, cô cố giữ nét mặt bình tĩnh đáp lại Tịch Phong. Nhưng khi hàm răng run rẩy chạm vào cốc nước, lại phát ra âm thanh giòn giã khiến cô thấy đau, vội vã lấy tay che miệng lại.
“Lần sau gặp phải tình huống này đừng tự mình xông vào.”
Bạch Chỉ ừ một tiếng, ánh mắt vẫn còn đờ đẫn.
Tịch Phong thở dài ngồi bên cạnh cô: “Bị dọa rồi sao? Lát nữa tôi mời em ăn cơm nhé? Đến lúc đó bụng đã no rồi sẽ có thể giải tỏa căng thẳng một cách hiệu quả.”
Bạch Chỉ lịch sự từ chối anh: “A? Không, không cần đâu ạ.”
Tịch Phong không chịu từ bỏ, vẫn tiếp tục muốn mời cô ăn. Lúc này Phó Tây Phán đang bước ra từ phòng điều tra sau khi đã lấy lời khai.
Anh không nói gì, chỉ đứng đó nhìn xuống, lạnh lùng liếc mắt nhìn hai người bọn họ.
Bạch Chỉ ngay lập tức đứng bật dậy. Cô đứng đối mặt với anh, đầu cúi thấp xuống, giống như đứa trẻ đã làm sai điều gì đó đang đứng nhận lỗi.
Ánh mắt của Phó Tây Phán ảm đạm, không nhìn ra cảm xúc của anh lúc này. Anh lạnh nhạt nói hai từ: “Đi thôi.”
Bạch Chỉ hai tay nắm chặt vạt váy, nhẹ bước theo sau anh.
Khi hai người đi đến cuối hành lang, Tịch Phong đột nhiên gọi Bạch Chỉ: “Bác sĩ Bạch.”
Anh bước tới, đeo lại chiếc đồng hồ điện tử lên tay cô: “Tôi đã tháo chức năng định vị rồi. Cái này tặng em nhé, giữ lại làm kỷ niệm.”
“Như vậy không tốt….”
“Cứ cho là quà bồi thường vì tôi không kịp thời xuất hiện bên cạnh em đi.”
Phó Tây Phán đang đứng đợi ở trước cổng đồn công an, nhìn hai người dây dưa nói chuyện không dứt, trong lòng đang khó chịu lại càng sốt ruột, anh nhịn không được mở miệng giục: “Bạch Chỉ, nhanh lên.”
“Vậy cảm ơn anh nhé, Tịch Phong.”
Bạch Chỉ nói xong liền chạy nhanh ra trước cổng, đứng bên cạnh Phó Tây Phán.
Phó Tây Phán người cao chân dài, anh bước một bước, Bạch Chỉ phải đi theo hai bước. Lúc này trong lòng anh vừa sốt ruột vừa cảm thấy bất mãn, cảm xúc bị đè nén, bước chân càng ngày càng nhanh.
“Phó Tây Phán, đợi đã…..”
Bạch Chỉ chưa kịp nói xong đã đâm sầm vào người Phó Tây Phán. Anh đột ngột dừng lại.
Cô xoa xoa trán, từ từ ngẩng đầu lên.
Phó Tây Phán quay người lại, nhìn thấy trên trán cô có vết bầm tím, lửa giận trong lòng không thể kìm nén được nữa, anh chỉ vào Bạch Chỉ, lớn giọng hỏi: ”Anh đã nói gì với em hả?”
Bạch Chỉ cúi đầu, rụt rè nói: “Sau khi tan làm về thẳng nhà, trước khi anh về thì không được ra khỏi nhà.”
“Vậy em đã làm gì hả?”
Cô lại ngẩng đầu lên, cố gắng thanh minh: ”Tình huống lúc đó quá khẩn cấp! Anh cũng thấy rồi đó, chỉ xém chút nữa thôi, em mà đến muộn một chút nữa thì Lâm Lộ sẽ tiêu rồi.”
Phó Tây Phán vẫn mang vẻ mặt lạnh lùng nói: “Anh chậm một bước, thì em cũng tiêu rồi.”
Một câu nói làm Bạch Chỉ nghẹn giọng. Cô lại cắn chặt môi, không dám nói thêm gì nữa.
“Anh xin em, trước khi làm chuyện gì có thể nghĩ đến năng lực của bản thân được không?“ Phó Tây Phán nghiêm mặt nhíu mày: “Em rốt cuộc là dựa vào cái gì mà cảm thấy mình có khả năng tự giải quyết chuyện này? Chẳng lẽ là dựa vào nhan sắc xinh đẹp vô dụng của em? Hay là em tự cho mình thông minh?”
Mặc dù Phó Tây Phán lúc này đang rất tức giận, giọn điệu gay gắt chất vấn cô, nhưng Bạch Chỉ vẫn tinh ý bắt lấy từ “Xinh đẹp” trong lời nói của anh.
Khóe miệng cô khẽ cong lên, cô biết anh tức giận cũng vì anh quan tâm đến cô.
Biết mình đã gây ra chuyện lớn, cô chỉ biết cong môi, thanh âm nhỏ xíu nói lời xin lỗi: “Em xin….”
Lời nói của cô lại bị cắt ngang.
Nhưng mà lần này là do tiếng ‘Ùng ục’ phát ra từ chính bụng cô.
Bạch Chỉ cảm thấy vô cùng xấu hổ. Cô ngẩng đầu lên, thì thầm nói: “Em đói rồi….”
Phó Tây Phán bất lực đỡ trán, cơn tức giận đã tan biến đi vì sự yếu đuối trước mặt của người con gái này. Anh dắt chiếc xe đạp, hỏi một cách hờ hững: “Muốn ăn gì?”
“A!” Bạch Chỉ nhảy lên ghế sau chiếc xe đạp, sờ cằm suy nghĩ: “Em muốn ăn tôm càng, còn có cả mì hải sản nữa!”
Lúc trước khi Bạch Chỉ trực ban, Phó Tây Phán đều sẽ chuẩn bị một tô mì hải sản bỏ trong tủ lạnh.
Anh liếc nhìn điện thoại, thở dài nói: “Đã đến giờ này rồi, siêu thị không biết có còn bán những nguyên liệu này không.”
“Thực ra em chỉ thuận miệng nói…..”
“Cùng nhau đi xem xem, nếu không còn thì chỉ có thể nấu món khác.”
Phó Tây Phán không muốn làm cô thất vọng, đạp xe chở cô về hướng siêu thị.
Cùng lúc đó, trên lầu hai của đồn công an, Tịch Phong đang dựa người vào cửa sổ, cúi đầu nhấp một ngụm cà phê trong tay, vị đắng từ cổ họng truyền đến tận tim.
Anh luôn là người đến chậm hơn Phó Tây Phán một bước…
/70
|