Bệnh viện Nam Quang nhanh chóng thành lập một bộ phận chuyên tiếp nhận và xử lý các ca bệnh hiếm gặp. Bộ phận này sinh ra cũng nhằm giảm bớt một phần gánh nặng cho các khoa chuyên sâu.
Trong phòng hội nghị rộng lớn, xung quanh bàn tròn là các bác sĩ đầu ngành của bệnh viện Nam Quang cùng với chuyên gia đến từ bệnh viện khác. Trước mặt mọi người là những tập hồ sơ bệnh án về các ca bệnh hiếm gặp có đặc điểm tương tự. Trên màn hình lớn lúc này cũng đang chiếu toàn bộ thông tin, quá trình điều trị bệnh của chú Lưu.
Phó Tây Phán ngồi ở bàn đầu tiên, nghiêm túc lắng nghe ý kiến của các bác sĩ.
Mà Lâm Kinh Mặc lúc này tuy bị thương ở tay nhưng vẫn có mặt ở đây bởi vì anh và Phó Tây Phán giống nhau, đều là bác sĩ cấp cao nên buộc phải tới dự cuộc họp này.
Vết thương trên tay Lâm Kinh Mặc vừa mới được thay thuốc, cánh tay vẫn còn phải quấn một lớp băng gạc dày. Chuyện bị thương cũng khiến anh chật vật không ít, mấy chuyện đơn giản như thay y phục cũng thành khó khăn. Đôi khi, nước thuốc màu nâu từ vết thương còn dây ra cả tờ giấy ghi lịch trình khám bệnh.
Phó Tây Phán thấy anh ấy cử động bất tiện như vậy, cảm giác tự trách trong lòng lại dâng lên.
Bầu không khí trong phòng họp vẫn nặng nề như cũ, chỉ có tiếng các bác sĩ lật giở vài tờ bệnh án trong tay.
Cuộc họp lần này vô cùng quan trọng, bởi nó không chỉ cho các bệnh nhân một câu trả lời thích đáng, mà còn quyết định đến sự nghiệp bác sĩ sau này của tất cả những người có mặt ở đây.
Viện trưởng Đồng nhìn thoáng qua một lượt, thấy ai nấy đều mang vẻ mặt nghiêm túc, lại căng thẳng như vậy liền nhẹ nhàng nói: “ Trước tiên mọi người cứ trình bày quan điểm của mình đã, rồi sau đó chúng ta sẽ cùng thảo luận vấn đề này.”
Nói rồi, ông quay sang nhìn Phó Tây Phán, an ủi: “Bác sĩ Phó, cháu cũng không cần quá khẩn trương. Nhanh chóng thuật lại chi tiết quá trình cháu điều trị và làm phẫu thuật cho bệnh nhân để mọi người ở đây hiểu rõ.”
“Thất bại không có gì đáng sợ. Ngành Y này của chúng ta chính là học từ những thất bại đó thì mới có thể phát triển như bây giờ.”
Phó Tây Phán gật đầu, anh đã quan sát kĩ lưỡng bệnh tình của chú Lưu cả trước và sau khi phẫu thuật không biết bao nhiêu lần, nên trong đầu lúc nào cũng nhớ như in.
Nhưng lúc này, đối diện với nhiều chuyên gia, bác sĩ giỏi như vậy, lại kết hợp với tâm trạng tự trách lẫn áy náy mấy ngày qua, thời điểm anh miêu tả lại quá trình chữa bệnh cho chú Lưu, giọng nói không hiểu sao có chút run rẩy, khác hẳn với ngày thường.
Trưởng khoa Nghiêm là người có kinh nghiệm phẫu thuật phong phú, lúc này đang chăm chú đọc qua các bệnh án một lượt. Bỗng nhiên ông ấy vỗ vai Lâm Kinh Mặc bên cạnh: “ Mau lại đây nhìn kỹ xem, khi nhìn mấy ca bệnh này cậu có nhớ đến điều gì không?”
Lâm Kinh Mặc trầm ngâm một lát rồi vội vã gật đầu: “Cháu nhớ rồi!”
“Lúc còn là thực tập sinh, cháu được một lần quan sát trưởng khoa tiến hành một ca phẫu thuật. Tình trạng bệnh nhân đó giống hệt với ca bệnh này. Phần ruột trong ổ bụng bị dính lại với nhau. Phẫu thuật lần đầu tiên là tách phần dính lại đó ra. Sau một thời gian, bệnh nhân đó lại nhập viện, nhưng tình trạng lại nghiêm trọng hơn. Phần bị tách ra đó không chỉ dính lại mà cứ hễ chạm vào là lại xuất huyết không ngừng, thậm chí còn không đủ điều kiện để thực hiện phẫu thuật thứ hai.”
Trưởng khoa Nghiêm gật đầu: “ Đúng rồi. Cuộc phẫu thuật đó ta từng thực hiện cách đây mười mấy năm, nhưng cho đến giờ vẫn nhớ như in, bởi nó để lại cho ta ấn tượng quá sâu sắc. Còn nhớ đường ruột của bệnh nhân đó dính chặt với nhau thành một khối trong bụng, làm cách nào cũng không tách ra được.”
Nói rồi ông khẽ cúi đầu, chăm chú nhìn hồ sơ bệnh án của chú Lưu: “Ta thấy bác sĩ Phó sau hai lần quan sát, trị liệu, rồi tiến hành hai cuộc phẫu thuật, sau đó mới quyết định cho bệnh nhân xuất viện là không sai. Chỉ là lần này Tiểu Phó có chút không may mắn. Thời gian bệnh nhân tái tắc nghẽn chưa đến ba ngày. Khoảng thời gian ngắn ngủi như vậy, cậu ấy cũng khó mà ứng phó kịp.”
Trưởng khoa Nghiêm dứt lời.
Mấy chuyên gia khác cũng lần lượt trình bày ý kiến.
Cuộc họp cứ như vậy kéo dài hơn ba tiếng đồng hồ. Phó Tây Phán ngồi ở cuối bàn tròn, sắc mặt vẫn luôn căng thẳng.
Thời điểm kết thúc, đại đa số các bác sĩ đồng tình rằng phương pháp Phó Tây Phán đưa ra là không sai. Nhưng anh vẫn như cũ áy náy không thôi.
Vừa bước chân ra khỏi phòng họp, trưởng khoa Nghiêm liền gọi Phó Tây Phán đến văn phòng mình.
Đối với những bác sĩ trẻ mà nói, bọn họ còn chưa có kinh nghiệm tiếp xúc với nhiều thể loại bệnh khác nhau. Nên nếu xuất hiện hoàn cảnh có ca bệnh dù được phẫu thuật rất thành công nhưng lại mau chóng nhập viện, bọn họ sẽ coi như đó là một thất bại lớn. Khó tránh khỏi trong lòng sẽ tự trách, nghi ngờ năng lực của chính mình.
Ông nhìn lướt qua lịch trình khám bệnh của Phó Tây Phán, chậm rãi nói: “Hay là cháu cứ nghỉ ngơi thêm mấy ngày để bình tĩnh lại đi đã.”
Không nghĩ đến một kẻ được tất cả những bác sĩ khoa ngoại mệnh danh là người cuồng làm việc như Phó Tây Phán lúc này lại không chút do dự đồng ý: “Được ạ.”
Nói rồi anh cúi đầu rồi ủ rũ rời khỏi văn phòng.
Không nghĩ tới lúc này sẽ gặp phải Lâm Kinh Mặc – người sẽ chịu trách nhiệm giải thích với người nhà bệnh nhân giúp anh đang đứng ngoài cửa.
“Đàn anh, nếu anh gặp phải tình huống giống như em bây giờ, anh sẽ giải quyết thế nào?”
“Anh cũng sẽ làm giống cậu.” Lâm Kinh Mặc chậm rãi trả lời: “Anh hoàn toàn đồng ý với phỏng đoán và biện pháp mà cậu đưa ra xử lý tình trạng bệnh đó, nếu là an thì anh cũng làm như vậy. Anh hiểu tâm trạng cậu bây giờ không được tốt.
Nhưng bệnh tật vốn dĩ là vậy, Phó Tây Phán à. Nó có thể chảy từ từ chậm rãi như giọt nước, nhưng cũng có thể giống như cơn sóng thần bất ngờ ập đến mà mỗi chúng ta ở đây đều không thể lường trước được.”
“Thật ra anh cảm thấy bây giờ nói mấy lời này với cậu cũng chỉ là dư thừa. Đến trưởng khoa Nghiêm, người từng làm phẫu thuật không biết bao nhiêu năm, đôi khi có những người bệnh ông ấy không thể cứu được, những ca phẫu thuật không thể nào quên. Chính anh cũng vậy. Cho nên, một số chuyện, cứ nói là không thể quên được. Nhưng nếu cậu thực sự muốn, thì nhất định sẽ có biện pháp.”
Phó Tây Phán gật đầu, nhìn lướt qua cánh tay còn đang băng bó của Lâm Kinh Mặc.
Anh rút tập hồ sơ bệnh án của chú Lưu ra, bình tĩnh nói: “Đàn anh, anh cũng đi nghỉ ngơi đi. Em sẽ tự mình đến giải thích cho người nhà chú ấy.”
Lâm Kinh Mặc do dự một lát rồi gật đầu.
Khoa ngoại cách khoa phụ khoa một tầng lầu. Phó Tây Phán đã đứng ở đây không biết được bao lâu rồi.
Anh đứng trước một phòng bệnh ở khoa phụ khoa, do dự một lúc rồi mới đẩy cửa, chậm rãi bước vào.
Lưu Đình bị đưa đến phòng cấp cứu của khoa phụ khoa. Chuyện phẫu thuật của chú Lưu có lẽ cũng đã truyền đến đây.
Nhìn thấy Phó Tây Phán cúi đầu đi vào, phong thái hoàn toàn khác với trước kia, mấy y tá không dám lên tiếng, mà chỉ lẳng lặng đưa anh tập hồ sơ bệnh án của Lưu Đình.
Lưu Đình thấy Phó Tây Phán bước vào, được chồng mình đỡ lấy cố gắng từ trên giường bệnh ngồi dậy: “Bác sĩ Phó…”
Phó Tây Phán bình tĩnh đem toàn bộ quá trình phẫu thuật của chú Lưu từ đầu đến cuối trình nói với Lưu Đình.
Cứ một lát anh lại nói lời xin lỗi, vẻ mặt tràn đầy áy náy.
Hôm qua Lưu Đình đau lòng đến ngất đi, lúc này mới có thể bình tĩnh ngồi lại. Cô mấp máy khuôn miệng đã khô khốc, miễn cưỡng nói: “Không sao đâu. Tôi biết anh đã cố gắng hết sức rồi.”
Bạch Chỉ đứng bên cạnh nhẹ nhàng bưng ly nước đến trước mặt Lưu Đình, khẽ giọng khuyên nhủ: “Cô còn đang mang thai, không nên quá khích động.”
“Được.” Lưu Đình chậm rãi nhận lấy ly nước, cô nhìn về phía Phó Tây Phán và Bạch Chỉ, hơi cúi đầu: “Bác sĩ Bạch, bác sĩ Phó, cảm ơn hai người.”
Dù được cô ấy thông cảm như vậy, nhưng Phó Tây Phán cũng không vì thế mà bớt tự trách bản thân. Anh khẽ nuốt nước miếng, mấp máy môi, nhưng một từ cũng không nói lên lời.
Anh luôn nghĩ nếu khuyên nhủ mấy lời có thể khiến Lưu Đình bớt bi thương. Nhưng lại chợt nhận ra, dù nói bất cứ điều gì bây giờ cũng không còn quan trọng nữa.
Điều duy nhất có thể an ủi Lưu Đình là cứu sống chú Lưu. Nhưng điều duy nhất đó, anh lại làm không được.
**
Lúc Bạch Chỉ về đến nhà đã là 8 giờ tối.
Cô nghe Lâm Kinh Mặc nói, Phó Tây Phán xin nghỉ vài ngày.
Theo lẽ thường mà nói, hiện tại là thời điểm Phó Tây Phán nên bình tĩnh ở nhà nghỉ ngơi mới phải.
Nhưng cô tìm một lượt trong nhà cũng không thấy bóng dáng Phó Tây Phán đâu.
Bạch Chỉ cũng gọi hơn mười cuộc điện thoại cho anh nhưng cũng không có người bắt máy.
Cô đành gọi cho Lâm Kinh Mặc hỏi xem Phó Tây Phán có ở văn phòng không.
Lâm Kinh Mặc nhận được điện thoại của cô nên vội vã chạy đến phòng trực ban, nhưng cũng không thấy bóng dáng Phó Tây Phán.
Bạch Chỉ vẫn đang nói chuyện với Lâm Kinh Mặc, thì nghe thấy tiếng mở khóa cửa.
“Hình như anh ấy về rồi. Đàn anh, em cúp máy trước nhé.”
Bạch Chỉ gác máy, rồi vội vã chạy đến cửa đón Phó Tây Phán.
Cửa lớn vừa mở ra, Phó Tây Phán một thân toàn mùi rượu lung la lung lay bước vào.
Bạch Chỉ vội vàng bịt mũi, xua xua tay, nhíu mày nói: “Không phải anh không uống được rượu sao? Anh lại chạy đến đâu uống vậy?”
Phó Tây Phán không trả lời, thay giày xong rồi bước vào nhà.
Anh gỡ lấy cánh tay Bạch Chỉ đang đỡ mình ra, tự mình chống tay, dựa vào tường, lảo đảo từng bước đi về phòng mình.
Phó Tây Phán vừa bước vào phòng tắm, đã bật nhạc lên, điều chỉnh âm lượng ở mức lớn nhất. Anh chống tay dựa vào bồn rửa mặt, mở nước thật lớn.
Quần áo cũng chẳng buồn cởi ra, cứ như vậy đứng ngây người như trời trồng, để mặc dòng nước chảy xối xả vào đầu mình, làm ướt đẫm quần áo.
Phó Tây Phán ngẩng đầu thẫn thờ. Mấy ngày nay trong đầu anh lúc nào cũng nặng trĩu. Cảm xúc đau lòng khi bị Bạch Chỉ từ chối, cảm giác thất bại khi phẫu thuật của chú Lưu không thành công. Tất cả những cảm xúc ấy lúc nào cũng thường trực trong đầu anh, khiến anh như ngạt thở. Giờ đây, toàn bộ đều được phát tiết ở giây phút này.
Anh đứng dưới vòi nước, không ngừng khóc.
Nước mắt cùng nước ấm chảy dọc xuống gương mặt. Toàn thân Phó Tây Phán lúc này như bao phủ bởi một bức màn bi thương. Lần đầu tiên, anh cảm thấy cảm thấy bản thân bất lực đến vậy.
Bạch Chỉ bưng một ly trà giải rượu đặt ở đầu giường Phó Tây Phán.
Tuy rằng anh đã cố ý bật nhạc ở âm lượng lớn nhất nhưng Bạch Chỉ vẫn nghe ra được tiếng nức nở nghẹn ngào mà tiếng nhạc không tài nào có thể át đi.
Cô đứng ở bên ngoài phòng tắm, bàn tay nhẹ nhàng đặt lên cửa kính, mấp máy môi.
Cả người Phó Tây Phán lúc này ướt đẫm. Anh ngồi cuộn người trong góc, khóc nấc lên như một đứa trẻ.
Nước ấm cũng đã trở lạnh. Dòng nước vẫn như cũ xối xuống người Phó Tây Phán khiến anh chợt vòng tay, ôm lấy chính mình chặt hơn.
Bạch Chỉ đứng ở phòng khách thật lâu mới đợi được Phó Tây Phán từ phòng tắm bước ra.
Anh uống chút trà giải rượu, lúc này cảm thấy tỉnh táo hơn một chút.
Phó Tây Phán đem ly rửa sạch, cất gọn vào tủ, gật đầu với Bạch Chỉ nói lời cảm ơn.
“Phó Tây Phán, anh không sao chứ? Nếu anh có gì muốn nói, có thể …”
Bạch Chỉ chưa kịp nói hết câu, Phó Tây Phán không ngoài ý muốn mà ngắt lời cô: “Không có chuyện gì.”
Mày cô nhíu lại, cắn chặt môi, trong mắt bỗng nhiên có chút tức giận.
Bạch Chỉ nhanh chân hơn một bước, ngăn Phó Tây Phán lại: “Phó Tây Phán! Anh thực sự không có việc gì sao? Từ trước đến nay lúc nào anh cũng có vấn đề.”
Phó Tây Phán ngây người, có chút ngây ngốc mà xoay người lại, đối diện với cô.
Bạch Chỉ chỉ vào anh, tức giận nói: “Nếu anh có thể tự xử lý tốt chuyện của mình, đương nhiên sẽ không ai buồn nói gì. Nhưng đằng này anh không những không giải quyết được thì thôi, lại còn không muốn nhận sự giúp đỡ của người khác.”
“Phó Tây Phán, cho dù đôi khi người khác không hẳn sẽ cho anh biện pháp giải quyết, nhưng ít nhất so với việc anh im lặng không nói ra còn tốt hơn nhiều. Anh cư xử như vậy không phải là khiến người khác yên tâm, mà càng khiến người ta lo lắng nhiều hơn.”
Phó Tây Phán nhìn vào đôi mắt cô, môi mỏng mấp máy có chút muốn nói gì đó.
Thời điểm hai người bình tĩnh ngồi xuống ghế sô pha, Phó Tây Phán mới chậm rãi kể lại toàn bộ cuộc phẫu thuật thất bại của chú Lưu.
Anh ôm mặt, dựa vào ghế sô pha bất lực: “Vì sao chứ?! Rõ ràng thời điểm xuất viện, chú ấy vẫn còn khỏe mạnh, kĩ thuật phẫu thuật không đổi, nhưng vì sao phẫu thuật lại thất bại? Nếu anh không phẫu thuật cho chú ấy, kiên trì tiếp tục trị liệu thì mọi chuyện có thành ra như vậy không?”
Bạch Chỉ lắc đầu: “Tuy em không phải là bác sĩ khoa ngoại, nhưng em biết tình hình chú ấy khi đó đã rất nghiêm trọng, việc phẫu thuật là hoàn toàn cần thiết. Anh không sai.”
“Bởi vì có tiếc nuối, nên mới càng phải cần nỗ lực, không ngừng tiến lên.” Bạch Chỉ nhớ lại lời nói của Phó Tây Phán trước kia, chậm rãi nói: “Phó Tây Phán, đây là anh nói. Y học – một lĩnh vực phức tạp, đầy rẫy rủi ro, lại có nhiều phiền phức. Nhưng nó cũng kì diệu. Bởi vì nhờ có nó, có biết bao nhiêu con người được trao một sinh mệnh mới. Chúng ta cũng không phải siêu nhân, cái gọi là kì tích cũng không phải lúc nào cũng xuất hiện. Anh không sai, anh đã cố gắng hết sức rồi.”
Sau khi được cô an ủi, Phó Tây Phán cuối cùng cũng thở phào nhẹ nhõm.
Anh bỗng nhiên thay đổi tư thế, đem đầu mình gối lên đầu gối Bạch Chỉ.
Phó Tây Phán khẽ nhắm mắt, một dòng nước mắt ấm áp khẽ chảy xuống: “Tiểu Chỉ, anh thật sự mệt mỏi lắm.”
“Ừm. Em biết, anh đã làm những gì tốt nhất có thể rồi.”
Bạch Chỉ khẽ vươn tay, vuốt nhẹ sườn mặt anh, một tay cũng khẽ xoa mái tóc còn vương chút hơi nước, lại mềm mại của Phó Tây Phán. Mái tóc anh mềm như bông, cũng giống như anh của bây giờ vậy.
“Khoảng thời gian tới anh cứ ở nhà nghỉ ngơi đi. Em ở bên cạnh anh.”
“Được.”
Phó Tây Phán vòng tay ôm lấy eo Bạch Chỉ, đem mặt mình chôn vào bụng cô.
Anh hơi siết chặt vòng tay, khẽ giọng nói: “Để anh ôm em thêm một chút nữa đi. Thêm một chút thôi. Anh thật sự…Thật sự mệt quá.”
Trong phòng hội nghị rộng lớn, xung quanh bàn tròn là các bác sĩ đầu ngành của bệnh viện Nam Quang cùng với chuyên gia đến từ bệnh viện khác. Trước mặt mọi người là những tập hồ sơ bệnh án về các ca bệnh hiếm gặp có đặc điểm tương tự. Trên màn hình lớn lúc này cũng đang chiếu toàn bộ thông tin, quá trình điều trị bệnh của chú Lưu.
Phó Tây Phán ngồi ở bàn đầu tiên, nghiêm túc lắng nghe ý kiến của các bác sĩ.
Mà Lâm Kinh Mặc lúc này tuy bị thương ở tay nhưng vẫn có mặt ở đây bởi vì anh và Phó Tây Phán giống nhau, đều là bác sĩ cấp cao nên buộc phải tới dự cuộc họp này.
Vết thương trên tay Lâm Kinh Mặc vừa mới được thay thuốc, cánh tay vẫn còn phải quấn một lớp băng gạc dày. Chuyện bị thương cũng khiến anh chật vật không ít, mấy chuyện đơn giản như thay y phục cũng thành khó khăn. Đôi khi, nước thuốc màu nâu từ vết thương còn dây ra cả tờ giấy ghi lịch trình khám bệnh.
Phó Tây Phán thấy anh ấy cử động bất tiện như vậy, cảm giác tự trách trong lòng lại dâng lên.
Bầu không khí trong phòng họp vẫn nặng nề như cũ, chỉ có tiếng các bác sĩ lật giở vài tờ bệnh án trong tay.
Cuộc họp lần này vô cùng quan trọng, bởi nó không chỉ cho các bệnh nhân một câu trả lời thích đáng, mà còn quyết định đến sự nghiệp bác sĩ sau này của tất cả những người có mặt ở đây.
Viện trưởng Đồng nhìn thoáng qua một lượt, thấy ai nấy đều mang vẻ mặt nghiêm túc, lại căng thẳng như vậy liền nhẹ nhàng nói: “ Trước tiên mọi người cứ trình bày quan điểm của mình đã, rồi sau đó chúng ta sẽ cùng thảo luận vấn đề này.”
Nói rồi, ông quay sang nhìn Phó Tây Phán, an ủi: “Bác sĩ Phó, cháu cũng không cần quá khẩn trương. Nhanh chóng thuật lại chi tiết quá trình cháu điều trị và làm phẫu thuật cho bệnh nhân để mọi người ở đây hiểu rõ.”
“Thất bại không có gì đáng sợ. Ngành Y này của chúng ta chính là học từ những thất bại đó thì mới có thể phát triển như bây giờ.”
Phó Tây Phán gật đầu, anh đã quan sát kĩ lưỡng bệnh tình của chú Lưu cả trước và sau khi phẫu thuật không biết bao nhiêu lần, nên trong đầu lúc nào cũng nhớ như in.
Nhưng lúc này, đối diện với nhiều chuyên gia, bác sĩ giỏi như vậy, lại kết hợp với tâm trạng tự trách lẫn áy náy mấy ngày qua, thời điểm anh miêu tả lại quá trình chữa bệnh cho chú Lưu, giọng nói không hiểu sao có chút run rẩy, khác hẳn với ngày thường.
Trưởng khoa Nghiêm là người có kinh nghiệm phẫu thuật phong phú, lúc này đang chăm chú đọc qua các bệnh án một lượt. Bỗng nhiên ông ấy vỗ vai Lâm Kinh Mặc bên cạnh: “ Mau lại đây nhìn kỹ xem, khi nhìn mấy ca bệnh này cậu có nhớ đến điều gì không?”
Lâm Kinh Mặc trầm ngâm một lát rồi vội vã gật đầu: “Cháu nhớ rồi!”
“Lúc còn là thực tập sinh, cháu được một lần quan sát trưởng khoa tiến hành một ca phẫu thuật. Tình trạng bệnh nhân đó giống hệt với ca bệnh này. Phần ruột trong ổ bụng bị dính lại với nhau. Phẫu thuật lần đầu tiên là tách phần dính lại đó ra. Sau một thời gian, bệnh nhân đó lại nhập viện, nhưng tình trạng lại nghiêm trọng hơn. Phần bị tách ra đó không chỉ dính lại mà cứ hễ chạm vào là lại xuất huyết không ngừng, thậm chí còn không đủ điều kiện để thực hiện phẫu thuật thứ hai.”
Trưởng khoa Nghiêm gật đầu: “ Đúng rồi. Cuộc phẫu thuật đó ta từng thực hiện cách đây mười mấy năm, nhưng cho đến giờ vẫn nhớ như in, bởi nó để lại cho ta ấn tượng quá sâu sắc. Còn nhớ đường ruột của bệnh nhân đó dính chặt với nhau thành một khối trong bụng, làm cách nào cũng không tách ra được.”
Nói rồi ông khẽ cúi đầu, chăm chú nhìn hồ sơ bệnh án của chú Lưu: “Ta thấy bác sĩ Phó sau hai lần quan sát, trị liệu, rồi tiến hành hai cuộc phẫu thuật, sau đó mới quyết định cho bệnh nhân xuất viện là không sai. Chỉ là lần này Tiểu Phó có chút không may mắn. Thời gian bệnh nhân tái tắc nghẽn chưa đến ba ngày. Khoảng thời gian ngắn ngủi như vậy, cậu ấy cũng khó mà ứng phó kịp.”
Trưởng khoa Nghiêm dứt lời.
Mấy chuyên gia khác cũng lần lượt trình bày ý kiến.
Cuộc họp cứ như vậy kéo dài hơn ba tiếng đồng hồ. Phó Tây Phán ngồi ở cuối bàn tròn, sắc mặt vẫn luôn căng thẳng.
Thời điểm kết thúc, đại đa số các bác sĩ đồng tình rằng phương pháp Phó Tây Phán đưa ra là không sai. Nhưng anh vẫn như cũ áy náy không thôi.
Vừa bước chân ra khỏi phòng họp, trưởng khoa Nghiêm liền gọi Phó Tây Phán đến văn phòng mình.
Đối với những bác sĩ trẻ mà nói, bọn họ còn chưa có kinh nghiệm tiếp xúc với nhiều thể loại bệnh khác nhau. Nên nếu xuất hiện hoàn cảnh có ca bệnh dù được phẫu thuật rất thành công nhưng lại mau chóng nhập viện, bọn họ sẽ coi như đó là một thất bại lớn. Khó tránh khỏi trong lòng sẽ tự trách, nghi ngờ năng lực của chính mình.
Ông nhìn lướt qua lịch trình khám bệnh của Phó Tây Phán, chậm rãi nói: “Hay là cháu cứ nghỉ ngơi thêm mấy ngày để bình tĩnh lại đi đã.”
Không nghĩ đến một kẻ được tất cả những bác sĩ khoa ngoại mệnh danh là người cuồng làm việc như Phó Tây Phán lúc này lại không chút do dự đồng ý: “Được ạ.”
Nói rồi anh cúi đầu rồi ủ rũ rời khỏi văn phòng.
Không nghĩ tới lúc này sẽ gặp phải Lâm Kinh Mặc – người sẽ chịu trách nhiệm giải thích với người nhà bệnh nhân giúp anh đang đứng ngoài cửa.
“Đàn anh, nếu anh gặp phải tình huống giống như em bây giờ, anh sẽ giải quyết thế nào?”
“Anh cũng sẽ làm giống cậu.” Lâm Kinh Mặc chậm rãi trả lời: “Anh hoàn toàn đồng ý với phỏng đoán và biện pháp mà cậu đưa ra xử lý tình trạng bệnh đó, nếu là an thì anh cũng làm như vậy. Anh hiểu tâm trạng cậu bây giờ không được tốt.
Nhưng bệnh tật vốn dĩ là vậy, Phó Tây Phán à. Nó có thể chảy từ từ chậm rãi như giọt nước, nhưng cũng có thể giống như cơn sóng thần bất ngờ ập đến mà mỗi chúng ta ở đây đều không thể lường trước được.”
“Thật ra anh cảm thấy bây giờ nói mấy lời này với cậu cũng chỉ là dư thừa. Đến trưởng khoa Nghiêm, người từng làm phẫu thuật không biết bao nhiêu năm, đôi khi có những người bệnh ông ấy không thể cứu được, những ca phẫu thuật không thể nào quên. Chính anh cũng vậy. Cho nên, một số chuyện, cứ nói là không thể quên được. Nhưng nếu cậu thực sự muốn, thì nhất định sẽ có biện pháp.”
Phó Tây Phán gật đầu, nhìn lướt qua cánh tay còn đang băng bó của Lâm Kinh Mặc.
Anh rút tập hồ sơ bệnh án của chú Lưu ra, bình tĩnh nói: “Đàn anh, anh cũng đi nghỉ ngơi đi. Em sẽ tự mình đến giải thích cho người nhà chú ấy.”
Lâm Kinh Mặc do dự một lát rồi gật đầu.
Khoa ngoại cách khoa phụ khoa một tầng lầu. Phó Tây Phán đã đứng ở đây không biết được bao lâu rồi.
Anh đứng trước một phòng bệnh ở khoa phụ khoa, do dự một lúc rồi mới đẩy cửa, chậm rãi bước vào.
Lưu Đình bị đưa đến phòng cấp cứu của khoa phụ khoa. Chuyện phẫu thuật của chú Lưu có lẽ cũng đã truyền đến đây.
Nhìn thấy Phó Tây Phán cúi đầu đi vào, phong thái hoàn toàn khác với trước kia, mấy y tá không dám lên tiếng, mà chỉ lẳng lặng đưa anh tập hồ sơ bệnh án của Lưu Đình.
Lưu Đình thấy Phó Tây Phán bước vào, được chồng mình đỡ lấy cố gắng từ trên giường bệnh ngồi dậy: “Bác sĩ Phó…”
Phó Tây Phán bình tĩnh đem toàn bộ quá trình phẫu thuật của chú Lưu từ đầu đến cuối trình nói với Lưu Đình.
Cứ một lát anh lại nói lời xin lỗi, vẻ mặt tràn đầy áy náy.
Hôm qua Lưu Đình đau lòng đến ngất đi, lúc này mới có thể bình tĩnh ngồi lại. Cô mấp máy khuôn miệng đã khô khốc, miễn cưỡng nói: “Không sao đâu. Tôi biết anh đã cố gắng hết sức rồi.”
Bạch Chỉ đứng bên cạnh nhẹ nhàng bưng ly nước đến trước mặt Lưu Đình, khẽ giọng khuyên nhủ: “Cô còn đang mang thai, không nên quá khích động.”
“Được.” Lưu Đình chậm rãi nhận lấy ly nước, cô nhìn về phía Phó Tây Phán và Bạch Chỉ, hơi cúi đầu: “Bác sĩ Bạch, bác sĩ Phó, cảm ơn hai người.”
Dù được cô ấy thông cảm như vậy, nhưng Phó Tây Phán cũng không vì thế mà bớt tự trách bản thân. Anh khẽ nuốt nước miếng, mấp máy môi, nhưng một từ cũng không nói lên lời.
Anh luôn nghĩ nếu khuyên nhủ mấy lời có thể khiến Lưu Đình bớt bi thương. Nhưng lại chợt nhận ra, dù nói bất cứ điều gì bây giờ cũng không còn quan trọng nữa.
Điều duy nhất có thể an ủi Lưu Đình là cứu sống chú Lưu. Nhưng điều duy nhất đó, anh lại làm không được.
**
Lúc Bạch Chỉ về đến nhà đã là 8 giờ tối.
Cô nghe Lâm Kinh Mặc nói, Phó Tây Phán xin nghỉ vài ngày.
Theo lẽ thường mà nói, hiện tại là thời điểm Phó Tây Phán nên bình tĩnh ở nhà nghỉ ngơi mới phải.
Nhưng cô tìm một lượt trong nhà cũng không thấy bóng dáng Phó Tây Phán đâu.
Bạch Chỉ cũng gọi hơn mười cuộc điện thoại cho anh nhưng cũng không có người bắt máy.
Cô đành gọi cho Lâm Kinh Mặc hỏi xem Phó Tây Phán có ở văn phòng không.
Lâm Kinh Mặc nhận được điện thoại của cô nên vội vã chạy đến phòng trực ban, nhưng cũng không thấy bóng dáng Phó Tây Phán.
Bạch Chỉ vẫn đang nói chuyện với Lâm Kinh Mặc, thì nghe thấy tiếng mở khóa cửa.
“Hình như anh ấy về rồi. Đàn anh, em cúp máy trước nhé.”
Bạch Chỉ gác máy, rồi vội vã chạy đến cửa đón Phó Tây Phán.
Cửa lớn vừa mở ra, Phó Tây Phán một thân toàn mùi rượu lung la lung lay bước vào.
Bạch Chỉ vội vàng bịt mũi, xua xua tay, nhíu mày nói: “Không phải anh không uống được rượu sao? Anh lại chạy đến đâu uống vậy?”
Phó Tây Phán không trả lời, thay giày xong rồi bước vào nhà.
Anh gỡ lấy cánh tay Bạch Chỉ đang đỡ mình ra, tự mình chống tay, dựa vào tường, lảo đảo từng bước đi về phòng mình.
Phó Tây Phán vừa bước vào phòng tắm, đã bật nhạc lên, điều chỉnh âm lượng ở mức lớn nhất. Anh chống tay dựa vào bồn rửa mặt, mở nước thật lớn.
Quần áo cũng chẳng buồn cởi ra, cứ như vậy đứng ngây người như trời trồng, để mặc dòng nước chảy xối xả vào đầu mình, làm ướt đẫm quần áo.
Phó Tây Phán ngẩng đầu thẫn thờ. Mấy ngày nay trong đầu anh lúc nào cũng nặng trĩu. Cảm xúc đau lòng khi bị Bạch Chỉ từ chối, cảm giác thất bại khi phẫu thuật của chú Lưu không thành công. Tất cả những cảm xúc ấy lúc nào cũng thường trực trong đầu anh, khiến anh như ngạt thở. Giờ đây, toàn bộ đều được phát tiết ở giây phút này.
Anh đứng dưới vòi nước, không ngừng khóc.
Nước mắt cùng nước ấm chảy dọc xuống gương mặt. Toàn thân Phó Tây Phán lúc này như bao phủ bởi một bức màn bi thương. Lần đầu tiên, anh cảm thấy cảm thấy bản thân bất lực đến vậy.
Bạch Chỉ bưng một ly trà giải rượu đặt ở đầu giường Phó Tây Phán.
Tuy rằng anh đã cố ý bật nhạc ở âm lượng lớn nhất nhưng Bạch Chỉ vẫn nghe ra được tiếng nức nở nghẹn ngào mà tiếng nhạc không tài nào có thể át đi.
Cô đứng ở bên ngoài phòng tắm, bàn tay nhẹ nhàng đặt lên cửa kính, mấp máy môi.
Cả người Phó Tây Phán lúc này ướt đẫm. Anh ngồi cuộn người trong góc, khóc nấc lên như một đứa trẻ.
Nước ấm cũng đã trở lạnh. Dòng nước vẫn như cũ xối xuống người Phó Tây Phán khiến anh chợt vòng tay, ôm lấy chính mình chặt hơn.
Bạch Chỉ đứng ở phòng khách thật lâu mới đợi được Phó Tây Phán từ phòng tắm bước ra.
Anh uống chút trà giải rượu, lúc này cảm thấy tỉnh táo hơn một chút.
Phó Tây Phán đem ly rửa sạch, cất gọn vào tủ, gật đầu với Bạch Chỉ nói lời cảm ơn.
“Phó Tây Phán, anh không sao chứ? Nếu anh có gì muốn nói, có thể …”
Bạch Chỉ chưa kịp nói hết câu, Phó Tây Phán không ngoài ý muốn mà ngắt lời cô: “Không có chuyện gì.”
Mày cô nhíu lại, cắn chặt môi, trong mắt bỗng nhiên có chút tức giận.
Bạch Chỉ nhanh chân hơn một bước, ngăn Phó Tây Phán lại: “Phó Tây Phán! Anh thực sự không có việc gì sao? Từ trước đến nay lúc nào anh cũng có vấn đề.”
Phó Tây Phán ngây người, có chút ngây ngốc mà xoay người lại, đối diện với cô.
Bạch Chỉ chỉ vào anh, tức giận nói: “Nếu anh có thể tự xử lý tốt chuyện của mình, đương nhiên sẽ không ai buồn nói gì. Nhưng đằng này anh không những không giải quyết được thì thôi, lại còn không muốn nhận sự giúp đỡ của người khác.”
“Phó Tây Phán, cho dù đôi khi người khác không hẳn sẽ cho anh biện pháp giải quyết, nhưng ít nhất so với việc anh im lặng không nói ra còn tốt hơn nhiều. Anh cư xử như vậy không phải là khiến người khác yên tâm, mà càng khiến người ta lo lắng nhiều hơn.”
Phó Tây Phán nhìn vào đôi mắt cô, môi mỏng mấp máy có chút muốn nói gì đó.
Thời điểm hai người bình tĩnh ngồi xuống ghế sô pha, Phó Tây Phán mới chậm rãi kể lại toàn bộ cuộc phẫu thuật thất bại của chú Lưu.
Anh ôm mặt, dựa vào ghế sô pha bất lực: “Vì sao chứ?! Rõ ràng thời điểm xuất viện, chú ấy vẫn còn khỏe mạnh, kĩ thuật phẫu thuật không đổi, nhưng vì sao phẫu thuật lại thất bại? Nếu anh không phẫu thuật cho chú ấy, kiên trì tiếp tục trị liệu thì mọi chuyện có thành ra như vậy không?”
Bạch Chỉ lắc đầu: “Tuy em không phải là bác sĩ khoa ngoại, nhưng em biết tình hình chú ấy khi đó đã rất nghiêm trọng, việc phẫu thuật là hoàn toàn cần thiết. Anh không sai.”
“Bởi vì có tiếc nuối, nên mới càng phải cần nỗ lực, không ngừng tiến lên.” Bạch Chỉ nhớ lại lời nói của Phó Tây Phán trước kia, chậm rãi nói: “Phó Tây Phán, đây là anh nói. Y học – một lĩnh vực phức tạp, đầy rẫy rủi ro, lại có nhiều phiền phức. Nhưng nó cũng kì diệu. Bởi vì nhờ có nó, có biết bao nhiêu con người được trao một sinh mệnh mới. Chúng ta cũng không phải siêu nhân, cái gọi là kì tích cũng không phải lúc nào cũng xuất hiện. Anh không sai, anh đã cố gắng hết sức rồi.”
Sau khi được cô an ủi, Phó Tây Phán cuối cùng cũng thở phào nhẹ nhõm.
Anh bỗng nhiên thay đổi tư thế, đem đầu mình gối lên đầu gối Bạch Chỉ.
Phó Tây Phán khẽ nhắm mắt, một dòng nước mắt ấm áp khẽ chảy xuống: “Tiểu Chỉ, anh thật sự mệt mỏi lắm.”
“Ừm. Em biết, anh đã làm những gì tốt nhất có thể rồi.”
Bạch Chỉ khẽ vươn tay, vuốt nhẹ sườn mặt anh, một tay cũng khẽ xoa mái tóc còn vương chút hơi nước, lại mềm mại của Phó Tây Phán. Mái tóc anh mềm như bông, cũng giống như anh của bây giờ vậy.
“Khoảng thời gian tới anh cứ ở nhà nghỉ ngơi đi. Em ở bên cạnh anh.”
“Được.”
Phó Tây Phán vòng tay ôm lấy eo Bạch Chỉ, đem mặt mình chôn vào bụng cô.
Anh hơi siết chặt vòng tay, khẽ giọng nói: “Để anh ôm em thêm một chút nữa đi. Thêm một chút thôi. Anh thật sự…Thật sự mệt quá.”
/70
|