Thì ra là vào ngày sinh nhật 18 tuổi của cô bé hai tháng trước, bởi vì hôm đó bố mẹ cô bé không ở thành phố A nên đã cùng với một bạn nam trong lớp hẹn nhau ra ngoài chơi.
Đều là những thanh thiếu niên đang độ tuổi nở rộ, lại còn vừa thoát khỏi sự kìm hãm của bố mẹ, sự ràng buộc của tuổi tác, thế nên lại càng không kiêng nể gì.
Nhưng trước khi vượt qua bước cuối cùng, hai đứa trẻ vẫn cảm thấy hơi sợ hãi, cuối cùng chúng chỉ ôm nhau ngồi một lúc trong bồn tắm lớn của khách sạn.
Vì điều này, cô bé liền cảm thấy mình đã trở nên khác trước.
Nhưng cô bé không biết là khác chỗ nào, vì sự thiếu hiểu biết của cô bé về vấn đề giới tính càng khiến cô bé càng thêm rụt rè.
Cô bé không thể nói với bạn bè những điều này, cũng không dám nói với cha mẹ và thầy cô, vì vậy bé phải âm thầm chịu đựng sự ân hận và nỗi sợ hãi này.
Cô bé bối rối hỏi: “Bác sĩ, cái đó cũng được coi là đã phát sinh quan hệ sao?”
Bạch Chỉ nghe cô bé ấp úng miêu tả, mặc dù trên mặt cười nhẹ, nhưng nhíu mày càng sâu, hơi thở có chút nghiêm nghị.
Cô suy nghĩ một chút, trong lòng soát lại một lượt những gì định nói ra, sau đó trịnh trọng trả lời câu hỏi của cô gái.
“Đầu tiên, chị muốn nói với em, cái này không tính là xảy ra quan hệ.”
“Tiếp theo, đối với độ tuổi này, đối với người khác giới có cảm giác tốt là chuyện bình thường, hoặc đối với cấu tạo thân thể có chút tò mò cũng là chuyện bình thường. Vì vậy, em đừng nghĩ bản thân với người khác không giống nhau”
“Cuối cùng, mặc dù em đã thành niên, nhưng phải chú ý, việc này cần phải đáp ứng đủ điều kiện. Đầu tiên là hai bên tự nguyện, thứ hai khi phát sinh thì hai bên đều phải cảm thấy thoải mái, thứ ba việc này đem đến hậu quả gì thì các em phải chuẩn bị sẵn tâm lý, hơn nữa phải có năng lực gánh vác.”
Cô bé nghe Bạch Chỉ nói xong, cuối cùng cũng thở phào một cái.
Cô gật đầu như giã tỏi, mím chặt môi, ghi nhớ từng lời Bạch Chỉ nói.
Cô bé suy nghĩ một hồi, lại cảm thấy không yên tâm, thấp giọng hỏi: “Chị, vậy mẹ của em….”
Bạch Chỉ xoa đầu cô nói: “Không sao. Chị nói rồi, bảo mật thông tin cho bệnh nhân là điều bọn chị cần làm. Nếu em hối hận rồi, điều đó có nghĩa là em cũng biết rằng những gì đã xảy ra là sai, đúng không? ”
“Chị, em sẽ không mang thai chứ….”
Cô gái nói những lời cuối cùng rất khẽ, cúi đầu thấp đến mức gần như sắp chôn trong đất.
Bạch Chỉ lắc đầu và khẳng định: “Theo như em nói thì sẽ không. Nhưng em gái, chị phải nhắc nhở em rằng trong tương lai nếu điều này xảy ra lần nữa, em phải có biện pháp an toàn, những mấy biện pháp an toàn kia cũng không thể đảm bảo một trăm phần trăm. Vì vậy em phải hiểu và có khả năng gánh chịu hậu quả nếu điều đó xảy ra, em hiểu chưa? “
Cô gái trịnh trọng trả lời: “Vâng, những lời bác sĩ nói em đều nhớ kỹ rồi.”
Bạch Chỉ gật đầu, gõ ngón tay trên bàn phím, dựa theo thể trạng của cô gái mà kê một ít thuốc bắc để điều trị.
Khi đưa thẻ bảo hiểm y tế, cô lấy ra hai đĩa CD từ ngăn tủ phía dưới và đưa chúng cho cô bé.
Đĩa này là đồ cô chuẩn bịtrước khi đến trường cấp hai tọa đàm.
Nó là một bộ phim giới thiệu và giáo dục về giới tính.
Bạch Chỉ dặn dò: “Mẹ em chỉ là lo lắng cho em, cho nên mới hỏi nhiều như vậy. Chị biết việc này rất khó để mở lời, nhưng em cũng không nên để trong lòng quá nhiều. Đây là đĩa có kiến thức về phương diện này, nó sẽ hướng dẫn em cách tự bảo vệ bản thân mình. Nếu có vấn đề gì, em có thể lại đến tìm chị, được không?”
“Vâng, cám ơn chị!”
Cô gái bỏ đĩa CD vào cặp sách và bước ra khỏi phòng tư vấn.
Vừa bước ra ngoài, mẹ của cô gái đi tới ngay lập tức và hỏi: “Bác sĩ, có chuyện gì vậy? Có vấn đề gì không?”
Bạch Chỉ mỉm cười và nói: “Không, không, là do em phải đi thi nên có chút lo lắng quá. Tôi đã kê đơn thuốc rồi. Nghĩ lại thì đi thi cũng cần phải đi khám, nhưng có lẽ sẽ không thể đến bệnh viện một tuần một lần nên tôi chỉ kê đơn trong hai tuần. Mỗi ngày uống một lần, sau đó nghỉ ngơi và tập thể dục nhiều hơn là ổn rồi. “
Mẹ của cô bé cảm ơn và đi tới hiệu thuốc ở tầng một.
Sau khi tiễn cô gái đi, Bạch Chỉ trở lại phòng khám, trong lòng càng thêm nặng nề.
Cô gái vừa đến đăng ký đã hơn 18 tuổi, nhưng kiến thức về lĩnh vực này không chỉ ít ỏi, thậm chí có thể nói là quá thiếu.
Bạch Chỉ nhớ lại bài thuyết trình PPT cô làm trên máy tính, đột nhiên cảm thấy thiếu một vài nội dung.
Khi mười bốn tuổi cô đã vào đại học y, từ hồi tiểu học bố mẹ cô đã giáo dục cô về phương diện này, cô không nghĩ qua nhiều năm như thế, ngành giáo dục vẫn ngại không dám nói tới vấn đề này như vậy.
Trong giờ nghỉ trưa, Bạch Chỉ vẫn đang ăn sandwich, nhìn chằm chằm vào màn hình máy tính, tay gõ bàn phím.
Cô phát hiện bản PPT của bản thân còn quá nhiều thứ cần phải sửa đổi.
Theo dự kiến buổi tuyên truyền tiếp theo sẽ vào chiều mai.
Phó Tây Phán dành thời gian đọc danh sách Bạch Chỉ gửi, còn muốn thảo luận với cô trong giờ nghỉ trưa, không ngờ vừa bước vào cổng khoa phụ khoa đã bị mấy cô y tá trẻ vây quanh.
Vì chuyện thuyết giảng nên gần đây hai người trở nên rất thân thiết, trong giờ nghỉ trưa mọi người thường thấy Bạch Chỉ và Phó Tây Phán ngồi ở căng tin cùng nhau.
Phó Tây Phán lại là người làm mưa làm gió ở bệnh viện, các y tá liên tục tám chuyện.
Tất cả đều thở dài rằng vị bác sĩ từ bệnh viện nhỏ này thật lợi hại, chỉ trong một tuần đã bắt được nam thần khó theo đuổi nhất của viện.
Mấy y tá trẻ trong khoa phụ đứng xung quanh Phó Tây Phán liên mồm hỏi, khiến khuôn mặt anh chuyển từ màu xanh sang đỏ. Anh chỉ cảm thấy vừa bất lực vừa buồn cười.
Bệnh viện Đa khoa Nam Quang chỉ nhỏ như lòng bàn tay, nếu những lời đàm tiếu này truyền ra ngoài, đối với Bạch Chỉ sẽ rất tệ.
Mặc dù anh không thích Bạch Chỉ, nhưng sau bài giảng ngày hôm qua cô giải vây giúp anh, anh đã phần nào thay đổi suy nghĩ về cô.
Thứ con gái quý nhất chính là danh dự của bản thân.
Rõ ràng là có ý tốt, nhưng đến miệng Phó Tây Phán lại biến thành: “Cô ấy không phải mẫu người của tôi, vậy nên đừng hỏi nữa.”
Sau khi nhận được câu trả lời của anh, đôi mắt của mấy y tá trẻ đều lóe lên ngạc nhiên cùng vui vẻ.
Phó Tây Phán vừa nói câu này, Bạch Chỉ tình cờ bước ra khỏi phòng khám để lấy nước.
Nếu không phải cốc nước của cô đã cạn, cô thật muốn hất ngay nó về phía cái tên điên cuồng ngạo mạn này.
Sự ngưỡng mộ nho nhỏ nhìn anh cứu người từ ngày hôm qua đã tan thành mây khói ngay lập tức.
Tại sao cái tên Phó Tây Phán không thể để lại ấn tượng tốt cho người khác quá một ngày chứ?
Bạch Chỉ lấy trong túi ra một tờ đơn thuốc, viết một chuỗi dài trên đó rồi tức giận đi về phía anh.
Khi cô y tá nhìn thấy Bạch Chỉ sắc mặt tái nhợt, lập tức giải tán.
Phó Tây Phán còn không rõ nguyên nhân, còn hướng phía Bạch Chỉ gật đầu chào: “Bác sĩ Bạch.”
Bạch Chỉ không nói hai lời dùng lòng bàn tay vỗ thẳng vào tờ đơn thuốc trên trán anh.
Phó Tây Phán sửng sốt ba giây, vẻ mặt kinh ngạc: “Cô….làm gì đấy?”
“Tôi không bị bệnh.” Anh vội lấy tờ đơn thuốc trên mặt xuống.
Bạch Chỉ tức giận nói: “Không, anh rõ ràng có bệnh, còn bệnh đến mức không biết mình bị bệnh nữa cơ.”
Phó Tây Phán cau mày nhìn tờ đơn thuốc, trong cột triệu chứng có ghi “Tự luyến”.
Lời khuyên được đưa ra là: “Bệnh nguy kịch, không có thuốc chữa. Tôi đề nghị gửi đến lò thiêu. “
Bạch Chỉ viết từng nét, từng chữ ở trên, một vài nét bút thậm chí còn xuyên qua mặt giấy, đủ để thấy sự tức giận của cô.
Phó Tây Phán khó hiểu: “Ai chọc giận cô?”
Nhìn thấy vẻ mặt vô tội của anh, Bạch Chỉ còn không thèm quan tâm anh đang giả ngu hay ngu thật nữa.
Cô hai tay khoanh trước ngực, hừ lạnh, mang theo ý châm chọc nói: “Không có ai, mà là một cái bình cổ.”
Phó Tây Phán cầm lấy tờ đơn thuốc và lẩm bẩm một mình: “Chiếc bình … đồ cổ?”
Bởi vì điều này, cuộc thảo luận của hai người kết thúc trong bầu không khí không được vui.
Dù Phó Tây Phán có nói gì, Bạch Chỉ vẫn luôn từ chối, lý do từ chối của cô cũng rất đơn giản, đó là Phó Tây Phán hoàn toàn không dạy được.
Lúc tan làm, Bạch Chỉ vẫn ngồi trong phòng khám, kiểm tra nội dung sẽ giảng vào ngày mai.
Cô y tá phụ trách đóng cửa gõ cửa: “Bác sĩ Bạch, cô vẫn chưa tan làm à?”
Bạch chỉ từ trong túi áo lấy ra chìa khóa, lắc lắc: “Cô về trước đi, lát nữa tôi sẽ khóa cửa.”
“Được. Vậy ngày mai gặp, bác sĩ Bạch.”
Bạch Chỉ bận rộn đến tám giờ, cho đến khi chuông điện thoại di động vang lên, cô mới nhận ra chuyến xe buýt cuối cùng chuẩn bị khởi hành sau mười phút nữa.
Cô nhanh chóng thu dọn túi xách, khóa trái cửa, phóng ra bến xe buýt rồi vội vã lên chuyến xe cuối cùng về nhà.
Về đến nhà đã hơn chín giờ, cô theo thỏa thuận khẽ chạm vào cửa, nhẹ nhàng làm mọi việc vì sợ làm phiền chị chủ nhà vốn đang nghỉ ngơi.
Khi cô xách giày bước qua phòng ăn và bước vào phòng, cô nhìn thấy một tô mì trên bàn.
Cô bước tới bàn và nhìn thấy một dòng chữ dưới tô mì: “Đây là phần đáp lễ chiếc bánh sandwich buổi sáng, vất vả rồi.”
Mặc dù mì hơi nguội nhưng Bạch Chỉ vẫn ăn một cách say sưa, và hình ảnh một cô gái trẻ tràn ngập trong tâm trí cô ấy khi cô ăn mì.
Cô ấy không chỉ xinh đẹp mà còn rất nhân hậu khéo léo nữa.
Bạch Chỉ vừa ăn mì vừa lướt wechat qua vòng bạn bè, chỉ vào lúc này trong ngày, cô mới có thể thở phào nhẹ nhõm.
Cô thấy lời gửi kết bạn cô gửi buổi trưa đã được chị cái trẻ đồng ý.
Bạch Chỉ: “Gánh nặng mà đường xa.”
Chị chủ nhà: “May mắn thay, cô sẽ không bao giờ đơn độc trên con đường phía trước.”
Phó Tây Phán đang nằm trên giường và cũng đang nhìn vòng tròn bạn bè của Bạch Chỉ.
Chỉ năm chữ đơn giản đã thấy được sự khó khăn của sinh viên y khoa.
Phó Tây Phán đã đoán được tuổi của người thuê nhà, và cảm thấy người bên kia chắc là sinh viên Đại học Y.
Nhìn thấy vòng tròn bạn bè này, anh không khỏi nghĩ đến ngày mình vừa vào bệnh viện thực tập.
Khi việc chẩn đoán và điều trị thất bại, trước sự không hiểu chuyện của người nhà và mặc cảm của bản thân, anh cũng nghi ngờ về con đường y học của mình.
Nhưng niềm vui của sự thành công luôn lớn hơn những nỗi buồn trong quá khứ.
Thế nhưng điều này thật khó để giải thích đối với một bác sĩ trẻ tuổi.
Vì thế, anh đã suy nghĩ kỹ rồi trả lời như vậy.
Đều là những thanh thiếu niên đang độ tuổi nở rộ, lại còn vừa thoát khỏi sự kìm hãm của bố mẹ, sự ràng buộc của tuổi tác, thế nên lại càng không kiêng nể gì.
Nhưng trước khi vượt qua bước cuối cùng, hai đứa trẻ vẫn cảm thấy hơi sợ hãi, cuối cùng chúng chỉ ôm nhau ngồi một lúc trong bồn tắm lớn của khách sạn.
Vì điều này, cô bé liền cảm thấy mình đã trở nên khác trước.
Nhưng cô bé không biết là khác chỗ nào, vì sự thiếu hiểu biết của cô bé về vấn đề giới tính càng khiến cô bé càng thêm rụt rè.
Cô bé không thể nói với bạn bè những điều này, cũng không dám nói với cha mẹ và thầy cô, vì vậy bé phải âm thầm chịu đựng sự ân hận và nỗi sợ hãi này.
Cô bé bối rối hỏi: “Bác sĩ, cái đó cũng được coi là đã phát sinh quan hệ sao?”
Bạch Chỉ nghe cô bé ấp úng miêu tả, mặc dù trên mặt cười nhẹ, nhưng nhíu mày càng sâu, hơi thở có chút nghiêm nghị.
Cô suy nghĩ một chút, trong lòng soát lại một lượt những gì định nói ra, sau đó trịnh trọng trả lời câu hỏi của cô gái.
“Đầu tiên, chị muốn nói với em, cái này không tính là xảy ra quan hệ.”
“Tiếp theo, đối với độ tuổi này, đối với người khác giới có cảm giác tốt là chuyện bình thường, hoặc đối với cấu tạo thân thể có chút tò mò cũng là chuyện bình thường. Vì vậy, em đừng nghĩ bản thân với người khác không giống nhau”
“Cuối cùng, mặc dù em đã thành niên, nhưng phải chú ý, việc này cần phải đáp ứng đủ điều kiện. Đầu tiên là hai bên tự nguyện, thứ hai khi phát sinh thì hai bên đều phải cảm thấy thoải mái, thứ ba việc này đem đến hậu quả gì thì các em phải chuẩn bị sẵn tâm lý, hơn nữa phải có năng lực gánh vác.”
Cô bé nghe Bạch Chỉ nói xong, cuối cùng cũng thở phào một cái.
Cô gật đầu như giã tỏi, mím chặt môi, ghi nhớ từng lời Bạch Chỉ nói.
Cô bé suy nghĩ một hồi, lại cảm thấy không yên tâm, thấp giọng hỏi: “Chị, vậy mẹ của em….”
Bạch Chỉ xoa đầu cô nói: “Không sao. Chị nói rồi, bảo mật thông tin cho bệnh nhân là điều bọn chị cần làm. Nếu em hối hận rồi, điều đó có nghĩa là em cũng biết rằng những gì đã xảy ra là sai, đúng không? ”
“Chị, em sẽ không mang thai chứ….”
Cô gái nói những lời cuối cùng rất khẽ, cúi đầu thấp đến mức gần như sắp chôn trong đất.
Bạch Chỉ lắc đầu và khẳng định: “Theo như em nói thì sẽ không. Nhưng em gái, chị phải nhắc nhở em rằng trong tương lai nếu điều này xảy ra lần nữa, em phải có biện pháp an toàn, những mấy biện pháp an toàn kia cũng không thể đảm bảo một trăm phần trăm. Vì vậy em phải hiểu và có khả năng gánh chịu hậu quả nếu điều đó xảy ra, em hiểu chưa? “
Cô gái trịnh trọng trả lời: “Vâng, những lời bác sĩ nói em đều nhớ kỹ rồi.”
Bạch Chỉ gật đầu, gõ ngón tay trên bàn phím, dựa theo thể trạng của cô gái mà kê một ít thuốc bắc để điều trị.
Khi đưa thẻ bảo hiểm y tế, cô lấy ra hai đĩa CD từ ngăn tủ phía dưới và đưa chúng cho cô bé.
Đĩa này là đồ cô chuẩn bịtrước khi đến trường cấp hai tọa đàm.
Nó là một bộ phim giới thiệu và giáo dục về giới tính.
Bạch Chỉ dặn dò: “Mẹ em chỉ là lo lắng cho em, cho nên mới hỏi nhiều như vậy. Chị biết việc này rất khó để mở lời, nhưng em cũng không nên để trong lòng quá nhiều. Đây là đĩa có kiến thức về phương diện này, nó sẽ hướng dẫn em cách tự bảo vệ bản thân mình. Nếu có vấn đề gì, em có thể lại đến tìm chị, được không?”
“Vâng, cám ơn chị!”
Cô gái bỏ đĩa CD vào cặp sách và bước ra khỏi phòng tư vấn.
Vừa bước ra ngoài, mẹ của cô gái đi tới ngay lập tức và hỏi: “Bác sĩ, có chuyện gì vậy? Có vấn đề gì không?”
Bạch Chỉ mỉm cười và nói: “Không, không, là do em phải đi thi nên có chút lo lắng quá. Tôi đã kê đơn thuốc rồi. Nghĩ lại thì đi thi cũng cần phải đi khám, nhưng có lẽ sẽ không thể đến bệnh viện một tuần một lần nên tôi chỉ kê đơn trong hai tuần. Mỗi ngày uống một lần, sau đó nghỉ ngơi và tập thể dục nhiều hơn là ổn rồi. “
Mẹ của cô bé cảm ơn và đi tới hiệu thuốc ở tầng một.
Sau khi tiễn cô gái đi, Bạch Chỉ trở lại phòng khám, trong lòng càng thêm nặng nề.
Cô gái vừa đến đăng ký đã hơn 18 tuổi, nhưng kiến thức về lĩnh vực này không chỉ ít ỏi, thậm chí có thể nói là quá thiếu.
Bạch Chỉ nhớ lại bài thuyết trình PPT cô làm trên máy tính, đột nhiên cảm thấy thiếu một vài nội dung.
Khi mười bốn tuổi cô đã vào đại học y, từ hồi tiểu học bố mẹ cô đã giáo dục cô về phương diện này, cô không nghĩ qua nhiều năm như thế, ngành giáo dục vẫn ngại không dám nói tới vấn đề này như vậy.
Trong giờ nghỉ trưa, Bạch Chỉ vẫn đang ăn sandwich, nhìn chằm chằm vào màn hình máy tính, tay gõ bàn phím.
Cô phát hiện bản PPT của bản thân còn quá nhiều thứ cần phải sửa đổi.
Theo dự kiến buổi tuyên truyền tiếp theo sẽ vào chiều mai.
Phó Tây Phán dành thời gian đọc danh sách Bạch Chỉ gửi, còn muốn thảo luận với cô trong giờ nghỉ trưa, không ngờ vừa bước vào cổng khoa phụ khoa đã bị mấy cô y tá trẻ vây quanh.
Vì chuyện thuyết giảng nên gần đây hai người trở nên rất thân thiết, trong giờ nghỉ trưa mọi người thường thấy Bạch Chỉ và Phó Tây Phán ngồi ở căng tin cùng nhau.
Phó Tây Phán lại là người làm mưa làm gió ở bệnh viện, các y tá liên tục tám chuyện.
Tất cả đều thở dài rằng vị bác sĩ từ bệnh viện nhỏ này thật lợi hại, chỉ trong một tuần đã bắt được nam thần khó theo đuổi nhất của viện.
Mấy y tá trẻ trong khoa phụ đứng xung quanh Phó Tây Phán liên mồm hỏi, khiến khuôn mặt anh chuyển từ màu xanh sang đỏ. Anh chỉ cảm thấy vừa bất lực vừa buồn cười.
Bệnh viện Đa khoa Nam Quang chỉ nhỏ như lòng bàn tay, nếu những lời đàm tiếu này truyền ra ngoài, đối với Bạch Chỉ sẽ rất tệ.
Mặc dù anh không thích Bạch Chỉ, nhưng sau bài giảng ngày hôm qua cô giải vây giúp anh, anh đã phần nào thay đổi suy nghĩ về cô.
Thứ con gái quý nhất chính là danh dự của bản thân.
Rõ ràng là có ý tốt, nhưng đến miệng Phó Tây Phán lại biến thành: “Cô ấy không phải mẫu người của tôi, vậy nên đừng hỏi nữa.”
Sau khi nhận được câu trả lời của anh, đôi mắt của mấy y tá trẻ đều lóe lên ngạc nhiên cùng vui vẻ.
Phó Tây Phán vừa nói câu này, Bạch Chỉ tình cờ bước ra khỏi phòng khám để lấy nước.
Nếu không phải cốc nước của cô đã cạn, cô thật muốn hất ngay nó về phía cái tên điên cuồng ngạo mạn này.
Sự ngưỡng mộ nho nhỏ nhìn anh cứu người từ ngày hôm qua đã tan thành mây khói ngay lập tức.
Tại sao cái tên Phó Tây Phán không thể để lại ấn tượng tốt cho người khác quá một ngày chứ?
Bạch Chỉ lấy trong túi ra một tờ đơn thuốc, viết một chuỗi dài trên đó rồi tức giận đi về phía anh.
Khi cô y tá nhìn thấy Bạch Chỉ sắc mặt tái nhợt, lập tức giải tán.
Phó Tây Phán còn không rõ nguyên nhân, còn hướng phía Bạch Chỉ gật đầu chào: “Bác sĩ Bạch.”
Bạch Chỉ không nói hai lời dùng lòng bàn tay vỗ thẳng vào tờ đơn thuốc trên trán anh.
Phó Tây Phán sửng sốt ba giây, vẻ mặt kinh ngạc: “Cô….làm gì đấy?”
“Tôi không bị bệnh.” Anh vội lấy tờ đơn thuốc trên mặt xuống.
Bạch Chỉ tức giận nói: “Không, anh rõ ràng có bệnh, còn bệnh đến mức không biết mình bị bệnh nữa cơ.”
Phó Tây Phán cau mày nhìn tờ đơn thuốc, trong cột triệu chứng có ghi “Tự luyến”.
Lời khuyên được đưa ra là: “Bệnh nguy kịch, không có thuốc chữa. Tôi đề nghị gửi đến lò thiêu. “
Bạch Chỉ viết từng nét, từng chữ ở trên, một vài nét bút thậm chí còn xuyên qua mặt giấy, đủ để thấy sự tức giận của cô.
Phó Tây Phán khó hiểu: “Ai chọc giận cô?”
Nhìn thấy vẻ mặt vô tội của anh, Bạch Chỉ còn không thèm quan tâm anh đang giả ngu hay ngu thật nữa.
Cô hai tay khoanh trước ngực, hừ lạnh, mang theo ý châm chọc nói: “Không có ai, mà là một cái bình cổ.”
Phó Tây Phán cầm lấy tờ đơn thuốc và lẩm bẩm một mình: “Chiếc bình … đồ cổ?”
Bởi vì điều này, cuộc thảo luận của hai người kết thúc trong bầu không khí không được vui.
Dù Phó Tây Phán có nói gì, Bạch Chỉ vẫn luôn từ chối, lý do từ chối của cô cũng rất đơn giản, đó là Phó Tây Phán hoàn toàn không dạy được.
Lúc tan làm, Bạch Chỉ vẫn ngồi trong phòng khám, kiểm tra nội dung sẽ giảng vào ngày mai.
Cô y tá phụ trách đóng cửa gõ cửa: “Bác sĩ Bạch, cô vẫn chưa tan làm à?”
Bạch chỉ từ trong túi áo lấy ra chìa khóa, lắc lắc: “Cô về trước đi, lát nữa tôi sẽ khóa cửa.”
“Được. Vậy ngày mai gặp, bác sĩ Bạch.”
Bạch Chỉ bận rộn đến tám giờ, cho đến khi chuông điện thoại di động vang lên, cô mới nhận ra chuyến xe buýt cuối cùng chuẩn bị khởi hành sau mười phút nữa.
Cô nhanh chóng thu dọn túi xách, khóa trái cửa, phóng ra bến xe buýt rồi vội vã lên chuyến xe cuối cùng về nhà.
Về đến nhà đã hơn chín giờ, cô theo thỏa thuận khẽ chạm vào cửa, nhẹ nhàng làm mọi việc vì sợ làm phiền chị chủ nhà vốn đang nghỉ ngơi.
Khi cô xách giày bước qua phòng ăn và bước vào phòng, cô nhìn thấy một tô mì trên bàn.
Cô bước tới bàn và nhìn thấy một dòng chữ dưới tô mì: “Đây là phần đáp lễ chiếc bánh sandwich buổi sáng, vất vả rồi.”
Mặc dù mì hơi nguội nhưng Bạch Chỉ vẫn ăn một cách say sưa, và hình ảnh một cô gái trẻ tràn ngập trong tâm trí cô ấy khi cô ăn mì.
Cô ấy không chỉ xinh đẹp mà còn rất nhân hậu khéo léo nữa.
Bạch Chỉ vừa ăn mì vừa lướt wechat qua vòng bạn bè, chỉ vào lúc này trong ngày, cô mới có thể thở phào nhẹ nhõm.
Cô thấy lời gửi kết bạn cô gửi buổi trưa đã được chị cái trẻ đồng ý.
Bạch Chỉ: “Gánh nặng mà đường xa.”
Chị chủ nhà: “May mắn thay, cô sẽ không bao giờ đơn độc trên con đường phía trước.”
Phó Tây Phán đang nằm trên giường và cũng đang nhìn vòng tròn bạn bè của Bạch Chỉ.
Chỉ năm chữ đơn giản đã thấy được sự khó khăn của sinh viên y khoa.
Phó Tây Phán đã đoán được tuổi của người thuê nhà, và cảm thấy người bên kia chắc là sinh viên Đại học Y.
Nhìn thấy vòng tròn bạn bè này, anh không khỏi nghĩ đến ngày mình vừa vào bệnh viện thực tập.
Khi việc chẩn đoán và điều trị thất bại, trước sự không hiểu chuyện của người nhà và mặc cảm của bản thân, anh cũng nghi ngờ về con đường y học của mình.
Nhưng niềm vui của sự thành công luôn lớn hơn những nỗi buồn trong quá khứ.
Thế nhưng điều này thật khó để giải thích đối với một bác sĩ trẻ tuổi.
Vì thế, anh đã suy nghĩ kỹ rồi trả lời như vậy.
/70
|