Yêu Em Thì Phải Ăn Em Trước

Chương 12 - Chương 7.2

/16




Mặc dù, Nhạc Hiên Lam vì khúc mắc của quá khứ và Trương Oánh San, trong lòng cất giấu khúc mắc căng chặt muốn chết, nhưng anh và Trương Linh Ngọc rõ ràng thương nhau, Trương Linh Ngọc chậm chạp nữa, nên cũng không đến mức cho rằng lòng Nhạc Hiên Lam chỉ thuộc về Trương Oánh San mới phải.

Chỉ có thể nói Nhạc Hiên Lam quá sợ hãi đối với hai chữ tình yêu hai chữ, thường vô tình tránh được thì tránh, mà đầu óc Trương Linh Ngọc không linh hoạt lại hiểu ý sai, hai người cùng nhau đến nước Pháp học, đã từng có rất nhiều cơ hội để phát hiện tấm lòng của đối phương, nhưng… đều rất không khéo bỏ quá.

Người ở nước Pháp có tính lãng mạn, nhiệt tình, hơn nữa, rất có thiện cảm với văn hóa thần bí phương Đông, lúc ấy Nhạc Hiên Lam và Trương Linh Ngọc học trong học viện nghệ thuật, có không ít con trai nước Pháp, có ý định theo đuổi Trương Linh Ngọc.

“Linh… Tiếng trung đọc thế nào?” Một người tên Mark đầu tóc vàng, khuôn mặt tươi cười y hệt ánh mặt trời, làm cho biết bao thiếu nữ tim đập thình thịch, vừa đưa tay khoác lên vai Trương Linh Ngọc, vừa cười nói chuyện với cô. d đ l q đ

Trương Linh Ngọc rất có thiện cảm với người đàn ông vô cùng thân thiện này, cô quay đầu cười, dùng tiếng Pháp coi như trôi chảy trả lời: “Linh trong tiếng Trung có nghĩa là…”

Mark, đây là giáo sư vừa mới bảo tôi đưa cho cậu.” Đột nhiên Nhạc Hiên Lam xuất hiện từ sau lưng hai người, lấy tay của Mark đang khoác lên vai Trương Linh Ngọc xuống, mang một xấp tài liệu dày đến có thể đè chết người, hơn nữa rõ ràng tài liệu này là giáo sư muốn anh tự sắp xếp lại đẩy sang trên tay Mark.

Sau đó dùng tốc độ nhanh nhất kéo Trương Linh Ngọc qua, cánh tay mang tính chất chiếm hữu ôm bả vai cô.

“Chúng tôi sẽ không quấy rầy cậu xem mấy tài liệu này, tôi nghĩ chắc cậu cũng không có thời gian nói chuyện nữa, tôi và Linh Ngọc đi trước nhé.” Nhạc Hiên Lam cười như thiên sứ, tao nhã lịch sự, rực rỡ mê người, người ngoài nhìn vào chính là dáng vẻ quý công tử lễ độ.

Đợi. . . . . . Không đợi Mark nói xong, Nhạc Hiên Lam sớm lấy tốc độ như xe lửa, ôm Trương Linh Ngọc biến mất ở một góc sân trường.

Nhạc Hiên Lam, cậu làm gì thế?” Trương Linh Ngọc tức giận đẩy anh ra, người này cũng không quan tâm người ta có theo kịp bước chân của anh hay không, liền nửa kéo nửa ôm kéo cô đi, cô nhiều lần suýt chút đạp phải chân của mình.

Nhìn xung quanh, phát hiện đã thoát khỏi khu vực cảnh giác, xem chừng tạm thời không có người nào mơ ước con mèo ngốc này nữa, Nhạc Hiên Lam mới thả lỏng.

“Mèo ngốc Trương, cậu đói bụng chưa?” Anh làm bộ như không có chuyện gì xảy ra, cười dịu dàng, rất khéo léo lừa cô qua đề tài mà cô coi trọng nhất.

“Hơi đói!” Không nói thì không đói, vừa nói thì liền đói, quả nhiên toàn bộ tinh thần của Trương Linh Ngọc bắt đầu suy nghĩ xem một lát cần tới nơi nào ăn.

Cuối cùng hai người đến siêu thị mua rau quả và thịt tươi sống, trở về phòng bọn họ cùng thuê, Nhạc Hiên Lam xuống bếp, Trương Linh Ngọc ở một bên xem ti vi chờ ăn cơm. . . . . .

Tớ nghĩ ra rồi!” Trương Linh Ngọc vọt vào phòng bếp, vẻ mặt như muốn tính nợ cũ với Nhạc Hiên Lam.

“Sao vậy?” Nhạc Hiên Lam tắt lò vi sóng, nhìn cô, trong lòng còn đang suy nghĩ, sẽ không phải mèo ngốc Trương hậu tri hậu giác (1) chợt nhớ đến, muốn tính sổ nợ cũ với anh quấy rầy cô và Mark nói chuyện ở trường học chứ?

(1) “Hậu tri hậu giác” là một việc gì đó mọi người đều biết hết, chỉ còn mình mình ko biết, mãi sau mới phát hiện ra

Trương Linh Ngọc nghiêm mặt nhìn Nhạc Hiên Lam, vẻ mặt rất nghiêm túc.

Nhạc Hiên Lam, không cho phép cậu gọi tớ là mèo ngốc Trương nữa!” Lúc nãy Mark còn hỏi cô, mèo ngốc Trương là tên tiếng Trung của cô sao? Hại cô không biết trả lời thế nào.

Nhạc Hiên Lam suýt chút nữa bật cười, “Cậu muốn nói với tớ chuyện này à?”

Nhìn vẻ mặt cô vừa tức vừa phồng lên như con hổ nhỏ, anh thật muốn cắn một cái, anh trấn an vỗ đầu của cô.

“Ăn nào!” Anh dùng chiếc đũa gắp một miếng thịt lên, thổi cho nguội, đút tới trong miệng cô, đó là thịt hầm khoai tây anh đặc biệt thổi nguội giúp cô, vì sợ bưng lên bàn cơm cô sẽ ăn vụng, sau đó phỏng lưỡi.

Ăn thật ngon! Trương Linh Ngọc khen không dứt miệng, toàn bộ bất mãn ném ra ngoài chín tầng mây.

Nhạc Hiên Lam mỉm cười, tiếp tục bắt đầu giả bộ nghiêm chỉnh suy xét.

“Được! Không gọi cậu là mèo ngốc Trương nữa, gọi cậu là…” Anh nhìn Trương Linh Ngọc mở to mắt, không nhịn được lại muốn cười, “Mèo ngốc nhỏ.”

Trương Linh Ngọc bĩu môi, “Vậy thì có gì khác biệt chứ?” Miệng cô mở rộng, ăn tiếp một miếng khoai tây Nhạc Hiên Lam đưa tới, cũng không kịp tức giận.

Ăn ngon thật. . . . . .

Không giống nhau. Nhạc Hiên Lam cố gắng ngưng cười nghiêm mặt, nhưng dáng vẻ kia của cô thật sự rất đáng yêu, khóe miệng anh cong lên, “Mèo ngốc Trương là một cô gái họ Trương, ngơ ngác, giống như một con mèo, cho nên gọi là mèo ngốc Trương.”

Trương Linh Ngọc nghe rất chăm chú.

Nụ cười của Nhạc Hiên Làm càng ngày càng không giấu được.

“Mèo ngốc nhỏ là một con mèo nhỏ rất ngốc, cho nên gọi là mèo ngốc nhỏ…”

Trương Linh Ngọc nhíu mày, cố gắng suy nghĩ lời giải thích của anh.

Sao cô cảm thấy giống như anh đang đùa giỡn cô? Là ảo giác của cô sao?

Chỉ là đồ ăn trong miệng quá ngon, phân tán nửa lực chú ý của cô.

Bên chân là một vật thể lông lá cắt ngang suy nghĩ của Trương Linh Ngọc.

Nhạc Hiên Lam mang theo nụ cười không thể nhịn được nữa, cong người xuống ôm lấy con mèo anh yêu thích.

Linh Linh. Anh vuốt ve lông của con mèo Chinchilla, vừa bế Linh Linh đến trước mặt Trương Linh Ngọc, “Linh Linh, chào hỏi với mèo ngốc nhỏ đi, cô ấy chỉ mới sửa lại tên, vẫn là mẹ mà con thích nhất đấy!”

Trương Linh Ngọc bĩu môi, ôm lấy Linh Linh.

Tên của mèo Chinchilla là do Nhạc Hiên Lam lấy, anh nói bởi vì thấy con mèo này ngốc giống như cô.

“Tớ không phải là mèo ngốc nhỏ.” Hừ! Cho là cô nghe không hiểu sao?

Còn nói không phải. Nhạc Hiên Lam vẫn ung dung nhìn một người một mèo trước mặt, “Ăn đến khóe miệng dính nước thịt còn không biết?” Không chút suy nghĩ, anh tiến gần phía trước, lấy đầu lưỡi liếm đi nước thịt bên môi cô.

Sau đó, hai người đều vì hành động này mà hơi sửng sốt, gương mặt gần với nhau trong gang tấc, trong đôi mắt chỉ nhìn thấy đối phương.

Nhạc Hiên Lam theo bản năng chạy ra, anh hất mặt, làm bộ như không có chuyện gì xảy ra nói: Đi dọn dĩa và chén đi, có thể ăn rồi.”

Trương Linh Ngọc lấy lại tinh thần, rất nhanh chối bỏ khoảnh khắc tim đập nhanh đó, cô nghĩ, cho dù có tình cảm gì đó, cũng là do lòng mình đang thầm mến Hiên Lam quấy nhiễu mà thôi.

Vốn có chút cảm giác mất mát, rất nhanh đã bị thức ăn hấp dẫn, Trương Linh Ngọc reo hò, chờ thức ăn trên bàn.

Tầm mắt của Nhạc Hiên Lam không nhịn được theo sát bóng lưng của Trương Linh Ngọc, cố gắng bỏ qua xúc động tim đập mãnh liệt, không muốn cũng từ chối suy nghĩ tình cảm động lòng đó là gì, dù sao, bọn họ sẽ mãi mãi vui vẻ ở chung một chỗ giống như bây giờ, vậy thì đủ rồi!

Không sai, chỉ cần hạnh phúc như vậy mãi mãi bên người…

Anh cần đến khi nào, mới có thể cởi được nút thắt kia ở trong lòng, đối mặt với tình êu say đắm trong lòng?

Mà cô lại cần đến khi nào, mới có thể thấy rõ người bên cạnh dịu dàng chờ đợi chẳng phải là bạn bè mà cô vẫn luôn nghĩ?

Có lẽ phải chờ đến thật lâu, thật lâu về sau…

Hạng mục đấu bán kết gồm có chụp hình, đương nhiên nhiếp ảnh gia chụp ảnh chính là Nhạc Hiên Lam.

Khi Nhạc Hiên Lam nhìn thấy quần áo mà nhà thiết kế lấy ra, lông mày nhíu lại.

Quá lộ, mặc như vậy chụp hình, cái gì cũng bị thấy hết.

Quần áo nhà thiết kế mang đến, vải voan mỏng màu vàng làm đường cong cơ thể như ẩn như hiện.

Trong phòng chụp ảnh, ngay cả cảnh xung quanh cũng đã bố trí xong, bởi vì Trương Linh Ngọc đại diện cho Hi Nhã, nguồn tài nguyên và tài chính có thể có được cũng tương đối đầy đủ, mà Trương Linh Ngọc giao tất cả cho Nhạc Tương Phỉ xử lý.

“Anh muốn cô ấy chụp phim cấp 3 à?” Giọng Nhạc Hiên Lam ẩn chứa mùi thuốc súng.

Đương nhiên anh cũng rất muốn nhìn dáng vẻ Linh Ngọc ăn mặc khêu gợi, nhưng điều kiện tiên quyết là chỉ có một mình anh có thể nhìn thấy! Lúc này, tính thất thường ác ma trong người Nhạc Hiên Lam lại chạy ra.

“Đổi cái khác!” Giọng nói của anh vô cùng thô bạo bá đạo.

Nhạc Tương Phỉ ngước mắt lê nhìn, trợn mắt.

Vị này là nhà thiết kế hạng nhất thế giới, đứng đầu Đài Loan đấy! Cái gì mà phim cấp 3? Con là nhiếp ảnh gia, cô không tin con chưa từng chụp hình lộ hơn thế này.”

Là từng chụp, nhưng mà anh không vui, chỉ kém không giở tính cáu kỉnh như đứa trẻ.

Nhạc Tương Phỉ nhíu lông mày, “Nếu như Linh Ngọc làm model, đến lúc đó cũng không biết phải chụp bao nhiêu hình khêu gợi hơn, con là đại nhiếp ảnh gia, chẳng lẽ còn từng bước từng bước kháng nghị người ta sao?”

“Con chưa từng nói muốn làm model.” Trương Linh Ngọc nhỏ giọng nói.

Mặc dù, mấy ngày nay huấn luyện làm model làm cô cảm thấy rất vui, rất phong phú, nhưng mà chỉ cần nghĩ đến sẽ rất khó nhìn thấy mặt của Nhạc Hiên Lam, trong lòng cô bắt đầu không tình nguyện rồi.

Buổi sáng mấy ngày nay, cô ở trong nhà Nhạc Tương Phỉ, buổi trưa trở về phòng làm việc, thường không thấy Nhạc Hiên Lam, bởi vì anh làm việc ở phòng chụp ảnh khác, hôm nay vì chụp hình cho cô, nếu không chắc cũng sẽ không thấy anh.

Cuối cùng, Nhạc Hiên Lam phản đối không có hiệu quả, Trương Linh Ngọc vẫn phải mặc quần áo mà anh cho rằng rất lộ, bày ra tư thế trước ống kính của anh.

Chuyên nghiệp một chút, đại nhiếp ảnh gia! Nhạc Tương Phỉ ở một bên tức giận.

Nhìn đứa cháu này của cô, sau khi thấy Tiểu Linh thay quần áo, mắt nhìn chăm chăm, vẫn không quên lấy ánh mắt hung hãn nhìn người điều chỉnh ánh sáng và trợ lý, không cho phép nhìn chằm chằm vào Tiểu Linh.

Ch tới bây giờ Trương Linh Ngọc đều là cầm máy chụp hình cho người khác, thay đổi ngược lại rất khó thích ứng được.

Linh Ngọc, thả lỏng một chút. An ủi model là công việc của nhiếp ảnh gia, Nhạc Hiên Lam điều chỉnh hồi lâu, vẫn chưa chụp được.

Đối mặt với người con gái khác, anh có thể xem các cô ấy là tác phẩm, cho dù toàn thân cởi sạch, chỉ cần ở trước ống kính của anh, anh có thể làm việc mà không suy nghĩ đến việc khác.

Nhưng bây giờ là nhìn Trương Linh Ngọc, anh chỉ cảm thấy tim anh đập rất nhanh, giống như một chàng trai chưa hiểu sự đời, nhìn thấy người trong lòng, ngay cả cơ thể cũng có chút run rẩy.

Phải làm sao để thả lỏng?” Trương Linh Ngọc lúng túng nói, vừa không biết tay chân phải đặt ở đâu, vừa sợ lộ ra hết.

“Cậu xem như nơi này chỉ có hai người chúng ta.” Anh nói, ánh mắt sắc bén quét về phía người điều chỉnh ánh sáng, nhưng mà hiển nhiên người điều chỉnh ánh sáng hoàn toàn không kiêng dè dáng vẻ này của anh, mắt vẫn dính Trương Linh Ngọc không rời.

Đáng chết! Anh nắm chặt thành quả đấm, tốn rất nhiều sức mới để mình không xông lên đánh người.

Ở đâu ra chỉ có hai người? Nhiều đôi mắt như vậy, chẳng lẽ muốn cô coi tất cả bọn họ đều là đầu gỗ sao?

Cô nhắm mắt lại, để trong lòng mình bình tĩnh một chút, mấy ngày nay huấn luyện ma quỷ cũng không phải là giả, Nhạc Tương Phỉ tốn rất nhiều thời gian để cô quen tiếp nhận ánh mắt của mọi người.

Mở mắt ra lần nữa, giống như biến thành người khác, cuối cùng Trương Linh Ngọc có thể bày ra tư thế hoàn mỹ và mỉm cười trước ống kính.

Trong lòng Nhạc Tương Phỉ âm thầm tán thưởng biểu hiện của Trương linh Ngọc, quả nhiên trẻ con dễ dạy! Sau đó bà nhìn về phía Nhạc Hiên Lam.

Đại nhiếp ảnh gia, nên nhấn play rồi! Thật là không đủ chuyên nghiệp, sao có thể nhìn model đến ngây ngốc chứ?

Nhạc Hiên Lam thu hồi vẻ mặt hoảng hốt, nụ cười của Trương Linh Ngọc làm anh quên làm việc, cũng suýt chút nữa quên mình là ai, tim đập nhanh cầm máy chụp hình lên đè xuống nút chụp, gần như là ngừng thở chụp từng pô ảnh…

Toàn bộ chụp lại. Nhạc Tương Phỉ ném tấm hình vừa mới chụp xong đến trước mặt Nhạc Hiên Lam.

“Cô đang nói đùa à.” Nhạc Hiên Lam sững sờ, Trương Linh Ngọc ngạc nhiên hô ra tiếng.

Chưa bao giờ có người nghi ngờ kỹ thuật của Nhạc Hiên Lam, ít nhất là sau khi anh nổi tiếng.

Những tấm hình này rất tốt, nhưng không phù hợp với yêu cầu, không đủ hấp dẫn.

“Cô nói thẳng là muốn cô ấy chụp hình cấp 3.” Giọng điệu của Nhạc Hiên Lam không hề hiền lành.

Cái gì gọi là không đủ hấp dẫn? Còn hấp dẫn hơn nữa? Cũng đã ăn mặc ít như vậy rồi. . . . . .

Không phải là vấn đề của con.” Nhạc Tương Phỉ nhìn về phía Trương Linh Ngọc, “Là vấn đề của con.”

Trương Linh Ngọc trợn to mắt, chỉ mình, Con ạ?

Đúng. Nhạc Tương Phỉ dùng giọng điệu chậm rãi nói: “Lúc đó trong lòng con đang suy nghĩ gì?”

Nghĩ cái gì? Trương Linh Ngọc giật mình, “Là chụp hình ạ.”

“Cô có từng nói với con chưa, phải nghĩ người chụp ảnh chính là người đàn ông con yêu mến…” Mặt Trương Linh Ngọc đỏ lên.

Không cần suy nghĩ giống như! Vốn chính là thế.

Cũng bởi vì là Hiên Lam, muốn cô thật sự lả lơi đưa tình trước mặt anh, cô sẽ xấu hổ đấy!

Nhạc Hiên Lam vì lời nói của Nhạc Tương Phỉ, cả khuôn mặt trầm xuống.

Người đàn ông Linh Ngọc yêu mến nhất? Là ai?

Bởi vì Linh Ngọc không cách nào coi anh là người đàn ông cô yêu mến, cho nên mới không đủ hấp dẫn sao?

Khi ý nghĩ này xuất hiện, toàn thân Nhạc Hiên Lam không thoải mái, chỉ cảm thấy giống như dạ dày bốc lên cuồn cuộn, trong đầu có âm thanh hỗn độn không ngừng thét lên làm lòng anh thấp thỏm nóng nảy.

Vốn anh cảm thấy cuộc đời mình tốt đẹp chẳng còn cầu gì hơn, nhưng bây giờ lại chợt tan mất.

Người kia là ai vậy? Anh thật sự muốn hỏi, chỉ là lại cảm thấy quá đột ngột rồi.

Nhưng mà, Linh Ngọc là người phụ nữ của anh, tại sao anh không thể hỏi?

Tớ không có nói muốn gả cho cậu!

Lời nói từ chối anh của Trương Linh Ngọc vào mấy ngày trước, lúc này hiện ra ở trong đầu.

Anh vốn tưởng rằng cô giận dỗi, thì ra là bởi vì đã sớm có người trong lòng rồi sao?

Tại sao không nói cho anh? Nếu như anh sớm biết, nhất định sẽ không làm chuyện đó với cô… Ít nhất anh sẽ chúc phúc cho cô, nhưng lúc này Nhạc Hiên Lam bắt đầu nghi ngờ, anh chưa bao giờ cho rằng mình là người phong độ đó?

Anh hy vọng Linh Ngọc hạnh phúc, nhưng trước giờ chưa nghĩ tới hạnh phúc của cô cũng không nhất định phải cho anh, ý nghĩ này làm anh thật sự rất đau khổ, anh bắt đầu biết mình không chịu nổi, nhưng phải đối mặt.

Suy nghĩ vòng vo trăm nghìn lần, lại chỉ làm mình chìm vào đầm lầy mà anh không cách nào đoán trước được.

Nhạc Hiên Lam đố kị đến sắp điên cuồng, khó chịu buồn bã lại đè nén làm anh chỉ có thể trầm mặc.

Đột nhiên cảm thấy không khí vô cùng quỷ dị, Nhạc Tương Phỉ xoay người, thấy sắc mặt Nhạc Hiên Lam hung hăng trắng bệch.

“Con làm sao vậy? Không thoải mái à?”

Trương Linh Ngọc lo lắng nhìn về phía anh.

Có phải gần đây công việc quá mệt mỏi không? Vậy mà cô không phát hiện ra, cô khó chịu lại đau lòng, tự trách mình không thôi.

Không có việc gì, đầu con có chút đau. Anh thuận miệng nói cho có, giọng nói có chút khàn.

Vậy con phải đi nghỉ ngơi, chuyện của Tiểu Linh, cứ làm theo cô vừa nói.” Nhạc Tương Phỉ nói.

Cái gì? Nhạc Hiên Lam hơi ngạc nhiên, lúc nãy anh không chú ý nghe.

“Cô tìm người khác chụp hình cho Tiểu Linh, nếu các con cứ lằng nhằng như vậy, cũng không phải là cách.” Dù sao Hiên Lam còn có những công việc khác, cũng bởi vì Linh Nhỏ để ý đến mối quan hệ của hai người mà không tự nhiên, biến thành người khác chụp có lẽ sẽ khá hơn một chút.

Chỉ là những lời này lại làm cho nét mặt của Nhạc Hiên Lam càng thêm âm trầm.

Muốn tìm ai thay thế chụp hình cho Linh Ngọc? “Người đàn ông cô yêu mến” sao?


/16

THICH DOC TRUYEN

Đa số thông tin và hình ảnh trên website đều được sưu tầm từ các nguồn trên Internet. Website hay upload-er không sở hữu hay chịu trách nhiệm bất kỳ thông tin nào trên đây. Nếu làm ảnh hưởng đến cá nhân hay tổ chức nào, khi được yêu cầu, chúng tôi sẽ xem xét và gỡ bỏ ngay lập tức.

LIÊN HỆ ADMIN

adsdoctruyen@gmail.com

DMCA.com Protection Status