Liếc nhìn tay mình lại thấy mắt cô vẫn sưng húp thì Trạch Dương ngồi xuống cho Cảnh Nghi làm.
Cô cởi áo anh, nhẹ nhàng tháo băng ra, như sợ anh đau còn vừa làm vừa thổi thổi.
Trạch Dương nhìn bộ dạng của cô thì như được an ủi.
Cô làm chậm chạp, vô cùng chậm chạp cứ như đang động vào một đứa trẻ vậy.
Đôi mắt sưng húp bây giờ đang ánh lên sự lo lắng, khuôn mặt vô cùng tập trung, thỉnh thoảng còn nhăn mặt như chính mình bị đau mà rõ ràng người đau là anh.
- Em cứ làm thoải mái đi, tôi không đau đâu, đừng căng thẳng như vậy.
- Không đau sao? Anh có phải là người không vậy?
- Không phải trong suy nghĩ của em thì tôi là động vật máu lạnh sao?
Cảnh Nghi biết anh vẫn đang để bụng việc của Cảnh Anh nên không đôi co.
Trong lòng cô cũng chưa giải tỏa xong nhưng lại không thể chất vấn anh được.
Sau khi băng bó cẩn thận, cô lấy áo sơ mi khác mặc lại cho anh, dè dặt hỏi.
- Em có thể gặp anh Khang Nam được không?
Trạch Dương không nói gì, đứng dậy đến bàn lấy ra một chiếc USB đưa cho cô.
- Em xem đi rồi quyết định xem có gặp không? Tôi tôn trọng quyết định của em.
- Đây là cái gì ạ?
- Video toàn bộ quá trình Khang Nam thăm khám cho Cảnh Anh.
Nói xong, anh lấy khóa xe ra khỏi cửa thì quay lại nhìn Cảnh Nghi đang mất hồn lên tiếng.
- Nếu em vẫn muốn gặp thì gọi điện cho tôi.
Bây giờ chúng tôi đi chơi golf nên sẽ gặp nhau.
Như chợt nhớ ra mình vẫn cầm điện thoại của cô, anh quay vào tủ lấy ra đưa trước mặt Cảnh Nghi.
Cô ngẩng mặt lên nhìn anh nhíu mày.
- Anh cố tình giấu điện thoại của em.
- Nếu không vậy thì cô ta đã không để em có những ngày nghỉ yên bình rồi.
- Anh cố tình sắp xếp tất cả mọi chuyện mà không hỏi ý em.
Anh làm vậy là có ý gì chứ?
Trạch Dương đứng bất động, đáy mắt sâu hun hút khó chịu, ánh lên tia thất vọng.
Ném điện thoại vào lòng cô, anh xoay người đi thẳng ra khỏi phòng.
Sau khi anh đi, Cảnh Nghi cắm USB vào tivi rồi mở lên xem.
Video rõ nét cả nội dung lẫn lời nói của Cảnh Anh và bác sĩ Khang Nam.
Từng chữ một rất rõ ràng.
Trước khi anh ta rời đi còn dặn chị cô.
- Hai vết này sẽ không để lại sẹo, cô tự mình sát trùng thay băng được không hay để tôi điều y tá đến.
- Tôi tự làm được.
- Ngày mai sẽ khô miệng thôi, còn khó chịu ở đâu không để tôi kiểm tra.
- Không có, hết rồi.
Cảnh Nghi nhìn chằm chằm vào màn hình, lắng tai nghe rõ từng câu từng chữ mà nước mắt lăn dài trên má.
Cô ngồi bất động xem thêm mấy ngày chị ở nhà, chị không hề xử lí vết thương như bác sĩ dặn, cũng không rời khỏi giường.
- Á...!chết tiệt...!đau quá!
Cảnh Nghi giật mình ngỡ mình nghe nhầm nhưng không...!đó là tiếng thét của Cảnh Anh khi chị động vào vết thương.
Không phải là chân chị mất cảm giác sao? Tại sao lại kêu đau? Lúc nãy chị vẫn nói chị mất cảm giác mà.
Nhớ lại lời bác Lam nói càng khiến cô đau lòng hơn.
Cuối cùng thì chị muốn gì? Tại sao lại tự làm cho vết thương nặng lên rồi đổi cho Trạch Dương.
Cô ngồi xuống đất, tựa lưng vào giường cảm thấy toàn thân vô lực, có gì đó nhói vào trong tim đau muốn nhức nhối, muốn nhổ ra mà không nhổ được.
Bác Lam lên gọi cô xuống ăn cơm, thấy Cảnh Nghi ngồi lạnh lẽo, ánh mắt vô hồn nhìn màn hình tivi thì nhẹ nhàng ngồi xuống.
- Cháu đừng suy nghĩ nhiều quá! Có những chuyện càng tìm hiểu càng làm cháu đau đớn mà thôi.
- Bác Lam, những chuyện bác nói thật sự không phải là vì sợ Trạch Dương phải không?
- Không phải vì cậu chủ trả lương mà bác đứng về phía cậu ấy đâu, cháu có thể tin hoặc không tin nhưng đừng tự hành hạ mình nữa.
Thôi cháu xuống ăn cơm đi.
Cảnh Nghi hít thở sâu, vịn tường đứng dậy, vỗ vỗ mặt mình cho tỉnh táo lại rồi mới xuống nhà.
Cô cũng chẳng có tâm trạng mà ăn uống, cũng không muốn ngồi nói chuyện với Cảnh Anh.
Vừa định đứng lên thì Cảnh Anh nắm lấy tay cô.
- Mun, em vẫn còn buồn phải không? Dù sao cũng qua rồi, chị không muốn em sầu bi như vậy?
- Chị, em không sao? Chị yên tâm.
Dù chuyện gì xảy ra thì em cũng đang nợ chị.
Vì vậy sẽ không rời bỏ chị hay trốn tránh trách nhiệm đâu.
Cô không biết chị có hiểu ý mình không nhưng cô thật sự không muốn nói chuyện thêm nữa mà đi về phòng.
Ngồi trên giường, cầm điện thoại, muốn gọi điện cho Trạch Dương nhưng lại không đủ can đảm.
Đến giờ ăn tối, Trạch Dương vẫn không về nhà.
Cảnh Nghi cũng không muốn ăn cơm nhưng bác Lam ép nên cũng ăn một ít.
Cảnh Anh thấy Cảnh Nghi như vậy liền rủ cô xem phim.
Cảnh Nghi đi đến tủ rượu, chọn lấy một chai uống hai cốc rồi mới ra ngồi xuống cạnh Cảnh Anh.
- Chị, chân chị đã có tiến triển gì chưa?
- Sao em lại hỏi vậy?
- Em chỉ muốn biết thôi, nếu thuốc cũ không tốt, họ trị liệu không tốt thì em sẽ nói với Trạch Dương chuyển nơi khác cho chị.
Cảnh Anh chột dạ, nhìn Cảnh Nghi như muốn hiểu ý tứ nhưng đôi mắt em gái vô hồn, ánh nhìn buồn bã.
- Họ khuyên chị cố gắng tập luyện để tránh bị teo chân, vì chân chị bị lâu rồi nên thời gian hồi phục sẽ rất lâu.
- Vâng.
Uống thêm một cốc rượu nữa, cô lên tiếng.
- Chị, chị hãy nhớ cuộc đời của em có mẹ và chị là quan trọng nhất.
Em ở đây cũng vì hai người, nếu một ngày nào đó Trạch Dương không cần em nữa thì em vẫn sẽ cố gắng lo cho chị và mẹ.
Em sẽ làm mọi thứ cho chị nên em hi vọng, chúng ta sẽ không giấu nhau bất kì chuyện gì cả được không?
Cảnh Nghi nhìn sâu vào đáy mắt Cảnh Anh.
Cô hi vọng chị sẽ nói với cô sự thật nhưng không? Cảnh Anh chỉ cười một cách vô tư rồi gật đầu lại chuyển hướng.
- Em có yêu Trạch Dương không?
- Giữa bọn em không có tình yêu, sớm muộn gì em cũng rời khỏi đây.
Em sẽ sống phần đời còn lại để chăm sóc mẹ và chị nên chị đừng lo em vì anh ấy mà quên chị.
Cảnh Nghi không còn muốn đối diện nữa, nếu còn tiếp tục nói không biết cô còn có thể chịu đựng được không?
- Em mệt nên muốn đi nghỉ.
Chị xem xong ngủ sớm đi.
- Ừ, em nghỉ đi.
Cảnh Nghi đi rồi.
Cảnh Anh nhìn thấy điện thoại của em gái trên bàn thì không khỏi tức giận "Đây chẳng phải là cái điện thoại đã mất sao?"
....
Hải Phong rót rượu ra cốc, đẩy về phía mọi người.
- Dương, cậu đang bị thương uống ít thôi.
- Tôi là trẻ lên ba đấy à?
Khang Nam đế vào.
- Mẹ kiếp, cẩn thận vào không nó nhiễm trùng, chết nhăn răng đừng có gọi tôi.
Nam Phương ngả người ra ghế lên tiếng.
- Tìm ra thủ phạm chưa?
- Rồi, tình cũ của Cảnh Nghi.
Khang Nam và Nam Phương nhìn Trạch Dương và Hải Phong phá lên cười.
- Chết vì gái là cái chết hơi tái.
- Ngậm miệng lại, chưa đến lượt hai cậu đâu.
Hải Phong ghét bỏ không rót rượu cho họ nữa, quay sang Trạch Dương.
- Hắn ta ăn gan hùm à mà dám đấu với cậu.
Trạch Dương uống rượu, giọng nói tỉnh bơ.
- Chắc là muốn chết rồi.
- Đúng là hắn muốn chết rồi.
Nhưng cậu có nghĩ cô bồ kia của cậu sẽ đau lòng.
- Vậy thì càng có lí do giết hắn.
Khang Nam đá chân Trạch Dương.
- Lần này cặp em ấy hơi lâu nhỉ? Có bà chị hãm không chửi được.
Trạch Dương nhướng mày nhìn Khang Nam.
- Cậu cũng nhìn ra?
- Sao không? Cậu nghĩ chỉ mình cậu có mắt nhìn người hả?
- Hôm qua cô ta khóc um lên bảo cậu hành hạ tra tấn cô ta đấy.
Khang Nam mặt biến sắc, đặt mạnh cốc rượu lên bàn.
- Cô ta cũng lớn gan đấy, đi về, để tôi xử lí cô ta.
Mà chân nó các chỉ số đều bình thường rồi đấy, sao chưa đi được thì cậu hỏi cô ta ấy.
Trạch Dương kéo tay Khang Nam ngồi xuống.
- Tôi giải quyết rồi, xin lỗi vì kéo cậu vào một việc dở hơi.
- Đúng là mụ đàn bà mặt dầy, cậu nên đuổi cô ta ra khỏi nhà, loại ấy không chứa chấp.
- Ừ, nếu cô ta muốn què cả đời thì tôi sẽ giúp cô ta toại nguyện.
Thấy Hải Phong và Nam Phương nhìn không hiểu gì, sẵn đang bực mình nên Khang Nam tuôn một tràng kể lại.
Hai người kia phá lên cười.
Hải Phong châm chọc.
- Cậu đang ế thì rước luôn của nợ ấy đi.
- Im miệng của các cậu lại ngay.
Nam Phương đá cốc với Trạch Dương.
- Có tình cảm với em ấy không?
- Không, chơi bời thôi.
Phụ nữ ở với tôi làm gì có tình yêu, cậu hỏi câu ấy có thừa không?
Hải Phong lên tiếng.
- Cũng nên nghĩ đến việc ổn định với ai đó đi chứ?
- Như hai cậu hả? Đừng có xui dại đi..
/115
|