Trạch Dương về bệnh viện khi mặt trời đã sắp tắt hẳn, trong ánh nắng yếu ớt cuối ngày, bên khuôn viên bệnh viện, một già một trẻ đang nói chuyện với nhau vui vẻ.
Đã lâu rồi anh mới thấy Cảnh Nghi cười thoải mái như vậy.
Trên khuôn mặt gầy gò, thiếu sức sống nhưng nụ cười vẫn thật đẹp.
Cô đã từng cười như vậy với anh nhưng nó đã tắt từ rất lâu rồi.
Trạch Dương lại gần, ngồi xuống ghế bên cạnh bà Dung.
- Đây là cô gái mẹ vẫn hay kể với con đây hả?
- Hôm nay con đến muộn nhé!
Cảnh Nghi nghe ra giọng của Trạch Dương nhưng anh lại không nói gì với cô nên nghĩ giọng nam trầm thì nhiều người có.
Hơn nữa bác Dung không thể là mẹ của Trạch Dương được.
Vậy nhưng ngay lập tức cô đã thấy lập luận của mình sai hoàn toàn.
- Trạch Dương, đây là Cảnh Nghi, con bé hay vào đây thăm mẹ mình và nói chuyện với mẹ lắm.
Nếu Cảnh Nghi chưa có bạn trai thì mẹ nhất định sẽ nhận con bé làm con dâu rồi.
Bà cứ hàn huyên mà không để ý đến con trai mình thì đang cười còn Cảnh Nghi thì đang sốc vì ngạc nhiên.
- Bác, con trai bác tên là Trạch Dương?
- Là anh đây.
Trạch Dương không để mẹ lên tiếng mà trả lời để giải đáp thắc mắc trong lòng cô.
Bà Dung nhìn con trai rồi lại nhìn Cảnh Nghi, biểu hiện của hai đứa là gì đây? Trạch Dương còn nói với Cảnh Nghi nghe chừng rất thân mật.
- Không phải là hai đứa biết nhau đấy chứ?
Trạch Dương ôm vai bà, nhìn Cảnh Nghi cười gian xảo.
- Bạn trai cô ấy chính là con đây mẹ.
- Anh...
- Sao, em định chối hả? Hay là em bắt cá hai tay?
Cảnh Nghi không nhìn thấy nhưng tưởng tượng ra bộ dạng đắc ý của anh khi bắt nạt cô mà tức.
Trước mặt bà Dung, cô không thể hét lên mắng chửi anh được nên đành nuốt hận vào trong lòng.
Còn bà Dung sau một hồi kinh ngạc thì cười thành tiếng.
- Ôi thật tốt quá! Tốt quá đi mất.
Cưới đi, hai đứa cưới đi, con nhanh cưới con bé về cho mẹ, không để lâu có người cướp mất.
- Bác gái, cháu...
- Ôi dào, không phải ngại.
Con bác nó có tiền, nó sẽ chữa mắt cho cháu không thì để nó làm mắt cho cháu cũng được.
Cháu biết bệnh tình của bác ngày càng nặng, sức khỏe ngày càng yếu, chẳng biết sống được mấy ngày nữa nên hãy chiều bác một lần đi.
Hai đứa cũng yêu nhau lâu rồi mà.
Bác nhớ đã hỏi cháu rất lâu rồi.
Cảnh Nghi, thật tốt quá! Hóa ra chúng ta thật có duyên.
Trạch Dương nhìn phản ứng của Cảnh Nghi, cô đúng là người hay nể người khác, mẹ anh nói vậy, nhưng lại không dám phản đối vì sợ bà buồn.
Anh chưa bao giờ nghĩ đến việc kết hôn nhưng nếu cần thì kết hôn cũng được.
- Khi cháu ra viện, hai đứa chủ động xem ngày đi.
Hôm nay chắc bác sẽ mất ngủ vì vui mất.
- Mẹ, mẹ làm con gái người ta sợ đấy.
Cô ấy còn trẻ nên chưa muốn kết hôn đâu, con mẹ hơi già một tí nhưng cũng không đến mức ế, mẹ vội vàng như vậy làm gì?
Anh nhìn khuôn mặt cô giãn ra thì có hơi thất vọng.
Hóa ra cô không muốn dây dưa với anh nữa là thật.
Đến bây giờ vẫn muốn rời đi, nếu là trước kia, chắc chắn anh sẽ ép được cô kết hôn nhưng bây giờ thì không thể? Cô sẽ lại phản ứng như Khang Nam nói.
- Mẹ đã giục con rất lâu rồi, đó là tâm nguyện trước khi chết của mẹ.
Mẹ chịu đau đớn sống đến bây giờ mà con đã bao giờ mang cô gái nào về giới thiệu đâu, ngoài 30 tuổi rồi còn không ế thì bao nhiêu mới ế?
- Bác gái, anh ấy thực sự không ế đâu ạ....
Cô chưa kịp nói hết câu thì bà Dung đã lại chen ngang.
- Bây giờ có cháu bác mới tin nó không ế.
Nghi này, cháu có thể đáp ứng tâm nguyện của bác được không?
- Cháu...chuyện này, thật sự là cháu....
- Chắc là do Trạch Dương chưa cầu hôn cháu phải không?
Không những không cầu hôn mà giữa họ không có tình yêu thì sao lại cưới được.
Trước kia, khi bà hỏi như vậy Cảnh Nghi phải trả lời có để bà không nuôi hi vọng.
Lúc ấy cô đang ở cùng Trạch Dương nên không muốn rắc rối, ai ngờ con trai bác gái lại là anh ta.
Bây giờ mà nói với bác ấy hai người chỉ là quan hệ tình tiền thì thế nào?
- Mẹ, mẹ thực sự muốn Cảnh Nghi làm con dâu hả?
- Con thấy mẹ đang nói đùa hả? Trước kia mẹ đã muốn giới thiệu con bé cho con nhưng vì con bé nói có bạn trai rồi nên mới thôi.
Hóa ra bạn trai mà con bé nói lại là con.
Trạch Dương nhìn Cảnh Nghi do dự, anh không biết người bạn trai cô muốn nhắc tới là anh hay Khánh Phi?
- Cảnh Nghi, em có quý mẹ anh không?
Bà Dung lườm con trai mình sắc lẹm.
- Đây là cầu hôn hay con tìm bảo mẫu cho mẹ vậy hả?
- Bác gái, con...!con với anh ấy.
Trạch Dương rướn người, áp môi mình hôn cô trước mặt mẹ.
Cả Cảnh Nghi và bà Dung đều bất ngờ.
Cô không nhìn thấy nhưng cảm nhận được mặt mình đỏ, có thể có rất nhiều người đang nhìn họ.
Nhưng lại không dám đẩy anh ra vì biết mẹ anh đang ngồi cạnh.
- Cảnh Nghi, chúng ta kết hôn đi..
/115
|