Giờ nghỉ giải lao ở phim trường rất náo nhiệt, cảnh tượng cả tiếng Nhật, tiếng Anh, tiếng Trung hòa lẫn vào nhau hết sức sống động, nhưng Tư Gia Di lại ngồi dựa vào ghế xếp bất động như một pho tượng, mắt điếc tai ngơ đối với hết thảy mọi thứ, chỉ sững sờ mà nhìn chằm chằm vào bài báo điện tử trên điện thoại di động.
Nhảy lầu…
Bỏ mạng…
Nước mắt “Bộp” một tiếng, rơi xuống màn hình điện thoại…
Trợ lý bưng thức uống trở lại thấy vậy, vội vàng chạy tới: “Chị Gia Di, chị sao vậy?”
Tư Gia Di bị tiếng nói lo lắng này làm cho bừng tỉnh, ngẩng đầu…
Tư Gia Di lẩm bẩm dường như cô đang nói gì đó với trợ lý, trợ lý nghe không rõ, chỉ cảm thấy Tư Gia Di nhìn vào mắt cô giống như đang tìm kiếm một sự thừa nhận với mình. Để tai sát vào vào, cô rốt cuộc mới nghe rõ, hóa ra Tư Gia Di đang nói với cô: “Không thể nào…”
“Chuyện gì không thể?”
Trợ lý không nhận được câu trả lời của Tư Gia Di, chỉ thấy Tư Gia Di đột nhiên đứng dậy, không nói tiếng nào liền đâm đầu chạy như điên ra ngoài cửa, những nhân viên làm việc xung quanh nhìn thấy mà chẳng hiểu ra sao, trợ lý chỉ kịp gọi một tiếng : “Chị Gia Di!”, nhưng đuổi theo cũng không kịp, bóng Tư Gia Di đã biến mất ngoài cửa.
****
Tư Gia Di chỉ quay về khách san lấy hộ chiếu và tiền mặt rồi đi thẳng ra sân bay, trước khi máy bay cất cánh phải tắt máy, lúc này cô mới nhớ ra phải xin phép tổ biên kịch.
Tâm trạng căng thẳng trong suốt cuộc hành trình bỗng nhiên trở nên vô cùng trống rỗng từ giây phút tắt nguồn điện thoại. Đầu óc cô trống rỗng , chỉ có một thanh âm lặp đi lặp lại: “Không thể nào…”
Từ khi máy bay cất cánh cho đến lúc chạm đất, chẳng qua chỉ cách nhau vài giờ thôi, nhưng với Tư Gia Di, lại tựa như đã trôi qua cả thế kỷ. Sau khi mở điện thoại, tin nhắn đầu tiên mà cô nhận được là từ Diêu Tử Chính: “Mấy giờ em mới quay xong? Anh sẽ tới đón em.”
Lúc này Tư Gia Di mới ý thức được mình đã bỏ lại hết thảy để trở về nước…
Nhưng mà, về nước thì có thể làm gì được nữa?
Sau khi về nước được vài ngày, qua tay nhiều người cô mới biết được địa điểm và thời gian tổ chức tang lễ của Phương Tử Hằng.
Nhưng, cô lấy thân phận gì để xuất hiện ở tang lễ đây?
Phó Dĩnh tiện đường tới nhà đón cô. Tư Gia Di mở cửa liền thấy Phó Dĩnh mặc bộ váy đen đang đứng bên ngoài, trong người cô như có một sợi gân, bỗng nhiên co rút dữ dội đau đớn…
Thấy Tư Gia Di ôm bụng ngồi xổm xuống, Phó Dĩnh chạy nhanh tới đỡ lấy cô: “Làm sao vậy?”
Tư Gia Di từ từ trở lại bình thường, bám lấy tay vịn định đứng lên lần nữa, khoát tay về phía Phó Dĩnh đang lo lắng: “Không sao cả, vừa rồi bỗng nhiên có chút đau bụng, bây giờ đỡ rồi.”
Phó Dĩnh nhìn thấy quầng thâm dưới mắt cô, vẫn lo lắng: “Hay là cậu đừng đi, nhìn dáng vẻ này của cậu, sợ cậu sẽ không chống đỡ nổi tới nghĩa trang đâu.”
Phó Dĩnh kéo ánh mắt của cô nhìn về chiếc gương cạnh cửa, ở trong kính, sắc mặt của Tư Gia Di tái nhợt, quầng mắt thâm đen. Gương mặt lộ vẻ tiều tụy rõ ràng như vậy, lại còn mạnh miệng: “Yên tâm, không sao đâu.”
“Người biết được quan hệ của các cậu không nhiều lắm, người biết được các cậu đã từng qua lại càng ít hơn, giờ cậu tới đó, ngộ nhỡ bị chụp được thì làm sao đây?”
“Mình chỉ tặng một cành hoa là đi ngay.”
“Nhưng…”
Tư Gia Di đã mang kính râm vào, ra cửa đầu tiên…
Về nguyên nhân mà Phương Tử Hằng tự sát, Tư Gia Di chỉ đứng cạnh những người họ hàng bạn bè tham gia tang lễ một hồi, thì đã nghe được rất nhiều phiên bản.
“Nhìn thấy không? Dì Phương khóc đến nỗi bất tỉnh rồi kìa.”
“Thật sự rất đáng thương. Vì thành lập tạp chí mới, mà đập nồi bán sắt, thậm chí là mượn của người cho vay nặng lãi, kết quả còn chưa trả xong, đã bị bọn chúng dồn tới đường cùng, chỉ còn nước tự sát thôi.”
“Vậy mà cô cũng tin sao? Đây chính là vì nhà họ Phương muốn giữ lại chút thể diện mới bịa ra cái cớ này đấy, tôi nghe nói vốn dĩ thằng nhóc này ỷ vào mình có chút thành tựu, chơi đùa với những ngôi sao nhỏ tới mức bệnh luôn, mấy loại bệnh nan y không có thuốc chữa ấy…”
Đa số thì có vẻ hài hước, những lời có hàm ý gièm pha này lại được truyền đi từ miệng của những người được gọi là bạn bè tốt, thật có bao nhiêu châm chọc, Tư Gia Di ngay cả cười cũng làm không nổi…
Tư Gia Di chỉ đưa tiễn bằng một cành hoa khi tới nghi thức tiễn biệt…
Phó Dĩnh tìm được cô ở bãi đất trống bên ngoài hội trường đặt linh cữu: “Không đi gặp bác Phương sao?”
“Không có mặt mũi để gặp, cũng không có tư cách gì để gặp. Nếu…” Nếu tôi không lạnh lùng với anh như thế, có lẽ anh sẽ không…
Tư Gia Di không nói tiếp, chỉ hỏi Phó Dĩnh: “Có thuốc không?”
“Để mình tìm xem.” Nói xong đã lấy một điếu từ trong gói ra..
Tư Gia Di nhận thuốc và bật lửa mà Phó Dĩnh đưa tới, sương khói rất nhanh lấp đầy khoảng trống trước mắt.
Phó Dĩnh than thở: “Nhớ hồi xưa cậu và Phương Tử Hằng là một đôi đẹp đến cỡ nào, ai sẽ đoán được…”
Một cơn đau thắt bỗng nhiên kéo tới, đau đến nỗi ngay cả điếu thuốc Tư Gia Di cũng không cầm được, trực tiếp ôm bụng dựa vào thân cây, nghe không rõ Phó Dĩnh còn nói câu gì đó.
“Lại đau bụng sao?”
Tư Gia Di cố chịu đựng cho qua cơn đau ngắn ngủi này, nhíu mày gật đầu về phía Phó Dĩnh, Phó Dĩnh dìu cô ra ngoài: “Có phải bệnh rồi không? Hay là tới bệnh viện kiểm tra xem sao?”
“Mình đã đặt vé máy bay trở về Tokyo chiều nay. Không có thời gian.”
Nghe Tư Gia Di nói vậy, Phó Dĩnh thở dài…
****
Lại bắt đầu một quãng đường dài dằng dặc, Diêu Tử Chính biết được cô đã đi làm lại, nhưng nghe được trong giọng nói phía bên kia đầu dây điện thoại, hình như vẫn có chút lo lắng cho cô: “Chuyện trong nhà thu xếp thế nào rồi?”
“Thu xếp xong rồi.”
“Vậy sao tâm trạng vẫn không tốt?”
“Trợ lý của em lại báo cáo tình hình gần đây của em cho anh biết rồi sao?”
“Cô gái kia biết rất rõ ai mới là chủ, nên nguyện trung thành với ai.”
Vốn dĩ vào lúc này Tư Gia Di sẽ không nhịn được cười rồi nói vài câu bông đùa, nhưng hôm nay cái Diêu Tử Chính đợi, chính là sự trầm mặc của cô.
Rất lâu sau... “Diêu Tử Chính!”
Cô trịnh trọng gọi tên của anh như vậy, giọng nói của Diêu Tử Chính cũng trở nên căng thẳng: “Nói!”
“Chúng ta kết hôn đi.”
“...”
“...”
***
Cách xa ngàn dặm, Diêu Tử Chính cúp điện thoại.
Tinh thần có chút hốt hoảng...
Trước mặt là máy tính cá nhân của anh, một tập tài liệu với mật mã gồm ba con số, ánh sáng màu lam nhạt của màn hình máy tính phản chiếu, phác họa những đường nét không rõ ràng trên gương mặt hơi nghiêng của anh.
Một lúc sau Diêu Tử Chính mới khôi phục lại tinh thần, phát hiện mình đã vô thức di chuột xóa đi phần tài liệu đó.
Sau đó trên màn hình nhảy ra cửa sổ “Xác nhận tài liệu bị xóa” như đang nhìn anh mà đùa cợt.
***
Ở nước ngoài Tư Gia Di đóng vai người nghiện, ở trong nước bỗng nhiên lại bùng nổ tin tức nghệ sĩ hút thuốc phiện...
Những bức ảnh của nghệ sĩ hút thuốc phiện bị chế thành ảnh cắt, lan truyền điên cuồng trên các trang web lớn, không lâu sau đã có một loạt các danh sách những người bị tình nghi. Lần này, sau khi Tư Gia Di quay về Tokyo, cô không lên mạng xem qua bất kì tin tức gì, cô biết được toàn bộ những tin tức lá cải nhàm chán này, là nhờ cuộc gọi của người đại diện.
“Chúc mừng cô Tư Gia Di, trong giới giải trí cô lại nóng lên nữa rồi.”
“Sao thế?”
“Bây giờ ở trên mạng đang lan truyền một loạt danh sách những nghi can hút thuốc phiện, cô vinh quang đứng ở đầu bảng. Tôi vốn còn lo lắng, cô ở nước ngoài quay phim sẽ ảnh hưởng đến tỷ suất người xem trong nước, bây giờ tôi không còn lo lắng nữa rồi.”
Người đại diện tức giận nói mỉa cô, có điều Tư Gia Di nghe những lời này riết quen, cô còn an ủi ngược lại người đại diện: “Người đại diện hàng đầu đã nhìn quen với sóng to gió lớn của tôi ơi, vậy anh định giúp tôi thu dọn như thế nào đây?”
Rõ ràng cơn giận của người đại diện còn chưa xả hết: “Bây giờ truyền thông trong nước đều lấy tin tức của Hồng Kông làm chuẩn, thích tìm kiếm những tin tức thật chấn động, đáng tiếc lại không bằng không chứng , cho nên họ liền tạo ảnh cắt của những người được cho là có liên quan, để mọi người cùng đoán. Nghệ sĩ bị hoài nghi chỉ có thể ngậm bồ hòn làm ngọt, bởi vì chỉ cần mở miệng một cái người xem sẽ nói gì mà “Không đánh đã khai”, rồi cái gì mà “Giấu đầu lòi đuôi”. Truyền thông một chút lương tâm cũng không có, cô muốn yên ổn quay bộ phim này, nhưng bọn họ sẽ không để cho cô yên.
“Đúng, đúng, đúng!” Tư Gia Di nói hùa theo.
“Nếu bọn họ không lấy được chứng cớ ra, người xem sẽ chán rất nhanh, như vậy trận bão này có thể trôi qua rồi. Tôi cũng muốn báo trước cho cô một tiếng, để nếu có phóng viên chạy đến phim trường chặn đường cô, cô cũng được chuẩn bị tâm lý trước.”
Tư Gia Di không lo lắng việc này, cô lo lắng chính là một người khác…
Mặc dù Diêu Tử Chính vẫn gọi điện cho cô theo thường lệ, nhưng thật ra có đôi chỗ, dường như thay đổi____ từ khi cô bắt đầu nhắc tới việc “Kết hôn”.
“Chờ cho việc này qua đi, chúng ta sẽ cùng đi nghỉ phép.”
“…”
“Gia Di?”
“…” Tư Gia Di ép mình kéo đầu óc trở về, cũng nhắc nhở chính mình, đó chỉ là ảo giác thôi, rõ ràng người đàn ông này vẫn dùng cách đặc biệt của anh, dùng cách thức lạnh nhạt để quan tâm cô: “Nghỉ phép, không thành vấn đề, suy nghĩ muốn đi đâu chưa?”
“Đến lúc đó tôi sẽ bảo trợ lý sắp xếp” Diêu Tử Chính nói vậy.
Mấy ngày sau Tư Gia Di liền nhận được điện thoại của trợ lý Diêu Tử Chính.
Còn đang đoán số điện thoại xa lạ này là của ai gọi tới, đối phương đã tự giới thiệu: “Tư tiểu thư, tôi là Đinh Duệ , trợ lý của Diêu tiên sinh”.
Mới bây giờ mà đã báo cho cô biết kỳ nghĩ phép của mình, thật sự là quá sớm, Tư Gia Di không khỏi nghi ngờ.
Nhưng không đợi cô mở miệng, Đinh Duệ đã mở miệng giải thích: “Lễ tình nhân vào cuối tuần này Diêu tiên sinh sẽ quay về nước, hơn nữa có thời gian rảnh nửa ngày, gần đây cô cùng với Diêu tiên sinh gặp nhau thì ít xa cách thì nhiều, tôi cũng thấy được tâm trạng của Diêu tiên sinh không tốt, liền xen vào việc người khác, cố ý nhắc nhở cô một chút.”
Tư Gia Di lập tức hiểu được, cười cười: “Cảm ơn”
Về nước vào ngày valentine, sau đó gấp rút quay lại để chụp cho xong phân cảnh buổi trưa, tuyệt đối kịp, Tư Gia Di lên kế hoạch xong xuôi liền lập tức hành động, quà đã chọn xong chỉ chờ mang về nước. Từ trước tới giờ chỉ có Diêu Tử Chính tạo niềm vui bất ngờ cho cô, Tư Gia Di cũng muốn nhìn xem vẻ mặt kinh ngạc của anh.
Chuyến bay vào ngày lễ tình nhân hôm đó, lúc gần tối Tư Gia Di mới về tới nhà, mở cửa liền đi thẳng vào phòng ngủ, lục tung tìm những bộ quần áo yêu thích để thay. Trang điểm nhàn nhạt tinh xảo, cầm chìa khóa nhà của Diêu Tử Chính chuẩn bị ra khỏi cửa.
Đang ngồi đổi giày ở bậc thềm thì chuông cửa đột nhiên vang lên, Tư Gia Di tranh thủ thời gian, không nhìn qua lỗ mắt mèo, lập tức mở cửa.
Tiếp đó là sửng sốt…
Đứng trước mặt cô, là hai gã cảnh sát với vẻ mặt cực kỳ nghiêm trọng…
Nhảy lầu…
Bỏ mạng…
Nước mắt “Bộp” một tiếng, rơi xuống màn hình điện thoại…
Trợ lý bưng thức uống trở lại thấy vậy, vội vàng chạy tới: “Chị Gia Di, chị sao vậy?”
Tư Gia Di bị tiếng nói lo lắng này làm cho bừng tỉnh, ngẩng đầu…
Tư Gia Di lẩm bẩm dường như cô đang nói gì đó với trợ lý, trợ lý nghe không rõ, chỉ cảm thấy Tư Gia Di nhìn vào mắt cô giống như đang tìm kiếm một sự thừa nhận với mình. Để tai sát vào vào, cô rốt cuộc mới nghe rõ, hóa ra Tư Gia Di đang nói với cô: “Không thể nào…”
“Chuyện gì không thể?”
Trợ lý không nhận được câu trả lời của Tư Gia Di, chỉ thấy Tư Gia Di đột nhiên đứng dậy, không nói tiếng nào liền đâm đầu chạy như điên ra ngoài cửa, những nhân viên làm việc xung quanh nhìn thấy mà chẳng hiểu ra sao, trợ lý chỉ kịp gọi một tiếng : “Chị Gia Di!”, nhưng đuổi theo cũng không kịp, bóng Tư Gia Di đã biến mất ngoài cửa.
****
Tư Gia Di chỉ quay về khách san lấy hộ chiếu và tiền mặt rồi đi thẳng ra sân bay, trước khi máy bay cất cánh phải tắt máy, lúc này cô mới nhớ ra phải xin phép tổ biên kịch.
Tâm trạng căng thẳng trong suốt cuộc hành trình bỗng nhiên trở nên vô cùng trống rỗng từ giây phút tắt nguồn điện thoại. Đầu óc cô trống rỗng , chỉ có một thanh âm lặp đi lặp lại: “Không thể nào…”
Từ khi máy bay cất cánh cho đến lúc chạm đất, chẳng qua chỉ cách nhau vài giờ thôi, nhưng với Tư Gia Di, lại tựa như đã trôi qua cả thế kỷ. Sau khi mở điện thoại, tin nhắn đầu tiên mà cô nhận được là từ Diêu Tử Chính: “Mấy giờ em mới quay xong? Anh sẽ tới đón em.”
Lúc này Tư Gia Di mới ý thức được mình đã bỏ lại hết thảy để trở về nước…
Nhưng mà, về nước thì có thể làm gì được nữa?
Sau khi về nước được vài ngày, qua tay nhiều người cô mới biết được địa điểm và thời gian tổ chức tang lễ của Phương Tử Hằng.
Nhưng, cô lấy thân phận gì để xuất hiện ở tang lễ đây?
Phó Dĩnh tiện đường tới nhà đón cô. Tư Gia Di mở cửa liền thấy Phó Dĩnh mặc bộ váy đen đang đứng bên ngoài, trong người cô như có một sợi gân, bỗng nhiên co rút dữ dội đau đớn…
Thấy Tư Gia Di ôm bụng ngồi xổm xuống, Phó Dĩnh chạy nhanh tới đỡ lấy cô: “Làm sao vậy?”
Tư Gia Di từ từ trở lại bình thường, bám lấy tay vịn định đứng lên lần nữa, khoát tay về phía Phó Dĩnh đang lo lắng: “Không sao cả, vừa rồi bỗng nhiên có chút đau bụng, bây giờ đỡ rồi.”
Phó Dĩnh nhìn thấy quầng thâm dưới mắt cô, vẫn lo lắng: “Hay là cậu đừng đi, nhìn dáng vẻ này của cậu, sợ cậu sẽ không chống đỡ nổi tới nghĩa trang đâu.”
Phó Dĩnh kéo ánh mắt của cô nhìn về chiếc gương cạnh cửa, ở trong kính, sắc mặt của Tư Gia Di tái nhợt, quầng mắt thâm đen. Gương mặt lộ vẻ tiều tụy rõ ràng như vậy, lại còn mạnh miệng: “Yên tâm, không sao đâu.”
“Người biết được quan hệ của các cậu không nhiều lắm, người biết được các cậu đã từng qua lại càng ít hơn, giờ cậu tới đó, ngộ nhỡ bị chụp được thì làm sao đây?”
“Mình chỉ tặng một cành hoa là đi ngay.”
“Nhưng…”
Tư Gia Di đã mang kính râm vào, ra cửa đầu tiên…
Về nguyên nhân mà Phương Tử Hằng tự sát, Tư Gia Di chỉ đứng cạnh những người họ hàng bạn bè tham gia tang lễ một hồi, thì đã nghe được rất nhiều phiên bản.
“Nhìn thấy không? Dì Phương khóc đến nỗi bất tỉnh rồi kìa.”
“Thật sự rất đáng thương. Vì thành lập tạp chí mới, mà đập nồi bán sắt, thậm chí là mượn của người cho vay nặng lãi, kết quả còn chưa trả xong, đã bị bọn chúng dồn tới đường cùng, chỉ còn nước tự sát thôi.”
“Vậy mà cô cũng tin sao? Đây chính là vì nhà họ Phương muốn giữ lại chút thể diện mới bịa ra cái cớ này đấy, tôi nghe nói vốn dĩ thằng nhóc này ỷ vào mình có chút thành tựu, chơi đùa với những ngôi sao nhỏ tới mức bệnh luôn, mấy loại bệnh nan y không có thuốc chữa ấy…”
Đa số thì có vẻ hài hước, những lời có hàm ý gièm pha này lại được truyền đi từ miệng của những người được gọi là bạn bè tốt, thật có bao nhiêu châm chọc, Tư Gia Di ngay cả cười cũng làm không nổi…
Tư Gia Di chỉ đưa tiễn bằng một cành hoa khi tới nghi thức tiễn biệt…
Phó Dĩnh tìm được cô ở bãi đất trống bên ngoài hội trường đặt linh cữu: “Không đi gặp bác Phương sao?”
“Không có mặt mũi để gặp, cũng không có tư cách gì để gặp. Nếu…” Nếu tôi không lạnh lùng với anh như thế, có lẽ anh sẽ không…
Tư Gia Di không nói tiếp, chỉ hỏi Phó Dĩnh: “Có thuốc không?”
“Để mình tìm xem.” Nói xong đã lấy một điếu từ trong gói ra..
Tư Gia Di nhận thuốc và bật lửa mà Phó Dĩnh đưa tới, sương khói rất nhanh lấp đầy khoảng trống trước mắt.
Phó Dĩnh than thở: “Nhớ hồi xưa cậu và Phương Tử Hằng là một đôi đẹp đến cỡ nào, ai sẽ đoán được…”
Một cơn đau thắt bỗng nhiên kéo tới, đau đến nỗi ngay cả điếu thuốc Tư Gia Di cũng không cầm được, trực tiếp ôm bụng dựa vào thân cây, nghe không rõ Phó Dĩnh còn nói câu gì đó.
“Lại đau bụng sao?”
Tư Gia Di cố chịu đựng cho qua cơn đau ngắn ngủi này, nhíu mày gật đầu về phía Phó Dĩnh, Phó Dĩnh dìu cô ra ngoài: “Có phải bệnh rồi không? Hay là tới bệnh viện kiểm tra xem sao?”
“Mình đã đặt vé máy bay trở về Tokyo chiều nay. Không có thời gian.”
Nghe Tư Gia Di nói vậy, Phó Dĩnh thở dài…
****
Lại bắt đầu một quãng đường dài dằng dặc, Diêu Tử Chính biết được cô đã đi làm lại, nhưng nghe được trong giọng nói phía bên kia đầu dây điện thoại, hình như vẫn có chút lo lắng cho cô: “Chuyện trong nhà thu xếp thế nào rồi?”
“Thu xếp xong rồi.”
“Vậy sao tâm trạng vẫn không tốt?”
“Trợ lý của em lại báo cáo tình hình gần đây của em cho anh biết rồi sao?”
“Cô gái kia biết rất rõ ai mới là chủ, nên nguyện trung thành với ai.”
Vốn dĩ vào lúc này Tư Gia Di sẽ không nhịn được cười rồi nói vài câu bông đùa, nhưng hôm nay cái Diêu Tử Chính đợi, chính là sự trầm mặc của cô.
Rất lâu sau... “Diêu Tử Chính!”
Cô trịnh trọng gọi tên của anh như vậy, giọng nói của Diêu Tử Chính cũng trở nên căng thẳng: “Nói!”
“Chúng ta kết hôn đi.”
“...”
“...”
***
Cách xa ngàn dặm, Diêu Tử Chính cúp điện thoại.
Tinh thần có chút hốt hoảng...
Trước mặt là máy tính cá nhân của anh, một tập tài liệu với mật mã gồm ba con số, ánh sáng màu lam nhạt của màn hình máy tính phản chiếu, phác họa những đường nét không rõ ràng trên gương mặt hơi nghiêng của anh.
Một lúc sau Diêu Tử Chính mới khôi phục lại tinh thần, phát hiện mình đã vô thức di chuột xóa đi phần tài liệu đó.
Sau đó trên màn hình nhảy ra cửa sổ “Xác nhận tài liệu bị xóa” như đang nhìn anh mà đùa cợt.
***
Ở nước ngoài Tư Gia Di đóng vai người nghiện, ở trong nước bỗng nhiên lại bùng nổ tin tức nghệ sĩ hút thuốc phiện...
Những bức ảnh của nghệ sĩ hút thuốc phiện bị chế thành ảnh cắt, lan truyền điên cuồng trên các trang web lớn, không lâu sau đã có một loạt các danh sách những người bị tình nghi. Lần này, sau khi Tư Gia Di quay về Tokyo, cô không lên mạng xem qua bất kì tin tức gì, cô biết được toàn bộ những tin tức lá cải nhàm chán này, là nhờ cuộc gọi của người đại diện.
“Chúc mừng cô Tư Gia Di, trong giới giải trí cô lại nóng lên nữa rồi.”
“Sao thế?”
“Bây giờ ở trên mạng đang lan truyền một loạt danh sách những nghi can hút thuốc phiện, cô vinh quang đứng ở đầu bảng. Tôi vốn còn lo lắng, cô ở nước ngoài quay phim sẽ ảnh hưởng đến tỷ suất người xem trong nước, bây giờ tôi không còn lo lắng nữa rồi.”
Người đại diện tức giận nói mỉa cô, có điều Tư Gia Di nghe những lời này riết quen, cô còn an ủi ngược lại người đại diện: “Người đại diện hàng đầu đã nhìn quen với sóng to gió lớn của tôi ơi, vậy anh định giúp tôi thu dọn như thế nào đây?”
Rõ ràng cơn giận của người đại diện còn chưa xả hết: “Bây giờ truyền thông trong nước đều lấy tin tức của Hồng Kông làm chuẩn, thích tìm kiếm những tin tức thật chấn động, đáng tiếc lại không bằng không chứng , cho nên họ liền tạo ảnh cắt của những người được cho là có liên quan, để mọi người cùng đoán. Nghệ sĩ bị hoài nghi chỉ có thể ngậm bồ hòn làm ngọt, bởi vì chỉ cần mở miệng một cái người xem sẽ nói gì mà “Không đánh đã khai”, rồi cái gì mà “Giấu đầu lòi đuôi”. Truyền thông một chút lương tâm cũng không có, cô muốn yên ổn quay bộ phim này, nhưng bọn họ sẽ không để cho cô yên.
“Đúng, đúng, đúng!” Tư Gia Di nói hùa theo.
“Nếu bọn họ không lấy được chứng cớ ra, người xem sẽ chán rất nhanh, như vậy trận bão này có thể trôi qua rồi. Tôi cũng muốn báo trước cho cô một tiếng, để nếu có phóng viên chạy đến phim trường chặn đường cô, cô cũng được chuẩn bị tâm lý trước.”
Tư Gia Di không lo lắng việc này, cô lo lắng chính là một người khác…
Mặc dù Diêu Tử Chính vẫn gọi điện cho cô theo thường lệ, nhưng thật ra có đôi chỗ, dường như thay đổi____ từ khi cô bắt đầu nhắc tới việc “Kết hôn”.
“Chờ cho việc này qua đi, chúng ta sẽ cùng đi nghỉ phép.”
“…”
“Gia Di?”
“…” Tư Gia Di ép mình kéo đầu óc trở về, cũng nhắc nhở chính mình, đó chỉ là ảo giác thôi, rõ ràng người đàn ông này vẫn dùng cách đặc biệt của anh, dùng cách thức lạnh nhạt để quan tâm cô: “Nghỉ phép, không thành vấn đề, suy nghĩ muốn đi đâu chưa?”
“Đến lúc đó tôi sẽ bảo trợ lý sắp xếp” Diêu Tử Chính nói vậy.
Mấy ngày sau Tư Gia Di liền nhận được điện thoại của trợ lý Diêu Tử Chính.
Còn đang đoán số điện thoại xa lạ này là của ai gọi tới, đối phương đã tự giới thiệu: “Tư tiểu thư, tôi là Đinh Duệ , trợ lý của Diêu tiên sinh”.
Mới bây giờ mà đã báo cho cô biết kỳ nghĩ phép của mình, thật sự là quá sớm, Tư Gia Di không khỏi nghi ngờ.
Nhưng không đợi cô mở miệng, Đinh Duệ đã mở miệng giải thích: “Lễ tình nhân vào cuối tuần này Diêu tiên sinh sẽ quay về nước, hơn nữa có thời gian rảnh nửa ngày, gần đây cô cùng với Diêu tiên sinh gặp nhau thì ít xa cách thì nhiều, tôi cũng thấy được tâm trạng của Diêu tiên sinh không tốt, liền xen vào việc người khác, cố ý nhắc nhở cô một chút.”
Tư Gia Di lập tức hiểu được, cười cười: “Cảm ơn”
Về nước vào ngày valentine, sau đó gấp rút quay lại để chụp cho xong phân cảnh buổi trưa, tuyệt đối kịp, Tư Gia Di lên kế hoạch xong xuôi liền lập tức hành động, quà đã chọn xong chỉ chờ mang về nước. Từ trước tới giờ chỉ có Diêu Tử Chính tạo niềm vui bất ngờ cho cô, Tư Gia Di cũng muốn nhìn xem vẻ mặt kinh ngạc của anh.
Chuyến bay vào ngày lễ tình nhân hôm đó, lúc gần tối Tư Gia Di mới về tới nhà, mở cửa liền đi thẳng vào phòng ngủ, lục tung tìm những bộ quần áo yêu thích để thay. Trang điểm nhàn nhạt tinh xảo, cầm chìa khóa nhà của Diêu Tử Chính chuẩn bị ra khỏi cửa.
Đang ngồi đổi giày ở bậc thềm thì chuông cửa đột nhiên vang lên, Tư Gia Di tranh thủ thời gian, không nhìn qua lỗ mắt mèo, lập tức mở cửa.
Tiếp đó là sửng sốt…
Đứng trước mặt cô, là hai gã cảnh sát với vẻ mặt cực kỳ nghiêm trọng…
/44
|