“Bốp” Âm thanh đinh tai nhức óc. Anh khẽ nhíu chân mà, Diệp Hân Đồng nhìn anh, trong lòng chua xót.
Tình yêu của cô đối với anh vẫn đang trên đường thu hồi.
Diệp Tuyền đặt nồi xuống, đi tìm búa. (Ặc ặc)
Mắt Diệp Hân Đồng lóe lên, nếu tương búa lên, đầu anh sẽ vỡ mất, không cẩn thận có khi còn chết.
Thấy Diệp Tuyền sắp đánh đến nơi, Diệp Hân Đồng nhanh chóng chặn lại.
“Mẹ, đừng”
Diệp Tuyền kinh ngạc nhìn Diệp Hân Đồng, vô cùng kinh ngạc, trong mắt Mặc Tử Hiên ánh lên một tia hi vọng, anh quay đầu lại đối diện hai mẹ con Diệp Hân Đồng.
Diệp Hân Đồng liếc Mặc Tử Hiên một cái “Anh ta chết mẹ cũng phải đi tù, không cần phải làm bẩn tay mình.”
“Ta thà ngồi tù còn hơn để con bị nó lừa”. Diệp Tuyền bắt đầu khóc lóc kể lể.
“Không đâu, hôn lễ của con và Vũ Văn Thành sẽ không thay đổi” Diệp Hân Đồng an ủi mẹ sau đó đối diện với Mặc Tử Hiên.
“Anh đi đi, sau này vĩnh viễn đừng xuất hiện trước mặt tôi nữa, đối với anh tôi đã không còn tình nghĩa gì, tiếp tục ở đây anh sẽ chỉ rước lấy nhục nhã mà thôi”
“Phải làm sao em mới tin tưởng anh?” Mặc Tử Hiên vội vàng hỏi.
“Thế nào cũng không tin nổi, đừng cố gắng tìm tòi sự ngu ngốc của tôi nữa, đối với anh tôi đã không còn ngu ngốc nữa rồi, kể cả anh có thật lòng, cũng không thay đổi được chuyện tôi và Vũ Văn Thành sẽ kết hôn, nói thật cho anh biết, tôi chẳng qua chỉ chơi anh, trong lòng tôi vốn chỉ có Vũ Văn Thành. Nếu không phải anh khiến tôi hiểu lầm là Vũ Văn Thành phản bội, tôi thậm chí chẳng buồn chơi trò dục vọng với anh. Ví như hiện tại. Đừng dây dưa nữa, càng dây dưa càng chứng minh sự hèn hạ của anh.” Diệp Hân Đồng nói một cách nghiêm túc.
“Anh không tin” Mặc Tử Hiên quát.
“Tin hay không là tùy anh, chúng tôi phải ăn cơm, anh biến ngay, hoặc từ từ biến đi, tùy anh. Mẹ, chúng ta ăn cơm thôi.”
Diệp Hân Đồng quay người, coi như không thấy Mặc Tử Hiên bưng thức ăn đặt lên bàn.
Vũ Văn Thành ngồi vào bàn, Diệp Tuyền cũng ngồi vào, Đinh Đinh Đang nhìn Mặc Tử Hiên một cái, lắc đầu rồi cũng ngồi xuống.
Mặc Tử Hiên vẫn đứng yên tại chỗ.
Diệp Hân Đồng như thể cố ý để mặc Mặc Tử Hiên nhìn, cố ý tỏ ra thân mật với Vũ Văn Thành, cố ý liếc mắt đưa tình với Vũ Văn Thành.
Vũ Văn Thành cũng gắp thức ăn cho Diệp Hân Đồng, hai người âu yếm thì thầm
Mặc Tử Hiên bị đả kích, xoay người, ra khỏi nhà Diệp Tuyền.
Mặc Tử Hiên vừa đi, Diệp Hân Đồng cảm thấy tim đau đớn, nhưng cô vẫn cười rực rỡ, không để cho mọi người phải lo lắng.
“Em muốn đi Maldives. “ Diệp Hân Đồng mỉm cười nói với Vũ Văn Thành.
“Chỗ đó nhỏ quá, rất dễ tìm ra, đi paris đi, nhiều người, dễ ẩn núp.” Vũ Văn Thành đề nghị.
“Được, nghe lời anh” Diệp Hân Đồng cầm khăn giáy trên bàn, lau khóe miệng cho Vũ Văn Thành, cười nói “Sếp băng sơn của em, sao ăn cơm lại giống trẻ con thế này?”
“A!A!”
“Này, lúc ăn cơm các người đừng có buồn nôn như vậy được không, không định cho chúng tôi ăn nữa à?” Đinh Đinh Đang không thể nhìn nổi nữa, cô quát lên vơi Diệp Hân Đồng.
“Thanh niên thân mật chút cũng không sao, bà già như ta buồn nôn cũng ăn được. Ha ha ha” Diệp Tuyền rất vui vì sự thân mật của Diệp Hân Đồng và Vũ Văn Thành.
Diệp Hân Đồng cùng Vũ Văn Thành trái lại cười một tiếng.
Sauk hi ăn xong, Vũ Văn Thành thừa dịp Diệp Hân Đồng cố ý trì hoãn Diệp Tuyền, len lén vào phòng bà, tìm trên giường, trên bàn trang điểm, trên quần áo, cố lấy được một sợi tóc, đúng lúc chuẩn bị đi ra thì Đinh Đinh Đang mở cửa phòng, hai tay khoanh trước ngực, tựa vào cửa nhìn Vũ Văn Thành.
Vũ Văn Thành không để ý đến Đinh Đinh Đang nhanh chóng đi ra, tránh bị Diệp Tuyền phát hiện.
Đinh Đinh Đang theo Vũ Văn Thành đến phòng Diệp Hân Đồng.
“Nói cho tôi biết, hai người chuẩn bị làm gì?” Đinh Đinh Đang hùng hổ hỏi như một bà quản gia.
Vũ Văn Thành nhìn Đinh Đinh Đang “Tôi rất cảm kích cô đã cứu chúng tôi, nhưng tôi không có nghĩa vụ phải báo cáo với cô”
Đinh Đinh Đang nhìn vào túi Vũ Văn Thành “Các người định đi giám định huyết thống sao?”
“Đây cũng không phải chuyện của cô, tuy nhiên vẫn cảm ơn cô, tôi vốn không muốn để Diệp Hân Đồng làm cảnh sát, kết quả như bây giờ rất tốt”
“Kết quả gì?” Đinh Đinh Đang nóng nảy hỏi, đi đến trước mặt Vũ Văn Thành.
“Không có gì”
“Anh cũng không muốn biết thân thế của Diệp Hân Đồng sao?” Đinh Đinh Đang sửa lời.
“Cô biết?” Vũ Văn Thành nhìn thẳng vào mặt Đinh Đinh Đang.
“Dĩ nhiên biết, hôn tôi đi, tôi sẽ nói cho anh” Đinh Đinh Đang nhìn chằm chằm môi Vũ Văn Thành.
Vũ Văn Thành do dự một lúc, đặt tay lên vai Đinh Đinh Đang, từ từ đến gần cô.
Đinh Đinh Đang liếm môi một cái, căng thẳng chờ Vũ Văn Thành
Lúc sắp đến nơi, Vũ Văn Thành dừng lại, ánh mắt lạnh như băng, đứng thẳng người, lạnh lùng nói “Thân thế của cô ấy điều tra rất dễ dàng, sau này không cần chơi trò ngây thơ như vậy.”
“Anh” Đinh Đinh Đang căn cắn môi đi ra ngoài.
Vũ Văn Thành cầm lên một sợi tóc, là của Đinh Đinh Đang, thừa dịp vừa rồi đánh lạc hướng ánh mắt cô ta lấy trên áo.
Vũ Văn Thành ra khỏi phòng Diệp Hân Đồng, gật đầu với Diệp Hân Đồng một cái, tỏ ý đã thành công.
Vì Diệp Tuyền nhiệt tình mời, Vũ Văn Thành và Diệp Hân Đồng ở lại một đêm.
Đinh Đinh Đang không yên lòng cũng mặt dày muốn ở lại.
“Ta dọn dẹp phòng một chút, bình thường chỉ có một mình ta ở nhà, cho nên, không có hơi người”. Diệp Hân Đồng thích náo nhiệt, nhiều người ở lại như vậy, bà rất vui.
“Mẹ, không cầ đâu, dù sao con với Vũ Văn Thành cũng sắp kết hôn, một phòng là đủ rồi.” Diệp Hân Đồng nói, trên mặt có chút ngượng ngùng lúng túng.
“Không được, phụ nữ chưa xuất giá sao lại ở cùng phòng với đàn ông được.” Đinh Đinh Đang phản đối đầu tiên.
Diệp Tuyền nghi ngờ nhìn Đinh Đinh Đang, che miệng cười nói “Tại sao con so với ta còn phong kiến hơn thế?”
“Cô nam quả nữ ở chung một phòng, đồn ra sẽ không hay, các người có cần gấp gáp ở chung với nhau như vậy không? Ngày kết hôn tự nhiên sẽ ở với nhau.” Đinh Đinh Đang kiên quyết phản đối.
“Ừm” Diệp Tuyền suy nghĩ.
Diệp Hân Đồng có tính toán riêng, cô muốn mẹ yên tâm, kéo tay Vũ Văn Thành, nũng nịu. Cô cần sự giúp đỡ của anh.
“Dì à, thực ra con và Diệp Hân Đồng đã sớm như vợ chồng, con cũng muốn ở cùng cô ấy, hôm nay cô ấy bị làm cho sợ hãi.” Vũ Văn Thành thản nhiên nói.
Diệp Hân Đồng dù kinh ngạc nhưng lại phối hợp nhu tình liếc anh một cái.
“Cái gì, hai người ở cùng nhau khi nào?” Đinh Đinh Đang càng kinh ngạc hơn, vừa kinh ngạc vừa uất ức.
“Ở nhà tôi” Vũ Văn Thành nói với Đinh Đinh Đang, giọng rất lạnh lùng.
Đinh Đinh Đang thấy vô cùng uất ức, tức giận quay đi.
“Được rồi, được rồi, các con muốn ở chung với nhau thì ở đi, nhiều chuyện quá, ha ha.” Diệp Tuyền a dua rồi đi dọn phòng cho Đinh Đinh Đang.
Vũ Văn Thành và Diệp Hân Đồng trở về phòng, đóng cửa lại.
“Em có thể nói xem em đang nghĩ gì không?” Vũ Văn Thành hỏi, về phương diện tình cảm anh hơi ngây thơ.
“Mặc dù có thể lập tức ra nước ngoài, nhưng em không muốn nói ra sự thật, mẹ em có thể không chấp nhận nổi, trước lúc đi em muốn bà thấy chúng ta ở cùng nhau, mẹ rất tín nhiệm anh, như vậy cũng có thể yên tâm” Diệp Hân Đồng thương cảm nói.
“Có thể chỉ là Đinh Đinh Đang nói bậy, chờ kết quả đã” Vũ Văn Thành nói.
“Vâng”
Vũ Văn Thành nhìn thấy máy tính, đột nhiên nghĩ tới một việc.
“Trong máy tính của em có A (phim sex) không?”
“A?” Sao đột nhiên anh lại hỏi cái này “Không có”
Vũ Văn Thành sửng sốt, anh nhớ có lần gọi điện thoại cho Diệp Hân Đồng, cô nói cô đang xem A. Chẳng lẽ… Vũ Văn Thành cũng không hỏi rõ.
Anh mở máy tính ra.
“Sếp, anh làm gì vậy?” Diệp Hân Đồng kinh ngạc hỏi.
“Không phải em nói muốn cho dì yên tâm sao?” Vũ Văn Thành cũng thấy hơi lúng túng.
Diệp Hân Đồng chỉ thấy anh thuần thục mở một trang web, sau đó mở một bộ phim.
Thấy động tác quen thuộc của anh, chẳng lẽ anh rất hay xem?
“Đàn ông các anh đều thích loại này sao?” Diệp Hân Đồng kinh ngạc hỏi, biểu lộ vẻ kỳ quái.
“Hả? À, thỉnh thoảng xem một chút”
Diệp Hân Đồng nhìn khuôn mặt đỏ ửng của Vũ Văn Thành “Không ngờ sếp băng sơn lại có sở thích này nha” Diệp Hân Đồng trêu chọc.
“À, phải học một chút” Vũ Văn Thành càng thêm lúng túng, mở phim ra, bật tiếng lớn.
Diệp Hân Đồng nhanh chóng quay đi.
“Phù” Cô đến bên cửa sổ thở ra.
Vũ Văn Thành cũng đến bên cửa sổ.
Hai người ngây ngốc đứng, nghe tiếng thở dốc kích tình trong đĩa. ( =]] )
Mặt Diệp Hân Đồng đỏ ứng nhìn Vũ Văn Thành mọt cái, ánh mắt chuyển xuống bộ phận đặc biệt của đàn ông.
Hành động của cô chỉ là tò mò.
Vũ Văn Thành lúng túng quay đi chỗ khác.
Diệp Hân Đồng đột nhiên cảm thấy buồn cười, cô xúc động muốn đùa giỡn Vũ Văn Thành.
Cô từ từ đến gần anh.
Không phải chứ, thân thể Vũ Văn Thành vì thấy cô đến gần mà run rẩy.
Diệp Hân Đồng ôm anh từ đằng sau.
Người Vũ Văn Thành cứng ngắc, Diệp Hân Đồng cười đùa tựa vào lưng anh, tim anh đập loạn xạ.
“Có biết em đang đùa với lửa không?” Vũ Văn Thành đột nhiên khàn khàn nói, giọng trầm thấp, đầy hấp dẫn.
Diệp Hân Đồng kinh ngạc vội vàng buông ra.
“Xin lỗi’. Diệp Hân Đồng như đứa trẻ làm sai.
Vũ Văn Thành quay lại, dịu dàng nhìn khuôn mặt ửng đỏ của Diệp Hân Đồng “Nếu trong bụng em không có đứa bé, em có lấy anh không?”
Diệp Hân Đồng ngẩng đầu, nhìn ánh mắt nóng bỏng của Vũ Văn Thành, lúc đầu cô quyết định lấy anh, đứa bé là nguyên nhân lớn, nếu cô nói thẳng, Vũ Văn Thành nhất định sẽ rất tổn thương, chuyện đã như bây giờ, một lời nói dối sẽ khiến mọi người đều không tổn thương.
“Biết không, vì anh tốt, vì anh kiên trì, vì anh rộng lượng, bây giờ, em cảm thấy, được anh yêu thật may mắn vô cùng, cảm ơn một người ưu tú như anh đã yêu em” Diệp Hân Đồng nói thật lòng.
“Vậy nếu bây giờ anh muốn em thì sao?” Ánh mắt Vũ Văn Thành càng thêm nóng bỏng, đến gần Diệp Hân Đồng, Diệp Hân Đồng có thể cảm nhận được lửa nóng dục vọng, khuôn mặt hoàn mỹ cùng hơi thở nồng đậm của anh.
Tình yêu của cô đối với anh vẫn đang trên đường thu hồi.
Diệp Tuyền đặt nồi xuống, đi tìm búa. (Ặc ặc)
Mắt Diệp Hân Đồng lóe lên, nếu tương búa lên, đầu anh sẽ vỡ mất, không cẩn thận có khi còn chết.
Thấy Diệp Tuyền sắp đánh đến nơi, Diệp Hân Đồng nhanh chóng chặn lại.
“Mẹ, đừng”
Diệp Tuyền kinh ngạc nhìn Diệp Hân Đồng, vô cùng kinh ngạc, trong mắt Mặc Tử Hiên ánh lên một tia hi vọng, anh quay đầu lại đối diện hai mẹ con Diệp Hân Đồng.
Diệp Hân Đồng liếc Mặc Tử Hiên một cái “Anh ta chết mẹ cũng phải đi tù, không cần phải làm bẩn tay mình.”
“Ta thà ngồi tù còn hơn để con bị nó lừa”. Diệp Tuyền bắt đầu khóc lóc kể lể.
“Không đâu, hôn lễ của con và Vũ Văn Thành sẽ không thay đổi” Diệp Hân Đồng an ủi mẹ sau đó đối diện với Mặc Tử Hiên.
“Anh đi đi, sau này vĩnh viễn đừng xuất hiện trước mặt tôi nữa, đối với anh tôi đã không còn tình nghĩa gì, tiếp tục ở đây anh sẽ chỉ rước lấy nhục nhã mà thôi”
“Phải làm sao em mới tin tưởng anh?” Mặc Tử Hiên vội vàng hỏi.
“Thế nào cũng không tin nổi, đừng cố gắng tìm tòi sự ngu ngốc của tôi nữa, đối với anh tôi đã không còn ngu ngốc nữa rồi, kể cả anh có thật lòng, cũng không thay đổi được chuyện tôi và Vũ Văn Thành sẽ kết hôn, nói thật cho anh biết, tôi chẳng qua chỉ chơi anh, trong lòng tôi vốn chỉ có Vũ Văn Thành. Nếu không phải anh khiến tôi hiểu lầm là Vũ Văn Thành phản bội, tôi thậm chí chẳng buồn chơi trò dục vọng với anh. Ví như hiện tại. Đừng dây dưa nữa, càng dây dưa càng chứng minh sự hèn hạ của anh.” Diệp Hân Đồng nói một cách nghiêm túc.
“Anh không tin” Mặc Tử Hiên quát.
“Tin hay không là tùy anh, chúng tôi phải ăn cơm, anh biến ngay, hoặc từ từ biến đi, tùy anh. Mẹ, chúng ta ăn cơm thôi.”
Diệp Hân Đồng quay người, coi như không thấy Mặc Tử Hiên bưng thức ăn đặt lên bàn.
Vũ Văn Thành ngồi vào bàn, Diệp Tuyền cũng ngồi vào, Đinh Đinh Đang nhìn Mặc Tử Hiên một cái, lắc đầu rồi cũng ngồi xuống.
Mặc Tử Hiên vẫn đứng yên tại chỗ.
Diệp Hân Đồng như thể cố ý để mặc Mặc Tử Hiên nhìn, cố ý tỏ ra thân mật với Vũ Văn Thành, cố ý liếc mắt đưa tình với Vũ Văn Thành.
Vũ Văn Thành cũng gắp thức ăn cho Diệp Hân Đồng, hai người âu yếm thì thầm
Mặc Tử Hiên bị đả kích, xoay người, ra khỏi nhà Diệp Tuyền.
Mặc Tử Hiên vừa đi, Diệp Hân Đồng cảm thấy tim đau đớn, nhưng cô vẫn cười rực rỡ, không để cho mọi người phải lo lắng.
“Em muốn đi Maldives. “ Diệp Hân Đồng mỉm cười nói với Vũ Văn Thành.
“Chỗ đó nhỏ quá, rất dễ tìm ra, đi paris đi, nhiều người, dễ ẩn núp.” Vũ Văn Thành đề nghị.
“Được, nghe lời anh” Diệp Hân Đồng cầm khăn giáy trên bàn, lau khóe miệng cho Vũ Văn Thành, cười nói “Sếp băng sơn của em, sao ăn cơm lại giống trẻ con thế này?”
“A!A!”
“Này, lúc ăn cơm các người đừng có buồn nôn như vậy được không, không định cho chúng tôi ăn nữa à?” Đinh Đinh Đang không thể nhìn nổi nữa, cô quát lên vơi Diệp Hân Đồng.
“Thanh niên thân mật chút cũng không sao, bà già như ta buồn nôn cũng ăn được. Ha ha ha” Diệp Tuyền rất vui vì sự thân mật của Diệp Hân Đồng và Vũ Văn Thành.
Diệp Hân Đồng cùng Vũ Văn Thành trái lại cười một tiếng.
Sauk hi ăn xong, Vũ Văn Thành thừa dịp Diệp Hân Đồng cố ý trì hoãn Diệp Tuyền, len lén vào phòng bà, tìm trên giường, trên bàn trang điểm, trên quần áo, cố lấy được một sợi tóc, đúng lúc chuẩn bị đi ra thì Đinh Đinh Đang mở cửa phòng, hai tay khoanh trước ngực, tựa vào cửa nhìn Vũ Văn Thành.
Vũ Văn Thành không để ý đến Đinh Đinh Đang nhanh chóng đi ra, tránh bị Diệp Tuyền phát hiện.
Đinh Đinh Đang theo Vũ Văn Thành đến phòng Diệp Hân Đồng.
“Nói cho tôi biết, hai người chuẩn bị làm gì?” Đinh Đinh Đang hùng hổ hỏi như một bà quản gia.
Vũ Văn Thành nhìn Đinh Đinh Đang “Tôi rất cảm kích cô đã cứu chúng tôi, nhưng tôi không có nghĩa vụ phải báo cáo với cô”
Đinh Đinh Đang nhìn vào túi Vũ Văn Thành “Các người định đi giám định huyết thống sao?”
“Đây cũng không phải chuyện của cô, tuy nhiên vẫn cảm ơn cô, tôi vốn không muốn để Diệp Hân Đồng làm cảnh sát, kết quả như bây giờ rất tốt”
“Kết quả gì?” Đinh Đinh Đang nóng nảy hỏi, đi đến trước mặt Vũ Văn Thành.
“Không có gì”
“Anh cũng không muốn biết thân thế của Diệp Hân Đồng sao?” Đinh Đinh Đang sửa lời.
“Cô biết?” Vũ Văn Thành nhìn thẳng vào mặt Đinh Đinh Đang.
“Dĩ nhiên biết, hôn tôi đi, tôi sẽ nói cho anh” Đinh Đinh Đang nhìn chằm chằm môi Vũ Văn Thành.
Vũ Văn Thành do dự một lúc, đặt tay lên vai Đinh Đinh Đang, từ từ đến gần cô.
Đinh Đinh Đang liếm môi một cái, căng thẳng chờ Vũ Văn Thành
Lúc sắp đến nơi, Vũ Văn Thành dừng lại, ánh mắt lạnh như băng, đứng thẳng người, lạnh lùng nói “Thân thế của cô ấy điều tra rất dễ dàng, sau này không cần chơi trò ngây thơ như vậy.”
“Anh” Đinh Đinh Đang căn cắn môi đi ra ngoài.
Vũ Văn Thành cầm lên một sợi tóc, là của Đinh Đinh Đang, thừa dịp vừa rồi đánh lạc hướng ánh mắt cô ta lấy trên áo.
Vũ Văn Thành ra khỏi phòng Diệp Hân Đồng, gật đầu với Diệp Hân Đồng một cái, tỏ ý đã thành công.
Vì Diệp Tuyền nhiệt tình mời, Vũ Văn Thành và Diệp Hân Đồng ở lại một đêm.
Đinh Đinh Đang không yên lòng cũng mặt dày muốn ở lại.
“Ta dọn dẹp phòng một chút, bình thường chỉ có một mình ta ở nhà, cho nên, không có hơi người”. Diệp Hân Đồng thích náo nhiệt, nhiều người ở lại như vậy, bà rất vui.
“Mẹ, không cầ đâu, dù sao con với Vũ Văn Thành cũng sắp kết hôn, một phòng là đủ rồi.” Diệp Hân Đồng nói, trên mặt có chút ngượng ngùng lúng túng.
“Không được, phụ nữ chưa xuất giá sao lại ở cùng phòng với đàn ông được.” Đinh Đinh Đang phản đối đầu tiên.
Diệp Tuyền nghi ngờ nhìn Đinh Đinh Đang, che miệng cười nói “Tại sao con so với ta còn phong kiến hơn thế?”
“Cô nam quả nữ ở chung một phòng, đồn ra sẽ không hay, các người có cần gấp gáp ở chung với nhau như vậy không? Ngày kết hôn tự nhiên sẽ ở với nhau.” Đinh Đinh Đang kiên quyết phản đối.
“Ừm” Diệp Tuyền suy nghĩ.
Diệp Hân Đồng có tính toán riêng, cô muốn mẹ yên tâm, kéo tay Vũ Văn Thành, nũng nịu. Cô cần sự giúp đỡ của anh.
“Dì à, thực ra con và Diệp Hân Đồng đã sớm như vợ chồng, con cũng muốn ở cùng cô ấy, hôm nay cô ấy bị làm cho sợ hãi.” Vũ Văn Thành thản nhiên nói.
Diệp Hân Đồng dù kinh ngạc nhưng lại phối hợp nhu tình liếc anh một cái.
“Cái gì, hai người ở cùng nhau khi nào?” Đinh Đinh Đang càng kinh ngạc hơn, vừa kinh ngạc vừa uất ức.
“Ở nhà tôi” Vũ Văn Thành nói với Đinh Đinh Đang, giọng rất lạnh lùng.
Đinh Đinh Đang thấy vô cùng uất ức, tức giận quay đi.
“Được rồi, được rồi, các con muốn ở chung với nhau thì ở đi, nhiều chuyện quá, ha ha.” Diệp Tuyền a dua rồi đi dọn phòng cho Đinh Đinh Đang.
Vũ Văn Thành và Diệp Hân Đồng trở về phòng, đóng cửa lại.
“Em có thể nói xem em đang nghĩ gì không?” Vũ Văn Thành hỏi, về phương diện tình cảm anh hơi ngây thơ.
“Mặc dù có thể lập tức ra nước ngoài, nhưng em không muốn nói ra sự thật, mẹ em có thể không chấp nhận nổi, trước lúc đi em muốn bà thấy chúng ta ở cùng nhau, mẹ rất tín nhiệm anh, như vậy cũng có thể yên tâm” Diệp Hân Đồng thương cảm nói.
“Có thể chỉ là Đinh Đinh Đang nói bậy, chờ kết quả đã” Vũ Văn Thành nói.
“Vâng”
Vũ Văn Thành nhìn thấy máy tính, đột nhiên nghĩ tới một việc.
“Trong máy tính của em có A (phim sex) không?”
“A?” Sao đột nhiên anh lại hỏi cái này “Không có”
Vũ Văn Thành sửng sốt, anh nhớ có lần gọi điện thoại cho Diệp Hân Đồng, cô nói cô đang xem A. Chẳng lẽ… Vũ Văn Thành cũng không hỏi rõ.
Anh mở máy tính ra.
“Sếp, anh làm gì vậy?” Diệp Hân Đồng kinh ngạc hỏi.
“Không phải em nói muốn cho dì yên tâm sao?” Vũ Văn Thành cũng thấy hơi lúng túng.
Diệp Hân Đồng chỉ thấy anh thuần thục mở một trang web, sau đó mở một bộ phim.
Thấy động tác quen thuộc của anh, chẳng lẽ anh rất hay xem?
“Đàn ông các anh đều thích loại này sao?” Diệp Hân Đồng kinh ngạc hỏi, biểu lộ vẻ kỳ quái.
“Hả? À, thỉnh thoảng xem một chút”
Diệp Hân Đồng nhìn khuôn mặt đỏ ửng của Vũ Văn Thành “Không ngờ sếp băng sơn lại có sở thích này nha” Diệp Hân Đồng trêu chọc.
“À, phải học một chút” Vũ Văn Thành càng thêm lúng túng, mở phim ra, bật tiếng lớn.
Diệp Hân Đồng nhanh chóng quay đi.
“Phù” Cô đến bên cửa sổ thở ra.
Vũ Văn Thành cũng đến bên cửa sổ.
Hai người ngây ngốc đứng, nghe tiếng thở dốc kích tình trong đĩa. ( =]] )
Mặt Diệp Hân Đồng đỏ ứng nhìn Vũ Văn Thành mọt cái, ánh mắt chuyển xuống bộ phận đặc biệt của đàn ông.
Hành động của cô chỉ là tò mò.
Vũ Văn Thành lúng túng quay đi chỗ khác.
Diệp Hân Đồng đột nhiên cảm thấy buồn cười, cô xúc động muốn đùa giỡn Vũ Văn Thành.
Cô từ từ đến gần anh.
Không phải chứ, thân thể Vũ Văn Thành vì thấy cô đến gần mà run rẩy.
Diệp Hân Đồng ôm anh từ đằng sau.
Người Vũ Văn Thành cứng ngắc, Diệp Hân Đồng cười đùa tựa vào lưng anh, tim anh đập loạn xạ.
“Có biết em đang đùa với lửa không?” Vũ Văn Thành đột nhiên khàn khàn nói, giọng trầm thấp, đầy hấp dẫn.
Diệp Hân Đồng kinh ngạc vội vàng buông ra.
“Xin lỗi’. Diệp Hân Đồng như đứa trẻ làm sai.
Vũ Văn Thành quay lại, dịu dàng nhìn khuôn mặt ửng đỏ của Diệp Hân Đồng “Nếu trong bụng em không có đứa bé, em có lấy anh không?”
Diệp Hân Đồng ngẩng đầu, nhìn ánh mắt nóng bỏng của Vũ Văn Thành, lúc đầu cô quyết định lấy anh, đứa bé là nguyên nhân lớn, nếu cô nói thẳng, Vũ Văn Thành nhất định sẽ rất tổn thương, chuyện đã như bây giờ, một lời nói dối sẽ khiến mọi người đều không tổn thương.
“Biết không, vì anh tốt, vì anh kiên trì, vì anh rộng lượng, bây giờ, em cảm thấy, được anh yêu thật may mắn vô cùng, cảm ơn một người ưu tú như anh đã yêu em” Diệp Hân Đồng nói thật lòng.
“Vậy nếu bây giờ anh muốn em thì sao?” Ánh mắt Vũ Văn Thành càng thêm nóng bỏng, đến gần Diệp Hân Đồng, Diệp Hân Đồng có thể cảm nhận được lửa nóng dục vọng, khuôn mặt hoàn mỹ cùng hơi thở nồng đậm của anh.
/211
|