Diệp Hân Đồng chống tay vào ngực Vũ Văn Thành, nhưng nghĩ lại, cô phải quên Mặc Tử Hiên, thấy gì cũng nhớ tới Mặc Tử Hiên, đều này khiến cô quá đau khổ, cô phải quên, phải quên.
Đôi tay chống ở ngực Vũ Văn Thành dần dần chuyển thành ôm, hôn, trời đất mịt mù.
Đột nhiên cô cảm thấy ngực chợt lạnh, đôi tay nóng bỏng của Vũ Văn Thành vẫn dịu dàng ve vuốt, không suy nghĩ, cô lập tức đẩy anh ra.
Vũ Văn Thành bị đẩy ra, Diệp Hân Đồng quay lưng đi.
“Việc này, không được. Em đang có thai”
“Xin lỗi, anh kích động quá” Vũ Văn Thành bị đẩy ra, vô cùng lúng túng.
Diệp Hân Đồng nhảy lên giường “Ngủ đi, sau này sẽ chô, nhưng không phải bây giờ”
Diệp Hân Đồng nói xong, trùm kín chăn.
Vũ Văn Thành đứng ở đầu giường, nhìn Diệp Hân Đồng trốn trong chăn, hơi nở một nụ cười.
Tình yêu chính là chỉ cần một câu nói có thể đưa người ta lên thiên đường, nhưng cũng là một câu nói có thể dìm người ta xuống địa ngục, bọn họ phát triển đến mức này, cô có thể nghe lời anh, không đi bảo vệ Mặc Tử Hiên, anh cũng đủ thấy vui vẻ rồi.
“Diệp Hân Đồng, chẳng phải em định giúp anh giặt quần áo hay sao?” Vũ Văn Thành hỏi.
Diệp Hân Đồng thò đầu từ trong chăn ra, lúng túng cười “Ừ nhỉ, em quên mất, xin lỗi, bây giờ em đi đây”
Diệp Hân Đồng lại lập tức xuống giường, xông vào phòng tắm.
Việc đầu tiên, cô dội nước lã lên người, để cho mình bình tĩnh lại.
Nước lạnh, nhưng đầu óc cô vẫn nóng, Diệp Hân Đồng nhìn vào mình trong gương.
“Diệp Hân Đồng, bây giờ, mày chỉ có thể lên chùa làm ni cô, từ đó thanh tâm quả dục (giữ tâm thanh tịnh, không còn ham muốn với dục vọng), mang theo tình yêu của Mặc Tử Hiên cả đời, hoặc là, toàn tâm toàn ý với Vũ Văn Thành, đừng vô liêm sỉ lưỡng lự giữa hai người đàn ông nữa.” Diệp Hân Đồng vô cùng ghét bản thân mình như lúc này.
Cô thở dài một hơi, lần nữa vã nước lên mặt, ướt cả quần áo cũng không biết.
“Quên Mặc Tử Hiên, quên hết sự tổn thương, yêu Vũ Văn Thành, mình nhất định có thể làm được, nhất định.” Diệp Hân Đồng lại nói với bản thân.
Cô cầm quần áo Vũ Văn Thành lên giặt.
Nghiêm túc giặt.
Trong nháy mắt, cô lại nghĩ tới cảnh giặt quần áo cho Mặc Tử Hiên, lòng đau đớn, Diệp Hân Đồng lắc đầu một cái.
“Mình không muốn, đừng nhớ, mẹ nó, mình chẳng phải bị coi thường, mẹ nó, hắn đối với mình không tốt, lợi dụng mình, muốn quên cũng không quên được, đươc lắm, cũng không quý trọng mình, em gái anh, tôi nhất định sẽ quên.” Diệp Hân Đồng dùng ngón tay bấm chân mình, cho nến khi sự đau đớn làm dời đi suy nghĩ của cô.
Cô dừng lại.
“Cố gắng lên, mình nhất định có thể làm được”
Diệp Hân Đồng tiếp tục giặt quần áo.
Rất nhanh cô đã giặt xong, đi vào phòng.
Vũ Văn Thành đang nằm trên giường, ánh mắt nhìn thẳng Diệp Hân Đồng.
Diệp Hân Đồng làm như không thấy, đến bên cửa sổ, đột nhiên cô nhìn thấy một chiếc máy nghe lén trên cửa sổ.
Cô kinh hoảng, túm lấy chiếc máy.
“Vũ Văn Thành! Anh xem cái này” Diệp Hân Đồng chạy đến bên giường.
Vũ Văn Thành cũng kinh ngạc theo, đầu tiên anh nghĩ đến Mặc Tử Hiên, nếu Mặc Tử Hiên biết trong bụng Diệp Hân Đồng có con của hắn, thì sẽ thế nào?
Hai người bọn họ hai mặt nhìn nhau.
“Cộc cộc cộc” Có người gõ cửa.
Vũ Văn Thành nhảy xuống giường, ra mở cửa. Quá vội vàng, anh quên mất là mình chỉ quấn khăn tắm, Diệp Hân Đồng cũng quên mất quần áo xộc xệch của mình.
Đứng ở cửa Đinh Đinh Đang nở nụ cười rực rỡ.
“Cô làm gì vậy?” Vũ Văn Thành không vui vẻ gì với cô.
“Đồ của tôi bị người khác thu, đương nhiên là muốn vào lấy, tốt quá, đã gỡ được rất nhiều băn khoăn nghi kỵ về anh” Đinh Đinh Đang mỉm cười đi vào.
“Cái gì?” Vũ Văn Thành ghét Đinh Đinh Đang không hỏi mà tự vào.
Đinh Đinh Đang tới trước mặt Diệp Hân Đồng, lấy lại máy nghe lén trong tay cô.
“Cái này là của tôi, không ngờ bị các người phát hiện”. Đinh Đinh Đang cười đùa, không hề lúng túng sợ hãi.
Vũ Văn Thành bước một bước dài đi đến, tay bóp lên cổ Đinh Đinh Đang, dí chặt cô lên tường.
“Cô dám nghe lén chúng tôi, rốt cuộc cô muốn làm gì?”
Đinh Đinh Đang đánh vào tay Vũ Văn Thành, người đàn ông này thật bạo lực, hắn bóp cô như vậy, cô nói thế nào.
Diệp Hân Đồng nhớ tới Đinh Đinh Đang nói cô ấy là con gái thật của Diệp Thiểu Hoa, không nỡ nhẫn tâm, mặc dù cô cũng không thích việc nghe lén của cô ta.
“Thả cô ấy ra đi, anh thắt cổ cô ấy thế thì cô ấy nói sao được” Diệp Hân Đồng nói.
Vũ Văn Thành nhanh chóng bỏ tay khỏi cổ cô, nhưng vẫn khống chế cô trên tường.
“Tại sao lại nghe lén chúng tôi?”
“Muốn biết các người đang làm gì. Có làm chuyện gì tốt không, nhưng anh là chồng tương lai của tôi, tôi đương nhiên là muốn nhìn thấu” Đinh Đinh Đang không chịu thua.
“Đừng nói bậy bạ, rốt cuộc vì sao nghe lén.” Vũ Văn Thành không thích Đinh Đinh Đang, nghe được những lời nhạo báng của cô càng thêm tức giận.
“Tin hay không là tùy anh. Đầu gỗ” Đinh Đinh Đang nghe được giọng điệu Vũ Văn Thành cũng không vui vẻ gì.
“Thả cô ấy đi, nếu cô ấy cứu hai chúng ta, đoán chừng cũng sẽ không làm tổn thương chúng ta.” Diệp Hân Đồng đứng bên cạnh nói.
Vũ Văn Thành nhìn Diệp Hân Đồng một cái, buông ra.
“Hi vọng cô sẽ không nói những chuyện hôm nay nghe được với người khác.” Diệp Hân Đồng băn khoăn nói lại.
“Cô nói chuyện gì? Là chuyện các người xem A hay chuyện cô mang thai cự tuyệt sinh hoạt vợ chồng.” Đinh Đinh Đang trong lòng có chút hả hê “Tôi là người nhiều chuyện, thích nói sẽ nói”
Cô vừa dứt lời, Vũ Văn Thành lại lôi cổ cô lại.
Đinh Đinh Đang không hề sợ hãi nhìn anh.
“Anh, khụ khụ, không dám làm gì tôi đâu. Khụ khụ” Đinh Đinh Đang nói chắc như đinh đóng cột.
Vũ Văn Thành không buông Đinh Đinh Đang ra, anh đột nhiên nói vẻ không sao cả “Cô nói đi, dù sao chuyện Diệp Hân Đồng mang thai con tôi, tôi cũng sớm công bố thôi.”
Đinh Đinh Đang vô cùng khiếp sợ “Đứa bé không phải của Mặc Tử Hiên sao?”
“Là của tôi” Vũ Văn Thành kiên định nói.
Diệp Hân Đồng cảm động với sự kiên định này.
“Không thể nào, các người sao có thể có con nhanh như vậy. Các người mới ở cùng nhau có mấy ngày.” Đinh Đinh Đang không tin, châm chọc.
“Đứa bé là của ai, tôi rõ nhất. Đinh Đinh Đang, cô chỉ cần biết là, sự thật, tôi và Vũ Văn Thành đã qua lại với nhau từ tháng trước, lúc chưa đi Hàn Quốc, lúc ở biệt thự không có ai, chúng tôi đã quan hệ như vợ chồng, ước tính thời gian, đứa bé thực sự là con Vũ Văn Thành.” Diệp Hân Đồng cũng kiên định nói “Nếu không, cô cho rằng tôi vì sao phải nhanh chóng kết hôn với Vũ Văn Thành như vậy?”
Đinh Đinh Đang há hốc mồm “Tôi không tin”
“Không cần cô phải tin” Vũ Văn Thành nói tiếp, “ nhìn cách ăn mặc của chúng tôi lúc này, cô cảm thấy không tin mà được sao?”
Đinh Đinh Đang quan sát hai người.
Vũ Văn Thành quấn khăn tắm, cúc áo Diệp Hân Đồng bị tuột, lộ ra nửa bộ ngực, đầu tóc rối bời.
Để tránh ánh mắt nóng bỏng của Vũ Văn Thành, cô vội vàng tránh đi, quên sửa sang lại quần áo.
Diệp Hân Đồng lập tưc mặc quần áo tử tế, mặt ửng đỏ, càng thêm lúng túng.
Đinh Đinh Đang đột nhiên mắt đỏ hoe “Vũ Văn Thành, anh thật đáng ghét”
Đinh Đinh Đang lao ra khỏi cửa, đóng sầm cửa vào.
Diệp Hân Đồng thở phào nhẹ nhõm nhìn về phía Vũ Văn Thành vẫn đang nhìn cô chằm chằm, đột nhiên cảm thấy buồn cười.
Diệp Hân Đồng hơi nhếch mày “Đột nhiên cảm thấy, Vũ Văn Thành như băng sơn mặt cũng dày ra phết”
Diệp Hân Đồng trêu cười.
Vũ Văn Thành xoay người “Anh đâu có, ngủ đi”
Vũ Văn Thành nằm vật xuống giường, quay lưng về phía Diệp Hân Đồng.
Diệp Hân Đồng do dự một chút cũng trèo lên giường, cô suy nghĩ một chút, cũng quay lưng về phía Vũ Văn Thành, hai người quay lưng vào nhau ngủ cho đến khi trời sáng.
Sáng sớm, Diệp Tuyền vẫn mang theo nụ cười yên tâm, tiễn Diệp Hân Đồng đi.
Diệp Hân Đồng nhìn qua gương chiếu hậu, Diệp Tuyền vẫn lưu luyến đứng ở chỗ cũ.
“Nếu sau khi giám định DNA, em thực sự không phải là con gái của mẹ, em muốn đến Hàn Quốc.” Diệp Hân Đồng thương cảm nói.
Vũ Văn Thành kinh ngạc nhìn Diệp Hân Đồng “Không phải đã nói, nếu không phải, chúng ta sẽ ra nước ngoài đăng ký kết hôn sao? Hàn Quốc là địa bàn của Mặc Tử Hiên, chúng ta sang đó quá nguy hiểm.”
“Đi Hàn Quốc xong, chúng ra sẽ ra nước ngoài, sẽ không mất nhiều thời gian, em chỉ muốn biết vì sao người phụ nữ kia lại vứt bỏ em” Đây cũng là suy nghĩ bột phát của Diệp Hân Đồng, nếu Diệp Tuyền thực sự không phải là mẹ cô, vậy thì người phụ nữ tự xưng đo chính là mẹ cô rồi.
“Hả? Người phụ nữ kia, em nói mẹ em sao?” Vũ Văn Thành càng thêm kịnh ngạc, anh cảm thấy Diệp Hân Đồng ở Hàn Quốc đã xảy ra nhiều chuyện anh không thể ngờ tới.
“Lúc trước ở Hàn Quốc, em đã gặp một người phụ nữ rất trẻ, tự xưng là mẹ em, lúc ấy không để ý, nghĩ là nhận nhầm người, nhưng, nếu em thực sự không phải là con ruột, vậy người phụ nữ đó thực sự nói thật.” Diệp Hân Đồng phân tích.
“Em nói em là người Hàn Quốc?” Vũ Văn Thành không muốn Diệp Hân Đồng là người Hàn Quốc, anh hơi mất bình tĩnh.
“Khỗng rõ lắm, người phụ nữ đó nói tiếng Trung rất tốt, tất cả phải chờ kết quả giám định DNA rồi nói, em chỉ muốn hỏi một chút thân thế của mình, hỏi xong sẽ đi ngay.” Diệp Hân Đồng thương cảm nhàn nhạt nói.
“Bất kể đi đâu, anh cũng đều theo em, yên tâm.” Vũ Văn Thành vừa lái xe, một tay vẫn nắm tay Diệp Hân Đồng.
Giấy phút này, trái tim băng giá của Diệp Hân Đồng có cảm giác ấm áp.
(Nếu chuyện tình này mà không thành, thật tội nghiệp cho Vũ Văn Thành quá đi. Haizzz)
Xe nhanh chóng đến cục cảnh sát, Vũ Văn Thành dắt tay Diệp Hân Đồng đi vào.
Bọn họ đến thẳng phòng Lý Đốc sát.
Gõ cửa, đi vào, không ngờ Vương Cảnh ty cũng ở đây, chính là người ra lệnh cho Diệp Hân Đồng.
“Diệp Hân Đồng muốn xin nghỉ, gần đây cô ấy không được khỏe, không thể tiếp nhận nhiệm vụ” Vũ Văn Thành nói thẳng, cả vú lấp miệng em.
Vương cảnh ty vẫn nhìn chằm chằm Vũ Văn Thành, thận trọng nghiêm túc.
“Hậu sinh khả úy, đang ở thời gian mấu chốt, cậu đứng đây cãi lệnh, sẽ ảnh hưởng đến tiến trình chính trị của mình, cậu đã được cất nhắc lên trên rồi”. Vương cảnh ty nghiêm túc nói.
“Chính trị, danh lợi đối với tôi chẳng có giá trị đặc biệt, nếu ngay cả vợ mình cũng không thể bảo vệ, làm lên chức cao mà làm gì?” Vũ Văn Thành nghiêm túc nói.
Trong lòng Diệp Hân Đồng sôi trào vì sự hi sinh của Vũ Văn Thành.
“Cậu có ý gì? Cậu và Diệp cảnh quan là quan hệ vợ chồng ư?” Vương cảnh ty kinh ngạc hỏi.
“Bây giờ trong bụng cô ấy mang con của tôi, tôi không thể để cô ấy mạo hiểm. Nhiệm vụ này xin Vương cảnh ty phái người khác.” Vũ Văn Thành nghiêm trang nói.
Diệp Hân Đồng hơi căng thẳng, lòng bàn tay đầy mồ hôi, Vũ Văn Thành càng nắm chặt tay cô.
“Tôi biết rồi, Diệp cảnh quan, cô ra ngoài trước đi, tôi có việc thương lượng với Vũ Văn Thành.” Vương cảnh ty đột nhiên sửa lời.
Sắc mặt Lý Đốc sát có chút kỳ quái.
Diệp Hân Đồng và Vũ Văn Thành liếc nhau một cái “Em ở ngoài chờ anh, đúng lúc vừa rồi gặp tiểu Khả, em sẽ không đi trước khi anh ra, yên tâm.”
Diệp Hân Đồng nở nụ cười sáng lạn.
“Hãy để anh lo.” Vũ Văn Thành kiên định
“Vâng, em biêt rồi” Diệp Hân Đồng cười rút tay, xoay người, ra khỏi cửa.
Cô ngây ngô đi về phía phòng làm việc, đột nhiên, trên hành làng xuất hiện hai người đàn ông cao lớn, bọn họ di chuyển rất nhanh về phía Diệp Hân Đồng, dùng súng chỉ vào bụng cô.
“Đi thôi, Diệp tiểu thư.” Một người nói bằng giọng Hàn không chuẩn lắm.
Diệp Hân Đồng lâm nguy không loạn nhìn hai người đàn ông trước mặt “Ai phái các người tới. Bắt người ngay tại cục cảnh sát, các người thật to gan.”
“Nếu cô phối hợp, đảm bảo không có chuyện gì, chúng tôi chỉ hi vọng cô phối hợp thật tốt thôi.”
“Sao tôi phải phối hơp?”
“Chúng tôi là hộ vệ của thiếu gia, vương cảnh ty đã cắt cử, chúng tôi chỉ đến đón tiếp cô thôi.”
Nói như vậy, bọn họ là người của Mặc Tử Hiên? Mặc Tử Hiên cũng thật quá đáng, Diệp Hân Đồng nhìn họng súng, hắn lại dám dùng phương thức này để đưa cô đi.
Diệp Hân Đồng cười châm chọc, cô đi rất oai phong, hắn rất muốn thấy cô phải không, cô chỉ là gặp hắn, hắn nói gì cô cũng không tin, nên để cho hắn dừng hẳn trò chơi này, cô không muốn tiếp tục dây dưa nữa.
Lúc Diệp Hân Đồng xuống dưới lầu, Mặc Tử Hiên gỡ mắt kính, nở nụ cười sáng lạn như ánh mặt trời.
Mặc Tử Hiên bước vào trong xe, xe chuyển động.
“Anh đúng là mặt dày, không trách là họ Mặc (hình như chữ Mặc và Mặt đọc giống nhau). Diệp Hân Đồng khinh bỉ nói.
“Da mặt dày với họ Mặc thì liên quan gì?” Mặc Tử Hiên hết sức cợt nhả.
“Da mặt dày thì đen, chữ đen phía dưới có thổ (mình đek biết chữ tàu, không biết có dung vậy không nhỉ), anh so với chữ đen còn đen tối hơn, da mặt chẳng dầy thì sao. Nói đi, anh trăm phương ngàn kế gọi tôi ra đây rốt cuộc là vì chuyện gì?” Ánh mắt sắc bén của Diệp Hân Đồng khóa chặt mặt Mặc Tử Hiên, lạnh lùng vô tình.
“Đừng tức giận mà, anh đã nói trước đây anh đã sai rồi, chỉ muốn bắt đầu lại với em, em giận dỗi như vậy, anh không làm được việc gì.” Mặc Tử Hiên nắm tay Diệp Hân Đồng lấy lòng.
Diệp Hân Đồng nhanh chóng rút tay mình ra “Không phải một câu anh sai rồi, tôi có thể tha thứ mọi chuyện cho anh, chuyện có nặng nhẹ, Mặc Tử Hiên, anh quá tùy hứng, quá quái đản, chỉ nói chuyện anh cưỡng đoạt người say rượu như tôi, tôi đã không thể nào tha thứ, càng không cần nhắc đến những lần sau đó”
“Chẳng phải anh đã nói rồi sao, lúc đầu tổn thương em vì không thích em, bây giờ, anh thực sự thích em rồi, anh sẽ không làm tổn thương em nữa, anh đảm bảo.” Mặc Tử Hiên lo lắng thề thốt.
Diệp Hân Đồng cười châm chọc “Anh thật nực cười, ngay từ đầu anh chính là anh, tôi lúc đầu cũng không thích anh, nói thật với anh, lúc ở biệt thự không có ai, tôi và Vũ Văn Thành đã ở với nhau một đêm, bây giờ tôi đang mang thai con anh ấy. Chuyện của chúng ta dù thật hay giả cũng đã qua rồi, bây giờ tôi muốn quay lại với quỹ đạo đời mình.”
Đôi tay chống ở ngực Vũ Văn Thành dần dần chuyển thành ôm, hôn, trời đất mịt mù.
Đột nhiên cô cảm thấy ngực chợt lạnh, đôi tay nóng bỏng của Vũ Văn Thành vẫn dịu dàng ve vuốt, không suy nghĩ, cô lập tức đẩy anh ra.
Vũ Văn Thành bị đẩy ra, Diệp Hân Đồng quay lưng đi.
“Việc này, không được. Em đang có thai”
“Xin lỗi, anh kích động quá” Vũ Văn Thành bị đẩy ra, vô cùng lúng túng.
Diệp Hân Đồng nhảy lên giường “Ngủ đi, sau này sẽ chô, nhưng không phải bây giờ”
Diệp Hân Đồng nói xong, trùm kín chăn.
Vũ Văn Thành đứng ở đầu giường, nhìn Diệp Hân Đồng trốn trong chăn, hơi nở một nụ cười.
Tình yêu chính là chỉ cần một câu nói có thể đưa người ta lên thiên đường, nhưng cũng là một câu nói có thể dìm người ta xuống địa ngục, bọn họ phát triển đến mức này, cô có thể nghe lời anh, không đi bảo vệ Mặc Tử Hiên, anh cũng đủ thấy vui vẻ rồi.
“Diệp Hân Đồng, chẳng phải em định giúp anh giặt quần áo hay sao?” Vũ Văn Thành hỏi.
Diệp Hân Đồng thò đầu từ trong chăn ra, lúng túng cười “Ừ nhỉ, em quên mất, xin lỗi, bây giờ em đi đây”
Diệp Hân Đồng lại lập tức xuống giường, xông vào phòng tắm.
Việc đầu tiên, cô dội nước lã lên người, để cho mình bình tĩnh lại.
Nước lạnh, nhưng đầu óc cô vẫn nóng, Diệp Hân Đồng nhìn vào mình trong gương.
“Diệp Hân Đồng, bây giờ, mày chỉ có thể lên chùa làm ni cô, từ đó thanh tâm quả dục (giữ tâm thanh tịnh, không còn ham muốn với dục vọng), mang theo tình yêu của Mặc Tử Hiên cả đời, hoặc là, toàn tâm toàn ý với Vũ Văn Thành, đừng vô liêm sỉ lưỡng lự giữa hai người đàn ông nữa.” Diệp Hân Đồng vô cùng ghét bản thân mình như lúc này.
Cô thở dài một hơi, lần nữa vã nước lên mặt, ướt cả quần áo cũng không biết.
“Quên Mặc Tử Hiên, quên hết sự tổn thương, yêu Vũ Văn Thành, mình nhất định có thể làm được, nhất định.” Diệp Hân Đồng lại nói với bản thân.
Cô cầm quần áo Vũ Văn Thành lên giặt.
Nghiêm túc giặt.
Trong nháy mắt, cô lại nghĩ tới cảnh giặt quần áo cho Mặc Tử Hiên, lòng đau đớn, Diệp Hân Đồng lắc đầu một cái.
“Mình không muốn, đừng nhớ, mẹ nó, mình chẳng phải bị coi thường, mẹ nó, hắn đối với mình không tốt, lợi dụng mình, muốn quên cũng không quên được, đươc lắm, cũng không quý trọng mình, em gái anh, tôi nhất định sẽ quên.” Diệp Hân Đồng dùng ngón tay bấm chân mình, cho nến khi sự đau đớn làm dời đi suy nghĩ của cô.
Cô dừng lại.
“Cố gắng lên, mình nhất định có thể làm được”
Diệp Hân Đồng tiếp tục giặt quần áo.
Rất nhanh cô đã giặt xong, đi vào phòng.
Vũ Văn Thành đang nằm trên giường, ánh mắt nhìn thẳng Diệp Hân Đồng.
Diệp Hân Đồng làm như không thấy, đến bên cửa sổ, đột nhiên cô nhìn thấy một chiếc máy nghe lén trên cửa sổ.
Cô kinh hoảng, túm lấy chiếc máy.
“Vũ Văn Thành! Anh xem cái này” Diệp Hân Đồng chạy đến bên giường.
Vũ Văn Thành cũng kinh ngạc theo, đầu tiên anh nghĩ đến Mặc Tử Hiên, nếu Mặc Tử Hiên biết trong bụng Diệp Hân Đồng có con của hắn, thì sẽ thế nào?
Hai người bọn họ hai mặt nhìn nhau.
“Cộc cộc cộc” Có người gõ cửa.
Vũ Văn Thành nhảy xuống giường, ra mở cửa. Quá vội vàng, anh quên mất là mình chỉ quấn khăn tắm, Diệp Hân Đồng cũng quên mất quần áo xộc xệch của mình.
Đứng ở cửa Đinh Đinh Đang nở nụ cười rực rỡ.
“Cô làm gì vậy?” Vũ Văn Thành không vui vẻ gì với cô.
“Đồ của tôi bị người khác thu, đương nhiên là muốn vào lấy, tốt quá, đã gỡ được rất nhiều băn khoăn nghi kỵ về anh” Đinh Đinh Đang mỉm cười đi vào.
“Cái gì?” Vũ Văn Thành ghét Đinh Đinh Đang không hỏi mà tự vào.
Đinh Đinh Đang tới trước mặt Diệp Hân Đồng, lấy lại máy nghe lén trong tay cô.
“Cái này là của tôi, không ngờ bị các người phát hiện”. Đinh Đinh Đang cười đùa, không hề lúng túng sợ hãi.
Vũ Văn Thành bước một bước dài đi đến, tay bóp lên cổ Đinh Đinh Đang, dí chặt cô lên tường.
“Cô dám nghe lén chúng tôi, rốt cuộc cô muốn làm gì?”
Đinh Đinh Đang đánh vào tay Vũ Văn Thành, người đàn ông này thật bạo lực, hắn bóp cô như vậy, cô nói thế nào.
Diệp Hân Đồng nhớ tới Đinh Đinh Đang nói cô ấy là con gái thật của Diệp Thiểu Hoa, không nỡ nhẫn tâm, mặc dù cô cũng không thích việc nghe lén của cô ta.
“Thả cô ấy ra đi, anh thắt cổ cô ấy thế thì cô ấy nói sao được” Diệp Hân Đồng nói.
Vũ Văn Thành nhanh chóng bỏ tay khỏi cổ cô, nhưng vẫn khống chế cô trên tường.
“Tại sao lại nghe lén chúng tôi?”
“Muốn biết các người đang làm gì. Có làm chuyện gì tốt không, nhưng anh là chồng tương lai của tôi, tôi đương nhiên là muốn nhìn thấu” Đinh Đinh Đang không chịu thua.
“Đừng nói bậy bạ, rốt cuộc vì sao nghe lén.” Vũ Văn Thành không thích Đinh Đinh Đang, nghe được những lời nhạo báng của cô càng thêm tức giận.
“Tin hay không là tùy anh. Đầu gỗ” Đinh Đinh Đang nghe được giọng điệu Vũ Văn Thành cũng không vui vẻ gì.
“Thả cô ấy đi, nếu cô ấy cứu hai chúng ta, đoán chừng cũng sẽ không làm tổn thương chúng ta.” Diệp Hân Đồng đứng bên cạnh nói.
Vũ Văn Thành nhìn Diệp Hân Đồng một cái, buông ra.
“Hi vọng cô sẽ không nói những chuyện hôm nay nghe được với người khác.” Diệp Hân Đồng băn khoăn nói lại.
“Cô nói chuyện gì? Là chuyện các người xem A hay chuyện cô mang thai cự tuyệt sinh hoạt vợ chồng.” Đinh Đinh Đang trong lòng có chút hả hê “Tôi là người nhiều chuyện, thích nói sẽ nói”
Cô vừa dứt lời, Vũ Văn Thành lại lôi cổ cô lại.
Đinh Đinh Đang không hề sợ hãi nhìn anh.
“Anh, khụ khụ, không dám làm gì tôi đâu. Khụ khụ” Đinh Đinh Đang nói chắc như đinh đóng cột.
Vũ Văn Thành không buông Đinh Đinh Đang ra, anh đột nhiên nói vẻ không sao cả “Cô nói đi, dù sao chuyện Diệp Hân Đồng mang thai con tôi, tôi cũng sớm công bố thôi.”
Đinh Đinh Đang vô cùng khiếp sợ “Đứa bé không phải của Mặc Tử Hiên sao?”
“Là của tôi” Vũ Văn Thành kiên định nói.
Diệp Hân Đồng cảm động với sự kiên định này.
“Không thể nào, các người sao có thể có con nhanh như vậy. Các người mới ở cùng nhau có mấy ngày.” Đinh Đinh Đang không tin, châm chọc.
“Đứa bé là của ai, tôi rõ nhất. Đinh Đinh Đang, cô chỉ cần biết là, sự thật, tôi và Vũ Văn Thành đã qua lại với nhau từ tháng trước, lúc chưa đi Hàn Quốc, lúc ở biệt thự không có ai, chúng tôi đã quan hệ như vợ chồng, ước tính thời gian, đứa bé thực sự là con Vũ Văn Thành.” Diệp Hân Đồng cũng kiên định nói “Nếu không, cô cho rằng tôi vì sao phải nhanh chóng kết hôn với Vũ Văn Thành như vậy?”
Đinh Đinh Đang há hốc mồm “Tôi không tin”
“Không cần cô phải tin” Vũ Văn Thành nói tiếp, “ nhìn cách ăn mặc của chúng tôi lúc này, cô cảm thấy không tin mà được sao?”
Đinh Đinh Đang quan sát hai người.
Vũ Văn Thành quấn khăn tắm, cúc áo Diệp Hân Đồng bị tuột, lộ ra nửa bộ ngực, đầu tóc rối bời.
Để tránh ánh mắt nóng bỏng của Vũ Văn Thành, cô vội vàng tránh đi, quên sửa sang lại quần áo.
Diệp Hân Đồng lập tưc mặc quần áo tử tế, mặt ửng đỏ, càng thêm lúng túng.
Đinh Đinh Đang đột nhiên mắt đỏ hoe “Vũ Văn Thành, anh thật đáng ghét”
Đinh Đinh Đang lao ra khỏi cửa, đóng sầm cửa vào.
Diệp Hân Đồng thở phào nhẹ nhõm nhìn về phía Vũ Văn Thành vẫn đang nhìn cô chằm chằm, đột nhiên cảm thấy buồn cười.
Diệp Hân Đồng hơi nhếch mày “Đột nhiên cảm thấy, Vũ Văn Thành như băng sơn mặt cũng dày ra phết”
Diệp Hân Đồng trêu cười.
Vũ Văn Thành xoay người “Anh đâu có, ngủ đi”
Vũ Văn Thành nằm vật xuống giường, quay lưng về phía Diệp Hân Đồng.
Diệp Hân Đồng do dự một chút cũng trèo lên giường, cô suy nghĩ một chút, cũng quay lưng về phía Vũ Văn Thành, hai người quay lưng vào nhau ngủ cho đến khi trời sáng.
Sáng sớm, Diệp Tuyền vẫn mang theo nụ cười yên tâm, tiễn Diệp Hân Đồng đi.
Diệp Hân Đồng nhìn qua gương chiếu hậu, Diệp Tuyền vẫn lưu luyến đứng ở chỗ cũ.
“Nếu sau khi giám định DNA, em thực sự không phải là con gái của mẹ, em muốn đến Hàn Quốc.” Diệp Hân Đồng thương cảm nói.
Vũ Văn Thành kinh ngạc nhìn Diệp Hân Đồng “Không phải đã nói, nếu không phải, chúng ta sẽ ra nước ngoài đăng ký kết hôn sao? Hàn Quốc là địa bàn của Mặc Tử Hiên, chúng ta sang đó quá nguy hiểm.”
“Đi Hàn Quốc xong, chúng ra sẽ ra nước ngoài, sẽ không mất nhiều thời gian, em chỉ muốn biết vì sao người phụ nữ kia lại vứt bỏ em” Đây cũng là suy nghĩ bột phát của Diệp Hân Đồng, nếu Diệp Tuyền thực sự không phải là mẹ cô, vậy thì người phụ nữ tự xưng đo chính là mẹ cô rồi.
“Hả? Người phụ nữ kia, em nói mẹ em sao?” Vũ Văn Thành càng thêm kịnh ngạc, anh cảm thấy Diệp Hân Đồng ở Hàn Quốc đã xảy ra nhiều chuyện anh không thể ngờ tới.
“Lúc trước ở Hàn Quốc, em đã gặp một người phụ nữ rất trẻ, tự xưng là mẹ em, lúc ấy không để ý, nghĩ là nhận nhầm người, nhưng, nếu em thực sự không phải là con ruột, vậy người phụ nữ đó thực sự nói thật.” Diệp Hân Đồng phân tích.
“Em nói em là người Hàn Quốc?” Vũ Văn Thành không muốn Diệp Hân Đồng là người Hàn Quốc, anh hơi mất bình tĩnh.
“Khỗng rõ lắm, người phụ nữ đó nói tiếng Trung rất tốt, tất cả phải chờ kết quả giám định DNA rồi nói, em chỉ muốn hỏi một chút thân thế của mình, hỏi xong sẽ đi ngay.” Diệp Hân Đồng thương cảm nhàn nhạt nói.
“Bất kể đi đâu, anh cũng đều theo em, yên tâm.” Vũ Văn Thành vừa lái xe, một tay vẫn nắm tay Diệp Hân Đồng.
Giấy phút này, trái tim băng giá của Diệp Hân Đồng có cảm giác ấm áp.
(Nếu chuyện tình này mà không thành, thật tội nghiệp cho Vũ Văn Thành quá đi. Haizzz)
Xe nhanh chóng đến cục cảnh sát, Vũ Văn Thành dắt tay Diệp Hân Đồng đi vào.
Bọn họ đến thẳng phòng Lý Đốc sát.
Gõ cửa, đi vào, không ngờ Vương Cảnh ty cũng ở đây, chính là người ra lệnh cho Diệp Hân Đồng.
“Diệp Hân Đồng muốn xin nghỉ, gần đây cô ấy không được khỏe, không thể tiếp nhận nhiệm vụ” Vũ Văn Thành nói thẳng, cả vú lấp miệng em.
Vương cảnh ty vẫn nhìn chằm chằm Vũ Văn Thành, thận trọng nghiêm túc.
“Hậu sinh khả úy, đang ở thời gian mấu chốt, cậu đứng đây cãi lệnh, sẽ ảnh hưởng đến tiến trình chính trị của mình, cậu đã được cất nhắc lên trên rồi”. Vương cảnh ty nghiêm túc nói.
“Chính trị, danh lợi đối với tôi chẳng có giá trị đặc biệt, nếu ngay cả vợ mình cũng không thể bảo vệ, làm lên chức cao mà làm gì?” Vũ Văn Thành nghiêm túc nói.
Trong lòng Diệp Hân Đồng sôi trào vì sự hi sinh của Vũ Văn Thành.
“Cậu có ý gì? Cậu và Diệp cảnh quan là quan hệ vợ chồng ư?” Vương cảnh ty kinh ngạc hỏi.
“Bây giờ trong bụng cô ấy mang con của tôi, tôi không thể để cô ấy mạo hiểm. Nhiệm vụ này xin Vương cảnh ty phái người khác.” Vũ Văn Thành nghiêm trang nói.
Diệp Hân Đồng hơi căng thẳng, lòng bàn tay đầy mồ hôi, Vũ Văn Thành càng nắm chặt tay cô.
“Tôi biết rồi, Diệp cảnh quan, cô ra ngoài trước đi, tôi có việc thương lượng với Vũ Văn Thành.” Vương cảnh ty đột nhiên sửa lời.
Sắc mặt Lý Đốc sát có chút kỳ quái.
Diệp Hân Đồng và Vũ Văn Thành liếc nhau một cái “Em ở ngoài chờ anh, đúng lúc vừa rồi gặp tiểu Khả, em sẽ không đi trước khi anh ra, yên tâm.”
Diệp Hân Đồng nở nụ cười sáng lạn.
“Hãy để anh lo.” Vũ Văn Thành kiên định
“Vâng, em biêt rồi” Diệp Hân Đồng cười rút tay, xoay người, ra khỏi cửa.
Cô ngây ngô đi về phía phòng làm việc, đột nhiên, trên hành làng xuất hiện hai người đàn ông cao lớn, bọn họ di chuyển rất nhanh về phía Diệp Hân Đồng, dùng súng chỉ vào bụng cô.
“Đi thôi, Diệp tiểu thư.” Một người nói bằng giọng Hàn không chuẩn lắm.
Diệp Hân Đồng lâm nguy không loạn nhìn hai người đàn ông trước mặt “Ai phái các người tới. Bắt người ngay tại cục cảnh sát, các người thật to gan.”
“Nếu cô phối hợp, đảm bảo không có chuyện gì, chúng tôi chỉ hi vọng cô phối hợp thật tốt thôi.”
“Sao tôi phải phối hơp?”
“Chúng tôi là hộ vệ của thiếu gia, vương cảnh ty đã cắt cử, chúng tôi chỉ đến đón tiếp cô thôi.”
Nói như vậy, bọn họ là người của Mặc Tử Hiên? Mặc Tử Hiên cũng thật quá đáng, Diệp Hân Đồng nhìn họng súng, hắn lại dám dùng phương thức này để đưa cô đi.
Diệp Hân Đồng cười châm chọc, cô đi rất oai phong, hắn rất muốn thấy cô phải không, cô chỉ là gặp hắn, hắn nói gì cô cũng không tin, nên để cho hắn dừng hẳn trò chơi này, cô không muốn tiếp tục dây dưa nữa.
Lúc Diệp Hân Đồng xuống dưới lầu, Mặc Tử Hiên gỡ mắt kính, nở nụ cười sáng lạn như ánh mặt trời.
Mặc Tử Hiên bước vào trong xe, xe chuyển động.
“Anh đúng là mặt dày, không trách là họ Mặc (hình như chữ Mặc và Mặt đọc giống nhau). Diệp Hân Đồng khinh bỉ nói.
“Da mặt dày với họ Mặc thì liên quan gì?” Mặc Tử Hiên hết sức cợt nhả.
“Da mặt dày thì đen, chữ đen phía dưới có thổ (mình đek biết chữ tàu, không biết có dung vậy không nhỉ), anh so với chữ đen còn đen tối hơn, da mặt chẳng dầy thì sao. Nói đi, anh trăm phương ngàn kế gọi tôi ra đây rốt cuộc là vì chuyện gì?” Ánh mắt sắc bén của Diệp Hân Đồng khóa chặt mặt Mặc Tử Hiên, lạnh lùng vô tình.
“Đừng tức giận mà, anh đã nói trước đây anh đã sai rồi, chỉ muốn bắt đầu lại với em, em giận dỗi như vậy, anh không làm được việc gì.” Mặc Tử Hiên nắm tay Diệp Hân Đồng lấy lòng.
Diệp Hân Đồng nhanh chóng rút tay mình ra “Không phải một câu anh sai rồi, tôi có thể tha thứ mọi chuyện cho anh, chuyện có nặng nhẹ, Mặc Tử Hiên, anh quá tùy hứng, quá quái đản, chỉ nói chuyện anh cưỡng đoạt người say rượu như tôi, tôi đã không thể nào tha thứ, càng không cần nhắc đến những lần sau đó”
“Chẳng phải anh đã nói rồi sao, lúc đầu tổn thương em vì không thích em, bây giờ, anh thực sự thích em rồi, anh sẽ không làm tổn thương em nữa, anh đảm bảo.” Mặc Tử Hiên lo lắng thề thốt.
Diệp Hân Đồng cười châm chọc “Anh thật nực cười, ngay từ đầu anh chính là anh, tôi lúc đầu cũng không thích anh, nói thật với anh, lúc ở biệt thự không có ai, tôi và Vũ Văn Thành đã ở với nhau một đêm, bây giờ tôi đang mang thai con anh ấy. Chuyện của chúng ta dù thật hay giả cũng đã qua rồi, bây giờ tôi muốn quay lại với quỹ đạo đời mình.”
/211
|