Yêu Giả Vi Vương

Chương 276: Cưỡng bức đè ngươi.

/1202


Trên người mỗi một đệ tử trực hệ của Tả gia đều có một khối lệnh bài, trên lệnh bài có mùi riêng của mỗi người. Các bộ xương nằm dưới đất có rất nhiều lệnh bài, nhưng không có lệnh bài của Tả Hi, tiểu thư của Tả gia. Thực lực như Tả Phàm dễ dàng cảm ứng được mùi trong toàn bộ lệnh bài nên mới ra kết luận này.

Hai Chiến Vương cảnh và mấy Chiến Tôn cảnh ở cửa sơn cốc tinh thần phấn chấn. Mới rồi tuy chiến đấu trong sơn cốc hung tàn nhưng chỉ xảy ra chưa đến nửa nén nhang, Tiêu Lãng ngụy trang dấu vết chạy trốn dụ hai Chiến Vương cảnh, mấy võ giả Tả gia truy sát ra ngoài mấy vạn thước mới giật mình tỉnh lại, khi trở về vừa lúc Tả Phàm chạy ra khỏi chỗ núp.

Thế là hơn mười Chiến Tôn cảnh, hai Chiến Vương cảnh tản ra. Bọn họ rất quen thuộc mùi hương của Tả Hi, tiểu thư của Tả gia, lần này Tả gia đã chết rất nhiều người, trách nhiệm của họ nặng không thua gì Tả Phàm. Nếu bọn họ không thể giết Tiêu Lãng thì họ không biết làm sao trở về nhìn mặt người Tả gia.

Vù vù vù vù vù!

Tả Phàm chợt lắc người hóa thành tia chớp vọt hướng cửa sơn cốc, hét to:

- Có người chạy bên kia, đuổi theo!

Đám người rải rác lập tức tinh thần nhất chấn, toàn bộ vòng qua sơn cốc đuổi theo hướng Tả Phàm bay đi, vận chuyển Huyền khí đến cực han, tốc độ cực nhanh. Trong bóng đêm từng người như u hồn.

So với võ giả Tả gia, một bóng người trong rừng cây đằng trước càng giống u hồn. Tốc độ không nhanh không chậm nhưng tẩu vị cực kỳ phiêu dật, tựa như con hồ ly nhẹ nhàng chạy nhảy trong rừng cây. Quái dị là thân pháp của kẻ đó phiêu dật như vậy lại liên tùng khiến cỏ cây rung rinh phát ra tinegs vang khe khẽ.

Nhìn Tả Phàm như thần linh, khí thế cuồng bạo, bóng người kia ngừng lại, ngoái đầu nhìn.

Bóng dáng kia mỉm cười nói:

- Tả Phàm, chút tốc độ như ngươi mà cũng mơ đuổi theo ta? Tiểu tư kia quả nhiên có ma tính, giết nhiều người như vậy. Thôi, nể mặt nghĩa phụ của ngươi, lại giúp ngươi một lần!

Giờ phút này, người dẫn dắt Tả Phàm, cường giả của Tả gia chạy nhanh chính là Lục Minh.

Thật ra nếu không phải Lục Minh thì hai Chiến Vương cảnh sớm quay về. Mặc dù Lục Minh sẽ không giúp Tiêu Lãng giết người nhưng khiến Tả gia lầm lẫn thủ phạm, giúp Tiêu Lãng an toàn hơn chút, điều này không đến mức vi phạm quy tắc của Ẩn tông.

Lục Minh bắt đầu tăng tốc độ, mang theo mọi người chạy nhanh mấy trăm dặm, nửa canh giờ sau bí ẩn biến mất trong phạm vi Tả Phàm tra xét.

Tả Phàm nhìn bóng đen đột nhiên tăng tốc rồi biến mất không còn bóng dáng, gã tỉnh lại:

- Chiến Hoàng cảnh? Đây không phải là Tiêu Lãng. Mặc kệ kẻ đó đi, tản ra cho ta, phải tìm được Tiêu Lãng, nhất định phải tìm được hắn! Bổn tọa muốn tự tay xé hắn ra!

Tả Phàm lập tức dừng lại, quay về sơn cốc. Tả Phàm không đuổi kịp tốc độ của bóng đen bí ẩn, hiển nhiên kẻ đó không phải là Tiêu Lãng.

Hai Chiến Vương cảnh, hơn mười Chiến Tôn cảnh, mấy chục Chiến Suất cảnh trợn mắt há hốc mồm. Chạy ra xa như vậy , chờ bọn họ quay về sơn cốc sợ là dù Tiêu Lãng bò cũng lết đi thật xa rồi. Nhưng hiện tại có thể làm thế nào? Mọi người chỉ đành tản ra bốn phía chạy hướng sơn cốc tra xét.

Tiêu Lãng đúng là đã trốn rất xa, bốn Chiến Tôn cảnh đã bị vờn đến chết. Tiêu Lãng mang theo Tả Hi, tiểu thư của Tả gia hôn mê khiến thảo đằng thần hồn màu tím quấn quanh đi dưới lòng đất. Thời gian qua lâu như vậy, Tiêu Lãng chạy hướng đông gần trăm dặm.

Tiêu Lãng không quay về hang đá cũ mà đi hang đá có truyền tống trận. Tiêu Lãng nghĩ nếu Lục Minh ở Tử Vong sơn mạch thì chắc chắn sẽ đoán được hắn đi hang đá đó.

Tiêu Lãng giết nhiều người của Tả gia, không thể ở lại Tử Vong sơn mạch nữa, đi Bắc Cương an toàn hơn chút.

Thảo đằng thần hồn màu tím mang theo Tiêu Lãng đi dưới lòng đất rất tiện,khuyết điểm duy nhất là thiếu dưỡng khí. Tiêu Lãng đi ra ngoài hơn mười dặm, hắn cảm giác hít thở khó khăn. Mặt Tả Hi, tiểu thư của Tả gia xanh mét, sắp tắt thở.

Nhưng Tiêu Lãng không thể đi lên, tốc độ của Tả Phàm nhanh như vậy, Tiêu Lãng lcường đại đến thế, nếu bị gã tỏa định thì hắn chỉ có con đường chết. Tiêu Lãng cố nén tiếp tục đi tới, để xem có thể tìm được hang nào dưới đất không.

Tiếp tục đi qua hơn mười dặm, Tiêu Lãng vẫn không tìm thấy hang ổ nào. Vì thiếu dưỡng khí nên Tả Hi, tiểu thư của Tả gia hoàn toàn xỉu. Tiêu Lãng kiềm không được muốn chui ra ngoài hít một hơi, lúc này đằng trước xuất hiện một mạch nước ngầm.

Tiêu Lãng mừng rỡ, mạch nước ngầm có thể lưu động thì chắc có nhiều dưỡng khí. Tiêu Lãng vội khống chế thảo đằng thần hồn màu tím thăm dò, phát hiện trong sông có vô số Huyền thú.

Huyền thú cấp thấp, nhất giai Huyền thú thực nhân ngư, nhưng số lượng cực kỳ nhiều. Người Tiêu Lãng đẫm máu, tiến vào mạch nước ngầm sợ là sẽ hấp dẫn vô số thực nhân ngư.

Giờ phút này, Tiêu Lãng không rảnh nghĩ nhiều, thảo đằng thần hồn màu tím mang theo hắn và Tả Hi, tiểu thư của Tả gia tiến vào mạch nước ngâm.

Nước sông lạnh băng khiến tinh thần Tiêu Lãng run lên, chui ra khỏi mặt nước, dựa vào đất bùn hít thở không khí mới mẻ. Tiêu Lãng cảm giác sướng từ đầu đến chân.

Rào rào!

Tiêu Lãng xuất hiện trong mạch nước ngâm, quả nhiên mùi máu tươi khiến thực nhân ngư kích động, tựa như trêu rừng phát xuân lao hướng hắn. Thể tích của thực nhân ngư nhỏ bé chỉ cỡ bàn tay nhưng có quá nhiều, rậm rạp đến nỗi tùy ý tra xét phát hiện có ít nhất vài vạn con.

Thảo đằng thần hồn màu tím hóa thành ảo ảnh quét qua, mấy ngàn con thực nhân ngư bị cắn nuốt nhưng vẫn có rất nhiều thực nhân ngư xuyên qua thảo đằng vọt tới Tiêu Lãng. Tiêu Lãng bất đắc dĩ mở ra Huyền khí chiến giáp mới tránh cho thực nhân ngư xé rách vết thương, giơ Tả Hi, tiểu thư của Tả gia lên đầu, điều khiển thảo đằng thần hồn màu tím biến thành thực thể mang theo hai người dọc nước sông đi xa.

- Ủa? Không ngờ có sơn động!

Chưa đến nửa canh giờ sau Tiêu Lãng phát hiện trên mạch nước ngầm xuất hiện sơn động, địa thế rất cao, mặt đất khô ráo. Tiêu Lãng nhảy người lên sơn động, ném Tả Hi, tiểu thư của Tả gia xuống đất. Tiêu Lãng quyết định nghỉ ngơi một lúc, vết thương trên người cần chữa trị.

- Hừ hừ, đám thực nhân ngư các ngươi muốn ăn ta sao? Vậy thì hãy trở thành chất dinh dưỡng cho thảo đằng hết đi! Nhiều thực nhân ngư như vậy, chắc thảo đằng có thể dài thêm một, hai ngàn thước.

Thảo đằng thần hồn màu tím hóa thành ảo ảnh, một khúc to chui vào mạch nước ngầm, giống khóa sắt chặn đường, thực nhân ngư nào muốn bơi qua liền bị cắn nuốt.

Tiêu Lãng lấy mấy viên đan dược tị thương khỏi Tu Di Giới, nuốt một viên vào mấy đan dược khác bóp nát thành bột phấn rắc trên miệng vết thương. Tiêu Lãng nhắm mắt ngồi xếp bằng, lập tức vận công chữa thương.

Giờ phút này, ở dưới lòng đất vài trăm thước tuyệt đối an toàn, Tiêu Lãng quyết tâm ở lại đây mười ngày, nửa tháng, khiến Tả Phàm tìm kiếm trong Tử Vong sơn mạch phát khùng rồi hắn sẽ lén đi vào sơn động truyền tống trân.

Tiêu Lãng tu luyện nửa canh giờ, người không còn chảy máu. Chợt Tiêu Lãng cảm giác nguy hiểm, hắn lập tức Huyền khí hóa giáp, người lăn một vòng.

Tiêu Lãng mở mắt ra nhìn chằm chằm vào nguồn nguy hiểm.

Nguồn gốc nguy hiểm đến từ thiếu nữ lạnh lùng kiêu ngạo mặc đồ ngủ ướt sũng. Tả Hi, tiểu thư của Tả gia đã tỉnh lại, trong đôi mắt đẹp tràn ngập sát khí, tay vận chuyển Huyền khí vỗ hướng Tiêu Lãng.

Chút sức chiến đấu của Tả Hi, tiểu thư của Tả gia không đáng Tiêu Lãng để vào mắt, tùy tiện quét chân một cái đã đá nàng ngã lăn. Trong mắt Tiêu Lãng không có chút tức giận. Tả Hi, tiểu thư của Tả gia muốn giết Tiêu Lãng là rất bình thường, như hắn đã nói, nếu nàng có năng lực giết chết hắn thì hắn không có câu oán hận.

Nhưng lúc này Tả Hi, tiểu thư của Tả gia không thể giết hắn được, Tiêu Lãng định trừng phạt nàng nhớ đời. Nữ nhân ác độc này ba phen bốn lượt muốn giết Tiêu Lãng.

Một ngày không an toàn Tiêu Lãng sẽ không giết Tả Hi, tiểu thư của Tả gia, nhưng không giết chết không có nghĩa là không cho nàng nếm mùi đau khổ. Phải cho nàng nhớ đời, dể Tả Hi biết rõ bây giờ nàng là tù nhân chứ không phải tiểu thư của Tả gia, càng không là thái tử phi.

Tiêu Lãng đứng dậy nhìn Tả Hi, tiểu thư của Tả gia té xuống đất, vì dính nước nên vải dán sát người lộ ra thân thể gợi cảm. Khóe môi Tiêu Lãng cong lên độ cung quái dị, tràn ngập yêu khí đi tới từng bước một.

Tiêu Lãng lạnh lùng cười:

- Thái tử phi, ngươi đang ép ta... Miễn cưỡng đè ngươi sao?

/1202

THICH DOC TRUYEN

Đa số thông tin và hình ảnh trên website đều được sưu tầm từ các nguồn trên Internet. Website hay upload-er không sở hữu hay chịu trách nhiệm bất kỳ thông tin nào trên đây. Nếu làm ảnh hưởng đến cá nhân hay tổ chức nào, khi được yêu cầu, chúng tôi sẽ xem xét và gỡ bỏ ngay lập tức.

LIÊN HỆ ADMIN

adsdoctruyen@gmail.com

DMCA.com Protection Status