Đạo Tổ lập chí đem Hồng Hoang quay về quỹ đạo, kỳ thật trong lòng cũng có tính toán nhỏ nhặt cho riêng mình.
Lần giảng đạo đầu tiên, bởi vì sự tham gia ngoài ý muốn của mỗ thỏ nào đó, làm hai kẻ Phương Tây không có được chỗ ngồi, khiến Hồng Quân vô cùng buồn rầu, không có chỗ ngồi sẽ không có thánh vị, hướng đi của tương lai sẽ bị quấy rầy, việc này đối với một người chỉ thích ru rú trong Tử Tiêu Cung cầm Tạo Hóa Ngọc Điệp quan sát hướng đi của Hồng Hoang mà nói quả thực rất phiền muộn. (Beta: Có cảm giác Đạo Tổ là tổ mầu của trạch nam trong hiện đại a)
Cho dù Thường Hi để lại cho y một tiểu manh vật đi nữa, cũng không thể thay đổi được quyết tâm sửa chửa vận mệnh của Đạo Tổ.
Vì lúc kết thúc lần giảng đạo đầu tiên, Đạo Tổ cũng không nói gì nên chỗ ngồi lần giảng đạo thứ hai cũng dựa theo vị trí của lần thứ nhất, nói cách khác, vị trí này ai ngồi cũng được.
Lần giảng đạo thứ hai sắp sửa bắt đầu, những cường giả lần trước chưa lấy được chỗ ngồi lần này dùng hết tốc lực lao tới Tử Tiêu Cung.
Ý tưởng của Đạo Tổ không tồi, chẳng qua kế hoạch đọ không lại sự biến hóa bất ngờ, khi nhìn tới người ngồi trên ghế không khác lần trước, sau cái mặt than, Đạo Tổ nóng ruột không thôi.
Mấy tên sinh linh chẳng biết làm ăn kiểu gì? Côn Bằng không phải người bay nhanh nhất sao, không phải một phát là qua cả chín ngàn dặm sao? Y cũng đã cảm ứng trước cho hai kẻ Phương Tây kia, tại sao bọn họ còn đến chậm như vậy? Ngươi còn có lòng cầu tiến không? Chỉ có cái bồ đoàn thôi mà đoạt cũng chả được!
Kiểu này thì y ban phát mây tía kiểu gì bây giờ?
Trong lòng Hồng Quân phun tào không ngừng, nhưng trên mặt vẫn như cũ không thay đổi gì cả.
Nhìn số người trong đại điện nhiều thêm vài cái, Hồng Quân chỉnh lý lại chút tâm tình của mình, bắt đầu giảng đạo.
Đã qua ngàn năm, lĩnh ngộ lần giảng đạo lúc trước mọi người đã hấp thu gần hết, tu vi cũng có chút ít tăng lên, như Thường Hi, Đế Tuấn, Tam Thanh, Nữ Oa đã tới Chuẩn Thánh trung giai, Trấn Nguyên Tử, Phục Hy và hai kẻ Phương Tây tới Chuẩn Thánh sơ giai, riêng mình Hông Vân, vẫn không chém được thiện thi, cùng tiên thiên sinh linh có thiên tư còn lại, đều là tu vi Đại La Kim Tiên.
Cho nên bây giờ, Đạo Tổ giảng lần này chính là phương pháp tu luyện Chuẩn Thánh và thành Thánh.
Mấy cái này lần trước Đạo Tổ đã nói qua với đám người Tu Hành Nữ Oa, Thường Hi, nhưng chân chính giảng giải tỉ mĩ thì vẫn là hiện tại, cho nên mọi người nghe rất chăm chú.
Thường Hi so sánh cách tu luyện của mình với cách Đạo Tổ giảng, càng lĩnh ngộ thêm sâu sắc.
Thời gian không nhanh không chậm trôi qua như trước, trong nháy mắt, phương pháp chuẩn Thánh đã giảng xong, thì đã qua chín trăm năm.
“Trên thế gian có ba phương pháp thành Thánh: một lấy chứng cớ có sức thuyết phục mà nói, hai trảm tam thi, ba viết lên công đức thành Thánh…..”
Đạo Tổ giảng cái này lại thêm một trăm năm.
“Muốn thành Thánh cần phải có cơ hội, nó chính là Hồng Mông mây tía.” Hồng Quân vén tay áo, hiện ra một đoàn mây tía nhốn nháo.
Trong thiên địa có chín thánh vị, ta có bảy.”
“Tam Thanh thân có đại công đức khai thiên của Bàn Cổ, có thể thành Thánh.” Ba đạo Hồng Mông mây tía nhập vào người Tam Thanh.
“Ngày sau Nữ Oa sẽ có đại cơ duyên, có thể thành Thánh.” Nói xong một đoàn mây tía vòa thân thể Nữ Oa.
Nhưng đợi đến chuyển mắt tới trên người Hồng Vân, trong lòng Đạo Tổ chẳng muốn tốn hơi thừa lời, cái ngoài ý muốn chết tiệt này: “Hông Vân đại thiện, có thể có Hồng Mông mây tía.”
Có thể có Hồng Mông mây tía, lại chưa nói có thể thành Thánh, ngữ khí này thật vi diệu, trong lòng mọi người vòng vo quay chuyển.
Đến khi tới lượt Thường Hi, trong lòng Đạo Tổ dừng một chút, dưới thiên đạo, biến số này thật sự có thể thành Thánh?
Nhưng đứng trước vận mệnh, cho dù y đã thành Thánh nhân, cũng không thể nắm bắt được tất cả mọi việc, mà Thường Hi lại ngồi trên vị trí này, như vậy Hồng Mông mây tía tự nhiên chính là của cậu.
Tuy nhiên, cũng không thể nói do ngươi ngồi lên bồ đoàn mới có thể thành thánh đi, dù sao cũng phải nói lý do gì đó cao cao đại thượng một tí, vậy Thường Hi có thứ gì tốt?
Đạo Tổ rối rắm nửa ngày, mọi người cũng có chút buồn bực, tại sao đến đây lại dừng, Thường Hi có lấy được Hồng Mông mây tía không thì cũng phải nói một tiếng chớ, trong tay ngài còn hai đạo nha.
Ước chừng sau ba mươi lần than thở, Đạo Tổ mới lộ vẻ mỉm cười, nếu Lục Áp có mặt ở đây có thể nhìn ra dưới cái mặt than của mỗ Đạo Tổ là một khuôn mặt phúc hắc khác, tiếc là nó lại không ở đây, đến khi Đạo Tổ nói: ” Thường Hi như tố, thương hại sinh linh, có được Hồng Mông mây tía.” Tất cả mọi người có mặt ở đây đều sững sờ.
Như tố: chỉ những người thanh khiết không dính khói bụi nhân gian, chỉ ngồi không một chổ, tố còn có nghĩa là màu trắng thuần.
Như tố? Thương hại sinh linh? Đạo Tổ ngươi đùa tụi này phải hông? (╯‵□′)╯︵┻━┻ Thường Hi là một con thỏ là con thỏ nhìn trên nhìn dưới vẫn là một con thỏ, mà thứ con thỏ có thể làm là ngồi không, Thường Hi lại không ăn thịt! Cái loại lý do quái thai này như thế nào lại có thể lấy ra làm lý do hả? Phê bình ngay!
Ý cả câu này nói là Thường Hi là thỏ ngọc, mà thỏ ngọc lại có lông màu trắng, động vật ăn cỏ nên Đạo Tổ đưa lý do như vậy cũng như không.
Nhưng quyết định của Đạo Tổ kẻ nào dám vi phạm, vì thế tất cả ánh mắt mọi người đều tập trung về Thường Hi.
Cả khuôn mặt Thường Hi lúc này đã cứng ngắc, không biết nên khóc hay cười.
Giỡn chơi, cậu có được Hồng Mông mây tía nên cười mới đúng, nếu trong yêu tộc có được Thánh nhân một lòng hướng về bản tộc, vậy vận mệnh tương lai của yêu tộc có thể thay đổi được không? Nhưng lý do mà Đạo Tổ đưa ra rất lừa đảo đó!
Loại lý do này căn bản là chân không trụ nổi được chứ? Có phải ngươi nói cho có lệ thôi phải không, thà ngươi nói lý do có công đức truyền đạo gì gì đó cũng được, như tố là thứ quỷ gì?
Chân không trụ nổi: không thể cân nhấc phản bác lại nổi, câu này xuất xứ từ Mao Trạch Đông.
Tiểu nhân trong lòng Thường Hi đã muốn chạy quanh Tử Tiêu Cung ba trăm vòng, tóc như thằng điên nhảy loạn xạ rồi đó!
Đạo Tổ nhìn đến sắc mặt Thường Hi biến đổi trong lòng phi thường cao hứng, ai biểu ngươi làm kẻ ngoài ý muốn, khiến ta khó xử, quấy rầy Tạo Hóa Ngọc Điệp làm nó bãi công, nó đã vốn không tốt rồi, có ngươi làm loạn nó càng ngốc hơn. Bây giờ có thể trả thù lại, trong lòng Đạo Tổ vô cùng thoải mái.
Y nên sớm làm như vậy mới đúng! Hừ!
Sau khi Tử Tiêu Cung im lặng một khắc đồng hồ, Đạo Tổ mới thoát ra từ cảm xúc cao hứng, lúc này ánh mắt của mọi người nhìn về Hồng Mông mây tía mà Đạo Tổ đang cầm trong tay có chút tan rả, Đạo Tổ mới giống như hoàn thành nhiệm vụ đem Hồng Mông mây tía ném vào trong thân thể Chuẩn Đề.“Phương Tây cằn cỗi, sẽ cho ra một vị Thánh nhân.”
Cuối cùng phân phát xong Hồng Mông mây tía, Đạo Tổ thoải mái: “Tu Hành làm đệ tử của ta, Nữ Oa, Hồng Vân, Thường Hi làm đệ tử kí danh của ta.”
Sáu người đứng dậy bái kiến sư phụ, Thường Hi tuy rằng còn kinh ngạc, nhưng vẫn bái theo mọi người.
Tiếp theo chính là phần Thường Hi mong đợi từ lâu – Phân Bảo Nham! (nham: đá)
Đây chính là tiểu kim khố trong truyền thuyết của Hồng Quân, nếu không phải Hồng quân sắp hợp đạo thì sẽ không phân phát nó ra đâu, Thường Hi mong chờ mấy thứ này rất lâu rồi, vì ngày hôm nay, phải khổ luyện thân pháp mấy trăm năm để chạy trốn nhanh hơn người khác, nhìn dễ lắm hả?
Quả nhiên, sau khi Hồng Quân phân phát hết cho sinh linh trong điện, mới phân chia bọn họ.
Long Thủ Kim Quải đưa cho Lão Tử, Chư Thiên Khánh Vân cho Nguyên Thủy, Tru Tiên Tứ Kiếm cho Thông Thiên.
—— đây là đãi ngộ dành cho đệ tử nhập môn.
Đến phiên mấy người Nữ Oa…. Nữ Oa là Sơn Hà Xã Tắc Đồ, Hồng Vân là Lục Hồn Phiên, còn Thường Hi….. Được cây Bàn Đào.
Chính xác… Nó chính là hoa viên sau thiên đình trong truyền thuyết – Cây! Bàn! Đào!
Thường Hi nhìn tiên thiên linh căn này, cả thân thỏ của hắn thật không tốt chút nào.
Đậu xanh rau má! Hiện tại cậu ghét nhất là tiên thiên linh căn đó! Thấy muốn ngu luôn được chưa hả? Cậu còn đang sợ thi cuối cùng trảm ra lại ra nữ nhân nữa kìa! Kết quả Đạo Tổ lại tặng cậu thứ này?
Cậu có thể trả lại được không?
Thường Hi im lặng ngẩn đầu liếc Hồng Quân một cái, thấy gương mặt than uy nghiêm lạnh nhạt, cuối cùng vẫn cúi đầu tạ ơn sư phụ, còn tâm tình, cực kỳ chua xót.
“Phân Nham Bảo sau viện còn có vài bảo vật, các ngươi tự do lựa chọn đi.”
Ánh mắt Thường Hi sắng lên, gần như lập tức lao ra ngoài, nhanh tới nổi làm tất cả mọi người đều ngơ ngác, sau đó cũng chạy theo, đến khi đuổi kịp Thường Hi, thì cậu đang chọn lựa đồ vật.
Phân Nham Bảo châu quang rực rỡ bảo khí chói mắt, lúc này cũng không phải thời điểm nhường nhịn nhau, khi Tu Hành Nữ Oa và Hồng Vân nhìn thấy, ra tay ngay lập tức, chỉ lóe vài cái, Phân Nham Bảo đã rổng tuếch.
Thường Hi cảm thấy thỏa mãn, cậu đoạt được khá nhiều thứ tốt, ngoại trừ mấy món vốn thuộc về Nữ Oa và Tu Hành, như Cửu Thiên Tức Nhưỡng, Càn Khôn Đỉnh (vạc) vân vân, còn lại đều bị cậu đút vào túi.
Mọi người đều cảm thấy mỹ mãn, không dành giật nữa, Thường Hi nháy mắt, nhìn Phân Nham Bảo trước mắt không còn bảo vật nên không thể phát ra hào quang, nhất thời nhớ tới trong tiểu thuyết Hồng Hoang từng nói có vài linh bảo bị che dấu.
Vậy, Phân Nham Bảo là một chí bảo thuộc hàng ngũ siêu cấp! So với tất cả bảo vật bày ra trước mắt cậu thì lợi hại hơn nhiều!
Tuy Thường Hi không quá tin tưởng về điều này, bởi vì vẻ ngoài của Phân Nham Bảo quả thực rất xấu, nói là nham thì nhìn y chang nham thạch, chẳng qua là được san phẳng lại cho giống cái bàn để đặt bảo vật, vừa nhìn đã biết là đã từng được sửa qua.
Hình ảnh như vậy thật khó để khiến người ta tin nó là bảo vật, cũng chẳng trách Tam Thanh, Nữ Oa, Hồng Vân xem thường không chú ý tới nó.
Bất quá thà giết lầm còn hơn bỏ sót, Thường Hi phân vân lựa chọn giữa mất mặt và có thể nó sẽ có khả năng, cuối cùng vẫn đem Phân Nham Bảo cất vào túi.
Không sợ nhất vạn chỉ sợ vạn nhất!
Lỡ như thứ này chính là bảo vật thì sao?
Về phần vài người bên cạnh đang trợn mắt há mồm…. Mặt Thường Hi ửng đỏ, không cần quan tâm mấy thứ này.
Phân phát xong bảo vật, Hồng Quân gọi mọi người vào đến bên cạnh mình.
“Ngô đem thân hợp đạo, mọi chuyện Hồng Hoang từ nay về sau giao cho các ngươi.”
—————
Phân Nham Bảo: là thần thạch nơi mà Hồng Quân phân phát bảo vật cho sáu đại thiên tiên thánh nhân.
Long Thủ Kim Quải:
Tru Tiên Tứ Kiếm: là hung khí đầu tiên trong thiên đạo, từ tru kiếm tiên, lục kiếm tiên, hãm kiếm tiên, tuyệt kiếm tiên cùng tru tiên trận đồ tổ hợp lại mà thành.
Còn cái này là tru tiên trận đồ đi cùng với Tru Tiên Tứ Kiếm:
Sơn Hà Xã Tắc Đồ: là pháp bảo của Nữ Oa, trên đồ này họa nội địa, tẩm bổ thiên nhân, hóa sinh van vật.
Cữu Thiên Tức Nhưỡng: Là đất vàng, dị thường óng ánh, ánh sáng như kim loại nhưng lại không phải kim loại. Thời thượng cổ, Nữ Oa từng lấy nó ban thưởng cho nhân hoàng (hoàng là đất, bùn) để khắc chế Cộng Công, kiếp nạn đại hồng thủy của Hồng Hoang. Trong tiểu thuyết Hồng Hoang, nó là thánh vật của nhân tộc.
Càn Khôn Đỉnh: Từ đài sen của Sáng Thế Thanh Liên biến thành.
Lục Hồn Phiên:
Cây Bàn Đào:
Chư Thiên Khánh Vân
Lần giảng đạo đầu tiên, bởi vì sự tham gia ngoài ý muốn của mỗ thỏ nào đó, làm hai kẻ Phương Tây không có được chỗ ngồi, khiến Hồng Quân vô cùng buồn rầu, không có chỗ ngồi sẽ không có thánh vị, hướng đi của tương lai sẽ bị quấy rầy, việc này đối với một người chỉ thích ru rú trong Tử Tiêu Cung cầm Tạo Hóa Ngọc Điệp quan sát hướng đi của Hồng Hoang mà nói quả thực rất phiền muộn. (Beta: Có cảm giác Đạo Tổ là tổ mầu của trạch nam trong hiện đại a)
Cho dù Thường Hi để lại cho y một tiểu manh vật đi nữa, cũng không thể thay đổi được quyết tâm sửa chửa vận mệnh của Đạo Tổ.
Vì lúc kết thúc lần giảng đạo đầu tiên, Đạo Tổ cũng không nói gì nên chỗ ngồi lần giảng đạo thứ hai cũng dựa theo vị trí của lần thứ nhất, nói cách khác, vị trí này ai ngồi cũng được.
Lần giảng đạo thứ hai sắp sửa bắt đầu, những cường giả lần trước chưa lấy được chỗ ngồi lần này dùng hết tốc lực lao tới Tử Tiêu Cung.
Ý tưởng của Đạo Tổ không tồi, chẳng qua kế hoạch đọ không lại sự biến hóa bất ngờ, khi nhìn tới người ngồi trên ghế không khác lần trước, sau cái mặt than, Đạo Tổ nóng ruột không thôi.
Mấy tên sinh linh chẳng biết làm ăn kiểu gì? Côn Bằng không phải người bay nhanh nhất sao, không phải một phát là qua cả chín ngàn dặm sao? Y cũng đã cảm ứng trước cho hai kẻ Phương Tây kia, tại sao bọn họ còn đến chậm như vậy? Ngươi còn có lòng cầu tiến không? Chỉ có cái bồ đoàn thôi mà đoạt cũng chả được!
Kiểu này thì y ban phát mây tía kiểu gì bây giờ?
Trong lòng Hồng Quân phun tào không ngừng, nhưng trên mặt vẫn như cũ không thay đổi gì cả.
Nhìn số người trong đại điện nhiều thêm vài cái, Hồng Quân chỉnh lý lại chút tâm tình của mình, bắt đầu giảng đạo.
Đã qua ngàn năm, lĩnh ngộ lần giảng đạo lúc trước mọi người đã hấp thu gần hết, tu vi cũng có chút ít tăng lên, như Thường Hi, Đế Tuấn, Tam Thanh, Nữ Oa đã tới Chuẩn Thánh trung giai, Trấn Nguyên Tử, Phục Hy và hai kẻ Phương Tây tới Chuẩn Thánh sơ giai, riêng mình Hông Vân, vẫn không chém được thiện thi, cùng tiên thiên sinh linh có thiên tư còn lại, đều là tu vi Đại La Kim Tiên.
Cho nên bây giờ, Đạo Tổ giảng lần này chính là phương pháp tu luyện Chuẩn Thánh và thành Thánh.
Mấy cái này lần trước Đạo Tổ đã nói qua với đám người Tu Hành Nữ Oa, Thường Hi, nhưng chân chính giảng giải tỉ mĩ thì vẫn là hiện tại, cho nên mọi người nghe rất chăm chú.
Thường Hi so sánh cách tu luyện của mình với cách Đạo Tổ giảng, càng lĩnh ngộ thêm sâu sắc.
Thời gian không nhanh không chậm trôi qua như trước, trong nháy mắt, phương pháp chuẩn Thánh đã giảng xong, thì đã qua chín trăm năm.
“Trên thế gian có ba phương pháp thành Thánh: một lấy chứng cớ có sức thuyết phục mà nói, hai trảm tam thi, ba viết lên công đức thành Thánh…..”
Đạo Tổ giảng cái này lại thêm một trăm năm.
“Muốn thành Thánh cần phải có cơ hội, nó chính là Hồng Mông mây tía.” Hồng Quân vén tay áo, hiện ra một đoàn mây tía nhốn nháo.
Trong thiên địa có chín thánh vị, ta có bảy.”
“Tam Thanh thân có đại công đức khai thiên của Bàn Cổ, có thể thành Thánh.” Ba đạo Hồng Mông mây tía nhập vào người Tam Thanh.
“Ngày sau Nữ Oa sẽ có đại cơ duyên, có thể thành Thánh.” Nói xong một đoàn mây tía vòa thân thể Nữ Oa.
Nhưng đợi đến chuyển mắt tới trên người Hồng Vân, trong lòng Đạo Tổ chẳng muốn tốn hơi thừa lời, cái ngoài ý muốn chết tiệt này: “Hông Vân đại thiện, có thể có Hồng Mông mây tía.”
Có thể có Hồng Mông mây tía, lại chưa nói có thể thành Thánh, ngữ khí này thật vi diệu, trong lòng mọi người vòng vo quay chuyển.
Đến khi tới lượt Thường Hi, trong lòng Đạo Tổ dừng một chút, dưới thiên đạo, biến số này thật sự có thể thành Thánh?
Nhưng đứng trước vận mệnh, cho dù y đã thành Thánh nhân, cũng không thể nắm bắt được tất cả mọi việc, mà Thường Hi lại ngồi trên vị trí này, như vậy Hồng Mông mây tía tự nhiên chính là của cậu.
Tuy nhiên, cũng không thể nói do ngươi ngồi lên bồ đoàn mới có thể thành thánh đi, dù sao cũng phải nói lý do gì đó cao cao đại thượng một tí, vậy Thường Hi có thứ gì tốt?
Đạo Tổ rối rắm nửa ngày, mọi người cũng có chút buồn bực, tại sao đến đây lại dừng, Thường Hi có lấy được Hồng Mông mây tía không thì cũng phải nói một tiếng chớ, trong tay ngài còn hai đạo nha.
Ước chừng sau ba mươi lần than thở, Đạo Tổ mới lộ vẻ mỉm cười, nếu Lục Áp có mặt ở đây có thể nhìn ra dưới cái mặt than của mỗ Đạo Tổ là một khuôn mặt phúc hắc khác, tiếc là nó lại không ở đây, đến khi Đạo Tổ nói: ” Thường Hi như tố, thương hại sinh linh, có được Hồng Mông mây tía.” Tất cả mọi người có mặt ở đây đều sững sờ.
Như tố: chỉ những người thanh khiết không dính khói bụi nhân gian, chỉ ngồi không một chổ, tố còn có nghĩa là màu trắng thuần.
Như tố? Thương hại sinh linh? Đạo Tổ ngươi đùa tụi này phải hông? (╯‵□′)╯︵┻━┻ Thường Hi là một con thỏ là con thỏ nhìn trên nhìn dưới vẫn là một con thỏ, mà thứ con thỏ có thể làm là ngồi không, Thường Hi lại không ăn thịt! Cái loại lý do quái thai này như thế nào lại có thể lấy ra làm lý do hả? Phê bình ngay!
Ý cả câu này nói là Thường Hi là thỏ ngọc, mà thỏ ngọc lại có lông màu trắng, động vật ăn cỏ nên Đạo Tổ đưa lý do như vậy cũng như không.
Nhưng quyết định của Đạo Tổ kẻ nào dám vi phạm, vì thế tất cả ánh mắt mọi người đều tập trung về Thường Hi.
Cả khuôn mặt Thường Hi lúc này đã cứng ngắc, không biết nên khóc hay cười.
Giỡn chơi, cậu có được Hồng Mông mây tía nên cười mới đúng, nếu trong yêu tộc có được Thánh nhân một lòng hướng về bản tộc, vậy vận mệnh tương lai của yêu tộc có thể thay đổi được không? Nhưng lý do mà Đạo Tổ đưa ra rất lừa đảo đó!
Loại lý do này căn bản là chân không trụ nổi được chứ? Có phải ngươi nói cho có lệ thôi phải không, thà ngươi nói lý do có công đức truyền đạo gì gì đó cũng được, như tố là thứ quỷ gì?
Chân không trụ nổi: không thể cân nhấc phản bác lại nổi, câu này xuất xứ từ Mao Trạch Đông.
Tiểu nhân trong lòng Thường Hi đã muốn chạy quanh Tử Tiêu Cung ba trăm vòng, tóc như thằng điên nhảy loạn xạ rồi đó!
Đạo Tổ nhìn đến sắc mặt Thường Hi biến đổi trong lòng phi thường cao hứng, ai biểu ngươi làm kẻ ngoài ý muốn, khiến ta khó xử, quấy rầy Tạo Hóa Ngọc Điệp làm nó bãi công, nó đã vốn không tốt rồi, có ngươi làm loạn nó càng ngốc hơn. Bây giờ có thể trả thù lại, trong lòng Đạo Tổ vô cùng thoải mái.
Y nên sớm làm như vậy mới đúng! Hừ!
Sau khi Tử Tiêu Cung im lặng một khắc đồng hồ, Đạo Tổ mới thoát ra từ cảm xúc cao hứng, lúc này ánh mắt của mọi người nhìn về Hồng Mông mây tía mà Đạo Tổ đang cầm trong tay có chút tan rả, Đạo Tổ mới giống như hoàn thành nhiệm vụ đem Hồng Mông mây tía ném vào trong thân thể Chuẩn Đề.“Phương Tây cằn cỗi, sẽ cho ra một vị Thánh nhân.”
Cuối cùng phân phát xong Hồng Mông mây tía, Đạo Tổ thoải mái: “Tu Hành làm đệ tử của ta, Nữ Oa, Hồng Vân, Thường Hi làm đệ tử kí danh của ta.”
Sáu người đứng dậy bái kiến sư phụ, Thường Hi tuy rằng còn kinh ngạc, nhưng vẫn bái theo mọi người.
Tiếp theo chính là phần Thường Hi mong đợi từ lâu – Phân Bảo Nham! (nham: đá)
Đây chính là tiểu kim khố trong truyền thuyết của Hồng Quân, nếu không phải Hồng quân sắp hợp đạo thì sẽ không phân phát nó ra đâu, Thường Hi mong chờ mấy thứ này rất lâu rồi, vì ngày hôm nay, phải khổ luyện thân pháp mấy trăm năm để chạy trốn nhanh hơn người khác, nhìn dễ lắm hả?
Quả nhiên, sau khi Hồng Quân phân phát hết cho sinh linh trong điện, mới phân chia bọn họ.
Long Thủ Kim Quải đưa cho Lão Tử, Chư Thiên Khánh Vân cho Nguyên Thủy, Tru Tiên Tứ Kiếm cho Thông Thiên.
—— đây là đãi ngộ dành cho đệ tử nhập môn.
Đến phiên mấy người Nữ Oa…. Nữ Oa là Sơn Hà Xã Tắc Đồ, Hồng Vân là Lục Hồn Phiên, còn Thường Hi….. Được cây Bàn Đào.
Chính xác… Nó chính là hoa viên sau thiên đình trong truyền thuyết – Cây! Bàn! Đào!
Thường Hi nhìn tiên thiên linh căn này, cả thân thỏ của hắn thật không tốt chút nào.
Đậu xanh rau má! Hiện tại cậu ghét nhất là tiên thiên linh căn đó! Thấy muốn ngu luôn được chưa hả? Cậu còn đang sợ thi cuối cùng trảm ra lại ra nữ nhân nữa kìa! Kết quả Đạo Tổ lại tặng cậu thứ này?
Cậu có thể trả lại được không?
Thường Hi im lặng ngẩn đầu liếc Hồng Quân một cái, thấy gương mặt than uy nghiêm lạnh nhạt, cuối cùng vẫn cúi đầu tạ ơn sư phụ, còn tâm tình, cực kỳ chua xót.
“Phân Nham Bảo sau viện còn có vài bảo vật, các ngươi tự do lựa chọn đi.”
Ánh mắt Thường Hi sắng lên, gần như lập tức lao ra ngoài, nhanh tới nổi làm tất cả mọi người đều ngơ ngác, sau đó cũng chạy theo, đến khi đuổi kịp Thường Hi, thì cậu đang chọn lựa đồ vật.
Phân Nham Bảo châu quang rực rỡ bảo khí chói mắt, lúc này cũng không phải thời điểm nhường nhịn nhau, khi Tu Hành Nữ Oa và Hồng Vân nhìn thấy, ra tay ngay lập tức, chỉ lóe vài cái, Phân Nham Bảo đã rổng tuếch.
Thường Hi cảm thấy thỏa mãn, cậu đoạt được khá nhiều thứ tốt, ngoại trừ mấy món vốn thuộc về Nữ Oa và Tu Hành, như Cửu Thiên Tức Nhưỡng, Càn Khôn Đỉnh (vạc) vân vân, còn lại đều bị cậu đút vào túi.
Mọi người đều cảm thấy mỹ mãn, không dành giật nữa, Thường Hi nháy mắt, nhìn Phân Nham Bảo trước mắt không còn bảo vật nên không thể phát ra hào quang, nhất thời nhớ tới trong tiểu thuyết Hồng Hoang từng nói có vài linh bảo bị che dấu.
Vậy, Phân Nham Bảo là một chí bảo thuộc hàng ngũ siêu cấp! So với tất cả bảo vật bày ra trước mắt cậu thì lợi hại hơn nhiều!
Tuy Thường Hi không quá tin tưởng về điều này, bởi vì vẻ ngoài của Phân Nham Bảo quả thực rất xấu, nói là nham thì nhìn y chang nham thạch, chẳng qua là được san phẳng lại cho giống cái bàn để đặt bảo vật, vừa nhìn đã biết là đã từng được sửa qua.
Hình ảnh như vậy thật khó để khiến người ta tin nó là bảo vật, cũng chẳng trách Tam Thanh, Nữ Oa, Hồng Vân xem thường không chú ý tới nó.
Bất quá thà giết lầm còn hơn bỏ sót, Thường Hi phân vân lựa chọn giữa mất mặt và có thể nó sẽ có khả năng, cuối cùng vẫn đem Phân Nham Bảo cất vào túi.
Không sợ nhất vạn chỉ sợ vạn nhất!
Lỡ như thứ này chính là bảo vật thì sao?
Về phần vài người bên cạnh đang trợn mắt há mồm…. Mặt Thường Hi ửng đỏ, không cần quan tâm mấy thứ này.
Phân phát xong bảo vật, Hồng Quân gọi mọi người vào đến bên cạnh mình.
“Ngô đem thân hợp đạo, mọi chuyện Hồng Hoang từ nay về sau giao cho các ngươi.”
—————
Phân Nham Bảo: là thần thạch nơi mà Hồng Quân phân phát bảo vật cho sáu đại thiên tiên thánh nhân.
Long Thủ Kim Quải:
Tru Tiên Tứ Kiếm: là hung khí đầu tiên trong thiên đạo, từ tru kiếm tiên, lục kiếm tiên, hãm kiếm tiên, tuyệt kiếm tiên cùng tru tiên trận đồ tổ hợp lại mà thành.
Còn cái này là tru tiên trận đồ đi cùng với Tru Tiên Tứ Kiếm:
Sơn Hà Xã Tắc Đồ: là pháp bảo của Nữ Oa, trên đồ này họa nội địa, tẩm bổ thiên nhân, hóa sinh van vật.
Cữu Thiên Tức Nhưỡng: Là đất vàng, dị thường óng ánh, ánh sáng như kim loại nhưng lại không phải kim loại. Thời thượng cổ, Nữ Oa từng lấy nó ban thưởng cho nhân hoàng (hoàng là đất, bùn) để khắc chế Cộng Công, kiếp nạn đại hồng thủy của Hồng Hoang. Trong tiểu thuyết Hồng Hoang, nó là thánh vật của nhân tộc.
Càn Khôn Đỉnh: Từ đài sen của Sáng Thế Thanh Liên biến thành.
Lục Hồn Phiên:
Cây Bàn Đào:
Chư Thiên Khánh Vân
/89
|