Thủ phạm hãm hại cô…
Sẽ biết thủ phạm hãm hại cô là ai…
Tuy rằng Phong Linh Hiểu vẫn luôn không nghĩ ra vì sao Tư Không Tố lại biết được thân phận thật sự của Hàn Thủy Thiển Thiển
Nhưng sau khi nghe lời nói tràn ngập hấp dẫn của Tư Không Tố, Phong Linh Hiểu vẫn nảy sinh xúc động muốn lập tức chạy tới xem rõ thực hư. Có điều Tư Không Tố dù thế nào cũng không chịu nói trước với cô, chỉ nói là khi tới thời cơ tự nhiên sẽ nói cho cô biết.
Đúng là tên hồ ly gian xảo!
Hành vi của anh làm Phong Linh Hiểu nghiến răng nghiến lợi. Không còn cách nào, cô đành mất hồn mất vía mà vượt qua một buổi tối cộng thêm gần cả ngày hôm sau, rốt cục cũng đợi được đến thời gian thi vòng hai của buổi phỏng vấn.
Ngoài dự kiến của Điền Mông Mông và Thủy Thanh Lam, thời gian ngày thi thứ hai còn chưa tới, vậy mà người ngày hôm qua rõ ràng ít hứng thú nhất Phong Linh Hiểu lại vô cùng vội vàng giục các cô khởi hành
“Linh Hiểu, mày bị gì vậy? Hôm qua không phải mày còn nói không muốn đi sao?” Điền Mông Mông nhìn Phong Linh Hiểu vẻ mặt đang lo lắng thì rất khó hiểu, không khỏi kinh ngạc mà hỏi thăm.
Thủy Thanh Lam không nói gì, trong lòng lại suy nghĩ, đây có phải là di chứng do chơi trò chơi trực tuyến để lại không nhỉ.
“Việc này… Tối qua tao đã nghĩ lại, cảm thấy gia nhập vào hội sinh viên cũng không có hại gì cả… Nói chung! Chúng ta không phải thi viết sao? Nếu không giành chỗ tốt trước đều bị người khác cướp mất đó!” Phong Linh Hiểu nói năng lộn xộn che giấu sự chột dạ trong lòng, tránh để họ nhìn ra mục đích thật sự của mình, không đợi hai người kia mở miệng Phong Linh Hiểu đã nhanh chóng ra khỏi phòng.
Thủy Thanh Lam cùng Điền Mông Mông ngây ngô nhìn nhau, trao đổi một ánh mắt nghi vấn. Nhưng hai người cũng không để ý tới nhiều, sau khi chào Hỏa Nguyệt một tiếng xong cũng theo chân Phong Linh Hiểu rời khỏi phòng.
Khi đến địa điểm phỏng vấn hôm qua, ba người mới ngạc nhiên phát hiện người tới tham gia thi viết vậy mà đã tới hơn phân nửa!
“Woa! Sao chưa tới giờ mà những người đã đến sớm như vậy…” Điền Mông Mông nhìn cảnh tượng này, không khỏi thốt lên kinh ngạc.
Phong Linh Hiểu suốt đường đi luôn lo lắng sẽ bị hỏi gì đó rốt cục cũng thở phào một hơi, cực kỳ vui mừng vì cuối cùng cũng có lý do che giấu sự lúng túng của mình khi nãy: “Thấy chưa! Cũng nhờ tao dự đoán được trước. Nêu không tụi mình đã bị muộn rồi!”
Thế nhưng…
“… Vậy sao?” Điền Mông Mông liếc mắt nhìn cô một cái, hoài nghi hỏi, “Có đúng là mày dự đoán được trước không? Sao tao cứ cảm thấy mày là mang theo âm mưu mà đến vậy?”
“Ách..” Cả người Phong Linh Hiểu cứng đờ, mồ hôi lạnh túa ra, chột dạ chuyển tầm mắt
May mà lúc này bạn học Sa Đọa cầm một xấp bài thi trong tay đi ra từ tòa nhà của hội sinh viên, gọi những sinh viên đứng ở bên ngoài đi vào phòng thi mới thuận lợi dời đi lực chú ý của Điền Mông Mông, giúp Phong Linh Hiểu giải vây.
… Bạn nhỏ Sa Đọa, cuối cùng anh cũng làm được một việc tốt!
Phong Linh Hiểu dỡ được tảng đá lớn trong lòng xuống, mặt khác trả lời cho có lệ những lo lắng của Điền Mông Mông đối với cuộc thi.
Phong Linh Hiểu theo dòng người đi vào phòng thi, phát hiện phòng thi sớm đã được sắp xếp hết rồi.
Năm dãy mười hàng, mỗi dãy mỗi hàng cách nhau một khoảng ít nhất là một mét rưỡi, căn bản không thể gian lận.
Toàn bộ người tới tham gia thi viết không khỏi bắt đầu khẩn trương, thấp giọng thì thầm với nhau, trên mặt lộ ra vẻ lo lắng.
Trái lại, Phong Linh Hiểu cảm thấy thoải mái hơn bao giờ hết, tùy tiện tìm một chỗ.
Dù sao cho tới bây giờ cô cũng không có dự định vào hội sinh viên, cuộc thi này đối với cô mà nói, đậu cũng được mà không đậu cũng chẳng sao.
7 giờ 30 phút.
Thi viết chính thức bắt đầu
Giám thị vẫn là bạn học Sa Đọa chịu thương chịu khó như cũ
Có điều đám thí sinh nhận được đề thi vừa nhìn nội dung xong đều lộ ra vẻ mặt khổ sở, động thời còn dùng ánh mắt không thể tin được mà nhìn Sa Đọa.
Sa Đọa có chút bất đắc dĩ mà vỗ vỗ tay: “Các bạn bắt đầu giải đề thi đi, đề thi quả thực không hề phát nhầm. Các bạn thí sinh phải đợi sau khi hết giờ thi viết mới có thể rời khỏi. Còn nếu không muốn giải, muốn lập tức rời khỏi, cứ nộp bài thi cho tôi rồi đến văn phòng hội trưởng nói rõ lý do với hội trưởng.”
Nghe Sa Đọa nói rõ xong, các thí sinh đều trưng ra khuôn mặt đau khổ mà bắt đầu giải đề.
Pnong Linh Hiểu vốn đang có ý nghĩ mượn gió bẻ măng vừa nghe Sa Đọa nói xong liền thầm cảm thấy bên trong có huyền cơ, nhanh chóng lướt qua bài thi trong tay một lần.
Đề thi rất bình thường.
Chỉ là những đề mục cực kỳ khó, liên quan đến kiến thức của các lĩnh vực cùng chuyên ngành không giống nhau.
Xác định được bài thi không có gì lạ, thế nhưng Phong Linh Hiểu lại bắt đầu suy nghĩ.
Nếu không phải vấn đề ở bài thi, như vậy…
Chờ một chút!
Vừa rồi Sa Đọa có nói, đến văn phòng hội trưởng nói rõ lý do với hội trưởng.
Chẳng lẽ?!
Trước mắt Phong Linh Hiểu sáng ngời, lập tức đứng lên, dưới ánh mắt khiếp sợ của đám người, nộp bài, thi cho Sạ Đoa rồi đi thẳng ra khỏi phòng thi.
******
Phong Linh Hiểu dựa theo chỉ thị của Sa Đọa đi tới văn phòng hội trưởng, gõ đại cửa hai cái rồi mở cửa đi vào.
Qủa nhiên nhìn thấy người nào đó đang ngồi ở bên trong, nhàn nhã nhìn màn hình máy tính xách tay. Khi nhìn thấy cô xuất hiện, mới đảo tầm mắt lười biếng qua người cô: “Em đến rồi à.”
Nghe giọng điệu, hình như chắc chắn là cô nhắt định sẽ đến.
“Đương nhiên.” Phong Linh Hiểu cũng không khách khí kéo ghế ngồi ở vị trí đối diện anh, “Tôi cũng muốn biết ai là hung thủ”
“Nga…” Tư Không Tố nhìn cô ngồi xuống, hai tròng mắt hẹp dài hơi nheo lại, “Vậy em cho rằng ai sẽ là hung thủ?”
Phong Linh Hiểu sửng sốt: “Làm sao tôi biết được?”
Thế nhưng Tư Không Tố cũng không dự định buông tha cô, mà tiếp tục hỏi: “Em nghĩ là ai?”
“Nếu tôi biết là ai, còn cần tới đây sao?” Phong Linh Hiểu tức giận nói.
“Tiểu Linh Hiểu, phải suy nghĩ sự việc kỹ càng.” Tư Không Tố chống cằm, lười biếng liếc mắt nhìn lướt cô một cái “Em ngẫm lại xem, người hôm nay vắng mặt thi viết có những ai?”
“Người vắng mặt?” Phong Linh Hiểu thì thào, có chút nghi hoặc, “Hình như không ít nha….. mà không! Hỏa Nguyệt không tới.”
“Anh……..”
Cô khiếp sợ mở to hai mắt, dùng ánh mắt khó tin mà nhìn Tư Không Tố, giọng nói không tự chủ được mà hạ thấp vài phần:
“Anh…. ý của anh là…”
Phong Linh Hiểu không nhịn được phát ra tiếng kinh hô khẽ: “Sao có thể là Hỏa Nguyệt được?!”
“Em bình tĩnh một chút.” Tư Không Tố ngăn Phong Linh Hiểu gần như sắp nhảy dựng lên lại, hết sức bình tĩnh nói, “Anh biết em sẽ không tin, nhưng mà sự thực đúng là như vậy, Bạn cùng phòng kia của em, quả thực là đáng nghi nhất”
“… Đáng nghi nhất?” Phong Linh Hiểu lâm vào trong khiếp sợ cực độ, tâm tư rối bời.
“Không sai, em nhìn xem” Tư Không Tố nói xong, xoay máy tính xách tay 180 độ, để màn hình đội diện với Phong Linh Hiểu, “Những thứ này, là những bài mà Hàn Thủy Thiển Thiển đã tung post lên diễn đàn. Em xem đi, chú ý những chỗ được khoanh tròn màu đỏ”
Trên màn hình, rõ ràng là hình ảnh bài post, ID người post đều là “Hàn Thủy Thiển Thiển”, nội dung hầu như đều là vạch trần một số chuyện không hay của Hàn Thủy Không Lưu hoặc Linh Phong Hiểu Nguyệt.
Mà chỗ được khoanh tròn màu đỏ…
Chính là hiển thị… IP?!
Hầu như tất cả các bài post đều hiển thị hai nơi, không phải tiệm net XX thì chính là..đại học A?!
Lúc này, Tư Không Tố ở bên cạnh gợi ý: “Em lại nhìn thời gian cô ta post bài xem.”
Phong Linh Hiểu dựa theo anh nói mà nhìn xuống phía dưới.
Quy luật ngày post bài của Hàn Thúy Thiển Thiển phân bố rất kỳ lạ.
Mỗi khi cô lên mạng ở ký túc xá, thì IP bài post của cô ấy ở tiệm net XX.
Còn khi cô không ở ký túc xá, thì IP bài post của cô ấy sẽ biến thành…. đại học A?!
Việc này…
” Nhưng mà, cái này có thể chứng minh điều gì?” Phong Linh Hiểu ngẩng đầu nhìn Tư Không Tố, kinh ngạc hỏi, giọng nói run run, “Việc.. việc này có khi nào là trùng hợp không?”
“Có lẽ. Ban đầu anh cũng không xác định được ai là thủ phạm, dù sao đại học A chuyện trùng hợp cũng không phải là không có khả năng.”
Tư Không Tố phân tích từng chỗ từng chỗ rất có lý, “Nhưng anh chắc chắn, Hàn Thủy Thiển Thiển nhất định là người quen, cho nên mới có được nhiều tư liệu quan trọng như vậy. Mà quan trọng nhất là, cô ta rất hiểu rõ Lạc Vô Ngôn yêu em.”
Phong Linh Hiểu hơi đỏ mặt, có chút quẫn bách cúi đầu: “… Này này.”
Tư Không Tố liếc mắt nhìn lướt cô một cái nói tiếp: “Cho nên, anh đem mục tiêu tập trung vào những người ở cùng tầng lầu ký túc xá với em và tầng lầu ký túc xá với Lưu Bích Đề, lợi dụng cơ hội lần này thiết kế một cái bẫy. May mà tất cả những người anh nghi ngờ đều tới tham gia”
“Kết quả, cô ta quả nhiên sa lưới. Nếu như phân tích của anh không sai, cô ta chính là người cùng phòng với nhóm em.”
Nghe Tư Không Tố phân tích ý nghĩ của mình một cách chặt chẽ xong, Phong Linh Hiểu rất lâu cũng không nói được gì.
Qua một lúc, cô mới cố sức phản bác: “Nhưng mà… nhưng mà, Hỏa Nguyệt không đến, sao anh có thể khẳng định cô ấy chính là thủ phạm được? Anh không cho rằng cô ấy thật sự là có việc không thể tới sao?”
“À.” Tư Không Tố lơ đãng nói. Việc đó thì cần xem thêm một bước nữa để chứng thực. Trước bước này, anh chỉ có 90% khẳng định.
Phong Linh Hiểu thất thần lẩm bẩm: “90% …”
“Không sai.”
Anh lên tiếng, xoay ngược máy tính lại, nhanh chóng gõ lên bàn phím một lát, lại xoay màn hình lại: “Em xem tiếp đi.”
Phong Linh Hiểu lại nhìn vào, không khỏi ầm thầm cả kinh.
Nội dung trên màn hình đột ngột chuyển thành quang cảnh trò chơi 《 Huyễn Kiếm Giang Hồ 》 .
Chỉ có điều đó là hình chụp lại của đoạn trò chuyện.
Đây là đoạn đối thoại giữa Hàn Thủy Thiển Thiển cùng một ID trong trò chơi mà cô chưa từng thấy qua.
【Trò chuyện riêng】[Hàn Thủy Thiển Thiển]: Có đó không?
【Trò chuyện riêng】[sunshine]: Có, bạn là?
【Trò chuyện riêng】[Hàn Thủy Thiển Thiển]: Nghe nói bạn có đoạn clip đầy đủ ở McDonalds hôm đó phải không?
【Trò chuyện riêng】[sunshine]: Phải, thì sao?
【Trò chuyện riêng】[Hàn Thủy Thiển Thiển]: Có thể… bán đoạn clíp đó cho tôi được không?
【Trò chuyện riêng】[sunshine]: Nga? Tại sao?
【Trò chuyện riêng】[Hàn Thúy Thiển Thiển]: Lý do thì bạn đừng quan tâm, nói chung tiền tôi sẽ không giao thiếu, 1000 đồng (nhân dân tệ), thế nào?
【Trò chuyện riêng】[sunshine]: Cũng được, có điều phải đợi mấy ngày nữa.
【Trò chuyện riêng】[Hàn Thúy Thiển Thiển]: Tại sao?
【Trò chuyện riêng】[sunshine]: Bây giờ tôi đang đi công tác, đoạn clip để trong máy bàn ở nhà, khi nào về mới đưa cho bạn được
【Trò chuyện riêng】[Hàn Thúy Thiển Thiển]: Thế cũng được.Vậy sớm nhất là lúc nào thì có thể đưa cho tôi?
【Trò chuyện riêng】[sunshine]: Bảy giờ bốn mươi lăm phút tối ngày X, hẹn gặp ở thôn tân thủ, được không?
【Trò chuyện riêng】[Hàn Thủy Thiển Thiển]: Được, một lời đã định.
Đoạn nói chuyện đến đó là kết thúc.
Phong Linh Hiểu xem xong, cảm xúc trong lòng rất lâu cũng chưa hồi phục lại: “sunshine là account phụ của anh sao?”
“Không phải, là của Sa Đọa ” Tư Không Tố đáp, “Hắn thấy Hàn Thủy Thiển Thiển có treo một giải thưởng, vì vậy liền thuận miệng trả lời một câu “tôi có”.”
Cho dù tâm tình Phong Linh Hiểu lúc này vô cùng phức tạp, nghe đến đó cũng không chịu được mà 囧.
“Sau đó thì sao?”
Tư Không Tố mỉm cười: “Em cũng thấy rồi đó, Sa Đọa hẹn thời gian với cô ta, là bảy giờ bốn mươi lăm phút tối nay – cũng chính là nguyên nhân vì sao anh phải định thời gian thi viết vào bảy giờ ba mươi.”
Phong Linh Hiểu tiếp lời anh mà phân tích đầy đủ: “Nếu như là bảy giờ ba mươi phút, Hàn Thủy Thiển Thiển sẽ vì mua đoạn clip mà nhất định không thể tới thi viết, cho nên…”
“Đúng.”
“Nhưng mà cô ấy cần đoạn clip đó làm gì?” Phong Linh Hiểu cảm thấy khó hiểu.
Đối với vấn đề này Tư Không Tố cũng không chú ý: “Cái này phải hỏi chính cô ta rồi, có điều anh đoán có thể là cô ta muốn làm ra một vài lời bàn gây bất lợi cho em.”
“Ừm…” Phong Linh Hiểu có chút đăm chiêu gật đầu, vẻ mặt càng thêm nghiêm trọng.
“Được rồi.” Tư Không Tố rất vui vẻ lấy máy tính xách tay lại, liếc nhìn giờ ở góc dưới, “Bảy giờ bốn mươi ba phút, phải đi bắt tội phạm thôi. Sa Đọa còn phải ở bên kia làm giám thị, có điều anh đã nhờ một bạn cùng phòng vào account sunshine này rồi, nếu đi bây giờ, nói không chừng may mắn có thế đến kịp lúc.”
“Ừm…” Lời nói của Tư Không Tố, Phong Linh Hiểu chỉ nghe được có một nửa. Cô lơ đãng gật gật đầu ngay cả mục đích cũng không rõ, liền theo chân anh rời khỏi.
Lúc đó, đầu óc của cô loạn thành một khối. Trong lòng lặng lẽ cầu khấn…. Hỏa Nguyệt, hy vọng mày sẽ không làm cho tao thất vọng!
Sẽ biết thủ phạm hãm hại cô là ai…
Tuy rằng Phong Linh Hiểu vẫn luôn không nghĩ ra vì sao Tư Không Tố lại biết được thân phận thật sự của Hàn Thủy Thiển Thiển
Nhưng sau khi nghe lời nói tràn ngập hấp dẫn của Tư Không Tố, Phong Linh Hiểu vẫn nảy sinh xúc động muốn lập tức chạy tới xem rõ thực hư. Có điều Tư Không Tố dù thế nào cũng không chịu nói trước với cô, chỉ nói là khi tới thời cơ tự nhiên sẽ nói cho cô biết.
Đúng là tên hồ ly gian xảo!
Hành vi của anh làm Phong Linh Hiểu nghiến răng nghiến lợi. Không còn cách nào, cô đành mất hồn mất vía mà vượt qua một buổi tối cộng thêm gần cả ngày hôm sau, rốt cục cũng đợi được đến thời gian thi vòng hai của buổi phỏng vấn.
Ngoài dự kiến của Điền Mông Mông và Thủy Thanh Lam, thời gian ngày thi thứ hai còn chưa tới, vậy mà người ngày hôm qua rõ ràng ít hứng thú nhất Phong Linh Hiểu lại vô cùng vội vàng giục các cô khởi hành
“Linh Hiểu, mày bị gì vậy? Hôm qua không phải mày còn nói không muốn đi sao?” Điền Mông Mông nhìn Phong Linh Hiểu vẻ mặt đang lo lắng thì rất khó hiểu, không khỏi kinh ngạc mà hỏi thăm.
Thủy Thanh Lam không nói gì, trong lòng lại suy nghĩ, đây có phải là di chứng do chơi trò chơi trực tuyến để lại không nhỉ.
“Việc này… Tối qua tao đã nghĩ lại, cảm thấy gia nhập vào hội sinh viên cũng không có hại gì cả… Nói chung! Chúng ta không phải thi viết sao? Nếu không giành chỗ tốt trước đều bị người khác cướp mất đó!” Phong Linh Hiểu nói năng lộn xộn che giấu sự chột dạ trong lòng, tránh để họ nhìn ra mục đích thật sự của mình, không đợi hai người kia mở miệng Phong Linh Hiểu đã nhanh chóng ra khỏi phòng.
Thủy Thanh Lam cùng Điền Mông Mông ngây ngô nhìn nhau, trao đổi một ánh mắt nghi vấn. Nhưng hai người cũng không để ý tới nhiều, sau khi chào Hỏa Nguyệt một tiếng xong cũng theo chân Phong Linh Hiểu rời khỏi phòng.
Khi đến địa điểm phỏng vấn hôm qua, ba người mới ngạc nhiên phát hiện người tới tham gia thi viết vậy mà đã tới hơn phân nửa!
“Woa! Sao chưa tới giờ mà những người đã đến sớm như vậy…” Điền Mông Mông nhìn cảnh tượng này, không khỏi thốt lên kinh ngạc.
Phong Linh Hiểu suốt đường đi luôn lo lắng sẽ bị hỏi gì đó rốt cục cũng thở phào một hơi, cực kỳ vui mừng vì cuối cùng cũng có lý do che giấu sự lúng túng của mình khi nãy: “Thấy chưa! Cũng nhờ tao dự đoán được trước. Nêu không tụi mình đã bị muộn rồi!”
Thế nhưng…
“… Vậy sao?” Điền Mông Mông liếc mắt nhìn cô một cái, hoài nghi hỏi, “Có đúng là mày dự đoán được trước không? Sao tao cứ cảm thấy mày là mang theo âm mưu mà đến vậy?”
“Ách..” Cả người Phong Linh Hiểu cứng đờ, mồ hôi lạnh túa ra, chột dạ chuyển tầm mắt
May mà lúc này bạn học Sa Đọa cầm một xấp bài thi trong tay đi ra từ tòa nhà của hội sinh viên, gọi những sinh viên đứng ở bên ngoài đi vào phòng thi mới thuận lợi dời đi lực chú ý của Điền Mông Mông, giúp Phong Linh Hiểu giải vây.
… Bạn nhỏ Sa Đọa, cuối cùng anh cũng làm được một việc tốt!
Phong Linh Hiểu dỡ được tảng đá lớn trong lòng xuống, mặt khác trả lời cho có lệ những lo lắng của Điền Mông Mông đối với cuộc thi.
Phong Linh Hiểu theo dòng người đi vào phòng thi, phát hiện phòng thi sớm đã được sắp xếp hết rồi.
Năm dãy mười hàng, mỗi dãy mỗi hàng cách nhau một khoảng ít nhất là một mét rưỡi, căn bản không thể gian lận.
Toàn bộ người tới tham gia thi viết không khỏi bắt đầu khẩn trương, thấp giọng thì thầm với nhau, trên mặt lộ ra vẻ lo lắng.
Trái lại, Phong Linh Hiểu cảm thấy thoải mái hơn bao giờ hết, tùy tiện tìm một chỗ.
Dù sao cho tới bây giờ cô cũng không có dự định vào hội sinh viên, cuộc thi này đối với cô mà nói, đậu cũng được mà không đậu cũng chẳng sao.
7 giờ 30 phút.
Thi viết chính thức bắt đầu
Giám thị vẫn là bạn học Sa Đọa chịu thương chịu khó như cũ
Có điều đám thí sinh nhận được đề thi vừa nhìn nội dung xong đều lộ ra vẻ mặt khổ sở, động thời còn dùng ánh mắt không thể tin được mà nhìn Sa Đọa.
Sa Đọa có chút bất đắc dĩ mà vỗ vỗ tay: “Các bạn bắt đầu giải đề thi đi, đề thi quả thực không hề phát nhầm. Các bạn thí sinh phải đợi sau khi hết giờ thi viết mới có thể rời khỏi. Còn nếu không muốn giải, muốn lập tức rời khỏi, cứ nộp bài thi cho tôi rồi đến văn phòng hội trưởng nói rõ lý do với hội trưởng.”
Nghe Sa Đọa nói rõ xong, các thí sinh đều trưng ra khuôn mặt đau khổ mà bắt đầu giải đề.
Pnong Linh Hiểu vốn đang có ý nghĩ mượn gió bẻ măng vừa nghe Sa Đọa nói xong liền thầm cảm thấy bên trong có huyền cơ, nhanh chóng lướt qua bài thi trong tay một lần.
Đề thi rất bình thường.
Chỉ là những đề mục cực kỳ khó, liên quan đến kiến thức của các lĩnh vực cùng chuyên ngành không giống nhau.
Xác định được bài thi không có gì lạ, thế nhưng Phong Linh Hiểu lại bắt đầu suy nghĩ.
Nếu không phải vấn đề ở bài thi, như vậy…
Chờ một chút!
Vừa rồi Sa Đọa có nói, đến văn phòng hội trưởng nói rõ lý do với hội trưởng.
Chẳng lẽ?!
Trước mắt Phong Linh Hiểu sáng ngời, lập tức đứng lên, dưới ánh mắt khiếp sợ của đám người, nộp bài, thi cho Sạ Đoa rồi đi thẳng ra khỏi phòng thi.
******
Phong Linh Hiểu dựa theo chỉ thị của Sa Đọa đi tới văn phòng hội trưởng, gõ đại cửa hai cái rồi mở cửa đi vào.
Qủa nhiên nhìn thấy người nào đó đang ngồi ở bên trong, nhàn nhã nhìn màn hình máy tính xách tay. Khi nhìn thấy cô xuất hiện, mới đảo tầm mắt lười biếng qua người cô: “Em đến rồi à.”
Nghe giọng điệu, hình như chắc chắn là cô nhắt định sẽ đến.
“Đương nhiên.” Phong Linh Hiểu cũng không khách khí kéo ghế ngồi ở vị trí đối diện anh, “Tôi cũng muốn biết ai là hung thủ”
“Nga…” Tư Không Tố nhìn cô ngồi xuống, hai tròng mắt hẹp dài hơi nheo lại, “Vậy em cho rằng ai sẽ là hung thủ?”
Phong Linh Hiểu sửng sốt: “Làm sao tôi biết được?”
Thế nhưng Tư Không Tố cũng không dự định buông tha cô, mà tiếp tục hỏi: “Em nghĩ là ai?”
“Nếu tôi biết là ai, còn cần tới đây sao?” Phong Linh Hiểu tức giận nói.
“Tiểu Linh Hiểu, phải suy nghĩ sự việc kỹ càng.” Tư Không Tố chống cằm, lười biếng liếc mắt nhìn lướt cô một cái “Em ngẫm lại xem, người hôm nay vắng mặt thi viết có những ai?”
“Người vắng mặt?” Phong Linh Hiểu thì thào, có chút nghi hoặc, “Hình như không ít nha….. mà không! Hỏa Nguyệt không tới.”
“Anh……..”
Cô khiếp sợ mở to hai mắt, dùng ánh mắt khó tin mà nhìn Tư Không Tố, giọng nói không tự chủ được mà hạ thấp vài phần:
“Anh…. ý của anh là…”
Phong Linh Hiểu không nhịn được phát ra tiếng kinh hô khẽ: “Sao có thể là Hỏa Nguyệt được?!”
“Em bình tĩnh một chút.” Tư Không Tố ngăn Phong Linh Hiểu gần như sắp nhảy dựng lên lại, hết sức bình tĩnh nói, “Anh biết em sẽ không tin, nhưng mà sự thực đúng là như vậy, Bạn cùng phòng kia của em, quả thực là đáng nghi nhất”
“… Đáng nghi nhất?” Phong Linh Hiểu lâm vào trong khiếp sợ cực độ, tâm tư rối bời.
“Không sai, em nhìn xem” Tư Không Tố nói xong, xoay máy tính xách tay 180 độ, để màn hình đội diện với Phong Linh Hiểu, “Những thứ này, là những bài mà Hàn Thủy Thiển Thiển đã tung post lên diễn đàn. Em xem đi, chú ý những chỗ được khoanh tròn màu đỏ”
Trên màn hình, rõ ràng là hình ảnh bài post, ID người post đều là “Hàn Thủy Thiển Thiển”, nội dung hầu như đều là vạch trần một số chuyện không hay của Hàn Thủy Không Lưu hoặc Linh Phong Hiểu Nguyệt.
Mà chỗ được khoanh tròn màu đỏ…
Chính là hiển thị… IP?!
Hầu như tất cả các bài post đều hiển thị hai nơi, không phải tiệm net XX thì chính là..đại học A?!
Lúc này, Tư Không Tố ở bên cạnh gợi ý: “Em lại nhìn thời gian cô ta post bài xem.”
Phong Linh Hiểu dựa theo anh nói mà nhìn xuống phía dưới.
Quy luật ngày post bài của Hàn Thúy Thiển Thiển phân bố rất kỳ lạ.
Mỗi khi cô lên mạng ở ký túc xá, thì IP bài post của cô ấy ở tiệm net XX.
Còn khi cô không ở ký túc xá, thì IP bài post của cô ấy sẽ biến thành…. đại học A?!
Việc này…
” Nhưng mà, cái này có thể chứng minh điều gì?” Phong Linh Hiểu ngẩng đầu nhìn Tư Không Tố, kinh ngạc hỏi, giọng nói run run, “Việc.. việc này có khi nào là trùng hợp không?”
“Có lẽ. Ban đầu anh cũng không xác định được ai là thủ phạm, dù sao đại học A chuyện trùng hợp cũng không phải là không có khả năng.”
Tư Không Tố phân tích từng chỗ từng chỗ rất có lý, “Nhưng anh chắc chắn, Hàn Thủy Thiển Thiển nhất định là người quen, cho nên mới có được nhiều tư liệu quan trọng như vậy. Mà quan trọng nhất là, cô ta rất hiểu rõ Lạc Vô Ngôn yêu em.”
Phong Linh Hiểu hơi đỏ mặt, có chút quẫn bách cúi đầu: “… Này này.”
Tư Không Tố liếc mắt nhìn lướt cô một cái nói tiếp: “Cho nên, anh đem mục tiêu tập trung vào những người ở cùng tầng lầu ký túc xá với em và tầng lầu ký túc xá với Lưu Bích Đề, lợi dụng cơ hội lần này thiết kế một cái bẫy. May mà tất cả những người anh nghi ngờ đều tới tham gia”
“Kết quả, cô ta quả nhiên sa lưới. Nếu như phân tích của anh không sai, cô ta chính là người cùng phòng với nhóm em.”
Nghe Tư Không Tố phân tích ý nghĩ của mình một cách chặt chẽ xong, Phong Linh Hiểu rất lâu cũng không nói được gì.
Qua một lúc, cô mới cố sức phản bác: “Nhưng mà… nhưng mà, Hỏa Nguyệt không đến, sao anh có thể khẳng định cô ấy chính là thủ phạm được? Anh không cho rằng cô ấy thật sự là có việc không thể tới sao?”
“À.” Tư Không Tố lơ đãng nói. Việc đó thì cần xem thêm một bước nữa để chứng thực. Trước bước này, anh chỉ có 90% khẳng định.
Phong Linh Hiểu thất thần lẩm bẩm: “90% …”
“Không sai.”
Anh lên tiếng, xoay ngược máy tính lại, nhanh chóng gõ lên bàn phím một lát, lại xoay màn hình lại: “Em xem tiếp đi.”
Phong Linh Hiểu lại nhìn vào, không khỏi ầm thầm cả kinh.
Nội dung trên màn hình đột ngột chuyển thành quang cảnh trò chơi 《 Huyễn Kiếm Giang Hồ 》 .
Chỉ có điều đó là hình chụp lại của đoạn trò chuyện.
Đây là đoạn đối thoại giữa Hàn Thủy Thiển Thiển cùng một ID trong trò chơi mà cô chưa từng thấy qua.
【Trò chuyện riêng】[Hàn Thủy Thiển Thiển]: Có đó không?
【Trò chuyện riêng】[sunshine]: Có, bạn là?
【Trò chuyện riêng】[Hàn Thủy Thiển Thiển]: Nghe nói bạn có đoạn clip đầy đủ ở McDonalds hôm đó phải không?
【Trò chuyện riêng】[sunshine]: Phải, thì sao?
【Trò chuyện riêng】[Hàn Thủy Thiển Thiển]: Có thể… bán đoạn clíp đó cho tôi được không?
【Trò chuyện riêng】[sunshine]: Nga? Tại sao?
【Trò chuyện riêng】[Hàn Thúy Thiển Thiển]: Lý do thì bạn đừng quan tâm, nói chung tiền tôi sẽ không giao thiếu, 1000 đồng (nhân dân tệ), thế nào?
【Trò chuyện riêng】[sunshine]: Cũng được, có điều phải đợi mấy ngày nữa.
【Trò chuyện riêng】[Hàn Thúy Thiển Thiển]: Tại sao?
【Trò chuyện riêng】[sunshine]: Bây giờ tôi đang đi công tác, đoạn clip để trong máy bàn ở nhà, khi nào về mới đưa cho bạn được
【Trò chuyện riêng】[Hàn Thúy Thiển Thiển]: Thế cũng được.Vậy sớm nhất là lúc nào thì có thể đưa cho tôi?
【Trò chuyện riêng】[sunshine]: Bảy giờ bốn mươi lăm phút tối ngày X, hẹn gặp ở thôn tân thủ, được không?
【Trò chuyện riêng】[Hàn Thủy Thiển Thiển]: Được, một lời đã định.
Đoạn nói chuyện đến đó là kết thúc.
Phong Linh Hiểu xem xong, cảm xúc trong lòng rất lâu cũng chưa hồi phục lại: “sunshine là account phụ của anh sao?”
“Không phải, là của Sa Đọa ” Tư Không Tố đáp, “Hắn thấy Hàn Thủy Thiển Thiển có treo một giải thưởng, vì vậy liền thuận miệng trả lời một câu “tôi có”.”
Cho dù tâm tình Phong Linh Hiểu lúc này vô cùng phức tạp, nghe đến đó cũng không chịu được mà 囧.
“Sau đó thì sao?”
Tư Không Tố mỉm cười: “Em cũng thấy rồi đó, Sa Đọa hẹn thời gian với cô ta, là bảy giờ bốn mươi lăm phút tối nay – cũng chính là nguyên nhân vì sao anh phải định thời gian thi viết vào bảy giờ ba mươi.”
Phong Linh Hiểu tiếp lời anh mà phân tích đầy đủ: “Nếu như là bảy giờ ba mươi phút, Hàn Thủy Thiển Thiển sẽ vì mua đoạn clip mà nhất định không thể tới thi viết, cho nên…”
“Đúng.”
“Nhưng mà cô ấy cần đoạn clip đó làm gì?” Phong Linh Hiểu cảm thấy khó hiểu.
Đối với vấn đề này Tư Không Tố cũng không chú ý: “Cái này phải hỏi chính cô ta rồi, có điều anh đoán có thể là cô ta muốn làm ra một vài lời bàn gây bất lợi cho em.”
“Ừm…” Phong Linh Hiểu có chút đăm chiêu gật đầu, vẻ mặt càng thêm nghiêm trọng.
“Được rồi.” Tư Không Tố rất vui vẻ lấy máy tính xách tay lại, liếc nhìn giờ ở góc dưới, “Bảy giờ bốn mươi ba phút, phải đi bắt tội phạm thôi. Sa Đọa còn phải ở bên kia làm giám thị, có điều anh đã nhờ một bạn cùng phòng vào account sunshine này rồi, nếu đi bây giờ, nói không chừng may mắn có thế đến kịp lúc.”
“Ừm…” Lời nói của Tư Không Tố, Phong Linh Hiểu chỉ nghe được có một nửa. Cô lơ đãng gật gật đầu ngay cả mục đích cũng không rõ, liền theo chân anh rời khỏi.
Lúc đó, đầu óc của cô loạn thành một khối. Trong lòng lặng lẽ cầu khấn…. Hỏa Nguyệt, hy vọng mày sẽ không làm cho tao thất vọng!
/55
|