23:45 pm. Bệnh viện bậc nhất thành phố.
Ca cấp cứu vừa mới được đưa vào là một cô gái với thân hình nhỏ nhắn, trên người đầy máu me, cơ thể chỗ nào cũng bị bầm dập. Tưởng chừng như tổn thương tất cả các phần cơ thể, do bị đánh mạnh và trong một thời gian dài nên tỷ lệ sống sót chỉ là 50%, còn tùy vào ý chí đấu tranh với tử thần để được sống nữa...
~*~
Bên trong phòng cấp cứu.
Đội ngũ bác sĩ và y tá của bệnh viện đang làm việc hết mình, tình trạng của cô gái này cực kì nguy cấp. Đôi mắt của vị bác sĩ nào cũng mang đầy vẻ mệt mỏi. Cô gái này không những bị thương cơ thể mà còn có máu bầm trong não, chắc do tai nạn năm xưa?
- Thưa bác sĩ, cô gái này e là không qua khỏi rồi, tim của cô ấy đập rất nhẹ.
Đôi mắt của vị bác sĩ già nhất nhắm lại rồi mở ra mang vẻ cương quyết vô cùng, mỗi ca cấp cứu bác sĩ đều phải giành giật mạng sống của bệnh nhân với tử thần. Họ đang cố hết sức để đem cô gái này trở lại.
Lúc này ở trong giấc mơ của cô gái...
Khả Lam đang đứng trước mặt ba mình và người phụ nữ có tên Khả Loan, họ mỉm cười phúc hậu nhìn đứa con gái của mình. Bà Loan đưa tay lên vuốt tóc con gái, trên môi vẫn là nụ cười hiền.
- Khả Lam à, ba mẹ nhớ con lắm!
- Ba mẹ...
- Khả Lam, nghe mẹ, con phải sống. Con nhất định không được buông xuôi. Còn rất nhiều người lo cho con, con còn có Vũ Nguyên nữa, phải sống để hưởng hạnh phúc chứ.
- Nhưng ba mẹ ơi, con mệt lắm, con đau lắm. Con mỏi rồi không thể trụ được nữa, con muốn ngủ... Muốn đi cùng ba mẹ.
- Ngoan nào, ba biết con gái của ba rất mạnh mẽ mà. Con sẽ không chịu thua tử thần đâu? Đúng không?
- Đúng đó, con gái của mẹ mạnh mẽ lắm. Nghe ba mẹ đi con, quay trở về với mọi người đi...
- Nhưng con sẽ phải xa ba mẹ sao? Con không muốn...
- Đừng làm nũng nữa, không còn thời gian đâu Lam à, mau bước qua cánh cửa hình tròn đó đi! Nếu không con sẽ không được trở về đâu.
Bà Loan và ông Dũng hốt hoảng nói, không cần biết Khả Lam có đồng ý hay không liền nhanh tay đẩy con bé vào cánh cửa hình tròn. Cánh cửa mờ mờ ảo ảo cứ như sắp đóng lại ý. Đây đích thị là ranh giới giữa sự sống và cái chết.
Trở về với căn phòng cấp cứu...
Đã mấy giờ đồng hồ trôi qua, kết quả vẫn là con số không to lớn, có khi còn thành số âm luôn ý chứ. Cô gái nhỏ bé nằm trên chiếc giường đó, vẫn chẳng tiến triển gì tốt, hơi thở và nhịp tim ngày càng yếu ớt. Cơ thể toàn là những vết bầm và băng trắng, trên gương mặt nhợt nhạt đôi mắt cô gái nhắm nghiền nhưng nước mắt chảy ra không ngớt.
Mọi việc tưởng chừng đã đi quá xa và không còn cứu vãn được nữa thì...
- Bác sĩ! Nhịp... Nhịp tim cô ấy, có tiến triển rồi!
Y tá thốt lên vui mừng, kỳ tích đã xuất hiện! Hay nói đúng hơn là điều kì diệu đã xảy ra. Chiếc máy đo nhịp tim đang hoạt động hết công suất, không còn là những đường thẳng dài nữa mà là những đường cong cho sự sống!
~*~
Ting - Chiếc cửa phòng cấp cứu mở ra sau mấy tiếng dài đóng chặt. Vị bác sĩ già với mái tóc muối tiêu bước ra, ông nhìn những người đứng đó bằng một ánh mắt vui vẻ, gương mặt phúc hậu :
- Cô gái này qua cơn nguy kịch rồi. Nhưng cơ thể thương tổn không ít, cần phải nghỉ ngơi và cho ăn với chế độ dinh dưỡng hợp lí. Tránh cử động mạnh, à mà não con bé bị tổn thương cũng khá nghiêm trọng, còn có máu bầm nữa. Không biết là bị khi nào. Cô ấy bị mất đi phần trí nhớ quan trọng, khi nào máu bầm tan thì cô ấy sẽ nhớ lại. Mọi người có thể vào thăm cô ấy.
Vị bác sĩ già bước đi cũng là lúc Thảo Anh, Huỳnh My, Vũ Nguyên, Thiên Nhật vào thăm Khả Lam. Nhìn Khả Lam nằm yếu ớt trên giường bệnh, mặt người nào cũng xót xa lắm. Khả Lam khẽ cựa mình, cười yếu ớt, trong dáng vẻ lúc này không khác bánh bèo là mấy đâu nha.
- My, mày có sao không? Con Như có làm gì mày không?
- Hichic, Lam ơi tao xin lỗi mày, vì chuyện của tao mà mày ra nông nổi này. Huhu. Tao không sao hết, khi mày ngất đi được một lúc thì Thảo Anh tới.
- Nhìn mày kìa, như cái xác biết nói á. Hê hê. Tởm chết được!
Thiên Nhật châm chọc, Nhìn qua Huỳnh My nói tiếp :
- Cũng cảm ơn mày vì đã cứu Huỳnh My chân ngắn nhà tao nhá!
- Ê, đụng chạm nha thằng kia! Chân tao ngắn liên quan gì đến kinh tế nhà mày hả? Còn ai là của mày nữa? Thằng mặt dày ăn nói cẩn thận tao phang cho đôi dép giờ.
...
...
...
Thế là chị My và anh Nhật cứ thế mà cãi nhau ngon lành chẳng thèm chú ý đến ai. Đến khi Thảo Anh ra tay thì mới chịu dừng. Thực ra thì Thiên Nhật để ý bà My chân ngắn nhà ta từ hồi đầu năm lớp mười. Nhưng khổ nỗi chân ngắn mà khó cưa quá, cưa mãi vẫn chẳng đỗ. Nhật cũng đẹp trai ngời ngợi có thua gì Vũ Nguyên đâu, mỗi tội mặt bựa và dày quá, có đánh đuổi cào cấu quyết liệt thế nào đi nữa thì mặt vẫn trơ ra và cứ kè kè bên bà My. Hôm nay Huỳnh My bị cú sốc lớn, nhân cơ hội này là anh Nhật cướp chìa khóa rồi xông vào trái tim yếu ớt nhỏ bé của Huỳnh My. Thế là Huỳnh My cho Thiên Nhật cơ hội theo đuổi.
- Huỳnh My, Thiên Nhật có thể ra ngoài cho Vũ Nguyên và Khả Lam nói chuyện không? Còn tôi thì có việc ra ngoài. Tạm biệt!
Thảo Anh nói rồi thong thả bước chậm rãi về phía cửa phòng, hai con kì đà kia cũng kéo nhau ra trà sữa ngồi cho Khả Lam và Vũ Nguyên tâm sự.
Khả Lam cố ngồi dậy, đôi mắt ánh lên tia vui sướng, người cô yêu chỉ cần có mặt khi cô cần là được rồi, những chuyện còn lại cô không quan tâm.
Vũ Nguyên nhìn cô, anh đưa tay lên gương mặt nhợt nhạt trước mặt mình, bẹo nhẹ má cô, trách móc :
- Là con gái, phải biết chăm sóc bản thân mình, đừng vì người khác quá nhiều mà làm bản thân tổn thương. Trông em bây giờ chẳng khác nào xác ướp.
Khả Lam chu mỏ giận dỗi, cô đáp :
- Anh nói cứ như mẹ em ý!
Nói đến từ mẹ lòng cô bỗng xao xuyến, cô đã trải qua một giấc mơ rất kì lạ, giấc mơ đó đưa cô đến một nơi mà xung quanh toàn màu trắng, cô gặp người phụ nữ tự xưng mẹ mình, nhưng thật lạ... Cô lại chẳng thể nào nhớ được gương mặt đó cả.
Đôi mắt vô hồn nhìn vào khoảng không vô định, không biết khi nào mà nước mắt rơi lã chã, đôi mắt đỏ hoe, ướt đẫm. Vũ Nguyên như thấy được sự khác lạ của cô gái trước mặt, anh vương tay mình kéo Khả Lam vào lòng và nhẹ nhàng nói :
- Anh xin lỗi, ngoan nào đừng khóc, trông em như vậy thật xấu chết được.
Được bao bọc trong vòng tay ấm, cô tựa mình vào khuôn ngực của anh để tìm tư thế thoải mái, nhắm hờ đôi mắt của mình, Khả Lam khẽ cười :
- Không phải lỗi của anh đâu. Em rất cảm ơn vì anh đã bên cạnh em.
Vũ Nguyên không trả lời, chỉ mỉm cười nhẹ siết chặt cô gái trong lòng mình, tâm trí không khỏi ray rứt mà suy nghĩ : " Khả Lam là một cô gái tốt, em ấy xứng đáng có được tình yêu thật sự. Nhưng... Phải nhờ vào em ấy để tìm ra Kiều Linh, em ấy và Kiều Linh có đôi mắt rất giống nhau. Mình thật sự không muốn lợi dụng em ấy, nếu em ấy biết hết sự thật thì sao? Em ấy sẽ xa lánh mình mất! Tại sao... Khi ôm Khả Lam trong lòng mình cảm thấy ấm áp đến thế, còn rất muốn muốn che chở nữa. Cô gái bé nhỏ này thật sự làm mình phải suy nghĩ rồi..."
Ca cấp cứu vừa mới được đưa vào là một cô gái với thân hình nhỏ nhắn, trên người đầy máu me, cơ thể chỗ nào cũng bị bầm dập. Tưởng chừng như tổn thương tất cả các phần cơ thể, do bị đánh mạnh và trong một thời gian dài nên tỷ lệ sống sót chỉ là 50%, còn tùy vào ý chí đấu tranh với tử thần để được sống nữa...
~*~
Bên trong phòng cấp cứu.
Đội ngũ bác sĩ và y tá của bệnh viện đang làm việc hết mình, tình trạng của cô gái này cực kì nguy cấp. Đôi mắt của vị bác sĩ nào cũng mang đầy vẻ mệt mỏi. Cô gái này không những bị thương cơ thể mà còn có máu bầm trong não, chắc do tai nạn năm xưa?
- Thưa bác sĩ, cô gái này e là không qua khỏi rồi, tim của cô ấy đập rất nhẹ.
Đôi mắt của vị bác sĩ già nhất nhắm lại rồi mở ra mang vẻ cương quyết vô cùng, mỗi ca cấp cứu bác sĩ đều phải giành giật mạng sống của bệnh nhân với tử thần. Họ đang cố hết sức để đem cô gái này trở lại.
Lúc này ở trong giấc mơ của cô gái...
Khả Lam đang đứng trước mặt ba mình và người phụ nữ có tên Khả Loan, họ mỉm cười phúc hậu nhìn đứa con gái của mình. Bà Loan đưa tay lên vuốt tóc con gái, trên môi vẫn là nụ cười hiền.
- Khả Lam à, ba mẹ nhớ con lắm!
- Ba mẹ...
- Khả Lam, nghe mẹ, con phải sống. Con nhất định không được buông xuôi. Còn rất nhiều người lo cho con, con còn có Vũ Nguyên nữa, phải sống để hưởng hạnh phúc chứ.
- Nhưng ba mẹ ơi, con mệt lắm, con đau lắm. Con mỏi rồi không thể trụ được nữa, con muốn ngủ... Muốn đi cùng ba mẹ.
- Ngoan nào, ba biết con gái của ba rất mạnh mẽ mà. Con sẽ không chịu thua tử thần đâu? Đúng không?
- Đúng đó, con gái của mẹ mạnh mẽ lắm. Nghe ba mẹ đi con, quay trở về với mọi người đi...
- Nhưng con sẽ phải xa ba mẹ sao? Con không muốn...
- Đừng làm nũng nữa, không còn thời gian đâu Lam à, mau bước qua cánh cửa hình tròn đó đi! Nếu không con sẽ không được trở về đâu.
Bà Loan và ông Dũng hốt hoảng nói, không cần biết Khả Lam có đồng ý hay không liền nhanh tay đẩy con bé vào cánh cửa hình tròn. Cánh cửa mờ mờ ảo ảo cứ như sắp đóng lại ý. Đây đích thị là ranh giới giữa sự sống và cái chết.
Trở về với căn phòng cấp cứu...
Đã mấy giờ đồng hồ trôi qua, kết quả vẫn là con số không to lớn, có khi còn thành số âm luôn ý chứ. Cô gái nhỏ bé nằm trên chiếc giường đó, vẫn chẳng tiến triển gì tốt, hơi thở và nhịp tim ngày càng yếu ớt. Cơ thể toàn là những vết bầm và băng trắng, trên gương mặt nhợt nhạt đôi mắt cô gái nhắm nghiền nhưng nước mắt chảy ra không ngớt.
Mọi việc tưởng chừng đã đi quá xa và không còn cứu vãn được nữa thì...
- Bác sĩ! Nhịp... Nhịp tim cô ấy, có tiến triển rồi!
Y tá thốt lên vui mừng, kỳ tích đã xuất hiện! Hay nói đúng hơn là điều kì diệu đã xảy ra. Chiếc máy đo nhịp tim đang hoạt động hết công suất, không còn là những đường thẳng dài nữa mà là những đường cong cho sự sống!
~*~
Ting - Chiếc cửa phòng cấp cứu mở ra sau mấy tiếng dài đóng chặt. Vị bác sĩ già với mái tóc muối tiêu bước ra, ông nhìn những người đứng đó bằng một ánh mắt vui vẻ, gương mặt phúc hậu :
- Cô gái này qua cơn nguy kịch rồi. Nhưng cơ thể thương tổn không ít, cần phải nghỉ ngơi và cho ăn với chế độ dinh dưỡng hợp lí. Tránh cử động mạnh, à mà não con bé bị tổn thương cũng khá nghiêm trọng, còn có máu bầm nữa. Không biết là bị khi nào. Cô ấy bị mất đi phần trí nhớ quan trọng, khi nào máu bầm tan thì cô ấy sẽ nhớ lại. Mọi người có thể vào thăm cô ấy.
Vị bác sĩ già bước đi cũng là lúc Thảo Anh, Huỳnh My, Vũ Nguyên, Thiên Nhật vào thăm Khả Lam. Nhìn Khả Lam nằm yếu ớt trên giường bệnh, mặt người nào cũng xót xa lắm. Khả Lam khẽ cựa mình, cười yếu ớt, trong dáng vẻ lúc này không khác bánh bèo là mấy đâu nha.
- My, mày có sao không? Con Như có làm gì mày không?
- Hichic, Lam ơi tao xin lỗi mày, vì chuyện của tao mà mày ra nông nổi này. Huhu. Tao không sao hết, khi mày ngất đi được một lúc thì Thảo Anh tới.
- Nhìn mày kìa, như cái xác biết nói á. Hê hê. Tởm chết được!
Thiên Nhật châm chọc, Nhìn qua Huỳnh My nói tiếp :
- Cũng cảm ơn mày vì đã cứu Huỳnh My chân ngắn nhà tao nhá!
- Ê, đụng chạm nha thằng kia! Chân tao ngắn liên quan gì đến kinh tế nhà mày hả? Còn ai là của mày nữa? Thằng mặt dày ăn nói cẩn thận tao phang cho đôi dép giờ.
...
...
...
Thế là chị My và anh Nhật cứ thế mà cãi nhau ngon lành chẳng thèm chú ý đến ai. Đến khi Thảo Anh ra tay thì mới chịu dừng. Thực ra thì Thiên Nhật để ý bà My chân ngắn nhà ta từ hồi đầu năm lớp mười. Nhưng khổ nỗi chân ngắn mà khó cưa quá, cưa mãi vẫn chẳng đỗ. Nhật cũng đẹp trai ngời ngợi có thua gì Vũ Nguyên đâu, mỗi tội mặt bựa và dày quá, có đánh đuổi cào cấu quyết liệt thế nào đi nữa thì mặt vẫn trơ ra và cứ kè kè bên bà My. Hôm nay Huỳnh My bị cú sốc lớn, nhân cơ hội này là anh Nhật cướp chìa khóa rồi xông vào trái tim yếu ớt nhỏ bé của Huỳnh My. Thế là Huỳnh My cho Thiên Nhật cơ hội theo đuổi.
- Huỳnh My, Thiên Nhật có thể ra ngoài cho Vũ Nguyên và Khả Lam nói chuyện không? Còn tôi thì có việc ra ngoài. Tạm biệt!
Thảo Anh nói rồi thong thả bước chậm rãi về phía cửa phòng, hai con kì đà kia cũng kéo nhau ra trà sữa ngồi cho Khả Lam và Vũ Nguyên tâm sự.
Khả Lam cố ngồi dậy, đôi mắt ánh lên tia vui sướng, người cô yêu chỉ cần có mặt khi cô cần là được rồi, những chuyện còn lại cô không quan tâm.
Vũ Nguyên nhìn cô, anh đưa tay lên gương mặt nhợt nhạt trước mặt mình, bẹo nhẹ má cô, trách móc :
- Là con gái, phải biết chăm sóc bản thân mình, đừng vì người khác quá nhiều mà làm bản thân tổn thương. Trông em bây giờ chẳng khác nào xác ướp.
Khả Lam chu mỏ giận dỗi, cô đáp :
- Anh nói cứ như mẹ em ý!
Nói đến từ mẹ lòng cô bỗng xao xuyến, cô đã trải qua một giấc mơ rất kì lạ, giấc mơ đó đưa cô đến một nơi mà xung quanh toàn màu trắng, cô gặp người phụ nữ tự xưng mẹ mình, nhưng thật lạ... Cô lại chẳng thể nào nhớ được gương mặt đó cả.
Đôi mắt vô hồn nhìn vào khoảng không vô định, không biết khi nào mà nước mắt rơi lã chã, đôi mắt đỏ hoe, ướt đẫm. Vũ Nguyên như thấy được sự khác lạ của cô gái trước mặt, anh vương tay mình kéo Khả Lam vào lòng và nhẹ nhàng nói :
- Anh xin lỗi, ngoan nào đừng khóc, trông em như vậy thật xấu chết được.
Được bao bọc trong vòng tay ấm, cô tựa mình vào khuôn ngực của anh để tìm tư thế thoải mái, nhắm hờ đôi mắt của mình, Khả Lam khẽ cười :
- Không phải lỗi của anh đâu. Em rất cảm ơn vì anh đã bên cạnh em.
Vũ Nguyên không trả lời, chỉ mỉm cười nhẹ siết chặt cô gái trong lòng mình, tâm trí không khỏi ray rứt mà suy nghĩ : " Khả Lam là một cô gái tốt, em ấy xứng đáng có được tình yêu thật sự. Nhưng... Phải nhờ vào em ấy để tìm ra Kiều Linh, em ấy và Kiều Linh có đôi mắt rất giống nhau. Mình thật sự không muốn lợi dụng em ấy, nếu em ấy biết hết sự thật thì sao? Em ấy sẽ xa lánh mình mất! Tại sao... Khi ôm Khả Lam trong lòng mình cảm thấy ấm áp đến thế, còn rất muốn muốn che chở nữa. Cô gái bé nhỏ này thật sự làm mình phải suy nghĩ rồi..."
/21
|