Yêu Không Giới Hạn

Chương 45: chương 45

/80


Sáng tinh khôi. Mặt trời dần hé mình sau giấc ngủ say nồng, nắng tỏa sáng trên hàng cây còn tẩm sương đêm. Bầu trời thay áo mới, một màu xanh trong vắt.

Tựa đầu lên ô cửa kính, đôi mắt trong veo chìm vào hư thực. Trong bộ đồ bệnh nhân, cô gái nhỏ yếu đuối và mỏng manh như tờ giấy trắng, đôi mắt thâm quầng vì mất ngủ và những giấc mơ làm toát mồ hôi lạnh.

Một đôi mắt khác dõi theo cô, cảm giác bất lực lẫn xót xa làm chật trái tim. Sau “cuộc thăm dò tâm lí” tình trạng của Gia Hân ngày một tệ. Cô ấy vẫn sống trong thân thể mục rỗng vì thiếu mất linh hồn.

Giá như cậu có thể xoa dịu nỗi đau trong lòng cô nhưng cậu không phải là người đó.

Cạch.

Mang theo tiếng cười nói hồn nhiên, đám trẻ lon ton chạy thẳng đến giường bệnh.

Một cậu bé dúi vào tay Gia Hân chiếc ly thủy tinh nhỏ có buộc sợi dây cầm của quả bóng bay màu xanh dương.

- Chị ơi, chị nhớ cười nhiều lên nhé, nó sẽ mang đến niềm vui cho chị. – Cậu bé cất giọng trong trẻo.

Xong, đám trẻ lại lon ton chạy ra. Thình lình đến và đột ngột đi làm người khác không kịp phản ứng.

Gia Hân chăm chú vào chiếc ly trong suốt, có một mặt cười ngộ nghĩnh do ai đó vẽ lên. Cái này chẳng phải là… Một mãnh vụn kí ức đã quay về…

- Mấy đứa cho anh hỏi tí. – Khi đã đuổi kịp đám trẻ, Hàn Phong ngồi xuống dịu dàng.

Đám trẻ ngơ ngác.

- Ai đã bảo mấy đứa làm vậy?

Đám trẻ đồng loạt lắc đầu.

- Trẻ con không được nói dối đâu. Có người đã bảo mấy đứa làm vậy đúng không? Người đó là ai vậy?

Chắc do chạnh lòng, sau một hồi đấu tranh đám trẻ lí nhí:

- Là anh cao…

- Anh cao?

- Anh ấy rất cao còn đẹp trai nữa.

- Có phải anh ấy rất lạnh lùng?

- Không, anh ấy rất tốt bụng.

- Được rồi, cảm ơn mấy đứa nhiều lắm. Có thể đi rồi.

Nhìn theo đám trẻ, Hàn Phong vẻ đăm chiêu nghĩ ngợi.

***

- Ngày mai Gia Hân sẽ xuất viện.

Minh Triết nhìn chằm chằm người đang ngồi trên sofa, anh cố tình nói lớn để ai kia nghe thấy nhưng mọi sự chú ý của ai kia đều tập trung vào màn hình laptop, Gia Hân đang cẩn trọng ngắm ngía vật gì đó.

- Cậu định đặt thêm camera trong nhà Gia Hân không? Ở lớp học cũng cần một cái nhỉ?

- Sẵn tiện đặt thêm trong đây một cái.

- Đừng nghiêm túc vậy chứ… – Minh Triết cười xòa rồi nói tiếp. – Mà cậu cũng nghe rồi đấy, bác sĩ tâm lí nói chỉ có người thắt nút mới có thể gở mối thắt trong lòng Gia Hân.

Rời khỏi màn hình, Chấn Nam đột nhiên quay sang Minh Triết:

- Tôi nên làm gì?

- Tôi nghĩ cậu biết mình nên làm gì. Tối nay tôi sẽ sang Mỹ dự hội thảo sẽ khá lâu đấy, khi tôi không có ở đây cậu phải nhớ những điều tôi dặn, ăn uống đầy đủ cộng thêm vitamin mà tôi đã chuẩn bị, không được thức khuya, không được ăn nhiều fast-food, sau khi tôi về sẽ có cuộc kiểm tra sức khỏe định kì à còn nữa…

Bốp.

Tiếng đỗ vỡ làm Minh Triết đứng hình, sống lưng lạnh toát. Bộ tách trà quý giá của anh giờ chỉ còn những mãnh vỡ, đau xót vô cùng nhưng đành phải ngậm ngùi, anh đâu cả gan chống lại con người đáng sợ đó.

Gập mạnh laptop, Chấn Nam sải chân ra khỏi phòng trong ánh mắt giận dữ. Minh Triết thở phào nhẹ nhõm, hình như anh không phải nguyên nhân của sự giận dữ kia mà là những gì đang diễn ra trên màn hình, Hàn Phong có hành động thân mật gì với Gia Hân chẳng hạn.

- Nghe nói bệnh viện của cậu sắp đóng cửa? – Jay bước vào, tự nhiên ngồi xuống sofa, định nhâm nhi một tách trà như thường lệ nhưng… chỉ thấy một đống đổ nát.

Minh Triết cau mày nhìn vị khách thân quen.

- Chà, bộ tách trà này nghe nói rất quý giá. Tiếc thật! – Jay làm vẻ xót xa.

- Cậu có thôi bỡn cợt trên nỗi đau của người khác không hả?

Jay bước về máy pha chế làm vài thao tác không quên đáp lại vị bác sĩ:

- Tôi chưa từng thấy nỗi đau nào buồn cười đến vậy.

Anh bật cười khanh khách. Sắc mặt ai kia bỗng tối sầm.

- Nghe nói tối nay cậu đi Mỹ. Tôi đi cùng nhé! – Jay nhanh miệng lảng sang vấn đề khác.

- Tôi sang đó làm việc chứ có phải đi chơi đâu?

- Nếu không sang đó, tôi sẽ có một viên đạn trong đầu đấy.

***

“Chấn Nam, tôi và Minh Triết có quà cho cậu, ngay trên bàn đấy.”

Sau dòng tin nhắn từ Jay, Chấn Nam theo đó bước vào phòng làm việc của Minh Triết, trên bàn là một bìa giấy và một bao thư “Gửi leader trẻ tuổi…”

“Leader, khi cậu đọc bức thư này thì có lẽ tôi và Minh Triết đang ngồi trên máy bay. Với một trái tim đầy tội lỗi, tôi và Minh Triết thành thật xin lỗi cậu. Dừng một chút, cậu phải hứa là tha lỗi cho bọn tôi nhé! Tôi biết cậu tuy lạnh lùng nhưng lại rất rộng lượng vì thế cậu nhất định phải bỏ qua đấy nhé, chúng tôi cũng chỉ vì giúp cậu xác định tình cảm của mình thật rõ ràng thôi. Cậu thắng rồi, thắng chính bản thân mình, cậu đã phá bỏ mọi giới hạn và rào cảng trong tình yêu của mình. Dù không đúng nhưng tình yêu của cậu thực sự vĩ đại và mạnh mẽ. Tôi thực sự khâm phục cậu.

Thật ra, vào đêm Gia Hân được đưa vào bệnh viện tôi đang đến đón Minh Triết…

Cánh cửa trắng bật mở, cô y tá bước ra trước những ánh mắt lo lắng vồ vập.

- Bệnh nhân cần được tiếp máu nhưng hiện giờ trong bệnh viện đang thiếu nhóm máu đó, ở đây có ai là người thân ruột thịt của bệnh nhân không?

- Chúng tôi đều không phải. Nhưng chúng tôi có thể thử máu đúng không?

- Mọi người mau theo tôi.

Từng người một lần lượt được kiểm tra nhưng kết quả đều không phù hợp, nhóm máu của họ và Gia Hân không giống nhau.

Trong lúc hoang mang và hút hẫng, cánh cửa bật mở và một người thanh niên bước vào.

- Cứ lấy máu của tôi đi. Tôi cùng nhóm máu với cô ấy.

Tia hy vọng lóe lên trên những ánh mắt hoang mang, sự xuất hiện của người thanh niên lạ mặt như một phép màu.

- Xin hỏi anh thuộc nhóm máu nào? – Là cô y tá.

- Tôi nhóm A.

- Nhưng bệnh nhân thuộc nhóm O cơ mà…

- Nhóm O? Cô nói thật chứ? Bệnh nhân Triệu Gia Hân là nhóm máu O à?

- Đúng vậy. Nhưng anh có vẻ vui mừng thì phải?

- À, không… không…

Những con người ở đây như lần nữa bị đẩy xuống tận cùng hố đen săm thẳm, rồi thì thất vọng nhiều hơn, không còn ai có tâm trí để ý đến việc người thanh niên lạ mặt này sao lại biết bệnh nhân là Triệu Gia Hân.

Jay lẳng lặng bước ra ngoài, nghĩ ngợi gì đó rồi đứng trơ, sần mặt, mặc kệ tất cả chuyện quan trọng lúc này là phải tìm người có nhóm máu O. Điện thoại Jay reo lên là lúc mẹ con Vũ Phương hớn hở chạy vào.

- Tìm người có nhóm máu O?

- Đúng vậy Gia Hân đang trong tình trạng rất nguy kịch. – Hàn Phong cau mày

- Vũ Phương con vào thử máu xem sao? – Mẹ cô nhắc nhở.

Và nữ thần may mắn đã mỉm cười với họ phải nói là Gia Hân thì chính xác hơn, Vũ Phương cùng nhóm máu O và cô hoàn toàn có thể truyền máu.

Những gương mặt dần giãn ra thay vì lo lắng họ cầu nguyện để cô gái nhỏ sớm vượt qua cơn nguy kịch.

Chuyện là như vậy đấy, vì tôi cùng nhóm máu với cậu nên tôi nghĩ nếu cậu và Gia Hân là anh em thì tôi cũng có thể hiến máu cho Gia Hân, rốt cuộc Gia Hân lại là nhóm O, lúc đó tôi đã nghĩ hai người khác nhóm máu tức là không phải anh em nhưng tôi quên mất điều này “Không phải cứ anh em ruột thịt là có cùng nhóm máu” huống chi hai người là anh em cùng mẹ khác cha. Trong lúc đang rơi từ thiên đàn xuống địa ngục tôi nhận được một thông tin đã làm tôi trở lại thiên đàn, theo điều tra, Gia Hân thực ra là được Triệu Hoàng và Phương Linh nhận nuôi. Để chắc chắn hơn tôi đã nhờ Minh Triết xét nghiệm ADN, kết quả ngay trên bàn đấy…”

Dừng mắt, Chấn Nam chuyển tia nhìn sang bìa giấy màu vàng nhạt trên bàn. Anh chăm chú dõi theo từng con chữ, sắc mặt thay đổi…

“… Tôi biết là cậu sẽ giận lắm vì tôi đã không nói sự thật cho cậu ngay từ đầu và tôi vẫn chưa thực sự làm tốt việc của mình. Tôi và Minh Triết cũng vì muốn biết tình yêu của cậu mãnh liệt thế nào nên mới giấu cậu. Cậu sẽ bỏ qua cho bọn tôi đúng không? Chắc chắn là vậy rồi… kekeke… À, Minh Triết nhờ tôi nói với cậu, có tức giận thì về biệt thự mà đập phá đừng đập nát bệnh viện, cậu ấy sẽ đau lòng lắm đấy… Thân ~ Leader cao ngạo! “

Chấn Nam vò nát bức thư, những cảm xúc xen lẫn nhau, vừa vui lại vừa giận. Chỉ cần nói anh và Gia Hân không phải anh ruột là được rồi sao phải kể lễ dài dòng như thế chứ. Đúng là Jay!

***

Đêm. Tĩnh mịch và lạnh lẽo. Bóng tối ngự trị bầu trời, gió mang hơi lạnh phả đầy mọi ngóc ngách.

Cô gái nhỏ nằm trên giường, mắt nhắm nghiền, trán lấm tấm mồ hôi dù đã chìm sâu vào giấc ngủ.

Chấn Nam ngồi xuống cạnh giường, khẽ vén lọn tóc con rồi say sưa ngắm nhìn người con gái anh yêu. Gương mặt nhợt nhạt lại khiến anh đắng lòng. Jay, chỉ tại sự thiếu xót của anh ta mà anh và Gia Hân mới thành ra thế này. Anh ta nhất định phải chịu sự trừng phạt thích đáng.

Nụ hôn như gió, vờn trên vầng trán nhỏ. Hơi ấm của quỹ lan dần trong mạch máu.

Khi anh vừa vực môi lại thì một giọng nói quen thuộc bất ngờ từ đằng sau:

- Chấn Nam, thật ra cậu muốn làm gì?



- Anh, chúng ta đi đâu đây? – Gia Bảo ngồi trên ghế lái, ngoắc đầu về phía sau.

Chấn Nam để Gia Hân ngồi trên đùi mình, đầu cô dựa vào ngực anh, đôi mắt vẫn nhắm nghiền. Lòng anh nghẹn đắng khi nhận ra cô gái của anh gầy đi nhiều…

- Biệt thự bên bờ biển.

Giữa đêm, chiếc BMW đen bóng lao vun vút trên đường như xé toạc màn đêm. Cũng vì sợ làm Gia Hân thức giấc nên chiếc xe dần chậm lại…

***

- Gia Hân đâu? Sao chỉ có anh ở đây? Không phải hôm nay sẽ xuất viện sao? – Hàn Phong cau mày nhìn anh trai, lòng như lửa đốt khi Lâm Vũ cứ trầm ngâm.

Lúc này mọi ánh mắt đều đổ dồn về phía anh – người duy nhất ở lại trông chừng Gia Hân vào đêm qua.

- Chấn Nam đưa Gia Hân đi rồi.

Hàn Phong gắt lên, không những cậu mà mọi người đều rất ngạc nhiên trước câu nói từ Lâm Vũ:

- Anh vừa nói gì? Sao Chấn Nam lại đưa Gia Hân đi? Sao anh có thể để anh ta đưa cậu ấy đi anh không thấy Gia Hân sợ anh ta thế nào à?

- Đúng vậy, anh phải ngăn cảng Chấn Nam chứ, không biết anh ta sẽ làm gì Gia Hân? Anh ta rõ ràng chỉ xem Gia Hân như vật sỡ hữu. – Bảo Châu cũng lên tiếng.

- Anh nói đi, Chấn Nam đã đưa Gia Hân đi đâu?

- Anh không biết.

- Lâm Vũ sao cậu lại dửng dưng như thế? Tình trạng Gia Hân đã rất tệ nếu Lục Chấn Nam còn làm điều gì khiến em ấy tổn thương thì phải làm thế nào? – Lần này là Hoài Nam.

- Không được, tôi phải đi tìm cậu ấy.

Lâm Vũ gắt mạnh:

- ĐỨNG LẠI ĐÓ.

- Sao anh lại cảng em? Anh không lo lắng cho Gia Hân?

- Anh chính vì muốn tốt cho Gia Hân nên mới để Chấn Nam đưa em ấy đi. – Bước về phía em trai, anh nói tiếp. – Chấn Nam chính là người thắt nút chỉ có cậu ấy mới có thể gở mối thắt đó. Đúng là Gia Hân vừa hận vừa sợ cậu ta nhưng cũng không thể phủ định em ấy rất yêu Chấn Nam. Anh không muốn Gia Hân giống như một cái xác không hồn trở nên tật nguyền suốt đời, chỉ có Chấn Nam mới có thể giúp Gia Hân vượt qua chướng ngại tâm lí lần này.

Lâm Vũ vỗ nhẹ vai em trai rồi rời khỏi phòng.

Trong phòng, còn lại 4 người, họ chìm vào thế giới riêng của mình. Bước qua Hàn Phong, Vũ Phương nói khẽ:

- Lâm Vũ nói đúng, trong chúng ta, không một ai có thể xoa dịu nỗi đau trong lòng Gia Hân. Còn Chấn Nam, anh ấy chắc chắn muốn tốt cho Gia Hân, nếu không anh ấy đã không ngày ngày đến bệnh viện mà chỉ lén nhìn Gia Hân từ xa…



Sân thượng lộng gió, mái tóc đen bay bồng bềnh. Gương mặt điển trai ấm ấp tựa mặt trời, mũi tham lam hít hà bầu không khí tinh sạch buổi sớm mai.

Tối qua, anh đã định ngăn cảng Chấn Nam nhưng điều gì đó đã khiến anh im lặng và nhìn Chấn Nam bế cô gái nhỏ đi. Không phải vì sự đáng sợ của quỹ mà là vì sự chân thành của quỹ. Anh chưa bao giờ thấy leader của mình như thế, lúc cậu ấy nhìn Gia Hân thật sự ấm áp và chân thành.

Leader? Sao anh lại gọi Chấn Nam là leader và tại sao anh lại quen biết Jay, Minh Triết?

Bố qua đời, anh như mất đi tất cả và dần trở nên biệt lập với thế giới bên ngoài. Lúc đầu anh đã từ chối sự giúp đỡ của họ Lâm với ý định sẽ đi theo bố. Kan đã cứu anh và cho anh thấy sự quý giá khi có mặt trên cõi đời này. Trước khi quay lại nhà họ Lâm, Lâm Vũ đã sống cùng với Gia Bảo, Jay, Minh Triết và Chấn Nam dưới sự huấn luyện đặc biệt của thầy Kan. Sau này khi trở về nhà họ Lâm, anh cũng thường xuyên tham gia các buổi huấn luyện của Kan. Đằng sau một chàng trai tài giỏi, dịu dàng là một con người hoàn toàn khác mạnh mẽ và kiên cường đó là những gì anh đã học được từ Kan.

Khi Black Hats thành lập, Gia Bảo, Jay, Minh Triết và Lâm Vũ được xem như cánh tay đắc lực bên cạnh leader trẻ tuổi. Còn Kan – người thầy đáng kính luôn giúp đỡ họ từ phía sau.

- Anh…

Tiếng gọi nũng nịu làm cắt ngang dòng hồi tưởng của Lâm Vũ. Anh quay lại, hơi cau mày.

- Anh giận à?

Lâm Vũ nghiêng đầu nhìn Bảo Châu.

- Em xin lỗi, lúc nãy em có hơi nặng lời với anh… – Cô lí nhí.

Anh xoa đầu cô:

- Ngốc, anh đâu có giận!

- Thật không?

- Ừm. – Anh gật đầu.

- Anh đói không mình đi ăn nhé!

- Em muốn ăn gì?

- Gì cũng được. Miễn là được ăn cùng anh…

Bảo Châu cười thẹn, nắm lấy cánh tay anh kéo đi, không biết từ bao giờ cô trở thành một cô gái dịu dàng như thế! Còn Lâm Vũ không biết từ bao giờ anh lại thích cái cách cô gái này nũng nịu…


/80

THICH DOC TRUYEN

Đa số thông tin và hình ảnh trên website đều được sưu tầm từ các nguồn trên Internet. Website hay upload-er không sở hữu hay chịu trách nhiệm bất kỳ thông tin nào trên đây. Nếu làm ảnh hưởng đến cá nhân hay tổ chức nào, khi được yêu cầu, chúng tôi sẽ xem xét và gỡ bỏ ngay lập tức.

LIÊN HỆ ADMIN

adsdoctruyen@gmail.com

DMCA.com Protection Status