-“Yeonie.. Yeonie.. thật sự cũng không biết phải làm sao nữa.”
JiYeon thực lòng rối bời, vừa không muốn buồn lòng cha mẹ nuôi, vừa không muốn xa rời HyoMin. Vòng tay ôm HyoMin chặt hơn.
-“Là Park JiYeon này vô dụng phải không? Là em không tốt để Minie lo lắng”
HyoMin nhận ra sự sợ hãi đang bủa vây JiYeon liền vỗ vỗ nhẹ lưng JiYeon
-“Yeonie không vô dụng, Yeonie rất tốt, là do chúng ta không may mắn, gặp chút rắc rối, đừng nghĩ nữa, ngủ đi nào, từ từ rồi tính có được không?”
JiYeon rút tay mà HyoMin đang gối liền rồi nằm thụt xuống chui vào lòng HyoMin, giống như đứa trẻ cần được che chở.
HyoMin ban đầu hơi ngạc nhiên khi thấy JiYeon đột ngột đẩy cô rút tay ra, lại ngĩ mình nói gì sai sao. chưa kịp nghĩ nhiều hơn thì lại thấy JiYeon chui rúc vào lòng cô, HyoMin mỉm cười, cứ nghĩ là đứa trẻ này đã lớn cơ đấy, hoá ra vẫn chỉ là đứa trẻ mà thôi.
HyoMin choàng tay qua ôm lấy JiYeon xoa xoa lưng đứa trẻ của cô rồi hai người cũng ngủ thiếp đi.
————————————————-
Sáng sớm mở mắt đã không thấy JiYeon đâu, ngồi dậy dụi dụi mắt HyoMin vớ lấy cái điện thoại, đã gần trưa rồi cơ đấy. Nghĩ đến đây mới giật mình ngồi dậy nhanh hết mức lao vào phòng vệ sinh, that đồ xong các kiểu rồi xách túi ra tới cửa mới chợt nhớ ra điều gì đó, tự cốc vào đầu trách mình nhảm nhí. Chẳng là HyoMin nhớ ra hôm nay chủ nhật, cô được nghỉ vậy mà còn cuống cuồng nghĩ muộn làm.
Bước vào nhà mới lại nhớ ra JiYeon
-“Á, JiYeon rốt cuộc đi đâu rồi nhỉ?”
Rút máy gọi cho JiYeon, HyoMin chống tay lên eo đi đi lại lại
*Bíppp… bípppppp…. bípppp*
…
*Bípppp…. bíppppp … bíppppp”
…..
Gọi mãi, hết cuộc này đến cuộc khác rốt cuộc thì vẫn không ai nghe máy, không biết có xảy ra chuyện gì không nữa, HyoMin là bắt đầu lo lắng, liền rút máy ra gọi
*Bípppp… bípppp…
-“…”
-“Nae, umma à, JiYeon có hẹn cùng hai người không vậy?
-“..”
-“À, không có gì, con không liên lạc với em ấy thôi”
-“…”
-“Nae, con biết rồi”
-“…”
-“Con đã đi gặp người ta rồi, chỉ là không thấy hợp mà thôi”
“…”
-“Nae, mà umma nè, lỡ như .. chỉ là lỡ như thôi nhé, con không có cảm giác gì với đàn ông thì sao?” HyoMin nghi ngại hỏi
-“…”
-“Umma ah, có nghe con nói gì không vậy?” Lần này không thấy bà Park trả lời, HyoMin thầm lo lắng
-“…”
-“Con chỉ là giả sử thôi mà umma”
-“…”
-“Con biết, con sẽ xem lại cảm giác của mình”
-“….”
-“Nae, con chào umma”
Tắt máy, HyoMin ngồi xuống suy nghĩ. Phải! Cha mẹ nào cũng thương con, cũng muốn điều tốt cho con cái và cha mẹ cô cũng không phải ngoại lệ. Khi nghe HyoMin hỏi vậy bà Park đã không khỏi bàng hoàng, ít nhiều trong đầu cũng đã nghĩ gì đó nhưng lại thôi không nói ra, rồi khi HyoMin gọi thì bà cũng chỉ đưa ra lời khuyên làm con người nhỏ bé trong thế giới, tốt hơn vẫn không nên trái với luân thường đạo lý, bà nói HyoMin vẫn là nên cần một người đủ mạnh mẽ để cô nương tựa.
————————————————-
Bây giờ cũng đã hơn 5 giờ chiều, JiYeon cũng không thấy liên lạc gì, HyoMin đứng lên ngồi xuống chẳng biết làm gì liền thay quần áo ra ngoài đi dạo. Ghé vào một siêu thị nhỏ, ăn tạm chút gì đó, mua nước rồi đi ra công viên. Trong lúc ngắm xung quanh, do không để ý, HyoMin đã va phải một người, làm đổ hết cả đồ của người ta, liền cúi đầu xin lỗi rồi cùng người đó nhặt những thứ đang rơi trên mặt đất kia.
-“Thật sự rất xin lỗi anh”
-“Không sao mà, cũng đâu phải cô cố tình”
-“hì, vậy tôi xin phép đi trước” nói rồi HyoMin bước đi thì nghe tiếng gọi lại
-“Này, cô gì ơi”
-“Sao vậy?”
-“”Cô đi một mình sao?”
-“Phải rồi”
-“Vậy có muốn chơi cùng tôi không? Tôi có vài vé nhưng không biết chơi cùng ai” người đó nói rồi xoè đống vé trò chơi trên tay
-“oh, được thôi, dù sao tôi cũng đang rảnh mà”
-“vậy chúng ta đi thôi”
Họ đã chơi rất nhiều trò chơi, anh ta còn bắn chai trúng được một con gấu trúc bông cho HyoMin. Chơi hết số vé, cũng mệt luôn ngồi nghỉ ở ghế trong công viên.
-“Cô ở đây chờ tôi một chút nhé!”
-“ah, được”
Nói rồi anh ta chạy đi, HyoMin tranh thủ gọi điện cho JiYeon nhưng là vẫn không nhấc máy. chiếc điện thoại bị nắm chặt trong tay tới khi anh ta quay lại và trên tay là hai chiếc kem.
-“Xin lỗi, đông quá nên phải xếp hàng” mồ hôi nhễ nhại, chìa tay đưa kem cho HyoMin
-“Không sao, cảm ơn anh”
Hai người cứ vậy ngồi ăn kem trong công viên xong anh ta nói muốn đưa HyoMin về mặc dù đã từ chối nhưng anh ta vẫn quyết như vậy
-“À mà quên mất chưa hỏi, cô tên gì vậy”
-“HyoMin. Park HyoMin 22t. còn anh?
-“Fu XinBo, 28t thật vui vì được biết em, chúng ta còn gặp lại chứ?”
-“Cái đó có lẽ còn tuỳ duyên, tôi, à em vào trước nhé! Tạm biệt!”
-“Tạm biệt”
HyoMin bước vào thang máy mở điện thoại ra đã hơn 9h, thế là cả ngày hôm nay không liên lạc được với JiYeon, gọi hoài không được cũng chẳng buồn quan tâm xem cô đang thế nào nữa. Đồ khủng long đáng ghét, tại sao lại yêu cái đồ xấu tính đó nữa không biết, HyoMin bấm số mở cửa bước vào nhà. Đang lần mò bật công tắc điện trong bóng tối thì bỗng ai đó lấy tay khống chế cô lại đẩy cô vào sát tường.
HyoMin cố gắng vùng vẫy nhưng vẫn là người kia khoẻ hơn, HyoMin không đẩy ra được thì hét lên
-“Ai vậy?? Mau buông tôi ra! Làm gì vậy hả?! Có biết là đang xâm nhập bất hợp pháp không? Tôi sẽ khởi kiệnnn.. ưmm..”
La hét um tỏi liền bị người đó cưỡng hôn, thế nhưng…
Như nhận ra điều gì đó, HyoMin liền đáp trả nụ hôn này, khi hai đôi môi đã hoà quyện vào với nhau tưởng như không thể tách rời thì HyoMin cắn mạnh vào môi đối phương, tranh thủ lúc đó đẩy ra rồi bật đèn.
-“JiYeon, Park JiYeonnnn! Đang làm cái trò gì vậy hả? Lẽ ra em phải nhớ ra chỉ có JiYeon biết mật mã nhà em nhưng cũng chỉ vì cái đồ xấu xa này làm cho tâm trí người ta không còn minh mẫn nữa”
Nói rồi HyoMin tiến tới đấm thùm thụp vào vai JiYeon, miệng không ngừng trách móc
-“Đồ khủng long thối, đồ xấu xa, cả ngày biến mất chẳng quan tâm xem người ta ra sao, đồ đáng ghét, gọi điện thì không bắt máy, cũng chẳng buồn nhắn tin cho người ta một câu….”
Cứ mỗi câu lại đánh JiYeon một cái, JiYeon chỉ đứng đó khiến HyoMin ngạc nhiên ngừng lại, tay vẫn đang đưa lên
-“Sao vậy hả? Không đúng sao còn nhìn vậy hả?”
-“Đúng đúng đúng, tất cả những gì em nói đều đúng nên tôi đang đứng yên để em trách mắng đây”
HyoMin chu mỏ phụng phịu quay mặt đi, khoanh tay trước ngực
-“Sao không đánh nữa, hết giận chưa?”
-“..” HyoMin chẳng nói gì, chu mỏ hơn vẫn quay mặt đi chỗ khác
-“Không trả lời nghĩa là hết giận nha” JiYeon nghiêng người sang nhìn HyoMin, thấy HyoMin không nói gì liền nhấc bổng cô lên đi vào phòng làm cô giãy giụa không ngừng.
Ném HyoMin cái ruỳnh vào bồn tắm làm cô ướt như chuột lột
-“Yahhhh, Park JiYeon, thiệt tình ahhhh”
-“Đi chơi cả ngày không tắm đi còn kêu cái gì?”
-“Để người ta ở ngoài tự lấy đồ đi tắm không được hay sao mà ném vô đây vậy hả” HyoMin cau có chồm dậy bước ra người càu nhàu
-“Ướt như vậy, đồ thì bó có biết cởi ra khó hơn không hả?” Nghĩ thật tức ngước mặt lườm JiYeon ” Còn không ra ngoài”
-“Sao lại phải ra ngoài?” JiYeon mặt tình bơ “Chẳng phải khó cởi đồ sao, tôi giúp em” nói là làm, JiYeon liền xông tới
HyoMin cố đẩy JiYeon ra cơ mà… người cô ướt nhẹp, sàn nhà trơn làm cô rầm cái ngã nhào lại bồn tắm, cố ngoi lên thì bị JiYeon ấn xuống. JiYeon liền tóm lấy áo cô kéo ra.
-“Yahhhh, Park JiYeon, ưm..”
-“La gì chứ, chẳng phải em là của tôi sao?”
HyoMin tính cho JiYeon một trận liền bị JiYeon chặn lại bằng một nụ hôn. Rồi nghe JiYeon nói vậy toan cãi
-“Ai của ai chứ hả?”
-“thì ai đó đã ăn cùng, ngủ cùng, tắm cùng và…” JiYeon quay mặt nói nhởn nhơ
-“…” HyoMin đỏ mặt, “thật trơ trẽn hết mức mà”
JiYeon chẳng nói chẳng rằng lôi HyoMin ra ngoài lột đồ cô ra, với HyoMin Thì JiYeon quả nhiên không nên nhiều lời mà phải hành động luôn.
Sau khi chiến đấu cùng cực cũng lột được đống đồ ướt nhẹp đó ra.
-“Bây giờ có tắm không? Hay là…”
-“Hay là sao?”
-“Muốn tôi tắm chung phải không?”
-“Yahh, đi ra ngoài đi đồ dê xồm”
JiYeon cười sằng sặc bước ra tìm bộ đồ để thay, vào đó với HyoMin chi để giờ cũng ươt nhẹp.
HyoMyn tắm xong bước ra thì thấy JiYeon đang trầm tư suy nghĩ gì đó, tay còn cầm máy sấy.
Thấy HyoMin ra, JiYeon liền vẫy tay
-“Lại đây”
HyoMin tiến tới ngồi xuống, JiYeon giúp cô sấy tóc.
-“Yeonie, hôm nay đã đi đâu”
-“ừm, đi tới một nơi mà em chưa từng tới”
-“sao lạ vậy?”
-“thì là như vậy đấy”
-“đúng là đáng ghét mà”
-“HyoMin này”
-“hửm”
-“em có yêu tôi không?”
-“sao tự nhiên hỏi lạ vậy?”
-“đâu có gì lạ, không trả lời được sao, vậy là không?”
-“ềi, rõ rắc rối mà, yêu, yêu, yêu nhiều lắm, được chưa?”
JiYeon đặt máy sấy xuống, xoay người HyoMin lại, nhìn thẳng vào mắt cô.
-“Tôi yêu em, thế nhưng nếu như chuyện chúng ta không thể tôi không muốn em gái của em, em hiểu chứ?”
-“Sao lại vậy?”
-“hôm nay, sau khi tới nơi đó, tôi đã tới gặp umma, umma thật sự rất lo cho cuộc sống của em khi cứ một mình như vậy? Umma muốn có một người ở bên cạnh chăm sóc cho em, umma nói em có gọi điện cho umma hỏi tôi rồi lại nói giả sử em không có cảm giác với đàn ông, mặc dạ em nói là giả sử như vậy, nhưng umma biết chắc em phải có mới hỏi nên umma càng lo lắng hơn. umma nói tôi cũng nên tìm ai đó tránh có suy nghĩ như em.”
-“Vậy Yeonie nói sao?”
-“Tôi nói tôi sẽ suy nghĩ”
-“Suy nghĩ?”
-“Phải, có lẽ umma sẽ nghĩ tôi nói về vấn đề đó nhưng tôi sẽ suy nghĩ về tất cả, về chúng ta, về bố mẹ”
-“chúng ta phải làm sao đây?”
-“cũng không thể giấu mãi được, hoặc là người tôi yêu hoặc là 2 kẻ xa lạ, e muốn sao?”
Câu hỏi của JiYeon chân thành hơn bao giờ hết, JiYeon muốn để HyoMin quyết định lúc này. Hôm nay, JiYeon đã về thăm mộ cha mẹ ruột, đã kể họ nghe tất cả, xin họ cho một hướng đi nhưng tất nhiên chỉ là một màn im lặng. JiYeon dĩ nhiên không muốn ép buộc HyoMin vì dù gì đó là cha mẹ ruột của HyoMin, HyoMin có thể sẽ vì họ mà từ bỏ mối tình này.
HyoMin nghe JiYeon hỏi vậy, nhất thời cũng không biết trả lời sao, ôm chầm lấy JiYeon
-“Em không biết, em muốn được ở bên JiYeon, muốn được JiYeon yêu, làm sao em biết họ có đồng ý hay không? Hứa với em, ở bên em dù có chuyện gì xảy ra có được không? Em không muốn rời xa JiYeon!”
-“Tôi biết, tôi cũng muốn như vậy, nhưng nếu hoi không đồng ý, tôi không thể ở lại nhìn em bên người khác, nơi này rất đau em có biết không?”
JiYeon đưa tay HyoMin đặt lên ngực mình, HyoMin nhìn vào nơi trái tim đang rung lên từng nhịp đập đó mà mắt ướt đẫm, chồm lên đưa tay qua cổ JiYeon, hôn lên đôi môi đó rồi nhìn vào mắt JiYeon.
-“Không được đi, không được đi đâu hết, phải ở nguyên đây có biết không?”
HyoMin cũng lấy tay JiYeon đặt lên ngực mình. Hai đôi môi tự tìm tới nhau, quyến luyến, say đắm hơn bao giờ hết, họ đã thuộc về nhau, kể từ lúc đó, bây giờ hay sau này, họ vẫn không muốn xa rời nhưng chuyện gì đến cũng vẫn phải đến dù muốn hay không.
JiYeon thực lòng rối bời, vừa không muốn buồn lòng cha mẹ nuôi, vừa không muốn xa rời HyoMin. Vòng tay ôm HyoMin chặt hơn.
-“Là Park JiYeon này vô dụng phải không? Là em không tốt để Minie lo lắng”
HyoMin nhận ra sự sợ hãi đang bủa vây JiYeon liền vỗ vỗ nhẹ lưng JiYeon
-“Yeonie không vô dụng, Yeonie rất tốt, là do chúng ta không may mắn, gặp chút rắc rối, đừng nghĩ nữa, ngủ đi nào, từ từ rồi tính có được không?”
JiYeon rút tay mà HyoMin đang gối liền rồi nằm thụt xuống chui vào lòng HyoMin, giống như đứa trẻ cần được che chở.
HyoMin ban đầu hơi ngạc nhiên khi thấy JiYeon đột ngột đẩy cô rút tay ra, lại ngĩ mình nói gì sai sao. chưa kịp nghĩ nhiều hơn thì lại thấy JiYeon chui rúc vào lòng cô, HyoMin mỉm cười, cứ nghĩ là đứa trẻ này đã lớn cơ đấy, hoá ra vẫn chỉ là đứa trẻ mà thôi.
HyoMin choàng tay qua ôm lấy JiYeon xoa xoa lưng đứa trẻ của cô rồi hai người cũng ngủ thiếp đi.
————————————————-
Sáng sớm mở mắt đã không thấy JiYeon đâu, ngồi dậy dụi dụi mắt HyoMin vớ lấy cái điện thoại, đã gần trưa rồi cơ đấy. Nghĩ đến đây mới giật mình ngồi dậy nhanh hết mức lao vào phòng vệ sinh, that đồ xong các kiểu rồi xách túi ra tới cửa mới chợt nhớ ra điều gì đó, tự cốc vào đầu trách mình nhảm nhí. Chẳng là HyoMin nhớ ra hôm nay chủ nhật, cô được nghỉ vậy mà còn cuống cuồng nghĩ muộn làm.
Bước vào nhà mới lại nhớ ra JiYeon
-“Á, JiYeon rốt cuộc đi đâu rồi nhỉ?”
Rút máy gọi cho JiYeon, HyoMin chống tay lên eo đi đi lại lại
*Bíppp… bípppppp…. bípppp*
…
*Bípppp…. bíppppp … bíppppp”
…..
Gọi mãi, hết cuộc này đến cuộc khác rốt cuộc thì vẫn không ai nghe máy, không biết có xảy ra chuyện gì không nữa, HyoMin là bắt đầu lo lắng, liền rút máy ra gọi
*Bípppp… bípppp…
-“…”
-“Nae, umma à, JiYeon có hẹn cùng hai người không vậy?
-“..”
-“À, không có gì, con không liên lạc với em ấy thôi”
-“…”
-“Nae, con biết rồi”
-“…”
-“Con đã đi gặp người ta rồi, chỉ là không thấy hợp mà thôi”
“…”
-“Nae, mà umma nè, lỡ như .. chỉ là lỡ như thôi nhé, con không có cảm giác gì với đàn ông thì sao?” HyoMin nghi ngại hỏi
-“…”
-“Umma ah, có nghe con nói gì không vậy?” Lần này không thấy bà Park trả lời, HyoMin thầm lo lắng
-“…”
-“Con chỉ là giả sử thôi mà umma”
-“…”
-“Con biết, con sẽ xem lại cảm giác của mình”
-“….”
-“Nae, con chào umma”
Tắt máy, HyoMin ngồi xuống suy nghĩ. Phải! Cha mẹ nào cũng thương con, cũng muốn điều tốt cho con cái và cha mẹ cô cũng không phải ngoại lệ. Khi nghe HyoMin hỏi vậy bà Park đã không khỏi bàng hoàng, ít nhiều trong đầu cũng đã nghĩ gì đó nhưng lại thôi không nói ra, rồi khi HyoMin gọi thì bà cũng chỉ đưa ra lời khuyên làm con người nhỏ bé trong thế giới, tốt hơn vẫn không nên trái với luân thường đạo lý, bà nói HyoMin vẫn là nên cần một người đủ mạnh mẽ để cô nương tựa.
————————————————-
Bây giờ cũng đã hơn 5 giờ chiều, JiYeon cũng không thấy liên lạc gì, HyoMin đứng lên ngồi xuống chẳng biết làm gì liền thay quần áo ra ngoài đi dạo. Ghé vào một siêu thị nhỏ, ăn tạm chút gì đó, mua nước rồi đi ra công viên. Trong lúc ngắm xung quanh, do không để ý, HyoMin đã va phải một người, làm đổ hết cả đồ của người ta, liền cúi đầu xin lỗi rồi cùng người đó nhặt những thứ đang rơi trên mặt đất kia.
-“Thật sự rất xin lỗi anh”
-“Không sao mà, cũng đâu phải cô cố tình”
-“hì, vậy tôi xin phép đi trước” nói rồi HyoMin bước đi thì nghe tiếng gọi lại
-“Này, cô gì ơi”
-“Sao vậy?”
-“”Cô đi một mình sao?”
-“Phải rồi”
-“Vậy có muốn chơi cùng tôi không? Tôi có vài vé nhưng không biết chơi cùng ai” người đó nói rồi xoè đống vé trò chơi trên tay
-“oh, được thôi, dù sao tôi cũng đang rảnh mà”
-“vậy chúng ta đi thôi”
Họ đã chơi rất nhiều trò chơi, anh ta còn bắn chai trúng được một con gấu trúc bông cho HyoMin. Chơi hết số vé, cũng mệt luôn ngồi nghỉ ở ghế trong công viên.
-“Cô ở đây chờ tôi một chút nhé!”
-“ah, được”
Nói rồi anh ta chạy đi, HyoMin tranh thủ gọi điện cho JiYeon nhưng là vẫn không nhấc máy. chiếc điện thoại bị nắm chặt trong tay tới khi anh ta quay lại và trên tay là hai chiếc kem.
-“Xin lỗi, đông quá nên phải xếp hàng” mồ hôi nhễ nhại, chìa tay đưa kem cho HyoMin
-“Không sao, cảm ơn anh”
Hai người cứ vậy ngồi ăn kem trong công viên xong anh ta nói muốn đưa HyoMin về mặc dù đã từ chối nhưng anh ta vẫn quyết như vậy
-“À mà quên mất chưa hỏi, cô tên gì vậy”
-“HyoMin. Park HyoMin 22t. còn anh?
-“Fu XinBo, 28t thật vui vì được biết em, chúng ta còn gặp lại chứ?”
-“Cái đó có lẽ còn tuỳ duyên, tôi, à em vào trước nhé! Tạm biệt!”
-“Tạm biệt”
HyoMin bước vào thang máy mở điện thoại ra đã hơn 9h, thế là cả ngày hôm nay không liên lạc được với JiYeon, gọi hoài không được cũng chẳng buồn quan tâm xem cô đang thế nào nữa. Đồ khủng long đáng ghét, tại sao lại yêu cái đồ xấu tính đó nữa không biết, HyoMin bấm số mở cửa bước vào nhà. Đang lần mò bật công tắc điện trong bóng tối thì bỗng ai đó lấy tay khống chế cô lại đẩy cô vào sát tường.
HyoMin cố gắng vùng vẫy nhưng vẫn là người kia khoẻ hơn, HyoMin không đẩy ra được thì hét lên
-“Ai vậy?? Mau buông tôi ra! Làm gì vậy hả?! Có biết là đang xâm nhập bất hợp pháp không? Tôi sẽ khởi kiệnnn.. ưmm..”
La hét um tỏi liền bị người đó cưỡng hôn, thế nhưng…
Như nhận ra điều gì đó, HyoMin liền đáp trả nụ hôn này, khi hai đôi môi đã hoà quyện vào với nhau tưởng như không thể tách rời thì HyoMin cắn mạnh vào môi đối phương, tranh thủ lúc đó đẩy ra rồi bật đèn.
-“JiYeon, Park JiYeonnnn! Đang làm cái trò gì vậy hả? Lẽ ra em phải nhớ ra chỉ có JiYeon biết mật mã nhà em nhưng cũng chỉ vì cái đồ xấu xa này làm cho tâm trí người ta không còn minh mẫn nữa”
Nói rồi HyoMin tiến tới đấm thùm thụp vào vai JiYeon, miệng không ngừng trách móc
-“Đồ khủng long thối, đồ xấu xa, cả ngày biến mất chẳng quan tâm xem người ta ra sao, đồ đáng ghét, gọi điện thì không bắt máy, cũng chẳng buồn nhắn tin cho người ta một câu….”
Cứ mỗi câu lại đánh JiYeon một cái, JiYeon chỉ đứng đó khiến HyoMin ngạc nhiên ngừng lại, tay vẫn đang đưa lên
-“Sao vậy hả? Không đúng sao còn nhìn vậy hả?”
-“Đúng đúng đúng, tất cả những gì em nói đều đúng nên tôi đang đứng yên để em trách mắng đây”
HyoMin chu mỏ phụng phịu quay mặt đi, khoanh tay trước ngực
-“Sao không đánh nữa, hết giận chưa?”
-“..” HyoMin chẳng nói gì, chu mỏ hơn vẫn quay mặt đi chỗ khác
-“Không trả lời nghĩa là hết giận nha” JiYeon nghiêng người sang nhìn HyoMin, thấy HyoMin không nói gì liền nhấc bổng cô lên đi vào phòng làm cô giãy giụa không ngừng.
Ném HyoMin cái ruỳnh vào bồn tắm làm cô ướt như chuột lột
-“Yahhhh, Park JiYeon, thiệt tình ahhhh”
-“Đi chơi cả ngày không tắm đi còn kêu cái gì?”
-“Để người ta ở ngoài tự lấy đồ đi tắm không được hay sao mà ném vô đây vậy hả” HyoMin cau có chồm dậy bước ra người càu nhàu
-“Ướt như vậy, đồ thì bó có biết cởi ra khó hơn không hả?” Nghĩ thật tức ngước mặt lườm JiYeon ” Còn không ra ngoài”
-“Sao lại phải ra ngoài?” JiYeon mặt tình bơ “Chẳng phải khó cởi đồ sao, tôi giúp em” nói là làm, JiYeon liền xông tới
HyoMin cố đẩy JiYeon ra cơ mà… người cô ướt nhẹp, sàn nhà trơn làm cô rầm cái ngã nhào lại bồn tắm, cố ngoi lên thì bị JiYeon ấn xuống. JiYeon liền tóm lấy áo cô kéo ra.
-“Yahhhh, Park JiYeon, ưm..”
-“La gì chứ, chẳng phải em là của tôi sao?”
HyoMin tính cho JiYeon một trận liền bị JiYeon chặn lại bằng một nụ hôn. Rồi nghe JiYeon nói vậy toan cãi
-“Ai của ai chứ hả?”
-“thì ai đó đã ăn cùng, ngủ cùng, tắm cùng và…” JiYeon quay mặt nói nhởn nhơ
-“…” HyoMin đỏ mặt, “thật trơ trẽn hết mức mà”
JiYeon chẳng nói chẳng rằng lôi HyoMin ra ngoài lột đồ cô ra, với HyoMin Thì JiYeon quả nhiên không nên nhiều lời mà phải hành động luôn.
Sau khi chiến đấu cùng cực cũng lột được đống đồ ướt nhẹp đó ra.
-“Bây giờ có tắm không? Hay là…”
-“Hay là sao?”
-“Muốn tôi tắm chung phải không?”
-“Yahh, đi ra ngoài đi đồ dê xồm”
JiYeon cười sằng sặc bước ra tìm bộ đồ để thay, vào đó với HyoMin chi để giờ cũng ươt nhẹp.
HyoMyn tắm xong bước ra thì thấy JiYeon đang trầm tư suy nghĩ gì đó, tay còn cầm máy sấy.
Thấy HyoMin ra, JiYeon liền vẫy tay
-“Lại đây”
HyoMin tiến tới ngồi xuống, JiYeon giúp cô sấy tóc.
-“Yeonie, hôm nay đã đi đâu”
-“ừm, đi tới một nơi mà em chưa từng tới”
-“sao lạ vậy?”
-“thì là như vậy đấy”
-“đúng là đáng ghét mà”
-“HyoMin này”
-“hửm”
-“em có yêu tôi không?”
-“sao tự nhiên hỏi lạ vậy?”
-“đâu có gì lạ, không trả lời được sao, vậy là không?”
-“ềi, rõ rắc rối mà, yêu, yêu, yêu nhiều lắm, được chưa?”
JiYeon đặt máy sấy xuống, xoay người HyoMin lại, nhìn thẳng vào mắt cô.
-“Tôi yêu em, thế nhưng nếu như chuyện chúng ta không thể tôi không muốn em gái của em, em hiểu chứ?”
-“Sao lại vậy?”
-“hôm nay, sau khi tới nơi đó, tôi đã tới gặp umma, umma thật sự rất lo cho cuộc sống của em khi cứ một mình như vậy? Umma muốn có một người ở bên cạnh chăm sóc cho em, umma nói em có gọi điện cho umma hỏi tôi rồi lại nói giả sử em không có cảm giác với đàn ông, mặc dạ em nói là giả sử như vậy, nhưng umma biết chắc em phải có mới hỏi nên umma càng lo lắng hơn. umma nói tôi cũng nên tìm ai đó tránh có suy nghĩ như em.”
-“Vậy Yeonie nói sao?”
-“Tôi nói tôi sẽ suy nghĩ”
-“Suy nghĩ?”
-“Phải, có lẽ umma sẽ nghĩ tôi nói về vấn đề đó nhưng tôi sẽ suy nghĩ về tất cả, về chúng ta, về bố mẹ”
-“chúng ta phải làm sao đây?”
-“cũng không thể giấu mãi được, hoặc là người tôi yêu hoặc là 2 kẻ xa lạ, e muốn sao?”
Câu hỏi của JiYeon chân thành hơn bao giờ hết, JiYeon muốn để HyoMin quyết định lúc này. Hôm nay, JiYeon đã về thăm mộ cha mẹ ruột, đã kể họ nghe tất cả, xin họ cho một hướng đi nhưng tất nhiên chỉ là một màn im lặng. JiYeon dĩ nhiên không muốn ép buộc HyoMin vì dù gì đó là cha mẹ ruột của HyoMin, HyoMin có thể sẽ vì họ mà từ bỏ mối tình này.
HyoMin nghe JiYeon hỏi vậy, nhất thời cũng không biết trả lời sao, ôm chầm lấy JiYeon
-“Em không biết, em muốn được ở bên JiYeon, muốn được JiYeon yêu, làm sao em biết họ có đồng ý hay không? Hứa với em, ở bên em dù có chuyện gì xảy ra có được không? Em không muốn rời xa JiYeon!”
-“Tôi biết, tôi cũng muốn như vậy, nhưng nếu hoi không đồng ý, tôi không thể ở lại nhìn em bên người khác, nơi này rất đau em có biết không?”
JiYeon đưa tay HyoMin đặt lên ngực mình, HyoMin nhìn vào nơi trái tim đang rung lên từng nhịp đập đó mà mắt ướt đẫm, chồm lên đưa tay qua cổ JiYeon, hôn lên đôi môi đó rồi nhìn vào mắt JiYeon.
-“Không được đi, không được đi đâu hết, phải ở nguyên đây có biết không?”
HyoMin cũng lấy tay JiYeon đặt lên ngực mình. Hai đôi môi tự tìm tới nhau, quyến luyến, say đắm hơn bao giờ hết, họ đã thuộc về nhau, kể từ lúc đó, bây giờ hay sau này, họ vẫn không muốn xa rời nhưng chuyện gì đến cũng vẫn phải đến dù muốn hay không.
/61
|