Yêu Là Không Ai Muốn Bỏ Đi

Chương 22: QUYẾT ĐỊNH

/61


-“Tôi sẽ từ bỏ cô, tôi sẽ từ bỏ cô”

Miệng không ngừng lải nhải, cứ lang thang như vậy cho tới khuya, JiYeon mới chợt nhận ra lúc đó ra không kiểm soát được cảm xúc mà nó đã đi mà không mang theo gì cả. Trên người lúc này chỉ có bộ ngủ mỏng manh, bỗng cảm thấy lạnh, một thân một mình con gái giữa đêm khuya, đành lê thân về nhà.

Vừa vào tới nhà đã thấy HyoMin lao ra ôm chầm lấy

-“Em đi đâu vậy, có biết unnie rất lo không? Gọi điện mới biết em để máy ở nhà, chạy đi tìm thì không thấy em đâu cả”

-“Đi dạo, có gì phải lo lắng”

Nói rồi JiYeon gạt tay HyoMin ra, vào phòng tắm rửa mặt rồi leo lên giường nằm.

-“Có chuyện gì sao?” HyoMin đi theo

-“Không có chuyện gì cả, mệt, muốn ngủ” JiYeon nhắm mắt lại, nằm ngửa tay gác lên trán.

-“…” HyoMin tính hỏi rồi thấy vậy lại thôi “Vậy ngủ thôi” HyoMin cũng leo lên giường nằm cạnh, choàng tay qua ôm lấy JiYeon.

JiYeon định gạt qua nhưng nghĩ rồi lại thôi, chìm vào giấc ngủ, hôm nay, nó đã chịu đựng quá nhiều rồi.

Sáng sớm thức dậy, HyoMin đã không thấy JiYeon đâu, ngó qua ngó lại trong nhà cũng không thấy. Chẳng lẽ lại đi học trước rồi. Cô cũng tranh thủ rồi đi làm luôn, hôm nay không có tiết bên T6 nên không có gặp JiYeon ở trường. Tan ca có ghé qua lớp tính gọi JiYeon về cùng nhưng cũng không thấy, gọi điện thì nói có việc bận, suy nghĩ vài điều rồi đi về. Mới tới cổng trường đã thấy Fu XinBo đứng đó vẫy tay.

-“Sao anh lại ở đây?”

-“Anh muốn mời em đi ăn cơm”

-“XinBo oppa”

-“Anh biết, chỉ ăn cơm thôi mà”

-“Thôi được, dù sao hôm nay em cũng rảnh”

-“Được, vậy tới nhà hàng Tiara nhé”

-“Khoan đã, hay là đi chung xe đi, đi hai xe thật bất tiện”

-“Vậy phải làm sao?”

-“Em gửi xe lại đi, lát anh sẽ đưa em về”

-“Vậy cũng được”

HyoMin gửi lại xe tại trường rồi lên xe Fu XinBo. Chiếc xe vừa rời đi.

-“Chẳng phải cô HyoMin sao? Người đó là ai vậy?”

-“Phải người yêu không vậy?”

-“Trông anh ta cũng cao ráo, đẹp trai, phong độ, ra dáng người đàn ông thành đạt nha”

-“Chà, chắc đúng là người yêu rồi, không thì mỗi người một xe đâu cần phải đi chung vậy chứ”

-“Ờ há, nếu như vậy thì hay nha, họ thật đẹp đôi mà”

-“Phải phải”

Vậy là không ít người đã chứng kiến HyoMin bước lên xe Fu Xinbo. Chuyện ở đời đã bao giờ ngừng, chỉ có lan xa mà thôi.

Sáng hôm sau vừa tới lớp, JiYeon đã nghe dân tình đưa đẩy.

-“Này này, biết gì không? hôm qua người yêu cô HyoMin tới tận trường đón”

-“Owoaaa vậy sao? Trông người đó thế nào?”

-“Thì đẹp trai, phong độ, họ rất đẹp đôi ý”

….

Bất giác JiYeon lai thấy đau nhói, đứng dậy đi lên phòng y tế. Đi học về lại bắt gặp cảnh không nên nhìn thấy, là Fu XinBo và HyoMin đang đứng đằng xa, Fu XinBo ôm HyoMin và hôn cô ấy, JiYeon chẳng thể tiếp tục đứng đó, nó chạy thật nhanh tới nhà bà Park.

-“JiYeon, vào đi con” bà Park mở cửa rồi đẩy JiYeon vào

-“Nae”

-“Con ngồi đi, đã ăn gì chưa?”

-“dạ..” JiYeon chưa kịp trả lời thì bà Park lại tiếp tục

-“Chưa phải không? Chờ umma một chút, chúng ta ra ngoài ăn, appa con cũng đi chơi với mấy ông bạn rồi, để có bà già này một mình, thật may vì con đã tới”

-“Nae” JiYeon thấy bà Park nói vậy thì chẳng gì khác được

Bà Park thay đồ xong thì hai người cùng tới một nhà hàng gần đó vừa ăn vừa nói chuyện

-“Umma ah” JiYeon ngừng đũa

-“Sao vậy con?”

-“Con sẽ sang Mĩ”

-“Thật sao?” Giờ thì bà Park cũng buông bát, “con quyết định vậy thật tốt, bên đó sẽ giúp ích nhiều cho tương lai của con. Trước vì nghĩ con thích ở đây nên umma cũng không muốn nói nhiều, sợ con sẽ nghĩ umma ép buộc con. Nhưng giờ thì thật tốt rồi, SeungHo cũng đang bên đó nữa, thật tốt, thật tốt.”

-“Nae”

-“Vậy con muốn bao giờ thì đi, đã nói cho HyoMin biết chưa?”

-“Con chưa, khi nào xong thủ tục con sẽ đi ngay” JiYeon nghe thấy HyoMin thì bàn tay nắm chặt lại”

-“Được, vậy để umma chuẩn bị giấy tờ chi con, sang đó càng nhanh càng tốt, sẽ dễ thích nghi hơn”



Hai người cứ vừa ăn vừa nói chuyện rôm rả, ăn xong hai người lại vòng qua công viên đi dạo mát.

-“JiYeon này, sao bỗng nhiên con lại muốn đi sang đó vậy?” Bà Park cười tủn tỉm

-“Dạ con..”

JiYeon khó nói, nó không thể nói vì Park HyoMin nên mới rời xa nơi này, nơi bố mẹ nó luôn ở đây, quyết định như vậy nó cũng đã suy nghĩ rất nhiều. Mỗi khi có chuyện nó lại ra mộ, nơi bố mẹ nằm đó. Hôm trước không đi học cũng là ra đây, nó đã ngồi nói chuyện với bố mẹ cả buổi, kể cho bố mẹ nằm đó nghe tất cả về chuyện của nó và HyoMin, lần đầu gặp cô ấy đã ngố thế nào, rồi bất ngờ lại là giáo viên của nó, hàng xóm của nó, gia sư của nó, người yêu của nó và bây giờ thì… là người lừa dối nó. Nó ngồi khóc ở đó cả buổi và cảm thấy cuộc sống của mình bất hạnh hơn bao giờ hết, vốn dĩ nó không muốn nhận lời yêu ai, luôn sống như một tảng băng vì sợ những người đó đến rồi cũng từ bỏ nó như bố mẹ. Không biết vì điều gì nó lại chấp nhận HyoMin đến với nó như một định mệnh.

-“JiYeon” bà Park gọi khi thấy JiYeon thẩn thơ ngồi suy nghĩ gì đó

-“Dạ dạ”

-“Umma biết rồi, con không cần phải ngại ngùng nữa, là ở bên đó có ai ý đúng không?”

Nói rồi bà Park cười đắc ý, JiYeon cũng giật mình với cách suy nghĩ của bà Park định nói không phải nhưng suy cho cùng thì như lấy đó làm lý do để nó đi vậy nên nó im lặng. Bà Park thấy JiYeon lạnh lùng ngày nào giờ trước mặt bà đã là một cô thiếu nữ, còn có ý chung nhân thì vui mừng không hết.

Sau khi đưa bà Park về nhà, JiYeon cũng đi về. Vào trong nhà thì thấy thân hình nó yêu thương đang nằm ngủ trên ghế sofa, theo phản xạ mà đi tới ngồi xuống đất cạnh sofa, đưa tay gạt mấy sợi tóc còn đang vương trên mặt cô, rồi lại chạy dài ngón tay trên khuôn mặt cô hôn nhẹ lên trán.

JiYeon đã quyết định rồi, sẽ coi như không có chuyện gì xảy cho tới khi nó sang Mĩ, dù nó rất muốn ghét con người kia nhưng vẫn là yêu thương thật nhiều, nó cũng không muốn cô buồn vì nó nên sẽ không nói gì đến những gì nó chứng kiến, sẽ để cô không phải khó xử, nó-sẽ-là-người-ra-đi.

Đứng dậy vào phòng lấy đồ đi tắm. Khi trở ra thì HyoMin đã dậy, đang ngồi xem TV, thấy nó ra thì HyoMin chạy tới ôm chầm lấy nó. Tay vẫn còn đang cầm khăn lau tóc ướt, JiYeon hỏi

-“Sao vậy? Buông em ra, ướt hết người bây giờ?”

-“Không buông, muốn ôm em, dạo gần đây, em đi đâu hoài vậy?” HyoMin ôm chặt hơn

-“Em đi có việc mà, ôm đủ chưa? Em đi sấy tóc!”

-“Chưa, nhớ em”

HyoMin mặt buồn, JiYeon đâu nhìn thấy được nhưng nó cũng rất muốn ôm cô, dạo này cũng là không thường xuyên gặp nhau, nghĩ rồi vẫn để khăn trên đầu, nó vòng tay qua ôm HyoMin. Hít lấy mùi hương quen thuộc mà sau này có thể sẽ không còn được thấy nữa. Đứng ôm nhau mãi, JiYeon mới nói

-“Đã ăn gì chưa?”

-“ăn từ chiều rồi”

À đúng rồi, chẳng phải chiều nay khi về đã bắt gặp cô và Fu XinBo… nó không muốn nghĩ tới nữa, lòng lại quặn thắt, cố cư xử bình thường, nó đẩy cô ra

-“No rồi thì sấy tóc cho em đi”

HyoMin chẳng mảy may suy nghĩ gì liền kéo tay JiYeon vào phòng. Đầu tiên thì nhẹ nhàng, sấy từ từ, được một lúc tóc còn hơi ẩm, HyoMin bắt đầu tủm tỉm cười gây sự chú ý với con khủng long bận rộn với cái điện thoại kia bằng cách hất tung tóc nó loạn xạ, rối bù.

JiYeon đang mê mẩn chạy Minion gay cấn thì bị phá đám, đâm rầm cái mặt minion vào oto, tức gần chết, quay ra hằm hè HyoMin.

HyoMin thấy chọc được JiYeon rồi thì cười thích chí rồi chạy đi.

-“Yah, Park HyoMin, đứng lại đó cho em”

Thế là cũng lâu rồi, mới được tập thể dục như vậy, nhưng mà cũng biết rồi đấy, có lần nào JiYeon đuổi được HyoMin đâu, mêt quá thì giở trò vờ ngã.

-“Aaaa, đau quá, oaaaa”

HyoMin trúng kế chạy lại, ngó nghiêng thấy JiYeon có vẻ rất đau thì tới gần ngồi xuống sờ sờ

-“đâu, bị đau ở đâu, unnie xem nào”

Bất ngờ bị JiYeon túm được, nhận ra thì cũng đã muộn màng, muốn chạy cũng không được.

-“Unnie ah”

-“hì hì”

-“HyoMin unnie”

-“hì hì, sao vậy?”

-“Hôm nay, vui ha?” JiYeon vờ cười cười rồi nghiêm mặt

-“sô ri sô ri, đùa chút thôi mà”

-“có ai chuyên phá sóng như unnie không? Có biết người ta sắp phá kỉ lục không hả, chạy mãi mới được gần 20km, unnie chơi gì kì vậy?” Lại cười

-“Đâu có biết đâu, không biết là không có tội mà, hì hì” mặt nai vàng ngơ ngác

-“vậy sao? Ý unnie là sẽ phủi tay sau khi giết người cũng được hả?”

-“unnie không có ý đó” lắc lắc cái đầu

-“chứ ý unnie là sao?”

-“không có sao hết á!!! Hehe, tha lần này đi mà” chắp chắp cái tay

-“không được không được, mất bao nhiêu công sức để con củ chuối Minion đó chạy, sắp phá được kỷ lục rồi” JiYeon cũng lắc đầu bĩu môi

“Moazhhhh”

HyoMin hôn lên má JiYeon rồi ôm chặt lấy làm Jiyeon đứng hình. Trong lòng sóng gió lại cuộn trào, giá như không có Fu XinBo thì nó và cô sẽ vẫn vui vẻ như vậy, nếu như nó không chứng kiến tất cả, nó sẽ ôm lấy người con gái này thật chặt không buông nhưng là nó thấy cô dường như cũng đã đáp trả tình cảm, là cô thích anh ta, nó sợ, sợ cảm giác bị bỏ rơi nên mới quyết định chạy trốn, chạy trốn khỏi nơi đây, chạy trốn khỏi cô. Chẳng bàn đến trong nó có ích kỷ mà giữ cô hay không, chỉ là sợ bị bỏ rơi lần nữa, nếu cô vẫn tiếp tục mối quan hệ với Fu XinBo, dù bây giờ cô không muốn nó buồn nhưng chắc chắn sau này sẽ bỏ nó mà đi.

HyoMin thấy JiYeon như người mất hồn thì lay lay người nó

-“Yeonie, Yeonie ah”

-“Hửm?” Giật mình nhin HyoMin

-“Hồn em bay đi đâu đó, đi ngủ thôi”

HyoMin đứng dậy kéo tay JiYeon đi ngủ, để tay JiYeon sang rồi gối đầu lên đó, vòng tay qua ôm nó thật chặt. JiYeon cảm nhận được hơi ấm quen thuộc, chỉ là mỉm cười rồi vòng tay qua ôm chặt cô vào lòng.


/61

THICH DOC TRUYEN

Đa số thông tin và hình ảnh trên website đều được sưu tầm từ các nguồn trên Internet. Website hay upload-er không sở hữu hay chịu trách nhiệm bất kỳ thông tin nào trên đây. Nếu làm ảnh hưởng đến cá nhân hay tổ chức nào, khi được yêu cầu, chúng tôi sẽ xem xét và gỡ bỏ ngay lập tức.

LIÊN HỆ ADMIN

adsdoctruyen@gmail.com

DMCA.com Protection Status