*********
Chào mọi người , ta đây đã quay lại nhưng vẫn trong tình trạng bí ‘ idea ‘ nên sẽ làm 1 chap cho cặp đôi Minh và Thu nha .
Mọi người hãy yên tâm rằng ta sẽ viết thêm nhiều nữa để mọi người đọc .
Nói nhiều dài dòng quá nên vào câu chuyện luôn nha . ^^
***********
Hôm nay là 1 ngày đẹp trời ,Thu chuẩn bị đồ đạc để đi học , cô bây giờ đang học lớp 9 nhưng dáng người như thiếu nữ 18 . Cô chạy nhanh xuống nhà nhưng ở dưới chẳng có bóng ai cả , chỉ 1 bóng cô độc của cô giữa căn nhà rộng lớn .
Cũng đúng thôi , họ có bao giờ quan tâm tới cô đâu . Cô đứng thẫn thờ ở phòng bếp , tiếng bà quản gia gọi cô làm cô bừng tỉnh.
– Cô chủ không sao chứ ???_ Bà quản gia nói với giọng sốt ruột . Cô chủ ngày nào cũng đứng thẫn thờ ở đây làm bà rất lo lắng . Ông bà chủ suốt ngày , suốt năm đi vắng nếu gặp nhau thì chỉ vài phút thì đi . Đến ngày giỗ của tổ tiên thì cũng chỉ về thắp vài nén nhang rồi lại đi tiếp . Không biết tại sao họ có thể để cô chủ ở lại 1 mình trong căn nhà rộng lớn như vậy chứ .
Bà là người đã chứng kiến cô sinh ra và từng lúc cô lớn lên trở thành 1 thiếu nữ tới tận bây giờ .Nhưng dường như cô không nhận được sự yêu thương của cha mẹ , họ … ghét cô , không muốn nhìn thấy cô nhưng lại nuôi nấng cô tới tận bây giờ . Cô mang nhiều nét của họ từ đôi mắt tới tính cách , đều y chang nhau như những giọt nước . Tại sao cô phải khổ tâm như thế này cơ chứ ???? Và cô đã dần dần trở thành 1 người lạnh lùng luôn luôn cô độc 1 mình trong phòng như muốn hòa vào bóng tối vậy .
Cô quay lại , khuôn mặt của cô bị che bởi lớp mái dài đến tận mũi , người ngoài nhìn vào chắc đã đứng tim chết nhưng bà là người đã sống với cô 14 năm rồi thì không còn sợ nữa . Cô lắc đầu rồi ngồi xuống bàn ăn , ăn như không có chuyện gì .
– Tí nữa bà bảo tài xế không phải đưa cháu đi đâu , cháu sẽ đi xe buýt để mua thêm vài đĩa phim ._ Bà quản gia không khỏi rùng mình khi cô nhắc tới hai từ ‘ đĩa phim ‘ . Ôi bà còn nhớ , lần cô đi mua đĩa phim lần đầu tiên là 6 tuổi , lúc đó cô mua 10 đĩa phim mà đó là những hình ảnh cực kỳ bắt mắt , máu me ghê rợn cùng với nội tạng con người lòi hết ra mà cô vừa xem vừa ăn cơm được , thỉnh thoảng còn cười kên thĩnh thú . Riêng bà xem cái bìa đĩa thôi là đã không ăn gì được cả tuần rồi và bà đã ốm một trận . Ở nhà chỉ có mấy người giúp việc để hầu hạ cô chủ nên bà cũng thỉnh thoảng được người hầu đến thay khăn ướt để lên trán . Thế là cũng chẳng đỡ hơn được bao nhiêu . Nhưng khoảng 1 giờ sáng thì cô chủ xuống phòng bà mang theo 1 bát cháo hành có chút thịt thơm nức làm bà không kiềm chế được mà ăn ngấu nghiến . Và bà không ngờ là bát cháo đó là do cô chủ nấu , cô mới chỉ 6 tuổi mà nấu ăn giỏi vậy thì không biết mai sau ai có phước rước được cô về nhà làm vợ nhỉ . Ôi bà vẫn còn nhớ …
Cô đã ăn xong và đi trước để cho bà quản gia nhìn lại quá khứ 1 mình ở phòng bếp . Cô ngồi đợi ở bến chờ , chẳng ai dám ngồi cạnh cô cả vì nhìn cô như con ma . Chiếc xe buýt 02 tới , cô bước lên xe thì đột nhiên lại bị đẩy ngã rồi chiếc xe chạy đi luôn . Không ai giám giúp cô cả , rồi cô tự đứng dậy để đi . Cô cũng quen với cảnh này rồi nên chẳng lạ gì nữa , chưa ai giúp cô vì cô đã cô độc từ đầu rồi .
Cô đứng dậy phủi quần áo rồi lại ngồi chỗ cũ . Cô ngồi thẫn thờ , tóc mái của cô che mọi tầm nhìn . Một lúc sau , có 1 cậu bé chạy tới vấp phải hòn đá rồi ngã vào người cô .
– … _ Cô không nói gì dìu cậu bé rồi phủi bụi cho cậu bé rồi ngồi vào chỗ cũ . Mặt cậu bé đó bây giờ xanh lét như quả táo tàu , mọi người thương cảm nhìn cậu bé . Cô ngồi như bình thường chẳng mảy may quan tâm gì cả . Cậu bé nhanh chân chạy đi mà chẳng nói lời nào . Cô thở dài 1 cái rồi sờ vào cổ tay thì thấy thiếu thiếu cái gì . Cô đứng dậy chạy theo cậu bé vừa nãy , nó đã lấy cái vòng tay mà bà cô để lại . Cái vòng thì cũng đáng giá thật nhưng mà đó là kỷ vật duy nhất của bà nội để lại cho cô nên không thể để mất được. Cô chạy thật nhanh để đuổi kịp thằng bé thì ở chân cô truyền tới cảm giác đau đớn .
Hôm trước khi cô đang nấu món canh cá , thái hành ra thì bị cắt trúng tay thế là rơi luôn dao xuống chân và bị rách khâu tận 3 mũi liền . Bà quản gia thì cứ khóc um sùm mà cô thì cứ dửng dưng như không . Và bây giờ vết thương đó đang rách ra , chãy máu ra rất nhiều nhưng cô vẫn chạy nhưng đau quá cô dừng lại thở thì nhìn thấy giày đã nhuốm máu ở gót chân . Cô liền cởi giày ra nhắm tới thằng bé đang chạy , chiếc giày bay tới mục tiêu … Và nó đã trúng nhưng nó lại bật lại bắn vào một người vô tội khác . Thằng bé bị chiếc giày của cô phang trúng đầu và nằm thẳng cẳng ra luôn . Còn nhân vật vô tội kia tức đỏ mặt vì đang vội đi học mà còn bị ném giày vào đầu mà đứa nào ném đau thế không biết . ( sáng ra đã nói mẹ là quỷ cái thì cuốc bộ đi học là sướng lắm rồi đấy ông nội . ) Đúng là quá xui cho cái người tên Minh này lại bị cô phang vào đầu vì cô học võ từ nhỏ mà . Minh nhìn dọc nhìn xuôi xem đứa nào to gan dám ném dép vào đầu thì nhìn thấy chiếc giày bị dính máu ở gót chân .
Đã tìm thấy hung khí thì chỉ tìm hung thủ có 1 chiếc giày thôi . Và anh đã tìm thấy hung thủ đang ngất nằm giữa đường như con ma và 1 nạn nhân khác cũng đang nằm sõng soài bên cạnh mà bây giờ mới để ý . Anh đi tới chỗ cô mà không khỏi rùng mình khi nhìn thấy bộ dang của cô … quá quái dị luôn . Như 1 con ma và bây giờ lại ngất giữa đường không ai để ý còn thằng bé kia đã đươc mọi người xung quanh bu lại .
– Trả lại … vòng tay …….. _ Cô cố gắng thốt lên và anh đã nghe thấy , gần hiểu mọi chuyện anh tiến tới chỗ thằng nhóc xem tay nó . Đúng là có 1 chiếc vòng trong tay , anh lấy nó rồi tiến vào chỗ cô . Mọi người nhìn anh với con mắt kỳ lạ , tự nhiên ở đâu có 1 bà thím xông ra và nói anh .
– Này cậu kia , sao cậu lại lấy đồ của cậu bé ??? _ Bà cô ưỡn ngực chống quạnh như ăn vạ ngoài chợ , chỉ tay vào anh để tố cáo . Anh quay lại và …
– Tôi chỉ lấy lại đồ của người khác bị thằng nhóc này cuỗm thôi . _ Anh nói xong làm bà thím kia cứng họng chẳng nói được gì luôn . Anh quay về phía cô và bế lên gọi 1 taxi tới bệnh viện . Mọi người nhìn anh và cô hiên ngang bế nhau đợi xe trên đường .
Người công dân A : Nè bọn bây ơi , bọn kia đang tập đóng phim à ????
Người công dân B : Ừ chắc thế chứ làm gì có chuyện anh đẹp trai này bế con nhỏ đó đi lại giữa đường vậy chứ .
Người công dân C : Bọn nó trông chướng mắt ghê …
Và nhiều lời cmt khác …
*************
TẠI BỆNH VIỆN :
Anh bước vào bệnh viện trước sự ngạc nhiên của toàn thiên hạ đặc biệt là các chị đang độc thân đang rớt hết nước dãi. Đến cả mấy bà thím , cụ già cũng phải lồi mắt ra , chân nhũn lại vì sắc đẹp của anh . Ôi nhưng khi nhìn thấy cô trên tay anh thì có hàng loạt những ánh mắt sắc nhọn hiện lên . Anh ngẩng đầu thì thấy ‘thế giới ‘ đang rất vui tươi chào đón anh .
Chào mọi người , ta đây đã quay lại nhưng vẫn trong tình trạng bí ‘ idea ‘ nên sẽ làm 1 chap cho cặp đôi Minh và Thu nha .
Mọi người hãy yên tâm rằng ta sẽ viết thêm nhiều nữa để mọi người đọc .
Nói nhiều dài dòng quá nên vào câu chuyện luôn nha . ^^
***********
Hôm nay là 1 ngày đẹp trời ,Thu chuẩn bị đồ đạc để đi học , cô bây giờ đang học lớp 9 nhưng dáng người như thiếu nữ 18 . Cô chạy nhanh xuống nhà nhưng ở dưới chẳng có bóng ai cả , chỉ 1 bóng cô độc của cô giữa căn nhà rộng lớn .
Cũng đúng thôi , họ có bao giờ quan tâm tới cô đâu . Cô đứng thẫn thờ ở phòng bếp , tiếng bà quản gia gọi cô làm cô bừng tỉnh.
– Cô chủ không sao chứ ???_ Bà quản gia nói với giọng sốt ruột . Cô chủ ngày nào cũng đứng thẫn thờ ở đây làm bà rất lo lắng . Ông bà chủ suốt ngày , suốt năm đi vắng nếu gặp nhau thì chỉ vài phút thì đi . Đến ngày giỗ của tổ tiên thì cũng chỉ về thắp vài nén nhang rồi lại đi tiếp . Không biết tại sao họ có thể để cô chủ ở lại 1 mình trong căn nhà rộng lớn như vậy chứ .
Bà là người đã chứng kiến cô sinh ra và từng lúc cô lớn lên trở thành 1 thiếu nữ tới tận bây giờ .Nhưng dường như cô không nhận được sự yêu thương của cha mẹ , họ … ghét cô , không muốn nhìn thấy cô nhưng lại nuôi nấng cô tới tận bây giờ . Cô mang nhiều nét của họ từ đôi mắt tới tính cách , đều y chang nhau như những giọt nước . Tại sao cô phải khổ tâm như thế này cơ chứ ???? Và cô đã dần dần trở thành 1 người lạnh lùng luôn luôn cô độc 1 mình trong phòng như muốn hòa vào bóng tối vậy .
Cô quay lại , khuôn mặt của cô bị che bởi lớp mái dài đến tận mũi , người ngoài nhìn vào chắc đã đứng tim chết nhưng bà là người đã sống với cô 14 năm rồi thì không còn sợ nữa . Cô lắc đầu rồi ngồi xuống bàn ăn , ăn như không có chuyện gì .
– Tí nữa bà bảo tài xế không phải đưa cháu đi đâu , cháu sẽ đi xe buýt để mua thêm vài đĩa phim ._ Bà quản gia không khỏi rùng mình khi cô nhắc tới hai từ ‘ đĩa phim ‘ . Ôi bà còn nhớ , lần cô đi mua đĩa phim lần đầu tiên là 6 tuổi , lúc đó cô mua 10 đĩa phim mà đó là những hình ảnh cực kỳ bắt mắt , máu me ghê rợn cùng với nội tạng con người lòi hết ra mà cô vừa xem vừa ăn cơm được , thỉnh thoảng còn cười kên thĩnh thú . Riêng bà xem cái bìa đĩa thôi là đã không ăn gì được cả tuần rồi và bà đã ốm một trận . Ở nhà chỉ có mấy người giúp việc để hầu hạ cô chủ nên bà cũng thỉnh thoảng được người hầu đến thay khăn ướt để lên trán . Thế là cũng chẳng đỡ hơn được bao nhiêu . Nhưng khoảng 1 giờ sáng thì cô chủ xuống phòng bà mang theo 1 bát cháo hành có chút thịt thơm nức làm bà không kiềm chế được mà ăn ngấu nghiến . Và bà không ngờ là bát cháo đó là do cô chủ nấu , cô mới chỉ 6 tuổi mà nấu ăn giỏi vậy thì không biết mai sau ai có phước rước được cô về nhà làm vợ nhỉ . Ôi bà vẫn còn nhớ …
Cô đã ăn xong và đi trước để cho bà quản gia nhìn lại quá khứ 1 mình ở phòng bếp . Cô ngồi đợi ở bến chờ , chẳng ai dám ngồi cạnh cô cả vì nhìn cô như con ma . Chiếc xe buýt 02 tới , cô bước lên xe thì đột nhiên lại bị đẩy ngã rồi chiếc xe chạy đi luôn . Không ai giám giúp cô cả , rồi cô tự đứng dậy để đi . Cô cũng quen với cảnh này rồi nên chẳng lạ gì nữa , chưa ai giúp cô vì cô đã cô độc từ đầu rồi .
Cô đứng dậy phủi quần áo rồi lại ngồi chỗ cũ . Cô ngồi thẫn thờ , tóc mái của cô che mọi tầm nhìn . Một lúc sau , có 1 cậu bé chạy tới vấp phải hòn đá rồi ngã vào người cô .
– … _ Cô không nói gì dìu cậu bé rồi phủi bụi cho cậu bé rồi ngồi vào chỗ cũ . Mặt cậu bé đó bây giờ xanh lét như quả táo tàu , mọi người thương cảm nhìn cậu bé . Cô ngồi như bình thường chẳng mảy may quan tâm gì cả . Cậu bé nhanh chân chạy đi mà chẳng nói lời nào . Cô thở dài 1 cái rồi sờ vào cổ tay thì thấy thiếu thiếu cái gì . Cô đứng dậy chạy theo cậu bé vừa nãy , nó đã lấy cái vòng tay mà bà cô để lại . Cái vòng thì cũng đáng giá thật nhưng mà đó là kỷ vật duy nhất của bà nội để lại cho cô nên không thể để mất được. Cô chạy thật nhanh để đuổi kịp thằng bé thì ở chân cô truyền tới cảm giác đau đớn .
Hôm trước khi cô đang nấu món canh cá , thái hành ra thì bị cắt trúng tay thế là rơi luôn dao xuống chân và bị rách khâu tận 3 mũi liền . Bà quản gia thì cứ khóc um sùm mà cô thì cứ dửng dưng như không . Và bây giờ vết thương đó đang rách ra , chãy máu ra rất nhiều nhưng cô vẫn chạy nhưng đau quá cô dừng lại thở thì nhìn thấy giày đã nhuốm máu ở gót chân . Cô liền cởi giày ra nhắm tới thằng bé đang chạy , chiếc giày bay tới mục tiêu … Và nó đã trúng nhưng nó lại bật lại bắn vào một người vô tội khác . Thằng bé bị chiếc giày của cô phang trúng đầu và nằm thẳng cẳng ra luôn . Còn nhân vật vô tội kia tức đỏ mặt vì đang vội đi học mà còn bị ném giày vào đầu mà đứa nào ném đau thế không biết . ( sáng ra đã nói mẹ là quỷ cái thì cuốc bộ đi học là sướng lắm rồi đấy ông nội . ) Đúng là quá xui cho cái người tên Minh này lại bị cô phang vào đầu vì cô học võ từ nhỏ mà . Minh nhìn dọc nhìn xuôi xem đứa nào to gan dám ném dép vào đầu thì nhìn thấy chiếc giày bị dính máu ở gót chân .
Đã tìm thấy hung khí thì chỉ tìm hung thủ có 1 chiếc giày thôi . Và anh đã tìm thấy hung thủ đang ngất nằm giữa đường như con ma và 1 nạn nhân khác cũng đang nằm sõng soài bên cạnh mà bây giờ mới để ý . Anh đi tới chỗ cô mà không khỏi rùng mình khi nhìn thấy bộ dang của cô … quá quái dị luôn . Như 1 con ma và bây giờ lại ngất giữa đường không ai để ý còn thằng bé kia đã đươc mọi người xung quanh bu lại .
– Trả lại … vòng tay …….. _ Cô cố gắng thốt lên và anh đã nghe thấy , gần hiểu mọi chuyện anh tiến tới chỗ thằng nhóc xem tay nó . Đúng là có 1 chiếc vòng trong tay , anh lấy nó rồi tiến vào chỗ cô . Mọi người nhìn anh với con mắt kỳ lạ , tự nhiên ở đâu có 1 bà thím xông ra và nói anh .
– Này cậu kia , sao cậu lại lấy đồ của cậu bé ??? _ Bà cô ưỡn ngực chống quạnh như ăn vạ ngoài chợ , chỉ tay vào anh để tố cáo . Anh quay lại và …
– Tôi chỉ lấy lại đồ của người khác bị thằng nhóc này cuỗm thôi . _ Anh nói xong làm bà thím kia cứng họng chẳng nói được gì luôn . Anh quay về phía cô và bế lên gọi 1 taxi tới bệnh viện . Mọi người nhìn anh và cô hiên ngang bế nhau đợi xe trên đường .
Người công dân A : Nè bọn bây ơi , bọn kia đang tập đóng phim à ????
Người công dân B : Ừ chắc thế chứ làm gì có chuyện anh đẹp trai này bế con nhỏ đó đi lại giữa đường vậy chứ .
Người công dân C : Bọn nó trông chướng mắt ghê …
Và nhiều lời cmt khác …
*************
TẠI BỆNH VIỆN :
Anh bước vào bệnh viện trước sự ngạc nhiên của toàn thiên hạ đặc biệt là các chị đang độc thân đang rớt hết nước dãi. Đến cả mấy bà thím , cụ già cũng phải lồi mắt ra , chân nhũn lại vì sắc đẹp của anh . Ôi nhưng khi nhìn thấy cô trên tay anh thì có hàng loạt những ánh mắt sắc nhọn hiện lên . Anh ngẩng đầu thì thấy ‘thế giới ‘ đang rất vui tươi chào đón anh .
/21
|