Yêu Nghiệt Khuynh Thành: Minh Vương Độc Sủng Cưng Chiều Phi

Chương 72 - Chương 62

/148


Edit: susublue

Phù Liễu ngồi ở trong kiệu, nắm chặt ngọc bội Tư Thiên Bắc để lại cho nàng, vẻ mặt dịu dàng, nhưng vẫn nhìn ra được vẻ khẩn trương trong mắt nàng.

Đột nhiên, cỗ kiệu lắc lư một cái, đổ xuống đất.

Ma ma, sao vậy? Phù Liễu nghi hoặc hỏi, thấy không có ai trả lời, trong lòng hơi bất an, cắn môi, vươn tay vén màn xe lên, nhảy xuống xe ngựa, phát hiện mình đang ở trong một cái ngõ nhỏ, mà lệ nương và xa phu đã sớm biến mất.

Phù Liễu hí mắt, chóp mũi truyền đến mùi máu tươi, trong lòng không khỏi bỡ ngỡ, chậm rãi xoay người, đã thấy thi thể Lệ nương và bốn xa phu nằm sau cỗ kiệu, máu tươi chảy ra từ trên cổ bọn họ, một màu đỏ như máu nhìn ghê người.

Nhỏ giọng gọi một tiếng, mặt Phù Liễu trắng bệch, trong lòng e ngại, không nhịn được lui ra phía sau hai bước, đột nhiên, chung quanh xuất hiện tám hắc y nhân, vây quanh nàng.

Các ngươi là ai? Mặc dù Phù Liễu sợ hãi, nhưng vẫn cố gắng tỉnh táo, lạnh lùng nhìn hắc y nhân, hỏi.

Phù Liễu cô nương quả nhiên xinh đẹp động lòng người, thật là tiện nghi chúng ta ? Trong đó, một hắc y nhân đột nhiên không có ý tốt nở nụ cười, trong mắt đầy dục vọng, đột nhiên gỡ mặt nạ xuống, để lộ ra một khuôn mặt đáng khinh đến không chịu nổi.

Phù Liễu đè nén sự ghê tởm trong lòng, lạnh lùng nhìn hắn, đã biết suy nghĩ của bọn họ, mặt đã trắng bệch, đột nhiên cảm thấy đau lòng, nàng rất vất vả mới có dũng khí đối mặt với Tư Thiên Bắc, nhưng đến cuối cùng, ông trời vẫn không cho phép bọn họ ở cùng một chỗ...

Các ngươi có hứng thú với thi thể sao? Phù Liễu nâng mắt lên, lạnh lùng đảo qua tám người, trong tay áo, cầm chặt phượng sai Tư Thiên Chanh cho nàng.

Nam nhân đáng khinh trầm mặt xuống, nâng tay vung về phía trước, sau hắn còn có bảy người khác làm theo, cười gian, Ngươi cho là chúng ta sẽ cho ngươi cơ hội tự sát sao?

Phù Liễu hí mắt, tay dùng sức đâm vào ngực mình, lại phát hiện bị người đánh sau lưng, thân thể mềm nhũn, ngã về phía sau.

Một hắc y nhân đỡ được nàng, nhìn nàng xinh đẹp, trong mắt đầy dục niệm, không thèm chú ý đến ngọc bội từ trên người nàng rơi xuống, cũng không thấy có khỏi trắng lượn lờ quanh ngọc bội, đạp lên nó, sờ soạng gương mặt của nàng.

Hai mắt Phù Liễu đỏ bừng, tâm đã lạnh thấu xương, cảm thấy ghê tởm với bàn tay di chuyển trên mặt, đầu choáng váng, quay cuồng, nàng muốn giãy dụa, nhưng lại không động đậy được, nhìn bảy người đi về phía nàng, chỉ cảm thấy máu huyết ngừng lưu động, rốt cục bất lực đến chảy nước mắt.

Phù Liễu cô nương, ngươi xem, sao ngươi lại khóc vậy? Nam nhân đáng khinh ngồi xổm xuống trước mặt nàng, thương tiếc nói, rồi sau đó đột nhiên đổi sắc mặt, nắm cằm của nàng, hừ lạnh, Không phải ngươi khinh thường huynh đệ chúng ta sao?

Hừ, chỉ là một kỹ nữ, được bọn ta để mắt đã là rất vinh hạnh rồi. Nam nhân ôm nàng cười lạnh, đột nhiên đẩy nàng xuống đất, đứng lên cởi bỏ đai lưng của mình.

Phù Liễu tuyệt vọng nhắm mắt lại, nước mắt không kiềm chế được chảy ra, sắc mặt tái nhợt đến nỗi thấy được mạch máu dưới da, giờ phút này nàng như cánh hoa phe phẩy trong gió, yếu ớt, tuyệt vọng.

Tư Thiên Bắc, nếu có kiếp sau, ta sẽ không trốn tránh nữa.

Phù Liễu tuyệt vọng, tiếng cười của những người đó càng lúc càng gần, đầu nàng càng quay cuồng, nếu không bị điểm huyệt, nàng sớm đã sớm ói rồi, đột nhiên, tiếng cười biến mất, rồi tiếp theo là âm thanh tám người ngã xuống đất, nàng mở mắt, thấy đám hắc y nhân đều ngã xuống đất, và bốn nam tử tuấn tú mặc bạch y đứng trước mặt nàng, trong mắt đầy vẻ kinh ngạc.

Cô nương, chúng ta đến chậm. Một bạch y nam tử tiến lên giải huyệt đạo cho nàng, rồi nhặt bạch ngọc phía sau nàng lên, cầm bằng hai tay, quỳ xuống trước mặt Phù Liễu.

Phù Liễu lập tức ngồi dậy, ngồi tại chỗ lặng lẽ chảy nước mắt, ánh mắt lại hơi vô thần.

Sao lại thế này? Một bạch y nam tử khác nghi hoặc hỏi người bên cạnh.

Người kia suy nghĩ, nói, Chắc là bị dọa sợ. Ngẫm lại cũng đúng, một tiểu cô nương mảnh mai gặp phải chuyện này, sao có thể không sợ?

Cô nương? Bạch y nam tử đang quỳ gối trước mặt Phù Liễu thấy nàng thất thường, nhịn không được nhẹ giọng gọi, lạnh lùng nhìn đám hắc y nhân té xỉu chung quanh, hỏi, Cô nương muốn xử lý bọn họ thế nào?

Phù Liễu nghe vậy, ngừng khóc, đờ đẫn đám hắc y nhân, mắt đột nhiên đầy hận ý, diiexndafnlleequydonn loại hận ý này, như muốn cắn nuốt tất cả mọi thứ, làm bốn người đều kinh ngạc mở to mắt.

Các ngươi là người Vũ các? Phù Liễu chậm rãi đứng dậy, lau khô nước mắt trên mặt, cầm lấy ngọc bội, hỏi, thanh âm đạm bạc, lạnh như băng.

Đúng, cô nương, sau này nếu gặp nguy hiểm, ấn vào ngọc bội này, chúng ta sẽ tới cứu ngài. Bạch y nam tử nói.

Đa tạ. Phù Liễu cúi đầu, mặt vẫn như trước không thay đổi, cúi đầu nói, sau đó chỉ vào đám hắc y nhân, hỏi, Những người này xử lý thế nào, đều do ta làm chủ sao?

Đúng vậy. Bốn người đứng chung một chỗ, có chút lo lắng nhìn Phù Liễu, bọn họ đều cảm giác được có gì đó không thích hợp.

Làm bọn họ tỉnh lại. Phù Liễu nhặt một thanh kiếm trên đất lên, tay run rẩy tay, cầm chặt nó, lạnh lùng nói.

Bốn người liếc nhau, rồi một người lấy một bình sứ trong áo ra, cho tám hắc y nhân ngửi, nói, Cô nương, sau khi bọn họ tỉnh lại toàn thân sẽ vô lực, ngài không cần sợ hãi.

Nhìn ta giống đang sợ sao? Mắt Phù Liễu đỏ lên, cười, trải qua chuyện vừa rồi, nàng còn sợ gì nữa ?

Tám người chậm rãi tỉnh lại, kinh hãi nhìn nữ nhân mặt lạnh như băng trước mắt, phía sau nàng còn có bốn nam tử.

Ngươi, các ngươi... Nam nhân đáng khinh muốn kêu lên, lại phát hiện trên người không còn sức lực, trong lòng hoảng hốt.

Ai phái các ngươi đến hại ta? Phù Liễu nắm chặt kiếm, thanh âm như hàn băng.

Nam tử đáng khinh run lên, nhưng lại cảm thấy e ngại với nữ tử nhu nhược này, lại nhìn kiếm trong tay nàng, sợ hãi hỏi, Đừng, ta nói ra ngươi sẽ để chúng ta đi sao?

Đúng. Phù Liễu nhếch môi cười, có hương vị khát máu, làm tám người sợ hãi, giọng nói mềm nhẹ cũng làm cho bọn họ thả lỏng cảnh giác.

Là, là Nhược Khinh cô nương! Nàng, nàng cho chúng ta một ngàn lượng bạc, muốn, muốn chúng ta, giết ngươi. Không đợi nam nhân đáng khinh nói, một người khác đã mở miệng nói, nhìn sắc mặt Phù Liễu, lại nhìn mặt bốn nam nhân phía sau nàng không hề thay đổi.

Ha ha, Nhược Khinh? Đột nhiên Phù Liễu ngồi xổm xuống đất, cúi đầu nở nụ cười, giọng nói đầy oán khí và hận ý, Nhược Khinh, Nhược Khinh... Lưu lạc phong trần, ai cũng là người đáng thương, vì sao nàng lại muốn giết mình? Vì sao!

Phù Liễu cười, giọng cười càng lúc càng lớn, cuối cùng chảy nước mắt, kiếm trong tay chĩa xuống đất, cũng vì nàng run rẩy mà ma sát với mặt đất, phát ra tiếng Két két .

Có thể, có thể thả chúng ta đi chưa? Nam tử đáng khinh nhìn về phía bốn nam tử bạch y, biết võ công bọn họ cao cường, trong lòng rất e ngại.

Bốn người làm như không nghe bọn họ nói, chỉ nhìn Phù Liễu.

Phù Liễu nghe vậy, chậm rãi ngẩng đầu, cười lạnh, lau khô nước mắt, trong con mắt đỏ đầy châm chọc, giọng nói lạnh như băng lại kỳ lạ, Ta chỉ nói cho các ngươi rời đi.

Rời đi không phải là... Nam nhân đáng khinh bất an mở miệng, còn chưa nói hết câu, liền cảm thấy một thanh kiếm lạnh như băng đâm vào tim, khiếp sợ mở to mắt, hai mắt mất đi vẻ tức giận .

Cho các ngươi rời khỏi nhân gian. Phù Liễu không nói rõ ý mình, nói, bộ dáng nhu nhược đột nhiên trở nê kiên nghị, lạnh lẽo, khóe môi nở nụ cười yêu dị, hơi thở càng lúc càng nặng nề.

Bốn người kinh ngạc mở to mắt, vị cô nương này không phải bị kích thích đến điên rồi chứ ?

Lập tức, trong đó có một người mở miệng, Cô nương, bảy người còn lại giao cho chúng ta đi, ngài trở về Vũ các nghỉ ngơi một lát.

Phù Liễu rút thanh kiếm khỏi người nam nhân đó, lắc đầu, lạnh lùng nhìn một nam nhân khác, nhận ra vừa rồi hắn đã ôm mình, ánh mắt hung ác, đâm vào cánh tay hắn, có lẽ khi một người bi phẫn đến cực độ, có thể bộc phát ra sức mạnh cực lớn, nhát kiếm của Phù Liễu , vừa ngoan độc vừa chuẩn xác, trực tiếp chặt đứt gân tay hắn.

A! Nam nhân thống khổ kêu lên, thân thể không ngừng run rẩy.

Liễu Nhi? Một giọng nam khiếp sợ vang lên phía sau nàng, Tư Thiên Bắc nhìn cảnh tượng trước mắt, đồng tử không ngừng co rút lại, trái tim cũng như bị chủy tay đâm vào, đau đớn không thôi.

Thân thể Phù Liễu run lên, nhưng không quay đầu, mà rút thanh kiếm ra, đâm vào ngực hắn, khiến hắn tắt thở, máu tươi bắn tung tóe lên làn váy trắng tinh của nàng.

Tư Thiên Bắc chạy lên ôm lấy nàng, mạnh mẽ đoạt lấy kiếm của nàng, trực tiếp chặt bỏ đầu sáu người còn lại, rồi đau lòng nhìn nàng, Thực xin lỗi, ta đã tới chậm. Thấy tay nàng nắm chặt lại, trong mắt đầy lãnh ý, mềm nhẹ xoa nắn.

Phù Liễu chậm rãi ngẩng đầu nhìn hắn, trên khuôn mặt tái nhợt dính đầy máu, lại không lấn át được vẻ yếu ớt của nàng, nhìn hắn đầy lo lắng và đau lòng, sự kiên cường và lạnh lẽo cũng biến mất, thay vào đó là sự sợ hãi, cảnh tượng vừa rồi tái hiện lại trong đầu nàng, làm cho nàng run run, nước mắt lại tràn ra, lớn tiếng khóc, như muốn phát tiết tất cả.

Tư Thiên Bắc đau lòng nheo mắt lại, chỉ cảm thấy mũi chua sót, mắt đều ngập hơi nước, nâng tay lau nước mắt và vết máu trên mặt nàng, thấy nàng đột nhiên hôn mê bất tỉnh, sợ hãi rống to, Liễu Nhi!

Vương gia, chắc vị cô nương này bị kinh sợ quá độ thôi, không có gì đáng lo đâu. Bạch y nam tử lúc đầu quỳ trước mặt nàng tiến lên, nhẹ giọng nói.

Tư Thiên Bắc ôm lấy Phù Liễu, quay đầu thản nhiên nhìn bốn người bọn họ, thấy trên cổ áo bọn họ có hoa văn lông chim, cũng hiểu rõ, nói, Theo ta hồi phủ. Sau đó lạnh lùng nhìn đám hắc y nhân, mũi chân nhấc một thanh kiếm lên, nhẹ nhàng đá lên chuôi kiếm, thanh kiếm xẹt qua hạ thân tám người, khiến đám người chết trở thành thái giám.

Dạ. Bốn người nhìn thấy vậy, đáp lại, đi theo Tư Thiên Bắc, mọi người trong Vũ các đều biết Vũ thiếu chính là Tô Tiểu Vũ, nên tất nhiên cũng biết chủ tử bọn họ có liên quan đến người hoàng gia, bởi vậy, bọn họ mới nghe lời Tư Thiên Bắc.

Bắc vương phủ.

Vương gia, Phù Liễu cô nương bị kinh sợ nên mới ngất, lão thần kê cho nàng vài đơn thuốc an thần, vị cô nương này uống xong sẽ tỉnh lại. Ngự y Lâm Phong của thái y viện bắt mạch cho Phù Liễu, viết ra một đơn thuốc, giao cho nha hoàn.

Ngươi tự mình bốc thuốc đi. Tư Thiên Bắc ngồi bên cạnh Phù Liễu, nắm tay nàng, đau lòng nhìn khuôn mặt tái nhợt của nàng, nghe vậy, thản nhiên nói.

Lâm Phong lấy lại đơn thuốc trong tay nha hoàn, cung kính đáp, Dạ. Sau đó hành lễ rời đi, trong lòng càng khâm phục nữ tử nằm trên giường, thật ra cô nương này rất giỏi, tuy rằng lưu lạc phong trần, lại được Bắc vương coi trọng, còn yêu thương như thế, phải biết rằng, năm người của hoàng gia là những người tôn quý nhất Phong quốc.

Vừa rồi đã xảy ra chuyện gì? Tư Thiên Bắc không biết Tô Tiểu Vũ cho Phù Liễu ngọc bội, chỉ cho rằnng nàng có phân phó người đến bảo hộ nàng, nên hỏi.

Một bạch y nam tử nói, Chúng ta nhìn thấy khói trắng cầu cứu của Vũ các, lúc đuổi tới nơi, liền thấy tám nam nhân đó đang chuẩn bị vũ nhục Phù Liễu cô nương, sau đó chúng ta đánh bọn họ hôn mê, rồi nghe theo cô nương phân phó cứu bọn họ tỉnh lại, rồi nàng như biến thành một người khác vậy...

Tư Thiên Bắc nghe xong, trong lòng càng áy náy, nếu không phải hắn tới chậm, thì sao Phù Liễu phải chịu khổ nhiều như vậy?

Bọn họ do ai sai đến? Tư Thiên Bắc trầm giọng hỏi.

Nhược Khinh. Bạch y nam tử trả lời, thấy sắc mặt Tư Thiên Bắc lập tức trầm xuống, nhìn ba người đối diện, chậm rãi lui ra ngoài.

Quả nhiên là nàng. Trong mắt Tư Thiên Bắc đầy sát ý, nghiến răng nghiến lợi nói ra vài chữ, Nhược Khinh nói Liễu Nhi đi tản bộ ở bờ hồ, tuy rằng che giấu rất tốt, nhưng hắn lại thấy được vẻ đắc ý trong mắt, cho nên hắn không đến bờ hồ, nghĩ đến việc Liễu Nhi nói mười ngày sau sẽ cho mình câu trả lời thuyết phục, hắn liền đoán nàng sẽ đến Bắc vương phủ, nhưng lại không ngờ, hắn vẫn tới chậm.

Người đâu. Đột nhiên Tư Thiên Bắc lạnh giọng gọi.

Chủ tử có gì phân phó. Một bóng đen xuất hiện trong phòng.

Tư Thiên Bắc thản nhiên nhìn hắn, nói, Ngươi chọn hai người, bắt Nhược Khinh nhốt vào địa lao, nhớ kỹ, sau đó mười tám người các ngươi liền phụ trách bảo hộ Phù Liễu, biết chưa?

Dạ Bóng đen chợt lóe, biến mất khỏi phòng.

Người Tư gia từ nhỏ đã có ám vệ, ngoại trừ Tư Thiên Hoán, bốn người khác cũng có, mà Tư Thiên Bắc có mười tám ám vệ, lúc này hắn để hết mười tám người bảo về Phù Liễu, hàm nghĩa của việc này không cần nói cũng biết.

Phù Liễu ngủ cũng không an ổn, hình như mơ thấy chuyện gì rất đáng sợ vậy, chảy mồ hôi, mày nhíu chặt, sắc mặt thực sự rất khó coi.

A! Một tiếng thét chói tai, Phù Liễu mở mắt, nhìn gian phòng xa hoa mà xa lạ, trong mắt đều là vẻ cảnh giác.

Sao vậy? Tư Thiên Bắc vừa bưng thuốc Lâm Phong vừa sắc xong đến cửa, liền nghe thấy bên trong phát ra một tiếng thét chói tai, dọa hắn sợ hãi, đặt chén thuốc vào tay Lâm Phong, chạy vọt vào phòng.

Phù Liễu nhìn vẻ mặt bối rối của Tư Thiên Bắc, âm thầm thở dài, suy yếu cười, Gặp ác mộng thôi.

Tư Thiên Bắc thở dài nhẹ nhõm, ngồi xuống cạnh nàng, áy náy nói, Liễu Nhi, thực xin lỗi, đều do ta tới chậm. Cũng không biết có phải đã thành thói quen rồi không, hắn lại có thể ngủ thoải mái trên xà ngang.

Không liên quan đến ngươi... Uhm. Mùi gì vậy ? Phù Liễu hỏi theo bản năng, chóp mũi giật giật, ngửi thấy mùi quen thuộc, hơi kinh ngạc, Ngươi đã ở trong phòng ta? Nàng sợ trong phòng có muỗi, cho nên rắc một ít thuốc bột trong phòng, sao trên người hắn lại có mùi này được.

Tư Thiên Bắc ngẩn người, quay mặt đi, nhăn nhó nửa ngày, mới Ừ một tiếng, sau đó hừ nhẹ, Mười ngày nay ta đều ở trong phòng nàng.

Đầu óc Phù Liễu có chút quay cuồng, chần chờ hỏi, Ngươi, ngủ ở chỗ nào?

Xà ngang. Tư Thiên Bắc ủy khuất chu miệng, đến gần Phù Liễu, trên mặt hiện lên bốn chữ Ta thực đáng thương

Khụ khụ... Phù Liễu dở khóc dở cười, người suy yếu không nhịn được ho khan.

Lâm Phong, thuốc! Tư Thiên Bắc nhướng mày, la lớn, thấy Lâm Phong đã đứng bên cạnh, trong lòng biết hắn đã nghe hết mấy lời vừa rồi, lập tức đen mặt.

Lâm Phong lo sợ, nhanh chóng giao chén thuốc cho Tư Thiên Bắc, cười gượng nói, Vương gia không cần lo lắng, vi thần chưa nghe thấy gì hết. Thấy sắc mặt hắn càng lúc càng khó xem, thầm mắng mình ngu ngốc, lập tức rời khỏi phòng.

Uống thuốc rồi ngủ một giấc sẽ tốt thôi, được không? Tư Thiên Bắc ôm nàng vào ngực mình, múc một muỗng thuốc, thổi nguội rồi đút vào miệng nàng.

Phù Liễu nhu thuận uống thuốc, thuốc đắng làm nàng nhăn mặt lại, nhưng nhìn mắt Tư Thiên Bắc nghiêm nghị, lại không dám nhiều lời.

Sao ngươi lại ngủ trong phòng ta được? Phù Liễu uống thuốc xong, mới nhẹ giọng hỏi.

Tư Thiên Bắc tức giận trừng mắt nhìn nàng, Không phải tại nàng sao, ngươi không cho phép ta tìm nàng, ta nhớ nàng đến mức ngủ không được, cho nên liền vào phòng nàng ngủ.

Khuôn mặt tái nhợt Phù Liễu đỏ ửng, cúi đầu không nói gì.

Sau này ta sẽ không rời khỏi nàng nữa, sẽ không có ai làm nàng bị thương được nữa. Tư Thiên Bắc hôn lên mặt nàng, mềm nhẹ nói, nghĩ đến khuôn mặt đầy hận ý và yếu ớt của nàng khi giết người, liền đau lòng không chịu được.

Ta, ta giết người. Phù Liễu run giọng nói, nàng cũng không biết sao mình lại có dũng khí giết người, chỉ biết lúc ấy mình rất hận, mới không thèm quan tâm mà giết hai người đó, Tư Thiên Bắc nhìn thấy bộ dáng nàng giết người, có chán ghét nàng không?

Giết thì giết, bọn họ dám đụng đến nàng, không nên chết thoải mái như vậy. Tư Thiên Bắc hừ lạnh, hắn hận không thể thiên đao vạn quả những người đó.

Phù Liễu cắn môi, khiếp sợ nhìn hắn, Ngươi, ngươi không cảm thấy ta rất đáng sợ sao?

Tư Thiên Bắc bật cười, trìu mến xoa gương mặt của nàng, lắc đầu, cố ý mở to mắt, ng nghiêm túc nói, Nha đầu đáng yêu như vậy, sao lại đáng sợ?

Phù Liễu bị hắn chọc cười, nhớ đến sự tuyệt vọng lúc đó, hơi sợ hãi, giọng nói nghẹn ngào, Ta nghĩ rằng sẽ không còn gặp lại ngươi nữa.

Mắt Tư Thiên Bắc sáng lên, cẩn thận quan sát nàng, thấy trong mắt nàng có sự yêu say đắm, trong lòng mừng như điên, nhưng biểu cảm lại nghi hoặc , Vì sao lại sợ không gặp lại ta nữa? Không phải cảm thấy mình không xứng với ta sao?

Ta thích chàng! Phù Liễu bị câu hỏi của hắn kích thích, đỏ mắt nói, nàng thích hắn, thích đến nỗi cho dù biết mình không xứng với hắn, vẫn muốn mặt dày đi theo hắn.

Như vậy mới ngoan. Tư Thiên Bắc cười lưu manh, hôn lên môi nàng một cái.

Khuôn mặt Phù Liễu ửng đỏ, vươn tay đẩy hắn ra, nhưng không được, chỉ có thể để tùy ý hắn, trong lòng biết bị hắn gài bẫy, nhưng lại không tức giận.

Ngủ với ta một lúc, mấy ngày qua ta ngủ không ngon giấc. Tư Thiên Bắc ôm nàng nằm xuống giường, thấy vẻ mặt nàng kinh hách, âm thầm buồn cười, nhưng trên mặt lại bày ra vẻ mặt ủy khuất, bĩu môi oán giận.

Phù Liễu nghĩ đến việc mấy ngày nay hắn đều ngủ trên xà ngang, trong lòng vừa cảm động vừa đau lòng, gật đầu, “ Được.

Trong mắt Tư Thiên Bắc hiện lên ý cười, ôm chặt nàng vào ngực, nhắm mắt lại.

Phù Liễu mím môi nhợt nhạt cười, nhìn vẻ mặt hắn lúc ngủ không chớp mắt, trong đầu hiện lên hình dáng miếng ngọc bội của Vũ các, quyết định sau này phải đến Vũ các học tập võ nghệ, thân phận của nàng đã rất đáng xấu hổ rồi, nên nàng nhất định phải trở nên mạnh mẽ, để đỡ gây thêm phiền toái cho hắn, cũng đỡ phải làm phiền người khác bảo hộ mình, nghĩ đến đó sắc mặt ghê tởm của tám người đó, trong mắt nàng lại đầy hận ý.

Bắc vương phủ, địa lao.

Nhược Khinh bị trói trên một cái giá bằng gỗ, tóc tai tán loạn, ướt nhẹp, sắc mặt tái nhợt, không còn chút máu, mặt trên đầy những vết roi đáng sợ, trên người bị quất đến chảy máu, nàng vô lực rên rỉ, ngất đi mấy lần.

Ám vệ dựa theo sự phân phó của Tư Thiên Bắc, đánh nàng một trận, sau đó cứ cách khoảng một khắc( 15 phút) lại hắt nước muối và nước tiêu lên người nàng.

Này, đây là cái gì? Một ám vệ khác chỉ bình sứ trên bàn, hỏi.

Tay lĩnh


/148

THICH DOC TRUYEN

Đa số thông tin và hình ảnh trên website đều được sưu tầm từ các nguồn trên Internet. Website hay upload-er không sở hữu hay chịu trách nhiệm bất kỳ thông tin nào trên đây. Nếu làm ảnh hưởng đến cá nhân hay tổ chức nào, khi được yêu cầu, chúng tôi sẽ xem xét và gỡ bỏ ngay lập tức.

LIÊN HỆ ADMIN

adsdoctruyen@gmail.com

DMCA.com Protection Status