Yêu đương là thế nào?
Người khác thế nào Tô Nhan không biết nhưng là Lăng Sở Sở cùng với Lâm Phong này đối với cô là biết được rõ nhất. Từ sau khi hai người ở cùng một chỗ thì luôn dính lấy nhau làm cho Tô Nhan có vô số lần phải nổi cả da gà. Cứ tưởng rằng qua hai năm trung học đến khi học đại học thì giai đoạn ngọt ngào cũng nên phai đi một chút sao?
Căn bản không có. Nhưng mà ngược lại càng tăng thêm…
Mỗi ngày sau giờ cơm tối, Sở Lâm Phong đều đúng giờ đứng dưới lầu phòng ngủ, sau đó hai người cùng nhau đi dạo bộ tới tối. Chờ Lăng Sở Sở sau khi trở về phòng ngủ thì lại nấu cháo điện thoại thêm vài giờ nữa. Trừ lần đó ra, ngày thường chỉ cần có thời gian, Sở Lâm Phong đều đến làm sinh viên dự thính của khoa bọn họ, cuối tuần lại hẹn hò một lần.
Nếu tính ra kỳ thật phần lớn của Lăng Sở Sở đều ngọt ngào ở cùng với Sở Lâm Phong.
Cho nên quay đầu nhìn lại chính mình, đừng nói là ba người trong phòng ngủ thấy kỳ quái, Tô Nhan cũng có chút nghi hoặc.
Cô cùng Hứa yêu nghiệt được xem như đang yêu đương sao? Tô Nhan có đôi khi cũng không có thể xác định được.
Hẳn là xem như thế đi…..
Tuy rằng hai người bọn họ gọi điện thoại vào buổi tối mà số lần cùng thời gian cũng không nhiều, cũng ít đi ra ngoài đi bộ, cuối tuần hẹn hò nhiều lắm cũng là ra ngoài đi ăn một bữa cơm, tản mạn một vài chuyện. Được rồi, Tô Nhan tổng kết một chút, kỳ thật cùng với hiện tại cũng không có gì khác biệt lớn lắm.
Cho nên làm cho Lăng Sở Sở, Cố Vi Ngôn và Trần Tuyền ba người lần lượt hỏi “Hai người các cậu thật sự là đang yêu đương sao?” Về vấn đề này, Tô Nhan cũng nảy sinh hoài nghi. Đây được xem là yêu đương sao?
Đại khái xem như vậy đi…
Tô Nhan cũng không biết cho nên cô chỉ có thể nhìn trời mê man.
“Hứa Triết Quân, hai chúng ta là đang yêu đương đây sao?” Đem miếng bánh ngọt cuối cùng cho vào miệng, mê mang thật lâu sau thì Tô Nhan rút cuộc đưa ra vấn đề làm cô khó nghĩ mấy ngày nay.
Vẫn đang tựa vào trên ghế, Hứa Triết Quân đang nhàn nhã nhìn Tô Nhan ăn cơm cũng sửng sốt một chút, hắn thật ra không nghĩ tới cái nha đầu kia lại đưa ra vấn đề này. Nhìn vẻ mặt rối rắm mê mang của Tô Nhan, Hứa Triết Quân cười cười hỏi “Làm sao không phải?”
Tô Nhan trở thành người bất ngờ bị hỏi nên ngẩn ngơ “Sở Sở cùng hai người kia đều hỏi em, hai người các cậu thật sự đang yêu đương sao…”
Hứa Triết Quân bắt chéo chân, vẻ mặt thích ý, “Vậy em nói đúng hay là không?”
“Đại khái xem là như thế đi….” Kỳ Thật Tô Nhan đúng là không có nắm chắc cái gì.
“Đại khái sao?” Hứa Triết Quân nhíu mày, nhìn Tô Nhan, trong mắt mang ý cười, “Vậy em cảm thấy như thế nào mới được xem là yêu đương thực thụ đây?”
“Hẳn là nên giống Sở Sở cùng Lâm Phong đi…”
“Thế hai người bọn họ như thế nào? Có phải hay không mỗi ngày dính một chỗ với nhau, hận không thể 24h đều không xa rời sao?”
Hứa Triết Quân lập tức nói vào chỗ mấu chốt, Tô Nhan có chút giật mình, “A… anh làm sao mà biết?”
Uống một ngụm trà sữa, Hứa Triết Quân khẽ cười nhìn Tô Nhan trong chốc lát, mới chậm rãi phun ra hai chữ “Thưởng thức.”
Người này rõ ràng là đang cười nhạo cô không biết thưởng thức. Tô Nhan cắn môi, đầu vừa chuyển, ngoài cười nhưng trong không cười mà nói, “Rút cuộc làm cho em biết anh có kiến thức để mà thưởng thức nha, thật sự không dễ dàng đó.”
“Đâu có, đâu có.” Hứa Triết Quân không để ý lắm, người kém cỏi về thưởng thức bắt tay vào xử lý cái thìa, giống như vô tình mà nói một câu “So cho tới bây giờ đều không nhiều người để anh thưởng thức được, anh cũng đã hiểu biết rất nhiều rồi.”
“Hứa Triết Quân!” Tô Nhan nghiến răng nghiến lợi trùng mắt nhìn người đàn ông nhàn nhã đối diện này đang thích ý, mắt lộ ra tia hung dữ. Quả nhiên, từ miệng người này không phun ra ngà ra ngọc được mà.
“Tô Nhan, nếu giống như bọn họ mỗi ngày đều ở cùng một chỗ thì em sẽ thích sao?” Đối mặt với Tô Nhan đang tức giận thở phì phì, Hứa Triết Quân lựa chọn trực tiếp chuyển đề tài.
“Không thích.” Nghĩ đến mỗi ngày đều như vậy, Tô Nhan đầy hắc tuyến trên mặt, cảm thấy sợ hãi. Cô cùng Hứa yêu nghiệt giống với hai người kia đều mỗi ngày ở cùng một chỗ thì cô sẽ chịu không nổi.
“Thế không phải được rồi sao. Hơn nữa anh muốn cho em thời gian để thích ứng.” Hứa Triết Quân cười, có câu nói gì liền nói ran gay. Hắn cùng đồng dạng như cô, cần có thời gian để phân phối, dạy bảo cô nhiều điều nữa.
Tô Nhan có thể lý giải được điều này nên gật đầu “Uh.”
“Thứ sáu tuần sau chính là lễ Noel, chúng ta nên làm gì đây?” Qua một hồi lâu, Hứa Triết Quân đột nhiên hỏi.
Lễ Noel? Quả thực là đến đúng lúc. Tô Nhan nhức đầu, suy nghĩ đã lâu vẫn là nghĩ không ra nên làm như thế nào cả. Ai kêu lễ Noel năm vùa rồi đều là đi học chứ? Cuối cùng, Tô Nhan chỉ có thể đem ánh mắt xin giúp đỡ nhìn về phía Hứa Triết Quân.
“Đi dạo phố? Xem phim? Ăn cái gì?” Hứa Triết Quân vừa nói vừa quan sát biểu tình của Tô Nhan, phát giác nha đầu kia tựa hồ không có hứng thú với cái gì.
“Hoặc là thừa dịp từ thứ 6 đến chủ nhật có ba ngày đi du lịch vậy, ví dụ như Ô Trấn chẳng hạn.” Nói tới đây Hứa Triết Quân phát hiện ánh mắt Tô Nhan sáng rực lên, có chút chờ mong “Như thế nào?”
Tô Nhan nuốt nước miếng, biểu tình có chút giãy dụa. Ô Trấn nha, cô kỳ thật suy nghĩ đã lâu. Từ lần trước nhìn đến trà sữa được quảng cáo làm ở Ô Trấn, linh hồn bé nhỏ của cô vẫn ôm lấy cái địa danh này. Chính là không tìm thấy cơ hội đi mà thôi, nay cơ hội cuối cùng cũng xuất hiện. Nhưng là… Tô Nhan nhìn Hứa Triết Quân ngồi đối diện, trong lòng đột nhiên hiện lên một vấn đề, chỉ đi cùng hắn… có hai người thôi sao?
“Chỉ có hai người chúng ta đi thôi sao?”
“Không thế thì sao?” Khóe môi Hứa Triết Quân cong lên, nhắc nhở Tô Nhan “Em cảm thấy ai sẽ thích làm bóng đèn sao? Hay là em nghĩ muốn đi cùng người khác, hả?”
Tô Nhan mân miệng, ánh mắt của Hứa Triết Quân rõ ràng là đang nói cho cô biết : Tô Nhan em hiện tại là hoa đã có chủ, những ngày như thế đương nhiên chỉ có hai người cùng đi thôi.
Hứa Triết Quân không sao cả mà chỉ cười, “Em không muốn đi… vậy thì thôi…”
Đối với Hứa yêu nghiệt tươi cười nói không sao cả, cùng với ánh mắt mạo hiểm chứa đầy gian kế kia, xúc động của Tô Nhan thực sự bị nén lại thành từng mảnh ném ra ngoài cửa sổ. Đúng vậy, đây là một mồi nhử nhưng cô lại nguyện ý mắc câu.
Hứa yêu nghiệt tuy rằng không phải là mồi nhử nhưng hắn đã muốn làm cho con cá Tô Nhan này rất muốn, rất muốn, rất muốn ..đều không thể cự tuyệt mồi câu, cho nên hắn chắc chắn biết là Tô Nhan sẽ mắc câu.
Ánh mắt khẳng định rằng em sẽ măc câu thật sự rất là đả thương tự tôn của Tô Nhan rồi. Cô hiểu ra liền muốn có khí chất mà chụp mạnh lên bàn, sau đó kiên định nói “Em không đi.” Nhưng là… vì cái gì mà cô nói không nên lời chứ? Cô thật sự là rất không có lực. Ý thức được chính mình căn bản không thể mở miệng cự tuyệt là sự thật, trong lòng Tô Nhan yên lặng rơi lệ. Tâm của cô như viên thủy tinh đều đã vỡ ra, nghiền thành bùn rồi.
“Nghĩ như thế là không tốt sao? Nếu em không thích đi đến đó vậy chúng ta đi dạo Tây Hồ cũng được.” Nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn của Tô Nhan đã nhăn lại, Hứa Triết Quân lại một phen thêm lửa.
“Đi.. vì sao không đi chứ?” Tô Nhan cắn chặt răng, cảm giác giống như là nghẹn khuất, “Chúng là đi theo đoàn sao?”
“Chính mình đi thôi, người trẻ tuổi cùng đi theo đoàn làm gì? Cũng không phải là các ông già bà lão mà đi theo đoàn.” Hứa Triết Quân thực khinh bỉ, liếc mắt nhìn Tô Nhan một cái.
Tô Nhan bĩu môi, “Chính mình đi rất nhiều phiền toái, muốn chuẩn bị rất nhiều thứ này nọ, còn muốn phải tìm nơi ở nữa chứ.”
“Cũng không phải để em đi chuẩn bị mà.” Hứa Triết Quân dùng ánh mắt như muốn nói anh biết em là kẻ lười biếng rồi, “Việc này anh đều đã chuẩn bị tốt rồi, em chỉ cần chuẩn bị mọi thứ cho tốt, thứ 6 cùng đi với anh là đủ rồi.”
“A… vâng.” Ánh mắt Tô Nhan có điểm sáng lên, vui vẻ gật đầu.
Thì ra có bạn trai vẫn là rất hữu dụng!
Người khác thế nào Tô Nhan không biết nhưng là Lăng Sở Sở cùng với Lâm Phong này đối với cô là biết được rõ nhất. Từ sau khi hai người ở cùng một chỗ thì luôn dính lấy nhau làm cho Tô Nhan có vô số lần phải nổi cả da gà. Cứ tưởng rằng qua hai năm trung học đến khi học đại học thì giai đoạn ngọt ngào cũng nên phai đi một chút sao?
Căn bản không có. Nhưng mà ngược lại càng tăng thêm…
Mỗi ngày sau giờ cơm tối, Sở Lâm Phong đều đúng giờ đứng dưới lầu phòng ngủ, sau đó hai người cùng nhau đi dạo bộ tới tối. Chờ Lăng Sở Sở sau khi trở về phòng ngủ thì lại nấu cháo điện thoại thêm vài giờ nữa. Trừ lần đó ra, ngày thường chỉ cần có thời gian, Sở Lâm Phong đều đến làm sinh viên dự thính của khoa bọn họ, cuối tuần lại hẹn hò một lần.
Nếu tính ra kỳ thật phần lớn của Lăng Sở Sở đều ngọt ngào ở cùng với Sở Lâm Phong.
Cho nên quay đầu nhìn lại chính mình, đừng nói là ba người trong phòng ngủ thấy kỳ quái, Tô Nhan cũng có chút nghi hoặc.
Cô cùng Hứa yêu nghiệt được xem như đang yêu đương sao? Tô Nhan có đôi khi cũng không có thể xác định được.
Hẳn là xem như thế đi…..
Tuy rằng hai người bọn họ gọi điện thoại vào buổi tối mà số lần cùng thời gian cũng không nhiều, cũng ít đi ra ngoài đi bộ, cuối tuần hẹn hò nhiều lắm cũng là ra ngoài đi ăn một bữa cơm, tản mạn một vài chuyện. Được rồi, Tô Nhan tổng kết một chút, kỳ thật cùng với hiện tại cũng không có gì khác biệt lớn lắm.
Cho nên làm cho Lăng Sở Sở, Cố Vi Ngôn và Trần Tuyền ba người lần lượt hỏi “Hai người các cậu thật sự là đang yêu đương sao?” Về vấn đề này, Tô Nhan cũng nảy sinh hoài nghi. Đây được xem là yêu đương sao?
Đại khái xem như vậy đi…
Tô Nhan cũng không biết cho nên cô chỉ có thể nhìn trời mê man.
“Hứa Triết Quân, hai chúng ta là đang yêu đương đây sao?” Đem miếng bánh ngọt cuối cùng cho vào miệng, mê mang thật lâu sau thì Tô Nhan rút cuộc đưa ra vấn đề làm cô khó nghĩ mấy ngày nay.
Vẫn đang tựa vào trên ghế, Hứa Triết Quân đang nhàn nhã nhìn Tô Nhan ăn cơm cũng sửng sốt một chút, hắn thật ra không nghĩ tới cái nha đầu kia lại đưa ra vấn đề này. Nhìn vẻ mặt rối rắm mê mang của Tô Nhan, Hứa Triết Quân cười cười hỏi “Làm sao không phải?”
Tô Nhan trở thành người bất ngờ bị hỏi nên ngẩn ngơ “Sở Sở cùng hai người kia đều hỏi em, hai người các cậu thật sự đang yêu đương sao…”
Hứa Triết Quân bắt chéo chân, vẻ mặt thích ý, “Vậy em nói đúng hay là không?”
“Đại khái xem là như thế đi….” Kỳ Thật Tô Nhan đúng là không có nắm chắc cái gì.
“Đại khái sao?” Hứa Triết Quân nhíu mày, nhìn Tô Nhan, trong mắt mang ý cười, “Vậy em cảm thấy như thế nào mới được xem là yêu đương thực thụ đây?”
“Hẳn là nên giống Sở Sở cùng Lâm Phong đi…”
“Thế hai người bọn họ như thế nào? Có phải hay không mỗi ngày dính một chỗ với nhau, hận không thể 24h đều không xa rời sao?”
Hứa Triết Quân lập tức nói vào chỗ mấu chốt, Tô Nhan có chút giật mình, “A… anh làm sao mà biết?”
Uống một ngụm trà sữa, Hứa Triết Quân khẽ cười nhìn Tô Nhan trong chốc lát, mới chậm rãi phun ra hai chữ “Thưởng thức.”
Người này rõ ràng là đang cười nhạo cô không biết thưởng thức. Tô Nhan cắn môi, đầu vừa chuyển, ngoài cười nhưng trong không cười mà nói, “Rút cuộc làm cho em biết anh có kiến thức để mà thưởng thức nha, thật sự không dễ dàng đó.”
“Đâu có, đâu có.” Hứa Triết Quân không để ý lắm, người kém cỏi về thưởng thức bắt tay vào xử lý cái thìa, giống như vô tình mà nói một câu “So cho tới bây giờ đều không nhiều người để anh thưởng thức được, anh cũng đã hiểu biết rất nhiều rồi.”
“Hứa Triết Quân!” Tô Nhan nghiến răng nghiến lợi trùng mắt nhìn người đàn ông nhàn nhã đối diện này đang thích ý, mắt lộ ra tia hung dữ. Quả nhiên, từ miệng người này không phun ra ngà ra ngọc được mà.
“Tô Nhan, nếu giống như bọn họ mỗi ngày đều ở cùng một chỗ thì em sẽ thích sao?” Đối mặt với Tô Nhan đang tức giận thở phì phì, Hứa Triết Quân lựa chọn trực tiếp chuyển đề tài.
“Không thích.” Nghĩ đến mỗi ngày đều như vậy, Tô Nhan đầy hắc tuyến trên mặt, cảm thấy sợ hãi. Cô cùng Hứa yêu nghiệt giống với hai người kia đều mỗi ngày ở cùng một chỗ thì cô sẽ chịu không nổi.
“Thế không phải được rồi sao. Hơn nữa anh muốn cho em thời gian để thích ứng.” Hứa Triết Quân cười, có câu nói gì liền nói ran gay. Hắn cùng đồng dạng như cô, cần có thời gian để phân phối, dạy bảo cô nhiều điều nữa.
Tô Nhan có thể lý giải được điều này nên gật đầu “Uh.”
“Thứ sáu tuần sau chính là lễ Noel, chúng ta nên làm gì đây?” Qua một hồi lâu, Hứa Triết Quân đột nhiên hỏi.
Lễ Noel? Quả thực là đến đúng lúc. Tô Nhan nhức đầu, suy nghĩ đã lâu vẫn là nghĩ không ra nên làm như thế nào cả. Ai kêu lễ Noel năm vùa rồi đều là đi học chứ? Cuối cùng, Tô Nhan chỉ có thể đem ánh mắt xin giúp đỡ nhìn về phía Hứa Triết Quân.
“Đi dạo phố? Xem phim? Ăn cái gì?” Hứa Triết Quân vừa nói vừa quan sát biểu tình của Tô Nhan, phát giác nha đầu kia tựa hồ không có hứng thú với cái gì.
“Hoặc là thừa dịp từ thứ 6 đến chủ nhật có ba ngày đi du lịch vậy, ví dụ như Ô Trấn chẳng hạn.” Nói tới đây Hứa Triết Quân phát hiện ánh mắt Tô Nhan sáng rực lên, có chút chờ mong “Như thế nào?”
Tô Nhan nuốt nước miếng, biểu tình có chút giãy dụa. Ô Trấn nha, cô kỳ thật suy nghĩ đã lâu. Từ lần trước nhìn đến trà sữa được quảng cáo làm ở Ô Trấn, linh hồn bé nhỏ của cô vẫn ôm lấy cái địa danh này. Chính là không tìm thấy cơ hội đi mà thôi, nay cơ hội cuối cùng cũng xuất hiện. Nhưng là… Tô Nhan nhìn Hứa Triết Quân ngồi đối diện, trong lòng đột nhiên hiện lên một vấn đề, chỉ đi cùng hắn… có hai người thôi sao?
“Chỉ có hai người chúng ta đi thôi sao?”
“Không thế thì sao?” Khóe môi Hứa Triết Quân cong lên, nhắc nhở Tô Nhan “Em cảm thấy ai sẽ thích làm bóng đèn sao? Hay là em nghĩ muốn đi cùng người khác, hả?”
Tô Nhan mân miệng, ánh mắt của Hứa Triết Quân rõ ràng là đang nói cho cô biết : Tô Nhan em hiện tại là hoa đã có chủ, những ngày như thế đương nhiên chỉ có hai người cùng đi thôi.
Hứa Triết Quân không sao cả mà chỉ cười, “Em không muốn đi… vậy thì thôi…”
Đối với Hứa yêu nghiệt tươi cười nói không sao cả, cùng với ánh mắt mạo hiểm chứa đầy gian kế kia, xúc động của Tô Nhan thực sự bị nén lại thành từng mảnh ném ra ngoài cửa sổ. Đúng vậy, đây là một mồi nhử nhưng cô lại nguyện ý mắc câu.
Hứa yêu nghiệt tuy rằng không phải là mồi nhử nhưng hắn đã muốn làm cho con cá Tô Nhan này rất muốn, rất muốn, rất muốn ..đều không thể cự tuyệt mồi câu, cho nên hắn chắc chắn biết là Tô Nhan sẽ mắc câu.
Ánh mắt khẳng định rằng em sẽ măc câu thật sự rất là đả thương tự tôn của Tô Nhan rồi. Cô hiểu ra liền muốn có khí chất mà chụp mạnh lên bàn, sau đó kiên định nói “Em không đi.” Nhưng là… vì cái gì mà cô nói không nên lời chứ? Cô thật sự là rất không có lực. Ý thức được chính mình căn bản không thể mở miệng cự tuyệt là sự thật, trong lòng Tô Nhan yên lặng rơi lệ. Tâm của cô như viên thủy tinh đều đã vỡ ra, nghiền thành bùn rồi.
“Nghĩ như thế là không tốt sao? Nếu em không thích đi đến đó vậy chúng ta đi dạo Tây Hồ cũng được.” Nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn của Tô Nhan đã nhăn lại, Hứa Triết Quân lại một phen thêm lửa.
“Đi.. vì sao không đi chứ?” Tô Nhan cắn chặt răng, cảm giác giống như là nghẹn khuất, “Chúng là đi theo đoàn sao?”
“Chính mình đi thôi, người trẻ tuổi cùng đi theo đoàn làm gì? Cũng không phải là các ông già bà lão mà đi theo đoàn.” Hứa Triết Quân thực khinh bỉ, liếc mắt nhìn Tô Nhan một cái.
Tô Nhan bĩu môi, “Chính mình đi rất nhiều phiền toái, muốn chuẩn bị rất nhiều thứ này nọ, còn muốn phải tìm nơi ở nữa chứ.”
“Cũng không phải để em đi chuẩn bị mà.” Hứa Triết Quân dùng ánh mắt như muốn nói anh biết em là kẻ lười biếng rồi, “Việc này anh đều đã chuẩn bị tốt rồi, em chỉ cần chuẩn bị mọi thứ cho tốt, thứ 6 cùng đi với anh là đủ rồi.”
“A… vâng.” Ánh mắt Tô Nhan có điểm sáng lên, vui vẻ gật đầu.
Thì ra có bạn trai vẫn là rất hữu dụng!
/56
|