“Tao cũng thấy vậy, dù sao ngồi trong lớp cứ gật gù mãi chẳng học được gì. Mà này, mày còn bánh không? Tao đói.”
Giang duỗi duỗi chân, có cảm giác bắp chân bắt đầu xuất hiện dấu hiệu nhức mỏi do phải đứng trong thời gian dài. Nó cũng đã thử đẩy cái tay đang choàng vai mình xuống nhưng vô ích thôi, chẳng khác gì đang bị kẹp gỗ khóa chặt lại cả, càng cử động mạnh lại càng khó thoát ra.
Thiếu niên bên cạnh thản nhiên xoa đầu Giang, vừa nghe cô nàng nói xong liền mím môi, cố gắng nhịn cười: “Mày nghĩ quần tao có khâu túi thần kì của Doremon chắc? Bỏ hai cái bánh quy bơ vào đã quá sức chịu đựng rồi, hiểu chưa?”
Một câu đói, hai câu thèm ăn. Cậu ở bên cạnh Giang lâu như vậy nhưng chưa từng thấy cô nàng thích thứ gì ngoài ăn uống, thiếu điều mỗi đêm đều nằm mơ thấy mình được dự tiệc sinh nhật của bạn bè để ăn cho thỏa lòng thôi. Quan niệm của cô nàng là thà bể bụng vì no chứ không bao giờ muốn làm ma đói.
Giang xì một tiếng rõ to rồi kéo áo khoác của Dương trên người mình phe phẩy vài cái, thật sự là nóng chết người. Nó có cảm tưởng giống như mình đang ngồi gần một đống lửa lớn vậy, còn bị thằng bạn ôm ôm ấp ấp, khó chịu nhưng không dám rời đi mới đau chứ!
“Nóng à?” Dương nhạy cảm phát hiện động tác nhỏ của cô nàng.
“Mày thử mặc ba lớp áo xem? Miền Nam có bốn mùa, mùa nắng, mùa quá nắng, mùa siêu cấp nắng và mùa nắng kinh dị, bộ không biết hay sao mà còn hỏi?”
Dương chăm chú lắng nghe, sau đó đưa tay phẩy phẩy trước mặt cô nàng.
“Mày làm gì vậy?” Giang đập cái bép lên tay cậu ta.
“Đang quạt cho mày đó, còn hỏi nữa.”
Nhìn khuôn mặt ra vẻ vô tội và đôi mắt xanh sâu hun hút của thiếu niên bên cạnh, nó thở hắt ra một hơi. Đôi lúc Dương giống như một mặt trời nhỏ vậy, luôn mang đến cho người khác cảm giác ấm áp dễ chịu bằng nụ cười tỏa nắng của mình. Đôi lúc lại tĩnh lặng như nước hồ thu, mỗi cái mím môi hay mỉm cười đều tươi mát như vậy, làm cho bất kể già trẻ lớn bé đều vô thức chìm đắm vào trong.
Hai năm, nó đã âm thầm dõi theo cậu ấy suốt hai năm trời rồi, thậm chí là lâu hơn nữa nhưng có lẽ nó không nhận ra? Dạo gần đây Dương cư xử rất lạ, hành động quan tâm thân thiết của cậu dễ làm xao nhãng tâm trí người khác, lại càng ảnh hưởng rất nhiều đến nó, tác dụng gần như gấp đôi.
Nó cúi đầu, ánh mắt nhìn xuống dưới chân nhưng thật ra lại không có tiêu cự.
“Dương, mày có thể đừng đối xử tốt với tao như bây giờ được không?”
Dương lặng người, bàn tay đang đặt trên tóc Giang hơi run lên.
“Sao vậy?”
Giọng Giang vô thức bé lại một chút: “Mày chỉ nên làm thế với người mày thích thôi.”
Dương cười đùa với mấy đứa con gái trong lớp nhiều lắm, tâm trạng thì luôn phơi phới, nó chưa từng thấy cậu ta khó chịu với ai bao giờ. Suy ra, cậu ta có cảm tình với chừng ấy người?
“Ừm. Biết rồi.” Dương chép miệng, thầm nghĩ đúng là cô bạn của mình lo xa.
Cách cậu đáp trả bọn họ được gọi là phép lịch sự tối thiểu, là xã giao đấy, trời ạ. Chẳng nhẽ biết người ta thích mình xong lại quay ra cạch mặt hoặc tỏ vẻ lạnh lùng ngầu lòi à? Nhưng cái con người đa nghi này lại vì chuyện đó mà cằn nhằn cậu thì đáng yêu thật.
Mặc dù bị phạt suốt hai tiết cuối, còn có nguy cơ bị cô chủ nhiệm trù dập một trận nhưng nó vẫn thấy hạnh phúc, vì người đứng bên cạnh nó lúc này là thằng Dương. Quả thật, học sinh đang tuổi nổi loạn, được nghỉ tiết chỉ có mừng chứ không có sợ.
Buổi tối hôm đó mẹ gọi điện thoại cho nó cằn nhằn một hồi, không cần nghĩ cũng biết giáo viên chủ nhiệm vừa mắng vốn xong. Oan ức chưa? Nó ghét học thì ghét thật đó, song không bao giờ cúp tiết hay lơ đãng trong giờ. Lần đầu cũng như lần cuối, sau này nó tuyệt đối sẽ cẩn thận với thằng quỷ kia, giỡn nhây quá trời.
Giang đang nằm nghiêng trên giường ăn trái cây thì âm báo tin nhắn chợt reo vang hai lần liền, nó nhanh tay nhét miếng táo vào miệng rồi mở điện thoại lên.
[Cứu mạng]
[Qua đây gấo]
Thằng Dương làm gì gấp gáp vậy nhỉ? Nhắn tin còn sai chính tả, chuyện hiếm thấy. Mặc dù thắc mắc nhưng nó vẫn nhổm dậy, xỏ đôi dép bông hình thỏ vào rồi lẹp bẹp chạy sang phòng Dương. Cửa phòng không khóa, vẫn là cái thói quen nguy hiểm này.
Nó đẩy cửa phòng ra rồi ló đầu vào, trước tiên nhìn đến là thằng Dương đang đứng trên bàn học và run lập cập, trên tay còn cầm chắc điện thoại.
Thiếu niên thở hổn hển, đột nhiên nhìn về phía nó rồi kêu lên: “Dưới chân! Dưới chân mày!”
Giang theo bản năng nhảy cà tưng tại chỗ, vừa la hét vừa nhìn xuống dưới chân mình. Trên nền gạch sáng bóng lúc này có một chú gián nhỏ xíu và dẹp lép nằm bất động, dưới bụng còn có cái gì trăng trắng xịt ra. Không xong… Đôi dép trị giá một trăm ba mươi ngàn của nó! Ối mẹ ơi! Nó ngồi xổm xuống, hấp tấp tháo đôi dép bông ra và kiểm tra. Quả nhiên, chiếc bên trái dính một đống nhầy nhụa chẳng biết là máu hay c*t của con gián!
Dương bên kia thở phào một hơi, từ trên bàn học trèo xuống, tiến tới bên cạnh nó.
“Cảm ơn đại hiệp ra tay tương trợ!”
“Má! Tương cái đầu mày ấy! Lớn tướng rồi còn sợ gián? Tao còn tưởng mày bị cái gì nghiêm trọng lắm? Coi đôi dép của tao nè!”
Giang xúc động đem dép đưa lại gần mặt thằng bạn làm cậu ta giật lùi về phía sau.
“Xin lỗi xin lỗi.... Hay ngày mai tao mua cho mày đôi khác!”
Sống gần Dương bao năm qua, nó đã từng thấy cậu dùng tay không bắt rắn, dùng tay chụp ếch, thậm chí cầm sâu lên chơi đùa, cứ nghĩ là thần thánh phương nào không sợ trời không sợ đất cơ! Ai ngờ được… lại sợ gián.
Nó nghĩ tới đó thì quên bẵng đi cái vụ dép bông mà phá lên cười sằng sặc.
“Hot boy của trường sợ gián nè, ho ho, mai tao sẽ đi bêu rếu mày. La la la.”
Giang cầm dép múa múa rồi nhảy chân sáo chuẩn bị rút quân về phòng, nào ngờ thằng Dương chơi ác, bước tới ôm ngang eo nó rồi kéo lui về.
“Mày làm gì vậy? Tính giết người diệt khẩu à?”
Nó giơ chiếc dép dính dơ lại gần mặt Dương cốt để hù cậu ta. Nhưng nói thật, có bao giờ nó đấu lại cậu đâu? Dương đưa tay kia lên, dễ dàng chụp được cổ tay nó.
Cái tình huống gì thế này? Nó có thể nghe rõ mồn một tiếng hít thở của Dương bên tai mình.
Máu nóng chạy dọc từ chân đến đỉnh đầu, không khí căng thẳng đến mức nó không thở nổi.
Dương chậc chậc hai tiếng:
“Dễ dãi với mày lâu nay nên mày lì quá rồi.”
Óe? Dương gạt chân nó, dễ dàng khiến nó bật ngửa ra sau. Không biết từ lúc nào mà cả hai đã lui tới bên giường lớn, cho nên nó té không bị đau. Cơ mà…
“Bớ người ta hấp diêm!”
Dương nắm hai má nó kéo sang hai bên, dùng sức lắc lắc lắc.
“Này thì hấp diêm!”
Nó đưa hai tay muốn túm tóc mai thằng Dương, sau đó đau khổ nhận ra tay mình ngắn quá, với không tới.
“Chừa chưa? Còn dám bán đứng bạn bè không?”
“... ưa.” (Chưa)
“Ừ hử?”
Dương cười nham hiểm rồi đưa tay xuống, Giang hốt hoảng phản công nhưng không kịp! Cậu ta dùng cả mười ngón tay cù lét nó, chọt khắp hai bên eo khiến nó oằn mình ra, vừa trườn đi vừa cười vừa thở hổn hển. Kiểu này chỉ cần mười giây nữa thôi cũng đủ làm ruột gan nó lộn nhào rồi! Nó đầu hàng!
“Cíu mạng… tao xin lỗi, tao xin lỗi.”
“Sau này còn tái phạm không?” Dương dừng động tác, dò hỏi.
“Ặc… dạ, sau này không dám nữa…” Giang cuộn tròn trên giường, thở không ra hơi.
Lúc nào nó xuất hiện trước mặt thằng Dương cũng đầu tóc rối bù, lần này cũng không ngoại lệ hả? Lăn lê bò trườn mấy vòng, Giang mà nhìn vô gương chắc sẽ giật mình lắm.
Dương không đùa nữa, đưa tay sờ đầu cô nàng, động tác chậm rãi tựa như đang vuốt ve một chú mèo con. Cậu bắt đầu có cảm giác lo sợ là khi phát hiện Thiên đang cắm cúi viết thư tình cho Giang, lúc đó cậu còn trẻ trâu tuyên bố chủ quyền nữa.
Chẳng lẽ thái độ của cậu với Giang không đủ rõ ràng? Gần như cả lớp đều biết hai đứa có cảm tình với nhau mà? Vậy đấy, vậy mà vẫn có người cố tình không nhận ra, nhân lúc cậu lơ là đã đến gần Giang. Muốn cuỗm tay trên sao?
Dương cảm thấy bản thân mình nhẫn nhịn đủ rồi, bây giờ đã là năm 2017, lớp 9 có bạn gái, chắc không vấn đề gì đâu, đúng không?
Cậu chống tay nằm bên cạnh Giang, thật bình tĩnh lên tiếng, để chắc rằng nhỏ sẽ không bị bất ngờ rồi bỏ chạy mất tích.
“Tao có chuyện muốn nói.”
Giang khẽ nhích ra bên ngoài để kéo giãn khoảng cách, và nhìn cậu chằm chằm như thể đang chờ đợi câu nói tiếp theo.
Trong căn phòng nhỏ lúc này phảng phất mùi hương dễ chịu từ sáp thơm. Giang chờ một lúc lâu vẫn không thấy Dương nói tiếp, nó mới biết cậu ta lại giỡn nhây.
Dương vỗ vỗ lên lưng Giang, cứ từ từ chậm rãi như thế, cho đến khi lấy đủ dũng khí lên tiếng, giọng của cậu rất khẽ.
“Tao thích mày.”
Giang duỗi duỗi chân, có cảm giác bắp chân bắt đầu xuất hiện dấu hiệu nhức mỏi do phải đứng trong thời gian dài. Nó cũng đã thử đẩy cái tay đang choàng vai mình xuống nhưng vô ích thôi, chẳng khác gì đang bị kẹp gỗ khóa chặt lại cả, càng cử động mạnh lại càng khó thoát ra.
Thiếu niên bên cạnh thản nhiên xoa đầu Giang, vừa nghe cô nàng nói xong liền mím môi, cố gắng nhịn cười: “Mày nghĩ quần tao có khâu túi thần kì của Doremon chắc? Bỏ hai cái bánh quy bơ vào đã quá sức chịu đựng rồi, hiểu chưa?”
Một câu đói, hai câu thèm ăn. Cậu ở bên cạnh Giang lâu như vậy nhưng chưa từng thấy cô nàng thích thứ gì ngoài ăn uống, thiếu điều mỗi đêm đều nằm mơ thấy mình được dự tiệc sinh nhật của bạn bè để ăn cho thỏa lòng thôi. Quan niệm của cô nàng là thà bể bụng vì no chứ không bao giờ muốn làm ma đói.
Giang xì một tiếng rõ to rồi kéo áo khoác của Dương trên người mình phe phẩy vài cái, thật sự là nóng chết người. Nó có cảm tưởng giống như mình đang ngồi gần một đống lửa lớn vậy, còn bị thằng bạn ôm ôm ấp ấp, khó chịu nhưng không dám rời đi mới đau chứ!
“Nóng à?” Dương nhạy cảm phát hiện động tác nhỏ của cô nàng.
“Mày thử mặc ba lớp áo xem? Miền Nam có bốn mùa, mùa nắng, mùa quá nắng, mùa siêu cấp nắng và mùa nắng kinh dị, bộ không biết hay sao mà còn hỏi?”
Dương chăm chú lắng nghe, sau đó đưa tay phẩy phẩy trước mặt cô nàng.
“Mày làm gì vậy?” Giang đập cái bép lên tay cậu ta.
“Đang quạt cho mày đó, còn hỏi nữa.”
Nhìn khuôn mặt ra vẻ vô tội và đôi mắt xanh sâu hun hút của thiếu niên bên cạnh, nó thở hắt ra một hơi. Đôi lúc Dương giống như một mặt trời nhỏ vậy, luôn mang đến cho người khác cảm giác ấm áp dễ chịu bằng nụ cười tỏa nắng của mình. Đôi lúc lại tĩnh lặng như nước hồ thu, mỗi cái mím môi hay mỉm cười đều tươi mát như vậy, làm cho bất kể già trẻ lớn bé đều vô thức chìm đắm vào trong.
Hai năm, nó đã âm thầm dõi theo cậu ấy suốt hai năm trời rồi, thậm chí là lâu hơn nữa nhưng có lẽ nó không nhận ra? Dạo gần đây Dương cư xử rất lạ, hành động quan tâm thân thiết của cậu dễ làm xao nhãng tâm trí người khác, lại càng ảnh hưởng rất nhiều đến nó, tác dụng gần như gấp đôi.
Nó cúi đầu, ánh mắt nhìn xuống dưới chân nhưng thật ra lại không có tiêu cự.
“Dương, mày có thể đừng đối xử tốt với tao như bây giờ được không?”
Dương lặng người, bàn tay đang đặt trên tóc Giang hơi run lên.
“Sao vậy?”
Giọng Giang vô thức bé lại một chút: “Mày chỉ nên làm thế với người mày thích thôi.”
Dương cười đùa với mấy đứa con gái trong lớp nhiều lắm, tâm trạng thì luôn phơi phới, nó chưa từng thấy cậu ta khó chịu với ai bao giờ. Suy ra, cậu ta có cảm tình với chừng ấy người?
“Ừm. Biết rồi.” Dương chép miệng, thầm nghĩ đúng là cô bạn của mình lo xa.
Cách cậu đáp trả bọn họ được gọi là phép lịch sự tối thiểu, là xã giao đấy, trời ạ. Chẳng nhẽ biết người ta thích mình xong lại quay ra cạch mặt hoặc tỏ vẻ lạnh lùng ngầu lòi à? Nhưng cái con người đa nghi này lại vì chuyện đó mà cằn nhằn cậu thì đáng yêu thật.
Mặc dù bị phạt suốt hai tiết cuối, còn có nguy cơ bị cô chủ nhiệm trù dập một trận nhưng nó vẫn thấy hạnh phúc, vì người đứng bên cạnh nó lúc này là thằng Dương. Quả thật, học sinh đang tuổi nổi loạn, được nghỉ tiết chỉ có mừng chứ không có sợ.
Buổi tối hôm đó mẹ gọi điện thoại cho nó cằn nhằn một hồi, không cần nghĩ cũng biết giáo viên chủ nhiệm vừa mắng vốn xong. Oan ức chưa? Nó ghét học thì ghét thật đó, song không bao giờ cúp tiết hay lơ đãng trong giờ. Lần đầu cũng như lần cuối, sau này nó tuyệt đối sẽ cẩn thận với thằng quỷ kia, giỡn nhây quá trời.
Giang đang nằm nghiêng trên giường ăn trái cây thì âm báo tin nhắn chợt reo vang hai lần liền, nó nhanh tay nhét miếng táo vào miệng rồi mở điện thoại lên.
[Cứu mạng]
[Qua đây gấo]
Thằng Dương làm gì gấp gáp vậy nhỉ? Nhắn tin còn sai chính tả, chuyện hiếm thấy. Mặc dù thắc mắc nhưng nó vẫn nhổm dậy, xỏ đôi dép bông hình thỏ vào rồi lẹp bẹp chạy sang phòng Dương. Cửa phòng không khóa, vẫn là cái thói quen nguy hiểm này.
Nó đẩy cửa phòng ra rồi ló đầu vào, trước tiên nhìn đến là thằng Dương đang đứng trên bàn học và run lập cập, trên tay còn cầm chắc điện thoại.
Thiếu niên thở hổn hển, đột nhiên nhìn về phía nó rồi kêu lên: “Dưới chân! Dưới chân mày!”
Giang theo bản năng nhảy cà tưng tại chỗ, vừa la hét vừa nhìn xuống dưới chân mình. Trên nền gạch sáng bóng lúc này có một chú gián nhỏ xíu và dẹp lép nằm bất động, dưới bụng còn có cái gì trăng trắng xịt ra. Không xong… Đôi dép trị giá một trăm ba mươi ngàn của nó! Ối mẹ ơi! Nó ngồi xổm xuống, hấp tấp tháo đôi dép bông ra và kiểm tra. Quả nhiên, chiếc bên trái dính một đống nhầy nhụa chẳng biết là máu hay c*t của con gián!
Dương bên kia thở phào một hơi, từ trên bàn học trèo xuống, tiến tới bên cạnh nó.
“Cảm ơn đại hiệp ra tay tương trợ!”
“Má! Tương cái đầu mày ấy! Lớn tướng rồi còn sợ gián? Tao còn tưởng mày bị cái gì nghiêm trọng lắm? Coi đôi dép của tao nè!”
Giang xúc động đem dép đưa lại gần mặt thằng bạn làm cậu ta giật lùi về phía sau.
“Xin lỗi xin lỗi.... Hay ngày mai tao mua cho mày đôi khác!”
Sống gần Dương bao năm qua, nó đã từng thấy cậu dùng tay không bắt rắn, dùng tay chụp ếch, thậm chí cầm sâu lên chơi đùa, cứ nghĩ là thần thánh phương nào không sợ trời không sợ đất cơ! Ai ngờ được… lại sợ gián.
Nó nghĩ tới đó thì quên bẵng đi cái vụ dép bông mà phá lên cười sằng sặc.
“Hot boy của trường sợ gián nè, ho ho, mai tao sẽ đi bêu rếu mày. La la la.”
Giang cầm dép múa múa rồi nhảy chân sáo chuẩn bị rút quân về phòng, nào ngờ thằng Dương chơi ác, bước tới ôm ngang eo nó rồi kéo lui về.
“Mày làm gì vậy? Tính giết người diệt khẩu à?”
Nó giơ chiếc dép dính dơ lại gần mặt Dương cốt để hù cậu ta. Nhưng nói thật, có bao giờ nó đấu lại cậu đâu? Dương đưa tay kia lên, dễ dàng chụp được cổ tay nó.
Cái tình huống gì thế này? Nó có thể nghe rõ mồn một tiếng hít thở của Dương bên tai mình.
Máu nóng chạy dọc từ chân đến đỉnh đầu, không khí căng thẳng đến mức nó không thở nổi.
Dương chậc chậc hai tiếng:
“Dễ dãi với mày lâu nay nên mày lì quá rồi.”
Óe? Dương gạt chân nó, dễ dàng khiến nó bật ngửa ra sau. Không biết từ lúc nào mà cả hai đã lui tới bên giường lớn, cho nên nó té không bị đau. Cơ mà…
“Bớ người ta hấp diêm!”
Dương nắm hai má nó kéo sang hai bên, dùng sức lắc lắc lắc.
“Này thì hấp diêm!”
Nó đưa hai tay muốn túm tóc mai thằng Dương, sau đó đau khổ nhận ra tay mình ngắn quá, với không tới.
“Chừa chưa? Còn dám bán đứng bạn bè không?”
“... ưa.” (Chưa)
“Ừ hử?”
Dương cười nham hiểm rồi đưa tay xuống, Giang hốt hoảng phản công nhưng không kịp! Cậu ta dùng cả mười ngón tay cù lét nó, chọt khắp hai bên eo khiến nó oằn mình ra, vừa trườn đi vừa cười vừa thở hổn hển. Kiểu này chỉ cần mười giây nữa thôi cũng đủ làm ruột gan nó lộn nhào rồi! Nó đầu hàng!
“Cíu mạng… tao xin lỗi, tao xin lỗi.”
“Sau này còn tái phạm không?” Dương dừng động tác, dò hỏi.
“Ặc… dạ, sau này không dám nữa…” Giang cuộn tròn trên giường, thở không ra hơi.
Lúc nào nó xuất hiện trước mặt thằng Dương cũng đầu tóc rối bù, lần này cũng không ngoại lệ hả? Lăn lê bò trườn mấy vòng, Giang mà nhìn vô gương chắc sẽ giật mình lắm.
Dương không đùa nữa, đưa tay sờ đầu cô nàng, động tác chậm rãi tựa như đang vuốt ve một chú mèo con. Cậu bắt đầu có cảm giác lo sợ là khi phát hiện Thiên đang cắm cúi viết thư tình cho Giang, lúc đó cậu còn trẻ trâu tuyên bố chủ quyền nữa.
Chẳng lẽ thái độ của cậu với Giang không đủ rõ ràng? Gần như cả lớp đều biết hai đứa có cảm tình với nhau mà? Vậy đấy, vậy mà vẫn có người cố tình không nhận ra, nhân lúc cậu lơ là đã đến gần Giang. Muốn cuỗm tay trên sao?
Dương cảm thấy bản thân mình nhẫn nhịn đủ rồi, bây giờ đã là năm 2017, lớp 9 có bạn gái, chắc không vấn đề gì đâu, đúng không?
Cậu chống tay nằm bên cạnh Giang, thật bình tĩnh lên tiếng, để chắc rằng nhỏ sẽ không bị bất ngờ rồi bỏ chạy mất tích.
“Tao có chuyện muốn nói.”
Giang khẽ nhích ra bên ngoài để kéo giãn khoảng cách, và nhìn cậu chằm chằm như thể đang chờ đợi câu nói tiếp theo.
Trong căn phòng nhỏ lúc này phảng phất mùi hương dễ chịu từ sáp thơm. Giang chờ một lúc lâu vẫn không thấy Dương nói tiếp, nó mới biết cậu ta lại giỡn nhây.
Dương vỗ vỗ lên lưng Giang, cứ từ từ chậm rãi như thế, cho đến khi lấy đủ dũng khí lên tiếng, giọng của cậu rất khẽ.
“Tao thích mày.”
/41
|