- Dầu văng trúng em rồi.
- Để xem … Ôi trời ơi ! Đỏ ửng lên cả rồi.
- God, bánh khét kia kìa !
Lâm chạy xấp chạy ngửa lại và hứng thêm vài giọt dầu văng nữa, cô nàng ấm ức khóc. Duy tắt lửa và quay lại nhìn Tuệ Lâm, anh lấy kem thoa lên mấy vết bỏng và nói :
- Đừng khóc nữa. Có anh ở đây mà !
Quả thực Duy đã trổ tài năng làm bánh của anh, chỉ phút chốc, mấy cái bánh hơi khét kia đã được áo lên 1 lớp chocolate tuyệt diệu và có cả kẹo màu trông hấp dẫn vô cùng. Duy đưa đĩa bánh Donut đủ màu nhìn Tuệ Lâm :
- Sao hả? Có vừa ý không?
- Đâu phải của em làm …
- Thôi mà. Em vẫn phân biệt anh với em sao? Thôi, tới giờ ăn trưa rồi. Lên bàn ăn, em không nói anh không nói, sao mẹ biết có anh giúp em.
Đĩa bánh Donut đặt chính giữa nổi bật xung quanh hàng loạt món sơn hào hải vị. Bà Quế trông thấy mấy vết bỏng cũng lo lắng không kém gì Đoàn Duy…
- Sao lại bất cẩn thế hả con?
- Không sao đâu cô. Anh Duy đã thoa thuốc cho con rồi !
- Thôi mẹ đừng lo, ăn cơm đi !
- Lâm, ăn đi con!
- Cậu chủ, món cậu gọi đây !
Duy hí hửng với đĩa hạt dẻ nóng bừng. Anh chàng đưa một nắm cho bà Quế :
- Mẹ, lúc ở Đức đây là món khoái khẩu của con.
- Con quên là mẹ cực dị ứng với hạt dẻ và lạc à ?
Duy bật cười quay sang Tuệ Lâm, cô nàng cũng che miệng lại :
- Em mà ăn thứ này thì bị tiêu chảy đấy. Em kỵ nó từ lúc dậy thì tới giờ !
- Hai người lạ đó nha. Sao lại cùng kỵ món anh khoái khẩu vậy?
- Em có biết đâu.
- Cô còn kinh hơn cả con. Thứ này hủy diệt hết những vitamin trong mấy lọ kem dưỡng da đắt tiền bạn cô tặng. Cô không dám đụng tới dù chỉ một hạt.
- Con và cô hợp nhau quá.
Bữa ăn kết thúc trong vui vẻ và tiếng cười. Đến chiều thì Tuệ Lâm được Đoàn Duy đưa về nhà. Anh chàng cười hí hửng :
- Thế mai mốt anh phải mời em ăn hạt dẻ nhiều vào mới được.
- Thôi đi nha. Chọc em hoài.
- Vào nhà nhanh đi ! Tối rồi !
- Cũng được.
- Chào em yêu !
- Chào anh yêu !
Làm sao có thể thiếu một nụ hôn nồng cháy tạm biệt nhau. Duy về tới nhà thì trời cũng đã tối muộn, bà Quế chuẩn bị đi ra ngoài như thường lệ vào tối cuối tuần. Bà hỏi:
- Đưa con bé về nhà rồi hả?
- Mẹ đi chơi sao?
- Ừ. Còn con?
- Con nghỉ sớm. Mai lại đi làm !
- Vậy ở nhà nhé !
- Chúc mẹ đi vui vẻ.
Duy vừa thay quần áo ra thì anh lại thấy chột dạ, vào toilet được một hồi. Duy chọn đại một tờ báo, đập vào mắt anh là dòng chữ, bệnh dị ứng có thể do di truyền. Duy chỉ đọc qua loa vì anh không có thói quen ngồi lâu trong toilet. Ngồi làm việc tới tận khuya, vươn vai đứng dậy chuẩn bị lên giường ngủ. Như nhớ ra chuyện gì, chợt Duy chạy thật nhanh vào toilet tìm lại tờ báo đó. Rồi anh lên mạng và search google thử dòng chữ “dị ứng có tính di truyền”. Hàng loạt kết quả hiện ra trước mắt Duy, nhưng đập vào mắt anh là dòng chữ :
- Dị ứng thực phẩm có tính di truyền, theo thống kê, nếu trong nhà có cha hoặc mẹ bị dị ứng thì 20% - 30% con cái cũng có khả năng dị ứng, nếu cả cha và mẹ đều dị ứng thì tỷ lệ này ở con cái lên đến 50% - 60%.
Lại thêm một sự trùng hợp đến lạ lùng. Duy nắm chặt tay vì vừa phải hiện ra một bí mật khiến anh run rẩy…
- Sao lại có chuyện trùng hợp đến lạ kỳ như thế? Lẽ nào lại là … Không. Không thể nào ! Không phải cô ấy !
Tâm trí Duy lại bấn loạn vì những suy nghĩ hiện ra trong đầu. Anh ôm chặt đầu như muốn quăng cái điện thoại đi khi hiện lên đó là số máy của Tuệ Lâm. Duy bối rồi tắt máy.
Vì anh đang sợ.
Sợ một điều khủng khiếp.
Đe dọa đến tình yêu của anh.
- Để xem … Ôi trời ơi ! Đỏ ửng lên cả rồi.
- God, bánh khét kia kìa !
Lâm chạy xấp chạy ngửa lại và hứng thêm vài giọt dầu văng nữa, cô nàng ấm ức khóc. Duy tắt lửa và quay lại nhìn Tuệ Lâm, anh lấy kem thoa lên mấy vết bỏng và nói :
- Đừng khóc nữa. Có anh ở đây mà !
Quả thực Duy đã trổ tài năng làm bánh của anh, chỉ phút chốc, mấy cái bánh hơi khét kia đã được áo lên 1 lớp chocolate tuyệt diệu và có cả kẹo màu trông hấp dẫn vô cùng. Duy đưa đĩa bánh Donut đủ màu nhìn Tuệ Lâm :
- Sao hả? Có vừa ý không?
- Đâu phải của em làm …
- Thôi mà. Em vẫn phân biệt anh với em sao? Thôi, tới giờ ăn trưa rồi. Lên bàn ăn, em không nói anh không nói, sao mẹ biết có anh giúp em.
Đĩa bánh Donut đặt chính giữa nổi bật xung quanh hàng loạt món sơn hào hải vị. Bà Quế trông thấy mấy vết bỏng cũng lo lắng không kém gì Đoàn Duy…
- Sao lại bất cẩn thế hả con?
- Không sao đâu cô. Anh Duy đã thoa thuốc cho con rồi !
- Thôi mẹ đừng lo, ăn cơm đi !
- Lâm, ăn đi con!
- Cậu chủ, món cậu gọi đây !
Duy hí hửng với đĩa hạt dẻ nóng bừng. Anh chàng đưa một nắm cho bà Quế :
- Mẹ, lúc ở Đức đây là món khoái khẩu của con.
- Con quên là mẹ cực dị ứng với hạt dẻ và lạc à ?
Duy bật cười quay sang Tuệ Lâm, cô nàng cũng che miệng lại :
- Em mà ăn thứ này thì bị tiêu chảy đấy. Em kỵ nó từ lúc dậy thì tới giờ !
- Hai người lạ đó nha. Sao lại cùng kỵ món anh khoái khẩu vậy?
- Em có biết đâu.
- Cô còn kinh hơn cả con. Thứ này hủy diệt hết những vitamin trong mấy lọ kem dưỡng da đắt tiền bạn cô tặng. Cô không dám đụng tới dù chỉ một hạt.
- Con và cô hợp nhau quá.
Bữa ăn kết thúc trong vui vẻ và tiếng cười. Đến chiều thì Tuệ Lâm được Đoàn Duy đưa về nhà. Anh chàng cười hí hửng :
- Thế mai mốt anh phải mời em ăn hạt dẻ nhiều vào mới được.
- Thôi đi nha. Chọc em hoài.
- Vào nhà nhanh đi ! Tối rồi !
- Cũng được.
- Chào em yêu !
- Chào anh yêu !
Làm sao có thể thiếu một nụ hôn nồng cháy tạm biệt nhau. Duy về tới nhà thì trời cũng đã tối muộn, bà Quế chuẩn bị đi ra ngoài như thường lệ vào tối cuối tuần. Bà hỏi:
- Đưa con bé về nhà rồi hả?
- Mẹ đi chơi sao?
- Ừ. Còn con?
- Con nghỉ sớm. Mai lại đi làm !
- Vậy ở nhà nhé !
- Chúc mẹ đi vui vẻ.
Duy vừa thay quần áo ra thì anh lại thấy chột dạ, vào toilet được một hồi. Duy chọn đại một tờ báo, đập vào mắt anh là dòng chữ, bệnh dị ứng có thể do di truyền. Duy chỉ đọc qua loa vì anh không có thói quen ngồi lâu trong toilet. Ngồi làm việc tới tận khuya, vươn vai đứng dậy chuẩn bị lên giường ngủ. Như nhớ ra chuyện gì, chợt Duy chạy thật nhanh vào toilet tìm lại tờ báo đó. Rồi anh lên mạng và search google thử dòng chữ “dị ứng có tính di truyền”. Hàng loạt kết quả hiện ra trước mắt Duy, nhưng đập vào mắt anh là dòng chữ :
- Dị ứng thực phẩm có tính di truyền, theo thống kê, nếu trong nhà có cha hoặc mẹ bị dị ứng thì 20% - 30% con cái cũng có khả năng dị ứng, nếu cả cha và mẹ đều dị ứng thì tỷ lệ này ở con cái lên đến 50% - 60%.
Lại thêm một sự trùng hợp đến lạ lùng. Duy nắm chặt tay vì vừa phải hiện ra một bí mật khiến anh run rẩy…
- Sao lại có chuyện trùng hợp đến lạ kỳ như thế? Lẽ nào lại là … Không. Không thể nào ! Không phải cô ấy !
Tâm trí Duy lại bấn loạn vì những suy nghĩ hiện ra trong đầu. Anh ôm chặt đầu như muốn quăng cái điện thoại đi khi hiện lên đó là số máy của Tuệ Lâm. Duy bối rồi tắt máy.
Vì anh đang sợ.
Sợ một điều khủng khiếp.
Đe dọa đến tình yêu của anh.
/212
|