Chap 31
- Này cô bạn gì ơi !
Tuệ Lâm quay lại nhìn, đó là một anh chàng có gương mặt khá baby đang nhoẻn cười đưa cho cô cây bút chì. Tuệ Lâm tròn mắt :
- Cảm ơn.
- Cô đã làm rớt bút hơn 3 lần trong 10 phút.
- Anh theo dõi từng hành động của tôi hả?
- Không. Chỉ là tiếng bút chì va chạm với sàn làm dòng suy nghĩ đang tập trung của tôi bị chi phối.
- Thật hả?
- Tiếp tục nghe giảng đi.
Bài giảng kết thúc, lúc vừa ra khỏi cửa lớp thì cả hai lại một lần nữa chạm mặt nhau, lần này là lúc Lâm vô tình làm rơi điện thoại của anh chàng đó lúc dòng người đang chen chút. Anh chàng đó lại mỉm cười :
- Có duyên thật đấy !
- Điện thoại của anh không sao chứ?
- Chắc là không.
Nhận được tin nhắn của Duy, lại là chữ busy to oành cùng với những icon trái tim mà càng lúc Lâm càng cảm thấy nó trở nên bình thường. Thấy anh chàng kia bước đi lặng lẽ và lầm lũi nhìn cái điện thoại, Tuệ Lâm gọi lớn :
- Này anh gì ơi !
Anh chàng kia quay lại, Lâm mỉm cười :
- Tôi mời anh một ly kem. Coi như để xin lỗi anh !
- Kem hả ?
- Là kem Fanny. Loại kem tôi yêu thích nhất !
- Cũng được.
Một cảnh tượng lạ lùng, anh chàng trông ngố ngố kia thì chạy xe đạp Martin trong khi Tuệ Lâm vi vu trên chiếc Vespa LX sang trọng của Bảo Yến để lại. Vào đến quán kem Fanny, trông anh chàng rất lạ lẫm, cứ nhìn hai ly kem rồi hỏi :
- Cô ăn toàn thứ đắt tiền này à?
- Có bao nhiêu đâu. Anh sao thế?
- Tôi chỉ là sinh viên nghèo. Lên Sài Gòn học mấy năm rồi mà tôi chỉ biết mỗi cơm bụi và cà phê cóc.
- Thế cà phê cóc là gì?
- Không hợp với những tiểu thư như cô đâu. Thật ra gia cảnh cũng không tới nỗi, nhưng để vào RMIT, tôi buộc phải chọn kiếp sinh viên như vậy.
Lâm nhoẻn cười nhìn anh chàng, anh ta gãi đầu và nếm thử những viên kem đủ màu sắc. Trông gương mặt anh ta thật thích thú, có lẽ vì đây là lần đầu tiên được ăn …
- Woah… Ngon vậy !
- Đây là loại kem tôi thích nhất. Từ nhỏ, món khoái khẩu nhất của tôi vẫn là kem.
- Mà cô tên gì? Học chung đã lâu mà tôi vẫn chưa biết.
- Huỳnh Tuệ Lâm.
- Tên đẹp lắm. Tôi là Huy Hoàng.
- Điện thoại của anh thực sự không bị gì thật chứ?
- Tôi cũng không biết… Nhưng cô không cần bận tâm. Tôi ở trọ ở một chỗ sửa điện thoại mà.
- Có gì thì cứ nói với tôi nhé.
- Cũng được. Cho tôi số điện thoại của cô đi.
- Ok!
- Này cô bạn gì ơi !
Tuệ Lâm quay lại nhìn, đó là một anh chàng có gương mặt khá baby đang nhoẻn cười đưa cho cô cây bút chì. Tuệ Lâm tròn mắt :
- Cảm ơn.
- Cô đã làm rớt bút hơn 3 lần trong 10 phút.
- Anh theo dõi từng hành động của tôi hả?
- Không. Chỉ là tiếng bút chì va chạm với sàn làm dòng suy nghĩ đang tập trung của tôi bị chi phối.
- Thật hả?
- Tiếp tục nghe giảng đi.
Bài giảng kết thúc, lúc vừa ra khỏi cửa lớp thì cả hai lại một lần nữa chạm mặt nhau, lần này là lúc Lâm vô tình làm rơi điện thoại của anh chàng đó lúc dòng người đang chen chút. Anh chàng đó lại mỉm cười :
- Có duyên thật đấy !
- Điện thoại của anh không sao chứ?
- Chắc là không.
Nhận được tin nhắn của Duy, lại là chữ busy to oành cùng với những icon trái tim mà càng lúc Lâm càng cảm thấy nó trở nên bình thường. Thấy anh chàng kia bước đi lặng lẽ và lầm lũi nhìn cái điện thoại, Tuệ Lâm gọi lớn :
- Này anh gì ơi !
Anh chàng kia quay lại, Lâm mỉm cười :
- Tôi mời anh một ly kem. Coi như để xin lỗi anh !
- Kem hả ?
- Là kem Fanny. Loại kem tôi yêu thích nhất !
- Cũng được.
Một cảnh tượng lạ lùng, anh chàng trông ngố ngố kia thì chạy xe đạp Martin trong khi Tuệ Lâm vi vu trên chiếc Vespa LX sang trọng của Bảo Yến để lại. Vào đến quán kem Fanny, trông anh chàng rất lạ lẫm, cứ nhìn hai ly kem rồi hỏi :
- Cô ăn toàn thứ đắt tiền này à?
- Có bao nhiêu đâu. Anh sao thế?
- Tôi chỉ là sinh viên nghèo. Lên Sài Gòn học mấy năm rồi mà tôi chỉ biết mỗi cơm bụi và cà phê cóc.
- Thế cà phê cóc là gì?
- Không hợp với những tiểu thư như cô đâu. Thật ra gia cảnh cũng không tới nỗi, nhưng để vào RMIT, tôi buộc phải chọn kiếp sinh viên như vậy.
Lâm nhoẻn cười nhìn anh chàng, anh ta gãi đầu và nếm thử những viên kem đủ màu sắc. Trông gương mặt anh ta thật thích thú, có lẽ vì đây là lần đầu tiên được ăn …
- Woah… Ngon vậy !
- Đây là loại kem tôi thích nhất. Từ nhỏ, món khoái khẩu nhất của tôi vẫn là kem.
- Mà cô tên gì? Học chung đã lâu mà tôi vẫn chưa biết.
- Huỳnh Tuệ Lâm.
- Tên đẹp lắm. Tôi là Huy Hoàng.
- Điện thoại của anh thực sự không bị gì thật chứ?
- Tôi cũng không biết… Nhưng cô không cần bận tâm. Tôi ở trọ ở một chỗ sửa điện thoại mà.
- Có gì thì cứ nói với tôi nhé.
- Cũng được. Cho tôi số điện thoại của cô đi.
- Ok!
/212
|